Mặc dù Tưởng Thành Duật cười trên nỗi đau của người khác nhưng cũng là thành tâm thành ý muốn giúp Phó Thành Lẫm.
Bóc vỏ hạnh nhân mất công, anh ấy trực tiếp bóc một túi nhỏ đựng hạt óc chó để ăn.
“Ba, xưng hô là do vai vế, không thể chỉ nhìn tuổi tác, nếu ba nói như vậy, con không phải đã sớm già rồi à? Con mười một tuổi Tranh Tranh đã gọi con là chú rồi.”
Ông cụ Tưởng nhìn Phó Thành Lẫm còn đang uống trà, xem ra là thua thật, ngồi ở kia không lên tiếng.
Mấy đứa nhỏ vui đùa đánh cuộc, ông cũng không coi là thật.
“Sao Tranh Tranh còn chưa tới, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lê Tân Hòa mới nhớ ra nói: “Không cần chờ con bé, con bé và Cận Phong muốn đi xem phim.”
Ông cụ Tưởng nửa buồn nửa vui, tâm tình phức tạp: “Đứa nhỏ này, yêu đương là vứt ông và bà của mình ra sau đầu.”
Tưởng Mộ Quân bênh vực người mình: “Người trẻ tuổi mới vừa yêu đương đều như vậy ạ.”
Tưởng Thành Duật không nói xen vào, anh ấy biết Lê Tranh và Cận Phong chỉ là bạn cơm*, hai người nói chuyện phiếm, thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi.
*bạn cơm: ban đầu dùng để chỉ những cư dân mạng vừa ăn vừa xem chương trình phát sóng trực tiếp trò chơi của một người tên là Đại Ti Mã. Thuật ngữ Internet dùng để chỉ những cư dân mạng đã cùng nhau xem hoạt động ăn uống của người phát sóng trực tiếp.
Chỉ có điều cháu gái không ở nhà, bữa cơm này ăn vào sẽ hơi mất ngon rồi.
Tưởng Mộ Quân cầm ấm trà, rót thêm trà cho Phó Thành Lẫm.
“Cảm ơn ạ.” Phó Thành Lẫm tự động bỏ qua chữ anh.
Nước trà vào miệng thì đắng, hơi mang theo một chút chát.
Phó Thành Lẫm nhìn cái chén, hình như bên trong ngâm trà khổ đinh*.
*trà khổ đinh (苦丁): hay chè đắng, khổ là đắng, đinh là cái đinh, sở dĩ có tên này vì sau khi thu hái, người ta cuộn lại giống hình cái đinh.
Bình thường ông cụ Tưởng dùng làm trà dưỡng sinh, nhưng anh không phải là người ngoài, nên không đặc biệt đi pha lại trà để tiếp đãi.
Tưởng Thành Duật ném một túi hạt óc chó vị caramel cho anh, một câu hai nghĩa: “Cho cậu cái này, ngọt miệng. Cậu bây giờ trong miệng đắng, trong lòng càng đắng hơn.”
Phó Thành Lẫm: “......”
Anh nheo mắt nhìn Tưởng Thành Duật.
Vừa cho táo ngọt vừa chọc dao nhỏ, từ trước đến nay Tưởng Thành Duật vẫn luôn thành thạo làm loại chuyện này.
Phó Thành Lẫm đặt hạt óc chó lên trên bàn trà, cho dù là đồ ăn vặt gì, anh cũng chưa bao giờ ăn.
Đồ ăn đã xong, dì bảo bọn họ đi qua dùng cơm.
Ông cụ có tâm trạng tốt, bảo con trai út đi lấy rượu.
Tưởng Thành Duật mở một chai rượu vang đỏ, rót cho mỗi người nửa ly.
Một bữa cơm nhà, những người còn lại vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ có Phó Thành Lẫm cảm thấy nặng trĩu trong lòng.
Tưởng Thành Duật dùng giọng điệu nửa trêu chọc nói với Phó Thành Lẫm: “Cháu trai à, nhanh kính rượu cho ông bà nội đi, phải có lễ nghĩa nên có.”
Nói còn chưa dứt lời, “bốp” một tiếng, bà cụ Tưởng đánh một cái lên bả vai của con trai út.
“Đứa nhỏ này, càng ngày càng kỳ cục, không lớn không nhỏ. Đùa giỡn một chút thì được, còn chưa chơi đủ à, cơm cũng không chặn được miệng con. Con bắt nạt Thành Lẫm không nói nhiều đúng không.”
“Mẹ, mẹ ra tay cũng nhẹ một chút đi.” Một cái đánh vừa rồi kia không hề lưu tình một chút nào, Tưởng Thành Duật xoa chỗ bị đánh: “Phó Thành Lẫm còn ước gì con bắt nạt cậu ấy, mẹ không biết cậu ấy muốn gọi ông bà như thế nào đâu.”
Phó Thành Lẫm: “......”
Anh bị sặc rồi.
Ông cụ Tưởng cho rằng Phó Thành Lẫm đang xấu hổ, ông nghiêm mặt đối với Tưởng Thành Duật: “Hôm nay còn nói hơi nhiều rồi đấy.”
Tưởng Thành Duật vốn không để trong lòng, nên nói vẫn cứ nói: “Đây là quy tắc trò chơi, có chơi có chịu, cậu ấy thua thì phải gọi.”
Phó Thành Lẫm phối hợp với diễn xuất của Tưởng Thành Duật: “Sau này hãy nói.”
Tưởng Thành Duật: “Đừng để sau này, vài thập niên sau thì ai còn nhớ rõ nữa. Lần sau đi, cho cậu thời kỳ quá độ.”
Phó Thành Lẫm không lên tiếng.
Tưởng Mộ Quân nói đùa để làm dịu bầu không khí: “Vậy thì Tranh Tranh của chúng ta phải có thêm một người anh trai rồi.”
Tưởng Thành Duật bật cười.
- -
Ra khỏi nhà họ Tưởng, thời gian vẫn còn sớm, kém hai phút mới đến 9 giờ.
Bữa cơm này, ăn đầy đủ năm vị.
Dùng cách nói của Tưởng Thành Duật, đêm nay là màn khởi động trước trận đấu, tiếp theo mới là phần thi đấu then chốt, không nên tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh lực, nếu không mất nhiều hơn được.
