Yến Thừa Khải cảm thấy bản thân gần đây càng ngày càng không ổn.
Hắn gần đây luôn nhìn Sở Minh thành Thái phó.
Sở Minh và Bạch Liễn đều có làn da trắng nõn mềm mại giống nhau, dung mạo có năm phần tương tự, nhưng khí chất ôn nhuận kia lại có đến tám chín phần giống nhau. Đặc biệt là lúc Sở Minh cười rộ lên, cúi đầu xem sách xử lý chính sự, đều khiến hắn ngẩn ngơ, phảng phất ký ức xuyên qua tầng tầng lớp lớp năm tháng mù mịt, trở về mười năm hắn cùng Bạch Liễn chung sống.
Những khoảnh khắc đó, hắn đều muốn trân trọng từng giây từng phút một, từng giây từng phút đều không nguyện để nó trôi qua.
Bóng lưng hai người bọn họ, sao mà giống nhau đến thế…
Quân tử như lan, kiêu ngạo mà đứng thẳng.
Quân tử như nguyệt, sáng trong rực rỡ.
Trong lòng Yến Thừa Khải dần nảy sinh một ý niệm… Nhưng ý niệm này lại khiến hắn muôn phần xoắn xuýt.
“Cốc cốc”
Sở Minh dùng đũa gõ nhẹ lên miệng bát của Yến Thừa Khải, khóe môi cong lên, ngữ khí mang theo ba phần châm chọc: “Điện hạ, hôm nay canh do đầu bếp làm ngon đến vậy sao? Nhìn ngài kìa, một ngụm canh mà uống cả nửa ngày, nước miếng sắp rơi vào bát rồi.”
Các nàng hầu bên cạnh âm thầm nín cười.
Yến Thừa Khải lúc này mới hoàn hồn, buông chén canh trong tay xuống, biết mình lại bị Sở Minh giễu cợt, nhưng cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành bưng bát lên uống một hơi cạn sạch, những quy tắc lễ nghi quý phái đều bị ném ra sau đầu. Chỉ muốn uống canh xong rồi mau chóng chuồn đi.
Ngày nào cũng bị vợ mình bóc mẽ ngay trên bàn ăn. Phải làm sao đây, online chờ, rất gấp.
Sở Minh cũng không nhìn hắn nữa, đưa tay gắp một miếng cá, bỏ vào miệng chậm rãi nhai. Món cá hấp này được làm rất ngon, xương cá đã được gỡ sạch, thịt cá mềm mại thơm ngọt, vừa ăn là biết ngay con cá này cực kỳ tươi ngon.
Yến Thừa Khải uống canh xong, đặt bát canh xuống, cầm lấy khăn tay đã chuẩn bị sẵn lau khóe miệng, vội vàng nói: “Bản cung dùng xong rồi, đi trước.”
Sau đó vội vàng bước ra khỏi sảnh trước.
Sở Minh ở phía sau nhìn theo bóng lưng rời đi của Yến Thừa Khải, cũng buông đũa xuống, cảm thấy miếng cá trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Y thấy gần đây Yến Thừa Khải càng ngày càng kỳ lạ, dường như đang trốn tránh y, cả ngày đều mang vẻ mặt trầm tư.
Xuân Đào thấy Sở Minh đã buông đũa, liền tiến lên nhẹ giọng khuyên nhủ: “Công tử, dùng thêm chút nữa đi ạ. Gần đây người ăn rất ít, như vậy sẽ không tốt cho tiểu công tử đâu!”
Sở Minh cụp mắt xuống, khẽ cười, chống tay lên bàn đứng dậy.
“Không cần đâu, dọn đi.”
Hôm nay Yến Thừa Khải được nghỉ, cũng không vào cung, Sở Minh không biết hắn đi đâu, cũng lười quản. Hôm nay trời trong nắng ấm, Sở Minh nhất thời hứng khởi, liền gọi người hầu đến vườn hoa phía sau Đông cung kê một chiếc bàn gỗ tử đàn, lại sai người lấy giấy bút và màu vẽ, tự mình pha màu, bắt đầu vẽ tranh chân dung.
Y đã mang thai được sáu tháng, bụng cũng dần to lên, do đứa bé lớn dần, trọng tâm cơ thể y không khỏi phải hơi ngả về phía trước, eo và lưng cũng thường xuyên cảm thấy mỏi mệt, ngồi càng không thoải mái, vì vậy y dứt khoát một tay đỡ bụng, một tay cầm bút vẽ, đứng vẽ tranh.
