Một đạo ngân quang đột nhiên đánh đến, Mặc Sĩ Hề trong nháy mắt lui về phía sau rồi bật người phóng lên cây, nàng lạnh lùng nhìn người xuất đao. Những ngón tay thon dài sạch sẽ, từng móng tay đều được cắt tỉa gọn gàng, trầm ổn và nhanh như chớp, hắn và chủ nhân của hắn sử dụng cùng một loại đao giống nhau…Thẩm Gia Lam.
Quả nhiên không hổ danh là ảnh vệ xuất sắc nhất, lúc bình thường hắn tựa như không hề tồn tại, nhưng tại thời điểm mấu chốt cũng không thất thủ. Nếu không nhờ một đao của hắn, giờ phút này Thẩm Hồ đã vong mạng.
Chỉ là, trên mặt Thẩm Hồ một chút cảm kích cũng không có, ngược lại hắn còn lạnh lùng lên tiếng, “Ta đã bảo ngươi không được đi theo!”
Thẩm Gia Lam cúi đầu không trả lời.
“Ta cũng không bảo ngươi ra tay”
Sau một lúc im lặng, Thẩm Gia Lam rốt cục cũng lên tiếng, “Không để ngươi bị tổn thương, đó là chức trách của ta”
Khóe miệng Thẩm Hồ gợn lên tia cười lạnh, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, “Nói vậy, ta phải đa tạ chức trách của ngươi”. Hắn nói xong liền nhấc mũi chân mượn lực phóng lên ôm chặt cánh tay của Mặc Sĩ Hề, biểu tình của hắn cực kỳ nghiêm túc, “Nói lại một lần nữa, ta không muốn có người thứ ba ở đây. Ngươi, không được đi theo ta!”
Không đợi Thẩm Gia Lam đáp lời, hắn kéo Mặc Sĩ Hề nhanh chóng rời đi. Về phần Mặc Sĩ Hề có lẽ là quá mức kinh ngạc, hoặc cũng có lẽ là vì nguyên do khác mà nàng để mặc hắn lôi kéo đi mà không chút chống cự.
Gió thổi bên tai vù vù, tuyết vẫn rơi, hàn khí thâm nhập lục phủ ngũ tạng, lạnh cắt da người. Tuy nhiên, trên tay nàng lại truyền đến một cảm giác hoàn toàn tương phản. Ấm áp…kiên định…tràn ngập sức mạnh, tựa như chỉ cần bàn tay này muốn bắt lấy thì vĩnh viễn sẽ không thể buông ra. Loại cảm giác này khiến tim nàng đập nhanh, chỉ là…không hiểu sao lại cảm thấy…bình an. Mi mắt Mặc Sĩ Hề bắt đầu run rẩy, vòng tay của Thẩm Hồ càng xiết chặt. Hắn không nói, nàng cũng không hỏi, hai người cứ như vậy mà đạp gió phóng đi, xuyên qua Phật đường, băng ngang giữa hồ, vòng qua đình viện…Ngay vào lúc Mặc Sĩ Hề nghĩ rằng bọn họ sẽ chạy mãi như vậy thì…Thẩm Hồ dừng lại. Trước mặt bọn họ là phòng khách nơi nàng đã diện kiến Mật Phi Sắc lúc mới đến đây.
Ánh mắt Mặc Sĩ Hề thoáng vẻ nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Hồ, chỉ thấy hắn đẩy cánh cửa rồi kéo nàng cùng đi vào. Bên trong gian phòng thoang thoảng hương trầm Thiên Trúc thanh nhã khiến tâm thần con người trở nên thư giãn, thoải mái. Mặc Sĩ Hề đột nhiên nhớ lại ngày đó gặp Mật Phi Sắc, nơi này có ba gian phòng, trong đó một gian là phòng khách, một gian là thư phòng, mà đây…chính là gian cuối cùng. Mặc Sĩ Hề có chút ngạc nhiên khi nhận ra gian phòng này lại là khuê phòng nữ tử. Trong phòng treo sa rèm hồng gấm, gường bạch ngọc, gương đồng long phượng, trên tường cạnh cửa sổ còn treo một bức tranh tú nữ thanh nhã…mọi vật bài trí đều tinh tế tuyệt mỹ, xem ra chủ nhân trước kia của nơi này là một nữ tử vô cùng thanh tao thoát tục.
Thẩm Hồ vén rèm kéo nàng tiến vào, bên trong có đặt một chiếc trường kỷ bọc đệm, có thể nhìn thấy chiếc trường kỷ này đã có rất nhiều niên đại và được bảo dưỡng vô cùng tốt, chỉ là…trên đó vẫn còn phủ một lớp bụi mỏng. Trên bức tường bên cạnh trường kỷ treo đầy những bức tranh tương tự bức tranh ngoài kia, hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc mỉm cười, hoặc tựa lưng biếng nhác…tất cả đều vẽ cùng một người. Chỉ là…người này cũng không không phải là người trong bức tranh bên ngoài thư phòng.
Thê thiếp của Thẩm Mộc đều là những nữ nhân thuần sắc yếu ớt, vóc người thon thả, gương mặt thanh tú,…bộ dáng đều rất giống Khuất Cầm, duy chỉ có người này ngoại lệ. Nàng mặc một bộ váy hồng mang theo vài phần anh khí, khi cười rộ lên khóe môi hồng hồng phảng phất nét thông minh. Nhìn thấy nụ cười quen thuộc này, Mặc Sĩ Hề bỗng nhiên nhận ra…đây là…Vân Tất Khương.
Nàng là…mẫu thân của Thẩm Hồ. Nguyên lai đây chính là khuê phòng của mẫu thân hắn!
Thẩm Hồ kéo nàng đến trước bức tường rồi xoay đầu nhìn nàng mỉm cười một cách quỷ dị. Đương lúc trong lòng Mặc Sĩ Hề dâng lên dự cảm không lành thì Thẩm Hồ đã lên tiếng nói với người trong bức tranh, “Mẫu thân, hôm nay nhi tử dẫn nàng đến diện kiến người. Người hãy nhìn nàng thật kỹ, bởi vì sau này nàng chính là con dâu tương lai của người!”
“Cái gì?”, Mặc Sĩ Hề theo phản xạ muốn rút tay ra khỏi tay hắn nhưng lại bị hắn giữ chặt hơn.
“Mẫu thân, ta đứng trước người phát thệ, nếu không cưới được nàng, cả đời này ta sẽ không thành thân”
“Ngươi loạn trí rồi!”
“Ta không loạn trí!”, Thẩm Hồ nhìn nàng cười hì hì, cũng như bao lần trước, mỗi lần hắn cười thì hàng mi dày lại giãn ra, khóe mắt phiêu dật, ánh mắt lấp lóe mang theo ba phần đắc ý, ba phần bướng bỉnh, ba phần nhiệt tình cùng một phần tà mỹ, “Được, xem như đã định!”
Mặc Sĩ Hề rốt cục cũng phát giận, nàng lạnh lùng nói, “Định gì mà định! Ai cho phép ngươi tự quyết định, không ai đáp ứng ngươi! Ngươi muốn làm chuyện điên rồ thì tự làm một mình, đừng lôi kéo ta vào! Ta phải đi, buông tay!”
