“Vật báu gia tộc Prince?” Rowena liếc một cái đã nhận ra đồ vật này, cô hơi kinh ngạc, “Alves lại bỏ nó đưa ra sao.”
“Ngài biết cái này?” Snape hỏi.
“Ừ, sao nó xuất hiện ở gia tộc Prince thì đã không còn ai biết, chỉ biết là đồ vật này là vật báu gia tộc Prince, mà còn nghe nói là vật báu giúp họ hoàn thành độc dược, nhưng dù không cần đến phụ trợ điều chế độc dược thì nó cũng không thể phát huy tác dụng nào khác. Tuy rất nhiều người đều muốn có nó nhưng gia tộc Prince bảo hộ rất tốt, không ai có thể cướp được đồ vật này, Alves không muốn đánh nhau lại tặng cho Harry sao.”
Xem ra rất muốn mượn sức Snape rồi.
“Thứ này…”
“Nếu ông ta muốn đưa thì hai người cũng đừng trả về, giao hảo với Prince cũng không phải chuyện xấu.” Helga khuyên nhủ, “Tuy rằng có vẻ thầy có chút khúc mắc với ‘Prince’ nhưng ở trong này, gia tộc Prince lại chiếm cứ một địa vị trong giới pháp thuật, giao hảo với họ cũng không xấu chỗ nào.”
“Ngài…” Snape muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận lời Helga nói.
“Được rồi, đừng nói cái này nữa, hôm nay chính là sinh nhật Harry, chúng ta hẳn phải chúc mừng thằng bé mới đúng.” Rowena vỗ vỗ tay để hai người họ chú ý.
Bên kia, Harry còn đang nghịch đồ Prince đưa tới.
Snape tiến lên giúp cậu đặt đồ vật lên người, “Ngày mai viết thư cám ơn ngài Prince.”
Harry cái hiểu cái không gật gật đầu.
Ngày hôm sau, Snape đang dạy Harry viết thư gửi Alves tỏ lòng cảm ơn, dù sao cũng là đồ vật quý giá như vậy, dù thế nào cũng nên cảm tạ một tiếng.
Ngay khi Snape giúp Harry dán thư lại chuẩn bị gửi ra ngoài thì Herpo vọt vào.
Khi Salazar rời đi thì để Herpo lại, cho nên gần đây Herpo không theo Harry thì đi theo Dyers.
“Sh… cậu chủ Dyers mời hai người lập tức tới cửa lớn.” Herpo nói.
“Sao vậy?” Snape không hiểu xà ngữ.
“Anh trai Dyers nói muốn chúng ta lập tức tới cửa lớn.” Harry nói lại.
Snape vừa nghe lập tức mang theo Harry chạy ra ngoài.
Khi tới cửa lớn, bên cạnh Dyers có hai người, đó là một phụ nữ và một cô bé, hai người đầy máu nằm trên mặt đất, Dyers đang nghĩ cách chữa trị cho hai người.
“Đây là…”
“Giáo sư.” Dyers thấy họ rồi lo lắng nói, “Cứu họ, xin hai người.”
Snape phát ra một Thần Hộ mệnh – Rowena họ còn ở Hogwarts chưa rời đi – sau đó tiến lên kiểm tra miệng vết thương của hai người.
Miệng vết thương của hai người đều do pháp thuật hắc ám tạo thành, tuy không trí mệnh nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bằng chết còn nhẹ nhàng hơn.
Snape không kiểm tra được đây là pháp thuật hắc ám nào tạo nên, anh dùng hết những pháp thuật trị liệu mà mình biết nhưng rõ ràng là không có tác dụng.
“Đây là…”
“Thần chú Gryffindor.” Dyers nghiến răng nghiến lợi, “Những tên phát rồ đó, còn tự xưng là bạch phù thủy gì chứ, ngay cả một cô bé cũng không buông tha.”
“Chuyện gì vậy?” Rowena và Helga đuổi tới kinh hô.
“Dì Rowena.” Dyers nghiến răng nghiến lợi nói, “Là những tên bại hoại trong gia tộc Gryffindor.”
“Chuyện gì đây, hẳn là không ai có thể tìm được hai người họ mới đúng.” Helga thấy hai người nằm trên mặt đất, mở to hai mắt nhìn.
