Năm Thiên Thánh thứ hai, ngày 11 tháng 10, trời trong.
Mèo chết mèo thối mèo nát mèo đại ngốc!!!
Có gì đặc biệt a! Ngũ gia lại không nợ ngươi, bày ra cái bộ mặt chết trôi ấy cho ai xem?
Thế mà Ngũ gia còn muốn hỏi xin lão già Cự Khuyết cho ngươi, ngươi có gì đặc biệt a?! Được! Từ hôm nay trở đi, nếu như ngươi không nói chuyện với ta nữa, thì ta… thì ta —— ta coi như ngươi lợi hại!!
Có điều, xem ra cái đó thật sự rất quan trọng với con mèo kia! Vốn dĩ y không nên hẹp hòi như thế, càng không nên chỉ vì cái đó mà chiến tranh lạnh với mình —— Hừm… Thật sự rất tò mò đó là vật gì!
Thật muốn nếm lại lần nữa quá!
**************************
Nhị Sát không ngờ hai tên nhóc bị gã bắt được mới thật sự là sát tinh, bị đau còn chưa kịp phản ứng, dao bổ củi của Triển Chiêu đã chém tới, gã nhất thời luống cuống tay chân, lại thêm một nhát dao của Bạch Ngọc Đường làm gã bị thương, Nhị Sát nhất thời không quan sát được phía dưới khiến Bạch Ngọc Đường thừa cơ thoát khỏi sự khống chế của gã, bỏ chạy.
“Đi!”
Chạy đến bên người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, chạy như lũ cuốn.
Tất cả những việc vừa xong, chỉ xảy ra trong chớp mắt, thấy Bạch Ngọc Đường một chiêu đắc thủ, Triển Chiêu cũng không chần chừ nữa, cùng nắm tay hắn chạy vào sâu trong rừng.
Nhưng, dù sao Nhị Sát cũng là người trưởng thành, vừa rồi để hai tiểu hài tử vuột khỏi tay cũng bởi gã nhất thời bất cẩn, giờ phản ứng lại, đối với hai tiểu tử đả thương gã đương nhiên là hận cực độ, liền không chút do dự đuổi theo lần nữa. Hai thằng nhóc này, gã nhất định phải tóm được, nếu huynh đệ gã muốn chạy thoát khỏi thanh niên kia, có con tin trong tay đương nhiên cơ hội sẽ lớn hơn một chút. Vả lại, gã cũng vô cùng căm hận hai tên tiểu tử đã khiến gã bị thương, hận không thể giết chết thì không tài nào yên tâm được.
Đạo lý này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên không thể nào biết, cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ, hai đứa nhóc lúc này chỉ muốn chạy, chạy càng xa càng tốt.
Nhưng, hai tiểu hài tử sao có thể chạy thoát khỏi một người trưởng thành như Nhị Sát? Mắt thấy kẻ ác càng đuổi càng gần, Triển Chiêu cắn răng, đột nhiên xoay người lại vung một chiêu kiếm quyết, hét lớn:
“Ngọc Đường chạy mau! Ta ngăn cản hắn!”
Vừa nói, y đã thấy Nhị Sát đầy mặt hung thần ác sát đuổi tới trước mặt, không lùi mà xông lên, dao bổ củi trong tay dùng hết sức lực toàn thân bổ tới!
Lúc này Triển Chiêu mới tập võ không lâu, căn bản không hiểu đạo lý gì gọi là “Lưu lực ba phần”, hoàn toàn mê muội xuất toàn lực, lại bị Nhị sát ung dung đánh bật ra, cùng lúc đó, tiếng hét của Bạch Ngọc Đường cũng truyền tới:
“Mèo thối! Nói cái quái gì thế? Ngũ gia sao có khả năng bỏ ngươi?!”
Nói, Bạch Ngọc Đường cũng rút dao bổ củi ra, định nhào lên. Triển Chiêu sốt sắng: Cái con chuột ngốc này! Tới lúc này rồi còn sính cái gì thất phu chi dũng (*)?! Không nhịn được kêu to lại:
“Đồ ngốc! Chạy mau! Đi tìm sư phụ!!”
Nói, Triển Chiêu lại hướng về Nhị Sát đánh tới, Nhị Sát bực tiểu hài này năm lần bảy lượt quấy rối, lại nghĩ chỉ cần một con tin là đủ, lạnh rên một tiếng, sau khi tránh dao bổ củi của y, ác tâm đại sinh, liền ra đòn mạnh, tàn nhẫn đâm một đao vào người Triển Chiêu!
