Tôi ngay lập tức muốn độn thổ khi thấy Hoàng cười rồi đưa tay vò vò mái tóc cậu ấy.
"Vì, vì thấy cậu ngủ, nên mình..." Nên mình đến gần ngửi thử. Nói như thế chăng?
Tôi cắn môi dưới, không nói hết lời được. Và cũng may là đã không nói vế sau.
"Cậu thích?" Hoàng bất ngờ hỏi.
"Hả?"
"Thích mùi dầu gội trên tóc mình?"
Cậu nói thử xem? Làm sao có thể trong khi tôi còn không ngửi thấy mùi gì.
Nhìn Hoàng đang rất hứng thú tôi không ngừng gào thét trong lòng điều đó. Nhưng kết quả là... tôi gật đầu.
Hoàng không nói gì cả, cậu ấy chỉ cười cười, trông có vẻ là tâm trạng rất tốt. Vì tôi bảo thích mùi trên tóc cậu ấy sao?
Sau sự việc xấu hổ và cái gật đầu trái với lương tâm đó, số lần tôi và Hoàng gặp nhau không hiểu sao cứ tăng lên từng ngày. Nhiều tình huống tôi còn nghĩ cậu ấy cố tình xuất hiện nữa. Và mỗi lần gặp tôi cậu ấy đều đưa tay... vò mái tóc. Vì tôi nói thích mùi trên tóc cậu ấy ư? Thật hư cấu! Thật viễn vông!
"Bảo Ân!"
"Hả?"
"Thật ra trước giờ Hoàng không có để ý đến tóc tai lắm, cũng không có khái niệm thích. Nhưng từ bây giờ Hoàng sẽ thích nó."
"...."
" Vì Ân thích nó, Hoàng sẽ thích những gì Ân thích"
"Tại sao cậu phải làm vậy?"
"Vì Hoàng thích Ân!"
Ngày mưa hè trút những cơn mưa cuối cùng xuống sân trường, cậu ấy đã nói với tôi những điều đó. Nghe có vẻ rất điệu nghệ nhưng dáng vẻ của cậu ấy lúc đó... chẳng khác nào thằng ngốc. Mặt cậu ấy đỏ tương tự mặt tôi, tay không ngừng vò mái tóc, mắt không nhìn thẳng vào mặt tôi mà liên tục đảo tứ phía. Vì biểu hiện buồn cười đó tôi và cậu ấy chính thức quen nhau. Vì biểu hiện đó, tôi chính thức thích cậu ấy.
Chúng tôi quen nhau trong im lặng, nhưng không có nghĩa là nhạt nhẽo. Mỗi lần đi học thêm tôi đều đi sớm hẹn cậu ấy ở nhà thờ, sau đó cậu ấy sẽ chở tôi đến nhà cô, à chỉ chở đến gần nhà cô rồi cậu ấy sẽ đi bộ đến để tránh bạn bè.
Những gì cậu ấy đối với tôi đều rất tốt, rất chân thành, lời nói và hành động đều rất vụng về, khác xa lời đồn đại trước đây tôi nghe. Có phải... vì thật lòng nên mới ngốc như thế? Tim tôi đập mạnh khi nghĩ đến điều đó, nhưng trên môi lại nở nụ cười ngây ngô không kiểm soát được. Có lẽ, yêu bắt đầu từ đó.
14/2, cậu ấy hẹn tôi ra nhà thờ như những lần chờ nhau đi học. Tôi cũng hiểu rõ hôm nay là ngày gì nên thái độ cũng khẩn trương theo, cũng cố gắng diện xinh xinh hơn thường ngày một chút. Tôi đến nhà thờ rất sớm nhưng lại không vào, cứ chống xe ở ngoài cho đến khi đúng giờ mới chịu vào. Tôi đợi chỉ khoảng 5 phút liền thấy cái cái dáng quen thuộc phía xa, nhưng hôm nay cậu ấy đi xe đạp.
"Tặng cậu này!"
