Đi thẳng một đường không nói gì, mãi đến khi bên tai là tiếng hít thở khe khẽ, Linh Nhạc mới phát hiện người trong lòng đã ngủ.
Thiên Âm chưa bao giờ ngủ ngon đến thế, không phải lo lắng đề phòng, cũng không gặp ác mộng. Bên tai chỉ có tiếng tim đập rất trầm. Nàng giống như trở về năm trăm năm trước, cuộc sống khi chưa biết Diễn Kì. Có phụ quân cưng chiều, có sư phụ yêu thương, và cả Bạch vũ ca ca quan tâm chăm sóc.
Đột nhiên nàng không muốn tỉnh dậy, mãi đến khi bên tai có tiếng gắt gỏng.
“Ai?”
Nàng mới mệt mỏi tỉnh dậy, bất ngờ phát hiện ra giờ đã tới trước Thiên môn, hai người đang ẩn thân phía sau cái trụ lớn. Phía xa vang lên tiếng bước chân, thủ vệ luôn nhạy cảm với linh khí của tiên nhân, cho nên mới phát hiện ra bất thường ở phía bên này.
Nàng có thể cảm giác được sự khẩn trương của Linh Nhạc, bàn tay ôm nàng cũng chặt hơn, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt ánh lên tia lo lắng. Y đang tính mang nàng hạ giới sao?
Thiên giới không ủng hộ hai người, cho nên y muốn mang nàng xuống nhân gian. Tình nguyện bỏ lại hết thảy nơi đây, nàng như bị nhấn chìm trong cảm động, ôm người trước mặt càng thêm chặt chẽ.
Đủ rồi, có tấm chân tình này của y thôi, cả đời này đều đáng giá.
Y đột nhiên nghiêng người, nói vào tai nàng, giọng nói dịu dàng trong sáng: “Đừng sợ, ta không để họ mang nàng đi đâu”.
Nước mắt phút chốc lại dâng lên, nàng cảm thấy cho dù bây giờ cho bị hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh thì nàng cũng nguyện lòng.
Tiếng bước chân của thủ vệ càng lúc càng gần, chỉ chút nữa sẽ đến đây. Vẻ mặt Linh Nhạc trầm hẳn, tay đưa ra, sáo Vô Ưu đã xuất hiện trên tay y.
Thiên Âm kinh hoàng, giữ chặt lấy tay y, lắc đầu. Xông vào đây, thoát khỏi băng vực đã là trọng tội rồi, nếu còn xông vào Thiên môn, một mình hạ phàm nữa, thì tội càng thêm tội.
Linh Nhạc càng thêm lo lắng, như nài nỉ nhìn nàng, y không lo nhiều được vậy, hôm nay bằng cách nào cũng phải ra ngoài, chậm sẽ không kịp mất.
Y xoay người lao đi, đột nhiên bên tai có tiếng đáp.
“Là ta”.
Nam tử một thân hồng y như lửa từ bên kia bước ra.
“Hóa ra là Viêm Kì tinh quân”. Thủ vệ thu kiếm, cúi người hành lễ rồi cung kính nói: “Ngài đi tuần tra phân giới Ngân Hà sao?”
Viêm Kì gật đầu: “Ừ, vốn định đến thiên cung tìm Nhị hoàng tử bàn võ thuật, nhưng y đi ra ngoài rồi. Nhàn rỗi nên ta tới đây xem một chút”.
“Thì ra là vậy”. Thủ vệ hiểu rõ gật đầu, không hề hoài nghi. Viêm Kì trấn thủ phân giới Ngân Hà nhiều năm, cũng có danh tiếng trong giới binh quyền thiên giới, ngay cả thủ vệ Thiên môn cũng kính nể: “Ma tộc xuất thế, tam giới có thể sẽ lại chiến tranh, tinh quân trấn thủ phân giới Ngân Hà đến lúc đó sẽ rất vất vả”.
Viêm Kì cười cười, chỉ nói: “Đó là do mệnh ta không tốt, lúc nào cũng toàn phải thu dọn cục diện rối loạn thôi.