“Không buông!”
“Buông tay!”
“Không!”
Chát! Thanh âm trong trẻo dị thường vang lên giữa không trung.
Mặc Sĩ Hề nhận thấy chính mình vừa tát Thẩm Hồ một bạt tay, trong nháy mắt tim nàng đập mạnh và loạn nhịp, nhưng rất nhanh sự phẫn nộ trong tâm trí đã lấn lát sự áy náy trong lòng, nàng trừng mắt nhìn Thẩm Hồ, “Thẩm đại công tử, Thẩm tứ thiếu gia, thỉnh ngài nhìn rõ, nhìn thật rõ…giờ phút này đứng trước mặt ngài là một nam nhân! Dù hắn là nữ nhân thì đã sao, trong con mắt người đời thì hắn chính là một nam nhân! Khi hắn mười tuổi đã xưng danh thiên hạ, mười bốn tuổi kế thừa gia tộc, mười bảy tuổi nắm quyền cai quản, thường xuyên gặp gỡ quan lại chốn cung đình, nhận được ân sủng đế vương, có thể nói là thiên hạ không còn thiếu niên nào có thể qua mặt! Ngài muốn hủy hắn sao? Hay là vì ngươi yêu thích hắn nên muốn hắn khi quân phạm tội, thân bại danh liệt? Cái gọi là yêu thích của ngươi chỉ là như vậy thôi sao?”
“Ê, ta muốn biết một chút, ngươi…tại sao lại giả nam tranh? Mặc Sĩ gia không có lấy một nam nhi tài năng kế thừa gia nghiệp thì đã sao, ngay từ đầu ngươi cứ lấy thân phận nữ tử xuất hiện không phải tốt hơn sao, như vậy ngươi không cần phải đối diện với những rắc rối này, không phải sao?”
Lời nói như tiếng sấm vang khơi dậy một ký ức đau lòng. Ánh mắt Mặc Sĩ Hề bắt đầu mông lung, vì cái gì nàng lại giả nam trang? Vì cái gì lại phải làm điều dối trá trắng trợn này? Vì cái gì lại muốn cuộc sóng của chính mình mờ mịt trong bí mật?
Ngược dòng thời gian trở lại nơi sự việc mới bắt đầu…tất cả chìm ngập trong màu đỏ sẫm của máu và màu trắng bạc của tuyết, khi nàng biết tuyết là đáng sợ…cũng bắt đầu từ nơi đó. Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là một đoạn thời gian ngắn nhưng đối với nàng mà nói…nó đã rất dài, dài tựa ngàn năm, nàng bỗng nghe thấy một thanh âm đáng sợ chậm rãi vang lên trong tâm trí mình, “Ta không phải Mặc Sĩ Hề!”
Ta không phải Mặc Sĩ Hề…
Ta không phải Mặc Sĩ Hề…
Những lời này không ngừng lặp đi lặp lại, tựa như muốn nuốt trọn cả thế giới. Thẩm Hồ nhất thời chấn động, lời muốn nói cũng không nói ra được. Mà nàng, trước mắt là một khoảng trống rỗng, thanh âm đờ đẫn vẫn không ngừng vạch trần sự thật, “Mặc Sĩ Hề thật sự…đã chết rồi! Bảy năm trước…vì cứu ta…đã chết rồi!”
“Hề Nhi tại sao lại chết? Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Kim biển của Tiên Đế tại sao lại rơi xuống? Ngươi nói đi! Ngươi nói đi! Ngươi cấm điếc rồi sao? Nói đi!”, người đó như phát điên lao về phía này, thanh âm chói tai hung hăng đâm sâu vào màng nhĩ của nàng, chỉ trong chớp mắt, nàng nghĩ mình đã thật sự bị điếc.
Nếu thật sự bị điếc thì tốt rồi, nàng không còn phải nghe những lời trách cứ đáng sợ này. Nàng chỉ có thể đứng chôn chân nơi đó, lặng người lắng nghe những lời nói tàn nhẫn nhất thế gian này từ chính mẫu thân của mình, “Vì cái gì mà người chết không phải là ngươi? Vì cái gì ông trời lại muốn người đó là Hề Nhi? Ngươi chết một nghìn lần cũng không sao, nhưng vì cái gì người chết lại là Hề Nhi? Hề Nhi của ta…Hề Nhi của ta…”
Đúng vậy, vì cái gì mà người chết không phải là nàng?
Vì cái gì mà Thiên gia lại an bày vào thời điểm bái tế tổ đường?
Vì cái gì mà Kim Bảng của Tiên Đế lại đứt dây thừng rơi xuống?
Vì cái gì mà khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển sắp rơi xuống liền bị dọa đến sững người không phản ứng gì?
Chính đôi tay kia…một đôi tay ấm áp…từ phía sau đẩy mạnh nàng lảo đảo tiến lên phía trước vài bước rồi ngã xuống mặt đất. Phía sau có thanh âm một vật nặng rơi xuống, nàng quay đầu nhìn lại liền trông thấy gương mặt đẫm máu của một thiếu niên mười ba tuổi…
Mặc Sĩ Hề đã chết như vậy.
Lúc ấy hắn chỉ mới mười ba tuổi, tuy rằng đã sỡ hữu một trí huệ có thể phá giải danh án nhưng lại không đủ sức lực cùng võ công có thể cứu người cũng như bảo vệ mình. Vậy nên hắn đã chết.
Trêu người hơn…hắn đã bị chính thứ gọi là đại biểu cho vinh dự của bộ tộc Mặc Sĩ đè chết: Kim biển mà Tiên Đế đã ban tặng.
Hồi ức trở về, Mặc Sĩ Hề nhìn xuống bàn tay phải của chính mình, nàng tựa như có thể thoáng thấy máu tươi không ngừng theo kẽ hở chảy ra…
Thiện kị giả, truỵ vu mã; Tiện vịnh giả, nịch vu thuỷ; Thiện kiếm giả, phệ vu kiếm.
Nhi thiện tâm thuật giả, chung hữu nhất thiên hội tử vu tự kỉ đích tâm yểm.
(擅骑者,坠于马;擅泳者,溺于水;� ��剑者,噬于剑。而善心术者,终有一 天会死于自己的心魇 – Người giỏi cưỡi ngựa sẽ ngã ngựa; Người giỏi bơi lội sẽ ngạt nước; Người giởi kiếm thuật sẽ bị kiếm đâm; Còn người giỏi tâm thuật sẽ bị chứng tự kỷ bóp chết tâm mình)
Nàng hiểu rõ điều này hơn so với bất cứ ai. Mặc Sĩ Hề chạm tay lên gương mặt mình rồi phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ. Hoảng hốt…cảm giác quen thuộc một lần nữa trở lại, thanh âm quen thuộc vang lên trong đầu nàng, “Ngươi có biết bộ vị nào ở con người là yếu ớt nhất không?”