Dúi hộp quà vào tay tôi, cậu nói một câu ngắn gọn rồi chạy đi mất. Tôi còn chưa kịp nói cảm ơn nữa. Cậu ấy ngại? Bật cười trước thái độ của Hoàng, tôi nhét hộp quà nhỏ vào cặp. Vui vẻ rời nhà thờ, vừa đi vừa nghĩ không biết mặc đồ đẹp để ai ngắm trong ngày này khi bạn trai lại chạy biến đi rồi. 14/2 đầu tiên trong đời của tôi trải qua một cách lãng xẹt nhưng lại ngập tràn ngọt ngào.
"Công khai qua Facebook nhá?"
"Đừng!"
"Ừ, vậy thôi! Như thế này ổn mà."
"Hoàng chở đến nhà cô luôn nhá?"
"Thôi, dừng chỗ này đi."
"Ừ, đi cẩn thận."
"Bảo Ân! Cô gọi kìa!"
Khánh Ân hét lớn vào tai tôi, kèm theo đó là cái huých tay khá mạnh bạo.
"Dạ?"
Thoát ra khỏi những ngày tháng trước kia, tôi vội đứng dậy nhìn cô.
"Em ngẩn ngơ gì vậy? Hành động này chia theo thể bị động hay chủ động?" Cô không vui nhìn tôi, gõ gõ cây thước lên bảng, nơi có một vài bài tập tiếng Anh trên đó.
"Câu... bị động ạ!"
Mặt cô đông cứng lại khi nghe câu trả lời của tôi, còn mấy bạn học thêm chung lại khúc khích cười.
Sai rồi!
Tôi liếc nhìn Hoàng, cậu ấy chỉ nhíu mày một chút rồi không quan tâm đến nữa.
"Mày với Hoàng đang quen nhau?" Khánh Ân sang nhà tôi, vừa gặp mặt đã hỏi.
"Ừ."
"Con điên này, đã dặn rồi! Không được thích nó!"
"Mày thì biết cái gì!"
Thích là thích thôi, làm sao có thể ngăn cản con tim cứ đập vì cậu ấy chứ, thậm chí tôi có thể hiểu được tôi yêu cậu ấy, không phải là thích nữa. Khánh Ân làm sao biết cậu ấy khác với lời đồn như thế nào, làm sao biết được cậu ấy tốt với tôi như thế nào. Chỉ có bản thân tôi là đối xử tồi tệ với cậu ấy thôi. Cậu ấy sẵn sàng cho một mối quan hệ nhưng tôi luôn ngăn cản nó.
"Mày sẽ hối hận cho coi! Đoạn tình cảm này tao dám chắc nó cứ lưng chừng chứ chẳng bao giờ cập bến!" - Khánh Ân hung hăng nói rồi bỏ về.
Thật sự cứ lưng chừng?
Tôi mở máy tính, đăng nhập Facebook, tôi muốn nói với cậu ấy rằng: "Tụi mình công khai đi!". Nhưng chưa kịp gõ dòng chữ ấy bàn tay tôi đã cứng lại trên bàn phím khi thấy cái news feed to đùng trên màn hình là sự kiện trọng đại của cậu ấy, với cả mấy trăm like. Tốt thôi!
Cậu ấy công khai hẹn hò, đúng như điều tôi muốn. Nhưng không phải với tôi, mà là với một Ân khác lớp A2. Cũng đều là Ân cả mà!
"Thấy chưa thấy chưa? Tao nói không sai mà! Cái thằng đó chẳng tích sự gì cả, đã nói là nó ăn chơi mà!" Khánh Ân ngồi cạnh tôi không ngừng chửi bới Hoàng, tôi cũng mặc kệ nó muốn nói gì. Chỉ lẳng lặng làm bài tập.
Không trách cậu ấy, trách tôi thì đúng hơn. Bản thân không nắm lấy cái mình có. Cậu ấy cái gì cũng vì tôi, nhưng tôi thì không. Tuột mất rồi...
"Không cần giải thích sao?" Hoàng đứng trước mặt tôi, hỏi ngắn gọn.
"Rõ rồi, Ân cũng biết vì sao."
"Tại sao vậy? Cả một phản ứng nhỏ cậu cũng không có? Cậu rốt cuộc có coi mình là bạn trai cậu không? Cậu thật sự không níu kéo lại sao?" Nắm lấy bả vai tôi, Hoàng gằng giọng hỏi, vẻ mặt nửa giận nửa kia là gì tôi không đoán được.
