Trên đỉnh Tuyết Sơn, có một khách sạn bình dân rất lớn, bởi vì tất cả du khách, hầu như đều sẽ ở lại chỗ này nghĩ qua đêm, thế nên lưu lượng khách rất nhiều. Đặc biệt là thời điểm này, rất nhiều người đến ngắm hoa mai.
Hai người tìm được một góc khuất, ngồi xuống, Vinh Vương nhưng chỉ gọi một món “Mai Hoa Nhục”. Tần Lâu lúc đầu còn tưởng hắn không mang nhiều tiền, sau mới biết được, một món này cũng đủ chiếm hết bàn/
Nhiệt khí bốc lên, hương vị tỏa ra bốn phía. Tần Lâu nuốt nướng miếng ừng ực, Vinh Vương mỉm cười nói: “Món này nếu ăn cùng cái khác, vị sẽ không ngon như thế nữa.”
Tần Lâu nhanh chóng cầm đũa, gắp một miếng bỏ vào trong miêng. Vị quả nhiên ngon quá trời!
Y ăn rất nhiều, chợt thấy Vinh Vương ngẩn người không động đũa. Vươn tay huơ huơ trước mặt hắn, một hồi, hắn mới hồi phục tinh thần.
“Làm sao thế?” Thấy trên mặt hắn, có thương cảm không sao che giấy được, Tần Lâu cẩn cẩn dực dực hỏi.
Vinh Vương cười nhạt: “Không có việc gì.”
Tần Lâu đột nhiên có chút khó chịu. Có thể khiến hắn thương tâm như thế, chắc là nhớ tới Thanh Tuyền? Bọn họ có phải, cũng cùng nhau tới chỗ này, cùng nhau ăn món “Mai Hoa Nhục”?
Tâm tình trong thoáng chốc khó chịu cực kì, ngay cả mỹ thực cũng không còn cảm giác gì, Tần Lâu buông đũa, nói nhỏ: “Ta không muốn ăn nữa.”
Vinh Vương tựa hồ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, nhãn thần vẫn nhìn một điểm hư không nào đó, trầm tư, đau thương trong ánh mắt khiến cho Tần Lâu hoảng hốt.
Trái tim sợ hãi, Tần Lâu thấp giọng nói: “Ta đi ra ngoài một chút.”
Vinh Vương chỉ nói: “Hảo.”
Ra khỏi khách sạn bình dân, bên ngoài rất lạnh. Tuyết vẫn đang rơi. Lúc này đang là thời điểm ăn cơm tối, thế nên bên ngoài cũng không có mấy người. Tần Lâu tùy tiện chọn một hướng mà đi, thân thể thỉnh thoảng va vào chạc cây hai bên đường, tuyết trên cây rơi xuống, rơi vào bên trong y phục của y.
Tần Lâu không để ý, chỉ thấy ủy khuất muốn khóc nấc lên.
Hắn, là dẫn ta đi ngắm hoa mai mà? Vì sao lại nhớ tới người kia?
Lẽ nào người kia trong lòng hắn, quan trọng đến nhường ấy hay sao?
Tần Lâu uể oải, ngồi bệt xuống gốc một cây mai đại thụ. Tần Lâu biết, mình ghen tị.
Tần Lâu không muốn hắn tưởng nhớ người kia như thế, chí ít, khi ở cùng mình đừng nhớ tới.
Thế nhưng, bản thân sớm đã biết hắn yêu người kia rồi mà? Đã sớm nói rõ rằng hắn muốn nhớ muốn thương ai cũng được mà?
Tần Lâu mặc dù nghĩ thế, nhưng trái tim đau đớn không sao chịu được. Sau đó y mơ hồ nghĩ, y đã rất nhiều ngày, không nhớ tới Liễu Mộng Túy, vậy mà lại nhớ, nhớ rất nhiều nụ cười của Vinh Vương, cùng vòng tay của hắn.
Kết luận cuối cùng mà Tần Lâu nghĩ đến, y bắt đầu lưu tâm đến Vinh Vương.
Ngồi dựa lưng vào thân đại thụ, không biết qua bao lâu, Tần Lâu chỉ cảm thấy toàn thân sắp đông cứng lại. Y quyết định tự cứu mình.
Vì tình mà chết, là chuyện mà từ trước đến nay Tần Lâu rất khinh thường. Dù sao trên đời này, còn có những thứ còn trọng yếu hơn cả ái tình. Ví dụ như, thân tình.
Y vịn vào gốc cây, đứng lên, nhưng thiếu chút nữa ngã gục xuống. Cố gắng đứng vững, Tần Lâu cúi đầu bóp bóp chân, sau đó, thấy được một đôi giày xuất hiện trước mặt.
Trong nháy mắt, y muốn bật khóc, hắn rốt cục nhớ ra, chỗ này còn có mình sao?
Ngẩng đầu, trên gương mặt Vinh Vương có hổ thẹn, Tần Lâu nhếch miệng cười, nói: “Ăn no rồi?”
Vinh Vương không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn y.
