Hai tiếng sau, điện thoại di động của Kiến Vũ reo lên.
"Xin hỏi, là Phùng tiên sinh đúng không?"
"Đúng vậy, là ta, cô giáo Lý, Hạ Bảo ở chỗ ngươi đúng không?" Kiến Vũ vội vã hỏi chuyện con trai không để người kia lên tiếng.
"..." Đối phương cảm giác được tâm tình Kiến Vũ trở nên cấp bách vì vậy trầm tĩnh hồi lâu mới nói: "Ta là mama của Hạ Bảo."
"Ta, ta đoán được. Ngươi... Muốn mang hắn đi sao?" Kiến Vũ đoán ngay đến lý do này, nữ nhân này còn có thể vì lý do gì mà ôm Hạ Bảo đi.
"Đúng vậy, ta nghĩ mang hắn đi." Không nghĩ tới nàng cư nhiên nói trắng ra, "Trước đây là bởi vì không có khả năng nuôi dưỡng hắn, hiện tại ta có điều kiện rồi, vì vậy muốn đem hắn về sống với ta. Ta nghĩ sống với mẹ đẻ vẫn tốt hơn bên cạnh người lạ."
"Ta không thể chấp nhận người mẹ đem con cho người khác nuôi, người mẹ như ngươi có cái gì tốt. Huống, ta làm sao tin tưởng Hạ Bảo đi theo ngươi sẽ được hạnh phúc? Ta không biết của tình trạng của ngươi, ta thậm chí không biết ngươi có thực sự là mẹ đẻ của Hạ Bảo hay không."
"Phùng tiên sinh ngươi đừng kích động, ta rất cảm kích ngươi nuôi dưỡng Hạ Bảo tốt như vậy. Hắn gọi Hạ Bảo phải không? Ta chỉ là thực sự muốn hắn, ta biết ngươi đối với hắn rất yêu thương, lúc đầu ta nghĩ nếu như các ngươi cảm tình không sâu đậm thì có thể tìm ngươi nói chuyện, thế nhưng ta biết, ngươi rất quan tâm hắn, đối với hắn như con đẻ... Ta biết nếu nói với ngươi muốn đem hắn đi thì ngươi sẽ không đồng ý, vậy nên...mặc kệ thế nào, ta mong muốn ngươi có thể hiểu được, ta là thực sự muốn bù đắp cho hắn."
"Lý tiểu thư... Ngươi làm như vậy rất ích kỷ, dù cho ta biết ta cũng không thể để ngươi mang hắn đi."
"Xin lỗi..." Cô giáo Lý nói xong trực tiếp gác điện thoại. Nàng cũng rất mâu thuẫn, nàng biết rõ trước kia mình sai khi cho hắn đi, hiện tại lại tới muốn tìm con về thực không có lý lẽ, thế nhưng... nàng nhịn không được làm như vậy.
Kiến Vũ gọi lại thế nhưng đối phương thủy chung không chịu tiếp.
"Ta muốn báo cảnh sát, là cha mẹ đẻ cũng không thể làm như vậy, quyền giám hộ Hạ Bảo là của ta." Kiến Vũ đối Vương Thanh ngưng trọng nói.
"Trước tiên đừng động, nếu như sự tình nháo lớn thì đối với ai cũng không tốt. Tìm đại tỷ hỗ trợ, so với báo cảnh sát tốt hơn."
"Đại tỷ?"
"Ân, bố chồng nàng là Trung tướng lục quân, nếu như hắn đứng ra nói, chuyện này sẽ tốt hơn. Bố mẹ chồng đều rất thương nàng, để nàng hỏi dùm đi."
Nhận được điện thoại của Vương Thanh, Vương Hy Anh phi như bay đến. Hạ Bảo nàng rất yêu thương, hơn nữa, tiểu gia hỏa kia là báo bối của lão thái thái, không gặp được hắn bà sẽ chết mất.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nữ nhân kia tìm được chưa?" Hy Anh vừa vào cửa đã rống lên.
"Nói nhỏ một chút tỷ tỷ, ta muốn hỏi ngươi có thể nói chuyện với ông bà thông gia nhờ họ nói với cảnh cục một chút, chuyện này ngầm tra. Ngươi cũng biết, nếu như có một số việc để người ngoài biết, sau này Hạ Bảo lớn lên cũng không hay."