Y chỉ vài nét bút đã phác họa ra hình dáng một đứa trẻ. Trên mặt Sở Minh không khỏi hiện lên vài phần ý cười, cổ tay trắng nõn buông xuống, chăm chú phác họa chi tiết.
Ban đầu Yến Thừa Khải chỉ là ở nhà nghỉ ngơi buồn chán, cầm một túi thức ăn cho cá, định ra hồ nước sau vườn trêu cá chơi. Không ngờ tới lại nhìn thấy bóng dáng gần đây luôn khiến hắn phân tâm kia ở vườn hoa.
Y đứng dưới một gốc cây long não cành lá sum suê, những tán lá dày đặc chen chúc nhau, xanh mướt một màu. Ánh mặt trời vô tình xuyên qua kẽ lá, rơi xuống khuôn mặt Sở Minh, khiến cho lớp lông tơ nhỏ xíu trên mặt y cũng nhuốm một màu vàng kim. Trong không khí thoang thoảng hương thơm của cây long não, âm thầm toát ra một tia ái muội.
Yến Thừa Khải cảm thấy có chút chói mắt.
Yến Thừa Khải chậm rãi bước tới, Sở Minh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đặt bút vẽ xuống, hành lễ, nhưng cũng không nói gì thêm với hắn.
Lại cầm bút vẽ lên, chấm một chút son đỏ, tỉ mỉ tô điểm lên bức tranh. Yến Thừa Khải tiến đến nhìn một cái, giật mình kinh ngạc.
Đó là bức tranh chân dung của một đứa trẻ.
Đứa bé mũm mĩm, cười đến ngọt ngào, dường như trong nụ cười nơi khóe miệng còn ẩn ẩn toát ra vài phần vị sữa. Trên người nó mặc yếm đỏ, cổ tay đeo một chiếc vòng bạc nhỏ, chân mang một đôi giày thêu hình đầu hổ. Bức tranh được vẽ vô cùng sống động, dường như thật sự có một đứa trẻ đang cười khanh khách với bọn họ vậy.
Đứa trẻ a… Cũng là đứa con đầu lòng của hắn.
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Hắn cũng không còn là trẻ con nữa, vậy mà sắp được làm cha rồi.
Trong lòng Yến Thừa Khải khẽ động, có chút muốn sờ sờ đứa con của bọn họ.
“Ngươi… Chân dung của ngươi vậy mà cũng vẽ đẹp như vậy!”
“Sao vậy?” Sở Minh tay không ngừng tô màu cho chiếc yếm đỏ, “Chỉ cho phép điện hạ ngoài triều chính múa đao múa kiếm, chẳng lẽ không cho phép thần ngoài chính sự vẽ vời chút sao?”
Nhìn xem, nhìn xem, thê tử mắng hắn cũng không thèm dùng lời lẽ thô tục.
Một người múa đao múa kiếm, một người vẽ vời. Một người đi theo con đường phát triển tứ chi thô kệch, một người đi theo con đường cao thượng tao nhã.
Thái tử điện hạ cảm thấy bản thân rất uất ức, rất tủi thân.
Yến Thừa Khải dùng sức bóp nát túi thức ăn cho cá trong tay, sau đó cảm thấy tâm tình bình ổn một chút mới mở miệng nói: “Ta chỉ là thấy ngươi vẽ đẹp, ta cũng biết vẽ tranh, muốn xin ngươi chỉ giáo bút pháp một chút mà thôi.”
Sở Minh vẽ xong nét cuối cùng, ném cây bút lông cừu vào chậu nước rửa bút bằng ngọc trắng, xoa xoa thắt lưng, tùy ý đáp lại: “Ồ? Vậy Thái tử thường vẽ loại tranh gì?
Yến Thừa Khải nghe vậy khựng lại, sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, ném túi thức ăn xuống, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Không cần ngươi quản.”
Sở Minh nhìn bóng lưng rời đi của Yến Thừa Khải, có chút bất bối rối.
Y thậm chí còn không biết là câu nói nào chọc giận vị điện hạ này, dứt khoát cũng lười nghĩ nữa, cầm lấy túi thức ăn cho cá Yến Thừa Khải ném xuống, lấy thức ăn ra, rải hết xuống hồ.
