Lục Thủy sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Y… y không có chuyện gì”.
”Không có chuyện gì?”. Thiên Âm nhíu mắt, nhìn chằm chằm vào thần sắc của nàng: “Vậy vì sao em…. chẳng lẽ Thanh Vân Sơn….”
Tim nàng run lên, rối bời hỗn loạn.
”Thanh Vân xảy ra chuyện gì, mau nói cho ta biết!”
”Tôn chủ… Thanh Vân…. Thanh Vân…..”. Lục Thủy không kìm được nước, bật khóc: “Thanh Vân Sơn… bị yêu giới vây hãm, Thanh Sơn….. y liều chết báo tin cho em, giờ….. sống chết còn chưa biết”.
”Yêu giới….”. Thiên Âm loạng choạng, đứng thẳng cũng không xong, tựa vào bàn mới chống đỡ được cơ thể, nàng nói mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, nàng là Thanh Vân sơn chủ, nàng không thể mất lý trí được, “Vì sao lại thế? Quân yêu giới sao lại xuất hiện ở Thanh Vân? Yêu giới tấn công lên thiên đình, phải qua sông Ngân Hà, sao Ngân Hà giờ vẫn chưa thất thủ?”
”Em không biết nữa”. Lục Thủy khóc không thành tiếng, “Yêu giới chỉ sau một đêm đã xuất hiện dưới chân núi rồi”.
”Chỉ một đêm”. Thiên Âm nghĩ, bàn tay nắm chặt, “Ma tộc… là ma tộc mới có thể có năng lực xuyên không như thế, quân yêu giới không thể bỏ qua Ngân Hà mà xuất hiện ở Thanh Vân như vậy được, em nói chuyện này cho Thiên đế ngay đi”.
”Lúc em từ Thanh Vân chạy ra, cũng đã đi đến đó rồi, nhưng mà… nhưng mà….” Lục Thủy vừa khóc vừa nói, “Thiên đế nói tiên nhân ở thiên giới đều đến sông Ngân Hà chuẩn bị chiến tranh, không dư người để đưa đến Thanh Vân. Hơn nữa… Thanh vân xuất hiện yêu giới, nhân số không rõ, nếu báo sai, không chỉ Thanh Vân mà cả Ngân Hà cũng sẽ thất thủ”.
Tính toán của Thiên đế là đúng, Thiên Âm hít sâu một hơi, run rẩy cầm lấy chén trà trên bàn, uống một ngụm nước lạnh mới tỉnh táo lại.
Lục Thủy tiếp tục nói: “Thiên giới còn đồn đại răng, yêu giới lần này có ma tộc tương trợ, yêu lực nhân lên. Ngay cả Ngân Hà cũng rơi vào nguy hiểm, mà Thiên giới không thể so với Ma tộc được. Nếu chủ thượng còn sống, nếu Chủ thượng còn….”
Nếu sư phụ còn sống, giả như sư phụ còn sống, bọn chúng có thể làm càn ở Thanh Vân sao.
”Giờ trên Thiên giới đều nói, nay chỉ có Duyến Đức Thiên Quân mới có thể ngăn cơn sóng dữ này, cho nên rất nhiều người đến Thanh Vân, hỏi chủ thượng có để lại phương pháp nào không. Em nghĩ yêu giới vây lấy Thanh Vân cũng là vì người đã tung tin đó. Thanh Sơn đã dặn em không được nói chuyện này cho tôn chủ, nhưng em…. em không biết phải làm sao bây giờ? Em đã cầu xin rất nhiều người, ai có thể đi em đều đi cả. Nhưng em không tìm ra Nhị hoàng tử…”.
Từng lời Lục Thủy nói như sét đánh ngang tai, khiến nàng thương tích đầy mình, chưa bao giờ nàng cảm giác tuyệt vọng cùng cực đến thế. Dù phụ quân không còn, sư phụ mất đi, tất cả mọi thứ của nàng đều không có, cũng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến vậy.
”Tôn chủ… em phải làm gì bây giờ? Làm sao cứu được Thanh Vân, cứu được Thanh Sơn đây?”
”Tôn Chủ …. Thanh Vân không thể xảy ra chuyện gì, em và Thanh Sơn từ nhỏ đã sống ở đây rồi”.
Tôn chủ…. đó là nơi duy nhất chủ thượng để lại cho người, là nhà của người, ai có thể cứu lấy Thanh Vân đây?”
Làm sao ư? Nàng phải làm gì bây giờ?