“Hiện tại không phải là lúc so đo cái này, Dyers, con thông tri họ lập tức trở về, Helga, cậu chăm sóc hai người họ, cẩn thận đừng để Harry bị kích thích,” Harry thấy trên hai người toàn máu dường như có hơi sợ hãi, “Severus, tôi cần thầy giúp, chúng ta cần rất nhiều độc dược, chỉ mong trước khi Godric gấp gáp trở về chúng ta có thể giữ lại mạng của hai người.”
Snape gật gật đầu.
Phân công hợp tác tốc độ rất nhanh, Dyers viết xong thư rồi thật cẩn thận dán lại, rồi gọi Herpo về, để nó mang thư đi – đây là phương pháp Dyers gửi thư, không ai có thể tìm được Salazar, nhưng Salazar và Herpo có khế ước chủ nhân, cho nên Herpo có thể tìm được bọn họ.
Sau đó Dyers chạy tới giúp chăm sóc hai người hôn mê, Harry ngoan ngoãn ngồi một bên, dường như cậu cảm thấy sợ hãi khi thấy hai người đầy máu, lúc Dyers tiến vào cậu nắm chặt áo choàng Dyers, “Anh trai, họ sẽ không chết chứ?”
Chảy máu sẽ chết, đây là Harry nhận định, nên cậu không chỉ sợ hãi nhiều máu như vậy còn sợ hãi hai sinh mệnh này sẽ chết đi.
Dyers sờ sờ đầu Harry, dường như đang an ủi Harry cũng như đang an ủi chính mình, “Không sao, hai người họ không sao.”
Harry cái hiểu cái không gật gật đầu.
Helga đã rửa sạch máu trên người hai người, sau khi không có vết máu thì gương mặt xinh đẹp của hai người cũng khiến người ta sững sờ.
Người phụ nữ kia có một mái tóc quăn bạch kim xinh đẹp, làn da trắng nõn, bởi vì mất máu nên môi có hơi tái nhợt, mà cô bé cũng có mái tóc xoăn bạch kim xinh đẹp, khuôn mặt cô thoạt nhìn có vẻ giống người phụ nữ bảy tám phần, liếc mắt một cái cũng thấy được đây là hai mẹ con.
Không lâu sau, Rowena bưng dược tới, nhưng Snape chưa đi theo vào.
Cô và Helga đồng thời cho hai người uống dược. May mắn tuy hai người bị thương hôn mê nhưng vẫn có thể uống hết độc dược.
“Bernus hẳn là lâu hơn một chút, cô ấy cản rất nhiều thần chú cho Madtyna.” Rowena nói.
Không bao lâu, mí mắt cô bé giật giật rồi liền mở mắt.
“Dì Rowena,” Giọng cô bé rất khàn, “Con…”
“Đừng nói gì, dây thanh của con bị thương.” Helga đè lại cô nhóc vốn muốn ngồi dậy.
“Con…” Dường như cô bé nghĩ tới điều gì, hoảng sợ bắt lấy tay Rowena, tuy bị thương nhưng vì khẩn trương làm lực tay rất lớn, “Mẹ con… Mẹ con…”
“Mẹ con không sao, cô ấy ở ngay cạnh con.” Rowena an ủi nói, “Con cứ nghỉ ngơi trước, cô ấy bị thương nặng hơn con, nên một chút nữa mới tỉnh lại. Chúng ta không chữa được hết vết thương trên người con, phải đợi Godric trở về.”
Nghe thấy tên của Godric, trong mắt Madtyna hiện lên hy vọng.
“Chỉ có hai người thôi?” Helga hỏi.
“Ba ba con vì để chúng con chạy, ở lại chặn họ, mẹ nói chỉ cần chúng con không ở lâu đài thì họ sẽ không làm gì ba ba.” Madtyna cắn cắn môi, “Nếu ba ba thật sự gặp chuyện không may, con tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.”
“Đừng lo lắng, bọn họ muốn tìm chỉ có con và mẹ con thôi.” Rowena sờ sờ đầu Madtyna, “Ngủ một lát đi?”
Madtyna gật gật đầu, sau khi xác định người thân không sao lúc này mới an ổn ngủ. Giấc ngủ này mãi cho tới bầu trời tối đen cũng không tỉnh lại.
Rowena lại cho hai mẹ con uống ít độc dược, rồi bảo mọi người không cần ở lại đây nữa.
“Dì Rowena.” Dyers gọi Rowena lại, “Con có một số việc muốn nói với dì và dì Helga.”
Rowena và Helga nhìn nhau một cái.
