Nhật ký Triển Chiêu —— đã khuyết.
***************************
Gần như tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt. Khi Triển Chiêu nghe thấy thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, trong đầu điện quang hỏa thạch xẹt qua vài ý nghĩ, chớp mắt tất cả những chi tiết nhỏ trước giờ bọn họ vẫn không để ý đến lần lượt hiện lên:
Tông Nguyệt Kiến xuất hiện có phần quá mức trùng hợp, trùng hợp khiến cho người ta phải nghi ngờ.
Đầu tiên, nàng nói nàng là thiếu nữ một gia đình giàu có bình thường, nếu vậy, sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tộc nhân bị giết, toàn gia bị diệt, nàng nên có chút phản ứng không giống như người bình thường mới đúng, tỷ như kinh hoảng, phẫn hận… Thế nhưng, biểu hiện của nàng vào lúc ấy thực sự là quá bình tĩnh, đầu tiên là liều lĩnh cầu cứu Âu Dương Xuân, trải qua nguy hiểm cũng lại bình tĩnh —— thậm chí ngay cả một tiếng sợ hãi nàng cũng chẳng kêu lên!
Tuy sau đó, nàng có vẻ như không chống đỡ nổi mà ngất xỉu, nhưng chính y cũng từng bắt mạch cho nàng, mạch cũng không có gì bất thường, bây giờ nghĩ lại, đây mới chính là điều bất thường lớn nhất —— nàng nói nàng bị hai gã kia bắt giữ chừng mấy ngày, vậy mà, mạch của nàng lại quá ổn định, một chút cảm giác suy yếu cũng không có!
Chỉ hận bọn họ không đủ kinh nghiệm giang hồ, không cảm thấy những điều này có gì không ổn, cũng không nói với Âu Dương đại ca, nếu không với kinh nghiệm của Âu Dương Xuân, nhất định sẽ phát hiện ra điều bất thường…
Sau đó chính là đoạn đường đến Vũ Di Sơn. Bọn họ cũng không gặp phải kẻ nào đến chặn cướp, chỉ là thuận tay giải quyết vài tên cường đạo không có mắt. Nhưng, tất cả đều không có bất kỳ ai nhằm vào Tông Nguyệt Kiến. Trái lại, Tông Nguyệt Kiến nói khối ngọc giác này là bảo vật gia truyền, không thể dễ dàng cho người khác thấy, nhưng nàng lại dễ dàng như vậy mà lấy ra cho mấy người bọn họ xem, chuyện này cùng với lời giải thích và cá tính của nàng không khỏi có sự khác biệt —— qua mấy ngày ở chung này, y khẳng định, bản thân Tông Nguyệt Kiến là một người rất cẩn thận, một người như vậy, chẳng lý nào lại dễ dàng tin tưởng ba người xa lạ mới đúng.
Tóm lại, trong lòng Triển Chiêu đại khái đã có một kết luận:
Tông Nguyệt Kiến này, là cố ý dẫn bọn họ đến Vũ Di Sơn!
Y cúi đầu nhìn Bạch Ngọc Đường đang bất tỉnh nhân sự trước ngực mình, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nếu như y cẩn thận hơn một chút, nếu như y cẩn thận hơn một chút nữa…
Y từ từ đứng dậy, đưa tay vuốt ve Cự Khuyết bên hông mình.
Đi tới trước cửa, mở cửa.
Tông Nguyệt Kiến đứng ở đó.
Lúc này Tông Nguyệt Kiến, xem ra hoàn toàn không giống với thiếu nữ y từng gặp và ở chung suốt thời gian qua. Vẫn là gương mặt đó, vẫn là y phục đó, nhưng, thần thái và khí chất so với lúc trước thì hoàn toàn như hai người khác nhau.
Ánh mắt lạnh như băng, thần thái miệt thị hết thảy, vẻ mặt bất nộ tự uy (ko cần tỏ ra giận dữ mà vẫn vô cùng uy lực)…
Khí thế phát ra từ trên người nàng, khiến cho Triển Chiêu không tự chủ được cắn chặt răng.
“Rốt cuộc cô là ai?!”
Y tận lực bình tĩnh hỏi, nhưng hai tay không kiềm chế được mà run lên —— là căng thẳng, nhưng càng nhiều hơn là phẫn hận.
Nếu như Ngọc Đường có chuyện bất trắc…
Tay nắm Cự Khuyết thật chặt —— Cự Khuyết, là hắn tặng cho y…
“Ngươi nói xem?”
