Năm Thiên Thánh thứ hai, ngày mùng 9 tháng 10, trời râm.
Chuột chết! Chuột thối! Chuột trắng đáng ghét!!
Hắn sao có thể… có thể…
Thật muốn dùng kiếm một nhát chém chết hắn!!
May mà lúc đó không có ai nhìn thấy, bằng không, nhất định mình sẽ đem con chuột chết kia băm thành tám mảnh, vứt cho Tiểu Hoàng ăn!!
Cái gì chứ! Dựa vào cái gì chỉ có một mình mình khổ não, còn hắn lại cứ như người không liên quan ung dung tự tại tiếp tục du ngoạn uống rượu?
Quả nhiên, con chuột làm người ta căm ghét nhất!!!
Chuột chết chuột chết chuột chết!!!!
*******************
Nói là muốn đến chơi cờ, nhưng sau khi Tĩnh Phong đến chỗ Đạo Ảnh, ngay lập tức sẽ quẳng đồ đệ của lão sang một bên —— dù sao cũng không phải lần đầu tiên như vậy, có tiểu tử Bạch Ngọc Đường kia ở đây, có lẽ cũng chẳng phiền đến lão.
Thế là, lại như thường lệ, hai lão đầu vừa tụ họp rồi rời đi, Bạch Ngọc Đường liền lập tức reo hò nhảy cẫng lên, kéo Triển Chiêu liền chạy.
“Này! Con chuột trắng! Ngươi làm cái gì?!”
Triển Chiêu bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn lôi thẳng đến thư phòng của Đạo Ảnh, không hiểu gì trợn tròn đôi mắt đen láy trong suốt lên.
“Cho ngươi xem cái này hay lắm!”
Bạch Ngọc Đường vô cùng thần bí nói, kéo Triển Chiêu ngồi xuống ghế, sau đó, cẩn thận từng li từng tí một lôi một cái hộp gỗ dài từ một góc kín đáo nào đấy ra, đem đến trước mặt Triển Chiêu như dâng vật quý.
“Đây là cái gì?” Triển Chiêu trừng mắt nhìn cái hộp gỗ kia, đầy mặt nghi vấn.
“Đây là bảo bối của sư phụ ta! Vất vả lắm ta mới phát hiện ra đó! Cũng chỉ có ngươi mới có phúc khí nhìn thấy đó nha!”
Ngữ khí Bạch Ngọc Đường không khỏi đắc ý.
Bảo bối của Đạo Ảnh sư bá?! Lòng hiếu kỳ của Triển Chiêu lập tức dâng lên. Mắt thấy Bạch Ngọc Đường cực kỳ thành thạo cầm một sợi dây kẽm chọc qua chọc lại vào lỗ khóa trên hộp, ung dung mở cái ổ khóa cũ ra, y không nhịn được khen một tiếng:
“Bạch Ngọc Đường, công phu mở khóa của ngươi cũng lợi hại thật đó!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, mặt lộ vẻ đắc ý: “Đó là đương nhiên! Cũng không nhìn một chút xem ta là ai?!”
Vừa nói, tay hắn cũng không rảnh rỗi, vứt cái khóa sang một bên, rồi mở cái hộp gỗ dài kia ra. Tức thì, một thanh trường kiếm vô cùng cổ hiện ra trước mặt hai người.
Không nghĩ tới trong hộp lại là một thanh trường kiếm, Triển Chiêu hít vào một hơi, kiếm này vừa nhìn đã biết không phải vật phàm, đặc biệt là đối với tiểu hài tử ở độ tuổi như bọn y mà nói, đao kiếm là thứ có sức hấp dẫn không gì sánh bằng. Không nhịn được, y đưa tay ra, nhấc thanh kiếm kia lên, thích thú ngắm nghía không buông.
“Kiếm tên ‘Cự Khuyết’, là một trong thượng cổ thập đại bảo kiếm!” Bạch Ngọc Đường dương dương tự đắc khoe khoang học thức, nhìn Triển Chiêu cầm thanh Cự Khuyết này, không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng hợp. Nhưng ngoài miệng thì vẫn trêu cười nói:
“Làm sao? Mèo con, ngươi yêu thích? Không nỡ đặt xuống?”
Triển Chiêu lườm hắn một cái, vốn định buông kiếm, nhưng thực sự lại có chút không nỡ, dứt khoát vờ như không nghe thấy Bạch Ngọc Đường, đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, hơi vận lực, chỉ nghe “Tranh” một tiếng, trường kiếm ra khỏi bao một nửa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhè nhẹ, phát ra ánh sáng mờ ảo.
