Sở Du suốt nửa tháng trời ròng rã vội vã đi đường tắt mới đến được kinh thành. Y nhíu mày suy nghĩ một lúc, vẫn là theo chân Tần Tranh trở về Trấn Bắc Hầu phủ thay một bộ y phục, sửa soạn lại bản thân cho tươm tất rồi mới tiến cung gặp ca ca và tiểu chất tử vừa chào đời.
Y không muốn để ca ca nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của mình.
Trên đường đi, y đã từng nghĩ tới muôn vàn hình ảnh của huynh trưởng. Thậm chí y đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất là huynh trưởng hơi tàn sức tàn lực, khóe miệng rỉ máu, thoi thóp như sắp đi xa. Nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới, huynh trưởng lại ra nông nỗi này.
Người trong cung đều nhận ra Sở Du, y cũng không tốn nhiều công sức đã được dẫn tới tẩm điện của Sở Minh.
Sự yên tĩnh trong phòng bị tiếng đẩy cửa có phần đột ngột phá vỡ. Gần đây, thần kinh Sở Minh hơi nhạy cảm, không ngủ sâu được, chỉ cần gió thổi cỏ lay động là y sẽ tỉnh giấc.
Sở Minh yên lặng lắng nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, hàng mi run rẩy, nhưng không hề mở mắt.
Sở Du đứng trước giường, có chút không đành lòng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của huynh trưởng, bờ môi run rẩy, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói:
“Ca ca, Du nhi đã về rồi.”
Giọng nói của y như một dải lụa mềm mại, chậm rãi cuốn theo một tia nắng ấm áp bay đến bên tai Sở Minh.
Sở Minh gần như ngay lập tức ứa nước mắt. Y mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt lo lắng xót xa của đệ đệ, nước mắt nóng hổi chực trào, chỉ chớp mắt một cái đã rơi lã chã.
Lúc sinh Yến Xuyên, nỗi đau đớn xé ruột xé gan như vậy cũng không khiến y rơi một giọt nước mắt; Yến Thừa Khải lạnh lùng vô tình như vậy cũng không khiến y vì hắn mà rơi một giọt lệ.
Nhưng khi y nằm trên giường, trên người đắp chăn dày nặng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của đệ đệ và sự quan tâm không hề che giấu, y lại chớp mắt một cái, nước mắt đã giàn giụa.
Sở Du cũng luống cuống, nắm chặt tay Sở Minh đưa ra, vội vàng nói: “Ca ca, ta ở đây, ta ở đây, huynh đừng khóc.”
Trong ký ức của Sở Du, Sở Minh hầu như chưa bao giờ khóc.
Dù bất cứ lúc nào, huynh trưởng dường như luôn mỉm cười, từ nhỏ đã có tính cách ngậm bồ hòn làm ngọt, không bao giờ để lộ một chút uất ức và đau khổ nào, chỉ luôn dùng nụ cười nhàn nhạt đối với mọi khó khăn.
Thế nhưng, lần này, huynh trưởng lại rơi lệ trước mặt y.
“Có phải tên Yến Thừa Khải khốn kiếp đó bắt nạt huynh không! Ca ca! Ta đã sớm nói rồi, hắn ta không phải lương phối của huynh, hắn ta không xứng ở bên cạnh huynh…”
“Du nhi.” Sở Minh mượn lực của đệ đệ chậm rãi ngồi dậy, lấy tay áo lau lau nước mắt trên mặt, gượng cười, giọng nói cũng nhỏ nhẹ dịu dàng: “Du nhi đã về rồi sao?”
Ánh mắt lại liếc sang bụng Sở Du nhô cao không thể che giấu nổi, khóe mắt lại cong thêm mấy phần: “Mấy tháng rồi? Nhìn dáng vẻ chắc là sáu bảy tháng rồi nhỉ?”
“Ừm.”
Sở Du nhìn vết nước mắt trên mặt Sở Minh chưa lau sạch, lại nhìn bộ dạng cố gắng mỉm cười của y, cảm thấy trái tim như bị nước sôi làm bỏng.
“Ca ca, huynh có chuyện gì khó chịu trong lòng, gặp ta rồi thì cũng đừng cố gượng cười như vậy.”
Sở Minh lắc đầu, thở dài an ủi: “Ta không sao, may nhờ có vị đại phu mà đệ mời đến, lần này coi như là hữu kinh vô hiểm. Đệ xem, chẳng phải ta vẫn khỏe mạnh, hài tử cũng bình an vô sự sao.”
