Diệp Cô Thành nâng kiếm đứng lặng trên mép thuyền, gió biển vù vù thổi bay tay áo trắng tựa tuyết của y, ánh triều dương vàng óng chiếu vào mặt y, lúc này y mang lại cho người ta cảm thấy…… Quả nhiên là tách khỏi thế sự, cao ngạo như tiên, thật là rung động không cách nào hình dung.
Nhất chúng người hầu và thủy thủ Bạch Vân thành đều đứng cách đó rất xa, hoa mắt thần mê lại thành chủ bọn họ, cũng hoàn toàn không dám tiến lên quấy rầy chút nào– bọn họ đều âm thầm suy đoán dưới đáy lòng: Không biết thành chủ mà bọn họ sùng kính, lúc này đang hòa niệm ngàn vạn dân chúng trên Phi Tiên đảo, hay đang tìm hiểu kiếm đạo thánh giả tối cao nữa?
Bọn họ tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến, trên thực tế…… Cũng không phải thế. Lúc này tuy Diệp Cô Thành bày ra tư thái cao nhân như vậy, kỳ thật chỉ là đang tổng kết chuyến đi rời đảo lần đầu tiên của mình, trong quá trình vào giang hồ Trung Nguyên, đến tột cùng chiếm được thu hoạch gì.
Nhóm dân chúng Bạch Vân thành trên Phi Tiên đảo, trong đoạn thời gian thành chủ bọn họ rời đảo ra ngoài, không lúc nào không dựa theo kế hoạch có tầm nhìn xa rộng vô cùng mà Diệp Cô Thành lưu lại tiếp tục xây dựng Bạch Vân thành, khiến trong các mặt trong ngoài ngoài Bạch Vân thành, đều phát triển mạnh mẽ, phồn thịnh hướng vinh. Hơn nữa lần này Diệp Cô Thành rời đảo, chẳng những dùng Phương pháp “Tay không bộ bạch lang” chiếm được Châu Quang Bảo Khí Các ngày thu vạn kim, càng kéo được một đại hộ khách hào sảng “Bất kể phí tổn gì cũng nhập hàng”, cho nên lúc này đây độ giàu có của Bạch Vân thành, khẳng định gấp mấy lần so với trước đây, sinh hoạt của dân chúng cũng tốt lên vô cùng. Bởi vậy đã có thể suy ra, uy vọng của thành chủ Diệp Cô Thành này, tất nhiên cũng được nâng lên liên tục, đạt tới một độ cao hoàn toàn mới.
Về phần bản thân Diệp Cô Thành nha, thu hoạch càng lớn hơn: Cũng không trải qua quá nhiều rối rắm, y liền thuận lợi đột phá bình cảnh kiếm đạo, trở thành Kiếm Thánh chân chính — hơn nữa y còn được giết người, được thấy mấy, được gặp sát thủ, còn đi dạo thanh lâu, hơn nữa lại được tham gia phó bản Kim Bằng Vương Triều, thấy được vở kịch bản hiện trường Lục Tiểu Phụng phá án, cuối cùng xem như đã trải qua giang hồ chân chính, kinh nghiệm tăng vọt. Hơn nữa Diệp Cô Thành đã đạt thành kế hoạch trọng yếu y sở định trước khi rời đảo, giao bằng hữu với Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu, Tư Không Trích Tinh, còn cùng Tây Môn Xuy Tuyết trở thành tri kỷ, hơn nữa thành công thuyết phục Tây Môn Xuy Tuyết buông tha cho ý tưởng lãng phí cùng y đấu một trận ngươi chết ta sống, tham quan Vạn Mai sơn trang, thậm chí còn gặp được Ngọc La Sát.
Nói ngắn gọn, trong thời gian ngắn ngủn không đến một năm này, thu hoạch của Diệp Cô Thành thật sự rất rất tốt, cẩn thận tính một phen, ngay cả bình tĩnh như y cũng nhịn không được muốn bội phục chính mình nha .