"Lão gia tử bên kia đã hành động rồi, lập tức có thể có tin tức. Hai ngươi yên tâm đi, chỉ cần nữ nhân kia không làm thương tổn Hạ Bảo, khẳng định sẽ tìm được. Kiến Vũ ngươi đem ảnh chụp của Hạ Bảo lại đây, ta nghĩ bọn họ có thể sẽ cần, nếu như nữ nhân kia không chủ động đem Hạ Bảo tới, chúng ta để bố chồng ta giải quyết."
Kiến Vũ đưa ảnh chụp cho Hy Anh sau đó liên tục nhắn tin nhưng Lý thị kia không chịu tiếp.
Hy Anh ngồi một lúc rồi trở về, nàng buổi tối còn phải đến chỗ nãi nãi, miễn cho lão thái thái nghi ngờ. Lão thái thái mỗi ngày đều phải nhìn tằng tôn (chắt trai) bảo bối, không xem không chịu được.
Kiến Vũ nhắn tin cho Lý thị nhưng mãi vẫn không có hồi âm, đem điện thoại đóng lại, đến gần tối thì điện thoại Vương Thanh vang lên.
Phía bên kia là giọng nói của nam, rất bình tĩnh. Hắn chỉ nói: "Nếu như muốn gặp con trai ngươi, đến khách sạn Line phòng 1207."
Vương Thanh không biết có nên tin hay không, thế nhưng có một hy vọng vẫn tốt hơn. Mang theo Kiến Vũ đến thẳng địa điểm đã hẹn, nhấn chuông hai lần thì có người mở cửa. Người này trên dưới ba lăm tuổi, khuôn mặt lãnh ngạnh (lạnh lùng, kiên định), hình như bất luận chuyện gì đều không đả động đến hắn.
"Người vừa gọi điện là ngài?"
"Mời nhị vị vào trong."
"Hạ Bảo đâu?" Kiến Vũ bước vào nhìn xung quanh, thế nhưng căn bản là không thấy được người hắn muốn tìm.
"Nhị vị trước tiên ngồi đi, ta bảo chứng lệnh công tử không có việc gì."
"..."
"Được rồi, ta họ Quách, Quách Sâm. Cô giáo Lý kia, nàng là vợ ta." Quách Sâm đặt hai tách trà lên bàn, nhẹ nhàng ngữ điệu nói, "Hai vị không ngại nghe một chút cố sự chứ?"
Kiến Vũ với Vương Thanh đều gật đầu, nam nhân này hình như trời sinh cho khuôn mặt khiến người ta tin tưởng.
"Lý tiểu thư rời đây không lâu thì gặp ta. Sau lại ta với nàng kết hôn, cũng có con, là một tiểu công chúa khả ái." Quách Sâm dừng một chút, như là cưỡng chế đau lòng, "Đứa nhỏ này mệnh bạc, sinh chưa đến một tháng thì qua đời. Cô ấy ban đầu không có ý định tìm lại Hạ Bảo, thế nhưng nàng có điểm không tiếp thu được việc con gái qua đời. Dần dần, nàng vô thức sinh ra một loại ảo giác, cuối cùng cho rằng Hạ Bảo là con gái mình, chỉ cần tìm Hạ Bảo về, tất cả liền viên mãn..."
"Thế nhưng... nàng là cô giáo ở vườn trẻ, hơn nữa chúng ta lúc trước nói chuyện điện thoại, ta nghĩ tinh thần nàng cũng không phải... Xin lỗi Quách tiên sinh, thỉnh ngài thứ cho cách dùng từ của ta..." Kiến Vũ nhanh chóng giải thích.
"Ban đầu ta cũng cho rằng nàng đã phục hồi như cũ, cho nên mới nghĩ nàng thích trẻ con, nhượng nàng đi giáo dục trẻ con. Mong nhị vị tin tưởng ta, ở bên cạnh cô ấy luôn có người theo dõi, thế nên ta mới nhanh chóng biết tin. Ta sẽ mang Hạ Bảo về cho các ngươi."
"Chúng ta đây lúc nào có thể gặp Hạ Bảo?"
"Hai mươi phút nữa, người của ta đã mang hắn đi." Quách Sâm dứt lời nhìn Vương Thanh có chút suy nghĩ, sau đó có chút hiếu kỳ nói: "Xin hỏi ngài với Vương Quân tiên sinh..."
