Một câu “Thiếu Phàm, em về rồi” tựa như một tảng đá nặng nề ném xuống lòng cô, trong nháy mắt chìm xuống đáy biển, không cho cô cơ hội thở dốc.
Cơ thể Mẫn Nhu run lên, tay bị Lục Thiếu Phàm giữ chặt lạnh đến thấu xương, có lẽ cũng giống như cô, cảm giác ấm áp mất đi giống như đang sợ gì đó, nỗi lo lắng nói không nên lời.
Y thức nhiễu loạn, Mẫn Nhu không biết mình nên nghĩ gì đây, khi nghĩ tới rồi chỉ sợ nội dung câu chuyện sẽ khiến cô khó chịu đến không thở nổi.
“Tiểu Nhu, đây là Mục thiếu tướng, hai người chào hỏi nhau đi”
Bà Lục vẫn nở nụ cười bình thản tự nhiên, mặc dù cười đến khiên cường nhưng có thể thấy sự khích lệ trong mắt bà Lục dành cho cô, nhưng một tiếng Mục thiếu tướng cũng khiến cho vị nữ quân nhân kia thần sắc sững sờ, nhưng chớp mắt liền khôi phục sự tự tin, ánh mắt đánh giá nhìn Mẫn Nhu.
Cô ta nhẹ bước đến trước hai người, Mẫn Nhu cố kiềm cảm giác khó chịu trong lòng xuống, giống như trong quá khứ lúc đối mặt khó khăn luôn thẳng lưng, không được ở trước mặt đối thủ lộ ra sự sợ hãi.
Bà Lục ủng hộ thì sai? Nếu người đàn ông bên cạnh không chọn cô, cho dù cô có tỏ ra yếu ớt nhu nhược thì sẽ có người quan tâm sao? Nếu như lịch sự của Kỷ Mạch Hằng lại một lần nữa tái diễn, như vậy cô chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Bởi vì lần này sẽ không có Lục Thiếu Phàm thứ hai!
Phía sau lưng có một sức nặng đè lên, cả thân hình quật cường của Mẫn Nhu đứng lại, thần kinh cô căng ra như dây cung nhưng nhờ có bàn tay Lục Thiếu Phàm mà từ từ thả lỏng. Khi cô cũng ý thức được hoàn cảnh lúc này, thần kinh lại mẫn cảm căng lên, không chịu lộ ra chút tư thế chịu thua.
Một tiếng thở dài rất nhỏ vang lên xung quanh, đầu vai bị một bàn tay giữ lấy, Mẫn Nhu chợt ngẩng đầu, thấy ánh mắt chăm chú dịu dàng của Lục Thiếu Phàm , tận sâu bên trong là tình cảm yêu thương còn mang theo vài phần áy náy
Bàn tay nhỏ bé trắng bệch lại bị anh giữ lấy, chẳng qua lần này không còn vì cố chịu đựng mà dùng sức, ngược lại còn dịu dàng vuốt ve như xin lỗi vì bản thân kích động, ngoài mặt Mẫn Nhu thì lạnh lùng nhưng trong mắt đã bị ôn nhu thay thế.
Anh không coi ai ra gì ôm lấy cô giữa cánh tay, giống như một cái cảng khiến cho con thuyền như cô chập chờn giữa sóng biển tìm được chút bình yên.
Trên gương mặt của Mục Lâm Thu nở nụ cười dễ giải, cô ta khiến mọi người có cảm giác bản thân rất tự tin, đường hoàng bước tới, không hề nhìn sang Lục Thiếu Phàm chỉ thuần túy nhìn Mẫn Nhu.
“Không cần gọi tôi là Mục thiếu tướng, tôi là bạn Lục Thiếu Phàm nên chỉ cần gọi Lâm Thu là được!”
Giọng nói của Mục Lâm Thu thanh khiết sạch sẽ đến mức có thể thông suốt lòng người, Mẫn Nhu nghênh đón đôi mắt mỉm cười của cô ta, ở đó từ đầu đến cuối vẫn tràn đầy tự tin, ngay khi đối diện với cô trong mắt cũng không hề tỏ ra mất tự nhiên, giống như tiếng thở dài đầy tình cảm của Lục Thiếu Phàm lúc nãy chẳng qua do nghe lầm.
Bàn tay để đầu vai lại dùng sức, không phải khiến cô bất an mà sự cổ vũ từ trong im lặng của anh, Lục Thiếu Phàm anh đang nghĩ gì vậy, tại sao đến cuối cùng em cũng không thể hiểu anh?
Mẫn Nhu hơi nhếch môi, khóe miệng tạo nên độ cong khiêm nhường, nhìn thẳng Mục Lâm Thu đầy tự tin, Mẫn Nhu mỉm cười, không tự ti cũng không quá khiêm tốn.
“Lâm Thu, hoan nghênh tới nhà chúng tôi”
Mẫn Nhu không hề do dự, bắt lấy tay Mục Lâm Thu, chỉ nhẹ nhàng mà nắm chặt nhưng lại ngầm đánh giá nhau.
Khi Mục Lâm Thu nghe tên Mẫn Nhu, trong mắt lóe lên tia suy ngẫm, nhưng không thêm gì với Mẫn Nhu, xoay người lễ phép nhìn bà Lục.
“Nếu bác không ngại thì cho cháu ở lại cùng dùng cơm đi ạ?’
Sắc mặt bà Lục có vẻ căng thẳng nhưng không mở miệng từ chối, từ đầu đến cuối vẫn duy trì thái độ ung ung cao nhã cười nhẹ nói: “Nếu Mục Thiếu tướng không chê thì ở lại cùng dùng bữa tối”
Mục Lâm Thu mím môi cười, cúi người gật đầu với bà Lục: “Vậy phải quấy rầy bác rồi!”
Bên trong phòng ăn, chỉ có bốn người vây quanh chiếc bàn bầu dục, không thấy Lục Tranh Vanh, mỗi bên ngồi hai người, Mẫn Nhu dĩ nhiên ngồi cùng bên với Lục Thiếu Phàm , Mục Lâm Thu lại ngồi dưới bà Lục.
Ai cũng lo ăn cơm, không khí trong nhà mất đi sự ấm áp, xung quanh gợn sóng, một luồng không khí kì lạ mà yên tĩnh, trên bàn chỉ có tiếng đũa va vào chén sứ.
“Sao hôm nay không thấy Lục gia gia vậy ạ?”
Mục Lâm Thu đưa mắt nhìn chỗ ngồi bị trống, đột nhiên hỏi, giọng nói thanh cao phá vỡ sự im lặng.
Bà Lục sững sốt, chiếc đũa vẫn gắp lấy thức ăn, trên gương mặt thanh nhã không hề xuất hiện vẻ dao động, chỉ thản nhiên đáp: “Tham mưu trưởng và chủ nhiệm Thẩm gia cùng đi bộ đội, vài bữa mới về”
Mục Lâm Thu bừng tỉnh ồ một tiếng, đem chiếc đũa đặt xuống, đôi mắt sáng nhìn thẳng Lục Thiếu Phàm , không hề e thẹn, đôi mắt lấp lánh như sao.
