Linh Nhạc trở về sau lần đi săn cùng sư phụ, vừa thu dọn chiến lợi phẩm xong, Viêm Hoàng từ đâu hốt hoảng chạy tới: “Linh Nhạc, lúc huynh đi Âm Âm dùng Hướng Sinh cảnh Bạch Vũ ca ca mang tới để nhớ lại kí ức kiếp trước rồi. Hoàng Nhi không cản được, giờ không biết tỷ ấy đi đâu rồi nữa”.
Linh Nhạc ngỡ ngàng, nàng lấy lại kí ức kiếp trước rồi? Không chỉ một lần Thiên Âm đề nghị với y muốn nhớ lại ngày tháng đó, nàng nói không muốn bất công với y, không muốn chỉ có y có được kí ức ngày đó của hai người. Linh Nhạc lại không hề muốn.
Không phải y ích kỉ, chỉ là không muốn nàng nhớ lại đời đời kiếp kiếp đau khổ luân hồi kia, mà quan trọng hơn, y không muốn nàng nhớ được tình cảm năm trăm năm giành cho người đó. Một phần nào đó trong lòng y sợ hãi, năm trăm năm bên bờ Vong Xuyên, năm trăm năm yêu thương một người tận xương tận tủy, có dễ quên không?
Nếu nàng hỏi y về Diễn Kỳ, y phải trả lời sao. Diễn Kỳ kế thừa ngôi vị, chủ quản tiếp nhận Thiên giới, nhưng vẫn đặt hòn đá màu đỏ đó bên người, hòn đá nàng khắc tên y. Không kết hôn với Phượng Minh, không tình ý với bất kì người nào khác, chỉ có nàng trong tim.
Nếu nàng biết điều đó, liệu nàng có bỏ qua tất cả, quay về bên huynh ấy không?
Linh Nhạc không dám chắc, y sợ, lại càng không dám đối mặt. Nhưng giờ… nàng đã nhớ lại rồi đó thôi.
Chạy vội đến tất cả những nơi hai người từng đến, vẫn không tìm thấy bóng dáng Thiên Âm, Linh Nhạc đưa tay đè lấy trái tim đập loạn, nàng ấy không thể, trong lúc y không ở đây, chưa một lời chia tay, đã cứ thế bỏ đi chứ?
Trước kia cũng có một lần như thế, y vui vẻ đi mua hỉ phục, nến đỏ chữ hồng, về đến nhà chờ nàng ra đón, nhưng đổi lại chỉ là căn nhà tranh vắng tanh. Y chạy thục mạng tìm nàng, la hét, van nài, chạy đi khắp trấn thành, lại nghĩ có khi nào nàng đùa y, trốn trong rừng sau nhà không, thế là lại tìm kiếm trong rừng trúc.
Y tìm nàng vài năm, rồi mới nghe tin nàng lên Thiên giới. Dù y biết ngày ấy nàng bất đắc dĩ, nhưng cảm giác hôm đó như khắc sâu vào tâm khảm, nỗi bất lực đến cùng cực giờ lại tái hiện thêm lần nữa.
Lúc Linh Nhạc tìm thấy Thiên Âm, nàng đang ngồi tĩnh lặng trên hòn đá nhỏ, xung quanh là hàng trăm hàng ngàn bông Thần chi lục hoa trắng muốt, phiêu lãng theo làn gió. Nàng cứ lẳng lặng ngồi đó, cánh tay đưa ra mơn trớn cánh hoa, đôi mắt nhìn về một chân trời vô định.
Đột nhiên Linh Nhạc lại không đủ can đảm bước qua, y sợ đối mặt với câu trả lời của nàng, với ánh mắt đau lòng áy náy của nàng. Hôm nay chỉ cách ngày họ thành thân năm ngày nữa.
