Vô số bài học từ quá khứ đã cho chúng ta biết, có một số việc, một khi đã bị một người biết đến, như vậy đã định sẵn là tất cả mọi người đều sẽ biết.
Lâm tổng chính là một người đàn ông đáng sợ như thế.
Từ khi ông ta nhận được thực đơn, chưa đầy phút đồng hồ, tất cả mọi người trong khu vực bàn màu lam đều biết đến lời chú thích của Dịch Bạch Đường, ngay cả bên phía bàn màu đỏ thì cũng đã rất nhiều người biết Dịch Bạch Đường dùng món ăn, tạo thành loại thực đơn.
Không khí vốn dĩ yên tĩnh lại bắt đầu vang lên những tiếng ong ong trầm thấp, sau đó là vô số giọng nói chuyện thì thầm vang lên.
Giờ phút này, tất cả nguồn cơn phát sinh đều là do chuyện kia mà ra, Lâm tổng cười đến ý tứ sâu xa, nhẹ nhàng quơ thực đơn trong tay, nói với mọi người: "Tất cả mọi người đều biết được ý nghĩ của bếp trưởng chúng ta rồi đúng không, nếu như tôi không nhầm thì đến khi món ăn cuối cùng được mang lên sẽ xuất hiện một kết quả không thể ngờ đến, ví dụ như món ăn đó đối với một số người sẽ rất khó nuốt, thế nhưng sẽ có một số người lại nói nó rất ngon..."
"Tôi cũng cho là như vậy." Thực khách vừa rồi tranh chấp món ăn nào ngon hơn với Lâm tổng không thèm nhường ai, hiện giờ lên tiếng phụ họa, hoàn thiện ý kiến vừa rồi của Lâm tổng, "Mỹ thực chiếm phần lớn, chỉ có một số ít là rơi vào phần còn lại thôi, ha ha."
Lâm tổng tất nhiên là không thèm để ý đến cái tên này:
"Còn có một vấn đề khác rất nghiêm trọng, tất cả có món ăn, mỗi người lại chỉ có thể lựa chọn ra món, vậy có nghĩa là chúng ta sẽ không được ăn hoàn chỉnh thực đơn, rất có thể sẽ có một số món mình muốn ăn nhưng cuối cùng nhận được lại là món mình không muốn ăn."
Ông ta vừa nói xong, thần sắc mọi người lại nhất thời trở nên nghiêm túc.
Nếu như là ra ngoài ăn cơm như bình thường, thực đơn đặt trước mặt mà như thế này thì tất nhiên là sẽ không quan tâm đến đồ ăn nào muốn ăn, đồ ăn nào không muốn ăn, cũng chẳng cần quan tâm mùi vị tốt hay không tốt, cũng chẳng liên quan gì, dù sao thì chạy trời không khỏi nắng, khi nào muốn ăn thì lại quay lại thôi.
Thế nhưng đêm đấu nghệ của Tiểu tùy viên thì lại không giống như vậy!
Sau lần thi đấu này, mọi người cho dù có nhiều tiền cũng chưa chắc đã có thể ăn được lần nữa, nếu như đồ ăn bên phía bàn màu lam cũng bình thường thì còn không nói, thế nhưng từ hai món vừa rồi mọi người ai cũng có thể nhận ra, tay nghề của đầu bếp phía bàn lam tuyệt đối không phải bình thường, đối với tất cả những người thích ăn ngon mà nói thì nếu như bỏ lỡ mất lần này tuyệt đối có thể hối tiếc đến mức đấm ngực giậm chân suốt một tháng!
Cái gọi là không có cơ hội còn chưa tính.
Khiến cho người ta phải hối hận nhất chính là, đã từng có một cơ hội ở trước mặt mình, thế nhưng lại bởi vì một số nguyên nhân cho nên không quý trọng!
Lâm tổng nhìn thấy sắc mặt nặng nề của mỗi người, hiển nhiên đã ý thức được vấn đề này, cho nên xét thấy thời cơ đã đủ chín muồi, thừa dịp này ông ta nói: "Tôi nghĩ là, chúng ta nhất định phải biết được món ăn này rốt cuộc là có hương vị như thế nào.
Bàn của chúng ta là bàn lớn với - người, rất thuận tiện, chỉ cần hai người là có thể nếm xong các món ăn, đầu tiên chúng ta sẽ nếm thử hương vị, sau khi xác nhận được mình thích gì thì sẽ bỏ đi tất cả những món ăn mà không ai thích rồi lại tiếp tục gọi món ăn từ thực đơn trống.