“Thực sự là hảo kiếm!” Y bật thốt lên, tuy y chỉ phán đoán tốt xấu mà không xuất kiếm, nhưng vẫn cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo trên thanh kiếm kia. Thấy Bạch Ngọc Đường vừa nói đây là “một trong thượng cổ thập đại bảo kiếm”, nhất định là không sai được!
“Đương nhiên là hảo kiếm rồi!” Bạch Ngọc Đường đưa tay phủi phủi thân kiếm một cái, cười nói, “Nếu không phải hảo kiếm, làm sao lão già kia lại giấu xuống tận đáy hòm bảo bối? Đáng tiếc kiếm này dày nặng có thừa, nhẹ nhàng không đủ, không hợp khẩu vị của Bạch gia, bằng không…”
“Không đâu! Ta cảm thấy kiếm này rất vừa vặn!”
Triển Chiêu nói, rút hết kiếm ra, dựa vào cách thức mà Tĩnh Phong dạy, tay trái cầm kiếm quyết, vãn mấy cái kiếm hoa. Ngoại trừ kiếm hơi nặng thì cảm thấy khá thuận tay. Chỉ tiếc chỗ trỗng trong thư phòng quá nhỏ, không triển khai được, bằng không đúng là y vẫn muốn thử một chút bộ kiếm pháp sư phụ vừa dạy.
Hai đứa nhóc đang thưởng thức thanh kiếm Cự Khuyết, bỗng nhiên có tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền đến tai, khiến cả hai sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ —— thanh âm kia bọn chúng không thể quen thuộc hơn, không phải sư phụ của bọn chúng Tĩnh Phong và Đạo Ảnh thì là ai?!
Ngay lập tức, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng thu hồi Cự Khuyết, đem khoá khóa lại rồi cất hộp về chỗ cũ. Có lẽ vì có tật giật mình, tay chân cả hai đều có chút luống cuống, trực giác mách bảo trước tiên phải tìm một nơi để trốn.
Nhìn xung quanh, Triển Chiêu chỉ tay vào bên cạnh giường, hướng về Bạch Ngọc Đường liếc mắt ra hiệu, cả hai nhanh chóng chui xuống gầm giường.
Cùng lúc ấy, tiếng cửa mở vang lên, giọng nói của Tĩnh Phong cũng truyền vào tai hai đứa:
“Ồ? Hai thằng nhóc kia lại không có ở đây a!”
Chuột chết! Chuột thối! Chuột trắng đáng ghét!!
Hắn sao có thể… có thể…
Thật muốn dùng kiếm một nhát chém chết hắn!!
May mà lúc đó không có ai nhìn thấy, bằng không, nhất định mình sẽ đem con chuột chết kia băm thành tám mảnh, vứt cho Tiểu Hoàng ăn!!
Cái gì chứ! Dựa vào cái gì chỉ có một mình mình khổ não, còn hắn lại cứ như người không liên quan ung dung tự tại tiếp tục du ngoạn uống rượu?
Quả nhiên, con chuột làm người ta căm ghét nhất!!!
Chuột chết chuột chết chuột chết!!!!
*******************
Nói là muốn đến chơi cờ, nhưng sau khi Tĩnh Phong đến chỗ Đạo Ảnh, ngay lập tức sẽ quẳng đồ đệ của lão sang một bên —— dù sao cũng không phải lần đầu tiên như vậy, có tiểu tử Bạch Ngọc Đường kia ở đây, có lẽ cũng chẳng phiền đến lão.
Thế là, lại như thường lệ, hai lão đầu vừa tụ họp rồi rời đi, Bạch Ngọc Đường liền lập tức reo hò nhảy cẫng lên, kéo Triển Chiêu liền chạy.
“Này! Con chuột trắng! Ngươi làm cái gì?!”
Triển Chiêu bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn lôi thẳng đến thư phòng của Đạo Ảnh, không hiểu gì trợn tròn đôi mắt đen láy trong suốt lên.
“Cho ngươi xem cái này hay lắm!”
Bạch Ngọc Đường vô cùng thần bí nói, kéo Triển Chiêu ngồi xuống ghế, sau đó, cẩn thận từng li từng tí một lôi một cái hộp gỗ dài từ một góc kín đáo nào đấy ra, đem đến trước mặt Triển Chiêu như dâng vật quý.
“Đây là cái gì?” Triển Chiêu trừng mắt nhìn cái hộp gỗ kia, đầy mặt nghi vấn.
“Đây là bảo bối của sư phụ ta! Vất vả lắm ta mới phát hiện ra đó! Cũng chỉ có ngươi mới có phúc khí nhìn thấy đó nha!”
