"Ca ca, có phải anh nhớ được chuyện gì không?" Tiêu Tiêu không đẻ ý đến chiếc thìa nữa, ngồi xuống trước mặt Triển Lệnh Nghệ nhìn anh ta. Mấy ngày nay Tiêu Tiêu cứ rảnh rỗi lại đến chơi với ca ca, lén dẫn ca ca đi lên phòng làm việc ở tầng trên. Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy trí lực của ca ca đang được nâng cao.
"Dạo này anh thường mơ thấy đại sảnh màu bạc và dương cầm..." Triển Lệnh Nghệ vất vả hồi tưởng, cúi đầu nhìn chiếc thìa nhỏ màu vàng rơi xuống đất.
Tiêu Tiêu nhặt chiếc thìa lên dùng khăn giấy lau sạch rồi đưa cho ca ca, môi mấp máy không biết có nên nói hay không. Mười năm đã qua, vậy mà Triển Lệnh Quân lại chưa bao giờ nhắc đến Mộ Giang Thiên trước mặt ca ca, có thể thấy chuyện này là không thể nói được.
Triển Lệnh Nghệ chậm rãi ăn thạch, như là đã quên mất chuyện vừa rồi.
Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đọc tin nhắn Hạ Viêm vừa gửi đến.
Hỏa Viêm Diễm: Ha ha, tra được một chuyện thú vị. Chị đoán xem, nhà thiết kế của Liễu Lâm là ai?
Tiểu Tiểu Bố? Ai? Không phải là Diêu Tinh Châu chứ?
Hỏa Viêm Diễm: Oa, tại sao chị biết?
Là Diêu Tinh Châu thật sao? Tiêu Tiêu chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lại đoán đúng. Mắt xích cuối cùng của một loạt âm mưu cuối cùng cũng xuất hiện. Bởi vì Liễu Lâm ghen ghét Lam Mạc Như nên lựa chọn Diêu Tinh Châu có điểm số trong cuộc thi cao hơn Tiêu Tiêu làm nhà thiết kế tư nhân, cố gắng đè lên đầu Lam Mạc Như. Vậy thì chuyện Liễu Lâm liên thủ với Paula sẽ trở nên hợp lí.
Tiêu Tiêu lập tức gọi lại cho Hạ Viêm: "Việc hợp tác giữa Diêu Tinh Châu và Liễu Lâm không hề lộ liễu, em được tìm được bằng chứng vững chắc mới được".
"Yên tâm đi, bảo đảm sẽ làm cho bọn chúng không có cơ hội bật lại". Hạ Viêm vẫn đang gõ bàn phím lách cách, ngữ khí không hề giống một thiếu niên mà tự tin như một vị thần.
"Tác phẩm của Diêu Tinh Châu rất nhiều, em phải tìm theo cùng một phương hướng. Chẳng hạn như cảm thấy hắn cuồng Hàn thì kéo tất cả các tác phẩm về phía Hàn Quốc, không thể một tác phẩm như cờ Mỹ, một tác phẩm như cờ Anh thì khó nói lắm". Tiêu Tiêu không yên tâm dặn dò.
"Biết rồi, làm xong em cho chị em. Không nói chuyện với chị nữa, em bận lắm". Hạ Viêm nói mấy câu rồi dừng.
Tiêu Tiêu chán nản lắc đầu, trẻ con bao giờ cũng nôn nóng. Đột nhiên tay áo bị người nào đó kéo, cô ngẩng đầu lên nhìn, ca ca đang nhìn cô bằng một đôi mắt to vô tội: "Tiêu Tiêu, em có thể dẫn anh đi gặp hắn hay không?"
"Ai?" Tiêu Tiêu nhất thời không phản ứng kịp.
"Người..." Triển Lệnh Nghệ làm động tác chơi đàn: "Người trong Nhà hát Bạc".
Gặp Mộ Giang Thiên? Tiêu Tiêu nhíu mày: "Để em hỏi Lệnh Quân xem đã".
"Không được". Triển Lệnh Nghệ lắc đầu: "Không thể nói với Quân Quân, chắc chắn nó không cho anh gặp". Như là trẻ con muốn lén xem hoạt hình, kiên quyết không cho người lớn biết.
Tiêu Tiêu nhất thời khó xử.