Nói xong liền nắm tay Sở Du, muốn dẫn y đi xem tiểu Xuyên.
“Ca ca, huynh còn muốn giấu diếm cả ta nữa sao?” Sở Du hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, “Ta đã biết Yến Thừa Khải đối xử với huynh như thế nào, huynh lại thất vọng về hắn ra sao. Ca ca, ta đưa huynh đi, rời khỏi nơi đau buồn này, được không?”
Rời khỏi.
Sở Minh nhất thời có chút ngẩn ngơ, hai chữ này thật sự quá mức tốt đẹp.
Trên thế giới này, cách hèn nhát nhất là trốn tránh.
Nhưng cách hiệu quả nhất, đơn giản nhất cũng là trốn tránh.
Sở Minh mấp máy đôi môi không chút huyết sắc, gật đầu: “Được. Chờ sau sinh nhật một tuổi của tiểu Xuyên, sang năm mới, ta sẽ ly hôn với hắn.”
Đông cung này, cũng không còn gì đáng để y lưu luyến, cũng không còn lý do gì để y ở lại đây nữa. Đến ngày hôm nay, Sở Minh thường xuyên nhớ lại quá khứ, những ngày tháng Yến Thừa Khải đối tốt với y, sự dịu dàng đó thật sự rất nguy hiểm, từng chút từng chút một, từng chút từng chút một chui vào từng kẽ xương của y, không thể kháng cự nổi. Giống như độc dược vậy, hôm nay một giọt, ngày mai một giọt, đến lúc nhận ra đau đớn thì đã thấm vào ngũ tạng lục phủ.
Thuốc thang vô hiệu.
Có lẽ… Yến Thừa Khải cũng không phải là không có chút tình cảm nào với y, cho dù là vì tiểu Xuyên, thì đại khái cũng có vài phần chân tình thực ý.
Sở Minh cười nhạt, cho dù có vài phần thì cũng không còn liên quan gì đến y nữa. Y sẽ rời khỏi Đông cung này, rời khỏi Yến Thừa Khải, thành toàn cho Yến Thừa Khải và Bạch Liên.
“Hắn ta dám đối xử với huynh như vậy, ca ca, ta nhất định bắt hắn ta đến trước mặt huynh xin lỗi nhận sai!”
“Du nhi, không cần đâu. Hắn đã xin lỗi ta rất nhiều lần rồi.” Sở Minh nghĩ đến những đêm Yến Thừa Khải xin lỗi, y thật sự nghe đến mức tai đã chai sạn, “Ta cần lời xin lỗi của hắn ta làm gì? Mọi chuyện có thể trở lại như cũ sao? Hơn nữa… Du nhi nói đúng.”
Ánh mắt Sở Minh nhìn chằm chằm chiếc nôi của hài tử không xa, thản nhiên nói: “Hắn ta quả thật không phải lương phối của ta.”
Sở Du hoàn toàn không ngờ tới huynh trưởng hiện giờ lại có bộ dạng tâm tro ý lạnh, bi quan tuyệt vọng như vậy, thần sắc rạng rỡ thường ngày trên mặt cũng biến mất chẳng còn lại chi, giờ chỉ còn lại vẻ u ám.
Sở Du cũng không đáp lời, chỉ yên lặng nhìn Sở Minh một lúc rồi rời khỏi Đông cung.
Ở cổng Đông cung, y vừa hay gặp Yến Thừa Khải nghe tin Sở Minh tỉnh lại liền vội vã trở về.
Sở Du cười lạnh một tiếng, được lắm, xem ra không cần y tốn công tìm kiếm, đã tự động xuất hiện rồi.
Sở Du cung kính hành lễ với Yến Thừa Khải, Yến Thừa Khải cũng nhìn thấy bụng Sở Du nhô cao, vội vàng đỡ y dậy, vội vàng nói: “Đệ đệ cũng đang mang thai, đều là người một nhà, sau này không cần hành đại lễ như vậy.”
“Tuy nói như vậy, nhưng điện hạ dù sao cũng là Thái tử, lễ nghi không thể bỏ qua.”
“Cần gì phải coi ta là người ngoài? Hiện giờ huynh trưởng của đệ là Thái tử phi được cưới hỏi đàng hoàng, cũng là thê tử của ta, ta cũng chỉ là phu quân của huynh trưởng đệ, đệ cũng chỉ là đệ đệ của thê tử ta, người thân cận với nhau, cần gì phải câu nệ lễ nghi?”