Như cảm giác được có người đang nhìn mình, Thiên Âm giật mình ngẩng đầu lên, nhìn Linh Nhạc áo quần chật vật, mái tóc hỗn loạn. Mắt y hiện lên vẻ hoang mang mà nàng chưa từng nhìn thấy.
Thiên Âm vội đứng dậy, bước qua nắm lấy tay y, khẽ gọi: “Linh Nhạc”.
Phải gọi mấy lần, Linh Nhạc mới bừng tỉnh lại, nhìn nữ tử trước mặt đang lo lắng cho mình, y khàn giọng nói: “Âm Âm…. sư tỷ…”.
Thiên Âm bật cười, buông tay y ra vờ giận dỗi: “Huynh gọi ai là sư tỷ, rõ ràng ta chỉ mới hai ngàn tuổi, trong khi huynh đã năm ngàn tuổi rồi đấy”. Nàng liếc mắt nhìn y một cái: “Hay là y không muốn cưới ta nữa, nên mới gọi thế?”
Linh Nhạc vội lắc đầu, cuống quýt ôm chặt lấy nàng, không dám để nàng đi: “Không có, ta muốn cưới nàng, ta… ta… “. Y ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: “Ta chỉ sợ là nàng không cần ta nữa?”
Thiên Âm bực mình muốn quay lại nhìn người y, nhưng y ôm chặt cứng, đầu vùi vào hõm cổ nàng, cứ bướng bỉnh như đứa trẻ, nàng thở dài: “Ai bảo huynh ta không muốn?”
“Nghe nói… nàng nhớ lại kí ức kiếp trước rồi?”
Cuối cùng cũng phải đối mặt, vậy thì y muốn đánh đổi tất cả một lần, giữ nàng ở lại.
Thiên Âm khẽ thở dài một hơi, rồi đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt người kia. Nàng tìm về kí ức, chẳng qua chỉ là muốn biết trước kia mình và y như thế nào, nàng cũng lo lắng, có khi nào người y yêu, không phải nàng của bây giờ, mà là một Thiên Âm với tính cách nào đó của ngày trước.
Bởi vậy dù phụ quân và sư phụ hết lời ngăn cản, nàng vẫn muốn tìm về.
Đời đời kiếp kiếp chỉ trong nháy mắt, tự nhiên lại thấy lòng buồn miên man. Hóa ra, nàng từng đau lòng khốn khổ đến thế, từng yêu thương một người hết lòng đến vậy. Hóa ra, Linh Nhạc đã chờ nàng, tìm nàng lâu là thế.
Thiên Âm khẽ nhoẻn miệng cười, kí ức đó cũng như bản nhạc lạ vụt qua, buồn trong lòng một lúc rồi biến mất. Nàng đã sống trong yêu thương che chở của phụ quân và sư phụ đủ lâu, có Linh Nhạc bầu bạn suốt một ngàn năm qua, cũng đủ quên đi đau buồn tiền kiếp. Có lẽ với nàng, giờ điều đó không còn quan trọng nữa. Người kia, cũng đã buông tay từ rất lâu trước đó rồi.
Nàng đã hỏi Bạch Vũ ca ca về y, ca ca cũng hỏi nàng có thương cảm tiếc nuối cho Diễn Kỳ không? Nàng mỉm cười lắc đầu. Không tiếc nuối. Tất cả tình cảm kiếp trước nàng đã dành cho một người, từ khi nồng nhiệt đến khi nguội lạnh, làm tất cả cho người mình yêu thương nhất. Còn kiếp này, kiếp sống với đầy ắp tiếng cười vui vẻ, tình cảm này chỉ có thể trao cho một người nữa mà thôi. Đâu còn lòng dạ để lo cho người khác.
An ủi người nào đó đang cảm thấy bất an cũng khó khăn lắm đấy. Nàng từ từ xoay người lại, kiễng mũi chân đặt một nụ hôn lên môi y: “Linh Nhạc, đời này kiếp này, Âm Âm chỉ có chàng thôi”.