Ô tô chạy ra khỏi khu dân cư, Phó Thành Lẫm hỏi Tưởng Thành Duật đi đâu.
Tưởng Thành Duật biết anh có tâm tư gì, người tốt thì làm tới cùng: “Đi gặp Tranh Tranh, vài ngày không gặp, không biết con bé có gầy đi không.”
Thật ra, mới có một ngày không gặp mà thôi.
Nửa đường, Phó Thành Lẫm nhận được điện thoại của Hướng Thư.
Hướng Thư đang trên đường quay về từ trung tâm sát hạch, có một đoạn quảng cáo vào buổi tối, chờ trời tối rồi mới quay, khi bọn họ kết thúc công việc thì đã gần 9 giờ.
Cô ta đã sớm muốn gọi điện thoại cho anh nhưng sợ anh bận không rảnh để nghe cô ta kể lể.
Hiện tại đã là giờ này rồi, chắc là anh có thời gian rảnh.
“Kịch bản sau của em có liên quan tới giới đầu tư, nhưng em không hiểu gì cả, muốn tới chỗ anh để trải nghiệm mười ngày nửa tháng, anh tùy tiện sắp xếp người hướng dẫn em một chút, đúng rồi, còn phải làm phiền người có chuyên môn chỗ các anh xem thử giúp em một chút xem tình huống có hợp lý hay không.”
Cô ta đi thẳng vào vấn đề, cũng không nhắc tới chuyện Thiên Hướng bị phơi bày ra ánh sáng vào hôm nay.
Phó Thành Lẫm: “Em nói với trợ lý Tăng đi, bảo cậu ấy sắp xếp.”
“Được nha. Lát nữa em sẽ gọi cho trợ lý Tăng, bảo anh ấy sắp xếp cho em một người hướng dẫn trước.” Hướng Thư do dự một lát, người đại diện gõ chữ trên di động nhắc nhở cô ta:【Chuyện của Lê Tranh.】
“Đúng rồi, hôm nay em quay quảng cáo ở trung tâm sát hạch, Lê Tranh cũng ở đó.”
Phó Thành Lẫm không ngắt lời, chờ cô ta nói hết.
Hướng Thư: “Có chút hiểu lầm nho nhỏ. Lúc ấy mọi người đều đang bận, Lê Tranh là người đại diện của bên A, không bận việc gì, đúng lúc em vừa quay xong một cảnh, trưởng phòng của cô ấy bảo cô ấy lấy giúp em một chai nước lạnh để uống. Lúc ấy Lê Tranh phản ứng rất bình thường, nói được, trả lời email rồi sẽ đi lấy. Khi đó em còn cảm thấy kinh ngạc rằng cô ấy công và tư rất rõ ràng, nên không nói gì thêm, rốt cuộc cô ấy là thực tập sinh, có khả năng trưởng phòng cũng không biết thân phận của cô ấy. Ai ngờ sau đó, cô ấy trở mặt với trưởng phòng ngay tại chỗ rồi bỏ đi. À, cô ấy cũng không đi lấy nước. Không ai làm khó dễ cô ấy hết.”
Phó Thành Lẫm: “Cho dù cô ấy rảnh đến khó chịu, cô ấy cũng không có nghĩa vụ phải đi lấy nước cho em. Khi cô ấy ở cùng một chỗ với tôi, đều là tôi vặn nước ra cho cô ấy uống.”
Hướng Thư đông cứng lại nói không nên lời.
“Chính bởi vì việc này của Thiên Hướng, mọi người đều rất không thoải mái.” Cô ta không hề che giấu thái độ của mình đối với Lê Tranh: “Cô ấy không thích em, em càng không thích cô ấy.”
Cô ta cũng không dám phàn nàn nhiều, nếu không Phó Thành Lẫm sẽ không có bao nhiêu kiên nhẫn để nghe, sẽ trực tiếp cúp điện thoại.
Hướng Thư xoa ấn đường: “Cô ấy cho rằng em cố ý khiến cô ấy không thoải mái. Em mà thế à? Cho dù em nhìn thấy cô ấy có khó chịu hơn nữa, em cũng phải nhìn mặt mũi của Tưởng Thành Duật, đúng không? Em không ngốc đến mức đi đắc tội với nhà họ Tưởng.”
Cô ta thở dài.
“Em vừa mới biết được người đại diện của em và giám đốc của Lê Tranh là bạn học, hình như là bạn học cấp ba, hay là bạn học đại học đồng gì đó, em cũng không nhớ rõ trong đầu.”
“Bây giờ em có miệng cũng nói không rõ.”
“Hiện tại biết sợ rồi à? Lúc ấy em nói nhiều một câu, không cần, không cần cô ấy đi lấy nước, thì còn có nhiều chuyện như bây giờ à?”
Phó Thành Lẫm cũng không chừa một chút mặt mũi nào: “Lúc ấy em nghĩ như thế nào em không biết ư?”
Hướng Thư không phủ nhận: “Cũng không phải em bảo cô ấy lấy nước giúp em.” Nhưng lại không đủ tự tin như vậy: “Bắt cho em, em được dịp thấy thoải mái không được à?”
Cô ta nhỏ giọng nói thầm một câu: “Em cũng không phải là thánh mẫu. Tâm tư nhỏ vui sướng khi người gặp họa, ai mà không có chứ?”
Hướng Thư mím mím môi nhìn ra ngoài xe.
Ánh sáng lấp lanh ở phía xa, không thể gọi là cảnh đêm.
“Khi nào anh gặp Lê Tranh, giải thích giúp em một chút.”
Chuyện cho tới bây giờ, cô ta cũng không thể không nhượng bộ một bước.
Không cam lòng, nhưng ai bảo bối cảnh của cô ta không so được với Lê Tranh.
Phải cam chịu số phận thôi.
Ý của người đại diện là, đừng quá căng thẳng với Lê Tranh.
Phó Thành Lẫm: “Không cần phải quanh co lòng vòng nhiều như vậy, lần sau em lấy cho cô ấy chai nước, mở ra cho cô ấy, vấn đề gì cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.”
Hướng Thư nhíu mày: “... Em, em lấy nước cho cô ấy?”
Cô ta bị tức đến nỗi cười lạnh hai tiếng.