"Vậy được! Chúng ta coi như chưa từng có đoạn tình cảm đó... Xoá đi!" Buông tay... cậu ấy quay người bỏ đi.
Như vậy là kết thúc!
Bản thân tôi hiểu rằng do mình không đủ can đảm để níu cậu lại, để cậu cứ quay lưng mà đi. Tôi cũng hiểu rằng bây giờ tôi không có cách nào đảm bảo sẽ làm cậu hạnh phúc, đảm bảo rằng sẽ giữ được cậu ở lứa tuổi chập chững này, nên... cứ để cậu đi. Cứ cho rằng hai chúng tôi không hợp nhau, cứ cho rằng chỉ là cảm xúc nhất thời của tuổi học trò.
Thật may khi chưa nói ra lời yêu cậu cất sâu trong đáy lòng.
Đoạn tình cảm nửa trôi nửa nổi mà cậu bảo quên đi tôi không quên được, mang nó suốt quãng thời gian cuối cấp, thi tuyển và lên cấp 3. Khánh Ân biết tôi vẫn nhớ về chuyện tình cảm dở dở ương ương đó nên suốt ngày mắng chửi Hoàng, tôi cũng mặc kệ nó. Bởi vì chỉ mình tôi hiểu, Hoàng không phải loại người đó. Hoàng là một người hoàn hảo, là một người bạn trai tốt, cho dù hiện tại và tương lai cậu ấy như thế nào cậu ấy vẫn tốt trong mắt tôi, và là tình đầu đẹp nhất của tôi.
Kí túc xá.
"Tao bảo mày 10" gọi tao dậy, bây giờ trễ học luôn rồi!"
"Mày ngủ được chút tao cũng ngủ quên, ai biết được chứ!"
Tôi lật đật lao ra khỏi kí túc xá với bộ dạng thê thảm không thể thê thảm hơn hướng đến khu hành chính, bỏ lại tất cả những mơ mộng tuổi đầu đời đón chào những cái tốt đẹp hơn!
End.
"Vì, vì thấy cậu ngủ, nên mình..." Nên mình đến gần ngửi thử. Nói như thế chăng?
Tôi cắn môi dưới, không nói hết lời được. Và cũng may là đã không nói vế sau.
"Cậu thích?" Hoàng bất ngờ hỏi.
"Hả?"
"Thích mùi dầu gội trên tóc mình?"
Cậu nói thử xem? Làm sao có thể trong khi tôi còn không ngửi thấy mùi gì.
Nhìn Hoàng đang rất hứng thú tôi không ngừng gào thét trong lòng điều đó. Nhưng kết quả là... tôi gật đầu.
Hoàng không nói gì cả, cậu ấy chỉ cười cười, trông có vẻ là tâm trạng rất tốt. Vì tôi bảo thích mùi trên tóc cậu ấy sao?
Sau sự việc xấu hổ và cái gật đầu trái với lương tâm đó, số lần tôi và Hoàng gặp nhau không hiểu sao cứ tăng lên từng ngày. Nhiều tình huống tôi còn nghĩ cậu ấy cố tình xuất hiện nữa. Và mỗi lần gặp tôi cậu ấy đều đưa tay... vò mái tóc. Vì tôi nói thích mùi trên tóc cậu ấy ư? Thật hư cấu! Thật viễn vông!
"Bảo Ân!"
"Hả?"
"Thật ra trước giờ Hoàng không có để ý đến tóc tai lắm, cũng không có khái niệm thích. Nhưng từ bây giờ Hoàng sẽ thích nó."
"...."
" Vì Ân thích nó, Hoàng sẽ thích những gì Ân thích"
"Tại sao cậu phải làm vậy?"
"Vì Hoàng thích Ân!"