“Ồ? Vậy sao?” Sở Du ngẩng mắt lên, khóe mắt tràn đầy vẻ sắc bén.
“Đương nhiên là vậy.”
Lời còn chưa dứt, Yến Thừa Khải đã thấy bóng lóe lên, tiếp theo là một tiếng “chát” thanh thúy, kèm theo đó là cơn đau rát bỏng.
Hoá ra là Sở Du đã xắn tay áo lên, tặng cho hắn một cái tát!
Trên tay Sở Du còn đeo chiếc nhẫn bằng ngọc lục bảo khảm đá mắt mèo mà y cố ý đeo, mặt cắt của bảo thạch được mài giũa rất sắc bén, góc cạnh rõ ràng, giống hệt tính cách không thể dung thứ của Sở Du.
Lúc Sở Du tát hắn, chiếc nhẫn kia đã sượt qua gò má Yến Thừa Khải, cứa một vết máu rất sâu, máu tươi không ngừng chảy ra.
Cái tát này đến quá đột ngột, đánh cho tất cả mọi người đều có chút trở tay không kịp, đứng ngây ra tại chỗ, không ai dám nói một lời nào.
Sở Du đứng tại chỗ, nhướng mày cười, giọng nói cũng hơi kéo cao: “Điện hạ cũng đã nói rồi, chúng ta là người một nhà.”
Yến Thừa Khải gật đầu.
“Vậy ta thay mặt ca ca, đánh Thái tử điện hạ một cái, điện hạ sẽ không trách tội chứ?”
Yến Thừa Khải trong lòng dâng lên nỗi áy náy và hối hận mãnh liệt, khó khăn nhếch mép, xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại!” Sở Du quát lạnh một tiếng, bước chân Yến Thừa Khải cũng dừng lại.
“Sở Du.” Yến Thừa Khải thản nhiên lên tiếng, “Ta nể mặt đệ là đệ đệ của Sở Minh, thêm nữa trước đó ta quả thật có lỗi với ca ca của đệ, cho nên bị đệ tát một cái này, ta sẽ không nói gì thêm. Nhưng xin đệ hãy tự biết thân biết phận một chút, nói theo lý, ta là quân đệ là thần, không phải là người một nhà thì có thể tuỳ ý nhục mạ như vậy. Nếu như đệ còn muốn ta quỳ xuống, vậy thì cũng không phải quỳ trước mặt đệ, mà là quỳ trước giường ca ca của đệ.”
Yến Thừa Khải quay đầu lại cười với Sở Du, nhưng nụ cười kia không hề chạm đến đáy mắt. Máu trên mặt hắn không ngừng chảy xuống theo đường cằm gầy gò của hắn, khiến cho hắn cũng có vẻ sắc bén hơn vài phần.
Sở Du cũng không sợ hắn, nhìn vết máu trên chiếc nhẫn của mình, chỉ để lại một câu nói bay theo gió:
“Xem ra, điện hạ vẫn chưa suy nghĩ kỹ chiếc cốc ngọc mà thần phái người mang đến sửa có ý nghĩa gì… Thôi vậy, thần cũng không nên ôm hy vọng điện hạ có thể hiểu được.”
Lời chế giễu sắc bén của y khiến cho Yến Thừa Khải mặt mày tái mét, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người đi vào trong phòng.
Yến Thừa Khải đi qua sân, đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy một màn vô cùng đẹp đẽ.
Sở Minh mặc trên người một bộ trung y bằng lụa trắng như tuyết, trên vai khoác một chiếc áo choàng màu xanh da trời, đang đứng trước nôi, trong tay ôm hài tử đang ngủ say, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng, chân thành.
Nụ cười đó khiến Yến Thừa Khải bỗng chốc nhớ lại nụ cười của Sở Minh lúc hắn tự tay nấu canh cho y.
Cũng là như vậy, giống như gió xuân thoảng qua, mang đến một cơn mưa êm ái.
“Dữ Nguyệt.”
Sở Minh ngẩng mắt nhìn Yến Thừa Khải đang đứng ở cửa, lại va vào một đôi mắt ngấn lệ.
“Vết thương trên mặt là bị sao vậy?”
Giọng nói của Yến Thừa Khải mang theo vài phần run rẩy, vài phần nghẹn ngào, vài phần chua xót và kích động: “Không sao, vừa rồi ra ngoài không cẩn thận bị cành cây ven đường cứa vào.”