“Gần đây ở Bắc Kinh có một bộ quốc hoa, biết gia gia thích nên đã mua ngay, Thiếu Phàm, ngày mai em sẽ kêu người đưa tới hay anh tự tới lấy?”
Mục Lâm Thu bình thản nói, không hề có chút bối rối, chiếc đũa đang bới cơm trong tay Mẫn Nhu vô tình khiến cơm rớt xuống áo, muốn phủi đi, Lục Thiếu Phàm lại nhanh hơn cô một bước, bàn tay cầm lấy khăn giấy lau váy cho cô, bên tai là giọng nói cưng chìu trách móc: “Sao em lại không cẩn thẩn thế chứ?”
Mẫn Nhu hơi nghiêng mặt, nở nụ cười thản nhiên, bỗng nhiên cảm thấy tất cả chỉ là do mình suy nghĩ quá nhiều, tình cảm Lục Thiếu Phàm dành cho Mục Lâm Thu không giống như cô ta, trừ lần đầu tiên thì sau đó không hề xuất hiện.
Mẫn Nhu mỉm cười nhìn anh, nhận lấy khăn giấy, tự mình lau, đầu óc suy nghĩ mông lung từ từ bình tĩnh lại khi nghe Lục Thiếu Phàm trả lời.
“Gia gia gần đây rất thích thư pháp, luyện tập rất hăng hái, tâm ý của Mục Thiếu Tướng Thiếu Phàm thay gia gia cảm ơn, còn quốc họa, Mục Thiếu Tướng không nên tốn kém làm gì!”
Lời nói của Lục Thiếu Phàm đầy thuyết phục, khiến cho biểu hiện cười nhạt của Mục Lâm Thu trở nên méo mó, nụ cười mất đi, ánh mắt gợi sóng nhìn sang Mẫn Nhu đang im lặng ăn cơm, sau đó nghênh đón đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Thiếu Phàm .
“Sở thích nhiều năm như vậy làm sao nói bỏ là bỏ được, có lẽ chỉ là tạm thời có hứng thú với cái mới, nhưng lâu ngày sau khi đã lắp đầu, quay đầu lại mới nhận ra thứ ban đầu vẫn là tốt nhất.”
Mẫn Nhu giương mắt lên có thể thấy sự tự tin và khiêu khích từ mắt Mục Lâm Thu, lời nói ám chỉ không hề e dè, trên bàn cơm không ai nói ra nhưng không ai không biết
“Tốt nhất chưa chắc là thích hợp nhất, chỉ có thể trải qua vô số tìm kiếm mới nhận rõ bản thân muốn gì, chứ không phả mù mờ tự cho là đúng ngay từ đầu”
Khóe miệng Lục Thiếu Phàm nở nụ cười ưu nhã, nhưng Mẫn Nhu lại cảm thấy sự lạnh lẽo đang dâng lên sau lưng. Giữa Mục Lâm Thu và Lục Thiếu Phàm đang diễn ra cuộc chiến tranh lạnh, đầy mùi thuốc súng, còn cô không thể xen vào.
Mắt thấy không khí càng lúc càng căng, bà Lục chen vào nói giữa cuộc đối thoại đầy ẩn ý của hai người, giải vây cho cục diện bế tắc.
“Mục Thiếu Tướng, nghe nói Mục tư lệnh muốn quay lại thành phố A, không biết có thật vậy không?”
Mục Lâm Thu nghe bà Lục hỏi, trên mặt khiêm tốn cười nhạt: “Dạ phải, mặc dù cha bị điều sang làm ở quân khu Bắc Kinh nhưng mà đối với đồng chí ở quân khu thành phố A nhớ mãi không quên, cho nên muốn quay về đây thăm mọi người”
“Thiếu Phàm, cha em cố ý nhắc em đến lúc đó anh phải tới nói chuyện với ông, dẫn ông đi tham quan quân khu”
Mục Lâm Thu nói mấy câu cuối cùng vẫn không rời Lục Thiếu Phàm , tựa hồ muốn nhắc chuyện cũ với Lục Thiếu Phàm , nhưng mỗi lần đều bị Lục Thiếu Phàm giương cao tường bác bỏ, thế nhưng lại luôn tự tin không chịu từ bỏ.
“Đó là dĩ nhiên, làm thị trưởng, công việc nghênh đón là điều phải làm”
Lời nói Lục Thiếu Phàm từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự khách sáo, không hề có bất kì tình cảm cá nhân, dường nhưng chỉ là quan hệ xã giao với Mục Lâm Thu.
“Anh ăn tôm đi”
Mẫn Nhu chưa từng thấy mình là một người phụ nữ độ lượng, đối mặt với tình địch cô luôn thiếu kiên nhẫn, cho nên mới bốc vỏ tôm bỏ vào chén Lục Thiếu Phàm .
Trên gương mặt nhỏ nở nụ cười dịu dàng, ánh mặt đẹp cúp xuống đầy vẹn thẹn thùng quyến rũ, Lục Thiếu Phàm mặt không đổi gắp lấy đồ ăn cô đưa qua, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào đắc thắng.
Đôi mắt đẹp khẽ liếc, quả nhiên thấy gương mặt Mục Lâm Thu cứng đơ, bàn tay để trên bàn nắm thành quyền, nhưng không hề trở mặt tức giận hay bày tỏ sự bất mãn.
Mục Lâm Thu là người lí trí, cho dù trong chuyện tình cảm lúc nào cũng phải giữ vững trận đại của mình, tuyệt đối sẽ không vì nhất thời đắc chí, để mặc bản thân làm theo cảm xúc.
Điểm này, Mẫn Nhu có thể mơ hồ nhìn ràng giữa cô ta và Lục Thiếu Phàm có gì đó, người thông minh như Lục Thiếu Phàm và người bình tĩnh như Mục Lâm Thu rốt cuộc trong quá khứ có chuyện gì? Nếu Lục Thiếu Phàm thật sự là người cô ta yêu, bây giờ nhìn bên cạnh người yêu mình có vợ, trong lòng sao lại không nổi giông bão?
Lúc này, Mẫn Nhu cũng có chút thông cảm, Mục Lâm Thu có thể bình tĩnh mỉm cười đối mặt, còn cô khi thấy Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp thân mật nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng đôi mắt sắc lạnh mà nhìn, tươi cười là điều không thể.
Bữa cơm không có ai ăn vui vẻ, khi Mục Lâm Thu đứng dậy thì bà Lục đứng lên đầu tiên, nụ cười lạnh nhạt nói: “Thời gian cũng không còn sớm, để bác kêu cảnh vệ đưa Mục Thiếu tướng trở về”
Mục Lâm Thu đưa mắt nhìn sắc trời tối đen, rồi quay sáng Lục Thiếu Phàm nói: “Thiếu Phàm, chúng ta đã lâu không gặp, em rất muốn ôn lại cuộc sống bộ đội trước kia, có thể cùng em tâm sự không?”