“Hai người đi trước đi, mình đưa Harry tới bên Severus rồi nói.” Rowena gật gật đầu, nhưng Harry đã đứng ngồi không yên nửa ngày, không có Severus ở cạnh, Harry dường như không quen. Severus vẫn còn tiếp tục điều chế độc dược, Rowena cảm thấy dù Harry nhìn Severus không làm gì cũng tốt hơn ngẩn người trong này.
Chờ Rowena đưa Harry đi rồi trở về, thấy vẻ mặt Dyers có chút lo lắng.
“Làm sao vậy?” Rowena ngồi bên cạnh anh hiền hòa hỏi.
“Ngày đó, chúng con đi Hogsmeade…” Dyers kể lại toàn bộ đoạn nói chuyện mình nghe được giữa trưởng lão Gryffindor và gia tộc Black, “Obliviate kia bị hoa tai con chặn lại, khi con ngã xuống đè nó lên, bọn họ không phát hiện.”
Bình thường Dyers sẽ không mang mấy thứ này, nhưng khi ra ngoài cậu sẽ đeo chúng lên, dù sao thế giới này đều rất nguy hiểm, phòng bị hơn một chút vẫn tốt.
Cũng chính vì Dyers cẩn thận, cho nên mới có thể giữ lại tin tức này.
“Con đang nghi ngờ, những người đó có thể tìm được Bernus mà còn có năng lực đánh vào nơi đó là do Black hỗ trợ đằng sau sao?” Nghe Dyers nói xong, Rowena cau mày.
“Mình cảm thấy rất có thể.” Helga khẽ nói, “Nếu không họ không thể làm động tác lớn như vậy, dù Godric không ở đây nhưng tâm phúc của cậu ấy vẫn còn, bọn họ không điều khiển được nhiều người.”
“Dù thế nào thì chờ Godric trở về rồi nói tiếp, mình phái người tìm hiểu một chút tình huống Capse, chỉ mong đừng thương vong quá lớn.”
***
Bên kia, gia tộc Prince.
“Alves, đang nhìn gì vậy?” Bà Alves, Phany Prine cầm một áo choàng đi đến cạnh ông, “Đã trễ thế này còn chưa ngủ?”
“Phany, em yêu, viện tháp cho chúng ta một bất ngờ.” Alves rất hưng phấn nói.
“A?” Phany có hơi kỳ lạ nhìn ông, “Không phải anh đã đưa viện tháp cho một cậu bạn nhỏ sao?”
“A, đúng vậy đúng vậy, tuy rất nhiều người không đồng ý nhưng nếu họ có thể thấy tin tức này tuyệt đối sẽ khen ngợi quyết định trước của anh.”
“Được rồi, anh yêu à, trước lúc đó có lẽ anh nguyện ý chia sẻ phần vui sướng này với em chăng?”
“Đương nhiên, anh hoàn toàn vui lòng.” Alves nói, “Em xem tin tức viện tháp truyền về này.”
Vì Snape cũng chưa từng thấy qua viện tháp chân chính nên anh cũng không biết cái gọi là vật báu gia tộc Prince được tạo từ hai bộ phận, mà bộ phận còn lại không ghi ở trong sách. Thiếu bộ phận này, viên pháp chỉ là một vật phẩm luyện kim có thể chống đỡ tấn công ác ý. Chỉ có thêm nó viên tháp mới có thể phát huy tác dụng trong điều chế độc dược.
Đó là chìa khóa viên tháp.
Mà Alves chính là người đầu tiên biết nó sử dụng như thế nào. Cho nên ông tặng viên tháp cũng không lo lắng, vì nếu Snape không rõ dụng ý ông đưa vật báu gia tộc Prince, hoặc là không nhận lời ngỏ ý của ông thì ông cũng có thể gọi viên tháp trở về.
Nhưng hiện tại, viên tháp cho ông một tin tức, làm ông càng vui sướng.
“Pháp lực liên tiếp?” Phany nhìn tin tức trên giấy của Alves. “Ý anh là, tuần hoàn pháp lực của đứa bé này tương tự với pháp lực tuần hoàn chỉ có ở gia tộc Prince sao?”
Vì tuần hoàn pháp lực đặc biệt, gia tộc Prince có thiên phú dị bẩm trên lĩnh vực độc dược, dù sao có một số độc dược khi điều chế phải đưa pháp lực vào.
“Đúng vậy, Phany, em có biết điều này có ý nghĩa gì không?”
“Ý nghĩa là?” Phany có chút kinh hỉ nhìn chồng mình, “Nghĩa là đứa bé này rất có thể là đứa trẻ trong gia tộc chúng ta!”