Rõ ràng không phải đang nằm mộng nhưng nàng lại trông thấy trước mắt cánh cửa màu đỏ như máu mở, phía sau cánh cửa là khoảng trời hoàng hôn vàng vọt, có một thiếu niên đang ngồi trên lan can, khí chất cao quý tao nhã, nụ cười nhẹ nhàng, hồng trần lưu chuyển, tinh quang sáng lạn.
Nàng cảm thấy chính mình dường như trở về bộ dáng lúc mười tuổi đứng trước mặt thiếu niên mà ngoe nguẩy lắc đầu. Thiếu niên lấy mứt hoa quả trong đĩa đưa cho nàng, thanh âm trong trẻo như thủy tinh chạm vào nhau, “Là tâm. Trong cơ thể con người, tâm là yếu ớt nhất. Tay chân nếu không chạm vào nó, sẽ không bị thương. Đầu không va đập, sẽ không đau đớn. Duy chỉ có tâm, chỉ một câu nói nhẹ nhàng cũng có thể khiến ta thống khổ đến tận cùng. Vậy nên, trăm loại khổ hình không bằng gì bằng…ngược tâm!”
“Vậy người có tâm kiên cường là người khó đối phó nhất, phải không?”, nàng đã hỏi hắn như thế.
Thiếu niên lắc đầu rồi nhẹ nhàng mỉm cười, “Không, kỳ thật bọn họ không phải khó đối phó nhất, bời vì đối với bọn họ nhiều nhất là không thấy được nhược điểm, đối với chúng ta vô hại. Đáng sợ nhất chính là ngược lại!”
“Ngược lại?”
“Đúng vậy, thời điểm ngươi quan sát bọn họ thì bọn họ cũng đồng thời quan sát ngươi, khi ngươi muốn tìm nhược điểm của bọn họ thì bọn họ sẽ phản kích lại, ngươi lại bị bọn họ uy hiếp trước một bước, khi ngươi muốn làm bọn họ dao động thì bọn họ lại làm ngươi bị dao động trước. Đối thủ này…mới là đáng sợ nhất!”, thiếu niên nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như từ phụ, lại tựa như danh sư, tất cả dung hợp trong sự sủng ái của huynh trưởng khiến tiểu nữ tử toàn tâm yêu thích.
“Vậy nên, ngươi càng phải kiên cường, tâm của ngươi phải kiên cường hơn bất cứ ai thì mới có thể nắm bắt tâm của bọn họ…”
Giọng nói thân thiết cứ quanh quẩn rồi chậm rãi phai dần, sau đó là một thanh ấm yếu đuối dần trồi lên và trở nên hỗn độn, “Ta không muốn gặp mặt ngươi, ngươi cút ra ngoài!”
Cảnh tượng bị cắt đứt, ánh mặt trời biến mất, thiếu niên cũng biến mất, những gì còn lưu lại chỉ là một khoảng hư vô âm thầm. Nàng nhìn thấy mẫu tân ngồi trong phòng tối, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Nàng quỳ xuống, im lặng, dập đầu. Một lần lại một lần, thanh âm dập đầu vang lên khô khốc.
“Cút ra ngoài! Cút ra ngoài! Ta bảo ngươi cút ra ngoài…có nghe thấy không? Ngươi muốn bức ta phát điên có phải không?”, mẫu thân đột nhiên nổi giận, người từ trên ghế ngồi bật dậy, tóm lấy tay nàng rồi tống nàng ra khỏi cửa, cánh cửa hung hăng đóng sầm trước mặt nàng.
Ngoài phòng, tuyết dày chồng chất, trắng xóa…trắng xóa…
Nàng từ trên mặt tuyết bò dậy, tiếp tục dập đầu, một lần…lại một lần…
Không gian vốn dĩ vô cùng ủ dột bỗng trở nên sống động, trong nhà đã lên đèn, xa xa truyền đến tiếng người nói cười…Cách một bức tường là một thế giới người náo động ấm áp. Vậy mà bên trong bức tường chỉ có tĩnh mịch cùng cô lãnh, thanh âm dập đầu của nàng vang lên từng tiếng từng tiếng, một khối tuyết vì thế mà tan chảy để lộ tảng đá trên mặt đất.
Không biết đã qua bao lâu, nàng bỗng nghe thấy tiếng thở dài. Ngẩng đầu, bà bà đang đứng ở ngoài phòng, ánh mắt thương tiếc cùng bất đắc dĩ nhìn nàng, “Vô ích…tiểu thư, vô ích…họa người gây ra quá lớn, căn bản không thể vãn hồi…”
Nàng cắn răng dập đầu thêm sức, trán bắt đầu đổ máu nhưng nàng vẫn không cảm giác được. Gương mặt trơ cứng, thân thể trơ cứng, tâm cũng trơ cứng.
“Người hãy đứng dậy đi, tiểu thư, người làm thế cũng vô ích, lúc này phu nhân không còn tâm tình nghĩ đến người, trông thấy tiểu thư chỉ càng thêm phiều nhiễu! Trở về đi! Việc đã đến nước này, vô luận làm gì cũng đều vô ích. Chẳng lẽ đến bây giờ mà người vẫn chưa nhận ra sao?”
Nước mắt bà bà không tự chủ mà chảy xuống, “Mặc Sĩ gia…kết thúc rồi!”
Sáu chữ tựa như sáu lưỡi đao hung hăng cắm vào cơ thể nàng, cảm giác đau đớn chưa vơi thì một câu khác lại bồi thêm vết thương trong tâm nàng.
“Mà hết thảy chuyện này…đều là một tay đại tiểu thư người tạo thành!”
Nàng thấy miệng bà bà mở ra rồi đóng lại, chỉ là…nàng hoàn toàn không nghe được gì nữa. Thế giới sụp xuống, đất trời sụp xuống phủ lên thân thể, máu thịt, xương cốt,…phủ xuống tận cõi sâu nhất của linh hồn. Nàng cảm thấy bản thân tựa như bị nhốt vào trong một túi vải rồi ném xuống biển, mũi miệng không ngừng ngộp nước, ngạt càng thêm ngạt, chìm càng thêm chìm, càng lúc càng phình to, cảm giác sợ hãi không biết khi nào sẽ nổ tung nhưng lại đến cùng khoái cảm đợi chờ sự vỡ vụn trong nháy mắt…để được giải thoát.
Nàng quỳ gối trên tuyết, bỗng nhiên nàng muốn cười, bàn tay nâng lên che gương mặt của chính mình nhưng cuối cùng…lệ vẫn chảy xuống. Đôi mắt tưởng chừng đã khô cạn nhưng lại tuôn trào nước mắt. Nàng hung hăng cắn mu bàn tay của chính mình, chỉ là thanh âm nghẹn ngào không thể áp chế được, thanh âm tựa như cắt đứt cổ họng mà thoát ra ngoài hòa vào đêm đông ào ào gió thổi. Đêm đông chỉ còn…tuyệt vọng!