Dưới bàn, bàn tay nhỏ nhắn của Mẫn Nhu không biết từ khi nào nắm chặt tay Lục Thiếu Phàm, ích kỉ muốn anh cự tuyệt nhưng rồi lại cảm thấy bản thân cố tình gây sự, nhìn thấy nụ cười tươi của Mục Lâm Thu, Mẫn Nhu cảm thấy mình hơi tiểu nhân, đang muốn rụt tay về lại bị Lục Thiếu Phàm giữ chặt, không để cô buông ra.
“Thiếu Tướng nếu như muốn ôn chuyện chỉ sợ là đã tìm nhầm người”
Giọng nói Lục Thiếu Phàm lạnh nhạt, ánh mắt không nhìn Mục Lâm Thu, ánh mắt nhìn xuyên qua cô ta, nhìn về phía khung hình trên bệ cửa sổ, là ảnh chụp gia đời, bao gồm ba đời Lục gia và cả Lục Thiếu Phàm.
Mẫn Nhu một tay khác phủ lên tay Lục Thiếu Phàm an ủi, đổi lấy đôi mắt mỉm cười của anh, trong ánh mắt đầy nhu tình và chân thành, không hề có chút giả dối khiến trái tim Mẫn Nhu rung động, khẽ cười.
“nếu như vậy, em cũng không quấy rầy nữa”
Sắc mặt Mục Lâm Thu không tốt, Mẫn Nhu chú ý tới cô ta, theo ánh mắt Lục Thiếu Phàm, từ phía sau Mẫn Nhu có thể nhẫn thấy cơ thể đĩnh đạc của Mục Lâm Thu hơi khựng lại, dù che giấu rất tốt nhưng Mẫn Nhu vẫn cảm nhận được sự bối rối trong mắt cô ta.
Mục Lâm Thu vội vàng chào tạm biệt bà Lục, không nhìn sang hai người đang ngồi, xoay người bước ra khỏi cửa như trốn tránh gì đó.
Gương mặt tươi cười của bà Lục sau khi Mục Lâm Thu rời đi ánh mắt liền thâm trầm đẩy vẻ lo âu, nhìn hai người đang ngồi thở dài một tiếng rồi bước lên lầu.
Bên trong căn biệt thự có thể nghe tiếng thở của hai người, Mẫn Nhu thả lỏng tay Lục Thiếu Phàm, khóe môi cong lên, cười yếu ớt: “Em đi nghỉ trước”
Không để Lục Thiếu Phàm kịp phản ứng, Mẫn Nhu đẩy lui ghế, đứng dậy đi lên đầu, cho dù biết ánh mắt Lục Thiếu Phàm vẫn dõi theo cô, nhưng cô ép bản thân không được quay đầu lại, không được nhu nhược ngã vào lòng anh.
Mệt mỏi đi tới cửa phòng, tay không còn chút sức vặn chốt cửa đẩy vào, chưa kịp mở đèn thì sau lưng một cảm giác ấm áp đập vào, xen lẫn mùi hương bạc hà, không hề báo trước đi tới cô.
Thắt lưng nhỏ nhắn mềm mại bị ai đó siết chặt, xoay tròn một vòng, cơ thể cô tựa vào vách tường, khi đó trên môi bị chiếm đoạt mạnh mẽ, không còn dịu dàng như trước kia, dường như đang trút bỏ gì đó, giận dỗi cắn xé, cắn nhẹ cánh môi cô.
Cơ thể nam tính cao lớn đè nặng lên cơ thể mảnh mai, bàn tay to giữ lấy cằm dưới của cô, không cho phép cô tránh né sự chiếm đoạt của anh, trên môi đau nhói khiến Mẫn Nhu nhíu mày, bắt đầy giãy giụa
Nụ hôn của anh như cuồng phong bão táp đập vào mặt cô, Mẫn Nhu bị hôn đến khó thở, trong căn phòng tối yên tĩnh chỉ có tiếng thở gấp, trong lòng Mẫn Nhu chua xót trăm vị, sự phản kháng yếu dần, ngược lại còn ôm lấy cổ Lục Thiếu Phàm, đáy lại anh.
Giống như đang sợ gì đó hoặc muốn chứng minh gì đó, Mẫn Nhu hôn đáp lại không hề dịu dàng hai ngượng ngùng, cũng như anh muốn tăng lực, cho đến khi trong miệng cả hai đầy mùi máu tươi mới đột nhiên buông Lục Thiếu Phàm ra, trên môi cảm giác dính dính, Mẫn Nhu thừa dịp quay đầu đi, trên gương mặt truyền đến cảm giác ấm áp nhưng cô không đáp lại.
“Lục Thiếu Phàm đây mới chính là điều anh muốn sao?”
Âm thanh thở dốc của cô mang theo tia run rẩy, khiến người khác đau lòng, cánh môi Lục Thiếu Phàm rời khỏi gò má của cô. Nhìn thấy Mẫn Nhu như vậy, anh liền ôm lấy cô, trong bóng tối cô không thể thấy vẻ mặt anh, nhưng giọng nói khàn khàn lại đầy tức giậm
“Để anh chứng minh cho em xem, đây không phải là điều anh muốn”
Sau lưng liền đụng phải chiếc nệm mềm mại, Mẫn Nhu lật người, không hề dự liệu trước mọi việc, cơ thể nhỏ chôn sâu trong lòng anh trở nên cứng ngắc, hai mắt khô khốc trong bóng tối tìm ánh mắt Lục Thiếu Phàm, biết rõ là không thể thấy nhưng vẫn muốn xác nhận gì đó.
“Lục Thiếu Phàm, nếu như chỉ bởi vì trách nhiệm… em.. không cần anh chịu trách nhiệm”
Tình yêu và trách nhiệm, Lục Thiếu Phàm chọn cái nào? Nhưng dù anh chọn gì, cô cũng chạy trốn
Nếu nói Kỷ Mạch Hằng dùng tay bóp chết tình yêu cô thì dịu dàng như Lục Thiếu Phàm lại thật tàn nhẫn, tựa như một dòng nước ấm từ từ nóng lên, khiến cho cô chết đi mà không biết.
Mục Lâm Thu, nếu như Lục Thiếu Phàm cũng yêu cô ta, vậy cô có nên từ bỏ thành toàn cho họ, tốt hơn là cứ dây dưa thế này, tạo nên bi kịch ba người.
Anh không cho cô một đáp án minh bạch, cơ thể cao to hạ xuống, cánh môi lại lần nữa dán chặt lên đôi môi sưng đỏ của cô, không hề thương hoa tiếc ngọc chỉ điên cuồng chiếm đoạt.
Lục Thiếu Phàm anh đang che dấu điều gì.
Hai mắt Mẫn Nhu cay xè, muốn đưa tay cản Lục Thiếu Phàm lại, lời nói của anh lại như bùa chú vang lên bên tai, những lời nãy làm cho cô không còn chút sức phản kháng.
“Anh là chồng của em”
Chồng… rất hợp pháp, nhưng cũng là lý do tàn nhẫn nhất, họ là vợ chồng, nên cô có nghĩa vụ thỏa mãn yêu cầu của anh, không phải sao?