Linh Nhạc trở về sau lần đi săn cùng sư phụ, vừa thu dọn chiến lợi phẩm xong, Viêm Hoàng từ đâu hốt hoảng chạy tới: “Linh Nhạc, lúc huynh đi Âm Âm dùng Hướng Sinh cảnh Bạch Vũ ca ca mang tới để nhớ lại kí ức kiếp trước rồi. Hoàng Nhi không cản được, giờ không biết tỷ ấy đi đâu rồi nữa”.
Linh Nhạc ngỡ ngàng, nàng lấy lại kí ức kiếp trước rồi? Không chỉ một lần Thiên Âm đề nghị với y muốn nhớ lại ngày tháng đó, nàng nói không muốn bất công với y, không muốn chỉ có y có được kí ức ngày đó của hai người. Linh Nhạc lại không hề muốn.
Không phải y ích kỉ, chỉ là không muốn nàng nhớ lại đời đời kiếp kiếp đau khổ luân hồi kia, mà quan trọng hơn, y không muốn nàng nhớ được tình cảm năm trăm năm giành cho người đó. Một phần nào đó trong lòng y sợ hãi, năm trăm năm bên bờ Vong Xuyên, năm trăm năm yêu thương một người tận xương tận tủy, có dễ quên không?
Nếu nàng hỏi y về Diễn Kỳ, y phải trả lời sao. Diễn Kỳ kế thừa ngôi vị, chủ quản tiếp nhận Thiên giới, nhưng vẫn đặt hòn đá màu đỏ đó bên người, hòn đá nàng khắc tên y. Không kết hôn với Phượng Minh, không tình ý với bất kì người nào khác, chỉ có nàng trong tim.
Nếu nàng biết điều đó, liệu nàng có bỏ qua tất cả, quay về bên huynh ấy không?
Linh Nhạc không dám chắc, y sợ, lại càng không dám đối mặt. Nhưng giờ… nàng đã nhớ lại rồi đó thôi.
Chạy vội đến tất cả những nơi hai người từng đến, vẫn không tìm thấy bóng dáng Thiên Âm, Linh Nhạc đưa tay đè lấy trái tim đập loạn, nàng ấy không thể, trong lúc y không ở đây, chưa một lời chia tay, đã cứ thế bỏ đi chứ?
Trước kia cũng có một lần như thế, y vui vẻ đi mua hỉ phục, nến đỏ chữ hồng, về đến nhà chờ nàng ra đón, nhưng đổi lại chỉ là căn nhà tranh vắng tanh. Y chạy thục mạng tìm nàng, la hét, van nài, chạy đi khắp trấn thành, lại nghĩ có khi nào nàng đùa y, trốn trong rừng sau nhà không, thế là lại tìm kiếm trong rừng trúc.
Y tìm nàng vài năm, rồi mới nghe tin nàng lên Thiên giới. Dù y biết ngày ấy nàng bất đắc dĩ, nhưng cảm giác hôm đó như khắc sâu vào tâm khảm, nỗi bất lực đến cùng cực giờ lại tái hiện thêm lần nữa.
Lúc Linh Nhạc tìm thấy Thiên Âm, nàng đang ngồi tĩnh lặng trên hòn đá nhỏ, xung quanh là hàng trăm hàng ngàn bông Thần chi lục hoa trắng muốt, phiêu lãng theo làn gió. Nàng cứ lẳng lặng ngồi đó, cánh tay đưa ra mơn trớn cánh hoa, đôi mắt nhìn về một chân trời vô định.
Đột nhiên Linh Nhạc lại không đủ can đảm bước qua, y sợ đối mặt với câu trả lời của nàng, với ánh mắt đau lòng áy náy của nàng. Hôm nay chỉ cách ngày họ thành thân năm ngày nữa.