Đúng! Thật xin lỗi…thật xin lỗi…thật xin lỗi…thật xin lỗi! Thật xin lỗi xin lỗi xin lỗi…
“Xin lỗi!”, thanh âm khàn đục phá vỡ không khí xuyên vào tai người. Mặc Sĩ Hề run rẩy, sương mù trước mắt nhất thời tản đi, nàng vẫn đang đứng trong một khuê phòng tao nhã tinh xảo, trước mặt nàng vẫn là Thẩm Hồ trong bộ trường sam màu trắng ngà. Hai tròng mắt hắn trong suốt như nước phảng chiếu bóng dáng tái nhợt của nàng, tựa như số mệnh đã an bày một kiếp số, để nàng đối diện với đối thủ đáng sợ nhất.
Từ nhỏ nàng đã nhận sự huấn luyện, gặp tình thế nguy hiểm thì phương pháp tốt nhất chính là thừa dịp nó chưa có khả năng tạo thành thương tổn liền diệt trừ. Chỉ là, đối diện với đôi mắt kia, bảo nàng làm sao có thể hạ được quyết tâm giết hắn…lần thứ hai?
Dường như đã nhìn thấu tâm tình phức tạp của nàng, Thẩm Hồ thản nhiên nói, “Thật ra ngươi vẫn còn cơ hội”
Mặc Sĩ Hề im lặng.
“Người trong thiên hạ đều biết trên đời này không có vụ án nào mà Tuyền Ki công tử không phá được, cũng đồng nghĩa với việc nếu Tuyền Ki công tử muốn giết người nào thì hắn có thể vùi sâu nó vào bí mật, không để ai nghi ngờ. Ngươi hẳn nhiên có rất nhiều phương pháp giết người diệt khẩu mà không lưu lại dấu vết, vừa rồi lại dùng phương pháp ngu ngốc nhất để ra tay. Ngươi biết, chỉ cần Gia Lam đi theo ta, không ai có thể giết được ta. Lấy võ công của ngươi hẳn không khó nhận ra Gia Lam lúc đó cũng có mặt, nhưng ngươi vẫn xuống tay…”, ánh sáng trong phòng có chút ảm đạm, gương mặt Thẩm Hồ không để lộ biểu tình gì, chỉ có ánh mắt sáng rực tràn ngập chờ mong, “Ngươi…thật ra không muốn giết ta, phải không?”
Mặc Sĩ Hề nhắm mắt né tránh tia nhìn của Thẩm Hồ.
Thẩm Hồ nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên, hắn giữ tay nàng đưa lên ngực mình, “Nơi này!”.
Mặc Sĩ Hề kinh ngạc nhướng mi.
“Hiện tại Gia Lam không có đây, nơi này chỉ có ta và ngươi. Ta cam đoan ngươi sẽ không tìm được cơ hội nào tốt hơn hiện tại. Nếu ngươi thật sự muốn giết ta như lời ngươi nói, bây giờ có thể động thủ. Nơi này…ngươi chỉ cần ấn nhẹ một cái, ta sẽ chết chắc. Chết trong tay ngươi, ta không oán không hận”
“Ngươi điên rồi!”, khi nói những lời này, thanh âm của Mặc Sĩ Hề không còn phẫn nộ như trước mà tràn nhập mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
Thẩm Hồ cúi xuống tai nàng và thấp giọng nói, “Đúng vậy, ta điên rồi…từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì ta đã điên rồi!”
Rõ ràng không có gió nhưng y bào của hai người đều lay động.
Mặc Sĩ Hề lắc đầu, “Ngươi sẽ hối hận”
“Tuyệt đối không hối hận”
“Ngươi…”, thanh âm còn chưa tắt thì người đã bị Thẩm Hồ dùng sức ôm vào lòng.
Trong nháy mắt, cảm giác này không biết phải hình dung thế nào, không khiếp sợ, không bài xích, nhưng cũng không thể thích ứng. Cách đó không xa có một bàn trang điểm, nàng trông thấy hình ảnh chính mình cùng Thẩm Hồ ôm nhau trong gương đồng, tâm tình nàng trầm xuống, có chút tăm tối, có chút hoảng hốt, lại có chút…không biết gọi là cảm giác gì.
Nàng nghe thấy thanh âm mang theo vài phần khẩn cầu của Thẩm Hồ vang lên bên tai, “Vậy nên…đừng phản đối, đừng né tránh, đừng cự tuyệt ta!”
Cảm động này như thủy triều trào dâng, ôn nhu đem cả thể xác lẫn tinh thần nhấn chìm vào đó. Trên bức tranh treo trên tường phía bên trái họa cảnh Vân Tất Khương đang giục ngựa săn bắn. Nàng mặc một thân hồng y, áo khoác cùng khôi giáp màu bạc, tư thế oai hùng hiên ngang, minh diễm vô song. Chỉ là, nàng nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, nơi đáy mắt vẫn không che dấu được vẻ u buồn. Nàng…cũng thật tĩnh mịch! Gả cho một nam nhân không yêu mình, mục đích duy nhất của hôn nhân chỉ là duy trì tông tộc, nàng cũng ủy khuất, cũng oán hận, cũng không cam lòng?
Mặc Sĩ Hề nhìn bức tranh, ánh mắt dần dần trở nên đen và sâu, nàng mở miệng nói, “Như vậy…dù xuống địa ngực, ngươi cũng đi cùng ta phải không?”
Thẩm Hồ hơi run rẩy buồng nàng ra một chút, hắn cẩn thận đánh giá biểu tình trên gương mặt nàng, sau khi xác định nàng không phải đang thăm dò mà là vô cùng thành thật hỏi vấn đề này, hắn thản nhiên mỉm cười mà đáp, “Cũng tốt, chúng ta cùng đi”
Nụ cười này tựa như gió xuân cùng ánh mặt trời xua tan giá lạnh. Đôi mắt Mặc Sĩ Hề đột nhiên ươn ướt, nàng nhắm mắt lại và lần đầu tiên chủ động ôm hắn, thanh âm trầm thấp vang lên, “Nếu vậy, Thẩm Hồ, ta tin ngươi”
Thẩm Hồ mỉm cười ôm nàng mạnh hơn, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, vui sướng và thõa mãn. Chỉ là, ngay sau đó, nụ cười tươi của hắn đột nhiên cứng đờ, ánh mắt trở nên phức tạp…có khiếp sợ…có không tin…cũng có đau lòng.
Mặc Sĩ Hề nhẹ tay đẩy hắn ra, hắn mềm nhũng ngã xuống mặt đất, đồng thời, nửa câu nói sau cùng cũng theo thanh âm khàn khàn rơi xuống, “Nếu hồ ly không đa nghi thì sẽ rơi vào bẫy. Ngươi không nên quên điều này!”
Tay Thẩm Hồ vươn về phía trước, tựa như muốn giữ lấy y bào của nàng nhưng cuối cùng lại rơi trở xuống…bất động.
Mặc Sĩ Hề nhìn thân thể Thẩm Hồ trên mặt đất, mi mắt hơi nhướn, trong đôi mắt là một tảng băng. Cuối cùng, nàng xoay người mở cửa phòng rời đi.
Trầm hương Thiên Trúc trong lò sưởi đã cháy hết, lọn khói cuối cùng lượn lờ tản đi.