Bàn tay to mang theo hơi lạnh kéo khóa thắt lưng, tiến vào trong quần áo, chạm vào làn da thịt trắng nõn tạo nên từng đợt run rẩy, cũng là run rẩy nhưng cơ thể mảnh mai không hề trở nên mềm nhũn mà tựa như sắp đối mặt với cực hình.
Quần áo bị đẩy xuống thắt lưng, làn da trắng như tuyết tiếp xúc với không khí lạnh liền run lên, Mẫn Nhu nắm chặt chiếc ra giường, cánh môi đỏ tươi bị cắn mà trắng bệch, hai mắt mở to, không hề bị tình dục làm cho mơ màng, chỉ chăm chăm nhìn lên không trung, ánh mắt nhìn xung quanh tối đen trống rỗng.
Trước ngực truyền đến cảm giác tê dại như một viên thuốc kích thích muốn hút lấy chút lí trí của cô. Anh dịu dàng vuốt ve, hôn vào chiếc cổ hương của cô, không ngừng kéo dài xuống, khi anh hôn tới nơi đẫy đà của cô, cô không thể ngăn lại khẽ rên lên, cũng không chịu khuất phục dưới thân anh.
“Lục Thiếu Phàm, hôn nhân giữa chúng ta không cần dùng điều này để duy trì, nếu như… nếu như anh không thể yêu em, chúng ta có thể ly hôn, anh có thể về bên cạnh cô ấy, còn em, không quan trọng…”
Cố làm ra vẻ vô tình, nhẹ nhõm khi nói ra quyết định của mình, nhưng trong mắt lại trở nên ướt đẫm ngưng tụ thành nước, bi ai rơi xuống chiếc chăn đơn.
“Chẳng lẽ em không thể đấu tranh sao?”
Anh rời khỏi ngực cô, cơ thể hơi chống lên, trong bóng tối mang theo cơn giận phản bác lại khiến cô không biết làm sao: “Thất bại trong tình yêu một lần thì không xứng đáng có được hạnh phúc sao?”
Những lời này là nói với cô hay anh tự thuyết phục bản thân mình, cô đã không còn đủ lý trí để phán xét. Khi anh cởi đi vật trói buộc trên người cô thì cô kinh hoàng tạo nên khoảng cách giữa anh và cô, vội vàng nói: “Lục Thiếu Phàm, em không muốn trở thành vật cản hạnh phúc của anh, a!”
Cô không thể ngờ bản thân cô chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, Lục Thiếu Phàm đã muốn cô. Thân dưới truyền đến cảm giác đau khiến cô mở to miệng thở dốc, cố ý giảm bớt sự đau đớn khi anh ra vào, nhưng anh chưa kịp cho cô cơ hội thích ứng liền chậm rãi xâm nhập, cô nhíu mày, chịu không nổi bấu lấy cánh tay anh.
“Lục Thiếu Phàm…”
Chiếc đèn ngủ chợt sáng lên, Mẫn Nhu nheo nheo mắt không thích được, nước mắt ở trên mặt dần dần khô lại, da thịt căng ra khó chịu, còn Lục Thiếu Phàm lại hoàn mỹ như một vị thần, dưới ánh đèn sáng rực, hai mắt nhìn xuống cô đang yếu ớt kháng cự lại anh.
Cánh tay ngang hông không ngừng siết chặt khiến cô thở không nổi, ngực bị lồng ngực đè xuống, động tác của anh rõ ràng mang theo ý trừng phạt, cơ thể mềm mại của Mẫn Nhu như cành liễu chập chờn trong gió, theo từng động tác của anh hòa vào nhau.
“Ân”
Âm thanh kiều mị không khống chế từ môi bật ra, Mẫn Nhu cảm thấy xấu hổ quay đầu đi, đem hai gò má đỏ ửng vùi sâu vào trong tóc đen, cơ thể hai người kết hợp hoàn mỹ thì sao, lúc này cô phát hiện bản thân thật ra rất tham lam, tham lam muốn chiếm được lòng Lục Thiếu Phàm.
“Nhìn anh”
Giọng nói đầy sức hút của Lục Thiếu Phàm mê hoặc lấy cô, đầu ngón tay thon dày giữ lấy cằm cô, khiến cô bắt buộc phải nhìn đôi mắt đen đầy kiên quyết của anh, ở đâu đó cô thấy được tình yêu và sự mê luyến, nhưng không thể khẳng định nó là vì cô mà xuất hiện.
Bàn tay để trên đầu vai từ từ rời đi áp vào gương mặt anh tuấn của anh, áp chế cơn sóng trong lòng, tận sâu đáy lòng chua xót một cảm xúc phức tạp trào dâng, anh nhìn sâu vào mắt cô, gằn từng chữ một nói.
“Dù em không yêu anh, khiến anh trở thành kẻ ích kỉ ai cũng chán ghét, dù là vậy anh cũng sẽ không bao giờ thả em đi”
Lục Thiếu Phàm nói thẳng với cô, quá mức lý trí khiến cô vì sự quan tâm cưng chìu của anh mà đánh mất mình.
“Xem ra là anh làm không tốt, mới để em lo lắng được mất như thế”
Tiếng thở dài khàn khàn xuyên qua tiếng rên khẽ của cô, uốn lượn bao lấy cơ thể cô, khiến cô đau lòng, là Lục Thiếu Phàm làm chưa đủ tốt sao?
Không, cô rất sợ yêu, cô không dám lại một lần nữa liều lĩnh yêu ai đó, nếu như trước đây tơi tả mà về như vậy thế giới mà cô đá vất vả lắm mới chống dậy nổi sẽ đổ sụp xuống.
Khi anh trìu mến áp lên đôi môi đỏ của cô, hai mắt Mẫn Nhu lóe lên, nước mắt rớt xuống trong lòng đã có đáp án.
“Nếu như quan tâm anh vậy thì đừng từ bỏ, đừng xoay người bỏ đi, Mẫn Nhu nếu như em sợ hãi, anh cũng sẽ điên mất”
Trái tim Mẫn Nhu run lên, không dám tin nhìn người đàn ông lúc nào cũng lạnh nhạt, lần đầu tiên ở trước mặt cô thừa nhận sự thất bại của mình. Anh nói, anh sợ, vì sự mềm yếu của cô mà phát điên, cô đưa mắt nhìn sự bất an trong anh, Mẫn Nhu chủ động gật đầu, nụ hôn đầy tình cảm của anh bị cô cắn nát môi.
Đêm đó, Lục Thiếu Phàm mất đi sự dịu dàng trước sau như một, anh bá đạo đoạt lấy cô, giống như con dã thú không biết thỏa mãn, lần thứ nhất rồi lại lần nữa chiếm lấy cô, khiến cô không thể coi thường sự hiện hữu của anh
Trong lúc cô ý loạn tình mê, hai mắt mơ màng, môi của anh chạm nhẹ vào cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô, giọng nói gợi cảm chết người chưa rũ bỏ tình dục, đôi mắt đen nhu tình yêu đến say đắm nhìn người con gái trong lòng vì kiệt sức mà ngủ say
“Anh yêu em!”