Đây không phải là trò khôi hài lớn giữa ban ngày sao. Cô ta phải vội vàng đi nịnh nọt Lê Tranh?
Phó Thành Lẫm: “Làm sao, vẫn để em ấm ức à? Tôi còn có thể lấy nước cho cô ấy, em thì không thể à?”
Hướng Thư: “......”
Cô ta giật tóc giả trên đầu xuống, vò nặn trong tay.
Kịch bản phim truyền hình yêu cầu, cô ta phải cắt tóc ngắn, nhưng quảng cáo quay hôm nay phải có mái tóc dài tung bay, cô ta đành phải đội tóc giả.
“Phó Thành Lẫm, anh đúng là ông lớn của em! Thật đấy.”
“Vậy thì nghe lời người lớn, đi xin lỗi cô ấy đi.”
Mẹ nó!
Hướng Thư thật sự muốn chửi ầm lên nhưng lại không dám.
Cho dù đến tận bây giờ, cô ta cũng không ngắt điện thoại với Phó Thành Lẫm, cô ta hiểu rõ anh, một khi cô ta cúp điện thoại, lần sau cô ta sẽ không thể gọi được nữa.
Người phụ nữ có thể tùy hứng ở bên cạnh anh, có lẽ còn chưa sinh ra.
Cô ta hít sâu vài lần.
“Ông lớn à, ngài nghỉ ngơi trước đi, em tắt đây.”
Lúc này cô ta mới ấn tắt cuộc gọi.
Phó Thành Lẫm đã gửi tin nhắn qua đây: 【Trước khi gặp mặt xin lỗi Tranh Tranh, thì đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.】
Hướng Thư suýt chút nữa đã bị nhồi máu cơ tim rồi:【Vì sao em phải gặp mặt xin lỗi cô ấy?】
Phó Thành Lẫm: 【Em có thể không xin lỗi, bắt chước tôi làm một lần là được.】
Tưởng Thành Duật ngồi ở một bên, thông qua mấy câu mà Phó Thành Lẫm nói trong cuộc gọi điện thoại vừa rồi thì đã đoán được đại khái, có liên quan tới cháu gái nhà mình, nhưng không dò hỏi nhiều.
Ô tô chạy đến gần nhà thuê, Tưởng Thành Duật ra hiệu với Phó Thành Lẫm: “Người kia là Cận Phong à.”
Phó Thành Lẫm nhìn qua đó, Cận Phong đút hai tay vào túi, đứng ở cửa một cửa hàng tiện lợi, quay lưng về phía cửa của cửa hàng, đang hờ hững nhìn đường cái.
Đêm nay, Cận Phong mặc quần áo thể thao, quần màu đen, áo thun màu trắng, phác họa ra dáng người hoàn mỹ của anh ta.
Vào buổi tối, vẫn còn đeo kính râm.
Trẻ tuổi, đẹp trai.
Người đi qua bên cạnh anh ta, đều phải lưu luyến mỗi một bước đi, còn có mấy nữ sinh đi qua trước mặt anh ta vài lần, lén ngắm anh ta.
Cận Phong cũng không quan tâm.
Kiểu dáng chiếc áo thun màu trắng kia đặc biệt có cá tính, hai bên bả vai có điểm xuyết màu đen, nhìn từ xa giống như hai cái dây đeo lưng.
Đoạn đường này kẹt xe, Phó Thành Lẫm nhìn chằm chằm về hướng đó thêm vài lần, không phải nhìn Cận Phong, Lê Tranh đi ra từ cửa hàng tiện lợi, cầm ly kem trong tay, còn có một que kem ngày xưa*.
*kem que ngày xưa (老冰棒): Vào tháng 8 năm 2014, trên đường phố Quảng Châu xuất hiện rất nhiều người bán kem que kiểu ngày xưa được quảng cáo là “hoài cổ”, thành phần chính: sữa, đường, nước.
Chắc là kem, cách hơi xa, nhìn không rõ lắm.
Lê Tranh giữ ly kem cho mình, đưa que kem ngày xưa cho Cận Phong: “Này, thứ anh thích nhất.”
Cận Phong bóc vỏ que kem, cắn một miếng to: “Không dễ dàng để ăn được một que kem, giúp em đeo ba-lô hoàng gia cả đêm.”
Anh ta bắt đầu nói chuyện về Giang Tiểu Nam: “Vừa rồi trong nhóm nhỏ, Giang Tiểu Nam gửi tin nhắn, nói ba mẹ cô ấy mang đến không ít đặc sản quê, mỗi người đều có phần, anh đi qua lấy một ít nhé, như vậy cô ấy sẽ có lý do đưa cho Hà Dập.”
Hai người vừa trò chuyện vừa rẽ vào.
Phó Thành Lẫm thu lại tầm mắt, lúc này mới nhìn rõ thiết kế hai dây màu đen ‘điểm xuyết’ trên quần áo của Cận Phong, thật ra là dây đeo ba-lô, anh ta đeo cái ba-lô mà Lê Tranh đeo hàng ngày kia.
- -
Đến tầng ba, Cận Phong không đi vào phòng mà tựa lên khung cửa.
Lê Tranh cũng không để anh ta đi vào, nơi ở của hai cô gái, vứt đồ vật cũng hơi tùy tiện, đàn ông tiến vào có chút bất tiện.
Cô cầm một chai nước từ tủ lạnh cho anh ta, tính làm tiếp đãi.
Phòng khách thật sự rất nhỏ, Cận Phong đứng ở cửa liếc mắt một cái đã nhìn thấy hết toàn bộ.
Anh ta quan sát cách trang trí trong nhà: “Căn hộ này còn không lớn bằng một cái phòng ngủ mà trước kia em ở nhỉ?”
“Gần như vậy.” Lê Tranh tìm một cái túi mua hàng từ phòng bếp, cho đặc sản quê vào bên trong, bỏ mỗi loại một túi.
Ăn xong que kem ngày xưa, Cận Phong bước vào trong một bước, vứt que kem vào thùng rác, sau đó nhanh chóng lùi ra ngoài, vẫn dựa ở chỗ kia.
“Trước đây anh cũng từng thuê nhà rồi, nhưng tốt hơn chỗ này của em một chút.”
