Trại mồ côi đang trong tiến trình được tua sửa nên có đôi chỗ nguy hiểm. Vì vậy mà lúc nào, Lam Tuê Di cũng phải dặn dò mấy em nhỏ. Diệp Mộ Khanh im lặng đứng ở phía sau ngắm nhìn cô đến mê mệt.
- Các em à, đừng có chạy lại phía mấy công trình đang thi công đó. Nguy hiểm lắm đấy nha.
- Dạ chị Di xinh đẹp, tụi em sẽ không quậy phá đâu.
- Còn phải nhớ coi trừng mấy em nhỏ.
- Dạ.
Lam Tuệ Di mãi mê dặn dò lũ nhỏ mà không để ý đến phía trên đầu mình. Những người thợ đang thi công phía trên cũng mất cảnh giác, không chú tâm khiến thùng xi măng ở phía trên rơi xuống. Diệp Mộ Khanh vừa nhìn thấy đã hốt hoảng, may mà phản xạ của anh nhanh nhẹn đưa tay kéo cô vào lòng mình trong gang tấc.
Lam Tuệ Di bị anh ôm đến đông cứng, đây có lẽ là lần đầu tiên cô xà vào lòng anh gần đến như vậy. Ở khoảng cách này, cô thậm chí còn có thể nghe cả từng nhịp tim của anh. Diệp Mộ Khanh nghiến nhẹ răng, đưa đôi mắt lên nhìn những người thợ xây dựng khiến cô sợ sệt phải cúi đầu xin lỗi.
- Diệp thiếu gia cho chúng tôi xin lỗi… xin lỗi Diệp thiếu phu nhân.
Advertisement
Diệp Mộ Khanh không quan tâm đến những lời họ nói, anh cúi xuống nhìn cô trong lòng. Lam Tuệ Di đưa đôi mắt cún con lên nhìn anh càng khiến anh nóng lòng.
- Không sao chứ?
- Em không sao, anh có sao không vậy?
- Chỉ giỏi dặn dò tụi nhỏ thôi, còn mình thì phải làm sao hả?
- Em xin lỗi… là do em bất cẩn.
Advertisement
Mộ Khanh buông cô ra, nhìn cô không sao mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Lam Tuệ Di sợ anh lo lắng nên chủ động xoay một vòng trước mặt anh. Diệp Mộ Khanh không nói gì, anh lặng lẽ xoay người đi. Từ khi nào mà anh lại đi lo lắng cho người khác nhiều như vậy? Ban nãy, lúc khoảng khắc thùng xi rớt xuống, anh thật sự rất hoảng sợ, sợ cô sẽ xảy ra chuyện không hay. Nếu thật sự lúc đó cô gặp chuyện, thì anh bây giờ sẽ như thế nào? Sẽ ân hận hay sẽ vui sướng?
Diệp Mộ Khanh ngồi xuống một con sông gần đó, trên khuôn mặt hiện rõ nét u buồn. Đây là lần đầu tiên anh bị mất phương hướng, không biết bản thân cần làm gì và nên làm gì. Nữ sư cô bước lại ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt bà hiện lên sự ấm áp, bao dung.
- Diệp tổng, tôi biết có những chuyện người ngoài như chúng tôi không thể nhìn thấu. Nhưng mà, tôi biết cậu luôn có những quyết định cho riêng cậu, và tin tôi đi… quyết định của cậu không bao giờ là sai.
- Kể cả chuyện, tôi phải lòng Tuệ Di sao?
- Con người, ai cũng cần có tình yêu để vận hành cuộc sống của trần thế. Diệp tổng đây dù có tài giỏi, thông minh đến mấy thì đến cuối cùng cậu vẫn sống vì cậu là con người.
- Tôi và Lam Tuệ Di không giống như người nghĩ đâu.
- Có những việc cả hai người cần phải làm như vậy. Cho dù là gì thì ánh mắt của Tuệ Di vẫn luôn nói rằng cô ấy yêu cậu.
Nhìn thấy bóng dáng của Tuệ Di từ phía xa, cả hai cũng ngưng thôi không nói chuyện nữa. Tuệ Di ngồi xuống cạnh anh, nhìn vị sư cô kia khẽ cười.
- Hôm nay, con rất vui vì được tới đây. Mong là sau này, vẫn có nhiều thời gian để con có thể tới đây thường xuyên hơn.
- Như vậy chẳng phải rất tốt sao? À mà, hôm nay hai người ở lại dùng cơm với trại cho vui.
Không để Diệp Mộ Khanh trả lời, Lam Tuệ Di đã vội lắc đầu tưg chối. Trại mồ côi còn nhiều thiếu thốn, cô và anh cũng không nên quá làm phiền.
- Để khi khác đi ạ, ngày hôm nay con đã làm phiền mọi người nhiều rồi.
- Thật là, không phiền gì cả.
Trò chuyện thêm một chút thì cả hai cũng quyết định ra về. Chào các sư cô và chào các bé trong sự tiếc nuối rồi mới rời đi.
Sau khi rời khỏi trại mồ côi, Tuệ Di ngoan ngoãn ngồi trên xe để anh đưa mình về. Trên đường, cô vui vẻ hết hát rồi lại huýt sáo, hệt như mấy đứa trẻ nhỏ vô tư, vô lo. Diệp Mộ Khanh khẽ cong khóe môi, trái tim lại một lần nữa đập rộn ràng trong lòng ngực trái.