Lục Thủy sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Y… y không có chuyện gì”.
”Không có chuyện gì?”. Thiên Âm nhíu mắt, nhìn chằm chằm vào thần sắc của nàng: “Vậy vì sao em…. chẳng lẽ Thanh Vân Sơn….”
Tim nàng run lên, rối bời hỗn loạn.
”Thanh Vân xảy ra chuyện gì, mau nói cho ta biết!”
”Tôn chủ… Thanh Vân…. Thanh Vân…..”. Lục Thủy không kìm được nước, bật khóc: “Thanh Vân Sơn… bị yêu giới vây hãm, Thanh Sơn….. y liều chết báo tin cho em, giờ….. sống chết còn chưa biết”.
”Yêu giới….”. Thiên Âm loạng choạng, đứng thẳng cũng không xong, tựa vào bàn mới chống đỡ được cơ thể, nàng nói mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, nàng là Thanh Vân sơn chủ, nàng không thể mất lý trí được, “Vì sao lại thế? Quân yêu giới sao lại xuất hiện ở Thanh Vân? Yêu giới tấn công lên thiên đình, phải qua sông Ngân Hà, sao Ngân Hà giờ vẫn chưa thất thủ?”
”Em không biết nữa”. Lục Thủy khóc không thành tiếng, “Yêu giới chỉ sau một đêm đã xuất hiện dưới chân núi rồi”.
”Chỉ một đêm”. Thiên Âm nghĩ, bàn tay nắm chặt, “Ma tộc… là ma tộc mới có thể có năng lực xuyên không như thế, quân yêu giới không thể bỏ qua Ngân Hà mà xuất hiện ở Thanh Vân như vậy được, em nói chuyện này cho Thiên đế ngay đi”.
”Lúc em từ Thanh Vân chạy ra, cũng đã đi đến đó rồi, nhưng mà… nhưng mà….” Lục Thủy vừa khóc vừa nói, “Thiên đế nói tiên nhân ở thiên giới đều đến sông Ngân Hà chuẩn bị chiến tranh, không dư người để đưa đến Thanh Vân. Hơn nữa… Thanh vân xuất hiện yêu giới, nhân số không rõ, nếu báo sai, không chỉ Thanh Vân mà cả Ngân Hà cũng sẽ thất thủ”.
Tính toán của Thiên đế là đúng, Thiên Âm hít sâu một hơi, run rẩy cầm lấy chén trà trên bàn, uống một ngụm nước lạnh mới tỉnh táo lại.
Lục Thủy tiếp tục nói: “Thiên giới còn đồn đại răng, yêu giới lần này có ma tộc tương trợ, yêu lực nhân lên. Ngay cả Ngân Hà cũng rơi vào nguy hiểm, mà Thiên giới không thể so với Ma tộc được. Nếu chủ thượng còn sống, nếu Chủ thượng còn….”
Nếu sư phụ còn sống, giả như sư phụ còn sống, bọn chúng có thể làm càn ở Thanh Vân sao.
”Giờ trên Thiên giới đều nói, nay chỉ có Duyến Đức Thiên Quân mới có thể ngăn cơn sóng dữ này, cho nên rất nhiều người đến Thanh Vân, hỏi chủ thượng có để lại phương pháp nào không. Em nghĩ yêu giới vây lấy Thanh Vân cũng là vì người đã tung tin đó. Thanh Sơn đã dặn em không được nói chuyện này cho tôn chủ, nhưng em…. em không biết phải làm sao bây giờ? Em đã cầu xin rất nhiều người, ai có thể đi em đều đi cả. Nhưng em không tìm ra Nhị hoàng tử…”.
Từng lời Lục Thủy nói như sét đánh ngang tai, khiến nàng thương tích đầy mình, chưa bao giờ nàng cảm giác tuyệt vọng cùng cực đến thế. Dù phụ quân không còn, sư phụ mất đi, tất cả mọi thứ của nàng đều không có, cũng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến vậy.
”Tôn chủ… em phải làm gì bây giờ? Làm sao cứu được Thanh Vân, cứu được Thanh Sơn đây?”
”Tôn Chủ …. Thanh Vân không thể xảy ra chuyện gì, em và Thanh Sơn từ nhỏ đã sống ở đây rồi”.
Tôn chủ…. đó là nơi duy nhất chủ thượng để lại cho người, là nhà của người, ai có thể cứu lấy Thanh Vân đây?”
Làm sao ư? Nàng phải làm gì bây giờ?