Lê Tranh ngẩng đầu liếc anh ta một cái: “Lúc yêu thầm thư ký Triệu à.”
Cận Phong ‘Ừ’ một tiếng: “Ở khu nhà bên cạnh nhà thư ký Triệu. Ở mấy tháng, sau đó liền dọn đi. Ở cũng được, rất yên tĩnh.”
“Hình như anh còn rất hoài niệm.”
“Thỉnh thoảng trải qua sinh hoạt khác nhau, mới lạ.” Cận Phong làm như không hề để ý, hỏi: “Ở gần chỗ em còn có phòng muốn cho thuê không?”
“Làm sao? Anh muốn thuê à?”
Lê Tranh bắt đầu bóc một túi đặc sản quê loại to khác, một cái thùng giấy to, bên ngoài dùng băng dính quấn lại, cô vào phòng bếp tìm kéo tới.
“Nếu có thì thuê, thỉnh thoảng tới đây chơi vào cuối tuần, còn có thể gọi Hà Dập và một nhà cô Từ đến tụ tập, đến chỗ này của em thì bất tiện, chỗ bé quá.”
Cận Phong thấy cô cầm cái kéo, vẫy tay: “Đưa cho anh, đừng cắt vào tay em.”
“Thật sự cho rằng em là công chúa, cái gì cũng không biết làm à.” Lê Tranh thành thạo, nhanh chóng mở thùng giấy ra: “Đừng nhìn mấy cô gái bọn em có sức lực nhỏ bé, mở thùng hàng chắc chắn là một chuyên gia.”
“......”
Lê Tranh nhìn nhìn bao bì, còn có hương vị khác nhau, cô hỏi Cận Phong thích ăn vị gì, sau đó tiếp tục đề tài nói chuyện phiếm vừa rồi: “Anh thật sự muốn thuê à.”
“Ngọt, không cay.” Cận Phong nói: “Không phải nói rồi à, có thì thuê, không có thì thôi.”
Lê Tranh bày tất cả các vị ra bàn: “Anh còn nghiện chơi với bọn em rồi à? Anh và đám bạn bè kia của anh mới có thể hô hào lên, với bọn em thì cùng lắm là ăn một bữa cơm, tán gẫu một chút, miệng hô cũng hô không nổi, không nhàm chán ư?”
“Ở cùng một chỗ với bọn em, có thể nói tiếng người.” Cận Phong mở chai nước mà cô vừa mới đưa cho anh ta, hơi hơi ngửa đầu uống mấy ngụm: “Ngoại trừ em, không ai biết anh yêu thầm Triệu Đồng. Bọn họ uống nhiều rồi thì ngay cả mẹ ruột mình cũng không nhận ra, còn trông cậy vào việc bọn họ giữ bí mật cho anh à?”
“Thế à.” Lê Tranh lấy ra những vị anh ta thích rồi cất vào trong túi.
Cận Phong trêu chọc: “Khi ở cùng một chỗ với các em, cảm giác tìm được tổ chức rồi, trong lòng cảm thấy cân bằng hơn không ít.”
“Tổ chức gì cơ.”
“Liên minh những người thất tình.”
Lê Tranh lườm anh một cái, cái hay không nói, chỉ nói cái dở.
Chỉ có điều thật đúng là có chuyện như vậy.
Cô yêu thầm thất bại, Cận Phòng còn thất bại hơn cả cô.
Giang Tiểu Nam vẫn đang trên đường thất bại, thầy Hà thì hoàn toàn thất tình.
Cũng chỉ có Từ Sướng là gia đình mỹ mãn.
“Em để ý giúp anh một chút, có thì nói cho anh biết, không có cũng không sao hết, dù sao ngày thường anh cũng không sống ở đây, cuối tuần hẹn mọi người tới tụ tập.”
Lê Tranh đồng ý, cô là vì suy nghĩ cho Giang Tiểu Nam.
Nếu vậy thì từ nay Giang Tiểu Nam có thể thường xuyên gặp thấy thầy Hà, còn không phải xấu hổ.
Mấy ngày nay khi nhàn rỗi không có việc gì làm, cô tỉ mỉ cân nhắc một phen, thật ra thầy Hà và Giang Tiểu Nam rất phù hợp, tính cách bổ sung cho nhau. Nói không chừng ở chung một thời gian dài, Giang Tiểu Nam và thầy Hà có thể ma sát ra tia lửa.
Thu gom đặc sản quê xong, Lê Tranh cầm hai hộp thức ăn cho mèo, đi xuống tầng cùng Cận Phong.
Buổi sáng cô đi vội vàng, chưa kịp cho hai tên nhóc kia ăn, tối nay phải cho ăn một bữa no.
Bên cạnh bồn hoa, một chiếc xe quen thuộc dừng ở đó.
Tưởng Thành Duật dựa vào cửa sau xe, cửa sổ xe bên ghế lái hạ xuống.
“Chú, sao chú lại tới đây.”
“Tối nay cháu không về ăn cơm, chú tới đưa chút đồ vật cho cháu.”
Cận Phong không nhìn thấy Phó Thành Lẫm, anh ta chào hỏi Tưởng Thành Duật một tiếng rồi để lại không gian cho hai chú cháu bọn họ, cầm theo một túi lớn đặc sản quê và bước nhanh rời đi.
Phó Thành Lẫm nhìn người bên ngoài xe, Lê Tranh ngồi xổm xuống bên cạnh bồn hoa, gọi hai con mèo tới đây ăn khuya.
Con mèo chui ra từ bụi cây, kêu ‘meo meo’.
Phó Thành Lẫm bấm gọi một cái dãy số, điện thoại của Tưởng Thành Duật rung lên, anh ta liếc mắt nhìn vào trong xe, nói với Lê Tranh: “Chú nhận một cuộc điện thoại công việc.”
Anh ta đi sang bên kia đường, tìm một chỗ yên tĩnh.
Phó Thành Lẫm để điện thoại ở trên ghế, đẩy cửa xe đi xuống.
Lê Tranh mở ra một hộp đồ hộp, đang muốn mở một hộp khác thì bị một bàn tay to lấy đi: “Để anh.”
Hơi thở quen thuộc ập tới, Lê Tranh quay phắt đầu lại, Phó Thành Lẫm nửa ngồi xổm xuống bên cạnh cô, mở đồ hộp ra rồi đặt lên bệ cho một con mèo khác.