“Ngô, ta ăn xong liền đi ra ngoài dạo một chút.” Tần Lâu tiếp tục cười, trái tim lại bắt đầu hoảng loạn.
Vinh Vương tiến tới, ôm lấy y, thở dài một tiếng, thì thầm bên tai Tần Lâu: “Xin lỗi.”
Tần Lâu vốn còn đang duy trì nụ cười trên mặt, thế nhưng nghe được hắn nói hai từ kia, tâm tình vẫn bế tắc cực độ đột nhiên thoải mái hơn nhiều: “Ngọc…”
Y gọi hắn, trong giọng nói chất chứa thâm tình: “Đã rất nhiều ngày rồi ta không nhớ tới Mộng Túy nữa.”
Y cố đứng thẳng người, con mắt nhìn thẳng Vinh Vương.
“Thế nhưng ta lại luôn luôn nhớ tới ngươi, rất mong rất mong ngươi lúc nào cũng có thể ở bên ta.” Y nói rất chậm, từng chữ một, âm điệu tựa như cánh hoa, bập bềnh trên dòng nước.
“Khi ta thấy ngươi ngồi nhớ tới Thanh Tuyền, lòng ta rất khó chịu.” Ngữ khí của Tần Lâu bắt đầu run rẩy, thế nhưng vẫn chấp nhất mà nhìn hắn: “Ta nghĩ, ta đã yêu ngươi rồi.”
Tần Lâu gom toàn bộ dũng khí, nói xong chữ cuối cùng, hi bắt gặp ánh nhìn càng ngày càng lạnh lẽo của Vinh Vương, ánh nhìn mang theo chờ mong của y liền biến thành ê chề thất vọng.
Tần Lâu biết, hắn không yêu y.
Còn y lại yêu hắn mất rồi.
Vẻ áy náy ban đầu trên gương mặt Vinh Vương dần dần biến mất, gương mặt không có biểu tình gì khác, lạnh lẽo tựa như tuyết trắng đang rơi.
Khóe môi miễn cưỡng vẽ nên một nụ cười, Tần Lâu nói: “Ta đã từng nói qua rồi, ngươi có thể khôgn yêu ta, có thể tiếp tục nhung nhớ Thanh Tuyền của ngươi. Thế nên, hiện tại ta cũng không yêu cầu gì ngươi ta. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta yêu ngươi… Không có ý gì khác cả.”
Sắc mặt Vinh Vương cuối cùng cũng có chút biến hóa, nhưng cũng chỉ là một nụ cười nhàn nhạt, hắn kéo tay y, nhẹ giọng nói: “Trời lạnh, quay về khách sạn bình dân thôi.”
Tần Lâu cắn cắn đôi môi tái nhợt, mặc hắn lôi đi.
Hai người tìm được một góc khuất, ngồi xuống, Vinh Vương nhưng chỉ gọi một món “Mai Hoa Nhục”. Tần Lâu lúc đầu còn tưởng hắn không mang nhiều tiền, sau mới biết được, một món này cũng đủ chiếm hết bàn/
Nhiệt khí bốc lên, hương vị tỏa ra bốn phía. Tần Lâu nuốt nướng miếng ừng ực, Vinh Vương mỉm cười nói: “Món này nếu ăn cùng cái khác, vị sẽ không ngon như thế nữa.”
Tần Lâu nhanh chóng cầm đũa, gắp một miếng bỏ vào trong miêng. Vị quả nhiên ngon quá trời!
Y ăn rất nhiều, chợt thấy Vinh Vương ngẩn người không động đũa. Vươn tay huơ huơ trước mặt hắn, một hồi, hắn mới hồi phục tinh thần.
“Làm sao thế?” Thấy trên mặt hắn, có thương cảm không sao che giấy được, Tần Lâu cẩn cẩn dực dực hỏi.
Vinh Vương cười nhạt: “Không có việc gì.”
Tần Lâu đột nhiên có chút khó chịu. Có thể khiến hắn thương tâm như thế, chắc là nhớ tới Thanh Tuyền? Bọn họ có phải, cũng cùng nhau tới chỗ này, cùng nhau ăn món “Mai Hoa Nhục”?
Tâm tình trong thoáng chốc khó chịu cực kì, ngay cả mỹ thực cũng không còn cảm giác gì, Tần Lâu buông đũa, nói nhỏ: “Ta không muốn ăn nữa.”
Vinh Vương tựa hồ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, nhãn thần vẫn nhìn một điểm hư không nào đó, trầm tư, đau thương trong ánh mắt khiến cho Tần Lâu hoảng hốt.
Trái tim sợ hãi, Tần Lâu thấp giọng nói: “Ta đi ra ngoài một chút.”
Vinh Vương chỉ nói: “Hảo.”
Ra khỏi khách sạn bình dân, bên ngoài rất lạnh. Tuyết vẫn đang rơi. Lúc này đang là thời điểm ăn cơm tối, thế nên bên ngoài cũng không có mấy người. Tần Lâu tùy tiện chọn một hướng mà đi, thân thể thỉnh thoảng va vào chạc cây hai bên đường, tuyết trên cây rơi xuống, rơi vào bên trong y phục của y.