————————
Hoàng hậu có chút kinh ngạc nhìn nhi tử đến thỉnh an trước mặt, bà phất phất tay, có chút nghi hoặc nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Đoan Trạch… Hôm nay con không phải được nghỉ sao? Sao cũng không thấy cung nữ nào bẩm báo con đưa thẻ bài muốn đến thỉnh an?”
“Mẫu hậu… Hôm nay nhi thần đến, là muốn hỏi mẫu hậu một số vấn đề.”
Hoàng hậu cũng là người hiểu chuyện, liếc mắt ra hiệu cho đại cung nữ bên cạnh, đại cung nữ lập tức dẫn theo các cung nữ khác lui ra ngoài.
“Đoan Trạch, lại đây. Có chuyện gì thì nói với mẫu hậu.”
Yến Thừa Khải nhìn mẫu thân trước mặt đoan trang quý phái, cảm thấy chuyện này nhất thời nghẹn ở cổ họng, không biết nên mở lời từ đâu.
Dưới ánh mắt ân cần của mẫu thân, hắn càng cảm thấy bản thân là một kẻ hèn hạ vô sỉ, đáng ghét đến cực điểm.
Trong lòng hắn vẫn luôn không thể buông bỏ được tình cảm thầm kín mười năm dành cho Thái phó.
Thế nhưng trong tình huống như vậy, hắn lại cưới Sở Minh.
Người có dung mạo giống hệt bóng hình thanh nhã trong lòng hắn.
Hắn vậy mà, rõ ràng biết chuyện này là sai trái, nhưng vẫn muốn ích kỷ chồng hai hình bóng lên nhau, để Sở Minh trở thành thế thân của Thái phó, để một “Thái phó” đang mang thai con của hắn ở bên cạnh hắn, để hắn có thể thỏa thích yêu thương, để tình yêu méo mó đè nén suốt mười năm qua của hắn có một nơi để trút bỏ.
Làm như vậy là tự lừa mình dối người.
Nhưng hắn thật sự ngày đêm đều mơ thấy nụ cười nhàn nhạt của người bên bờ Tây Tử hồ, hắn không làm được buông bỏ.
“Mẫu hậu… Nếu như có một chuyện, con ngày nhớ đêm mong muốn làm, nhưng chuyện này là sai trái, làm rồi sẽ tổn thương người khác, phải làm sao bây giờ?”
Hoàng hậu nhìn đứa con từng khiến bà phải dày vò ba ngày ba đêm mới sinh hạ được trước mặt, liếc mắt một cái đã nhìn ra sự giãy giụa và đau khổ trong mắt hắn. Bà không đành lòng, không đành lòng nhìn thấy trong mắt Đoan Trạch của bà lại lộ ra thần sắc như vậy.
“Đoan Trạch, đời người chuyện không như ý mười phần chiếm tám chín. Chuyện thật sự vừa lòng vừa ý thật sự rất ít, mà cả đời này, cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi. Nếu có một chuyện khiến con đau khổ mâu thuẫn như vậy, vậy thì, hãy thuận theo trái tim mình đi. Đừng nghĩ nhiều như vậy… Đoan Trạch, bất kể là lúc nào, con vui vẻ là được rồi. Mẫu hậu hy vọng vạn vật trên thế gian này đều là của con, nhưng đồng thời cũng tham lam hy vọng hài tử của ta có thể có được hạnh phúc.”
Yến Thừa Khải quỳ xuống hành lễ với Hoàng hậu.
Có lẽ hắn đã biết nên làm như thế nào rồi.
Lần này, sẽ thuận theo trái tim mình. Chỉ cần làm cẩn thận một chút, đối với hắn và y đều tốt, không phải sao?
Yến Thừa Khải ngồi trên kiệu, sắp đến Đông cung rồi, hắn lại vươn tay phân phó: “Đến Tây Nhai.”
Một tiểu công công khiêng kiệu hỏi: “Thái tử điện hạ, ngài muốn đến đâu ở Tây Nhai ạ?”
“Đến Tụ Lâm phường.”
Tụ Lâm phường là tiệm bánh ngọt nổi tiếng nhất kinh thành, bên trong bán đủ loại bánh kẹo nhỏ. Tiểu công công khiêng kiệu bên ngoài không nhịn được khẽ cười, vị Thái tử điện hạ này, là chuẩn bị đi mua bánh ngọt cho Thái tử phi đây mà!
