Trở về Thiên Giới đã ba ngày rồi mà Thiên Âm cũng không gặp được Linh Nhạc, y có lẽ vẫn ở lại tìm nàng hay đã trở về rồi, liệu có phải y đã nghe được những chuyện của nàng rồi sẽ không còn để tâm tới nàng nữa. Thiên Âm cố gắng gạt đi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, nàng không dám tưởng tượng nữa nhưng những mớ suy nghĩ hỗn độn đó cứ quanh quẩn trong đầu. Điều nàng lo sợ nhất chính là sợ phải đối mặt với bộ dáng thất vọng của y. Điều đó giống như có hàng trăm ngàn mũi kim đâm vào tim nàng khiến nó vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ.
Đôi lúc nàng cũng từng suy nghĩ, có lẽ như thế cũng tốt. Những gì nàng mang tới cho y ngoài những thương cảm đau khổ thì còn gì nữa đâu. Mà cho dù có mang lại hạnh phúc thì chút hạnh phúc nhỏ nhoi đó lại đổi lại bằng cả một đời cô độc của y. Rời khỏi nàng, Linh Nhạc rồi sẽ tìm được một vị tiên tử nào đó có thể ở bên y, yêu thương chăm sóc y trọn đời.
Y thật quá hoàn hảo, nói về tiên pháp, năng lực và xuất thân thì trong tam giới có lẽ tìm không ra người thứ hai. Trong thiên hạ chắc chắn sẽ có vô số người ái mộ, mà bản thân nàng lại chẳng có gì xứng với y. Nàng chỉ cầu mong tương lai sau này y sẽ tìm được một ai đó có thể cùng hắn tình thâm cả đời, trường tồn mãi mãi cùng trời đất.
Đời đời kiếp kiếp…….Y từng nói với nàng như thế, nhưng nàng cũng hiểu được rằng đó chỉ là giấc mộng xa vời mà nàng không thể chạm tay tới được. Giống như quãng thời gian năm trăm năm trước kia, càng đẹp đẽ hoa mĩ bao nhiêu thì càng tuyệt vọng bấy nhiêu, như một giấc mộng đẹp tới khi tỉnh lại liền vỡ vụn tan biến.
“ Tôn chủ……” Lục Thủy cầm chiếc trâm cài tóc màu đỏ thẫm trên tay, nắm thật chặt, nhìn một thân hỉ bào đỏ sẫm thẫn thờ đứng trước gương đồng, Lục Thủy chậm chạp không lỡ làm phiền nàng.
Thiên Âm quay đầu lại mỉm cười, nhẹ nhàng ngẩng mặt.
Lục Thủy vuốt nhẹ những sợi tóc rối của Thiên Âm nói: “ Từ khi tôn chủ bước vào Thanh Vân tới nay, Lục Thủy đã từng nghĩ tới giờ phút có thể tận mắt nhìn thấy ngài xuất giá. Nhưng mà……..Nhưng mà…….” Nàng thanh âm nghẹn ngào cuối cùng nói không thành tiếng, cúi người ngồi xổm xuống đất bật khóc thật lớn.
“ Đều do chúng ta vô năng, ngay cả mấy con yêu tộc cũng cản không được, mới hại ngài…….Đều là ta không tốt, không tốt…….”
“ Lục Thủy…….” Thiên Âm kéo Lục Thủy đứng lên, thở dài một tiếng, “ Việc này không liên quan tới các ngươi.” Nếu muốn nói người vô năng chẳng phải nói nàng sao? Là nàng đứng đầu Thanh Vân, là đồ đệ do chính sư phụ dạy dỗ ư.
“ Không phải!” Lục Thủy càng ra sức gào khóc. “ Nếu như có chủ thượng….Nếu như chủ thượng còn sống, ai dám bát nạt tôn chủ chứ. Đừng nói là Nhị hoàng tử, mà toàn thiên giới cũng không có ai xứng với tôn chủ hết. Nếu là chủ thượng………Tôn chủ người không nên trở về, không nên a.”
Sư phụ…….Nàng tại sao lại không nghĩ tới chứ, nếu như sư phụ còn sống, nếu như phụ quân còn sống.
Đáng tiếc tất cả chỉ là nếu như mà thôi.
Hơi hơi ngẩng cao đầu, nàng không dám cúi xuống bởi vì nàng sợ nếu như cúi xuống nước mắt nhất định sẽ chảy ra, lúc này nàng cố gắng dồn tất cả khỉ lực kìm nén bản thân mình nhất định không được khóc.
“ Nếu không, tôn chủ ngài đi đi, ngay bây giờ chúng ta liền đi đi” Lục Thủy đột nhiên nắm lấy tay Thiên Âm nói: “ Đi yêu giới cũng được, đi nhân gian cũng được. Thiên giới nếu như ngài không muốn ở nữa chúng ta sẽ đi thật xa, không bao giờ trở lại nữa, sẽ không còn có ai có thể ép bức ngài nữa.”