"Đó là anh họ ta." Vương Thanh nghe vậy nhíu nhíu mày, cái tên này rất lâu mới được nhắc đến.
"Trách không được, các ngươi nhất định rất giống nhau?"
"Đúng vậy."
"Vậy Hạ Bảo..." Kiến Vũ nhìn Quách Sâm không nhịn được hỏi.
"Là con của Vương Quân."
Hảo một trận lặng im, vấn đề này đối tất cả mọi người đều... Không muốn nói đến.
Quả nhiên như Quách Sâm nói, có hai người mặc tây trang đem Hạ Bảo với cô giáo Lý tới. Hạ Bảo nước mắt nước mũi dàn dụa, Kiến Vũ chưa từng thấy hắn chật vật như vậy...
"Ô, mama, mama... Ô oa..." Hạ Bảo vừa vào cửa thấy Kiến Vũ liên giơ tay nhỏ bé.
"Hạ Bảo ngoan, đừng khóc đừng khóc." Kiến Vũ trong lòng đau xót.
"Ô... Khụ khụ... Mama, ăn cơm... Ô..." Đói bụng T-T
"Sâm, ngươi xem, con gái nói đói bụng. Con đã trở về, nó gọi ta, gọi ta..." Lý thị ánh mắt trống rỗng nhìn Hạ Bảo, Quách Sâm cũng yêu thương nhìn nàng.
Quách Sâm đi đến kéo nàng vào lòng. Vương Thanh nhìn thấy viền mắt hắn đỏ...
Có thể cũng không phải tất cả mọi người đều hạnh phúc như hắn và Kiến Vũ...
Thế nhưng, chuyện sau đó ai có thể nói?
Quách Sâm lặng lẽ đưa vợ rời đi.
Hạ Bảo giống như con khỉ bám chặt lấy Kiến Vũ không chịu buông, phỏng chừng bị dọa không nhẹ.
Rất lâu sau Vương Thanh nhận được điện thoại của Quách Sâm, người kia hỏi hắn, Vương Quân hiện tại ở nơi nào. Vương Thanh nói thật với hắn: "Anh họ ta đã qua đời hơn ba năm."
...
"Xin hỏi, là Phùng tiên sinh đúng không?"
"Đúng vậy, là ta, cô giáo Lý, Hạ Bảo ở chỗ ngươi đúng không?" Kiến Vũ vội vã hỏi chuyện con trai không để người kia lên tiếng.
"..." Đối phương cảm giác được tâm tình Kiến Vũ trở nên cấp bách vì vậy trầm tĩnh hồi lâu mới nói: "Ta là mama của Hạ Bảo."
"Ta, ta đoán được. Ngươi... Muốn mang hắn đi sao?" Kiến Vũ đoán ngay đến lý do này, nữ nhân này còn có thể vì lý do gì mà ôm Hạ Bảo đi.
"Đúng vậy, ta nghĩ mang hắn đi." Không nghĩ tới nàng cư nhiên nói trắng ra, "Trước đây là bởi vì không có khả năng nuôi dưỡng hắn, hiện tại ta có điều kiện rồi, vì vậy muốn đem hắn về sống với ta. Ta nghĩ sống với mẹ đẻ vẫn tốt hơn bên cạnh người lạ."
"Ta không thể chấp nhận người mẹ đem con cho người khác nuôi, người mẹ như ngươi có cái gì tốt. Huống, ta làm sao tin tưởng Hạ Bảo đi theo ngươi sẽ được hạnh phúc? Ta không biết của tình trạng của ngươi, ta thậm chí không biết ngươi có thực sự là mẹ đẻ của Hạ Bảo hay không."
"Phùng tiên sinh ngươi đừng kích động, ta rất cảm kích ngươi nuôi dưỡng Hạ Bảo tốt như vậy. Hắn gọi Hạ Bảo phải không? Ta chỉ là thực sự muốn hắn, ta biết ngươi đối với hắn rất yêu thương, lúc đầu ta nghĩ nếu như các ngươi cảm tình không sâu đậm thì có thể tìm ngươi nói chuyện, thế nhưng ta biết, ngươi rất quan tâm hắn, đối với hắn như con đẻ... Ta biết nếu nói với ngươi muốn đem hắn đi thì ngươi sẽ không đồng ý, vậy nên...mặc kệ thế nào, ta mong muốn ngươi có thể hiểu được, ta là thực sự muốn bù đắp cho hắn."