Ngày mưa hè trút những cơn mưa cuối cùng xuống sân trường, cậu ấy đã nói với tôi những điều đó. Nghe có vẻ rất điệu nghệ nhưng dáng vẻ của cậu ấy lúc đó... chẳng khác nào thằng ngốc. Mặt cậu ấy đỏ tương tự mặt tôi, tay không ngừng vò mái tóc, mắt không nhìn thẳng vào mặt tôi mà liên tục đảo tứ phía. Vì biểu hiện buồn cười đó tôi và cậu ấy chính thức quen nhau. Vì biểu hiện đó, tôi chính thức thích cậu ấy.
Chúng tôi quen nhau trong im lặng, nhưng không có nghĩa là nhạt nhẽo. Mỗi lần đi học thêm tôi đều đi sớm hẹn cậu ấy ở nhà thờ, sau đó cậu ấy sẽ chở tôi đến nhà cô, à chỉ chở đến gần nhà cô rồi cậu ấy sẽ đi bộ đến để tránh bạn bè.
Những gì cậu ấy đối với tôi đều rất tốt, rất chân thành, lời nói và hành động đều rất vụng về, khác xa lời đồn đại trước đây tôi nghe. Có phải... vì thật lòng nên mới ngốc như thế? Tim tôi đập mạnh khi nghĩ đến điều đó, nhưng trên môi lại nở nụ cười ngây ngô không kiểm soát được. Có lẽ, yêu bắt đầu từ đó.
14/2, cậu ấy hẹn tôi ra nhà thờ như những lần chờ nhau đi học. Tôi cũng hiểu rõ hôm nay là ngày gì nên thái độ cũng khẩn trương theo, cũng cố gắng diện xinh xinh hơn thường ngày một chút. Tôi đến nhà thờ rất sớm nhưng lại không vào, cứ chống xe ở ngoài cho đến khi đúng giờ mới chịu vào. Tôi đợi chỉ khoảng 5 phút liền thấy cái cái dáng quen thuộc phía xa, nhưng hôm nay cậu ấy đi xe đạp.
"Tặng cậu này!"
Dúi hộp quà vào tay tôi, cậu nói một câu ngắn gọn rồi chạy đi mất. Tôi còn chưa kịp nói cảm ơn nữa. Cậu ấy ngại? Bật cười trước thái độ của Hoàng, tôi nhét hộp quà nhỏ vào cặp. Vui vẻ rời nhà thờ, vừa đi vừa nghĩ không biết mặc đồ đẹp để ai ngắm trong ngày này khi bạn trai lại chạy biến đi rồi. 14/2 đầu tiên trong đời của tôi trải qua một cách lãng xẹt nhưng lại ngập tràn ngọt ngào.
"Công khai qua Facebook nhá?"
"Đừng!"
"Ừ, vậy thôi! Như thế này ổn mà."
"Hoàng chở đến nhà cô luôn nhá?"
"Thôi, dừng chỗ này đi."
"Ừ, đi cẩn thận."
"Bảo Ân! Cô gọi kìa!"
Khánh Ân hét lớn vào tai tôi, kèm theo đó là cái huých tay khá mạnh bạo.
"Dạ?"
Thoát ra khỏi những ngày tháng trước kia, tôi vội đứng dậy nhìn cô.
"Em ngẩn ngơ gì vậy? Hành động này chia theo thể bị động hay chủ động?" Cô không vui nhìn tôi, gõ gõ cây thước lên bảng, nơi có một vài bài tập tiếng Anh trên đó.
"Câu... bị động ạ!"
Mặt cô đông cứng lại khi nghe câu trả lời của tôi, còn mấy bạn học thêm chung lại khúc khích cười.
Sai rồi!
Tôi liếc nhìn Hoàng, cậu ấy chỉ nhíu mày một chút rồi không quan tâm đến nữa.
"Mày với Hoàng đang quen nhau?" Khánh Ân sang nhà tôi, vừa gặp mặt đã hỏi.
"Ừ."
"Con điên này, đã dặn rồi! Không được thích nó!"
"Mày thì biết cái gì!"
Thích là thích thôi, làm sao có thể ngăn cản con tim cứ đập vì cậu ấy chứ, thậm chí tôi có thể hiểu được tôi yêu cậu ấy, không phải là thích nữa. Khánh Ân làm sao biết cậu ấy khác với lời đồn như thế nào, làm sao biết được cậu ấy tốt với tôi như thế nào. Chỉ có bản thân tôi là đối xử tồi tệ với cậu ấy thôi. Cậu ấy sẵn sàng cho một mối quan hệ nhưng tôi luôn ngăn cản nó.