Một đạo ngân quang đột nhiên đánh đến, Mặc Sĩ Hề trong nháy mắt lui về phía sau rồi bật người phóng lên cây, nàng lạnh lùng nhìn người xuất đao. Những ngón tay thon dài sạch sẽ, từng móng tay đều được cắt tỉa gọn gàng, trầm ổn và nhanh như chớp, hắn và chủ nhân của hắn sử dụng cùng một loại đao giống nhau…Thẩm Gia Lam.
Quả nhiên không hổ danh là ảnh vệ xuất sắc nhất, lúc bình thường hắn tựa như không hề tồn tại, nhưng tại thời điểm mấu chốt cũng không thất thủ. Nếu không nhờ một đao của hắn, giờ phút này Thẩm Hồ đã vong mạng.
Chỉ là, trên mặt Thẩm Hồ một chút cảm kích cũng không có, ngược lại hắn còn lạnh lùng lên tiếng, “Ta đã bảo ngươi không được đi theo!”
Thẩm Gia Lam cúi đầu không trả lời.
“Ta cũng không bảo ngươi ra tay”
Sau một lúc im lặng, Thẩm Gia Lam rốt cục cũng lên tiếng, “Không để ngươi bị tổn thương, đó là chức trách của ta”
Khóe miệng Thẩm Hồ gợn lên tia cười lạnh, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, “Nói vậy, ta phải đa tạ chức trách của ngươi”. Hắn nói xong liền nhấc mũi chân mượn lực phóng lên ôm chặt cánh tay của Mặc Sĩ Hề, biểu tình của hắn cực kỳ nghiêm túc, “Nói lại một lần nữa, ta không muốn có người thứ ba ở đây. Ngươi, không được đi theo ta!”
Không đợi Thẩm Gia Lam đáp lời, hắn kéo Mặc Sĩ Hề nhanh chóng rời đi. Về phần Mặc Sĩ Hề có lẽ là quá mức kinh ngạc, hoặc cũng có lẽ là vì nguyên do khác mà nàng để mặc hắn lôi kéo đi mà không chút chống cự.
Gió thổi bên tai vù vù, tuyết vẫn rơi, hàn khí thâm nhập lục phủ ngũ tạng, lạnh cắt da người. Tuy nhiên, trên tay nàng lại truyền đến một cảm giác hoàn toàn tương phản. Ấm áp…kiên định…tràn ngập sức mạnh, tựa như chỉ cần bàn tay này muốn bắt lấy thì vĩnh viễn sẽ không thể buông ra. Loại cảm giác này khiến tim nàng đập nhanh, chỉ là…không hiểu sao lại cảm thấy…bình an. Mi mắt Mặc Sĩ Hề bắt đầu run rẩy, vòng tay của Thẩm Hồ càng xiết chặt. Hắn không nói, nàng cũng không hỏi, hai người cứ như vậy mà đạp gió phóng đi, xuyên qua Phật đường, băng ngang giữa hồ, vòng qua đình viện…Ngay vào lúc Mặc Sĩ Hề nghĩ rằng bọn họ sẽ chạy mãi như vậy thì…Thẩm Hồ dừng lại. Trước mặt bọn họ là phòng khách nơi nàng đã diện kiến Mật Phi Sắc lúc mới đến đây.
Ánh mắt Mặc Sĩ Hề thoáng vẻ nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Hồ, chỉ thấy hắn đẩy cánh cửa rồi kéo nàng cùng đi vào. Bên trong gian phòng thoang thoảng hương trầm Thiên Trúc thanh nhã khiến tâm thần con người trở nên thư giãn, thoải mái. Mặc Sĩ Hề đột nhiên nhớ lại ngày đó gặp Mật Phi Sắc, nơi này có ba gian phòng, trong đó một gian là phòng khách, một gian là thư phòng, mà đây…chính là gian cuối cùng. Mặc Sĩ Hề có chút ngạc nhiên khi nhận ra gian phòng này lại là khuê phòng nữ tử. Trong phòng treo sa rèm hồng gấm, gường bạch ngọc, gương đồng long phượng, trên tường cạnh cửa sổ còn treo một bức tranh tú nữ thanh nhã…mọi vật bài trí đều tinh tế tuyệt mỹ, xem ra chủ nhân trước kia của nơi này là một nữ tử vô cùng thanh tao thoát tục.
Thẩm Hồ vén rèm kéo nàng tiến vào, bên trong có đặt một chiếc trường kỷ bọc đệm, có thể nhìn thấy chiếc trường kỷ này đã có rất nhiều niên đại và được bảo dưỡng vô cùng tốt, chỉ là…trên đó vẫn còn phủ một lớp bụi mỏng. Trên bức tường bên cạnh trường kỷ treo đầy những bức tranh tương tự bức tranh ngoài kia, hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc mỉm cười, hoặc tựa lưng biếng nhác…tất cả đều vẽ cùng một người. Chỉ là…người này cũng không không phải là người trong bức tranh bên ngoài thư phòng.
Thê thiếp của Thẩm Mộc đều là những nữ nhân thuần sắc yếu ớt, vóc người thon thả, gương mặt thanh tú,…bộ dáng đều rất giống Khuất Cầm, duy chỉ có người này ngoại lệ. Nàng mặc một bộ váy hồng mang theo vài phần anh khí, khi cười rộ lên khóe môi hồng hồng phảng phất nét thông minh. Nhìn thấy nụ cười quen thuộc này, Mặc Sĩ Hề bỗng nhiên nhận ra…đây là…Vân Tất Khương.
Nàng là…mẫu thân của Thẩm Hồ. Nguyên lai đây chính là khuê phòng của mẫu thân hắn!
Thẩm Hồ kéo nàng đến trước bức tường rồi xoay đầu nhìn nàng mỉm cười một cách quỷ dị. Đương lúc trong lòng Mặc Sĩ Hề dâng lên dự cảm không lành thì Thẩm Hồ đã lên tiếng nói với người trong bức tranh, “Mẫu thân, hôm nay nhi tử dẫn nàng đến diện kiến người. Người hãy nhìn nàng thật kỹ, bởi vì sau này nàng chính là con dâu tương lai của người!”
“Cái gì?”, Mặc Sĩ Hề theo phản xạ muốn rút tay ra khỏi tay hắn nhưng lại bị hắn giữ chặt hơn.
“Mẫu thân, ta đứng trước người phát thệ, nếu không cưới được nàng, cả đời này ta sẽ không thành thân”
“Ngươi loạn trí rồi!”
“Ta không loạn trí!”, Thẩm Hồ nhìn nàng cười hì hì, cũng như bao lần trước, mỗi lần hắn cười thì hàng mi dày lại giãn ra, khóe mắt phiêu dật, ánh mắt lấp lóe mang theo ba phần đắc ý, ba phần bướng bỉnh, ba phần nhiệt tình cùng một phần tà mỹ, “Được, xem như đã định!”
Mặc Sĩ Hề rốt cục cũng phát giận, nàng lạnh lùng nói, “Định gì mà định! Ai cho phép ngươi tự quyết định, không ai đáp ứng ngươi! Ngươi muốn làm chuyện điên rồ thì tự làm một mình, đừng lôi kéo ta vào! Ta phải đi, buông tay!”