Một câu “Thiếu Phàm, em về rồi” tựa như một tảng đá nặng nề ném xuống lòng cô, trong nháy mắt chìm xuống đáy biển, không cho cô cơ hội thở dốc.
Cơ thể Mẫn Nhu run lên, tay bị Lục Thiếu Phàm giữ chặt lạnh đến thấu xương, có lẽ cũng giống như cô, cảm giác ấm áp mất đi giống như đang sợ gì đó, nỗi lo lắng nói không nên lời.
Y thức nhiễu loạn, Mẫn Nhu không biết mình nên nghĩ gì đây, khi nghĩ tới rồi chỉ sợ nội dung câu chuyện sẽ khiến cô khó chịu đến không thở nổi.
“Tiểu Nhu, đây là Mục thiếu tướng, hai người chào hỏi nhau đi”
Bà Lục vẫn nở nụ cười bình thản tự nhiên, mặc dù cười đến khiên cường nhưng có thể thấy sự khích lệ trong mắt bà Lục dành cho cô, nhưng một tiếng Mục thiếu tướng cũng khiến cho vị nữ quân nhân kia thần sắc sững sờ, nhưng chớp mắt liền khôi phục sự tự tin, ánh mắt đánh giá nhìn Mẫn Nhu.
Cô ta nhẹ bước đến trước hai người, Mẫn Nhu cố kiềm cảm giác khó chịu trong lòng xuống, giống như trong quá khứ lúc đối mặt khó khăn luôn thẳng lưng, không được ở trước mặt đối thủ lộ ra sự sợ hãi.
Bà Lục ủng hộ thì sai? Nếu người đàn ông bên cạnh không chọn cô, cho dù cô có tỏ ra yếu ớt nhu nhược thì sẽ có người quan tâm sao? Nếu như lịch sự của Kỷ Mạch Hằng lại một lần nữa tái diễn, như vậy cô chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Bởi vì lần này sẽ không có Lục Thiếu Phàm thứ hai!
Phía sau lưng có một sức nặng đè lên, cả thân hình quật cường của Mẫn Nhu đứng lại, thần kinh cô căng ra như dây cung nhưng nhờ có bàn tay Lục Thiếu Phàm mà từ từ thả lỏng. Khi cô cũng ý thức được hoàn cảnh lúc này, thần kinh lại mẫn cảm căng lên, không chịu lộ ra chút tư thế chịu thua.
Một tiếng thở dài rất nhỏ vang lên xung quanh, đầu vai bị một bàn tay giữ lấy, Mẫn Nhu chợt ngẩng đầu, thấy ánh mắt chăm chú dịu dàng của Lục Thiếu Phàm , tận sâu bên trong là tình cảm yêu thương còn mang theo vài phần áy náy
Bàn tay nhỏ bé trắng bệch lại bị anh giữ lấy, chẳng qua lần này không còn vì cố chịu đựng mà dùng sức, ngược lại còn dịu dàng vuốt ve như xin lỗi vì bản thân kích động, ngoài mặt Mẫn Nhu thì lạnh lùng nhưng trong mắt đã bị ôn nhu thay thế.
Anh không coi ai ra gì ôm lấy cô giữa cánh tay, giống như một cái cảng khiến cho con thuyền như cô chập chờn giữa sóng biển tìm được chút bình yên.
Trên gương mặt của Mục Lâm Thu nở nụ cười dễ giải, cô ta khiến mọi người có cảm giác bản thân rất tự tin, đường hoàng bước tới, không hề nhìn sang Lục Thiếu Phàm chỉ thuần túy nhìn Mẫn Nhu.
“Không cần gọi tôi là Mục thiếu tướng, tôi là bạn Lục Thiếu Phàm nên chỉ cần gọi Lâm Thu là được!”
Giọng nói của Mục Lâm Thu thanh khiết sạch sẽ đến mức có thể thông suốt lòng người, Mẫn Nhu nghênh đón đôi mắt mỉm cười của cô ta, ở đó từ đầu đến cuối vẫn tràn đầy tự tin, ngay khi đối diện với cô trong mắt cũng không hề tỏ ra mất tự nhiên, giống như tiếng thở dài đầy tình cảm của Lục Thiếu Phàm lúc nãy chẳng qua do nghe lầm.
Bàn tay để đầu vai lại dùng sức, không phải khiến cô bất an mà sự cổ vũ từ trong im lặng của anh, Lục Thiếu Phàm anh đang nghĩ gì vậy, tại sao đến cuối cùng em cũng không thể hiểu anh?
Mẫn Nhu hơi nhếch môi, khóe miệng tạo nên độ cong khiêm nhường, nhìn thẳng Mục Lâm Thu đầy tự tin, Mẫn Nhu mỉm cười, không tự ti cũng không quá khiêm tốn.
“Lâm Thu, hoan nghênh tới nhà chúng tôi”
Mẫn Nhu không hề do dự, bắt lấy tay Mục Lâm Thu, chỉ nhẹ nhàng mà nắm chặt nhưng lại ngầm đánh giá nhau.
Khi Mục Lâm Thu nghe tên Mẫn Nhu, trong mắt lóe lên tia suy ngẫm, nhưng không thêm gì với Mẫn Nhu, xoay người lễ phép nhìn bà Lục.
“Nếu bác không ngại thì cho cháu ở lại cùng dùng cơm đi ạ?’
Sắc mặt bà Lục có vẻ căng thẳng nhưng không mở miệng từ chối, từ đầu đến cuối vẫn duy trì thái độ ung ung cao nhã cười nhẹ nói: “Nếu Mục Thiếu tướng không chê thì ở lại cùng dùng bữa tối”
Mục Lâm Thu mím môi cười, cúi người gật đầu với bà Lục: “Vậy phải quấy rầy bác rồi!”
Bên trong phòng ăn, chỉ có bốn người vây quanh chiếc bàn bầu dục, không thấy Lục Tranh Vanh, mỗi bên ngồi hai người, Mẫn Nhu dĩ nhiên ngồi cùng bên với Lục Thiếu Phàm , Mục Lâm Thu lại ngồi dưới bà Lục.
Ai cũng lo ăn cơm, không khí trong nhà mất đi sự ấm áp, xung quanh gợn sóng, một luồng không khí kì lạ mà yên tĩnh, trên bàn chỉ có tiếng đũa va vào chén sứ.
“Sao hôm nay không thấy Lục gia gia vậy ạ?”
Mục Lâm Thu đưa mắt nhìn chỗ ngồi bị trống, đột nhiên hỏi, giọng nói thanh cao phá vỡ sự im lặng.
Bà Lục sững sốt, chiếc đũa vẫn gắp lấy thức ăn, trên gương mặt thanh nhã không hề xuất hiện vẻ dao động, chỉ thản nhiên đáp: “Tham mưu trưởng và chủ nhiệm Thẩm gia cùng đi bộ đội, vài bữa mới về”Mục Lâm Thu bừng tỉnh ồ một tiếng, đem chiếc đũa đặt xuống, đôi mắt sáng nhìn thẳng Lục Thiếu Phàm , không hề e thẹn, đôi mắt lấp lánh như sao.
