Ngày thứ hai, người nào đó từ trong phòng nhảy ra, tự nhân là đã mặc vào y phục đẹp nhất, tóc cũng chải rất chi là cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí còn cầm phấn hoa, trát khắp người, sau đó tự tin tràn đầy, tiêu sái tới trước gương.
Trong gương đồng, vẫn là hình dạng thường ngày, Tần Lâu nhìn thế, thề độc không bao giờ thèm tin cái gì mà “Nhân yếu y trang” (Người cần quần áo =))), nếu như đổi lại là Liễu Mộng Túy, nói không chừng mặc vải bố cũng đẹp.
Xoa mặt, Tần Lâu tự nhủ phải nâng cao tinh thần.
Vào đại đường, Liễu Mộng Túy cùng với Thanh Tuyền đã ngồi đó ăn điểm tâm, Tần Lâu ngồi xuống, cười mỉm: ” Tảo a!”
Dáng tươi cười xán lạn khiến chi hai người kia nhất thời ngẩn ra. Thanh Tuyền vô thức đáp lại: “Tảo.”
Liễu Mộng Túy thấy hành vi của y có chút kì quặc, ngẩng đầu nhìn tới người đang từ ngoài cửa đi vào, lông mày càng nhíu lại.
Vinh Vương thoạt nhìn chính là một bộ hăng hai vô cùng, đến lúc thấy được đường nhìn của một người nào đó trong phòng thì, tâm hơi đau một chút.
Thanh Tuyền muốn đứng lên, Vinh Vương đã chắn trước mặt hắn: “Ta không phải tới tìm ngươi, không cần phải đi.”
Thanh Tuyền có chút ngây người, lại ngồi trở lại.
Vinh Vương quay đầu nhìn Tần Lâu, nụ cười bên môi có chút cứng lại.
Không phải hợp tác hả?? Y cư nhiên nửa điểm phản ứng cũng không có.
Vinh Vương tức giận muốn giơ chân đạp cho Tần Lâu mấy phát, thế nhưng trên mặt không thể biểu lộ ra, chỉ có thể đi tới bên người y, ngoài cười mà trong bụng nghiến răng kèn kẹt, nói: “Ăn ngon không?”
Tần Lâu gật đầu lia lịa: “Ăn ngon.”
Vinh Vương tức điên lên, đạp y một cái, Tần Lâu bị đau, ngẩng đầu khỏi cái bát, đang muốn phát hỏa, thấy Vinh Vương trừng trừng nhìn y, mới tỉnh ra.
Lau khô vệt thức ăn trên khóe miệng, Tần Lâu có chút nhăn nhó, trừng mắt nhìn lại hắn: “Vinh Vinh, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.” Ngữ khí này… Cô nương trong chốn thanh lâu cũng tự thán là không sánh kịp a~~
Vì thế, ba đại nam nhân đang ngồi đây, đã bị mấy lời của y khiến cho nghẹn đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng nhịn không được ho khan mấy cái.
Vinh Vương cực kì ức chế, lấy tay đấm ngực. Tần Lâu vội nói: Ai u, Tiểu Vinh Vinh, ngươi làm sao thế? Tới, uống miếng nước đi.” Đưa nước tới trước mặt hắn, Vinh Vương đang muốn cầm lấy, tay Tần Lâu đã trượt một cái, toàn bộ nước đổ hết lên người hắn.
Khí trời mặc dù không lạnh, thế nhưng nước trong tay Tần Lâu đã ướp lạnh qua, buốt đến mức Vinh Vương thẳng cắn chặt khớp hàm. Thanh Tuyền cũng rất khẩn trương chạy tới.
Ánh mắt Vinh Vương rất muốn giết người, Tần Lâu cười hắc hắc, nói; “Tiểu Vinh Vinh, ta không cố ý a, Thanh Tuyền. ngươi dìu hắn đi thay quần áo đi.”
Thanh Tuyền có chút chần chờ, Vinh Vương rất thức thời mà đế thêm một câu: “Lạnh quá.”
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Tần Lâu tay chống cằm, bất mãn nói: ” Vốn nói là hợp tác, sao ta có cảm giác bị hắn lợi dụng a?”
“Hợp tác cái gì?”
Tần Lâu cả kinh, mới nhớ ra là Liễu Mộng Túy còn ngồi chỗ này. Ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình.
Y rất nhanh phủi sạch: “Không có gì.”
“Thật không?” Liễu mộng Túy cười đến độ dương quang chói lọi.
Thở dài, Tần Lâu chỉ có thể thành thật mà nhận tội: “Vinh Vương nói, chúng ta hai người làm bộ thân mật đến chọc tức ngươi.” Cắn răng nói: “Ta hiện tại mới biết, hắn căn bản không phải giúp ta chọc ngươi, mà là chọc Thanh Tuyền.”