“Triển Chiêu!”
Bạch Ngọc Đường còn đang do dự nên đi tìm sư phụ hay ở lại hỗ trợ, đã thấy Nhị Sát lại xuống tay với Triển Chiêu nặng như vậy, đôi mắt ngay lập tức đỏ lên, đang muốn chạy đến, lại nghe thấy Triển Chiêu dốc hết toàn lực hô to:
“Chạy!!”
Sau đó, giống như liều mạng, Triển Chiêu cố nén đau đớn, ôm thật chặt hai chân Nhị Sát, dòng máu từ vết thương chảy ra khắp nơi, nhưng y quyết tâm, mặc cho Nhị Sát quát thế nào, nhất định không chịu buông tay.
Chỉ là, ý thức đã dần dần mơ hồ…
“Triển Chiêu!!”
Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy như bị sét đánh, chẳng còn lo được chuyện gì nữa, đang định lao tới liều mạng với tên khốn tổn thương Triển Chiêu, lại nghe bên tai “Xoạt” một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, lão sư phụ gàn bướng Đạo Ảnh cùng sư thúc Tĩnh Phong liền xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Thật là xằng bậy, tiểu tử thối!”
Đạo Ảnh chắn ngang Bạch Ngọc Đường một chút, Tĩnh Phong loáng thân một cái, Nhị Sát chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đấy thì ngực đau nhức, thân thể không tự chủ được bay ra ngoài.
Tĩnh Phong cúi người ôm lấy Triển Chiêu, điểm mấy huyệt đạo chung quanh thân thể y, lúc này mới kiểm tra một hồi thương thế của y, sắc mặt không khỏi chìm xuống, dùng thanh âm lạnh lẽo mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chưa từng nghe thấy nói:
“Dám đả thương đồ đệ của ta? Đúng là chán sống rồi hả?! Ngày hôm nay ta không giết ngươi, thực là có lỗi với chình mình!”
Nói, đang muốn vươn mình xông lên, lại bị Đạo Ảnh kéo lại.
“Sư đệ, chớ làm loạn! Đệ đã quên lời thề của mình rồi sao?!”
(*) Thất phu chi dũng: chỉ người kém mưu trí, chỉ biết dựa vào chút dũng khí của mình mà làm bừa.
Mèo chết mèo thối mèo nát mèo đại ngốc!!!
Có gì đặc biệt a! Ngũ gia lại không nợ ngươi, bày ra cái bộ mặt chết trôi ấy cho ai xem?
Thế mà Ngũ gia còn muốn hỏi xin lão già Cự Khuyết cho ngươi, ngươi có gì đặc biệt a?! Được! Từ hôm nay trở đi, nếu như ngươi không nói chuyện với ta nữa, thì ta… thì ta —— ta coi như ngươi lợi hại!!
Có điều, xem ra cái đó thật sự rất quan trọng với con mèo kia! Vốn dĩ y không nên hẹp hòi như thế, càng không nên chỉ vì cái đó mà chiến tranh lạnh với mình —— Hừm… Thật sự rất tò mò đó là vật gì!
Thật muốn nếm lại lần nữa quá!
**************************
Nhị Sát không ngờ hai tên nhóc bị gã bắt được mới thật sự là sát tinh, bị đau còn chưa kịp phản ứng, dao bổ củi của Triển Chiêu đã chém tới, gã nhất thời luống cuống tay chân, lại thêm một nhát dao của Bạch Ngọc Đường làm gã bị thương, Nhị Sát nhất thời không quan sát được phía dưới khiến Bạch Ngọc Đường thừa cơ thoát khỏi sự khống chế của gã, bỏ chạy.
“Đi!”
Chạy đến bên người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, chạy như lũ cuốn.
Tất cả những việc vừa xong, chỉ xảy ra trong chớp mắt, thấy Bạch Ngọc Đường một chiêu đắc thủ, Triển Chiêu cũng không chần chừ nữa, cùng nắm tay hắn chạy vào sâu trong rừng.
Nhưng, dù sao Nhị Sát cũng là người trưởng thành, vừa rồi để hai tiểu hài tử vuột khỏi tay cũng bởi gã nhất thời bất cẩn, giờ phản ứng lại, đối với hai tiểu tử đả thương gã đương nhiên là hận cực độ, liền không chút do dự đuổi theo lần nữa. Hai thằng nhóc này, gã nhất định phải tóm được, nếu huynh đệ gã muốn chạy thoát khỏi thanh niên kia, có con tin trong tay đương nhiên cơ hội sẽ lớn hơn một chút. Vả lại, gã cũng vô cùng căm hận hai tên tiểu tử đã khiến gã bị thương, hận không thể giết chết thì không tài nào yên tâm được.