Như cảm giác được có người đang nhìn mình, Thiên Âm giật mình ngẩng đầu lên, nhìn Linh Nhạc áo quần chật vật, mái tóc hỗn loạn. Mắt y hiện lên vẻ hoang mang mà nàng chưa từng nhìn thấy.
Thiên Âm vội đứng dậy, bước qua nắm lấy tay y, khẽ gọi: “Linh Nhạc”.
Phải gọi mấy lần, Linh Nhạc mới bừng tỉnh lại, nhìn nữ tử trước mặt đang lo lắng cho mình, y khàn giọng nói: “Âm Âm…. sư tỷ…”.
Thiên Âm bật cười, buông tay y ra vờ giận dỗi: “Huynh gọi ai là sư tỷ, rõ ràng ta chỉ mới hai ngàn tuổi, trong khi huynh đã năm ngàn tuổi rồi đấy”. Nàng liếc mắt nhìn y một cái: “Hay là y không muốn cưới ta nữa, nên mới gọi thế?”
Linh Nhạc vội lắc đầu, cuống quýt ôm chặt lấy nàng, không dám để nàng đi: “Không có, ta muốn cưới nàng, ta… ta… “. Y ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: “Ta chỉ sợ là nàng không cần ta nữa?”
Thiên Âm bực mình muốn quay lại nhìn người y, nhưng y ôm chặt cứng, đầu vùi vào hõm cổ nàng, cứ bướng bỉnh như đứa trẻ, nàng thở dài: “Ai bảo huynh ta không muốn?”
“Nghe nói… nàng nhớ lại kí ức kiếp trước rồi?”
Cuối cùng cũng phải đối mặt, vậy thì y muốn đánh đổi tất cả một lần, giữ nàng ở lại.
Thiên Âm khẽ thở dài một hơi, rồi đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt người kia. Nàng tìm về kí ức, chẳng qua chỉ là muốn biết trước kia mình và y như thế nào, nàng cũng lo lắng, có khi nào người y yêu, không phải nàng của bây giờ, mà là một Thiên Âm với tính cách nào đó của ngày trước.
Bởi vậy dù phụ quân và sư phụ hết lời ngăn cản, nàng vẫn muốn tìm về.
Đời đời kiếp kiếp chỉ trong nháy mắt, tự nhiên lại thấy lòng buồn miên man. Hóa ra, nàng từng đau lòng khốn khổ đến thế, từng yêu thương một người hết lòng đến vậy. Hóa ra, Linh Nhạc đã chờ nàng, tìm nàng lâu là thế.
Thiên Âm khẽ nhoẻn miệng cười, kí ức đó cũng như bản nhạc lạ vụt qua, buồn trong lòng một lúc rồi biến mất. Nàng đã sống trong yêu thương che chở của phụ quân và sư phụ đủ lâu, có Linh Nhạc bầu bạn suốt một ngàn năm qua, cũng đủ quên đi đau buồn tiền kiếp. Có lẽ với nàng, giờ điều đó không còn quan trọng nữa. Người kia, cũng đã buông tay từ rất lâu trước đó rồi.
Nàng đã hỏi Bạch Vũ ca ca về y, ca ca cũng hỏi nàng có thương cảm tiếc nuối cho Diễn Kỳ không? Nàng mỉm cười lắc đầu. Không tiếc nuối. Tất cả tình cảm kiếp trước nàng đã dành cho một người, từ khi nồng nhiệt đến khi nguội lạnh, làm tất cả cho người mình yêu thương nhất. Còn kiếp này, kiếp sống với đầy ắp tiếng cười vui vẻ, tình cảm này chỉ có thể trao cho một người nữa mà thôi. Đâu còn lòng dạ để lo cho người khác.
An ủi người nào đó đang cảm thấy bất an cũng khó khăn lắm đấy. Nàng từ từ xoay người lại, kiễng mũi chân đặt một nụ hôn lên môi y: “Linh Nhạc, đời này kiếp này, Âm Âm chỉ có chàng thôi”.