Hạ Viêm làm việc rất nhanh, không đến thời gian một ngày đã tìm ra rất nhiều thứ hữu dụng, gửi cho Tiêu Tiêu một đống tác phẩm thoạt nhìn có vấn đề của Diêu Tinh Châu.
Trong đó một chiếc váy xanh đỏ đan xen làm Tiêu Tiêu chú ý. Nửa bên trên màu đỏ, nửa bên dưới màu xanh lam, chỗ tiếp giáp ở eo là đường cong, thoạt nhìn như mặt trời mới mọc trên biển, màu sắc tương phản mãnh liệt làm ai cũng phải chú ý. Chiếc váy này là một chiếc váy may sẵn cao cấp Diêu Tinh Châu thiết kế năm ngoái khi ở nước ngoài, khi đó bán ở Trung Quốc cũng rất chạy.
Tuy nhiên trên đỏ dưới lam đó là màu sắc chủ yếu của quốc kì Hàn Quốc, trên đỏ dưới lam theo hình hai con cá âm dương Thái Cực. Chiếc váy này không cần chỉnh màu sắc, chỉ cần thêm sáu nét bát quái chính là quốc kì Hàn Quốc, hoặc thêm mỏ neo móc câu chính là cờ hải quân Hàn Quốc.
Thế là Hạ Viêm kéo hết mấy tác phẩm của Diêu Tinh Châu về phía Hàn Quốc. Đỏ trên xanh dưới, rõ ràng là quốc kì Hàn Quốc. Váy thắt eo cao, chắc chắn là bắt chước quốc phục của Hàn Quốc. Nếu không có điểm nào giống thì có thể chế lại màu sắc.
Thật thật giả giả lẫn lộn, tìm cao thủ đồ họa ghép lại, liên lạc với công ty quan hệ xã hội và các tài khoản quảng cáo có cả triệu fan, chia ra từng loạt đăng lên.
"Rốt cuộc ai là giặc bán nước? Nhà thiết kế Diêu Tinh Châu của Paula chắc chắn là một fan Hàn!"
Chuyện của Tiêu Tiêu còn chưa hạ nhiệt, ba chữ giặc bán nước vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn lượng lớn dân mạng đổ vào xem.
Nếu chiếc váy "Mặt trời của tôi" của Tiêu Tiêu cũng có thể nói là quân kì Nhật Bản thì chiếc váy đỏ lam này của Diêu Tinh Châu càng không thể biện minh nổi. Hơn nữa lần này không chỉ có một chiếc váy mà không dưới mười bộ trang phục, hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với Hàn Quốc.
Ngọn lửa nhỏ leo lét: Diêu Tinh Châu vốn vẫn quỳ liếm Hàn Quốc, quần áo thiết kế trước kia đều bắt chước phong cách Hàn!
Ngọn lửa nhỏ bập bùng: Chắc chắn rồi, nếu không hắn đã không trở thành nhà thiết kế của Liễu Lâm.
Người qua đường ăn dưa: Tầng trên, nói vậy là sao? Việc này tại sao lại có quan hệ với Liễu Lâm?
Một khi dính dáng đến minh tinh, tốc độ truyền bá thông tin sẽ tăng gấp bội. Mọi người bắt đầu lục lại thái độ của Liễu Lâm đối với Hàn Quốc, dường như mỗi lần hợp tác với sao Hàn là cô ta hết sức vui vẻ, có một lần còn đăng leienf hai trạng thái weibo để thể hiện hưng phấn khi gặp được ộp pa. Thậm chí có người tìm ra trước kia Liễu Lâm là fan cứng của một nhóm nhạc nam Hàn Quốc.
Ngọn lửa nhỏ hừng hực: Tôi là người trong cuộc, tiết lộ một chút tin tức. Lúc trước chính là vì có người phát hiện Liễu Lâm và nhà thiết kế của cô ta đều có vấn đề nên công ty họ mới đánh đòn phủ đầu, kéo Lam Mạc Như xuống nước làm lá chắn. Không thể tiết lọ nhiều hơn, mọi người có thể tự nhận thức.
Nửa kín nửa hở, úp úp mở mở luôn khiến mọi người tò mò. Dân mạng bắt đầu tự mình tưởng tượng, bổ sung đầy đủ các chi tiết còn thiếu. Liễu Lâm hoang mang lo sợ thế nào, bày ra độc kế thế nào, những người này nói như là chính mình tận mắt nhìn thấy.