Tần Lâu không để ý, chỉ thấy ủy khuất muốn khóc nấc lên.
Hắn, là dẫn ta đi ngắm hoa mai mà? Vì sao lại nhớ tới người kia?
Lẽ nào người kia trong lòng hắn, quan trọng đến nhường ấy hay sao?
Tần Lâu uể oải, ngồi bệt xuống gốc một cây mai đại thụ. Tần Lâu biết, mình ghen tị.
Tần Lâu không muốn hắn tưởng nhớ người kia như thế, chí ít, khi ở cùng mình đừng nhớ tới.
Thế nhưng, bản thân sớm đã biết hắn yêu người kia rồi mà? Đã sớm nói rõ rằng hắn muốn nhớ muốn thương ai cũng được mà?
Tần Lâu mặc dù nghĩ thế, nhưng trái tim đau đớn không sao chịu được. Sau đó y mơ hồ nghĩ, y đã rất nhiều ngày, không nhớ tới Liễu Mộng Túy, vậy mà lại nhớ, nhớ rất nhiều nụ cười của Vinh Vương, cùng vòng tay của hắn.
Kết luận cuối cùng mà Tần Lâu nghĩ đến, y bắt đầu lưu tâm đến Vinh Vương.
Ngồi dựa lưng vào thân đại thụ, không biết qua bao lâu, Tần Lâu chỉ cảm thấy toàn thân sắp đông cứng lại. Y quyết định tự cứu mình.
Vì tình mà chết, là chuyện mà từ trước đến nay Tần Lâu rất khinh thường. Dù sao trên đời này, còn có những thứ còn trọng yếu hơn cả ái tình. Ví dụ như, thân tình.
Y vịn vào gốc cây, đứng lên, nhưng thiếu chút nữa ngã gục xuống. Cố gắng đứng vững, Tần Lâu cúi đầu bóp bóp chân, sau đó, thấy được một đôi giày xuất hiện trước mặt.
Trong nháy mắt, y muốn bật khóc, hắn rốt cục nhớ ra, chỗ này còn có mình sao?
Ngẩng đầu, trên gương mặt Vinh Vương có hổ thẹn, Tần Lâu nhếch miệng cười, nói: “Ăn no rồi?”
Vinh Vương không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn y.
“Ngô, ta ăn xong liền đi ra ngoài dạo một chút.” Tần Lâu tiếp tục cười, trái tim lại bắt đầu hoảng loạn.
Vinh Vương tiến tới, ôm lấy y, thở dài một tiếng, thì thầm bên tai Tần Lâu: “Xin lỗi.”
Tần Lâu vốn còn đang duy trì nụ cười trên mặt, thế nhưng nghe được hắn nói hai từ kia, tâm tình vẫn bế tắc cực độ đột nhiên thoải mái hơn nhiều: “Ngọc…”
Y gọi hắn, trong giọng nói chất chứa thâm tình: “Đã rất nhiều ngày rồi ta không nhớ tới Mộng Túy nữa.”
Y cố đứng thẳng người, con mắt nhìn thẳng Vinh Vương.
“Thế nhưng ta lại luôn luôn nhớ tới ngươi, rất mong rất mong ngươi lúc nào cũng có thể ở bên ta.” Y nói rất chậm, từng chữ một, âm điệu tựa như cánh hoa, bập bềnh trên dòng nước.
“Khi ta thấy ngươi ngồi nhớ tới Thanh Tuyền, lòng ta rất khó chịu.” Ngữ khí của Tần Lâu bắt đầu run rẩy, thế nhưng vẫn chấp nhất mà nhìn hắn: “Ta nghĩ, ta đã yêu ngươi rồi.”
Tần Lâu gom toàn bộ dũng khí, nói xong chữ cuối cùng, hi bắt gặp ánh nhìn càng ngày càng lạnh lẽo của Vinh Vương, ánh nhìn mang theo chờ mong của y liền biến thành ê chề thất vọng.
Tần Lâu biết, hắn không yêu y.
Còn y lại yêu hắn mất rồi.
Vẻ áy náy ban đầu trên gương mặt Vinh Vương dần dần biến mất, gương mặt không có biểu tình gì khác, lạnh lẽo tựa như tuyết trắng đang rơi.
Khóe môi miễn cưỡng vẽ nên một nụ cười, Tần Lâu nói: “Ta đã từng nói qua rồi, ngươi có thể khôgn yêu ta, có thể tiếp tục nhung nhớ Thanh Tuyền của ngươi. Thế nên, hiện tại ta cũng không yêu cầu gì ngươi ta. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta yêu ngươi… Không có ý gì khác cả.”
Sắc mặt Vinh Vương cuối cùng cũng có chút biến hóa, nhưng cũng chỉ là một nụ cười nhàn nhạt, hắn kéo tay y, nhẹ giọng nói: “Trời lạnh, quay về khách sạn bình dân thôi.”
Tần Lâu cắn cắn đôi môi tái nhợt, mặc hắn lôi đi.