Ngày hôm sau, Đan Hoành tới tìm Hoàng đế, nhưng cung nhân nói Hoàng đế bộn bề công việc nên không thể gặp hắn, vậy nên Đan Hoành liền nói muốn đi vào thiên lao thăm Hắc Uy và Nhị hoàng tử, cung nhân tuy khó xử nhưng không ngăn cản hắn.
Đan Hoành vào thiên lao, đuổi thị vệ ra, rồi nhìn hai người qua song sắt.
Hắc Uy khó hiểu hỏi.
“ Ngươi sao vào đây được? Còn ta phạm tội gì? Chẳng lẽ bởi vì Hồng nhi không tiến cung sao?”
“Gần như vậy, không hiểu sao Hoàng thượng biết chuyện ngươi và Hồng nhi kết hôn, nhưng Hoàng thượng hiểu lầm người gả cho ngươi là ta, bởi vậy…”
Đan Hoành không biết nói gì thêm liền đưa tay quệt quệt mũi.
“A! Như vậy xem ra ta chết chắc rồi”.
“Ta vào cung để tìm cách cứu ngươi ra”.
“Chuyện của các ngươi không liên quan tới ta, hãy nói cho Hoàng đế Đại Đồng rằng ta với ngươi không có quan hệ gì, để ngài ấy thả tiểu vương tar a, Bắc Phiên nếu không có ta chắc chắn sẽ loạn”.
“Không nghe thấy chúng ta đang nói gì sao? Hừ! Nếu không phải vì Na Lam ta còn lâu mới cứu ngươi”.
“Thánh chỉ tới!”
Một thái giám bước vào thiên lao tuyên đọc thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Định Bắc nguyên soái Hắc Uy, trước trận chiến dám cưới vợ, khiến việc quân trễ nải, canh ba trưa mai sẽ lôi ra võ môn trảm! Nhị hoàng tử Bắc Phiên phạm tội mưu phản, tội không thể tha, canh ba trưa mai lôi ra võ môn trảm!”
Nghe xong, Đan Hoành tự tát vào miệng mình hãy còn đang há hốc.
Đan Hoành và Hắc Uy bốn mắt nhìn nhau.
“A Hoành a! Xem ra sự việc lớn rồi, ngươi nhớ nhặt xác cho ta, còn nữa nói với Hồng nhi, ta là của nàng, ngươi nhớ tìm nhà nào tốt để gả nàng a…”
“Tiểu vương ta không thể chết được, ta còn chưa để lại hài tử nối dõi a~”
Đan Hoành không nói gì ra khỏi thiên lao, bước tới Ngự thư phòng, thị vệ ở đấy ngăn lại liền bị hắn đánh. Hắn hạ quyết tâm lần này nhất định phải gặp Hoàng thượng.
Hoàng thượng nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài liền ra lệnh cho thị vệ để Đan Hoành vào Ngự thư phòng.
“Ngươi muốn thế nào thì mới chịu thả bọn họ?”
Hoàng đế khoát tay ra lệnh cho cung nhân cùng thị vệ lui ra.
“Ái phi, chuyện của bọn họ nàng tốt nhất không nên nhúng tay vào”.
“Ta muốn cứu bọn họ, ngươi nói đi, phải như thế nào thì ngươi mới thả bọn họ?”
“Trừ phi nàng chứng minh được nàng với bọn họ không có quan hệ gì, nàng chứng mình được không?”
“Nếu ta chứng minh được ngươi sẽ thả bọn họ chứ?”
“Quân vô hí ngôn”.
“Tốt lắm, đi theo ta, ta sẽ chứng minh cho ngươi”.
Đan Hoành lôi Hoàng đế vào trong nội thất, sau đó hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo, sau khi cởi bỏ toàn bộ, Đan Hoành liền quay mặt lại, mặt đối mặt với Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn Đan Hoành ngây ngẩn cả người. (=.=)
“Thấy rõ rồi chứ, ta không thể quan hệ với bọn họ được, có thể thả người được chưa?”