Cứ như vậy, tuy rằng một người cũng không đảm bảo được sẽ ăn hết cả món ăn, thế nhưng lại có thể nếm thử được toàn bộ món ăn, lại tiếp tục chọn ra - món ăn mà mình thích nhất, cũng coi như là ổn thỏa, các vị thấy thế nào?"
Cả một bàn này đều là doanh nhân, trong đầu lập tức đưa ra tính toán.
Sau khi Lâm tổng nói xong, bọn họ dồn dập gật đầu, đầy miệng tán thành:
"Không sai."
"Tôi cũng cảm thấy không sai."
"Tôi thấy có thể quyết định như vậy."
"Tôi cảm thấy có thể phổ biến với các bàn khác như vậy."
Thương Hoài Nghiên ở một bên nghe đến sững sờ.
Chờ đến khi âm thanh nhỏ xuống rồi y mới trợn mắt há mồm hỏi Lâm tổng: "Như vậy cũng được à? Ông biết tất cả mọi người?"
Lâm tổng cười cười: "Cậu hỏi vấn đề này thật nhiều ý tứ đấy nhé, mọi người đều là kẻ tham ăn, còn có ai không quen biết ai nữa chứ? Nói đến cái này...!" ông ta nhìn về phía Thương Hoài Nghiên, "Trước đây cậu cũng không tới những nơi như thế này giống chúng tôi, cho dù yêu thích mỹ thực cũng là yêu thích đến hàm súc mà!"
Thương Hoài Nghiên trấn định tự nhiên: "Coi như tôi đã cải tà quy chính rồi đi đến con đường mới được không."
Lâm tổng rất hứng thú: "Vậy cảm giác của cậu bây giờ thế nào?"
Thương Hoài Nghiên: "Thực tủy biết vị, rất thích."
Y dùng vài chữ để hình dung tâm trạng của mình lúc này, sau đó hơi dừng lại, rồi lại nói: "Tuy rằng biện pháp của các vị không sai, thế nhưng tôi cảm thấy...!Lẽ nào mọi người không muốn biết thực đơn của người thứ , thứ à? Vì sao mọi người không trực tiếp gọi luôn món ăn ra một lần để nếm thử hương vị?"
Ồ?
Ồ ồ?
Ồ ồ ồ???
Giọng nói của Thương Hoài Nghiên không nhỏ, không chỉ có Lâm tổng mà toàn bộ người ở bàn này đều sợ đến ngây người.
Lâm tổng chấn kinh đến mức eo lưng cũng thẳng đứng: "Vậy cũng có thể à? Cậu có phải không biết gì về tình huống ở trong Tiểu tùy viên không...!Hay nói cách khác, một đoàn đội đầu bếp phải làm cơm cho nhiều người như vậy, thời gian rất gấp rút, khi nhìn thấy phương pháp đầu bếp này chuẩn bị đồ ăn tôi đã cảm thấy rất kinh ngạc, nếu như lại tiếp tục yêu cầu nhiều đồ ăn hơn, chẳng may có vị khách nào đó không kịp nhận được đồ ăn, vậy có thể ảnh hưởng đến tâm tình của vị khách đó khi cho điểm..."
Thương Hoài Nghiên bình tĩnh: "Đầu bếp khác thì tôi không biết, thế nhưng nếu là đầu bếp này thì chắc chắn hắn sẽ cảm thấy không có gì đáng kể cả."
Mọi người: "Ặc!"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía nhân viên phục vụ.
Áp lực của nhân viên phục vụ có hơi lớn, thế nhưng Thương tổng cũng đã lên tiếng rồi, chuyện này cô khẳng định là không từ chối được, vì vậy gật gật đầu coi như đồng ý yêu cầu này.
Lần này, mọi người cũng không xoắn xuýt nữa, trong nháy mắt đã vung bút lên, trực tiếp viết lên phần thực đơn để trống món ăn có tên tuổi, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ mang vào trong phòng bếp.
Tiếp theo, Lâm tổng quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía Thương Hoài Nghiên:.
Truyện Đam Mỹ
"Vì sao tôi lại có cảm giác hình như cậu biết vài điều mà chúng tôi không biết liên quan đến đầu bếp của phía bàn lam lần này nhỉ?"
"Nào có? Tuyệt đối không có chuyện này.