Bóc vỏ hạnh nhân mất công, anh ấy trực tiếp bóc một túi nhỏ đựng hạt óc chó để ăn.
“Ba, xưng hô là do vai vế, không thể chỉ nhìn tuổi tác, nếu ba nói như vậy, con không phải đã sớm già rồi à? Con mười một tuổi Tranh Tranh đã gọi con là chú rồi.”
Ông cụ Tưởng nhìn Phó Thành Lẫm còn đang uống trà, xem ra là thua thật, ngồi ở kia không lên tiếng.
Mấy đứa nhỏ vui đùa đánh cuộc, ông cũng không coi là thật.
“Sao Tranh Tranh còn chưa tới, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lê Tân Hòa mới nhớ ra nói: “Không cần chờ con bé, con bé và Cận Phong muốn đi xem phim.”
Ông cụ Tưởng nửa buồn nửa vui, tâm tình phức tạp: “Đứa nhỏ này, yêu đương là vứt ông và bà của mình ra sau đầu.”
Tưởng Mộ Quân bênh vực người mình: “Người trẻ tuổi mới vừa yêu đương đều như vậy ạ.”
Tưởng Thành Duật không nói xen vào, anh ấy biết Lê Tranh và Cận Phong chỉ là bạn cơm*, hai người nói chuyện phiếm, thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi.
*bạn cơm: ban đầu dùng để chỉ những cư dân mạng vừa ăn vừa xem chương trình phát sóng trực tiếp trò chơi của một người tên là Đại Ti Mã. Thuật ngữ Internet dùng để chỉ những cư dân mạng đã cùng nhau xem hoạt động ăn uống của người phát sóng trực tiếp.
Chỉ có điều cháu gái không ở nhà, bữa cơm này ăn vào sẽ hơi mất ngon rồi.
Tưởng Mộ Quân cầm ấm trà, rót thêm trà cho Phó Thành Lẫm.
“Cảm ơn ạ.” Phó Thành Lẫm tự động bỏ qua chữ anh.
Nước trà vào miệng thì đắng, hơi mang theo một chút chát.
Phó Thành Lẫm nhìn cái chén, hình như bên trong ngâm trà khổ đinh*.
*trà khổ đinh (苦丁): hay chè đắng, khổ là đắng, đinh là cái đinh, sở dĩ có tên này vì sau khi thu hái, người ta cuộn lại giống hình cái đinh.
Bình thường ông cụ Tưởng dùng làm trà dưỡng sinh, nhưng anh không phải là người ngoài, nên không đặc biệt đi pha lại trà để tiếp đãi.
Tưởng Thành Duật ném một túi hạt óc chó vị caramel cho anh, một câu hai nghĩa: “Cho cậu cái này, ngọt miệng. Cậu bây giờ trong miệng đắng, trong lòng càng đắng hơn.”
Phó Thành Lẫm: “......”
Anh nheo mắt nhìn Tưởng Thành Duật.
Vừa cho táo ngọt vừa chọc dao nhỏ, từ trước đến nay Tưởng Thành Duật vẫn luôn thành thạo làm loại chuyện này.
Phó Thành Lẫm đặt hạt óc chó lên trên bàn trà, cho dù là đồ ăn vặt gì, anh cũng chưa bao giờ ăn.
Đồ ăn đã xong, dì bảo bọn họ đi qua dùng cơm.
Ông cụ có tâm trạng tốt, bảo con trai út đi lấy rượu.
Tưởng Thành Duật mở một chai rượu vang đỏ, rót cho mỗi người nửa ly.
Một bữa cơm nhà, những người còn lại vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ có Phó Thành Lẫm cảm thấy nặng trĩu trong lòng.
Tưởng Thành Duật dùng giọng điệu nửa trêu chọc nói với Phó Thành Lẫm: “Cháu trai à, nhanh kính rượu cho ông bà nội đi, phải có lễ nghĩa nên có.”
Nói còn chưa dứt lời, “bốp” một tiếng, bà cụ Tưởng đánh một cái lên bả vai của con trai út.
“Đứa nhỏ này, càng ngày càng kỳ cục, không lớn không nhỏ. Đùa giỡn một chút thì được, còn chưa chơi đủ à, cơm cũng không chặn được miệng con. Con bắt nạt Thành Lẫm không nói nhiều đúng không.”
“Mẹ, mẹ ra tay cũng nhẹ một chút đi.” Một cái đánh vừa rồi kia không hề lưu tình một chút nào, Tưởng Thành Duật xoa chỗ bị đánh: “Phó Thành Lẫm còn ước gì con bắt nạt cậu ấy, mẹ không biết cậu ấy muốn gọi ông bà như thế nào đâu.”
Phó Thành Lẫm: “......”
Anh bị sặc rồi.
Ông cụ Tưởng cho rằng Phó Thành Lẫm đang xấu hổ, ông nghiêm mặt đối với Tưởng Thành Duật: “Hôm nay còn nói hơi nhiều rồi đấy.”
Tưởng Thành Duật vốn không để trong lòng, nên nói vẫn cứ nói: “Đây là quy tắc trò chơi, có chơi có chịu, cậu ấy thua thì phải gọi.”
Phó Thành Lẫm phối hợp với diễn xuất của Tưởng Thành Duật: “Sau này hãy nói.”
Tưởng Thành Duật: “Đừng để sau này, vài thập niên sau thì ai còn nhớ rõ nữa. Lần sau đi, cho cậu thời kỳ quá độ.”
Phó Thành Lẫm không lên tiếng.
Tưởng Mộ Quân nói đùa để làm dịu bầu không khí: “Vậy thì Tranh Tranh của chúng ta phải có thêm một người anh trai rồi.”
Tưởng Thành Duật bật cười.
- -
Ra khỏi nhà họ Tưởng, thời gian vẫn còn sớm, kém hai phút mới đến 9 giờ.
Bữa cơm này, ăn đầy đủ năm vị.
Dùng cách nói của Tưởng Thành Duật, đêm nay là màn khởi động trước trận đấu, tiếp theo mới là phần thi đấu then chốt, không nên tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh lực, nếu không mất nhiều hơn được.