Nói xong còn vô tình nhìn về phía Linh Nhạc trốn, phất tay với thủ vệ: “Mấy người không cần đón tiếp ta, ta xem một chút rồi trở về thôi”.
“Rõ”. Thiên tướng lãnh mệnh, lúc này mới quay người rút quân.
Đợi cho đến khi không còn thấy động tĩnh gì nữa, y mới từ từ nói: “Cậu định thế thật sao?” Không xoay người, cứ quay lưng mà nói.
Linh Nhạc nắm chặt tay Thiên Âm, cười. Biết y không nhìn thấy nhưng vẫn gật mạnh đầu: “Chưa bao giờ thật như lúc này”
Viêm Kì ngẩn người, như bị giọng nói kiên định ấy làm kinh ngạc, một lúc sau mới thở dài: “Xem ra ta đã mất đi một đối thủ tốt rồi”. Y luôn muốn luyện võ, vất vả lắm mới tìm được đối thủ như Linh Nhạc, sau này thiên giới sẽ tĩnh mịch thôi.
Linh Nhạc cũng cười: “Coi như ta thua”.
“Nhận thua như thế ta không thích”. Y lắc đầu, đột nhiên chợt nhớ tới điều gì, giọng trầm hẳn: “Đối tốt với nàng, nếu không Bạch Vũ không tha cho cậu đâu”.
Linh Nhạc cúi đầu nhìn Thiên Âm trong lòng, bất giác ôm nàng chặt hơn: “Cậu không nói ta cũng sẽ làm thế, lần này…. đa tạ”.
Nói xong cũng không dừng lại, ôm người trong lòng hóa thành chùm tia sáng, tránh cửa Thiên môn mà đi thẳng xuống hạ giới, không chút chần chừ.
Thiên Âm không kìm được quay đầu lại, nhìn về phía Viêm Kì vẫn bất động ngày càng nhỏ, biết rõ vậy là không đúng, nhưng nàng lại không hề muốn ngăn cản người kia.
Đi thẳng một đường không nói gì, mãi đến khi bên tai là tiếng hít thở khe khẽ, Linh Nhạc mới phát hiện người trong lòng đã ngủ.
Thiên Âm chưa bao giờ ngủ ngon đến thế, không phải lo lắng đề phòng, cũng không gặp ác mộng. Bên tai chỉ có tiếng tim đập rất trầm. Nàng giống như trở về năm trăm năm trước, cuộc sống khi chưa biết Diễn Kì. Có phụ quân cưng chiều, có sư phụ yêu thương, và cả Bạch vũ ca ca quan tâm chăm sóc.
Đột nhiên nàng không muốn tỉnh dậy, mãi đến khi bên tai có tiếng gắt gỏng.
“Ai?”
Nàng mới mệt mỏi tỉnh dậy, bất ngờ phát hiện ra giờ đã tới trước Thiên môn, hai người đang ẩn thân phía sau cái trụ lớn. Phía xa vang lên tiếng bước chân, thủ vệ luôn nhạy cảm với linh khí của tiên nhân, cho nên mới phát hiện ra bất thường ở phía bên này.
Nàng có thể cảm giác được sự khẩn trương của Linh Nhạc, bàn tay ôm nàng cũng chặt hơn, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt ánh lên tia lo lắng. Y đang tính mang nàng hạ giới sao?
Thiên giới không ủng hộ hai người, cho nên y muốn mang nàng xuống nhân gian. Tình nguyện bỏ lại hết thảy nơi đây, nàng như bị nhấn chìm trong cảm động, ôm người trước mặt càng thêm chặt chẽ.
Đủ rồi, có tấm chân tình này của y thôi, cả đời này đều đáng giá.
Y đột nhiên nghiêng người, nói vào tai nàng, giọng nói dịu dàng trong sáng: “Đừng sợ, ta không để họ mang nàng đi đâu”.
Nước mắt phút chốc lại dâng lên, nàng cảm thấy cho dù bây giờ cho bị hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh thì nàng cũng nguyện lòng.