Hoàng đế không nói gì, xoay người thờ thẫn bước ra ngoài, mặc cho Đan Hoành gọi lại mấy câu.
Đan Hoành mặc xong quần áo, bước ra ngoài , hắn biết việc nên làm thì hắn đã làm rồi, sống hay chết sẽ được quyết định trong ngày hôm nay.
Tối hôm đó, một tiểu công công bưng một cái bàn vào phòng Đan Hoành, trên bàn là một thước bạch lăng và một bầu rượu.
“Tiểu nhân phụng mệnh Hoàng thượng tiễn nương nương đi, Hoàng thượng nói, chỉ cần nương nương chết, hai người kia sẽ được thả đi, những thứ này để tùy nương nương chọn, nửa đêm hôm nay tiểu nhân sẽ tới nhận tin”
Đan Hoành nhìn những thứ tiểu công công mang tới liền minh bạch, Hoàng đế muốn hắn chết, nửa đêm hôm nay sẽ tới thu xác hắn, hắn chết thì Hắc Uy và Nhị hoàng tử sẽ được cứu.
Đan Hoành nhìn mấy thứ vừa được ban, càng nghĩ càng thấy mình oan ức, chỉ vì có xích mích nên đánh nhau với người ta, đã bị tên hỗn đản đó hãm hại, phải thay muội muội vào cung, vào cùng rồi, lại bởi vì xen vào việc của người khác, cứu Hoàng đế, không hiểu thế nào lại được giữ lại, ngay từ hôm hắn tiến cung chẳng phải đã xin xuất cung rồi đó sao? Là Hoàng đế không cho hắn xuất cung, lại còn phong hắn làm cửu tần, nếu không phải người Bắc Phiên đưa hắn ra khỏi cung thì hắn đã làm quý phi.
Càng nghĩ lại càng thấy Hoàng đế thật là xấu xa, thật đúng là một hôn quân, hại hắn vào cung, rõ ràng y không biết lại phong hắn làm nương nương, vậy sao cuối cùng người phải chết lại là hắn chứ?
Nhìn sắc trời đang tối dần, Đan Hoành một tay cầm rượu độc, một tay cầm thước bạch lăng, đang phân vân không biết chết kiểu nào thì dễ chịu nhất thì thấy một người đẩy cửa bước vào.
Người vừa vào chính là Ninh Bình.
“Sao lại là ngươi? Thị vệ bên ngoài đâu? Sao ngươi lại vào được đây?”
“Thị vệ bên ngoài là thủ hạ cũ của ta, ta nói với hắn để ta trông thay hắn, ngươi mau rời đây đi, ngươi sẽ được an toàn”.
“Hoàng đế phái ngươi tới?”
Ninh Bình lắc đầu.
“ Ta không thể đi, nếu ta đi, Hắc Uy và Nhị hoàng tử sẽ chết, hơn nữa thủ hạ của người cũng bị liên lụy”.
“Lẽ nào ta phải mở mắt nhìn ngươi chết?”
“Thật cảm tạ ngươi! Nhưng ta sẽ không đi, ta làm phiền nhiều người, bằng hữu hãy hứa với ta là sẽ nhặt xác của ta, còn nữa, ngươi mang cho ta một vò rượu, để ta uống cho say, ta say rồi khi chết có lẽ sẽ bớt đau, và cũng không sợ nữa, nói thực ta có chút sợ..”
“Ta thật hối hận đã để ngươi quay về cung”.
“Ngươi hẳn cũng biết, dù ngươi không giúp ta cũng sẽ tìm mọi cách để quay về”.
“Ta sẽ không tiễn ngươi, đợi lát nữa ta sai người mang rượu tới cho ngươi, hy vọng kiếp sau ta gặp được ngươi sớm hơn Hoàng thượng.”
Ninh Bình lưu lại một câu khó hiểu rồi đi ra ngoài, lát sau có người mang rượu đến.
Hoàng đế tới phòng luyện công, nơi lần đầu tiên y gặp Đan Hoành.