Khóe miệng theo thói quen khẽ cong cong mím chặt. Thiên Âm nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt của Lục Thủy, cầm cây tram cài tóc trong tay Lục Thủy khẽ nói: “ Lục Thủy, không ai ép bức ta hết. Việc hôn sự lần này là do chính ta đáp ứng. Huống hồ……”
Nàng vuốt vuốt cánh tay áo, khiến cho những đường chỉ thêu màu vàng đỏ như ẩn như hiện trong ánh sáng, “ Là nhân duyên do Thiên đế ban thưởng, ta làm sao có thể thay đổi được chứ.”
“ Nhưng mà……..”
“ Yên tâm.” Thấy Lục Thủy như là còn muốn nói gì nữa, nàng cố tình nói trước, “ Viêm Kì tinh quân hắn cũng là người tốt, thật sự là rất tốt.”
“ Nhưng mà Nhị hoàng tử ngài ấy…….”
“ Giờ lánh cũng sắp tới rồi, chúng ta nhanh ra ngoài trước đi đừng để chậm trễ hỏng việc.” Nàng nhấc váy bước qua cửa rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Thiên Giới từ trước tới nay không phải là nơi nàng có thể ôm mộng được, năm trăm năm trước nàng sống trong ảo mộng phá phách, đã nhận đủ báo ứng rồi. Hiện giờ nàng năng lực có hạn, chỉ có thể cố gắng đảm bảo cuộc sống yên bình ở Thanh Vân thôi, cho dù có phải gả cho Viêm Kì nàng cũng sẽ ngoan ngoãn mà đồng ý, nàng sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, một sơn chủ tốt.
Bên tai vang vọng tiếng nhạc, đầy trời tiên hạc đua nhau hót, nàng ngước mắt nhìn bóng dáng từ trên trời chầm chậm hạ xuống, một thân hồng y nam tử. Nam tử khẽ gật đầu mỉn cười đáp lại sự chúc mừng của đám tiên nhân, nhưng mà sâu trong đáy mắt hắn cũng không có một chút vui mừng nào hết, cũng giống như nàng, trần tĩnh tự nhiên cho dù như thế nào cũng không chút thay đổi.
Hắn rất tốt, Thanh Vân cũng sẽ ổn, nàng……cũng sẽ ổn.
Trở về Thiên Giới đã ba ngày rồi mà Thiên Âm cũng không gặp được Linh Nhạc, y có lẽ vẫn ở lại tìm nàng hay đã trở về rồi, liệu có phải y đã nghe được những chuyện của nàng rồi sẽ không còn để tâm tới nàng nữa. Thiên Âm cố gắng gạt đi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, nàng không dám tưởng tượng nữa nhưng những mớ suy nghĩ hỗn độn đó cứ quanh quẩn trong đầu. Điều nàng lo sợ nhất chính là sợ phải đối mặt với bộ dáng thất vọng của y. Điều đó giống như có hàng trăm ngàn mũi kim đâm vào tim nàng khiến nó vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ.
Đôi lúc nàng cũng từng suy nghĩ, có lẽ như thế cũng tốt. Những gì nàng mang tới cho y ngoài những thương cảm đau khổ thì còn gì nữa đâu. Mà cho dù có mang lại hạnh phúc thì chút hạnh phúc nhỏ nhoi đó lại đổi lại bằng cả một đời cô độc của y. Rời khỏi nàng, Linh Nhạc rồi sẽ tìm được một vị tiên tử nào đó có thể ở bên y, yêu thương chăm sóc y trọn đời.
Y thật quá hoàn hảo, nói về tiên pháp, năng lực và xuất thân thì trong tam giới có lẽ tìm không ra người thứ hai. Trong thiên hạ chắc chắn sẽ có vô số người ái mộ, mà bản thân nàng lại chẳng có gì xứng với y. Nàng chỉ cầu mong tương lai sau này y sẽ tìm được một ai đó có thể cùng hắn tình thâm cả đời, trường tồn mãi mãi cùng trời đất.
Đời đời kiếp kiếp…….Y từng nói với nàng như thế, nhưng nàng cũng hiểu được rằng đó chỉ là giấc mộng xa vời mà nàng không thể chạm tay tới được. Giống như quãng thời gian năm trăm năm trước kia, càng đẹp đẽ hoa mĩ bao nhiêu thì càng tuyệt vọng bấy nhiêu, như một giấc mộng đẹp tới khi tỉnh lại liền vỡ vụn tan biến.
“ Tôn chủ……” Lục Thủy cầm chiếc trâm cài tóc màu đỏ thẫm trên tay, nắm thật chặt, nhìn một thân hỉ bào đỏ sẫm thẫn thờ đứng trước gương đồng, Lục Thủy chậm chạp không lỡ làm phiền nàng.