Ô tô chạy ra khỏi khu dân cư, Phó Thành Lẫm hỏi Tưởng Thành Duật đi đâu.
Tưởng Thành Duật biết anh có tâm tư gì, người tốt thì làm tới cùng: “Đi gặp Tranh Tranh, vài ngày không gặp, không biết con bé có gầy đi không.”
Thật ra, mới có một ngày không gặp mà thôi.
Nửa đường, Phó Thành Lẫm nhận được điện thoại của Hướng Thư.
Hướng Thư đang trên đường quay về từ trung tâm sát hạch, có một đoạn quảng cáo vào buổi tối, chờ trời tối rồi mới quay, khi bọn họ kết thúc công việc thì đã gần 9 giờ.
Cô ta đã sớm muốn gọi điện thoại cho anh nhưng sợ anh bận không rảnh để nghe cô ta kể lể.
Hiện tại đã là giờ này rồi, chắc là anh có thời gian rảnh.
“Kịch bản sau của em có liên quan tới giới đầu tư, nhưng em không hiểu gì cả, muốn tới chỗ anh để trải nghiệm mười ngày nửa tháng, anh tùy tiện sắp xếp người hướng dẫn em một chút, đúng rồi, còn phải làm phiền người có chuyên môn chỗ các anh xem thử giúp em một chút xem tình huống có hợp lý hay không.”
Cô ta đi thẳng vào vấn đề, cũng không nhắc tới chuyện Thiên Hướng bị phơi bày ra ánh sáng vào hôm nay.
Phó Thành Lẫm: “Em nói với trợ lý Tăng đi, bảo cậu ấy sắp xếp.”
“Được nha. Lát nữa em sẽ gọi cho trợ lý Tăng, bảo anh ấy sắp xếp cho em một người hướng dẫn trước.” Hướng Thư do dự một lát, người đại diện gõ chữ trên di động nhắc nhở cô ta:【Chuyện của Lê Tranh.】
“Đúng rồi, hôm nay em quay quảng cáo ở trung tâm sát hạch, Lê Tranh cũng ở đó.”
Phó Thành Lẫm không ngắt lời, chờ cô ta nói hết.
Hướng Thư: “Có chút hiểu lầm nho nhỏ. Lúc ấy mọi người đều đang bận, Lê Tranh là người đại diện của bên A, không bận việc gì, đúng lúc em vừa quay xong một cảnh, trưởng phòng của cô ấy bảo cô ấy lấy giúp em một chai nước lạnh để uống. Lúc ấy Lê Tranh phản ứng rất bình thường, nói được, trả lời email rồi sẽ đi lấy. Khi đó em còn cảm thấy kinh ngạc rằng cô ấy công và tư rất rõ ràng, nên không nói gì thêm, rốt cuộc cô ấy là thực tập sinh, có khả năng trưởng phòng cũng không biết thân phận của cô ấy. Ai ngờ sau đó, cô ấy trở mặt với trưởng phòng ngay tại chỗ rồi bỏ đi. À, cô ấy cũng không đi lấy nước. Không ai làm khó dễ cô ấy hết.”
Phó Thành Lẫm: “Cho dù cô ấy rảnh đến khó chịu, cô ấy cũng không có nghĩa vụ phải đi lấy nước cho em. Khi cô ấy ở cùng một chỗ với tôi, đều là tôi vặn nước ra cho cô ấy uống.”
Hướng Thư đông cứng lại nói không nên lời.
“Chính bởi vì việc này của Thiên Hướng, mọi người đều rất không thoải mái.” Cô ta không hề che giấu thái độ của mình đối với Lê Tranh: “Cô ấy không thích em, em càng không thích cô ấy.”
Cô ta cũng không dám phàn nàn nhiều, nếu không Phó Thành Lẫm sẽ không có bao nhiêu kiên nhẫn để nghe, sẽ trực tiếp cúp điện thoại.
Hướng Thư xoa ấn đường: “Cô ấy cho rằng em cố ý khiến cô ấy không thoải mái. Em mà thế à? Cho dù em nhìn thấy cô ấy có khó chịu hơn nữa, em cũng phải nhìn mặt mũi của Tưởng Thành Duật, đúng không? Em không ngốc đến mức đi đắc tội với nhà họ Tưởng.”
Cô ta thở dài.
“Em vừa mới biết được người đại diện của em và giám đốc của Lê Tranh là bạn học, hình như là bạn học cấp ba, hay là bạn học đại học đồng gì đó, em cũng không nhớ rõ trong đầu.”
“Bây giờ em có miệng cũng nói không rõ.”
“Hiện tại biết sợ rồi à? Lúc ấy em nói nhiều một câu, không cần, không cần cô ấy đi lấy nước, thì còn có nhiều chuyện như bây giờ à?”
Phó Thành Lẫm cũng không chừa một chút mặt mũi nào: “Lúc ấy em nghĩ như thế nào em không biết ư?”
Hướng Thư không phủ nhận: “Cũng không phải em bảo cô ấy lấy nước giúp em.” Nhưng lại không đủ tự tin như vậy: “Bắt cho em, em được dịp thấy thoải mái không được à?”
Cô ta nhỏ giọng nói thầm một câu: “Em cũng không phải là thánh mẫu. Tâm tư nhỏ vui sướng khi người gặp họa, ai mà không có chứ?”
Hướng Thư mím mím môi nhìn ra ngoài xe.
Ánh sáng lấp lanh ở phía xa, không thể gọi là cảnh đêm.
“Khi nào anh gặp Lê Tranh, giải thích giúp em một chút.”
Chuyện cho tới bây giờ, cô ta cũng không thể không nhượng bộ một bước.
Không cam lòng, nhưng ai bảo bối cảnh của cô ta không so được với Lê Tranh.
Phải cam chịu số phận thôi.
Ý của người đại diện là, đừng quá căng thẳng với Lê Tranh.
Phó Thành Lẫm: “Không cần phải quanh co lòng vòng nhiều như vậy, lần sau em lấy cho cô ấy chai nước, mở ra cho cô ấy, vấn đề gì cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.”
Hướng Thư nhíu mày: “... Em, em lấy nước cho cô ấy?”
Cô ta bị tức đến nỗi cười lạnh hai tiếng.
Đây không phải là trò khôi hài lớn giữa ban ngày sao. Cô ta phải vội vàng đi nịnh nọt Lê Tranh?