"Lý tiểu thư... Ngươi làm như vậy rất ích kỷ, dù cho ta biết ta cũng không thể để ngươi mang hắn đi."
"Xin lỗi..." Cô giáo Lý nói xong trực tiếp gác điện thoại. Nàng cũng rất mâu thuẫn, nàng biết rõ trước kia mình sai khi cho hắn đi, hiện tại lại tới muốn tìm con về thực không có lý lẽ, thế nhưng... nàng nhịn không được làm như vậy.
Kiến Vũ gọi lại thế nhưng đối phương thủy chung không chịu tiếp.
"Ta muốn báo cảnh sát, là cha mẹ đẻ cũng không thể làm như vậy, quyền giám hộ Hạ Bảo là của ta." Kiến Vũ đối Vương Thanh ngưng trọng nói.
"Trước tiên đừng động, nếu như sự tình nháo lớn thì đối với ai cũng không tốt. Tìm đại tỷ hỗ trợ, so với báo cảnh sát tốt hơn."
"Đại tỷ?"
"Ân, bố chồng nàng là Trung tướng lục quân, nếu như hắn đứng ra nói, chuyện này sẽ tốt hơn. Bố mẹ chồng đều rất thương nàng, để nàng hỏi dùm đi."
Nhận được điện thoại của Vương Thanh, Vương Hy Anh phi như bay đến. Hạ Bảo nàng rất yêu thương, hơn nữa, tiểu gia hỏa kia là báo bối của lão thái thái, không gặp được hắn bà sẽ chết mất.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nữ nhân kia tìm được chưa?" Hy Anh vừa vào cửa đã rống lên.
"Nói nhỏ một chút tỷ tỷ, ta muốn hỏi ngươi có thể nói chuyện với ông bà thông gia nhờ họ nói với cảnh cục một chút, chuyện này ngầm tra. Ngươi cũng biết, nếu như có một số việc để người ngoài biết, sau này Hạ Bảo lớn lên cũng không hay."
"Lão gia tử bên kia đã hành động rồi, lập tức có thể có tin tức. Hai ngươi yên tâm đi, chỉ cần nữ nhân kia không làm thương tổn Hạ Bảo, khẳng định sẽ tìm được. Kiến Vũ ngươi đem ảnh chụp của Hạ Bảo lại đây, ta nghĩ bọn họ có thể sẽ cần, nếu như nữ nhân kia không chủ động đem Hạ Bảo tới, chúng ta để bố chồng ta giải quyết."
Kiến Vũ đưa ảnh chụp cho Hy Anh sau đó liên tục nhắn tin nhưng Lý thị kia không chịu tiếp.
Hy Anh ngồi một lúc rồi trở về, nàng buổi tối còn phải đến chỗ nãi nãi, miễn cho lão thái thái nghi ngờ. Lão thái thái mỗi ngày đều phải nhìn tằng tôn (chắt trai) bảo bối, không xem không chịu được.
Kiến Vũ nhắn tin cho Lý thị nhưng mãi vẫn không có hồi âm, đem điện thoại đóng lại, đến gần tối thì điện thoại Vương Thanh vang lên.
Phía bên kia là giọng nói của nam, rất bình tĩnh. Hắn chỉ nói: "Nếu như muốn gặp con trai ngươi, đến khách sạn Line phòng 1207."
Vương Thanh không biết có nên tin hay không, thế nhưng có một hy vọng vẫn tốt hơn. Mang theo Kiến Vũ đến thẳng địa điểm đã hẹn, nhấn chuông hai lần thì có người mở cửa. Người này trên dưới ba lăm tuổi, khuôn mặt lãnh ngạnh (lạnh lùng, kiên định), hình như bất luận chuyện gì đều không đả động đến hắn.
"Người vừa gọi điện là ngài?"
"Mời nhị vị vào trong."
"Hạ Bảo đâu?" Kiến Vũ bước vào nhìn xung quanh, thế nhưng căn bản là không thấy được người hắn muốn tìm.
"Nhị vị trước tiên ngồi đi, ta bảo chứng lệnh công tử không có việc gì."
"..."