Tiếng bước chân của thủ vệ càng lúc càng gần, chỉ chút nữa sẽ đến đây. Vẻ mặt Linh Nhạc trầm hẳn, tay đưa ra, sáo Vô Ưu đã xuất hiện trên tay y.
Thiên Âm kinh hoàng, giữ chặt lấy tay y, lắc đầu. Xông vào đây, thoát khỏi băng vực đã là trọng tội rồi, nếu còn xông vào Thiên môn, một mình hạ phàm nữa, thì tội càng thêm tội.
Linh Nhạc càng thêm lo lắng, như nài nỉ nhìn nàng, y không lo nhiều được vậy, hôm nay bằng cách nào cũng phải ra ngoài, chậm sẽ không kịp mất.
Y xoay người lao đi, đột nhiên bên tai có tiếng đáp.
“Là ta”.
Nam tử một thân hồng y như lửa từ bên kia bước ra.
“Hóa ra là Viêm Kì tinh quân”. Thủ vệ thu kiếm, cúi người hành lễ rồi cung kính nói: “Ngài đi tuần tra phân giới Ngân Hà sao?”
Viêm Kì gật đầu: “Ừ, vốn định đến thiên cung tìm Nhị hoàng tử bàn võ thuật, nhưng y đi ra ngoài rồi. Nhàn rỗi nên ta tới đây xem một chút”.
“Thì ra là vậy”. Thủ vệ hiểu rõ gật đầu, không hề hoài nghi. Viêm Kì trấn thủ phân giới Ngân Hà nhiều năm, cũng có danh tiếng trong giới binh quyền thiên giới, ngay cả thủ vệ Thiên môn cũng kính nể: “Ma tộc xuất thế, tam giới có thể sẽ lại chiến tranh, tinh quân trấn thủ phân giới Ngân Hà đến lúc đó sẽ rất vất vả”.
Viêm Kì cười cười, chỉ nói: “Đó là do mệnh ta không tốt, lúc nào cũng toàn phải thu dọn cục diện rối loạn thôi.
Nói xong còn vô tình nhìn về phía Linh Nhạc trốn, phất tay với thủ vệ: “Mấy người không cần đón tiếp ta, ta xem một chút rồi trở về thôi”.
“Rõ”. Thiên tướng lãnh mệnh, lúc này mới quay người rút quân.
Đợi cho đến khi không còn thấy động tĩnh gì nữa, y mới từ từ nói: “Cậu định thế thật sao?” Không xoay người, cứ quay lưng mà nói.
Linh Nhạc nắm chặt tay Thiên Âm, cười. Biết y không nhìn thấy nhưng vẫn gật mạnh đầu: “Chưa bao giờ thật như lúc này”
Viêm Kì ngẩn người, như bị giọng nói kiên định ấy làm kinh ngạc, một lúc sau mới thở dài: “Xem ra ta đã mất đi một đối thủ tốt rồi”. Y luôn muốn luyện võ, vất vả lắm mới tìm được đối thủ như Linh Nhạc, sau này thiên giới sẽ tĩnh mịch thôi.
Linh Nhạc cũng cười: “Coi như ta thua”.
“Nhận thua như thế ta không thích”. Y lắc đầu, đột nhiên chợt nhớ tới điều gì, giọng trầm hẳn: “Đối tốt với nàng, nếu không Bạch Vũ không tha cho cậu đâu”.
Linh Nhạc cúi đầu nhìn Thiên Âm trong lòng, bất giác ôm nàng chặt hơn: “Cậu không nói ta cũng sẽ làm thế, lần này…. đa tạ”.
Nói xong cũng không dừng lại, ôm người trong lòng hóa thành chùm tia sáng, tránh cửa Thiên môn mà đi thẳng xuống hạ giới, không chút chần chừ.
Thiên Âm không kìm được quay đầu lại, nhìn về phía Viêm Kì vẫn bất động ngày càng nhỏ, biết rõ vậy là không đúng, nhưng nàng lại không hề muốn ngăn cản người kia.