“Ta vốn không biết các ngươi đã thân đến mức độ đó?” Liễu Mộng Túy vẫn cười, bất quá trong nụ cười đã có chút nguy hiểm.
Tần Lâu vội vàng nói: “Không quen, một điểm cũng không quen.”
“Đều đã gọi nhau là “Tiểu Vinh Vinh” rồi, còn nói không quen?” Tiếp tục cười.
Tần Lâu cắn răng: “Cũng bởi vì ngươi không để ý tới ta, ta mới làm vậy.”
Liễu Mộng Túy muốn nói lại thôi, đơn giản im lặng, bưng trà lên uống.
Bầu không khí có chút quỷ dị, Tần Lâu nhìn trái nhìn phải, chính là không dám nhìn thẳng vô mặt hắn. Một lúc lâu sau, Tần Lâu nỗ lực nói: “Bọn họ…”
Liễu Mộng Túy cũng vừa lúc mở miệng: “Tần Lâu…”
Hai người mắt ta nhìn mắt người, đều có chút mất tự nhiên. Liễu Mộng Túy nhẹ thở dài: “Ngươi nói trước đi.”
“Bọn họ thế nào còn chưa ra?” Tần Lâu có chút kinh ngạc.
Mỉm cười, Liễu Mộng Túy nói: “Có chút chuyện cần xử lý, thời gian đương nhiên cần lâu một chút.”
Tần Lâu nhất thời hiếu kỳ: “Chuyện gì?”
Rất không tự nhiên mà ho khan mấy cái, Liễu Mộng Túy lái sang chuyện khác,:”Ngươi sao lại cùng Vinh Vương hòa hỏa rồi?”
“Chúng ta vốn cũng không có thù hằn gì ghê gớm.”
“Như thế cũng tốt” Liễu Mộng Túy nhìn y, đột nhiên nói: “Ngươi có phải, rất chán ghét loại người như chúng ta?”
“… Người nào?”
“.. Đoạn tụ,.long dương” Liễu Mộng Túy không có chút lảng tránh, ánh mắt nhìn thẳng y: “Cũng có lẽ là khác biệt, trừ ngươi ra, thấy người khác, ta cũng không có cảm giác này.”
Tâm Tần Lâu khẽ động.
“Ngươi chán ghét sao?” Ánh mắt của Mộng Túy khóa chặt lấy Tần Lâu.
Tần Lâu ngây người, lại không biết trả lời thế nào cho phải.
Chán ghét sao? Y không chán ghét. Thế nhưng, chính là không biết từ chỗ nào, lại nảy ra một cỗ cảm giác quái dị…
Thấy y do dự không nói, ánh mắt Liễu Mộng Túy lại ảm đạm: “Ta vốn cho rằng, ngươi lo lắng chuyện ta không để ý tới ngươi như thế, khẳng định sẽ không chán ghét.”
“Ta không ghét. ” Tần Lâu vội giải thích: “Ta chỉ là… Nhất thời cũng không dễ tiếp thu thôi.”
Liễu Mộng Túy nhẹ nhàng cười, “Ta sẽ cho ngươi thời gian.”
Tần Lâu cẩn cẩn dực dực hỏi: “Vậy sau đó ngươi còn đế ý đến ta không?”
Thấy Liễu Mộng Túy gật đầu, trái tim y không còn sợ hãi, nhảy nhót hân hoan. Qua một lúc lây, vẫn không thấy hai người kia đi ra, y phiền muộn cầm lấy một quả táo cắn cái cộp, đột nhiên hiếu kì, nói: “Thanh Tuyền là ai?”
“Hắn là người đánh đàn trong phủ Vinh Vương.” Liễu Mộng Túy mỉm cười.
“Vậy sao ngươi lại quen hắn?”
“Ngẫu nhiên đụng phải trong phủ Vinh Vương.”
Tần Lâu vẫn không hiểu lắm, đang muốn hỏi, hai người kia cũng vừa lúc đi ra.
Y phục thoạt nhìn không có vấn đề , tương đối chỉnh tề, thế nhưng Vinh Vương tựa hồ dung quang càng thêm tỏa sáng, mà sắc mặt Thanh Tuyền lại có chút ửng đỏ. Tần Lâu nghĩ, rốt cục mình cũng hiểu được cái vấn đề kia là cái vấn đề gì. “Crốp” một tiếng, cắn miếng táo nữa, Tần Lâu cười xấu xa nói: “Y phục các ngươi thay cũng thật lâu a?”
Sắc mặt Thanh Tuyền lại càng đỏ bừng lên, ngược lại, Vinh Vương mặt không đổi sắc, khẽ cười: “Tần đại nhân, để thể hiện lòng biết ơn, ta mời ngươi tới “Thúy Vi Lâu ” uống rượu.”