=TBC=
Hắn gần đây luôn nhìn Sở Minh thành Thái phó.
Sở Minh và Bạch Liễn đều có làn da trắng nõn mềm mại giống nhau, dung mạo có năm phần tương tự, nhưng khí chất ôn nhuận kia lại có đến tám chín phần giống nhau. Đặc biệt là lúc Sở Minh cười rộ lên, cúi đầu xem sách xử lý chính sự, đều khiến hắn ngẩn ngơ, phảng phất ký ức xuyên qua tầng tầng lớp lớp năm tháng mù mịt, trở về mười năm hắn cùng Bạch Liễn chung sống.
Những khoảnh khắc đó, hắn đều muốn trân trọng từng giây từng phút một, từng giây từng phút đều không nguyện để nó trôi qua.
Bóng lưng hai người bọn họ, sao mà giống nhau đến thế…
Quân tử như lan, kiêu ngạo mà đứng thẳng.
Quân tử như nguyệt, sáng trong rực rỡ.
Trong lòng Yến Thừa Khải dần nảy sinh một ý niệm… Nhưng ý niệm này lại khiến hắn muôn phần xoắn xuýt.
“Cốc cốc”
Sở Minh dùng đũa gõ nhẹ lên miệng bát của Yến Thừa Khải, khóe môi cong lên, ngữ khí mang theo ba phần châm chọc: “Điện hạ, hôm nay canh do đầu bếp làm ngon đến vậy sao? Nhìn ngài kìa, một ngụm canh mà uống cả nửa ngày, nước miếng sắp rơi vào bát rồi.”
Các nàng hầu bên cạnh âm thầm nín cười.
Yến Thừa Khải lúc này mới hoàn hồn, buông chén canh trong tay xuống, biết mình lại bị Sở Minh giễu cợt, nhưng cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành bưng bát lên uống một hơi cạn sạch, những quy tắc lễ nghi quý phái đều bị ném ra sau đầu. Chỉ muốn uống canh xong rồi mau chóng chuồn đi.
Ngày nào cũng bị vợ mình bóc mẽ ngay trên bàn ăn. Phải làm sao đây, online chờ, rất gấp.
Sở Minh cũng không nhìn hắn nữa, đưa tay gắp một miếng cá, bỏ vào miệng chậm rãi nhai. Món cá hấp này được làm rất ngon, xương cá đã được gỡ sạch, thịt cá mềm mại thơm ngọt, vừa ăn là biết ngay con cá này cực kỳ tươi ngon.
Yến Thừa Khải uống canh xong, đặt bát canh xuống, cầm lấy khăn tay đã chuẩn bị sẵn lau khóe miệng, vội vàng nói: “Bản cung dùng xong rồi, đi trước.”
Sau đó vội vàng bước ra khỏi sảnh trước.
Sở Minh ở phía sau nhìn theo bóng lưng rời đi của Yến Thừa Khải, cũng buông đũa xuống, cảm thấy miếng cá trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Y thấy gần đây Yến Thừa Khải càng ngày càng kỳ lạ, dường như đang trốn tránh y, cả ngày đều mang vẻ mặt trầm tư.
Xuân Đào thấy Sở Minh đã buông đũa, liền tiến lên nhẹ giọng khuyên nhủ: “Công tử, dùng thêm chút nữa đi ạ. Gần đây người ăn rất ít, như vậy sẽ không tốt cho tiểu công tử đâu!”
Sở Minh cụp mắt xuống, khẽ cười, chống tay lên bàn đứng dậy.
“Không cần đâu, dọn đi.”
Hôm nay Yến Thừa Khải được nghỉ, cũng không vào cung, Sở Minh không biết hắn đi đâu, cũng lười quản. Hôm nay trời trong nắng ấm, Sở Minh nhất thời hứng khởi, liền gọi người hầu đến vườn hoa phía sau Đông cung kê một chiếc bàn gỗ tử đàn, lại sai người lấy giấy bút và màu vẽ, tự mình pha màu, bắt đầu vẽ tranh chân dung.
Y đã mang thai được sáu tháng, bụng cũng dần to lên, do đứa bé lớn dần, trọng tâm cơ thể y không khỏi phải hơi ngả về phía trước, eo và lưng cũng thường xuyên cảm thấy mỏi mệt, ngồi càng không thoải mái, vì vậy y dứt khoát một tay đỡ bụng, một tay cầm bút vẽ, đứng vẽ tranh.