Hoàng đế thấy Đan Hoành thật giống Dữ phi.
Hắn thật đáng ghét, hắn là một nam nhân, vậy mà lại lừa dối tình cảm của mình, sao Nhưng sao ngực y lại đau thế này?
Cũng không thể trách hắn được, hắn luôn luôn muốn xuất cung, có lẽ hắn không cố tình muốn gạt y.
Tại sao trong những khoảnh khắc vui vẻ hạnh phúc giữa y và hắn, hắn không chịu làm rõ thân phận mình, để tới bây giờ khiến y chất đầy tình cảm với hắn?
Hắn đã cứu y mà không để ý tới tính mệnh của mình….
Hắn chết tiệt! Không thể chết!…
Lúc này Hoàng đế nghe tiếng gõ báo canh ba vang lên, y vội chạy như điên về Đan viện, …Mặc kệ hắn là nam hay là nữ, hắn chính là người mà suốt đời này y yêu.
Y muốn giữ hắn lại, là một nam nhân thì sao? Ngoại trừ việc không thể cho y con cái nối dõi, hắn luôn khiến y vui vẻ hạnh phúc, như vậy chẳng phải đã quá đủ rồi sao?
Còn nữa, y yêu hắn!
Hoàng đế chạy tới nơi thì thấy nô tài quỳ gối trước cửa phòng Đan Hoành khóc.
Y đưa tay đẩy cửa, hy vọng là mình chưa tới trễ.
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, trong phòng không có chút động tĩnh nào, chỉ có tiếng bước chân của chính y, trên giường, Đan Hoành đang nằm rất an tĩnh, rượu độc đang để bên gối, Hoàng đế bước tới, cầm bầu rượu lên, bầu rượu đã rỗng…
Hoàng đế nhắm chặt hai mắt, dòng lệ tuôn rơi.
“Ái phi! Hoành nhi! Ta xin lỗi ngươi, ngươi đang mang theo trái tim ta đi”.
Hoàng đế ngồi bên giường, áp đầu Đan Hoành vào ngực của mình, cái chết của Đan Hoành khiến y đau đớn suốt đời, cái chết của Đan Hoành đã mang theo mong ước yêu thương như một người bình thường của y.
Đan Hoành vào thiên lao, đuổi thị vệ ra, rồi nhìn hai người qua song sắt.
Hắc Uy khó hiểu hỏi.
“ Ngươi sao vào đây được? Còn ta phạm tội gì? Chẳng lẽ bởi vì Hồng nhi không tiến cung sao?”
“Gần như vậy, không hiểu sao Hoàng thượng biết chuyện ngươi và Hồng nhi kết hôn, nhưng Hoàng thượng hiểu lầm người gả cho ngươi là ta, bởi vậy…”
Đan Hoành không biết nói gì thêm liền đưa tay quệt quệt mũi.
“A! Như vậy xem ra ta chết chắc rồi”.
“Ta vào cung để tìm cách cứu ngươi ra”.
“Chuyện của các ngươi không liên quan tới ta, hãy nói cho Hoàng đế Đại Đồng rằng ta với ngươi không có quan hệ gì, để ngài ấy thả tiểu vương tar a, Bắc Phiên nếu không có ta chắc chắn sẽ loạn”.
“Không nghe thấy chúng ta đang nói gì sao? Hừ! Nếu không phải vì Na Lam ta còn lâu mới cứu ngươi”.
“Thánh chỉ tới!”
Một thái giám bước vào thiên lao tuyên đọc thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Định Bắc nguyên soái Hắc Uy, trước trận chiến dám cưới vợ, khiến việc quân trễ nải, canh ba trưa mai sẽ lôi ra võ môn trảm! Nhị hoàng tử Bắc Phiên phạm tội mưu phản, tội không thể tha, canh ba trưa mai lôi ra võ môn trảm!”
Nghe xong, Đan Hoành tự tát vào miệng mình hãy còn đang há hốc.
Đan Hoành và Hắc Uy bốn mắt nhìn nhau.