Phó Thành Lẫm: “Làm sao, vẫn để em ấm ức à? Tôi còn có thể lấy nước cho cô ấy, em thì không thể à?”
Hướng Thư: “......”
Cô ta giật tóc giả trên đầu xuống, vò nặn trong tay.
Kịch bản phim truyền hình yêu cầu, cô ta phải cắt tóc ngắn, nhưng quảng cáo quay hôm nay phải có mái tóc dài tung bay, cô ta đành phải đội tóc giả.
“Phó Thành Lẫm, anh đúng là ông lớn của em! Thật đấy.”
“Vậy thì nghe lời người lớn, đi xin lỗi cô ấy đi.”
Mẹ nó!
Hướng Thư thật sự muốn chửi ầm lên nhưng lại không dám.
Cho dù đến tận bây giờ, cô ta cũng không ngắt điện thoại với Phó Thành Lẫm, cô ta hiểu rõ anh, một khi cô ta cúp điện thoại, lần sau cô ta sẽ không thể gọi được nữa.
Người phụ nữ có thể tùy hứng ở bên cạnh anh, có lẽ còn chưa sinh ra.
Cô ta hít sâu vài lần.
“Ông lớn à, ngài nghỉ ngơi trước đi, em tắt đây.”
Lúc này cô ta mới ấn tắt cuộc gọi.
Phó Thành Lẫm đã gửi tin nhắn qua đây: 【Trước khi gặp mặt xin lỗi Tranh Tranh, thì đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.】
Hướng Thư suýt chút nữa đã bị nhồi máu cơ tim rồi:【Vì sao em phải gặp mặt xin lỗi cô ấy?】
Phó Thành Lẫm: 【Em có thể không xin lỗi, bắt chước tôi làm một lần là được.】
Tưởng Thành Duật ngồi ở một bên, thông qua mấy câu mà Phó Thành Lẫm nói trong cuộc gọi điện thoại vừa rồi thì đã đoán được đại khái, có liên quan tới cháu gái nhà mình, nhưng không dò hỏi nhiều.
Ô tô chạy đến gần nhà thuê, Tưởng Thành Duật ra hiệu với Phó Thành Lẫm: “Người kia là Cận Phong à.”
Phó Thành Lẫm nhìn qua đó, Cận Phong đút hai tay vào túi, đứng ở cửa một cửa hàng tiện lợi, quay lưng về phía cửa của cửa hàng, đang hờ hững nhìn đường cái.
Đêm nay, Cận Phong mặc quần áo thể thao, quần màu đen, áo thun màu trắng, phác họa ra dáng người hoàn mỹ của anh ta.
Vào buổi tối, vẫn còn đeo kính râm.
Trẻ tuổi, đẹp trai.
Người đi qua bên cạnh anh ta, đều phải lưu luyến mỗi một bước đi, còn có mấy nữ sinh đi qua trước mặt anh ta vài lần, lén ngắm anh ta.
Cận Phong cũng không quan tâm.
Kiểu dáng chiếc áo thun màu trắng kia đặc biệt có cá tính, hai bên bả vai có điểm xuyết màu đen, nhìn từ xa giống như hai cái dây đeo lưng.
Đoạn đường này kẹt xe, Phó Thành Lẫm nhìn chằm chằm về hướng đó thêm vài lần, không phải nhìn Cận Phong, Lê Tranh đi ra từ cửa hàng tiện lợi, cầm ly kem trong tay, còn có một que kem ngày xưa*.
*kem que ngày xưa (老冰棒): Vào tháng 8 năm 2014, trên đường phố Quảng Châu xuất hiện rất nhiều người bán kem que kiểu ngày xưa được quảng cáo là “hoài cổ”, thành phần chính: sữa, đường, nước.
Chắc là kem, cách hơi xa, nhìn không rõ lắm.
Lê Tranh giữ ly kem cho mình, đưa que kem ngày xưa cho Cận Phong: “Này, thứ anh thích nhất.”
Cận Phong bóc vỏ que kem, cắn một miếng to: “Không dễ dàng để ăn được một que kem, giúp em đeo ba-lô hoàng gia cả đêm.”
Anh ta bắt đầu nói chuyện về Giang Tiểu Nam: “Vừa rồi trong nhóm nhỏ, Giang Tiểu Nam gửi tin nhắn, nói ba mẹ cô ấy mang đến không ít đặc sản quê, mỗi người đều có phần, anh đi qua lấy một ít nhé, như vậy cô ấy sẽ có lý do đưa cho Hà Dập.”
Hai người vừa trò chuyện vừa rẽ vào.
Phó Thành Lẫm thu lại tầm mắt, lúc này mới nhìn rõ thiết kế hai dây màu đen ‘điểm xuyết’ trên quần áo của Cận Phong, thật ra là dây đeo ba-lô, anh ta đeo cái ba-lô mà Lê Tranh đeo hàng ngày kia.
- -
Đến tầng ba, Cận Phong không đi vào phòng mà tựa lên khung cửa.
Lê Tranh cũng không để anh ta đi vào, nơi ở của hai cô gái, vứt đồ vật cũng hơi tùy tiện, đàn ông tiến vào có chút bất tiện.
Cô cầm một chai nước từ tủ lạnh cho anh ta, tính làm tiếp đãi.
Phòng khách thật sự rất nhỏ, Cận Phong đứng ở cửa liếc mắt một cái đã nhìn thấy hết toàn bộ.
Anh ta quan sát cách trang trí trong nhà: “Căn hộ này còn không lớn bằng một cái phòng ngủ mà trước kia em ở nhỉ?”
“Gần như vậy.” Lê Tranh tìm một cái túi mua hàng từ phòng bếp, cho đặc sản quê vào bên trong, bỏ mỗi loại một túi.
Ăn xong que kem ngày xưa, Cận Phong bước vào trong một bước, vứt que kem vào thùng rác, sau đó nhanh chóng lùi ra ngoài, vẫn dựa ở chỗ kia.
“Trước đây anh cũng từng thuê nhà rồi, nhưng tốt hơn chỗ này của em một chút.”
Lê Tranh ngẩng đầu liếc anh ta một cái: “Lúc yêu thầm thư ký Triệu à.”