Y chỉ vài nét bút đã phác họa ra hình dáng một đứa trẻ. Trên mặt Sở Minh không khỏi hiện lên vài phần ý cười, cổ tay trắng nõn buông xuống, chăm chú phác họa chi tiết.
Ban đầu Yến Thừa Khải chỉ là ở nhà nghỉ ngơi buồn chán, cầm một túi thức ăn cho cá, định ra hồ nước sau vườn trêu cá chơi. Không ngờ tới lại nhìn thấy bóng dáng gần đây luôn khiến hắn phân tâm kia ở vườn hoa.
Y đứng dưới một gốc cây long não cành lá sum suê, những tán lá dày đặc chen chúc nhau, xanh mướt một màu. Ánh mặt trời vô tình xuyên qua kẽ lá, rơi xuống khuôn mặt Sở Minh, khiến cho lớp lông tơ nhỏ xíu trên mặt y cũng nhuốm một màu vàng kim. Trong không khí thoang thoảng hương thơm của cây long não, âm thầm toát ra một tia ái muội.
Yến Thừa Khải cảm thấy có chút chói mắt.
Yến Thừa Khải chậm rãi bước tới, Sở Minh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đặt bút vẽ xuống, hành lễ, nhưng cũng không nói gì thêm với hắn.
Lại cầm bút vẽ lên, chấm một chút son đỏ, tỉ mỉ tô điểm lên bức tranh. Yến Thừa Khải tiến đến nhìn một cái, giật mình kinh ngạc.
Đó là bức tranh chân dung của một đứa trẻ.
Đứa bé mũm mĩm, cười đến ngọt ngào, dường như trong nụ cười nơi khóe miệng còn ẩn ẩn toát ra vài phần vị sữa. Trên người nó mặc yếm đỏ, cổ tay đeo một chiếc vòng bạc nhỏ, chân mang một đôi giày thêu hình đầu hổ. Bức tranh được vẽ vô cùng sống động, dường như thật sự có một đứa trẻ đang cười khanh khách với bọn họ vậy.
Đứa trẻ a… Cũng là đứa con đầu lòng của hắn.
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Hắn cũng không còn là trẻ con nữa, vậy mà sắp được làm cha rồi.
Trong lòng Yến Thừa Khải khẽ động, có chút muốn sờ sờ đứa con của bọn họ.
“Ngươi… Chân dung của ngươi vậy mà cũng vẽ đẹp như vậy!”
“Sao vậy?” Sở Minh tay không ngừng tô màu cho chiếc yếm đỏ, “Chỉ cho phép điện hạ ngoài triều chính múa đao múa kiếm, chẳng lẽ không cho phép thần ngoài chính sự vẽ vời chút sao?”
Nhìn xem, nhìn xem, thê tử mắng hắn cũng không thèm dùng lời lẽ thô tục.
Một người múa đao múa kiếm, một người vẽ vời. Một người đi theo con đường phát triển tứ chi thô kệch, một người đi theo con đường cao thượng tao nhã.
Thái tử điện hạ cảm thấy bản thân rất uất ức, rất tủi thân.
Yến Thừa Khải dùng sức bóp nát túi thức ăn cho cá trong tay, sau đó cảm thấy tâm tình bình ổn một chút mới mở miệng nói: “Ta chỉ là thấy ngươi vẽ đẹp, ta cũng biết vẽ tranh, muốn xin ngươi chỉ giáo bút pháp một chút mà thôi.”
Sở Minh vẽ xong nét cuối cùng, ném cây bút lông cừu vào chậu nước rửa bút bằng ngọc trắng, xoa xoa thắt lưng, tùy ý đáp lại: “Ồ? Vậy Thái tử thường vẽ loại tranh gì?
Yến Thừa Khải nghe vậy khựng lại, sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, ném túi thức ăn xuống, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Không cần ngươi quản.”
Sở Minh nhìn bóng lưng rời đi của Yến Thừa Khải, có chút bất bối rối.
Y thậm chí còn không biết là câu nói nào chọc giận vị điện hạ này, dứt khoát cũng lười nghĩ nữa, cầm lấy túi thức ăn cho cá Yến Thừa Khải ném xuống, lấy thức ăn ra, rải hết xuống hồ.