Thế nhưng không ngờ ngay khi Diệp Cô Thành rơi vào say mê của mình, một đôi tay không thành thật bỗng từ sau lưng y vòng qua, ôm lấy eo y, lập tức một cái đầu xù gối lên vai Diệp Cô Thành, chỉ nghe Cung Cửu kéo dài ngữ điệu, tựa tiếu phi tiếu nói:“A Thành…… Ngươi chuyên chú như vậy, đến tột đang suy nghĩ cái gì dợ? Không phải là…… Ngươi sớm có thân mật trên Phi Tiên đảo rồi chứ?” Nói xong ngữ khí Cung Cửu biến đổi, u oán kêu:“Nếu thật sự là vậy, A Cửu sẽ rất rất là thương tâm ……”
“……” Diệp Cô Thành yên lặng chảy một giọt mồ hôi lạnh dưới đáy lòng — có lẽ thu hoạch lớn nhất chuyến này của y là bắt cóc được nhân vật phản diện chung cực biến đại thái Cung Cửu này a…… Không đúng không đúng, Cung Cửu sao có thể coi như một thu hoạc chứ? Nói là nghiệt duyên còn tốt cho hắn đó !
Diệp Cô Thành nghĩ như vậy , lại nhìn nhìn tư thế hiện tại của hai người bọn họ, suýt nữa sắp nhịn không được bật cười ra tiếng — có lầm không, hai người đứng ở mép thuyền, Cung Cửu còn từ phía lưng ôm lấy y, nếu giờ y dang hai tay ra thì…… Vậy thì thật sự thành phi tiên rồi! nghĩ đến đây, Diệp Cô Thành dở khóc dở cười nắm lấy tay Cung Cửu, hơi dùng chút sức, rồi gập lại sau đó thả ra, tiện thể xoay thân, liền đẩy Cung Cửu quấn trên người y ra hai bước, sau đó quay đầu lại, lẳng lặng liếc nhìn Cung Cửu một cái, lại quay về, tiếp tục nhìn Phi Tiên đảo dần lại gần phương xa kia.
Cung Cửu lầu bầu nắm cổ tay, than thở nói:“A Thành ngươi sao có thể nhẫn tâm đối xử với ta như thế a……”
Có lẽ là Diệp Cô Thành sắp về đến đảo, lại gặt hái được rất nhiều, tâm tình trở nên vô cùng vui vẻ, nên cảm thấy Cung Cửu làm nũng phẫn si như vậy thật có vài phần khả ái. Nhớ lại cuộc hành trình rời đảo này của y, đúng là đều tràn ngập thân ảnh của Cung Cửu — Diệp Cô Thành không thể không thừa nhận, các thu hoạch của y, cơ hồ đều có công lao của Cung Cửu: Ai bảo y vừa rời đảo liền gặp được Cung Cửu chứ? Từ đó về sau tránh cũng tránh không khỏi, vứt đều vứt không xong, cũng chỉ có thể một đường đồng hành như vậy, cho tới hôm nay, y lại còn đem Cung Cửu về Bạch Vân thành nữa chứ…… Có vẻ cứ như vậy, ngay cả mục tiêu chung cực “Tìm mĩ nam làm cơ hữu” của Diệp Cô Thành cũng có thể xem như thực hiện được rồi…… Diệp Cô Thành không khỏi có chút mờ mịt nghĩ: Chẳng lẽ y thực sự được ơn trên chiếu cố à, nhanh như vậy liền đạt thành mục tiêu của nhân sinh, có cần siêu tốc như thế không a? Không có mục tiêu nhân sinh là hư không …… Điều này thật khiến y rối rắm a.
Cung Cửu cũng không biết rối rắm của Diệp Cô Thành, hắn bị đẩy ra yên lặng đứng trong chốc lát, rốt cục vẫn chịu không nổi bị Diệp Cô Thành tiếp tục xem nhẹ, vì thế hắn nghĩ nghĩ, lại nhào qua lần nữa, có chút nghiêm túc hỏi:“A Thành, trong Bạch Vân thành của ngươi, còn có gia quyến nào không? Lần này ta vội vàng mà đến, nên hai tay trống trơn, cả lễ gặp mặt cũng chẳng mang cái nào….. Như vậy có không tốt quá không?”