"Mày sẽ hối hận cho coi! Đoạn tình cảm này tao dám chắc nó cứ lưng chừng chứ chẳng bao giờ cập bến!" - Khánh Ân hung hăng nói rồi bỏ về.
Thật sự cứ lưng chừng?
Tôi mở máy tính, đăng nhập Facebook, tôi muốn nói với cậu ấy rằng: "Tụi mình công khai đi!". Nhưng chưa kịp gõ dòng chữ ấy bàn tay tôi đã cứng lại trên bàn phím khi thấy cái news feed to đùng trên màn hình là sự kiện trọng đại của cậu ấy, với cả mấy trăm like. Tốt thôi!
Cậu ấy công khai hẹn hò, đúng như điều tôi muốn. Nhưng không phải với tôi, mà là với một Ân khác lớp A2. Cũng đều là Ân cả mà!
"Thấy chưa thấy chưa? Tao nói không sai mà! Cái thằng đó chẳng tích sự gì cả, đã nói là nó ăn chơi mà!" Khánh Ân ngồi cạnh tôi không ngừng chửi bới Hoàng, tôi cũng mặc kệ nó muốn nói gì. Chỉ lẳng lặng làm bài tập.
Không trách cậu ấy, trách tôi thì đúng hơn. Bản thân không nắm lấy cái mình có. Cậu ấy cái gì cũng vì tôi, nhưng tôi thì không. Tuột mất rồi...
"Không cần giải thích sao?" Hoàng đứng trước mặt tôi, hỏi ngắn gọn.
"Rõ rồi, Ân cũng biết vì sao."
"Tại sao vậy? Cả một phản ứng nhỏ cậu cũng không có? Cậu rốt cuộc có coi mình là bạn trai cậu không? Cậu thật sự không níu kéo lại sao?" Nắm lấy bả vai tôi, Hoàng gằng giọng hỏi, vẻ mặt nửa giận nửa kia là gì tôi không đoán được.
"Vậy được! Chúng ta coi như chưa từng có đoạn tình cảm đó... Xoá đi!" Buông tay... cậu ấy quay người bỏ đi.
Như vậy là kết thúc!
Bản thân tôi hiểu rằng do mình không đủ can đảm để níu cậu lại, để cậu cứ quay lưng mà đi. Tôi cũng hiểu rằng bây giờ tôi không có cách nào đảm bảo sẽ làm cậu hạnh phúc, đảm bảo rằng sẽ giữ được cậu ở lứa tuổi chập chững này, nên... cứ để cậu đi. Cứ cho rằng hai chúng tôi không hợp nhau, cứ cho rằng chỉ là cảm xúc nhất thời của tuổi học trò.
Thật may khi chưa nói ra lời yêu cậu cất sâu trong đáy lòng.
Đoạn tình cảm nửa trôi nửa nổi mà cậu bảo quên đi tôi không quên được, mang nó suốt quãng thời gian cuối cấp, thi tuyển và lên cấp 3. Khánh Ân biết tôi vẫn nhớ về chuyện tình cảm dở dở ương ương đó nên suốt ngày mắng chửi Hoàng, tôi cũng mặc kệ nó. Bởi vì chỉ mình tôi hiểu, Hoàng không phải loại người đó. Hoàng là một người hoàn hảo, là một người bạn trai tốt, cho dù hiện tại và tương lai cậu ấy như thế nào cậu ấy vẫn tốt trong mắt tôi, và là tình đầu đẹp nhất của tôi.
Kí túc xá.
"Tao bảo mày 10" gọi tao dậy, bây giờ trễ học luôn rồi!"
"Mày ngủ được chút tao cũng ngủ quên, ai biết được chứ!"
Tôi lật đật lao ra khỏi kí túc xá với bộ dạng thê thảm không thể thê thảm hơn hướng đến khu hành chính, bỏ lại tất cả những mơ mộng tuổi đầu đời đón chào những cái tốt đẹp hơn!
End.