Cận Phong ‘Ừ’ một tiếng: “Ở khu nhà bên cạnh nhà thư ký Triệu. Ở mấy tháng, sau đó liền dọn đi. Ở cũng được, rất yên tĩnh.”
“Hình như anh còn rất hoài niệm.”
“Thỉnh thoảng trải qua sinh hoạt khác nhau, mới lạ.” Cận Phong làm như không hề để ý, hỏi: “Ở gần chỗ em còn có phòng muốn cho thuê không?”
“Làm sao? Anh muốn thuê à?”
Lê Tranh bắt đầu bóc một túi đặc sản quê loại to khác, một cái thùng giấy to, bên ngoài dùng băng dính quấn lại, cô vào phòng bếp tìm kéo tới.
“Nếu có thì thuê, thỉnh thoảng tới đây chơi vào cuối tuần, còn có thể gọi Hà Dập và một nhà cô Từ đến tụ tập, đến chỗ này của em thì bất tiện, chỗ bé quá.”
Cận Phong thấy cô cầm cái kéo, vẫy tay: “Đưa cho anh, đừng cắt vào tay em.”
“Thật sự cho rằng em là công chúa, cái gì cũng không biết làm à.” Lê Tranh thành thạo, nhanh chóng mở thùng giấy ra: “Đừng nhìn mấy cô gái bọn em có sức lực nhỏ bé, mở thùng hàng chắc chắn là một chuyên gia.”
“......”
Lê Tranh nhìn nhìn bao bì, còn có hương vị khác nhau, cô hỏi Cận Phong thích ăn vị gì, sau đó tiếp tục đề tài nói chuyện phiếm vừa rồi: “Anh thật sự muốn thuê à.”
“Ngọt, không cay.” Cận Phong nói: “Không phải nói rồi à, có thì thuê, không có thì thôi.”
Lê Tranh bày tất cả các vị ra bàn: “Anh còn nghiện chơi với bọn em rồi à? Anh và đám bạn bè kia của anh mới có thể hô hào lên, với bọn em thì cùng lắm là ăn một bữa cơm, tán gẫu một chút, miệng hô cũng hô không nổi, không nhàm chán ư?”
“Ở cùng một chỗ với bọn em, có thể nói tiếng người.” Cận Phong mở chai nước mà cô vừa mới đưa cho anh ta, hơi hơi ngửa đầu uống mấy ngụm: “Ngoại trừ em, không ai biết anh yêu thầm Triệu Đồng. Bọn họ uống nhiều rồi thì ngay cả mẹ ruột mình cũng không nhận ra, còn trông cậy vào việc bọn họ giữ bí mật cho anh à?”
“Thế à.” Lê Tranh lấy ra những vị anh ta thích rồi cất vào trong túi.
Cận Phong trêu chọc: “Khi ở cùng một chỗ với các em, cảm giác tìm được tổ chức rồi, trong lòng cảm thấy cân bằng hơn không ít.”
“Tổ chức gì cơ.”
“Liên minh những người thất tình.”
Lê Tranh lườm anh một cái, cái hay không nói, chỉ nói cái dở.
Chỉ có điều thật đúng là có chuyện như vậy.
Cô yêu thầm thất bại, Cận Phòng còn thất bại hơn cả cô.
Giang Tiểu Nam vẫn đang trên đường thất bại, thầy Hà thì hoàn toàn thất tình.
Cũng chỉ có Từ Sướng là gia đình mỹ mãn.
“Em để ý giúp anh một chút, có thì nói cho anh biết, không có cũng không sao hết, dù sao ngày thường anh cũng không sống ở đây, cuối tuần hẹn mọi người tới tụ tập.”
Lê Tranh đồng ý, cô là vì suy nghĩ cho Giang Tiểu Nam.
Nếu vậy thì từ nay Giang Tiểu Nam có thể thường xuyên gặp thấy thầy Hà, còn không phải xấu hổ.
Mấy ngày nay khi nhàn rỗi không có việc gì làm, cô tỉ mỉ cân nhắc một phen, thật ra thầy Hà và Giang Tiểu Nam rất phù hợp, tính cách bổ sung cho nhau. Nói không chừng ở chung một thời gian dài, Giang Tiểu Nam và thầy Hà có thể ma sát ra tia lửa.
Thu gom đặc sản quê xong, Lê Tranh cầm hai hộp thức ăn cho mèo, đi xuống tầng cùng Cận Phong.
Buổi sáng cô đi vội vàng, chưa kịp cho hai tên nhóc kia ăn, tối nay phải cho ăn một bữa no.
Bên cạnh bồn hoa, một chiếc xe quen thuộc dừng ở đó.
Tưởng Thành Duật dựa vào cửa sau xe, cửa sổ xe bên ghế lái hạ xuống.
“Chú, sao chú lại tới đây.”
“Tối nay cháu không về ăn cơm, chú tới đưa chút đồ vật cho cháu.”
Cận Phong không nhìn thấy Phó Thành Lẫm, anh ta chào hỏi Tưởng Thành Duật một tiếng rồi để lại không gian cho hai chú cháu bọn họ, cầm theo một túi lớn đặc sản quê và bước nhanh rời đi.
Phó Thành Lẫm nhìn người bên ngoài xe, Lê Tranh ngồi xổm xuống bên cạnh bồn hoa, gọi hai con mèo tới đây ăn khuya.
Con mèo chui ra từ bụi cây, kêu ‘meo meo’.
Phó Thành Lẫm bấm gọi một cái dãy số, điện thoại của Tưởng Thành Duật rung lên, anh ta liếc mắt nhìn vào trong xe, nói với Lê Tranh: “Chú nhận một cuộc điện thoại công việc.”
Anh ta đi sang bên kia đường, tìm một chỗ yên tĩnh.
Phó Thành Lẫm để điện thoại ở trên ghế, đẩy cửa xe đi xuống.
Lê Tranh mở ra một hộp đồ hộp, đang muốn mở một hộp khác thì bị một bàn tay to lấy đi: “Để anh.”
Hơi thở quen thuộc ập tới, Lê Tranh quay phắt đầu lại, Phó Thành Lẫm nửa ngồi xổm xuống bên cạnh cô, mở đồ hộp ra rồi đặt lên bệ cho một con mèo khác.