Sở Minh nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến đối với câu trả lời này.
Cành cây nào mà lại có thể cứa vào mặt một vết thương sâu đến mức chảy máu đầm đìa như vậy?
Y không muốn để ca ca nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của mình.
Trên đường đi, y đã từng nghĩ tới muôn vàn hình ảnh của huynh trưởng. Thậm chí y đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất là huynh trưởng hơi tàn sức tàn lực, khóe miệng rỉ máu, thoi thóp như sắp đi xa. Nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới, huynh trưởng lại ra nông nỗi này.
Người trong cung đều nhận ra Sở Du, y cũng không tốn nhiều công sức đã được dẫn tới tẩm điện của Sở Minh.
Sự yên tĩnh trong phòng bị tiếng đẩy cửa có phần đột ngột phá vỡ. Gần đây, thần kinh Sở Minh hơi nhạy cảm, không ngủ sâu được, chỉ cần gió thổi cỏ lay động là y sẽ tỉnh giấc.
Sở Minh yên lặng lắng nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, hàng mi run rẩy, nhưng không hề mở mắt.
Sở Du đứng trước giường, có chút không đành lòng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của huynh trưởng, bờ môi run rẩy, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói:
“Ca ca, Du nhi đã về rồi.”
Giọng nói của y như một dải lụa mềm mại, chậm rãi cuốn theo một tia nắng ấm áp bay đến bên tai Sở Minh.
Sở Minh gần như ngay lập tức ứa nước mắt. Y mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt lo lắng xót xa của đệ đệ, nước mắt nóng hổi chực trào, chỉ chớp mắt một cái đã rơi lã chã.
Lúc sinh Yến Xuyên, nỗi đau đớn xé ruột xé gan như vậy cũng không khiến y rơi một giọt nước mắt; Yến Thừa Khải lạnh lùng vô tình như vậy cũng không khiến y vì hắn mà rơi một giọt lệ.
Nhưng khi y nằm trên giường, trên người đắp chăn dày nặng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của đệ đệ và sự quan tâm không hề che giấu, y lại chớp mắt một cái, nước mắt đã giàn giụa.
Sở Du cũng luống cuống, nắm chặt tay Sở Minh đưa ra, vội vàng nói: “Ca ca, ta ở đây, ta ở đây, huynh đừng khóc.”
Trong ký ức của Sở Du, Sở Minh hầu như chưa bao giờ khóc.
Dù bất cứ lúc nào, huynh trưởng dường như luôn mỉm cười, từ nhỏ đã có tính cách ngậm bồ hòn làm ngọt, không bao giờ để lộ một chút uất ức và đau khổ nào, chỉ luôn dùng nụ cười nhàn nhạt đối với mọi khó khăn.
Thế nhưng, lần này, huynh trưởng lại rơi lệ trước mặt y.
“Có phải tên Yến Thừa Khải khốn kiếp đó bắt nạt huynh không! Ca ca! Ta đã sớm nói rồi, hắn ta không phải lương phối của huynh, hắn ta không xứng ở bên cạnh huynh…”
“Du nhi.” Sở Minh mượn lực của đệ đệ chậm rãi ngồi dậy, lấy tay áo lau lau nước mắt trên mặt, gượng cười, giọng nói cũng nhỏ nhẹ dịu dàng: “Du nhi đã về rồi sao?”
Ánh mắt lại liếc sang bụng Sở Du nhô cao không thể che giấu nổi, khóe mắt lại cong thêm mấy phần: “Mấy tháng rồi? Nhìn dáng vẻ chắc là sáu bảy tháng rồi nhỉ?”
“Ừm.”
Sở Du nhìn vết nước mắt trên mặt Sở Minh chưa lau sạch, lại nhìn bộ dạng cố gắng mỉm cười của y, cảm thấy trái tim như bị nước sôi làm bỏng.
“Ca ca, huynh có chuyện gì khó chịu trong lòng, gặp ta rồi thì cũng đừng cố gượng cười như vậy.”
Sở Minh lắc đầu, thở dài an ủi: “Ta không sao, may nhờ có vị đại phu mà đệ mời đến, lần này coi như là hữu kinh vô hiểm. Đệ xem, chẳng phải ta vẫn khỏe mạnh, hài tử cũng bình an vô sự sao.”
Nói xong liền nắm tay Sở Du, muốn dẫn y đi xem tiểu Xuyên.