Tông Nguyệt Kiến mỉm cười, nhưng không làm cho Triển Chiêu thoải mái được chút nào. Y giận tái mặt đề phòng, đang nghĩ có nên rút Cự Khuyết ra hay không, đã thấy Tông Nguyệt Kiến chậm rãi lấy ra một thứ từ trước ngực.
Đó là một kiếm tuệ màu trắng. Trên đó còn treo hai viên minh châu lớn.
Đồng tử của Triển Chiêu phút chốc thu nhỏ lại.
Ký ức vô tình quay trở về năm mình còn bị thương, sơn động lạnh giá kia, trường kiếm trắng như tuyết kia…
“Chiêu Nhi, con muốn thanh kiếm này?”
“Vâng! La Sát cô cô, con luôn cảm thấy thanh kiếm này rất giống với bằng hữu của con.”
“… Nếu con muốn, thì rút ra thử xem!”
…
“Cô cô! Con rút ra rồi! Người xem! Kiếm này tên gọi là gì a?”
“… Họa Ảnh, tên nó là Họa Ảnh.”
“Họa Ảnh?”
“Đúng. Chính là Họa Ảnh. Ý là hình bóng của Cự Khuyết.”
“Tại sao là hình bóng của Cự Khuyết?”
“Cự Khuyết nhất xuất, Họa Ảnh tương tùy. Năm đó bọn họ chính là như vậy…”
“Ơ? La Sát cô cô, kiếm này… sao không có kiếm tuệ ạ?”
“Kiếm tuệ ở chỗ người khác. Chiêu Nhi, con phải nhớ kỹ, nếu có một ngày, con nhìn thấy người nào có kiếm tuệ màu trắng treo hai viên minh châu, nhất định phải tránh xa người đó ra!”
“Tại sao?”
“… Bởi vì người đó vốn là chủ nhân của Họa Ảnh. Nàng ấy và ta, còn có sư phụ Tĩnh Phong, sư bá Đạo Ảnh của con có chút gút mắc —— nếu để nàng ta thấy con, có thể nàng sẽ ra tay giết con!”
“… Nàng ta là ai ạ?”
“… Đừng hỏi, hài tử, chuyện này đối với con không có lợi. Có thể, bây giờ nàng ta đã không còn ở trên thế gian này, nhưng —— con chỉ cần nhớ kỹ lời ta là tốt rồi. Chính vì người đó, sư phụ và sư bá của con mới lập lời thề cả đời không được giết người.”
“…”
Ký ức năm xưa từng chút từng chút một hiện lên trước mắt, nhìn kiếm tuệ trước mặt kia, ánh mắt y thoáng tán lạc, lập tức sáng quắc lên nhìn về phía Tông Nguyệt Kiến.
“Cô là…”
“Ta chính là người mà ngươi đang nghĩ đến. Nếu không có chuyện lúc trước, có lẽ ngươi đã có thể gọi ta một tiếng sư mẫu.”
Tông Nguyệt Kiến cười lạnh, nhưng từ trong ánh mắt của nàng Triển Chiêu nhận ra một tia cay đắng.
Nhưng, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của nàng liền lạnh lẽo trở lại, thậm chí còn có chút cuồng loạn: “Thế nhưng hiện tại, ta chỉ là đến lấy mạng người!”
“Oành” một tiếng, Triển Chiêu bị Tông Nguyệt Kiến tiện tay đánh cả người bay ra ngoài, sau đó tầng tầng đánh vào người sau vách tường.
Đúng lúc ấy, bên cạnh y, truyền đến một tiếng kêu cực kỳ suy yếu:
“Chiêu!”
Dĩ nhiên là Bạch Ngọc Đường vốn đang chìm trong hôn mê chẳng biết từ khi nào đã chật vật đi tới trước cửa, hai mắt không hề chớp nhìn Triển Chiêu, thấy khóe môi Triển Chiêu tràn ra máu tươi, hai mắt ngay tức khắc đỏ rực lên.
“Ngươi —— dĩ nhiên thương tổn y…”
“Tranh” một tiếng, Họa Ảnh ra khỏi vỏ, thế nhưng tình cảnh của hắn lúc này, căn bản không cầm nổi trọng kiếm, lập tức hai tay trượt đi, chỉ có thể miễn cưỡng dùng kiếm chống đỡ thân thể của chính mình.
Nhưng cặp mắt kia, vẫn quật cường nhìn nàng, nửa điểm cũng không thối lui.