Những người lúc trước mắng Lam Mạc Như bây giờ tới tấp trở giáo mắng Liễu Lâm.
Paula cũng rơi vào hoàn cảnh giống như LY, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Chu Thái Nhiên đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, gọi La Dự lên văn phòng: "Hội đồng quản trị đã mở điều tra đối với anh, việc này anh biết chứ?"
Sắc mặt La Dự trắng bệch: "Chủ tịch Chu, tôi..."
"Đừng giải thích, tôi không muốn nghe". Chu Thái Nhiên ngắt lời hắn. Sự thật thế nào mọi người đều biết rõ ràng: "Lần trước anh xử lí chuyện quan hệ xã hội làm tôi rất thất vọng. Lần này Paula gặp chuyện, nên làm thế nào chắc anh biết rồi".
"Vâng, đây là một cơ hội rất tốt. Nếu như vận hành thích đáng, mấy năm tới Paula cũng không thể làm được gì ở Trung Quốc, không biết chừng sẽ rút khỏi thị trường". La Dự lập tức hiểu ý Chu Thái Nhiên. Nếu làm tốt chuyện này thì coi như lấy công chuộc tội, nếu làm không tốt, trình tự điều tra của hội đồng quản trị sẽ hoạt động thật sự.
Chu Thái Nhiên hất cằm từ chối cho ý kiến, cho hắn một ánh mắt để hắn tự hiểu.
La Dự cảm thấy nguy cơ, lần này đúng là cực kì nhiệt tình.
Chủ tịch Paula Lý Nhạc Lâm tức giận đập cốc: "Chuyện gì thế? Thằng La Dự này điên rồi à?"
######
Tiêu Tiêu: Vì sao ca ca kiên quyết phải gặp Mộ Giang Thiên?
Ca ca: Anh cảm thấy có thứ gì quan trọng bị mất, đáp án nằm trên người hắn.
Lúc gặp mặt
Ca ca: Thiên Thiên!
Thiên Thiên: Tiểu Nghệ!
Ca ca: Tôi nhớ ra rồi, anh còn nợ tôi năm triệu chưa trả!
Thiên Thiên: Ơ? Anh là ai vậy? Tôi không biết anh!
Tiêu Tiêu:...
"Dạo này anh thường mơ thấy đại sảnh màu bạc và dương cầm..." Triển Lệnh Nghệ vất vả hồi tưởng, cúi đầu nhìn chiếc thìa nhỏ màu vàng rơi xuống đất.
Tiêu Tiêu nhặt chiếc thìa lên dùng khăn giấy lau sạch rồi đưa cho ca ca, môi mấp máy không biết có nên nói hay không. Mười năm đã qua, vậy mà Triển Lệnh Quân lại chưa bao giờ nhắc đến Mộ Giang Thiên trước mặt ca ca, có thể thấy chuyện này là không thể nói được.
Triển Lệnh Nghệ chậm rãi ăn thạch, như là đã quên mất chuyện vừa rồi.
Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đọc tin nhắn Hạ Viêm vừa gửi đến.
Hỏa Viêm Diễm: Ha ha, tra được một chuyện thú vị. Chị đoán xem, nhà thiết kế của Liễu Lâm là ai?
Tiểu Tiểu Bố? Ai? Không phải là Diêu Tinh Châu chứ?
Hỏa Viêm Diễm: Oa, tại sao chị biết?
Là Diêu Tinh Châu thật sao? Tiêu Tiêu chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lại đoán đúng. Mắt xích cuối cùng của một loạt âm mưu cuối cùng cũng xuất hiện. Bởi vì Liễu Lâm ghen ghét Lam Mạc Như nên lựa chọn Diêu Tinh Châu có điểm số trong cuộc thi cao hơn Tiêu Tiêu làm nhà thiết kế tư nhân, cố gắng đè lên đầu Lam Mạc Như. Vậy thì chuyện Liễu Lâm liên thủ với Paula sẽ trở nên hợp lí.
Tiêu Tiêu lập tức gọi lại cho Hạ Viêm: "Việc hợp tác giữa Diêu Tinh Châu và Liễu Lâm không hề lộ liễu, em được tìm được bằng chứng vững chắc mới được".