“A Hoành a! Xem ra sự việc lớn rồi, ngươi nhớ nhặt xác cho ta, còn nữa nói với Hồng nhi, ta là của nàng, ngươi nhớ tìm nhà nào tốt để gả nàng a…”
“Tiểu vương ta không thể chết được, ta còn chưa để lại hài tử nối dõi a~”
Đan Hoành không nói gì ra khỏi thiên lao, bước tới Ngự thư phòng, thị vệ ở đấy ngăn lại liền bị hắn đánh. Hắn hạ quyết tâm lần này nhất định phải gặp Hoàng thượng.
Hoàng thượng nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài liền ra lệnh cho thị vệ để Đan Hoành vào Ngự thư phòng.
“Ngươi muốn thế nào thì mới chịu thả bọn họ?”
Hoàng đế khoát tay ra lệnh cho cung nhân cùng thị vệ lui ra.
“Ái phi, chuyện của bọn họ nàng tốt nhất không nên nhúng tay vào”.
“Ta muốn cứu bọn họ, ngươi nói đi, phải như thế nào thì ngươi mới thả bọn họ?”
“Trừ phi nàng chứng minh được nàng với bọn họ không có quan hệ gì, nàng chứng mình được không?”
“Nếu ta chứng minh được ngươi sẽ thả bọn họ chứ?”
“Quân vô hí ngôn”.
“Tốt lắm, đi theo ta, ta sẽ chứng minh cho ngươi”.
Đan Hoành lôi Hoàng đế vào trong nội thất, sau đó hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo, sau khi cởi bỏ toàn bộ, Đan Hoành liền quay mặt lại, mặt đối mặt với Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn Đan Hoành ngây ngẩn cả người. (=.=)
“Thấy rõ rồi chứ, ta không thể quan hệ với bọn họ được, có thể thả người được chưa?”
Hoàng đế không nói gì, xoay người thờ thẫn bước ra ngoài, mặc cho Đan Hoành gọi lại mấy câu.
Đan Hoành mặc xong quần áo, bước ra ngoài , hắn biết việc nên làm thì hắn đã làm rồi, sống hay chết sẽ được quyết định trong ngày hôm nay.
Tối hôm đó, một tiểu công công bưng một cái bàn vào phòng Đan Hoành, trên bàn là một thước bạch lăng và một bầu rượu.
“Tiểu nhân phụng mệnh Hoàng thượng tiễn nương nương đi, Hoàng thượng nói, chỉ cần nương nương chết, hai người kia sẽ được thả đi, những thứ này để tùy nương nương chọn, nửa đêm hôm nay tiểu nhân sẽ tới nhận tin”
Đan Hoành nhìn những thứ tiểu công công mang tới liền minh bạch, Hoàng đế muốn hắn chết, nửa đêm hôm nay sẽ tới thu xác hắn, hắn chết thì Hắc Uy và Nhị hoàng tử sẽ được cứu.
Đan Hoành nhìn mấy thứ vừa được ban, càng nghĩ càng thấy mình oan ức, chỉ vì có xích mích nên đánh nhau với người ta, đã bị tên hỗn đản đó hãm hại, phải thay muội muội vào cung, vào cùng rồi, lại bởi vì xen vào việc của người khác, cứu Hoàng đế, không hiểu thế nào lại được giữ lại, ngay từ hôm hắn tiến cung chẳng phải đã xin xuất cung rồi đó sao? Là Hoàng đế không cho hắn xuất cung, lại còn phong hắn làm cửu tần, nếu không phải người Bắc Phiên đưa hắn ra khỏi cung thì hắn đã làm quý phi.
Càng nghĩ lại càng thấy Hoàng đế thật là xấu xa, thật đúng là một hôn quân, hại hắn vào cung, rõ ràng y không biết lại phong hắn làm nương nương, vậy sao cuối cùng người phải chết lại là hắn chứ?
Nhìn sắc trời đang tối dần, Đan Hoành một tay cầm rượu độc, một tay cầm thước bạch lăng, đang phân vân không biết chết kiểu nào thì dễ chịu nhất thì thấy một người đẩy cửa bước vào.