“Không buông!”
“Buông tay!”
“Không!”
Chát! Thanh âm trong trẻo dị thường vang lên giữa không trung.
Mặc Sĩ Hề nhận thấy chính mình vừa tát Thẩm Hồ một bạt tay, trong nháy mắt tim nàng đập mạnh và loạn nhịp, nhưng rất nhanh sự phẫn nộ trong tâm trí đã lấn lát sự áy náy trong lòng, nàng trừng mắt nhìn Thẩm Hồ, “Thẩm đại công tử, Thẩm tứ thiếu gia, thỉnh ngài nhìn rõ, nhìn thật rõ…giờ phút này đứng trước mặt ngài là một nam nhân! Dù hắn là nữ nhân thì đã sao, trong con mắt người đời thì hắn chính là một nam nhân! Khi hắn mười tuổi đã xưng danh thiên hạ, mười bốn tuổi kế thừa gia tộc, mười bảy tuổi nắm quyền cai quản, thường xuyên gặp gỡ quan lại chốn cung đình, nhận được ân sủng đế vương, có thể nói là thiên hạ không còn thiếu niên nào có thể qua mặt! Ngài muốn hủy hắn sao? Hay là vì ngươi yêu thích hắn nên muốn hắn khi quân phạm tội, thân bại danh liệt? Cái gọi là yêu thích của ngươi chỉ là như vậy thôi sao?”
“Ê, ta muốn biết một chút, ngươi…tại sao lại giả nam tranh? Mặc Sĩ gia không có lấy một nam nhi tài năng kế thừa gia nghiệp thì đã sao, ngay từ đầu ngươi cứ lấy thân phận nữ tử xuất hiện không phải tốt hơn sao, như vậy ngươi không cần phải đối diện với những rắc rối này, không phải sao?”
Lời nói như tiếng sấm vang khơi dậy một ký ức đau lòng. Ánh mắt Mặc Sĩ Hề bắt đầu mông lung, vì cái gì nàng lại giả nam trang? Vì cái gì lại phải làm điều dối trá trắng trợn này? Vì cái gì lại muốn cuộc sóng của chính mình mờ mịt trong bí mật?
Ngược dòng thời gian trở lại nơi sự việc mới bắt đầu…tất cả chìm ngập trong màu đỏ sẫm của máu và màu trắng bạc của tuyết, khi nàng biết tuyết là đáng sợ…cũng bắt đầu từ nơi đó. Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là một đoạn thời gian ngắn nhưng đối với nàng mà nói…nó đã rất dài, dài tựa ngàn năm, nàng bỗng nghe thấy một thanh âm đáng sợ chậm rãi vang lên trong tâm trí mình, “Ta không phải Mặc Sĩ Hề!”
Ta không phải Mặc Sĩ Hề…
Ta không phải Mặc Sĩ Hề…
Những lời này không ngừng lặp đi lặp lại, tựa như muốn nuốt trọn cả thế giới. Thẩm Hồ nhất thời chấn động, lời muốn nói cũng không nói ra được. Mà nàng, trước mắt là một khoảng trống rỗng, thanh âm đờ đẫn vẫn không ngừng vạch trần sự thật, “Mặc Sĩ Hề thật sự…đã chết rồi! Bảy năm trước…vì cứu ta…đã chết rồi!”
“Hề Nhi tại sao lại chết? Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Kim biển của Tiên Đế tại sao lại rơi xuống? Ngươi nói đi! Ngươi nói đi! Ngươi cấm điếc rồi sao? Nói đi!”, người đó như phát điên lao về phía này, thanh âm chói tai hung hăng đâm sâu vào màng nhĩ của nàng, chỉ trong chớp mắt, nàng nghĩ mình đã thật sự bị điếc.
Nếu thật sự bị điếc thì tốt rồi, nàng không còn phải nghe những lời trách cứ đáng sợ này. Nàng chỉ có thể đứng chôn chân nơi đó, lặng người lắng nghe những lời nói tàn nhẫn nhất thế gian này từ chính mẫu thân của mình, “Vì cái gì mà người chết không phải là ngươi? Vì cái gì ông trời lại muốn người đó là Hề Nhi? Ngươi chết một nghìn lần cũng không sao, nhưng vì cái gì người chết lại là Hề Nhi? Hề Nhi của ta…Hề Nhi của ta…”
Đúng vậy, vì cái gì mà người chết không phải là nàng?
Vì cái gì mà Thiên gia lại an bày vào thời điểm bái tế tổ đường?
Vì cái gì mà Kim Bảng của Tiên Đế lại đứt dây thừng rơi xuống?
Vì cái gì mà khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển sắp rơi xuống liền bị dọa đến sững người không phản ứng gì?
Chính đôi tay kia…một đôi tay ấm áp…từ phía sau đẩy mạnh nàng lảo đảo tiến lên phía trước vài bước rồi ngã xuống mặt đất. Phía sau có thanh âm một vật nặng rơi xuống, nàng quay đầu nhìn lại liền trông thấy gương mặt đẫm máu của một thiếu niên mười ba tuổi…
Mặc Sĩ Hề đã chết như vậy.
Lúc ấy hắn chỉ mới mười ba tuổi, tuy rằng đã sỡ hữu một trí huệ có thể phá giải danh án nhưng lại không đủ sức lực cùng võ công có thể cứu người cũng như bảo vệ mình. Vậy nên hắn đã chết.
Trêu người hơn…hắn đã bị chính thứ gọi là đại biểu cho vinh dự của bộ tộc Mặc Sĩ đè chết: Kim biển mà Tiên Đế đã ban tặng.
Hồi ức trở về, Mặc Sĩ Hề nhìn xuống bàn tay phải của chính mình, nàng tựa như có thể thoáng thấy máu tươi không ngừng theo kẽ hở chảy ra…
Thiện kị giả, truỵ vu mã; Tiện vịnh giả, nịch vu thuỷ; Thiện kiếm giả, phệ vu kiếm.
Nhi thiện tâm thuật giả, chung hữu nhất thiên hội tử vu tự kỉ đích tâm yểm.
(擅骑者,坠于马;擅泳者,溺于水;� ��剑者,噬于剑。而善心术者,终有一 天会死于自己的心魇 – Người giỏi cưỡi ngựa sẽ ngã ngựa; Người giỏi bơi lội sẽ ngạt nước; Người giởi kiếm thuật sẽ bị kiếm đâm; Còn người giỏi tâm thuật sẽ bị chứng tự kỷ bóp chết tâm mình)
Nàng hiểu rõ điều này hơn so với bất cứ ai. Mặc Sĩ Hề chạm tay lên gương mặt mình rồi phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ. Hoảng hốt…cảm giác quen thuộc một lần nữa trở lại, thanh âm quen thuộc vang lên trong đầu nàng, “Ngươi có biết bộ vị nào ở con người là yếu ớt nhất không?”