“Gần đây ở Bắc Kinh có một bộ quốc hoa, biết gia gia thích nên đã mua ngay, Thiếu Phàm, ngày mai em sẽ kêu người đưa tới hay anh tự tới lấy?”
Mục Lâm Thu bình thản nói, không hề có chút bối rối, chiếc đũa đang bới cơm trong tay Mẫn Nhu vô tình khiến cơm rớt xuống áo, muốn phủi đi, Lục Thiếu Phàm lại nhanh hơn cô một bước, bàn tay cầm lấy khăn giấy lau váy cho cô, bên tai là giọng nói cưng chìu trách móc: “Sao em lại không cẩn thẩn thế chứ?”
Mẫn Nhu hơi nghiêng mặt, nở nụ cười thản nhiên, bỗng nhiên cảm thấy tất cả chỉ là do mình suy nghĩ quá nhiều, tình cảm Lục Thiếu Phàm dành cho Mục Lâm Thu không giống như cô ta, trừ lần đầu tiên thì sau đó không hề xuất hiện.
Mẫn Nhu mỉm cười nhìn anh, nhận lấy khăn giấy, tự mình lau, đầu óc suy nghĩ mông lung từ từ bình tĩnh lại khi nghe Lục Thiếu Phàm trả lời.
“Gia gia gần đây rất thích thư pháp, luyện tập rất hăng hái, tâm ý của Mục Thiếu Tướng Thiếu Phàm thay gia gia cảm ơn, còn quốc họa, Mục Thiếu Tướng không nên tốn kém làm gì!”
Lời nói của Lục Thiếu Phàm đầy thuyết phục, khiến cho biểu hiện cười nhạt của Mục Lâm Thu trở nên méo mó, nụ cười mất đi, ánh mắt gợi sóng nhìn sang Mẫn Nhu đang im lặng ăn cơm, sau đó nghênh đón đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Thiếu Phàm .
“Sở thích nhiều năm như vậy làm sao nói bỏ là bỏ được, có lẽ chỉ là tạm thời có hứng thú với cái mới, nhưng lâu ngày sau khi đã lắp đầu, quay đầu lại mới nhận ra thứ ban đầu vẫn là tốt nhất.”
Mẫn Nhu giương mắt lên có thể thấy sự tự tin và khiêu khích từ mắt Mục Lâm Thu, lời nói ám chỉ không hề e dè, trên bàn cơm không ai nói ra nhưng không ai không biết
“Tốt nhất chưa chắc là thích hợp nhất, chỉ có thể trải qua vô số tìm kiếm mới nhận rõ bản thân muốn gì, chứ không phả mù mờ tự cho là đúng ngay từ đầu”
Khóe miệng Lục Thiếu Phàm nở nụ cười ưu nhã, nhưng Mẫn Nhu lại cảm thấy sự lạnh lẽo đang dâng lên sau lưng. Giữa Mục Lâm Thu và Lục Thiếu Phàm đang diễn ra cuộc chiến tranh lạnh, đầy mùi thuốc súng, còn cô không thể xen vào.
Mắt thấy không khí càng lúc càng căng, bà Lục chen vào nói giữa cuộc đối thoại đầy ẩn ý của hai người, giải vây cho cục diện bế tắc.
“Mục Thiếu Tướng, nghe nói Mục tư lệnh muốn quay lại thành phố A, không biết có thật vậy không?”
Mục Lâm Thu nghe bà Lục hỏi, trên mặt khiêm tốn cười nhạt: “Dạ phải, mặc dù cha bị điều sang làm ở quân khu Bắc Kinh nhưng mà đối với đồng chí ở quân khu thành phố A nhớ mãi không quên, cho nên muốn quay về đây thăm mọi người”
“Thiếu Phàm, cha em cố ý nhắc em đến lúc đó anh phải tới nói chuyện với ông, dẫn ông đi tham quan quân khu”
Mục Lâm Thu nói mấy câu cuối cùng vẫn không rời Lục Thiếu Phàm , tựa hồ muốn nhắc chuyện cũ với Lục Thiếu Phàm , nhưng mỗi lần đều bị Lục Thiếu Phàm giương cao tường bác bỏ, thế nhưng lại luôn tự tin không chịu từ bỏ.
“Đó là dĩ nhiên, làm thị trưởng, công việc nghênh đón là điều phải làm”
Lời nói Lục Thiếu Phàm từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự khách sáo, không hề có bất kì tình cảm cá nhân, dường nhưng chỉ là quan hệ xã giao với Mục Lâm Thu.
“Anh ăn tôm đi”
Mẫn Nhu chưa từng thấy mình là một người phụ nữ độ lượng, đối mặt với tình địch cô luôn thiếu kiên nhẫn, cho nên mới bốc vỏ tôm bỏ vào chén Lục Thiếu Phàm .
Trên gương mặt nhỏ nở nụ cười dịu dàng, ánh mặt đẹp cúp xuống đầy vẹn thẹn thùng quyến rũ, Lục Thiếu Phàm mặt không đổi gắp lấy đồ ăn cô đưa qua, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào đắc thắng.
Đôi mắt đẹp khẽ liếc, quả nhiên thấy gương mặt Mục Lâm Thu cứng đơ, bàn tay để trên bàn nắm thành quyền, nhưng không hề trở mặt tức giận hay bày tỏ sự bất mãn.
Mục Lâm Thu là người lí trí, cho dù trong chuyện tình cảm lúc nào cũng phải giữ vững trận đại của mình, tuyệt đối sẽ không vì nhất thời đắc chí, để mặc bản thân làm theo cảm xúc.
Điểm này, Mẫn Nhu có thể mơ hồ nhìn ràng giữa cô ta và Lục Thiếu Phàm có gì đó, người thông minh như Lục Thiếu Phàm và người bình tĩnh như Mục Lâm Thu rốt cuộc trong quá khứ có chuyện gì? Nếu Lục Thiếu Phàm thật sự là người cô ta yêu, bây giờ nhìn bên cạnh người yêu mình có vợ, trong lòng sao lại không nổi giông bão?
Lúc này, Mẫn Nhu cũng có chút thông cảm, Mục Lâm Thu có thể bình tĩnh mỉm cười đối mặt, còn cô khi thấy Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp thân mật nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng đôi mắt sắc lạnh mà nhìn, tươi cười là điều không thể.
Bữa cơm không có ai ăn vui vẻ, khi Mục Lâm Thu đứng dậy thì bà Lục đứng lên đầu tiên, nụ cười lạnh nhạt nói: “Thời gian cũng không còn sớm, để bác kêu cảnh vệ đưa Mục Thiếu tướng trở về”
Mục Lâm Thu đưa mắt nhìn sắc trời tối đen, rồi quay sáng Lục Thiếu Phàm nói: “Thiếu Phàm, chúng ta đã lâu không gặp, em rất muốn ôn lại cuộc sống bộ đội trước kia, có thể cùng em tâm sự không?”