Đạo lý này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên không thể nào biết, cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ, hai đứa nhóc lúc này chỉ muốn chạy, chạy càng xa càng tốt.
Nhưng, hai tiểu hài tử sao có thể chạy thoát khỏi một người trưởng thành như Nhị Sát? Mắt thấy kẻ ác càng đuổi càng gần, Triển Chiêu cắn răng, đột nhiên xoay người lại vung một chiêu kiếm quyết, hét lớn:
“Ngọc Đường chạy mau! Ta ngăn cản hắn!”
Vừa nói, y đã thấy Nhị Sát đầy mặt hung thần ác sát đuổi tới trước mặt, không lùi mà xông lên, dao bổ củi trong tay dùng hết sức lực toàn thân bổ tới!
Lúc này Triển Chiêu mới tập võ không lâu, căn bản không hiểu đạo lý gì gọi là “Lưu lực ba phần”, hoàn toàn mê muội xuất toàn lực, lại bị Nhị sát ung dung đánh bật ra, cùng lúc đó, tiếng hét của Bạch Ngọc Đường cũng truyền tới:
“Mèo thối! Nói cái quái gì thế? Ngũ gia sao có khả năng bỏ ngươi?!”
Nói, Bạch Ngọc Đường cũng rút dao bổ củi ra, định nhào lên. Triển Chiêu sốt sắng: Cái con chuột ngốc này! Tới lúc này rồi còn sính cái gì thất phu chi dũng (*)?! Không nhịn được kêu to lại:
“Đồ ngốc! Chạy mau! Đi tìm sư phụ!!”
Nói, Triển Chiêu lại hướng về Nhị Sát đánh tới, Nhị Sát bực tiểu hài này năm lần bảy lượt quấy rối, lại nghĩ chỉ cần một con tin là đủ, lạnh rên một tiếng, sau khi tránh dao bổ củi của y, ác tâm đại sinh, liền ra đòn mạnh, tàn nhẫn đâm một đao vào người Triển Chiêu!
“Triển Chiêu!”
Bạch Ngọc Đường còn đang do dự nên đi tìm sư phụ hay ở lại hỗ trợ, đã thấy Nhị Sát lại xuống tay với Triển Chiêu nặng như vậy, đôi mắt ngay lập tức đỏ lên, đang muốn chạy đến, lại nghe thấy Triển Chiêu dốc hết toàn lực hô to:
“Chạy!!”
Sau đó, giống như liều mạng, Triển Chiêu cố nén đau đớn, ôm thật chặt hai chân Nhị Sát, dòng máu từ vết thương chảy ra khắp nơi, nhưng y quyết tâm, mặc cho Nhị Sát quát thế nào, nhất định không chịu buông tay.
Chỉ là, ý thức đã dần dần mơ hồ…
“Triển Chiêu!!”
Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy như bị sét đánh, chẳng còn lo được chuyện gì nữa, đang định lao tới liều mạng với tên khốn tổn thương Triển Chiêu, lại nghe bên tai “Xoạt” một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, lão sư phụ gàn bướng Đạo Ảnh cùng sư thúc Tĩnh Phong liền xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Thật là xằng bậy, tiểu tử thối!”
Đạo Ảnh chắn ngang Bạch Ngọc Đường một chút, Tĩnh Phong loáng thân một cái, Nhị Sát chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đấy thì ngực đau nhức, thân thể không tự chủ được bay ra ngoài.
Tĩnh Phong cúi người ôm lấy Triển Chiêu, điểm mấy huyệt đạo chung quanh thân thể y, lúc này mới kiểm tra một hồi thương thế của y, sắc mặt không khỏi chìm xuống, dùng thanh âm lạnh lẽo mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chưa từng nghe thấy nói:
“Dám đả thương đồ đệ của ta? Đúng là chán sống rồi hả?! Ngày hôm nay ta không giết ngươi, thực là có lỗi với chình mình!”
Nói, đang muốn vươn mình xông lên, lại bị Đạo Ảnh kéo lại.
“Sư đệ, chớ làm loạn! Đệ đã quên lời thề của mình rồi sao?!”
(*) Thất phu chi dũng: chỉ người kém mưu trí, chỉ biết dựa vào chút dũng khí của mình mà làm bừa.