“Ca ca, huynh còn muốn giấu diếm cả ta nữa sao?” Sở Du hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, “Ta đã biết Yến Thừa Khải đối xử với huynh như thế nào, huynh lại thất vọng về hắn ra sao. Ca ca, ta đưa huynh đi, rời khỏi nơi đau buồn này, được không?”
Rời khỏi.
Sở Minh nhất thời có chút ngẩn ngơ, hai chữ này thật sự quá mức tốt đẹp.
Trên thế giới này, cách hèn nhát nhất là trốn tránh.
Nhưng cách hiệu quả nhất, đơn giản nhất cũng là trốn tránh.
Sở Minh mấp máy đôi môi không chút huyết sắc, gật đầu: “Được. Chờ sau sinh nhật một tuổi của tiểu Xuyên, sang năm mới, ta sẽ ly hôn với hắn.”
Đông cung này, cũng không còn gì đáng để y lưu luyến, cũng không còn lý do gì để y ở lại đây nữa. Đến ngày hôm nay, Sở Minh thường xuyên nhớ lại quá khứ, những ngày tháng Yến Thừa Khải đối tốt với y, sự dịu dàng đó thật sự rất nguy hiểm, từng chút từng chút một, từng chút từng chút một chui vào từng kẽ xương của y, không thể kháng cự nổi. Giống như độc dược vậy, hôm nay một giọt, ngày mai một giọt, đến lúc nhận ra đau đớn thì đã thấm vào ngũ tạng lục phủ.
Thuốc thang vô hiệu.
Có lẽ… Yến Thừa Khải cũng không phải là không có chút tình cảm nào với y, cho dù là vì tiểu Xuyên, thì đại khái cũng có vài phần chân tình thực ý.
Sở Minh cười nhạt, cho dù có vài phần thì cũng không còn liên quan gì đến y nữa. Y sẽ rời khỏi Đông cung này, rời khỏi Yến Thừa Khải, thành toàn cho Yến Thừa Khải và Bạch Liên.
“Hắn ta dám đối xử với huynh như vậy, ca ca, ta nhất định bắt hắn ta đến trước mặt huynh xin lỗi nhận sai!”
“Du nhi, không cần đâu. Hắn đã xin lỗi ta rất nhiều lần rồi.” Sở Minh nghĩ đến những đêm Yến Thừa Khải xin lỗi, y thật sự nghe đến mức tai đã chai sạn, “Ta cần lời xin lỗi của hắn ta làm gì? Mọi chuyện có thể trở lại như cũ sao? Hơn nữa… Du nhi nói đúng.”
Ánh mắt Sở Minh nhìn chằm chằm chiếc nôi của hài tử không xa, thản nhiên nói: “Hắn ta quả thật không phải lương phối của ta.”
Sở Du hoàn toàn không ngờ tới huynh trưởng hiện giờ lại có bộ dạng tâm tro ý lạnh, bi quan tuyệt vọng như vậy, thần sắc rạng rỡ thường ngày trên mặt cũng biến mất chẳng còn lại chi, giờ chỉ còn lại vẻ u ám.
Sở Du cũng không đáp lời, chỉ yên lặng nhìn Sở Minh một lúc rồi rời khỏi Đông cung.
Ở cổng Đông cung, y vừa hay gặp Yến Thừa Khải nghe tin Sở Minh tỉnh lại liền vội vã trở về.
Sở Du cười lạnh một tiếng, được lắm, xem ra không cần y tốn công tìm kiếm, đã tự động xuất hiện rồi.
Sở Du cung kính hành lễ với Yến Thừa Khải, Yến Thừa Khải cũng nhìn thấy bụng Sở Du nhô cao, vội vàng đỡ y dậy, vội vàng nói: “Đệ đệ cũng đang mang thai, đều là người một nhà, sau này không cần hành đại lễ như vậy.”
“Tuy nói như vậy, nhưng điện hạ dù sao cũng là Thái tử, lễ nghi không thể bỏ qua.”
“Cần gì phải coi ta là người ngoài? Hiện giờ huynh trưởng của đệ là Thái tử phi được cưới hỏi đàng hoàng, cũng là thê tử của ta, ta cũng chỉ là phu quân của huynh trưởng đệ, đệ cũng chỉ là đệ đệ của thê tử ta, người thân cận với nhau, cần gì phải câu nệ lễ nghi?”
“Ồ? Vậy sao?” Sở Du ngẩng mắt lên, khóe mắt tràn đầy vẻ sắc bén.