Dưới bàn, bàn tay nhỏ nhắn của Mẫn Nhu không biết từ khi nào nắm chặt tay Lục Thiếu Phàm, ích kỉ muốn anh cự tuyệt nhưng rồi lại cảm thấy bản thân cố tình gây sự, nhìn thấy nụ cười tươi của Mục Lâm Thu, Mẫn Nhu cảm thấy mình hơi tiểu nhân, đang muốn rụt tay về lại bị Lục Thiếu Phàm giữ chặt, không để cô buông ra.
“Thiếu Tướng nếu như muốn ôn chuyện chỉ sợ là đã tìm nhầm người”
Giọng nói Lục Thiếu Phàm lạnh nhạt, ánh mắt không nhìn Mục Lâm Thu, ánh mắt nhìn xuyên qua cô ta, nhìn về phía khung hình trên bệ cửa sổ, là ảnh chụp gia đời, bao gồm ba đời Lục gia và cả Lục Thiếu Phàm.
Mẫn Nhu một tay khác phủ lên tay Lục Thiếu Phàm an ủi, đổi lấy đôi mắt mỉm cười của anh, trong ánh mắt đầy nhu tình và chân thành, không hề có chút giả dối khiến trái tim Mẫn Nhu rung động, khẽ cười.
“nếu như vậy, em cũng không quấy rầy nữa”
Sắc mặt Mục Lâm Thu không tốt, Mẫn Nhu chú ý tới cô ta, theo ánh mắt Lục Thiếu Phàm, từ phía sau Mẫn Nhu có thể nhẫn thấy cơ thể đĩnh đạc của Mục Lâm Thu hơi khựng lại, dù che giấu rất tốt nhưng Mẫn Nhu vẫn cảm nhận được sự bối rối trong mắt cô ta.
Mục Lâm Thu vội vàng chào tạm biệt bà Lục, không nhìn sang hai người đang ngồi, xoay người bước ra khỏi cửa như trốn tránh gì đó.
Gương mặt tươi cười của bà Lục sau khi Mục Lâm Thu rời đi ánh mắt liền thâm trầm đẩy vẻ lo âu, nhìn hai người đang ngồi thở dài một tiếng rồi bước lên lầu.
Bên trong căn biệt thự có thể nghe tiếng thở của hai người, Mẫn Nhu thả lỏng tay Lục Thiếu Phàm, khóe môi cong lên, cười yếu ớt: “Em đi nghỉ trước”
Không để Lục Thiếu Phàm kịp phản ứng, Mẫn Nhu đẩy lui ghế, đứng dậy đi lên đầu, cho dù biết ánh mắt Lục Thiếu Phàm vẫn dõi theo cô, nhưng cô ép bản thân không được quay đầu lại, không được nhu nhược ngã vào lòng anh.
Mệt mỏi đi tới cửa phòng, tay không còn chút sức vặn chốt cửa đẩy vào, chưa kịp mở đèn thì sau lưng một cảm giác ấm áp đập vào, xen lẫn mùi hương bạc hà, không hề báo trước đi tới cô.
Thắt lưng nhỏ nhắn mềm mại bị ai đó siết chặt, xoay tròn một vòng, cơ thể cô tựa vào vách tường, khi đó trên môi bị chiếm đoạt mạnh mẽ, không còn dịu dàng như trước kia, dường như đang trút bỏ gì đó, giận dỗi cắn xé, cắn nhẹ cánh môi cô.
Cơ thể nam tính cao lớn đè nặng lên cơ thể mảnh mai, bàn tay to giữ lấy cằm dưới của cô, không cho phép cô tránh né sự chiếm đoạt của anh, trên môi đau nhói khiến Mẫn Nhu nhíu mày, bắt đầy giãy giụa
Nụ hôn của anh như cuồng phong bão táp đập vào mặt cô, Mẫn Nhu bị hôn đến khó thở, trong căn phòng tối yên tĩnh chỉ có tiếng thở gấp, trong lòng Mẫn Nhu chua xót trăm vị, sự phản kháng yếu dần, ngược lại còn ôm lấy cổ Lục Thiếu Phàm, đáy lại anh.
Giống như đang sợ gì đó hoặc muốn chứng minh gì đó, Mẫn Nhu hôn đáp lại không hề dịu dàng hai ngượng ngùng, cũng như anh muốn tăng lực, cho đến khi trong miệng cả hai đầy mùi máu tươi mới đột nhiên buông Lục Thiếu Phàm ra, trên môi cảm giác dính dính, Mẫn Nhu thừa dịp quay đầu đi, trên gương mặt truyền đến cảm giác ấm áp nhưng cô không đáp lại.
“Lục Thiếu Phàm đây mới chính là điều anh muốn sao?”
Âm thanh thở dốc của cô mang theo tia run rẩy, khiến người khác đau lòng, cánh môi Lục Thiếu Phàm rời khỏi gò má của cô. Nhìn thấy Mẫn Nhu như vậy, anh liền ôm lấy cô, trong bóng tối cô không thể thấy vẻ mặt anh, nhưng giọng nói khàn khàn lại đầy tức giậm
“Để anh chứng minh cho em xem, đây không phải là điều anh muốn”
Sau lưng liền đụng phải chiếc nệm mềm mại, Mẫn Nhu lật người, không hề dự liệu trước mọi việc, cơ thể nhỏ chôn sâu trong lòng anh trở nên cứng ngắc, hai mắt khô khốc trong bóng tối tìm ánh mắt Lục Thiếu Phàm, biết rõ là không thể thấy nhưng vẫn muốn xác nhận gì đó.
“Lục Thiếu Phàm, nếu như chỉ bởi vì trách nhiệm… em.. không cần anh chịu trách nhiệm”
Tình yêu và trách nhiệm, Lục Thiếu Phàm chọn cái nào? Nhưng dù anh chọn gì, cô cũng chạy trốn
Nếu nói Kỷ Mạch Hằng dùng tay bóp chết tình yêu cô thì dịu dàng như Lục Thiếu Phàm lại thật tàn nhẫn, tựa như một dòng nước ấm từ từ nóng lên, khiến cho cô chết đi mà không biết.
Mục Lâm Thu, nếu như Lục Thiếu Phàm cũng yêu cô ta, vậy cô có nên từ bỏ thành toàn cho họ, tốt hơn là cứ dây dưa thế này, tạo nên bi kịch ba người.
Anh không cho cô một đáp án minh bạch, cơ thể cao to hạ xuống, cánh môi lại lần nữa dán chặt lên đôi môi sưng đỏ của cô, không hề thương hoa tiếc ngọc chỉ điên cuồng chiếm đoạt.
Lục Thiếu Phàm anh đang che dấu điều gì.
Hai mắt Mẫn Nhu cay xè, muốn đưa tay cản Lục Thiếu Phàm lại, lời nói của anh lại như bùa chú vang lên bên tai, những lời nãy làm cho cô không còn chút sức phản kháng.
“Anh là chồng của em”
Chồng… rất hợp pháp, nhưng cũng là lý do tàn nhẫn nhất, họ là vợ chồng, nên cô có nghĩa vụ thỏa mãn yêu cầu của anh, không phải sao?