"Yên tâm đi, bảo đảm sẽ làm cho bọn chúng không có cơ hội bật lại". Hạ Viêm vẫn đang gõ bàn phím lách cách, ngữ khí không hề giống một thiếu niên mà tự tin như một vị thần.
"Tác phẩm của Diêu Tinh Châu rất nhiều, em phải tìm theo cùng một phương hướng. Chẳng hạn như cảm thấy hắn cuồng Hàn thì kéo tất cả các tác phẩm về phía Hàn Quốc, không thể một tác phẩm như cờ Mỹ, một tác phẩm như cờ Anh thì khó nói lắm". Tiêu Tiêu không yên tâm dặn dò.
"Biết rồi, làm xong em cho chị em. Không nói chuyện với chị nữa, em bận lắm". Hạ Viêm nói mấy câu rồi dừng.
Tiêu Tiêu chán nản lắc đầu, trẻ con bao giờ cũng nôn nóng. Đột nhiên tay áo bị người nào đó kéo, cô ngẩng đầu lên nhìn, ca ca đang nhìn cô bằng một đôi mắt to vô tội: "Tiêu Tiêu, em có thể dẫn anh đi gặp hắn hay không?"
"Ai?" Tiêu Tiêu nhất thời không phản ứng kịp.
"Người..." Triển Lệnh Nghệ làm động tác chơi đàn: "Người trong Nhà hát Bạc".
Gặp Mộ Giang Thiên? Tiêu Tiêu nhíu mày: "Để em hỏi Lệnh Quân xem đã".
"Không được". Triển Lệnh Nghệ lắc đầu: "Không thể nói với Quân Quân, chắc chắn nó không cho anh gặp". Như là trẻ con muốn lén xem hoạt hình, kiên quyết không cho người lớn biết.
Tiêu Tiêu nhất thời khó xử.
Hạ Viêm làm việc rất nhanh, không đến thời gian một ngày đã tìm ra rất nhiều thứ hữu dụng, gửi cho Tiêu Tiêu một đống tác phẩm thoạt nhìn có vấn đề của Diêu Tinh Châu.
Trong đó một chiếc váy xanh đỏ đan xen làm Tiêu Tiêu chú ý. Nửa bên trên màu đỏ, nửa bên dưới màu xanh lam, chỗ tiếp giáp ở eo là đường cong, thoạt nhìn như mặt trời mới mọc trên biển, màu sắc tương phản mãnh liệt làm ai cũng phải chú ý. Chiếc váy này là một chiếc váy may sẵn cao cấp Diêu Tinh Châu thiết kế năm ngoái khi ở nước ngoài, khi đó bán ở Trung Quốc cũng rất chạy.
Tuy nhiên trên đỏ dưới lam đó là màu sắc chủ yếu của quốc kì Hàn Quốc, trên đỏ dưới lam theo hình hai con cá âm dương Thái Cực. Chiếc váy này không cần chỉnh màu sắc, chỉ cần thêm sáu nét bát quái chính là quốc kì Hàn Quốc, hoặc thêm mỏ neo móc câu chính là cờ hải quân Hàn Quốc.
Thế là Hạ Viêm kéo hết mấy tác phẩm của Diêu Tinh Châu về phía Hàn Quốc. Đỏ trên xanh dưới, rõ ràng là quốc kì Hàn Quốc. Váy thắt eo cao, chắc chắn là bắt chước quốc phục của Hàn Quốc. Nếu không có điểm nào giống thì có thể chế lại màu sắc.
Thật thật giả giả lẫn lộn, tìm cao thủ đồ họa ghép lại, liên lạc với công ty quan hệ xã hội và các tài khoản quảng cáo có cả triệu fan, chia ra từng loạt đăng lên.
"Rốt cuộc ai là giặc bán nước? Nhà thiết kế Diêu Tinh Châu của Paula chắc chắn là một fan Hàn!"
Chuyện của Tiêu Tiêu còn chưa hạ nhiệt, ba chữ giặc bán nước vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn lượng lớn dân mạng đổ vào xem.