Rõ ràng không phải đang nằm mộng nhưng nàng lại trông thấy trước mắt cánh cửa màu đỏ như máu mở, phía sau cánh cửa là khoảng trời hoàng hôn vàng vọt, có một thiếu niên đang ngồi trên lan can, khí chất cao quý tao nhã, nụ cười nhẹ nhàng, hồng trần lưu chuyển, tinh quang sáng lạn.
Nàng cảm thấy chính mình dường như trở về bộ dáng lúc mười tuổi đứng trước mặt thiếu niên mà ngoe nguẩy lắc đầu. Thiếu niên lấy mứt hoa quả trong đĩa đưa cho nàng, thanh âm trong trẻo như thủy tinh chạm vào nhau, “Là tâm. Trong cơ thể con người, tâm là yếu ớt nhất. Tay chân nếu không chạm vào nó, sẽ không bị thương. Đầu không va đập, sẽ không đau đớn. Duy chỉ có tâm, chỉ một câu nói nhẹ nhàng cũng có thể khiến ta thống khổ đến tận cùng. Vậy nên, trăm loại khổ hình không bằng gì bằng…ngược tâm!”
“Vậy người có tâm kiên cường là người khó đối phó nhất, phải không?”, nàng đã hỏi hắn như thế.
Thiếu niên lắc đầu rồi nhẹ nhàng mỉm cười, “Không, kỳ thật bọn họ không phải khó đối phó nhất, bời vì đối với bọn họ nhiều nhất là không thấy được nhược điểm, đối với chúng ta vô hại. Đáng sợ nhất chính là ngược lại!”
“Ngược lại?”
“Đúng vậy, thời điểm ngươi quan sát bọn họ thì bọn họ cũng đồng thời quan sát ngươi, khi ngươi muốn tìm nhược điểm của bọn họ thì bọn họ sẽ phản kích lại, ngươi lại bị bọn họ uy hiếp trước một bước, khi ngươi muốn làm bọn họ dao động thì bọn họ lại làm ngươi bị dao động trước. Đối thủ này…mới là đáng sợ nhất!”, thiếu niên nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như từ phụ, lại tựa như danh sư, tất cả dung hợp trong sự sủng ái của huynh trưởng khiến tiểu nữ tử toàn tâm yêu thích.
“Vậy nên, ngươi càng phải kiên cường, tâm của ngươi phải kiên cường hơn bất cứ ai thì mới có thể nắm bắt tâm của bọn họ…”
Giọng nói thân thiết cứ quanh quẩn rồi chậm rãi phai dần, sau đó là một thanh ấm yếu đuối dần trồi lên và trở nên hỗn độn, “Ta không muốn gặp mặt ngươi, ngươi cút ra ngoài!”
Cảnh tượng bị cắt đứt, ánh mặt trời biến mất, thiếu niên cũng biến mất, những gì còn lưu lại chỉ là một khoảng hư vô âm thầm. Nàng nhìn thấy mẫu tân ngồi trong phòng tối, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Nàng quỳ xuống, im lặng, dập đầu. Một lần lại một lần, thanh âm dập đầu vang lên khô khốc.
“Cút ra ngoài! Cút ra ngoài! Ta bảo ngươi cút ra ngoài…có nghe thấy không? Ngươi muốn bức ta phát điên có phải không?”, mẫu thân đột nhiên nổi giận, người từ trên ghế ngồi bật dậy, tóm lấy tay nàng rồi tống nàng ra khỏi cửa, cánh cửa hung hăng đóng sầm trước mặt nàng.
Ngoài phòng, tuyết dày chồng chất, trắng xóa…trắng xóa…
Nàng từ trên mặt tuyết bò dậy, tiếp tục dập đầu, một lần…lại một lần…
Không gian vốn dĩ vô cùng ủ dột bỗng trở nên sống động, trong nhà đã lên đèn, xa xa truyền đến tiếng người nói cười…Cách một bức tường là một thế giới người náo động ấm áp. Vậy mà bên trong bức tường chỉ có tĩnh mịch cùng cô lãnh, thanh âm dập đầu của nàng vang lên từng tiếng từng tiếng, một khối tuyết vì thế mà tan chảy để lộ tảng đá trên mặt đất.
Không biết đã qua bao lâu, nàng bỗng nghe thấy tiếng thở dài. Ngẩng đầu, bà bà đang đứng ở ngoài phòng, ánh mắt thương tiếc cùng bất đắc dĩ nhìn nàng, “Vô ích…tiểu thư, vô ích…họa người gây ra quá lớn, căn bản không thể vãn hồi…”
Nàng cắn răng dập đầu thêm sức, trán bắt đầu đổ máu nhưng nàng vẫn không cảm giác được. Gương mặt trơ cứng, thân thể trơ cứng, tâm cũng trơ cứng.
“Người hãy đứng dậy đi, tiểu thư, người làm thế cũng vô ích, lúc này phu nhân không còn tâm tình nghĩ đến người, trông thấy tiểu thư chỉ càng thêm phiều nhiễu! Trở về đi! Việc đã đến nước này, vô luận làm gì cũng đều vô ích. Chẳng lẽ đến bây giờ mà người vẫn chưa nhận ra sao?”
Nước mắt bà bà không tự chủ mà chảy xuống, “Mặc Sĩ gia…kết thúc rồi!”
Sáu chữ tựa như sáu lưỡi đao hung hăng cắm vào cơ thể nàng, cảm giác đau đớn chưa vơi thì một câu khác lại bồi thêm vết thương trong tâm nàng.
“Mà hết thảy chuyện này…đều là một tay đại tiểu thư người tạo thành!”
Nàng thấy miệng bà bà mở ra rồi đóng lại, chỉ là…nàng hoàn toàn không nghe được gì nữa. Thế giới sụp xuống, đất trời sụp xuống phủ lên thân thể, máu thịt, xương cốt,…phủ xuống tận cõi sâu nhất của linh hồn. Nàng cảm thấy bản thân tựa như bị nhốt vào trong một túi vải rồi ném xuống biển, mũi miệng không ngừng ngộp nước, ngạt càng thêm ngạt, chìm càng thêm chìm, càng lúc càng phình to, cảm giác sợ hãi không biết khi nào sẽ nổ tung nhưng lại đến cùng khoái cảm đợi chờ sự vỡ vụn trong nháy mắt…để được giải thoát.
Nàng quỳ gối trên tuyết, bỗng nhiên nàng muốn cười, bàn tay nâng lên che gương mặt của chính mình nhưng cuối cùng…lệ vẫn chảy xuống. Đôi mắt tưởng chừng đã khô cạn nhưng lại tuôn trào nước mắt. Nàng hung hăng cắn mu bàn tay của chính mình, chỉ là thanh âm nghẹn ngào không thể áp chế được, thanh âm tựa như cắt đứt cổ họng mà thoát ra ngoài hòa vào đêm đông ào ào gió thổi. Đêm đông chỉ còn…tuyệt vọng!