Tần Lâu nhãn tình lóe lên, nuốt nước miếng: “Hảo”
Trong gương đồng, vẫn là hình dạng thường ngày, Tần Lâu nhìn thế, thề độc không bao giờ thèm tin cái gì mà “Nhân yếu y trang” (Người cần quần áo =))), nếu như đổi lại là Liễu Mộng Túy, nói không chừng mặc vải bố cũng đẹp.
Xoa mặt, Tần Lâu tự nhủ phải nâng cao tinh thần.
Vào đại đường, Liễu Mộng Túy cùng với Thanh Tuyền đã ngồi đó ăn điểm tâm, Tần Lâu ngồi xuống, cười mỉm: ” Tảo a!”
Dáng tươi cười xán lạn khiến chi hai người kia nhất thời ngẩn ra. Thanh Tuyền vô thức đáp lại: “Tảo.”
Liễu Mộng Túy thấy hành vi của y có chút kì quặc, ngẩng đầu nhìn tới người đang từ ngoài cửa đi vào, lông mày càng nhíu lại.
Vinh Vương thoạt nhìn chính là một bộ hăng hai vô cùng, đến lúc thấy được đường nhìn của một người nào đó trong phòng thì, tâm hơi đau một chút.
Thanh Tuyền muốn đứng lên, Vinh Vương đã chắn trước mặt hắn: “Ta không phải tới tìm ngươi, không cần phải đi.”
Thanh Tuyền có chút ngây người, lại ngồi trở lại.
Vinh Vương quay đầu nhìn Tần Lâu, nụ cười bên môi có chút cứng lại.
Không phải hợp tác hả?? Y cư nhiên nửa điểm phản ứng cũng không có.
Vinh Vương tức giận muốn giơ chân đạp cho Tần Lâu mấy phát, thế nhưng trên mặt không thể biểu lộ ra, chỉ có thể đi tới bên người y, ngoài cười mà trong bụng nghiến răng kèn kẹt, nói: “Ăn ngon không?”
Tần Lâu gật đầu lia lịa: “Ăn ngon.”
Vinh Vương tức điên lên, đạp y một cái, Tần Lâu bị đau, ngẩng đầu khỏi cái bát, đang muốn phát hỏa, thấy Vinh Vương trừng trừng nhìn y, mới tỉnh ra.
Lau khô vệt thức ăn trên khóe miệng, Tần Lâu có chút nhăn nhó, trừng mắt nhìn lại hắn: “Vinh Vinh, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.” Ngữ khí này… Cô nương trong chốn thanh lâu cũng tự thán là không sánh kịp a~~
Vì thế, ba đại nam nhân đang ngồi đây, đã bị mấy lời của y khiến cho nghẹn đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng nhịn không được ho khan mấy cái.
Vinh Vương cực kì ức chế, lấy tay đấm ngực. Tần Lâu vội nói: Ai u, Tiểu Vinh Vinh, ngươi làm sao thế? Tới, uống miếng nước đi.” Đưa nước tới trước mặt hắn, Vinh Vương đang muốn cầm lấy, tay Tần Lâu đã trượt một cái, toàn bộ nước đổ hết lên người hắn.
Khí trời mặc dù không lạnh, thế nhưng nước trong tay Tần Lâu đã ướp lạnh qua, buốt đến mức Vinh Vương thẳng cắn chặt khớp hàm. Thanh Tuyền cũng rất khẩn trương chạy tới.
Ánh mắt Vinh Vương rất muốn giết người, Tần Lâu cười hắc hắc, nói; “Tiểu Vinh Vinh, ta không cố ý a, Thanh Tuyền. ngươi dìu hắn đi thay quần áo đi.”
Thanh Tuyền có chút chần chờ, Vinh Vương rất thức thời mà đế thêm một câu: “Lạnh quá.”
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Tần Lâu tay chống cằm, bất mãn nói: ” Vốn nói là hợp tác, sao ta có cảm giác bị hắn lợi dụng a?”
“Hợp tác cái gì?”
Tần Lâu cả kinh, mới nhớ ra là Liễu Mộng Túy còn ngồi chỗ này. Ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình.
Y rất nhanh phủi sạch: “Không có gì.”
“Thật không?” Liễu mộng Túy cười đến độ dương quang chói lọi.
Thở dài, Tần Lâu chỉ có thể thành thật mà nhận tội: “Vinh Vương nói, chúng ta hai người làm bộ thân mật đến chọc tức ngươi.” Cắn răng nói: “Ta hiện tại mới biết, hắn căn bản không phải giúp ta chọc ngươi, mà là chọc Thanh Tuyền.”
“Ta vốn không biết các ngươi đã thân đến mức độ đó?” Liễu Mộng Túy vẫn cười, bất quá trong nụ cười đã có chút nguy hiểm.