Diệp Cô Thành nghe thấy nao nao, y thật sự hoàn toàn không đoán được Cung Cửu lại nói ra lời như thế, chẳng lẽ Cung Cửu lại có suy nghĩ hai người bọn họ cùng đi thăm người thân sao? Diệp Cô Thành đã thấy buồn cười, trong lòng lại không khỏi có chút xúc động: Kỳ thật nghĩ trước nghĩ sau, Cung Cửu đối đãi hắn thật sự tốt đến không chỗ chê — không nói dọc đường đi Cung Cửu đều an bài chuyện ăn, mặc ở, đi lại, phóng túng của Diệp Cô Thành thỏa đáng, lại còn thường hỏi han ân cần, nói giỡn đùa thú. Lúc Diệp Cô Thành cần tăng kiếm đạo lên, Cung Cửu có thể đứng tại chỗ mặc cho y đâm; Đương Diệp Cô Thành hơi lộ ý tích tiền, Cung Cửu liền không chút do dự hai tay dâng Châu Quang Bảo Khí Các lên; Nếu tâm tình Diệp Cô Thành không tốt, Cung Cửu còn có thể nâng roi da cho y tùy tiện quất…… Diệp Cô Thành đột nhiên cảm thấy, có lẽ y thật sự là nhặt được báu vật rồi, tuy rằng “Báu vật” này có một chút biến thái và nhộn nhạo đấy, nhưng tuyệt đối có thể coi là khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, vật vượt qua giá trị a !
Không yên lòng nghĩ như vậy, Diệp Cô Thành thuận miệng liền nói:“Ta có gia quyến gì, ngươi lại không biết sao?” Kỳ thật lời này của Diệp Cô Thành cũng không có ý gì khác, thành viên gia tộc y thật sự rất đơn giản , thoáng hỏi thăm một cái liền có thể biết được nhất thanh nhị sở — bản thân Diệp Cô Thành chính là đại tộc trưởng của Diệp thị, cũng có một ít huynh đệ bọn tỷ muội đồng tộc, nhưng đều không co là thân cận, Diệp Cô Thành lúc trước chỉ sợ cả tên của họ cũng không biết là gì. Cũng chính là Diệp Cô Thành sau này có tâm muốn phát triển mạnh Bạch Vân thành, mới nâng bọn họ một phen, đều tự phân phối nhiệm vụ xuống, cho nên dù là đưa lễ, cũng là họ đến đưa cho Diệp Cô Thành mới đúng. Về phần các trưởng bối trong tộc Diệp thị, cơ hồ đều đã mất, vốn còn có vài bà con xa, người già nhưng tâm không già, từng vọng tưởng muốn chiếm lấy đại quyền của Bạch Vân thành, đã bị Diệp Cô Thành hung ác tước hết một lần, toàn bộ giam hết vào nơi dưỡng lão chờ chết…… Vì thế nếu nói muốn đưa lễ, thật sự chẳng có ai để đưa.
Nhưng Cung Cửu lại hiểu lầm ý của Diệp Cô Thành, hắn chợt biến sắc, nói:“Ta…… Ta quả thật có tai mắt trong Bạch Vân thành, nhưng chỉ truyền một phần tin vắn về ngươi lúc ta và ngươi mới quen thôi, sau đó ta liền không sử dụng chúng nữa, nếu ngươi mất hứng, lần này xử trí hết chúng, ta có thể cam đoan với ngươi, tuyệt đối chẳng để lọt tên nào đâu.”
Diệp Cô Thành ngẩn người, sau khi phản ứng kịp, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nói:“Ta cũng không có ý này, ngươi không cần nghĩ nhiều.” Nghĩ nghĩ, còn nói:“Như thế cũng tốt, ngươi bảo chúng truyền những hành động trong thành cho ta, cũng tiện coi xem trong thời gian ta không ở trên đảo, có kẻ dị động hay không?”
Cung Cửu khẽ cười nói:“Việc không còn vấn đề, chỉ là ta từng nghĩ A Thành ngươi chỉ tẩm tâm kiếm đạo, rất ít để ý tới chuyện trong thành.”
Diệp Cô Thành nói:“Không phải thế, ta đã nắm quyền thành chủ, thì phải có tránh nhiệm của thành chủ, đương nhiên không thể buông tay mặc kệ.”
Cung Cửu có chút đăm chiêu nói:“Xem ra khi lên Phi Tiên đảo này, ta có thể thấy được một mặt khác của ngươi……” Nói xong Cung Cửu cười nói:“Ta thật chờ mong vô cùng a.”