Ngữ khí Bạch Ngọc Đường không khỏi đắc ý.
Bảo bối của Đạo Ảnh sư bá?! Lòng hiếu kỳ của Triển Chiêu lập tức dâng lên. Mắt thấy Bạch Ngọc Đường cực kỳ thành thạo cầm một sợi dây kẽm chọc qua chọc lại vào lỗ khóa trên hộp, ung dung mở cái ổ khóa cũ ra, y không nhịn được khen một tiếng:
“Bạch Ngọc Đường, công phu mở khóa của ngươi cũng lợi hại thật đó!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, mặt lộ vẻ đắc ý: “Đó là đương nhiên! Cũng không nhìn một chút xem ta là ai?!”
Vừa nói, tay hắn cũng không rảnh rỗi, vứt cái khóa sang một bên, rồi mở cái hộp gỗ dài kia ra. Tức thì, một thanh trường kiếm vô cùng cổ hiện ra trước mặt hai người.
Không nghĩ tới trong hộp lại là một thanh trường kiếm, Triển Chiêu hít vào một hơi, kiếm này vừa nhìn đã biết không phải vật phàm, đặc biệt là đối với tiểu hài tử ở độ tuổi như bọn y mà nói, đao kiếm là thứ có sức hấp dẫn không gì sánh bằng. Không nhịn được, y đưa tay ra, nhấc thanh kiếm kia lên, thích thú ngắm nghía không buông.
“Kiếm tên ‘Cự Khuyết’, là một trong thượng cổ thập đại bảo kiếm!” Bạch Ngọc Đường dương dương tự đắc khoe khoang học thức, nhìn Triển Chiêu cầm thanh Cự Khuyết này, không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng hợp. Nhưng ngoài miệng thì vẫn trêu cười nói:
“Làm sao? Mèo con, ngươi yêu thích? Không nỡ đặt xuống?”
Triển Chiêu lườm hắn một cái, vốn định buông kiếm, nhưng thực sự lại có chút không nỡ, dứt khoát vờ như không nghe thấy Bạch Ngọc Đường, đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, hơi vận lực, chỉ nghe “Tranh” một tiếng, trường kiếm ra khỏi bao một nửa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhè nhẹ, phát ra ánh sáng mờ ảo.
“Thực sự là hảo kiếm!” Y bật thốt lên, tuy y chỉ phán đoán tốt xấu mà không xuất kiếm, nhưng vẫn cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo trên thanh kiếm kia. Thấy Bạch Ngọc Đường vừa nói đây là “một trong thượng cổ thập đại bảo kiếm”, nhất định là không sai được!
“Đương nhiên là hảo kiếm rồi!” Bạch Ngọc Đường đưa tay phủi phủi thân kiếm một cái, cười nói, “Nếu không phải hảo kiếm, làm sao lão già kia lại giấu xuống tận đáy hòm bảo bối? Đáng tiếc kiếm này dày nặng có thừa, nhẹ nhàng không đủ, không hợp khẩu vị của Bạch gia, bằng không…”
“Không đâu! Ta cảm thấy kiếm này rất vừa vặn!”
Triển Chiêu nói, rút hết kiếm ra, dựa vào cách thức mà Tĩnh Phong dạy, tay trái cầm kiếm quyết, vãn mấy cái kiếm hoa. Ngoại trừ kiếm hơi nặng thì cảm thấy khá thuận tay. Chỉ tiếc chỗ trỗng trong thư phòng quá nhỏ, không triển khai được, bằng không đúng là y vẫn muốn thử một chút bộ kiếm pháp sư phụ vừa dạy.
Hai đứa nhóc đang thưởng thức thanh kiếm Cự Khuyết, bỗng nhiên có tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền đến tai, khiến cả hai sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ —— thanh âm kia bọn chúng không thể quen thuộc hơn, không phải sư phụ của bọn chúng Tĩnh Phong và Đạo Ảnh thì là ai?!
Ngay lập tức, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng thu hồi Cự Khuyết, đem khoá khóa lại rồi cất hộp về chỗ cũ. Có lẽ vì có tật giật mình, tay chân cả hai đều có chút luống cuống, trực giác mách bảo trước tiên phải tìm một nơi để trốn.
Nhìn xung quanh, Triển Chiêu chỉ tay vào bên cạnh giường, hướng về Bạch Ngọc Đường liếc mắt ra hiệu, cả hai nhanh chóng chui xuống gầm giường.
Cùng lúc ấy, tiếng cửa mở vang lên, giọng nói của Tĩnh Phong cũng truyền vào tai hai đứa:
“Ồ? Hai thằng nhóc kia lại không có ở đây a!”