Tần Lâu vội vàng nói: “Không quen, một điểm cũng không quen.”
“Đều đã gọi nhau là “Tiểu Vinh Vinh” rồi, còn nói không quen?” Tiếp tục cười.
Tần Lâu cắn răng: “Cũng bởi vì ngươi không để ý tới ta, ta mới làm vậy.”
Liễu Mộng Túy muốn nói lại thôi, đơn giản im lặng, bưng trà lên uống.
Bầu không khí có chút quỷ dị, Tần Lâu nhìn trái nhìn phải, chính là không dám nhìn thẳng vô mặt hắn. Một lúc lâu sau, Tần Lâu nỗ lực nói: “Bọn họ…”
Liễu Mộng Túy cũng vừa lúc mở miệng: “Tần Lâu…”
Hai người mắt ta nhìn mắt người, đều có chút mất tự nhiên. Liễu Mộng Túy nhẹ thở dài: “Ngươi nói trước đi.”
“Bọn họ thế nào còn chưa ra?” Tần Lâu có chút kinh ngạc.
Mỉm cười, Liễu Mộng Túy nói: “Có chút chuyện cần xử lý, thời gian đương nhiên cần lâu một chút.”
Tần Lâu nhất thời hiếu kỳ: “Chuyện gì?”
Rất không tự nhiên mà ho khan mấy cái, Liễu Mộng Túy lái sang chuyện khác,:”Ngươi sao lại cùng Vinh Vương hòa hỏa rồi?”
“Chúng ta vốn cũng không có thù hằn gì ghê gớm.”
“Như thế cũng tốt” Liễu Mộng Túy nhìn y, đột nhiên nói: “Ngươi có phải, rất chán ghét loại người như chúng ta?”
“… Người nào?”
“.. Đoạn tụ,.long dương” Liễu Mộng Túy không có chút lảng tránh, ánh mắt nhìn thẳng y: “Cũng có lẽ là khác biệt, trừ ngươi ra, thấy người khác, ta cũng không có cảm giác này.”
Tâm Tần Lâu khẽ động.
“Ngươi chán ghét sao?” Ánh mắt của Mộng Túy khóa chặt lấy Tần Lâu.
Tần Lâu ngây người, lại không biết trả lời thế nào cho phải.
Chán ghét sao? Y không chán ghét. Thế nhưng, chính là không biết từ chỗ nào, lại nảy ra một cỗ cảm giác quái dị…
Thấy y do dự không nói, ánh mắt Liễu Mộng Túy lại ảm đạm: “Ta vốn cho rằng, ngươi lo lắng chuyện ta không để ý tới ngươi như thế, khẳng định sẽ không chán ghét.”
“Ta không ghét. ” Tần Lâu vội giải thích: “Ta chỉ là… Nhất thời cũng không dễ tiếp thu thôi.”
Liễu Mộng Túy nhẹ nhàng cười, “Ta sẽ cho ngươi thời gian.”
Tần Lâu cẩn cẩn dực dực hỏi: “Vậy sau đó ngươi còn đế ý đến ta không?”
Thấy Liễu Mộng Túy gật đầu, trái tim y không còn sợ hãi, nhảy nhót hân hoan. Qua một lúc lây, vẫn không thấy hai người kia đi ra, y phiền muộn cầm lấy một quả táo cắn cái cộp, đột nhiên hiếu kì, nói: “Thanh Tuyền là ai?”
“Hắn là người đánh đàn trong phủ Vinh Vương.” Liễu Mộng Túy mỉm cười.
“Vậy sao ngươi lại quen hắn?”
“Ngẫu nhiên đụng phải trong phủ Vinh Vương.”
Tần Lâu vẫn không hiểu lắm, đang muốn hỏi, hai người kia cũng vừa lúc đi ra.
Y phục thoạt nhìn không có vấn đề , tương đối chỉnh tề, thế nhưng Vinh Vương tựa hồ dung quang càng thêm tỏa sáng, mà sắc mặt Thanh Tuyền lại có chút ửng đỏ. Tần Lâu nghĩ, rốt cục mình cũng hiểu được cái vấn đề kia là cái vấn đề gì. “Crốp” một tiếng, cắn miếng táo nữa, Tần Lâu cười xấu xa nói: “Y phục các ngươi thay cũng thật lâu a?”
Sắc mặt Thanh Tuyền lại càng đỏ bừng lên, ngược lại, Vinh Vương mặt không đổi sắc, khẽ cười: “Tần đại nhân, để thể hiện lòng biết ơn, ta mời ngươi tới “Thúy Vi Lâu ” uống rượu.”
Tần Lâu nhãn tình lóe lên, nuốt nước miếng: “Hảo”