"Được rồi, ta họ Quách, Quách Sâm. Cô giáo Lý kia, nàng là vợ ta." Quách Sâm đặt hai tách trà lên bàn, nhẹ nhàng ngữ điệu nói, "Hai vị không ngại nghe một chút cố sự chứ?"
Kiến Vũ với Vương Thanh đều gật đầu, nam nhân này hình như trời sinh cho khuôn mặt khiến người ta tin tưởng.
"Lý tiểu thư rời đây không lâu thì gặp ta. Sau lại ta với nàng kết hôn, cũng có con, là một tiểu công chúa khả ái." Quách Sâm dừng một chút, như là cưỡng chế đau lòng, "Đứa nhỏ này mệnh bạc, sinh chưa đến một tháng thì qua đời. Cô ấy ban đầu không có ý định tìm lại Hạ Bảo, thế nhưng nàng có điểm không tiếp thu được việc con gái qua đời. Dần dần, nàng vô thức sinh ra một loại ảo giác, cuối cùng cho rằng Hạ Bảo là con gái mình, chỉ cần tìm Hạ Bảo về, tất cả liền viên mãn..."
"Thế nhưng... nàng là cô giáo ở vườn trẻ, hơn nữa chúng ta lúc trước nói chuyện điện thoại, ta nghĩ tinh thần nàng cũng không phải... Xin lỗi Quách tiên sinh, thỉnh ngài thứ cho cách dùng từ của ta..." Kiến Vũ nhanh chóng giải thích.
"Ban đầu ta cũng cho rằng nàng đã phục hồi như cũ, cho nên mới nghĩ nàng thích trẻ con, nhượng nàng đi giáo dục trẻ con. Mong nhị vị tin tưởng ta, ở bên cạnh cô ấy luôn có người theo dõi, thế nên ta mới nhanh chóng biết tin. Ta sẽ mang Hạ Bảo về cho các ngươi."
"Chúng ta đây lúc nào có thể gặp Hạ Bảo?"
"Hai mươi phút nữa, người của ta đã mang hắn đi." Quách Sâm dứt lời nhìn Vương Thanh có chút suy nghĩ, sau đó có chút hiếu kỳ nói: "Xin hỏi ngài với Vương Quân tiên sinh..."
"Đó là anh họ ta." Vương Thanh nghe vậy nhíu nhíu mày, cái tên này rất lâu mới được nhắc đến.
"Trách không được, các ngươi nhất định rất giống nhau?"
"Đúng vậy."
"Vậy Hạ Bảo..." Kiến Vũ nhìn Quách Sâm không nhịn được hỏi.
"Là con của Vương Quân."
Hảo một trận lặng im, vấn đề này đối tất cả mọi người đều... Không muốn nói đến.
Quả nhiên như Quách Sâm nói, có hai người mặc tây trang đem Hạ Bảo với cô giáo Lý tới. Hạ Bảo nước mắt nước mũi dàn dụa, Kiến Vũ chưa từng thấy hắn chật vật như vậy...
"Ô, mama, mama... Ô oa..." Hạ Bảo vừa vào cửa thấy Kiến Vũ liên giơ tay nhỏ bé.
"Hạ Bảo ngoan, đừng khóc đừng khóc." Kiến Vũ trong lòng đau xót.
"Ô... Khụ khụ... Mama, ăn cơm... Ô..." Đói bụng T-T
"Sâm, ngươi xem, con gái nói đói bụng. Con đã trở về, nó gọi ta, gọi ta..." Lý thị ánh mắt trống rỗng nhìn Hạ Bảo, Quách Sâm cũng yêu thương nhìn nàng.
Quách Sâm đi đến kéo nàng vào lòng. Vương Thanh nhìn thấy viền mắt hắn đỏ...
Có thể cũng không phải tất cả mọi người đều hạnh phúc như hắn và Kiến Vũ...
Thế nhưng, chuyện sau đó ai có thể nói?
Quách Sâm lặng lẽ đưa vợ rời đi.
Hạ Bảo giống như con khỉ bám chặt lấy Kiến Vũ không chịu buông, phỏng chừng bị dọa không nhẹ.
Rất lâu sau Vương Thanh nhận được điện thoại của Quách Sâm, người kia hỏi hắn, Vương Quân hiện tại ở nơi nào. Vương Thanh nói thật với hắn: "Anh họ ta đã qua đời hơn ba năm."
...