“Đương nhiên là vậy.”
Lời còn chưa dứt, Yến Thừa Khải đã thấy bóng lóe lên, tiếp theo là một tiếng “chát” thanh thúy, kèm theo đó là cơn đau rát bỏng.
Hoá ra là Sở Du đã xắn tay áo lên, tặng cho hắn một cái tát!
Trên tay Sở Du còn đeo chiếc nhẫn bằng ngọc lục bảo khảm đá mắt mèo mà y cố ý đeo, mặt cắt của bảo thạch được mài giũa rất sắc bén, góc cạnh rõ ràng, giống hệt tính cách không thể dung thứ của Sở Du.
Lúc Sở Du tát hắn, chiếc nhẫn kia đã sượt qua gò má Yến Thừa Khải, cứa một vết máu rất sâu, máu tươi không ngừng chảy ra.
Cái tát này đến quá đột ngột, đánh cho tất cả mọi người đều có chút trở tay không kịp, đứng ngây ra tại chỗ, không ai dám nói một lời nào.
Sở Du đứng tại chỗ, nhướng mày cười, giọng nói cũng hơi kéo cao: “Điện hạ cũng đã nói rồi, chúng ta là người một nhà.”
Yến Thừa Khải gật đầu.
“Vậy ta thay mặt ca ca, đánh Thái tử điện hạ một cái, điện hạ sẽ không trách tội chứ?”
Yến Thừa Khải trong lòng dâng lên nỗi áy náy và hối hận mãnh liệt, khó khăn nhếch mép, xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại!” Sở Du quát lạnh một tiếng, bước chân Yến Thừa Khải cũng dừng lại.
“Sở Du.” Yến Thừa Khải thản nhiên lên tiếng, “Ta nể mặt đệ là đệ đệ của Sở Minh, thêm nữa trước đó ta quả thật có lỗi với ca ca của đệ, cho nên bị đệ tát một cái này, ta sẽ không nói gì thêm. Nhưng xin đệ hãy tự biết thân biết phận một chút, nói theo lý, ta là quân đệ là thần, không phải là người một nhà thì có thể tuỳ ý nhục mạ như vậy. Nếu như đệ còn muốn ta quỳ xuống, vậy thì cũng không phải quỳ trước mặt đệ, mà là quỳ trước giường ca ca của đệ.”
Yến Thừa Khải quay đầu lại cười với Sở Du, nhưng nụ cười kia không hề chạm đến đáy mắt. Máu trên mặt hắn không ngừng chảy xuống theo đường cằm gầy gò của hắn, khiến cho hắn cũng có vẻ sắc bén hơn vài phần.
Sở Du cũng không sợ hắn, nhìn vết máu trên chiếc nhẫn của mình, chỉ để lại một câu nói bay theo gió:
“Xem ra, điện hạ vẫn chưa suy nghĩ kỹ chiếc cốc ngọc mà thần phái người mang đến sửa có ý nghĩa gì… Thôi vậy, thần cũng không nên ôm hy vọng điện hạ có thể hiểu được.”
Lời chế giễu sắc bén của y khiến cho Yến Thừa Khải mặt mày tái mét, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người đi vào trong phòng.
Yến Thừa Khải đi qua sân, đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy một màn vô cùng đẹp đẽ.
Sở Minh mặc trên người một bộ trung y bằng lụa trắng như tuyết, trên vai khoác một chiếc áo choàng màu xanh da trời, đang đứng trước nôi, trong tay ôm hài tử đang ngủ say, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng, chân thành.
Nụ cười đó khiến Yến Thừa Khải bỗng chốc nhớ lại nụ cười của Sở Minh lúc hắn tự tay nấu canh cho y.
Cũng là như vậy, giống như gió xuân thoảng qua, mang đến một cơn mưa êm ái.
“Dữ Nguyệt.”
Sở Minh ngẩng mắt nhìn Yến Thừa Khải đang đứng ở cửa, lại va vào một đôi mắt ngấn lệ.
“Vết thương trên mặt là bị sao vậy?”
Giọng nói của Yến Thừa Khải mang theo vài phần run rẩy, vài phần nghẹn ngào, vài phần chua xót và kích động: “Không sao, vừa rồi ra ngoài không cẩn thận bị cành cây ven đường cứa vào.”
Sở Minh nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến đối với câu trả lời này.
Cành cây nào mà lại có thể cứa vào mặt một vết thương sâu đến mức chảy máu đầm đìa như vậy?