Nếu chiếc váy "Mặt trời của tôi" của Tiêu Tiêu cũng có thể nói là quân kì Nhật Bản thì chiếc váy đỏ lam này của Diêu Tinh Châu càng không thể biện minh nổi. Hơn nữa lần này không chỉ có một chiếc váy mà không dưới mười bộ trang phục, hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với Hàn Quốc.
Ngọn lửa nhỏ leo lét: Diêu Tinh Châu vốn vẫn quỳ liếm Hàn Quốc, quần áo thiết kế trước kia đều bắt chước phong cách Hàn!
Ngọn lửa nhỏ bập bùng: Chắc chắn rồi, nếu không hắn đã không trở thành nhà thiết kế của Liễu Lâm.
Người qua đường ăn dưa: Tầng trên, nói vậy là sao? Việc này tại sao lại có quan hệ với Liễu Lâm?
Một khi dính dáng đến minh tinh, tốc độ truyền bá thông tin sẽ tăng gấp bội. Mọi người bắt đầu lục lại thái độ của Liễu Lâm đối với Hàn Quốc, dường như mỗi lần hợp tác với sao Hàn là cô ta hết sức vui vẻ, có một lần còn đăng leienf hai trạng thái weibo để thể hiện hưng phấn khi gặp được ộp pa. Thậm chí có người tìm ra trước kia Liễu Lâm là fan cứng của một nhóm nhạc nam Hàn Quốc.
Ngọn lửa nhỏ hừng hực: Tôi là người trong cuộc, tiết lộ một chút tin tức. Lúc trước chính là vì có người phát hiện Liễu Lâm và nhà thiết kế của cô ta đều có vấn đề nên công ty họ mới đánh đòn phủ đầu, kéo Lam Mạc Như xuống nước làm lá chắn. Không thể tiết lọ nhiều hơn, mọi người có thể tự nhận thức.
Nửa kín nửa hở, úp úp mở mở luôn khiến mọi người tò mò. Dân mạng bắt đầu tự mình tưởng tượng, bổ sung đầy đủ các chi tiết còn thiếu. Liễu Lâm hoang mang lo sợ thế nào, bày ra độc kế thế nào, những người này nói như là chính mình tận mắt nhìn thấy.
Những người lúc trước mắng Lam Mạc Như bây giờ tới tấp trở giáo mắng Liễu Lâm.
Paula cũng rơi vào hoàn cảnh giống như LY, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Chu Thái Nhiên đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, gọi La Dự lên văn phòng: "Hội đồng quản trị đã mở điều tra đối với anh, việc này anh biết chứ?"
Sắc mặt La Dự trắng bệch: "Chủ tịch Chu, tôi..."
"Đừng giải thích, tôi không muốn nghe". Chu Thái Nhiên ngắt lời hắn. Sự thật thế nào mọi người đều biết rõ ràng: "Lần trước anh xử lí chuyện quan hệ xã hội làm tôi rất thất vọng. Lần này Paula gặp chuyện, nên làm thế nào chắc anh biết rồi".
"Vâng, đây là một cơ hội rất tốt. Nếu như vận hành thích đáng, mấy năm tới Paula cũng không thể làm được gì ở Trung Quốc, không biết chừng sẽ rút khỏi thị trường". La Dự lập tức hiểu ý Chu Thái Nhiên. Nếu làm tốt chuyện này thì coi như lấy công chuộc tội, nếu làm không tốt, trình tự điều tra của hội đồng quản trị sẽ hoạt động thật sự.
Chu Thái Nhiên hất cằm từ chối cho ý kiến, cho hắn một ánh mắt để hắn tự hiểu.
La Dự cảm thấy nguy cơ, lần này đúng là cực kì nhiệt tình.
Chủ tịch Paula Lý Nhạc Lâm tức giận đập cốc: "Chuyện gì thế? Thằng La Dự này điên rồi à?"
######
Tiêu Tiêu: Vì sao ca ca kiên quyết phải gặp Mộ Giang Thiên?
Ca ca: Anh cảm thấy có thứ gì quan trọng bị mất, đáp án nằm trên người hắn.
Lúc gặp mặt
Ca ca: Thiên Thiên!
Thiên Thiên: Tiểu Nghệ!
Ca ca: Tôi nhớ ra rồi, anh còn nợ tôi năm triệu chưa trả!
Thiên Thiên: Ơ? Anh là ai vậy? Tôi không biết anh!
Tiêu Tiêu:...