Tôi cũng giống như các vị thôi, không phải đều chờ ở đây ăn cơm à?" Thương Hoài Nghiên cười trả lời.
Lúc trả lời, y cũng cầm lấy đôi đũa trên mặt bàn, tất nhiên y sẽ không thừa nhận chuyện này rồi, khi Lâm tổng nói câu "biết chuyện gì" kia, trái tim giống như một chiếc kinh khí cầu được thổi đầy khí nóng, niềm vui suýt chút nữa thì đã tràn ra khỏi cổ họng để bay ra ngoài ~ mới qua , nhân viên phục vụ từ ngoài quay trở lại phòng bếp lập tức cảm thấy không khí so với khi bọn họ rời đi lại càng trở nên kì diệu hơn.
Ví dụ như...
Nhị đầu bếp vừa mới lẹt xẹt chạy qua lại để điều chỉnh lại thời gian của nồi hấp.
Sau khi cử động tay vài cái xong đã nhanh chóng đi đến bên cạnh bồn nước để hỗ trợ rửa rau.
Thợ phụ làm bánh thì đang bắt chước bước nhảy vũ trụ của Jackson, sau trước sau trước để nặn ra những chiếc điểm tâm xinh đẹp.
Nhà bếp này thật sự là đáng sợ mà...
Cuối cùng thì ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy...
Mẹ ơi, con cảm thấy mình đang ở ngoài không gian...
Tất cả các nhân viên phục vụ không phải người trong hệ thống nhà bếp nên giờ phút này cũng không bị Dịch Bạch Đường làm ảnh hưởng.
Bọn họ đứng ở cửa phòng bếp, báo lên thực đơn, chậm chạp không dám bước qua ranh giới của ngưỡng cửa này, sợ trong lúc vô tình mình sẽ bị cái người đang đứng ở vị trí bếp trưởng kia quơ thìa cơm giống như quơ gậy chỉ huy làm ảnh hưởng!
Dịch Bạch Đường vẫn khống chế thời gian một cách hoàn hảo, hoàn thành từng món từng món khác nhau.
Từng món ăn giống như nước chảy qua tai hắn, một bên nấu ăn, một bên tính toán thời gian, mãi đến tận khi...
Dịch Bạch Đường nhấc mắt lên: "Muốn toàn bộ món ăn?"
Da đầu của nhân viên phục vụ báo thực đơn đã trở nên tê rần: "Đúng!"
Dịch Bạch Đường: "Còn gì nữa không?"
Nhân viên phục vụ cả kinh: "Còn, còn có, họ muốn số lượng nhiều một chút."
Tối nay, trong mắt chàng trai đứng trước vị trí bếp trưởng giống như có ánh sáng xuất hiện, trái tim của nhân viên phục vụ khẩn trương đến mức suýt nữa thì nổ tung, chỉ cảm thấy toàn bộ ý nghĩ của mình đều bị đối phương nhìn thấu!
Dịch Bạch Đường cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn chuẩn bị kĩ món ăn, một phần để cho nhân viên phục vụ đưa đến bàn của Thương Hoài Nghiên, một phần khác là để đưa đến vị trí của các chuyên gia trong Tiểu tùy viên trong đêm so tài này.
Cả hai hệ thống cho điểm của buổi so tài nấu ăn này đều ở đây.
Bàn khách mời xanh đỏ cho điểm.
Cùng với.
Chuyên gia cho điểm.
Lại một lần nữa, các món ăn được nhân viên phục vụ đưa đến các nơi.
Bên trong đêm so tài, đầu bếp chuyên nghiệp cùng mỹ thực gia cũng không ngồi bàn tròn mà ngồi ở bàn dài dành cho khách quý.
Bên trên bàn dài, từng món ăn được sắp xếp hài hòa nhanh chóng giống như nước chảy trước mặt những vị giám khảo chuyên nghiệp.
Bọn họ vừa mới ăn salad của cả hai bên.
Đến từ phía Dịch Bạch Đường là nấm cuộn cùng với canh rau ái lệ; còn đến từ phía Hồ Thừa Bình là đậu ván tuyết cùng với canh tử kim đan.
Không cần thưởng thức nhiều đồ ăn hơn nữa.
Tuy rằng sắc mặt của những đầu bếp này khác nhau, nhưng trong lòng lại có ý nghĩ tương tự nhau, chính là: Nếu như không có gì ngoài ý muốn, lần này, bảng hiệu mấy chục năm của Thái Đức lâu chỉ sợ là...!.