***************************
Gần như tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt. Khi Triển Chiêu nghe thấy thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, trong đầu điện quang hỏa thạch xẹt qua vài ý nghĩ, chớp mắt tất cả những chi tiết nhỏ trước giờ bọn họ vẫn không để ý đến lần lượt hiện lên:
Tông Nguyệt Kiến xuất hiện có phần quá mức trùng hợp, trùng hợp khiến cho người ta phải nghi ngờ.
Đầu tiên, nàng nói nàng là thiếu nữ một gia đình giàu có bình thường, nếu vậy, sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tộc nhân bị giết, toàn gia bị diệt, nàng nên có chút phản ứng không giống như người bình thường mới đúng, tỷ như kinh hoảng, phẫn hận… Thế nhưng, biểu hiện của nàng vào lúc ấy thực sự là quá bình tĩnh, đầu tiên là liều lĩnh cầu cứu Âu Dương Xuân, trải qua nguy hiểm cũng lại bình tĩnh —— thậm chí ngay cả một tiếng sợ hãi nàng cũng chẳng kêu lên!
Tuy sau đó, nàng có vẻ như không chống đỡ nổi mà ngất xỉu, nhưng chính y cũng từng bắt mạch cho nàng, mạch cũng không có gì bất thường, bây giờ nghĩ lại, đây mới chính là điều bất thường lớn nhất —— nàng nói nàng bị hai gã kia bắt giữ chừng mấy ngày, vậy mà, mạch của nàng lại quá ổn định, một chút cảm giác suy yếu cũng không có!
Chỉ hận bọn họ không đủ kinh nghiệm giang hồ, không cảm thấy những điều này có gì không ổn, cũng không nói với Âu Dương đại ca, nếu không với kinh nghiệm của Âu Dương Xuân, nhất định sẽ phát hiện ra điều bất thường…
Sau đó chính là đoạn đường đến Vũ Di Sơn. Bọn họ cũng không gặp phải kẻ nào đến chặn cướp, chỉ là thuận tay giải quyết vài tên cường đạo không có mắt. Nhưng, tất cả đều không có bất kỳ ai nhằm vào Tông Nguyệt Kiến. Trái lại, Tông Nguyệt Kiến nói khối ngọc giác này là bảo vật gia truyền, không thể dễ dàng cho người khác thấy, nhưng nàng lại dễ dàng như vậy mà lấy ra cho mấy người bọn họ xem, chuyện này cùng với lời giải thích và cá tính của nàng không khỏi có sự khác biệt —— qua mấy ngày ở chung này, y khẳng định, bản thân Tông Nguyệt Kiến là một người rất cẩn thận, một người như vậy, chẳng lý nào lại dễ dàng tin tưởng ba người xa lạ mới đúng.
Tóm lại, trong lòng Triển Chiêu đại khái đã có một kết luận:
Tông Nguyệt Kiến này, là cố ý dẫn bọn họ đến Vũ Di Sơn!
Y cúi đầu nhìn Bạch Ngọc Đường đang bất tỉnh nhân sự trước ngực mình, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nếu như y cẩn thận hơn một chút, nếu như y cẩn thận hơn một chút nữa…
Y từ từ đứng dậy, đưa tay vuốt ve Cự Khuyết bên hông mình.
Đi tới trước cửa, mở cửa.
Tông Nguyệt Kiến đứng ở đó.
Lúc này Tông Nguyệt Kiến, xem ra hoàn toàn không giống với thiếu nữ y từng gặp và ở chung suốt thời gian qua. Vẫn là gương mặt đó, vẫn là y phục đó, nhưng, thần thái và khí chất so với lúc trước thì hoàn toàn như hai người khác nhau.
Ánh mắt lạnh như băng, thần thái miệt thị hết thảy, vẻ mặt bất nộ tự uy (ko cần tỏ ra giận dữ mà vẫn vô cùng uy lực)…
Khí thế phát ra từ trên người nàng, khiến cho Triển Chiêu không tự chủ được cắn chặt răng.
“Rốt cuộc cô là ai?!”
Y tận lực bình tĩnh hỏi, nhưng hai tay không kiềm chế được mà run lên —— là căng thẳng, nhưng càng nhiều hơn là phẫn hận.
Nếu như Ngọc Đường có chuyện bất trắc…
Tay nắm Cự Khuyết thật chặt —— Cự Khuyết, là hắn tặng cho y…
“Ngươi nói xem?”