————————
Hoàng hậu có chút kinh ngạc nhìn nhi tử đến thỉnh an trước mặt, bà phất phất tay, có chút nghi hoặc nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Đoan Trạch… Hôm nay con không phải được nghỉ sao? Sao cũng không thấy cung nữ nào bẩm báo con đưa thẻ bài muốn đến thỉnh an?”
“Mẫu hậu… Hôm nay nhi thần đến, là muốn hỏi mẫu hậu một số vấn đề.”
Hoàng hậu cũng là người hiểu chuyện, liếc mắt ra hiệu cho đại cung nữ bên cạnh, đại cung nữ lập tức dẫn theo các cung nữ khác lui ra ngoài.
“Đoan Trạch, lại đây. Có chuyện gì thì nói với mẫu hậu.”
Yến Thừa Khải nhìn mẫu thân trước mặt đoan trang quý phái, cảm thấy chuyện này nhất thời nghẹn ở cổ họng, không biết nên mở lời từ đâu.
Dưới ánh mắt ân cần của mẫu thân, hắn càng cảm thấy bản thân là một kẻ hèn hạ vô sỉ, đáng ghét đến cực điểm.
Trong lòng hắn vẫn luôn không thể buông bỏ được tình cảm thầm kín mười năm dành cho Thái phó.
Thế nhưng trong tình huống như vậy, hắn lại cưới Sở Minh.
Người có dung mạo giống hệt bóng hình thanh nhã trong lòng hắn.
Hắn vậy mà, rõ ràng biết chuyện này là sai trái, nhưng vẫn muốn ích kỷ chồng hai hình bóng lên nhau, để Sở Minh trở thành thế thân của Thái phó, để một “Thái phó” đang mang thai con của hắn ở bên cạnh hắn, để hắn có thể thỏa thích yêu thương, để tình yêu méo mó đè nén suốt mười năm qua của hắn có một nơi để trút bỏ.
Làm như vậy là tự lừa mình dối người.
Nhưng hắn thật sự ngày đêm đều mơ thấy nụ cười nhàn nhạt của người bên bờ Tây Tử hồ, hắn không làm được buông bỏ.
“Mẫu hậu… Nếu như có một chuyện, con ngày nhớ đêm mong muốn làm, nhưng chuyện này là sai trái, làm rồi sẽ tổn thương người khác, phải làm sao bây giờ?”
Hoàng hậu nhìn đứa con từng khiến bà phải dày vò ba ngày ba đêm mới sinh hạ được trước mặt, liếc mắt một cái đã nhìn ra sự giãy giụa và đau khổ trong mắt hắn. Bà không đành lòng, không đành lòng nhìn thấy trong mắt Đoan Trạch của bà lại lộ ra thần sắc như vậy.
“Đoan Trạch, đời người chuyện không như ý mười phần chiếm tám chín. Chuyện thật sự vừa lòng vừa ý thật sự rất ít, mà cả đời này, cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi. Nếu có một chuyện khiến con đau khổ mâu thuẫn như vậy, vậy thì, hãy thuận theo trái tim mình đi. Đừng nghĩ nhiều như vậy… Đoan Trạch, bất kể là lúc nào, con vui vẻ là được rồi. Mẫu hậu hy vọng vạn vật trên thế gian này đều là của con, nhưng đồng thời cũng tham lam hy vọng hài tử của ta có thể có được hạnh phúc.”
Yến Thừa Khải quỳ xuống hành lễ với Hoàng hậu.
Có lẽ hắn đã biết nên làm như thế nào rồi.
Lần này, sẽ thuận theo trái tim mình. Chỉ cần làm cẩn thận một chút, đối với hắn và y đều tốt, không phải sao?
Yến Thừa Khải ngồi trên kiệu, sắp đến Đông cung rồi, hắn lại vươn tay phân phó: “Đến Tây Nhai.”
Một tiểu công công khiêng kiệu hỏi: “Thái tử điện hạ, ngài muốn đến đâu ở Tây Nhai ạ?”
“Đến Tụ Lâm phường.”
Tụ Lâm phường là tiệm bánh ngọt nổi tiếng nhất kinh thành, bên trong bán đủ loại bánh kẹo nhỏ. Tiểu công công khiêng kiệu bên ngoài không nhịn được khẽ cười, vị Thái tử điện hạ này, là chuẩn bị đi mua bánh ngọt cho Thái tử phi đây mà!
=TBC=