“Vật báu gia tộc Prince?” Rowena liếc một cái đã nhận ra đồ vật này, cô hơi kinh ngạc, “Alves lại bỏ nó đưa ra sao.”
“Ngài biết cái này?” Snape hỏi.
“Ừ, sao nó xuất hiện ở gia tộc Prince thì đã không còn ai biết, chỉ biết là đồ vật này là vật báu gia tộc Prince, mà còn nghe nói là vật báu giúp họ hoàn thành độc dược, nhưng dù không cần đến phụ trợ điều chế độc dược thì nó cũng không thể phát huy tác dụng nào khác. Tuy rất nhiều người đều muốn có nó nhưng gia tộc Prince bảo hộ rất tốt, không ai có thể cướp được đồ vật này, Alves không muốn đánh nhau lại tặng cho Harry sao.”
Xem ra rất muốn mượn sức Snape rồi.
“Thứ này…”
“Nếu ông ta muốn đưa thì hai người cũng đừng trả về, giao hảo với Prince cũng không phải chuyện xấu.” Helga khuyên nhủ, “Tuy rằng có vẻ thầy có chút khúc mắc với ‘Prince’ nhưng ở trong này, gia tộc Prince lại chiếm cứ một địa vị trong giới pháp thuật, giao hảo với họ cũng không xấu chỗ nào.”
“Ngài…” Snape muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận lời Helga nói.
“Được rồi, đừng nói cái này nữa, hôm nay chính là sinh nhật Harry, chúng ta hẳn phải chúc mừng thằng bé mới đúng.” Rowena vỗ vỗ tay để hai người họ chú ý.
Bên kia, Harry còn đang nghịch đồ Prince đưa tới.
Snape tiến lên giúp cậu đặt đồ vật lên người, “Ngày mai viết thư cám ơn ngài Prince.”
Harry cái hiểu cái không gật gật đầu.
Ngày hôm sau, Snape đang dạy Harry viết thư gửi Alves tỏ lòng cảm ơn, dù sao cũng là đồ vật quý giá như vậy, dù thế nào cũng nên cảm tạ một tiếng.
Ngay khi Snape giúp Harry dán thư lại chuẩn bị gửi ra ngoài thì Herpo vọt vào.
Khi Salazar rời đi thì để Herpo lại, cho nên gần đây Herpo không theo Harry thì đi theo Dyers.
“Sh… cậu chủ Dyers mời hai người lập tức tới cửa lớn.” Herpo nói.
“Sao vậy?” Snape không hiểu xà ngữ.
“Anh trai Dyers nói muốn chúng ta lập tức tới cửa lớn.” Harry nói lại.
Snape vừa nghe lập tức mang theo Harry chạy ra ngoài.
Khi tới cửa lớn, bên cạnh Dyers có hai người, đó là một phụ nữ và một cô bé, hai người đầy máu nằm trên mặt đất, Dyers đang nghĩ cách chữa trị cho hai người.
“Đây là…”
“Giáo sư.” Dyers thấy họ rồi lo lắng nói, “Cứu họ, xin hai người.”
Snape phát ra một Thần Hộ mệnh – Rowena họ còn ở Hogwarts chưa rời đi – sau đó tiến lên kiểm tra miệng vết thương của hai người.
Miệng vết thương của hai người đều do pháp thuật hắc ám tạo thành, tuy không trí mệnh nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bằng chết còn nhẹ nhàng hơn.
Snape không kiểm tra được đây là pháp thuật hắc ám nào tạo nên, anh dùng hết những pháp thuật trị liệu mà mình biết nhưng rõ ràng là không có tác dụng.
“Đây là…”
“Thần chú Gryffindor.” Dyers nghiến răng nghiến lợi, “Những tên phát rồ đó, còn tự xưng là bạch phù thủy gì chứ, ngay cả một cô bé cũng không buông tha.”
“Chuyện gì vậy?” Rowena và Helga đuổi tới kinh hô.
“Dì Rowena.” Dyers nghiến răng nghiến lợi nói, “Là những tên bại hoại trong gia tộc Gryffindor.”
“Chuyện gì đây, hẳn là không ai có thể tìm được hai người họ mới đúng.” Helga thấy hai người nằm trên mặt đất, mở to hai mắt nhìn.