- Tuệ Di, cô là con nít sao?
- Ưm… không… chỉ là lâu lâu vẫn nên vui vẻ tận hưởng cuộc sống một chút…
- Hôm nay, chơi vui chứ?
- Ừ, tụi nhóc rất ngoan và biết nghe lời. Mà Mộ Khanh này, chúng ta đi hẹn hò được không?
Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ giao thông, Mộ Khanh nhìn qua cô, ánh mắt hiện lên chút thoáng buồn, anh lắc đầu nhìn về phía trước.
- Hôm nay, tôi có chút việc bận.
- Vậy sao?
- Ừm, hôm nay cô cũng mệt rồi, ở nhà cứ ngủ trước đi.
- Sao cơ? Tối nay, anh không về sao?
- Không, tôi có việc cần giải quyết trên tập đoàn.
Lam Tuệ Di cúi mặt gật gật đầu, rõ ràng là đang muốn che đi sự buồn bã trong ánh mắt. Nhìn cô như vậy, anh lại chẳng nỡ. Đưa tay mở một bản nhạc buồn, giọng anh trầm ấm vang lên giữa không gian yên ắng.
- Hôm khác, sẽ bù cho cô.
Nghe đến đây thôi là ánh mắt Lam Tuệ Di sáng hẳn lên. Cô vội vàng ngẩng cao đầu nhìn anh, trên môi là một nụ cười ngọt.
- Anh nói thật không?
- Tôi là người dễ thất hứa sao?
- Ưm… không có… nhưng em vẫn muốn móc nghéo với anh…
Tuệ Di đưa ngón út của mình ra, Mộ Khanh không nén nổi tiếng cười, đúng là mấy trò này chỉ có con nít mới nghĩ ra. Thế nhưng tay anh vẫn đưa lên móc vào tay cô, bọn họ còn không quên ấn định hai ngón cái vào nhau để chắc chắn rằng Diệp Mộ Khanh sẽ không thất hứa. Sau cái màn đóng dấu lời hứa, Lam Tuệ Di lại như một đứa trẻ. Cô chuyển nhạc qua một bài vui vẻ, nhìn ngắm đường phố nhộn nhịp một cách hạnh phúc.
Về tới nhà, Diệp Mộ Khanh tranh thủ tắm trước, Lam Tuệ Di bên ngoài chỉ biết lướt lướt điện thoại giết thời gian. Đến khi anh bước ra ngoài, cô mới có thể phụng phịu nhìn anh.
- Anh tắm lâu quá đi mất.
- Sao không qua phòng khác tắm? Ngồi chờ rồi than vãn là sao?
- Anh lại cọc cằn rồi, mặc kệ anh, em đi tắm đây.
- Ừm, tắm đi rồi nghỉ ngơi, tôi đi trước.
- Vâng, anh nhớ giải quyết công việc thật nhanh để nghỉ ngơi thật sớm. Giấc ngủ rất quan trọng nên anh đừng bỏ bê. Hơn nữa, anh cũng phải ăn uống đầy đủ, nhớ mua gì đó trước khi lên tập đoàn.
Diệp Mộ Khanh chỉ ừm một tiếng trong họng rồi cầm theo áo khoác rời đi. Lam Tuệ Di nhiều lúc cứ như bà cụ non vậy, càm ràm hết cái này đến cái khác.
Tại Pó Bang Liên
Dương Tuân Phong vẫn đang ngồi trên chiếc ghế cao nhất, cậu mệt mỏi nhìn mấy cái giấy tờ liên quan đến Bạch Long Bang. Sắp tới, xem ra sẽ là cuộc chiến một mất, một còn của hai Bang phái lớn. Có lẽ, thời khắc tìm ra kẻ đứng đầu đã tới rồi.
- Dương Tuân Phong!
Tiếng gọi của Diệp Mộ Khanh đã thành công kéo Tuân Phong ra khỏi những suy nghĩ. Cậu thở dài đặt những giấy tờ trên tay xuống bàn.
- Sắp tới, Bạch Long Bang sẽ bắt đầu những kế hoạch của bọn chúng. Cậu cũng nên cẩn thận đấy.
- Tôi biết!
Mộ Khanh ngồi xuống ghế trầm ngâm, trên khuôn mặt sắc lạnh ấy, hôm nay lại hiện hữu nét lo lắng. Dương Tuân Phong nhíu mày đứng dậy nhìn mông lung ra ngoài cửa, nơi có dòng chữ được khắc bằng đá “Pó Bang Liên”.
- Diệp Mộ Khanh, cậu tuyệt đối không được có điểm yếu!
- Tôi đang rất sợ… sợ Lam Tuệ Di sẽ là điểm yếu lớn nhất của tôi…
- Gì cơ?
- Chẳng biết tương lai sẽ như thế nào đây. Hiện tại, tôi chỉ muốn gây cho cô ấy càng nhiều vết thương lòng càng tốt. Mong rằng cô ấy sẽ rời bỏ tôi…
Không gian bỗng nhiên lại im lặng, cả Tuân Phong cũng không biết nên nói gì thêm. Diệp Mộ Khanh là kẻ thiếu thốn tình cảm, đến lúc anh biết yêu… chỉ là tình yêu này tội lỗi… mãi mãi không tới được với nhau.