Thiên Âm quay đầu lại mỉm cười, nhẹ nhàng ngẩng mặt.
Lục Thủy vuốt nhẹ những sợi tóc rối của Thiên Âm nói: “ Từ khi tôn chủ bước vào Thanh Vân tới nay, Lục Thủy đã từng nghĩ tới giờ phút có thể tận mắt nhìn thấy ngài xuất giá. Nhưng mà……..Nhưng mà…….” Nàng thanh âm nghẹn ngào cuối cùng nói không thành tiếng, cúi người ngồi xổm xuống đất bật khóc thật lớn.
“ Đều do chúng ta vô năng, ngay cả mấy con yêu tộc cũng cản không được, mới hại ngài…….Đều là ta không tốt, không tốt…….”
“ Lục Thủy…….” Thiên Âm kéo Lục Thủy đứng lên, thở dài một tiếng, “ Việc này không liên quan tới các ngươi.” Nếu muốn nói người vô năng chẳng phải nói nàng sao? Là nàng đứng đầu Thanh Vân, là đồ đệ do chính sư phụ dạy dỗ ư.
“ Không phải!” Lục Thủy càng ra sức gào khóc. “ Nếu như có chủ thượng….Nếu như chủ thượng còn sống, ai dám bát nạt tôn chủ chứ. Đừng nói là Nhị hoàng tử, mà toàn thiên giới cũng không có ai xứng với tôn chủ hết. Nếu là chủ thượng………Tôn chủ người không nên trở về, không nên a.”
Sư phụ…….Nàng tại sao lại không nghĩ tới chứ, nếu như sư phụ còn sống, nếu như phụ quân còn sống.
Đáng tiếc tất cả chỉ là nếu như mà thôi.
Hơi hơi ngẩng cao đầu, nàng không dám cúi xuống bởi vì nàng sợ nếu như cúi xuống nước mắt nhất định sẽ chảy ra, lúc này nàng cố gắng dồn tất cả khỉ lực kìm nén bản thân mình nhất định không được khóc.
“ Nếu không, tôn chủ ngài đi đi, ngay bây giờ chúng ta liền đi đi” Lục Thủy đột nhiên nắm lấy tay Thiên Âm nói: “ Đi yêu giới cũng được, đi nhân gian cũng được. Thiên giới nếu như ngài không muốn ở nữa chúng ta sẽ đi thật xa, không bao giờ trở lại nữa, sẽ không còn có ai có thể ép bức ngài nữa.”
Khóe miệng theo thói quen khẽ cong cong mím chặt. Thiên Âm nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt của Lục Thủy, cầm cây tram cài tóc trong tay Lục Thủy khẽ nói: “ Lục Thủy, không ai ép bức ta hết. Việc hôn sự lần này là do chính ta đáp ứng. Huống hồ……”
Nàng vuốt vuốt cánh tay áo, khiến cho những đường chỉ thêu màu vàng đỏ như ẩn như hiện trong ánh sáng, “ Là nhân duyên do Thiên đế ban thưởng, ta làm sao có thể thay đổi được chứ.”
“ Nhưng mà……..”
“ Yên tâm.” Thấy Lục Thủy như là còn muốn nói gì nữa, nàng cố tình nói trước, “ Viêm Kì tinh quân hắn cũng là người tốt, thật sự là rất tốt.”
“ Nhưng mà Nhị hoàng tử ngài ấy…….”
“ Giờ lánh cũng sắp tới rồi, chúng ta nhanh ra ngoài trước đi đừng để chậm trễ hỏng việc.” Nàng nhấc váy bước qua cửa rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Thiên Giới từ trước tới nay không phải là nơi nàng có thể ôm mộng được, năm trăm năm trước nàng sống trong ảo mộng phá phách, đã nhận đủ báo ứng rồi. Hiện giờ nàng năng lực có hạn, chỉ có thể cố gắng đảm bảo cuộc sống yên bình ở Thanh Vân thôi, cho dù có phải gả cho Viêm Kì nàng cũng sẽ ngoan ngoãn mà đồng ý, nàng sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, một sơn chủ tốt.
Bên tai vang vọng tiếng nhạc, đầy trời tiên hạc đua nhau hót, nàng ngước mắt nhìn bóng dáng từ trên trời chầm chậm hạ xuống, một thân hồng y nam tử. Nam tử khẽ gật đầu mỉn cười đáp lại sự chúc mừng của đám tiên nhân, nhưng mà sâu trong đáy mắt hắn cũng không có một chút vui mừng nào hết, cũng giống như nàng, trần tĩnh tự nhiên cho dù như thế nào cũng không chút thay đổi.
Hắn rất tốt, Thanh Vân cũng sẽ ổn, nàng……cũng sẽ ổn.