“Hiện tại không phải là lúc so đo cái này, Dyers, con thông tri họ lập tức trở về, Helga, cậu chăm sóc hai người họ, cẩn thận đừng để Harry bị kích thích,” Harry thấy trên hai người toàn máu dường như có hơi sợ hãi, “Severus, tôi cần thầy giúp, chúng ta cần rất nhiều độc dược, chỉ mong trước khi Godric gấp gáp trở về chúng ta có thể giữ lại mạng của hai người.”
Snape gật gật đầu.
Phân công hợp tác tốc độ rất nhanh, Dyers viết xong thư rồi thật cẩn thận dán lại, rồi gọi Herpo về, để nó mang thư đi – đây là phương pháp Dyers gửi thư, không ai có thể tìm được Salazar, nhưng Salazar và Herpo có khế ước chủ nhân, cho nên Herpo có thể tìm được bọn họ.
Sau đó Dyers chạy tới giúp chăm sóc hai người hôn mê, Harry ngoan ngoãn ngồi một bên, dường như cậu cảm thấy sợ hãi khi thấy hai người đầy máu, lúc Dyers tiến vào cậu nắm chặt áo choàng Dyers, “Anh trai, họ sẽ không chết chứ?”
Chảy máu sẽ chết, đây là Harry nhận định, nên cậu không chỉ sợ hãi nhiều máu như vậy còn sợ hãi hai sinh mệnh này sẽ chết đi.
Dyers sờ sờ đầu Harry, dường như đang an ủi Harry cũng như đang an ủi chính mình, “Không sao, hai người họ không sao.”
Harry cái hiểu cái không gật gật đầu.
Helga đã rửa sạch máu trên người hai người, sau khi không có vết máu thì gương mặt xinh đẹp của hai người cũng khiến người ta sững sờ.
Người phụ nữ kia có một mái tóc quăn bạch kim xinh đẹp, làn da trắng nõn, bởi vì mất máu nên môi có hơi tái nhợt, mà cô bé cũng có mái tóc xoăn bạch kim xinh đẹp, khuôn mặt cô thoạt nhìn có vẻ giống người phụ nữ bảy tám phần, liếc mắt một cái cũng thấy được đây là hai mẹ con.
Không lâu sau, Rowena bưng dược tới, nhưng Snape chưa đi theo vào.
Cô và Helga đồng thời cho hai người uống dược. May mắn tuy hai người bị thương hôn mê nhưng vẫn có thể uống hết độc dược.
“Bernus hẳn là lâu hơn một chút, cô ấy cản rất nhiều thần chú cho Madtyna.” Rowena nói.
Không bao lâu, mí mắt cô bé giật giật rồi liền mở mắt.
“Dì Rowena,” Giọng cô bé rất khàn, “Con…”
“Đừng nói gì, dây thanh của con bị thương.” Helga đè lại cô nhóc vốn muốn ngồi dậy.
“Con…” Dường như cô bé nghĩ tới điều gì, hoảng sợ bắt lấy tay Rowena, tuy bị thương nhưng vì khẩn trương làm lực tay rất lớn, “Mẹ con… Mẹ con…”
“Mẹ con không sao, cô ấy ở ngay cạnh con.” Rowena an ủi nói, “Con cứ nghỉ ngơi trước, cô ấy bị thương nặng hơn con, nên một chút nữa mới tỉnh lại. Chúng ta không chữa được hết vết thương trên người con, phải đợi Godric trở về.”
Nghe thấy tên của Godric, trong mắt Madtyna hiện lên hy vọng.
“Chỉ có hai người thôi?” Helga hỏi.
“Ba ba con vì để chúng con chạy, ở lại chặn họ, mẹ nói chỉ cần chúng con không ở lâu đài thì họ sẽ không làm gì ba ba.” Madtyna cắn cắn môi, “Nếu ba ba thật sự gặp chuyện không may, con tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.”
“Đừng lo lắng, bọn họ muốn tìm chỉ có con và mẹ con thôi.” Rowena sờ sờ đầu Madtyna, “Ngủ một lát đi?”
Madtyna gật gật đầu, sau khi xác định người thân không sao lúc này mới an ổn ngủ. Giấc ngủ này mãi cho tới bầu trời tối đen cũng không tỉnh lại.
Rowena lại cho hai mẹ con uống ít độc dược, rồi bảo mọi người không cần ở lại đây nữa.
“Dì Rowena.” Dyers gọi Rowena lại, “Con có một số việc muốn nói với dì và dì Helga.”
Rowena và Helga nhìn nhau một cái.