Bàn tay to mang theo hơi lạnh kéo khóa thắt lưng, tiến vào trong quần áo, chạm vào làn da thịt trắng nõn tạo nên từng đợt run rẩy, cũng là run rẩy nhưng cơ thể mảnh mai không hề trở nên mềm nhũn mà tựa như sắp đối mặt với cực hình.
Quần áo bị đẩy xuống thắt lưng, làn da trắng như tuyết tiếp xúc với không khí lạnh liền run lên, Mẫn Nhu nắm chặt chiếc ra giường, cánh môi đỏ tươi bị cắn mà trắng bệch, hai mắt mở to, không hề bị tình dục làm cho mơ màng, chỉ chăm chăm nhìn lên không trung, ánh mắt nhìn xung quanh tối đen trống rỗng.
Trước ngực truyền đến cảm giác tê dại như một viên thuốc kích thích muốn hút lấy chút lí trí của cô. Anh dịu dàng vuốt ve, hôn vào chiếc cổ hương của cô, không ngừng kéo dài xuống, khi anh hôn tới nơi đẫy đà của cô, cô không thể ngăn lại khẽ rên lên, cũng không chịu khuất phục dưới thân anh.
“Lục Thiếu Phàm, hôn nhân giữa chúng ta không cần dùng điều này để duy trì, nếu như… nếu như anh không thể yêu em, chúng ta có thể ly hôn, anh có thể về bên cạnh cô ấy, còn em, không quan trọng…”
Cố làm ra vẻ vô tình, nhẹ nhõm khi nói ra quyết định của mình, nhưng trong mắt lại trở nên ướt đẫm ngưng tụ thành nước, bi ai rơi xuống chiếc chăn đơn.
“Chẳng lẽ em không thể đấu tranh sao?”
Anh rời khỏi ngực cô, cơ thể hơi chống lên, trong bóng tối mang theo cơn giận phản bác lại khiến cô không biết làm sao: “Thất bại trong tình yêu một lần thì không xứng đáng có được hạnh phúc sao?”
Những lời này là nói với cô hay anh tự thuyết phục bản thân mình, cô đã không còn đủ lý trí để phán xét. Khi anh cởi đi vật trói buộc trên người cô thì cô kinh hoàng tạo nên khoảng cách giữa anh và cô, vội vàng nói: “Lục Thiếu Phàm, em không muốn trở thành vật cản hạnh phúc của anh, a!”
Cô không thể ngờ bản thân cô chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, Lục Thiếu Phàm đã muốn cô. Thân dưới truyền đến cảm giác đau khiến cô mở to miệng thở dốc, cố ý giảm bớt sự đau đớn khi anh ra vào, nhưng anh chưa kịp cho cô cơ hội thích ứng liền chậm rãi xâm nhập, cô nhíu mày, chịu không nổi bấu lấy cánh tay anh.
“Lục Thiếu Phàm…”
Chiếc đèn ngủ chợt sáng lên, Mẫn Nhu nheo nheo mắt không thích được, nước mắt ở trên mặt dần dần khô lại, da thịt căng ra khó chịu, còn Lục Thiếu Phàm lại hoàn mỹ như một vị thần, dưới ánh đèn sáng rực, hai mắt nhìn xuống cô đang yếu ớt kháng cự lại anh.
Cánh tay ngang hông không ngừng siết chặt khiến cô thở không nổi, ngực bị lồng ngực đè xuống, động tác của anh rõ ràng mang theo ý trừng phạt, cơ thể mềm mại của Mẫn Nhu như cành liễu chập chờn trong gió, theo từng động tác của anh hòa vào nhau.
“Ân”
Âm thanh kiều mị không khống chế từ môi bật ra, Mẫn Nhu cảm thấy xấu hổ quay đầu đi, đem hai gò má đỏ ửng vùi sâu vào trong tóc đen, cơ thể hai người kết hợp hoàn mỹ thì sao, lúc này cô phát hiện bản thân thật ra rất tham lam, tham lam muốn chiếm được lòng Lục Thiếu Phàm.
“Nhìn anh”
Giọng nói đầy sức hút của Lục Thiếu Phàm mê hoặc lấy cô, đầu ngón tay thon dày giữ lấy cằm cô, khiến cô bắt buộc phải nhìn đôi mắt đen đầy kiên quyết của anh, ở đâu đó cô thấy được tình yêu và sự mê luyến, nhưng không thể khẳng định nó là vì cô mà xuất hiện.
Bàn tay để trên đầu vai từ từ rời đi áp vào gương mặt anh tuấn của anh, áp chế cơn sóng trong lòng, tận sâu đáy lòng chua xót một cảm xúc phức tạp trào dâng, anh nhìn sâu vào mắt cô, gằn từng chữ một nói.
“Dù em không yêu anh, khiến anh trở thành kẻ ích kỉ ai cũng chán ghét, dù là vậy anh cũng sẽ không bao giờ thả em đi”
Lục Thiếu Phàm nói thẳng với cô, quá mức lý trí khiến cô vì sự quan tâm cưng chìu của anh mà đánh mất mình.
“Xem ra là anh làm không tốt, mới để em lo lắng được mất như thế”
Tiếng thở dài khàn khàn xuyên qua tiếng rên khẽ của cô, uốn lượn bao lấy cơ thể cô, khiến cô đau lòng, là Lục Thiếu Phàm làm chưa đủ tốt sao?
Không, cô rất sợ yêu, cô không dám lại một lần nữa liều lĩnh yêu ai đó, nếu như trước đây tơi tả mà về như vậy thế giới mà cô đá vất vả lắm mới chống dậy nổi sẽ đổ sụp xuống.
Khi anh trìu mến áp lên đôi môi đỏ của cô, hai mắt Mẫn Nhu lóe lên, nước mắt rớt xuống trong lòng đã có đáp án.
“Nếu như quan tâm anh vậy thì đừng từ bỏ, đừng xoay người bỏ đi, Mẫn Nhu nếu như em sợ hãi, anh cũng sẽ điên mất”
Trái tim Mẫn Nhu run lên, không dám tin nhìn người đàn ông lúc nào cũng lạnh nhạt, lần đầu tiên ở trước mặt cô thừa nhận sự thất bại của mình. Anh nói, anh sợ, vì sự mềm yếu của cô mà phát điên, cô đưa mắt nhìn sự bất an trong anh, Mẫn Nhu chủ động gật đầu, nụ hôn đầy tình cảm của anh bị cô cắn nát môi.
Đêm đó, Lục Thiếu Phàm mất đi sự dịu dàng trước sau như một, anh bá đạo đoạt lấy cô, giống như con dã thú không biết thỏa mãn, lần thứ nhất rồi lại lần nữa chiếm lấy cô, khiến cô không thể coi thường sự hiện hữu của anh
Trong lúc cô ý loạn tình mê, hai mắt mơ màng, môi của anh chạm nhẹ vào cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô, giọng nói gợi cảm chết người chưa rũ bỏ tình dục, đôi mắt đen nhu tình yêu đến say đắm nhìn người con gái trong lòng vì kiệt sức mà ngủ say
“Anh yêu em!”