Chờ mong cũng không chỉ một mình Cung Cửu, mọi người trong thành nhận được bồ câu đưa tin biết được thành chủ bọn họ rốt cục về đảo, tất cả đều kiển chân trông ngóng, sớm đã chờ ở bến tàu .
Rốt cục, thuyền lớn chậm rãi lại gần, sau khi bỏ neo vững chắc, Diệp Cô Thành và Cung Cửu…… Tay trong tay đi xuống thuyền.
Nhất chúng nghênh đón thành chủ đại giá trở về mọi người đều kinh lập đương trường, cằm tất cả đều điệu đến thượng đi.
Diệp Cô Thành thực bình tĩnh, hết sức bình tĩnh – cùng lắm thì chỉ nắm tay thôi mà, thật là thiếu kiến thức, nếu Cung Cửu thích nắm, cứ cho hắn nắm đi, dù gì cũng đỡ hơn ôm…… Quả nhiên, người trong Bạch Vân thành còn cần thăng cấp lên a.
Kỳ thật tất cả đều vì tâm tình hôm nay của Diệp Cô Thành rất tốt, hơn nữa y cảm thấy, Cung Cửu vốn là tình nhân y mang về nha, cũng chẳng cần phải che che giấu giấu quái gì, so với sau này sấm chớp giáng xuốngi, không bằng sớm khiến mọi người trong Bạch Vân thành bắt đầu chậm rãi thích ứng đi là vừa.
Tâm tình Cung Cửu cũng rất tốt, hết sức tốt — Diệp Cô Thành tùy ý để hắn làm vậy, liền tương đương với khẳng định quan hệ của hai người bọn họ trước mặt mọi người, Cung Cửu quả thực nhộn nhạo đến chịu không thấu, tâm ngứa đến mắt suýt hóng ra hào quang, xem ra Bạch Vân thành Phi Tiên đảo này…… Quả nhiên là vùng đất thánh của hắn a.
Nhất chúng người hầu Bạch Vân thành dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt, lúc này mới ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi đá ra một người đại diện, do do dự dự đi đến trước mặt thành chủ nhà bọn họ, cùng với nam nhân của thành chủ, vô cùng ngượng ngập hỏi:“Khởi bẩm thành chủ, kiệu đã chuẩn bị hảo, không biết vị công tử này……”
Cung Cửu vô cùng hứng thú nhìn chăm chú lại, chỉ thấy đại kiệu hoa lệ đỉnh đầu lụa trắng bao quanh, chuỗi ngọc làm trang sức trương dương đứng bên bờ, rất có phong cách, chờ bên kiệu là tám đại mỹ nhân yểu điệu, đều khoát bạch y, quả giống nhóm tiên nữ bên người vân đài Tiên Đế.
Thẳng đến giờ khắc này, Cung Cửu mới đột nhiên nhớ tới một lời đồn trong giang hồ: Bạch Vân thành chủ mỗi lúc xuất hành, tất ngồi hoa kiệu, do tám bạch y kiếm tì khiên, lướt qua có cánh hoa từ trời rơi xuống, tiên âm lượn lờ, khiến người gặp khó quên…… Lúc trước Cung Cửu chưa bao giờ thấy Diệp Cô Thành phô trương ghê gớm như thế, còn cho là giang hồ tung tin vịt thôi, nguyên lai quả thật là có, chỉ là lúc trước không biết vì sao, Diệp Cô Thành không đem sự phô trương ra khỏi đảo luôn thôi……
Kỳ thật Diệp Cô Thành thực vừa lòng với sự phô trương này — đây mới là phong phạm phải có của Kiếm Thánh Bạch Vân thành chủ chứ a ! chẳng qua lúc ấy y lần đầu tiên rời đảo, chưa tăng kiếm đạo, lo lắng không đáng, mới bỏ qua phương thức xuất hành vô cùng trương dương này. Bất quá giện nay nha…… Diệp Cô Thành âm thầm lên mặt một phen, thản nhiên nói:“Hắn cùng đi với ta.” Hừ hừ, không phải Cung Cửu thích trang lắm sao, hắn cũng đến trang một lần — Cung Cửu thích trang điệu thấp, Diệp Cô Thành y liền càng muốn phô trương thiệt cao nha!