“Hai người đi trước đi, mình đưa Harry tới bên Severus rồi nói.” Rowena gật gật đầu, nhưng Harry đã đứng ngồi không yên nửa ngày, không có Severus ở cạnh, Harry dường như không quen. Severus vẫn còn tiếp tục điều chế độc dược, Rowena cảm thấy dù Harry nhìn Severus không làm gì cũng tốt hơn ngẩn người trong này.
Chờ Rowena đưa Harry đi rồi trở về, thấy vẻ mặt Dyers có chút lo lắng.
“Làm sao vậy?” Rowena ngồi bên cạnh anh hiền hòa hỏi.
“Ngày đó, chúng con đi Hogsmeade…” Dyers kể lại toàn bộ đoạn nói chuyện mình nghe được giữa trưởng lão Gryffindor và gia tộc Black, “Obliviate kia bị hoa tai con chặn lại, khi con ngã xuống đè nó lên, bọn họ không phát hiện.”
Bình thường Dyers sẽ không mang mấy thứ này, nhưng khi ra ngoài cậu sẽ đeo chúng lên, dù sao thế giới này đều rất nguy hiểm, phòng bị hơn một chút vẫn tốt.
Cũng chính vì Dyers cẩn thận, cho nên mới có thể giữ lại tin tức này.
“Con đang nghi ngờ, những người đó có thể tìm được Bernus mà còn có năng lực đánh vào nơi đó là do Black hỗ trợ đằng sau sao?” Nghe Dyers nói xong, Rowena cau mày.
“Mình cảm thấy rất có thể.” Helga khẽ nói, “Nếu không họ không thể làm động tác lớn như vậy, dù Godric không ở đây nhưng tâm phúc của cậu ấy vẫn còn, bọn họ không điều khiển được nhiều người.”
“Dù thế nào thì chờ Godric trở về rồi nói tiếp, mình phái người tìm hiểu một chút tình huống Capse, chỉ mong đừng thương vong quá lớn.”
Bên kia, gia tộc Prince.
“Alves, đang nhìn gì vậy?” Bà Alves, Phany Prine cầm một áo choàng đi đến cạnh ông, “Đã trễ thế này còn chưa ngủ?”
“Phany, em yêu, viện tháp cho chúng ta một bất ngờ.” Alves rất hưng phấn nói.
“A?” Phany có hơi kỳ lạ nhìn ông, “Không phải anh đã đưa viện tháp cho một cậu bạn nhỏ sao?”
“A, đúng vậy đúng vậy, tuy rất nhiều người không đồng ý nhưng nếu họ có thể thấy tin tức này tuyệt đối sẽ khen ngợi quyết định trước của anh.”
“Được rồi, anh yêu à, trước lúc đó có lẽ anh nguyện ý chia sẻ phần vui sướng này với em chăng?”
“Đương nhiên, anh hoàn toàn vui lòng.” Alves nói, “Em xem tin tức viện tháp truyền về này.”
Vì Snape cũng chưa từng thấy qua viện tháp chân chính nên anh cũng không biết cái gọi là vật báu gia tộc Prince được tạo từ hai bộ phận, mà bộ phận còn lại không ghi ở trong sách. Thiếu bộ phận này, viên pháp chỉ là một vật phẩm luyện kim có thể chống đỡ tấn công ác ý. Chỉ có thêm nó viên tháp mới có thể phát huy tác dụng trong điều chế độc dược.
Đó là chìa khóa viên tháp.
Mà Alves chính là người đầu tiên biết nó sử dụng như thế nào. Cho nên ông tặng viên tháp cũng không lo lắng, vì nếu Snape không rõ dụng ý ông đưa vật báu gia tộc Prince, hoặc là không nhận lời ngỏ ý của ông thì ông cũng có thể gọi viên tháp trở về.
Nhưng hiện tại, viên tháp cho ông một tin tức, làm ông càng vui sướng.
“Pháp lực liên tiếp?” Phany nhìn tin tức trên giấy của Alves. “Ý anh là, tuần hoàn pháp lực của đứa bé này tương tự với pháp lực tuần hoàn chỉ có ở gia tộc Prince sao?”
Vì tuần hoàn pháp lực đặc biệt, gia tộc Prince có thiên phú dị bẩm trên lĩnh vực độc dược, dù sao có một số độc dược khi điều chế phải đưa pháp lực vào.
“Đúng vậy, Phany, em có biết điều này có ý nghĩa gì không?”
“Ý nghĩa là?” Phany có chút kinh hỉ nhìn chồng mình, “Nghĩa là đứa bé này rất có thể là đứa trẻ trong gia tộc chúng ta!”