Người vừa vào chính là Ninh Bình.
“Sao lại là ngươi? Thị vệ bên ngoài đâu? Sao ngươi lại vào được đây?”
“Thị vệ bên ngoài là thủ hạ cũ của ta, ta nói với hắn để ta trông thay hắn, ngươi mau rời đây đi, ngươi sẽ được an toàn”.
“Hoàng đế phái ngươi tới?”
Ninh Bình lắc đầu.
“ Ta không thể đi, nếu ta đi, Hắc Uy và Nhị hoàng tử sẽ chết, hơn nữa thủ hạ của người cũng bị liên lụy”.
“Lẽ nào ta phải mở mắt nhìn ngươi chết?”
“Thật cảm tạ ngươi! Nhưng ta sẽ không đi, ta làm phiền nhiều người, bằng hữu hãy hứa với ta là sẽ nhặt xác của ta, còn nữa, ngươi mang cho ta một vò rượu, để ta uống cho say, ta say rồi khi chết có lẽ sẽ bớt đau, và cũng không sợ nữa, nói thực ta có chút sợ..”
“Ta thật hối hận đã để ngươi quay về cung”.
“Ngươi hẳn cũng biết, dù ngươi không giúp ta cũng sẽ tìm mọi cách để quay về”.
“Ta sẽ không tiễn ngươi, đợi lát nữa ta sai người mang rượu tới cho ngươi, hy vọng kiếp sau ta gặp được ngươi sớm hơn Hoàng thượng.”
Ninh Bình lưu lại một câu khó hiểu rồi đi ra ngoài, lát sau có người mang rượu đến.
Hoàng đế tới phòng luyện công, nơi lần đầu tiên y gặp Đan Hoành.
Hoàng đế thấy Đan Hoành thật giống Dữ phi.
Hắn thật đáng ghét, hắn là một nam nhân, vậy mà lại lừa dối tình cảm của mình, sao Nhưng sao ngực y lại đau thế này?
Cũng không thể trách hắn được, hắn luôn luôn muốn xuất cung, có lẽ hắn không cố tình muốn gạt y.
Tại sao trong những khoảnh khắc vui vẻ hạnh phúc giữa y và hắn, hắn không chịu làm rõ thân phận mình, để tới bây giờ khiến y chất đầy tình cảm với hắn?
Hắn đã cứu y mà không để ý tới tính mệnh của mình….
Hắn chết tiệt! Không thể chết!…
Lúc này Hoàng đế nghe tiếng gõ báo canh ba vang lên, y vội chạy như điên về Đan viện, …Mặc kệ hắn là nam hay là nữ, hắn chính là người mà suốt đời này y yêu.
Y muốn giữ hắn lại, là một nam nhân thì sao? Ngoại trừ việc không thể cho y con cái nối dõi, hắn luôn khiến y vui vẻ hạnh phúc, như vậy chẳng phải đã quá đủ rồi sao?
Còn nữa, y yêu hắn!
Hoàng đế chạy tới nơi thì thấy nô tài quỳ gối trước cửa phòng Đan Hoành khóc.
Y đưa tay đẩy cửa, hy vọng là mình chưa tới trễ.
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, trong phòng không có chút động tĩnh nào, chỉ có tiếng bước chân của chính y, trên giường, Đan Hoành đang nằm rất an tĩnh, rượu độc đang để bên gối, Hoàng đế bước tới, cầm bầu rượu lên, bầu rượu đã rỗng…
Hoàng đế nhắm chặt hai mắt, dòng lệ tuôn rơi.
“Ái phi! Hoành nhi! Ta xin lỗi ngươi, ngươi đang mang theo trái tim ta đi”.
Hoàng đế ngồi bên giường, áp đầu Đan Hoành vào ngực của mình, cái chết của Đan Hoành khiến y đau đớn suốt đời, cái chết của Đan Hoành đã mang theo mong ước yêu thương như một người bình thường của y.