Cung Cửu cũng chẳng đoán ra Diệp Cô Thành trong lòng đang lên mặt, hắn có chút hưng phấn đi theo Diệp Cô Thành đến bên kiệu, chậc chậc tán dương:“Không hổ là hoa kiệu của Bạch Vân thành chủ, hôm nay có thể cùng thành chủ ngồi, quả nhiên là tam sinh hữu hạnh.”
Diệp Cô Thành không gợn sóng sợ hãi khẽ gật đầu, vào kiệu trước, Cung Cửu cũng theo sát phía sau. Bọn họ lại không biết lúc này trái tim của tám bạch y kiếm tì kia đều tan vỡ– có thể khiêng kiệu cho thành chủ nhà mình đó là vinh hạnh của các nàng, thế nhưng không ngờ lúc thành chủ xuất môn không mang theo các nàng, đợi đến khi thành chủ trở về các nàng lại phải khiêng thêm một nam nhân của thành chủ, đây thật là ông trời trêu ngươi mà !
Đại kiệu hoa lệ của Bạch Vân thành chủ quả nhiên không giống bình thường, hai người ngồi vào cũng rộng rãi thoáng mát, trên bàn trà còn đặt trà thơm và trái cây, thật sự là vô cùng thoải mái.
Cung Cửu vừa định nói gì đó, liền cảm thấy cả cỗ kiệu đều bay lên — không sai, là “Bay” Mà không phải “Động”, nguyên lai bàn tay trắng nõn của tám tiểu mỹ nhân bạch y kia đã nhẹ năng cán kiệu, đồng thời thi triển khinh công, toàn bộ cỗ kiệu liền bay bỗng vào thành.
Cung Cửu cảm thấy thú vị, tám tiểu mỹ nhân này thật sự đều là cao thủ nhất lưu, cỗ kiệu này cách mặt đất ước chừng mười thước, mấy ly trà trong kiệu nửa giọt cũng không tràn ra, thật sự là công phu tuyệt đẹp, cũng không biết các nàng luyện bao lâu mới đạt tới trình độ như vậy nữa.
Dưới tốc độ thi triển khinh công toàn lực của các mỹ nhân, không bao lâu cỗ kiệu liền vào thành, thẳng đến lúc này, rốt cục có tiếng nhạc du dương vang lên, phiêu phiêu miểu miểu không biết từ chỗ nào truyền đến, cứ như vang vọng từ chín tầng mây. Trên kiệu còn lưu loát rơi rụng rất nhiều cánh hoa, càng thần kỳ là, những cánh hoa hồng nhạt gần như trắng này chưa rơi xuống đất, liền hóa thành khói xanh nhẹ bay đi, thật khiến người ta kinh hãi, như sa vào cơn mộng, như thật tựa giả thật khó phân bày.
Mọi người trong Bạch Vân thành đều hết sức kích động, đều bôn tẩu bẩm báo:“Thành chủ đã về rồi……” Trong lúc nhất thời trong thành náo nhiệt đến mức cứ như ăn tiết, nhưng khi mọi người đi vào phạm vi mười bước cạnh kiệu, đều không tự chủ được an tĩnh lại, đắm chìm trong cảnh tượng mộng ảo làm người ta rung động kia.
Cung Cửu nâng một góc màn kiệu nhìn ra ngoài, trong lòng cảm thấy Diệp Cô Thành thật là cực khả ái, trò bịp này cũng nghĩ ra được, ngay cả Cung Cửu trong lúc nhất thời cũng không phân biệt nổi. Cung Cửu bỗng nghĩ đến ghét bỏ và khinh bỉ chợt lóe trong mắt Diệp Cô Thành lúc trước khi Thượng Quan Phi Yến ra sân — khó trách nha, về điểm phô trương con nhãi Thượng Quan Phi Yến mà đem đi so sánh với Diệp Cô Thành, thực là chim yến tước so đấu với Phượng Hoàng, cứ như khác nhau một trời một vực.
Trong lòng Diệp Cô Thành cũng hết sức đắc ý, ai ngờ ngay lúc này, chợt nghe một câu ngoài kiệu:“Gì? Trong kiệu Thành chủ hình như có hai người, không phải thành chủ dẫn phu nhân về chứ?”
“……” Diệp Cô Thành yên lặng không nói gì: ánh mắt lợi hại này, đúng là thế giới bà tám mà!