Tông Nguyệt Kiến mỉm cười, nhưng không làm cho Triển Chiêu thoải mái được chút nào. Y giận tái mặt đề phòng, đang nghĩ có nên rút Cự Khuyết ra hay không, đã thấy Tông Nguyệt Kiến chậm rãi lấy ra một thứ từ trước ngực.
Đó là một kiếm tuệ màu trắng. Trên đó còn treo hai viên minh châu lớn.
Đồng tử của Triển Chiêu phút chốc thu nhỏ lại.
Ký ức vô tình quay trở về năm mình còn bị thương, sơn động lạnh giá kia, trường kiếm trắng như tuyết kia…
“Chiêu Nhi, con muốn thanh kiếm này?”
“Vâng! La Sát cô cô, con luôn cảm thấy thanh kiếm này rất giống với bằng hữu của con.”
“… Nếu con muốn, thì rút ra thử xem!”
…
“Cô cô! Con rút ra rồi! Người xem! Kiếm này tên gọi là gì a?”
“… Họa Ảnh, tên nó là Họa Ảnh.”
“Họa Ảnh?”
“Đúng. Chính là Họa Ảnh. Ý là hình bóng của Cự Khuyết.”
“Tại sao là hình bóng của Cự Khuyết?”
“Cự Khuyết nhất xuất, Họa Ảnh tương tùy. Năm đó bọn họ chính là như vậy…”
“Ơ? La Sát cô cô, kiếm này… sao không có kiếm tuệ ạ?”
“Kiếm tuệ ở chỗ người khác. Chiêu Nhi, con phải nhớ kỹ, nếu có một ngày, con nhìn thấy người nào có kiếm tuệ màu trắng treo hai viên minh châu, nhất định phải tránh xa người đó ra!”
“Tại sao?”
“… Bởi vì người đó vốn là chủ nhân của Họa Ảnh. Nàng ấy và ta, còn có sư phụ Tĩnh Phong, sư bá Đạo Ảnh của con có chút gút mắc —— nếu để nàng ta thấy con, có thể nàng sẽ ra tay giết con!”
“… Nàng ta là ai ạ?”
“… Đừng hỏi, hài tử, chuyện này đối với con không có lợi. Có thể, bây giờ nàng ta đã không còn ở trên thế gian này, nhưng —— con chỉ cần nhớ kỹ lời ta là tốt rồi. Chính vì người đó, sư phụ và sư bá của con mới lập lời thề cả đời không được giết người.”
“…”
Ký ức năm xưa từng chút từng chút một hiện lên trước mắt, nhìn kiếm tuệ trước mặt kia, ánh mắt y thoáng tán lạc, lập tức sáng quắc lên nhìn về phía Tông Nguyệt Kiến.
“Cô là…”
“Ta chính là người mà ngươi đang nghĩ đến. Nếu không có chuyện lúc trước, có lẽ ngươi đã có thể gọi ta một tiếng sư mẫu.”
Tông Nguyệt Kiến cười lạnh, nhưng từ trong ánh mắt của nàng Triển Chiêu nhận ra một tia cay đắng.
Nhưng, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của nàng liền lạnh lẽo trở lại, thậm chí còn có chút cuồng loạn: “Thế nhưng hiện tại, ta chỉ là đến lấy mạng người!”
“Oành” một tiếng, Triển Chiêu bị Tông Nguyệt Kiến tiện tay đánh cả người bay ra ngoài, sau đó tầng tầng đánh vào người sau vách tường.
Đúng lúc ấy, bên cạnh y, truyền đến một tiếng kêu cực kỳ suy yếu:
“Chiêu!”
Dĩ nhiên là Bạch Ngọc Đường vốn đang chìm trong hôn mê chẳng biết từ khi nào đã chật vật đi tới trước cửa, hai mắt không hề chớp nhìn Triển Chiêu, thấy khóe môi Triển Chiêu tràn ra máu tươi, hai mắt ngay tức khắc đỏ rực lên.
“Ngươi —— dĩ nhiên thương tổn y…”
“Tranh” một tiếng, Họa Ảnh ra khỏi vỏ, thế nhưng tình cảnh của hắn lúc này, căn bản không cầm nổi trọng kiếm, lập tức hai tay trượt đi, chỉ có thể miễn cưỡng dùng kiếm chống đỡ thân thể của chính mình.
Nhưng cặp mắt kia, vẫn quật cường nhìn nàng, nửa điểm cũng không thối lui.