Đúng! Thật xin lỗi…thật xin lỗi…thật xin lỗi…thật xin lỗi! Thật xin lỗi xin lỗi xin lỗi…
“Xin lỗi!”, thanh âm khàn đục phá vỡ không khí xuyên vào tai người. Mặc Sĩ Hề run rẩy, sương mù trước mắt nhất thời tản đi, nàng vẫn đang đứng trong một khuê phòng tao nhã tinh xảo, trước mặt nàng vẫn là Thẩm Hồ trong bộ trường sam màu trắng ngà. Hai tròng mắt hắn trong suốt như nước phảng chiếu bóng dáng tái nhợt của nàng, tựa như số mệnh đã an bày một kiếp số, để nàng đối diện với đối thủ đáng sợ nhất.
Từ nhỏ nàng đã nhận sự huấn luyện, gặp tình thế nguy hiểm thì phương pháp tốt nhất chính là thừa dịp nó chưa có khả năng tạo thành thương tổn liền diệt trừ. Chỉ là, đối diện với đôi mắt kia, bảo nàng làm sao có thể hạ được quyết tâm giết hắn…lần thứ hai?
Dường như đã nhìn thấu tâm tình phức tạp của nàng, Thẩm Hồ thản nhiên nói, “Thật ra ngươi vẫn còn cơ hội”
Mặc Sĩ Hề im lặng.
“Người trong thiên hạ đều biết trên đời này không có vụ án nào mà Tuyền Ki công tử không phá được, cũng đồng nghĩa với việc nếu Tuyền Ki công tử muốn giết người nào thì hắn có thể vùi sâu nó vào bí mật, không để ai nghi ngờ. Ngươi hẳn nhiên có rất nhiều phương pháp giết người diệt khẩu mà không lưu lại dấu vết, vừa rồi lại dùng phương pháp ngu ngốc nhất để ra tay. Ngươi biết, chỉ cần Gia Lam đi theo ta, không ai có thể giết được ta. Lấy võ công của ngươi hẳn không khó nhận ra Gia Lam lúc đó cũng có mặt, nhưng ngươi vẫn xuống tay…”, ánh sáng trong phòng có chút ảm đạm, gương mặt Thẩm Hồ không để lộ biểu tình gì, chỉ có ánh mắt sáng rực tràn ngập chờ mong, “Ngươi…thật ra không muốn giết ta, phải không?”
Mặc Sĩ Hề nhắm mắt né tránh tia nhìn của Thẩm Hồ.
Thẩm Hồ nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên, hắn giữ tay nàng đưa lên ngực mình, “Nơi này!”.
Mặc Sĩ Hề kinh ngạc nhướng mi.
“Hiện tại Gia Lam không có đây, nơi này chỉ có ta và ngươi. Ta cam đoan ngươi sẽ không tìm được cơ hội nào tốt hơn hiện tại. Nếu ngươi thật sự muốn giết ta như lời ngươi nói, bây giờ có thể động thủ. Nơi này…ngươi chỉ cần ấn nhẹ một cái, ta sẽ chết chắc. Chết trong tay ngươi, ta không oán không hận”
“Ngươi điên rồi!”, khi nói những lời này, thanh âm của Mặc Sĩ Hề không còn phẫn nộ như trước mà tràn nhập mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
Thẩm Hồ cúi xuống tai nàng và thấp giọng nói, “Đúng vậy, ta điên rồi…từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì ta đã điên rồi!”
Rõ ràng không có gió nhưng y bào của hai người đều lay động.
Mặc Sĩ Hề lắc đầu, “Ngươi sẽ hối hận”
“Tuyệt đối không hối hận”
“Ngươi…”, thanh âm còn chưa tắt thì người đã bị Thẩm Hồ dùng sức ôm vào lòng.
Trong nháy mắt, cảm giác này không biết phải hình dung thế nào, không khiếp sợ, không bài xích, nhưng cũng không thể thích ứng. Cách đó không xa có một bàn trang điểm, nàng trông thấy hình ảnh chính mình cùng Thẩm Hồ ôm nhau trong gương đồng, tâm tình nàng trầm xuống, có chút tăm tối, có chút hoảng hốt, lại có chút…không biết gọi là cảm giác gì.
Nàng nghe thấy thanh âm mang theo vài phần khẩn cầu của Thẩm Hồ vang lên bên tai, “Vậy nên…đừng phản đối, đừng né tránh, đừng cự tuyệt ta!”
Cảm động này như thủy triều trào dâng, ôn nhu đem cả thể xác lẫn tinh thần nhấn chìm vào đó. Trên bức tranh treo trên tường phía bên trái họa cảnh Vân Tất Khương đang giục ngựa săn bắn. Nàng mặc một thân hồng y, áo khoác cùng khôi giáp màu bạc, tư thế oai hùng hiên ngang, minh diễm vô song. Chỉ là, nàng nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, nơi đáy mắt vẫn không che dấu được vẻ u buồn. Nàng…cũng thật tĩnh mịch! Gả cho một nam nhân không yêu mình, mục đích duy nhất của hôn nhân chỉ là duy trì tông tộc, nàng cũng ủy khuất, cũng oán hận, cũng không cam lòng?
Mặc Sĩ Hề nhìn bức tranh, ánh mắt dần dần trở nên đen và sâu, nàng mở miệng nói, “Như vậy…dù xuống địa ngực, ngươi cũng đi cùng ta phải không?”
Thẩm Hồ hơi run rẩy buồng nàng ra một chút, hắn cẩn thận đánh giá biểu tình trên gương mặt nàng, sau khi xác định nàng không phải đang thăm dò mà là vô cùng thành thật hỏi vấn đề này, hắn thản nhiên mỉm cười mà đáp, “Cũng tốt, chúng ta cùng đi”
Nụ cười này tựa như gió xuân cùng ánh mặt trời xua tan giá lạnh. Đôi mắt Mặc Sĩ Hề đột nhiên ươn ướt, nàng nhắm mắt lại và lần đầu tiên chủ động ôm hắn, thanh âm trầm thấp vang lên, “Nếu vậy, Thẩm Hồ, ta tin ngươi”
Thẩm Hồ mỉm cười ôm nàng mạnh hơn, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, vui sướng và thõa mãn. Chỉ là, ngay sau đó, nụ cười tươi của hắn đột nhiên cứng đờ, ánh mắt trở nên phức tạp…có khiếp sợ…có không tin…cũng có đau lòng.
Mặc Sĩ Hề nhẹ tay đẩy hắn ra, hắn mềm nhũng ngã xuống mặt đất, đồng thời, nửa câu nói sau cùng cũng theo thanh âm khàn khàn rơi xuống, “Nếu hồ ly không đa nghi thì sẽ rơi vào bẫy. Ngươi không nên quên điều này!”
Tay Thẩm Hồ vươn về phía trước, tựa như muốn giữ lấy y bào của nàng nhưng cuối cùng lại rơi trở xuống…bất động.
Mặc Sĩ Hề nhìn thân thể Thẩm Hồ trên mặt đất, mi mắt hơi nhướn, trong đôi mắt là một tảng băng. Cuối cùng, nàng xoay người mở cửa phòng rời đi.
Trầm hương Thiên Trúc trong lò sưởi đã cháy hết, lọn khói cuối cùng lượn lờ tản đi.