_”Lời nói ra, lấy chữ tín làm đầu, gian dối lừa lọc, há nên làm vậy?
Lời nói nhiều, chi bằng ít lời, phải thật lòng, chớ khéo miệng.
Lời gian xảo, câu từ ô uế, thói đời tầm thường, nhất thiết phải tránh…”_
Một luồng gió ẩm ướt lướt qua rèm trúc, mang theo hương thơm thanh u, len lỏi vào gian học đường vang vọng tiếng đọc sách.
Một bàn tay thon dài trắng như ngọc nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, tiếng đọc sách nhanh chóng im bặt. Chỉ thấy bàn tay trắng nõn ấy đặt trên chiếc bàn thấp màu nâu, tiện tay cầm lấy chén trà sứ xương đặt bên cạnh. Y nhấc nắp chén, hớt những lá trà non xanh biếc nổi trên mặt nước, bờ môi đỏ khẽ chạm vào miệng chén, nhẹ nhàng nâng cổ tay lên, yết hầu khẽ chuyển động.
Y hắng giọng, đặt chén trà sang một bên, giọng nói trong trẻo vang lên, tràn ngập trong thư phòng, không mất đi chút uy nghiêm nào:
“Tư Mã Như, ngươi nói xem, vừa rồi đọc đến đâu rồi?”
Đứa trẻ tên là Tư Mã Như theo bản năng đứng bật dậy, nhưng mí mắt vẫn còn ngái ngủ, mơ màng đứng đó, miệng lẩm bẩm: “Thói đời tầm thường, nhất thiết phải tránh…”
Sở Minh không giận mà còn bật cười. Y đưa tay lên vuốt ve mái tóc dài tùy ý búi sau đầu, vạt áo choàng màu xanh nhạt vân mây, đứng dậy, bước đến trước mặt đứa trẻ đang đứng, khẽ cúi người, ôn tồn nói: “Vừa rồi ngươi ngủ gật sao?”
Tư Mã Như là con trai của một thương nhân giàu có nhất nhì ở trấn Nam Hồ. Trấn nhỏ này nằm gọn trong một thung lũng lớn, nổi tiếng với nghề trồng trà, quanh năm dựa vào những vườn trà mà sinh sống, có thể coi là một trong những vùng trà nổi tiếng.
Còn cha của Tư Mã Như, chính là một trong ba thương nhân giàu có nhất trấn Nam Hồ. Gia đình cũng có chút của sản, lại thêm Tư Mã gia chỉ có mỗi mình đứa con trai này, tự nhiên từ nhỏ đã được nâng niu như ngọc ngà. Ban đầu, khi bị đưa đến trường tư thục, tiểu thiếu gia Tư Mã này vừa khóc lóc vừa lăn lộn, nhất quyết không chịu, nhưng cuối cùng cũng không biết Tư Mã gia đã dùng cách gì mà khuất phục được tiểu bá vương này, đưa đến học đường, dưới mí mắt của Sở Minh.
Sở Minh còn nhớ, ngày đầu tiên Tư Mã Như được đưa đến, hai mắt sưng húp như hai quả đào chín mọng, cả người nức nở không ngừng, khóc đến nỗi hai mắt sưng vù.
Tư Mã Như tỉnh táo hơn một chút, giơ tay dụi dụi mắt, theo bản năng ưỡn cổ phản bác: “Không có!”
… Lương tâm ngươi không cắn rứt sao?
Sở Minh lặc đầu, thở dài nói: “Hôm nay ngươi học đến đây thôi, Tư Mã Như, thu dọn đồ đạc về nhà đi.”
Lời vừa dứt, cả lớp cười ồ, tiếng xôn xao vang lên.
Có thể thấy, tiểu tử Tư Mã này, ngày thường hẳn là không được lòng người khác cho lắm.
Ba năm trước, Sở Minh đã mở trường học duy nhất trong trấn. Trấn nhỏ này nằm ở biên giới giữa nước Yến và nước Tề, phong cảnh hữu tình, nhưng vì nằm ở biên giới, lại là một thị trấn nhỏ, nên người dân trong trấn tuy tính tình đều hiền lành chất phác, nhưng cơ bản đều không mấy ai đọc sách, dân trí cực kỳ thấp kém, cơ bản là dựa vào núi ăn núi, dựa vào loại cây trà đặc biệt ở vùng này và phương pháp hái trà được truyền lại từ trăm năm nay của người dân trong trấn, mới có thể chèo chống nền kinh tế của thị trấn này. Lúc Sở Minh đến trấn Nam Hồ, trấn này quả thật không giàu có, khoảng cách giàu nghèo rất lớn … Điều khiến y kinh ngạc nhất là, trong trấn này thế mà lại không có lấy một trường học nào, mà gần trấn này, cũng chỉ có vài trường dạy học trò lớn, không có một nơi nào dành cho trẻ con khai tâm trí.
Năm đó, y đến đây, vốn chỉ muốn trốn thật xa, càng xa kinh thành đầy rẫy kỷ niệm và đau buồn càng tốt, nên mới lang thang hết đường này đến đường khác, cuối cùng dừng chân ở đây.
Y không phải là không biết Yến Thừa Khải ở kinh thành sẽ phát điên lên tìm kiếm y, nên liền lập tức viết một phong thư, đêm khuya sai người gửi về kinh thành.
Không lâu sau, kinh thành ban bố thánh chỉ, nói là sẽ tổ chức đại lễ sắc phong Thái tử phi như dự kiến.
Sở Minh không biết Yến Thừa Khải rốt cuộc là định làm thế nào, chỉ biết những người âm thầm tìm kiếm y dường như bốc hơi khỏi nhân gian, y cũng không cần phải ngày ngày trốn tránh cùng với tiểu Tuân Nhi nữa.
Có vẻ như, bức thư của y cũng có chút tác dụng, cuối cùng cũng khiến Yến Thừa Khải buông tha cho y.
Từ đó về sau, núi cao sông dài, từ biệt nhau.
Sau đó, trấn Nam Hồ xuất hiện một vị Sở tiên sinh. Vị Sở tiên sinh này phong tư trác tuyệt, dung mạo như ngọc, chỉ cần yên lặng đứng đó đã là một bức tranh thủy mặc. Không chỉ vậy, vị Sở tiên sinh này còn học thức uyên bác, viết chữ đẹp, vẽ tranh xuất sắc. Mỗi khi nhìn người khác, đôi mắt phượng hẹp dài luôn mang theo ý cười ôn hòa nho nhã, tựa như chứa đựng một dòng suối trong veo, ánh nước long lanh lay động bên trong, có thể khiến người ta say sưa.
Chỉ là, vị Sở tiên sinh như trích tiên giáng trần này, lại dắt theo một đứa trẻ vài tháng tuổi đến trấn Nam Hồ, khiến cho tâm tư nhộn nhạo của các cô nương đáng độ niên hoa trong trấn đều bị đè nén xuống.
Tuy là người đẹp, đáng tiếc đã có gia đình.
Sau khi Sở Minh dùng số ngân phiếu mang theo người mua một căn nhà lớn, ngân phiếu cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Tiểu Tuân Nhi đang ở độ tuổi cần người chăm sóc, dọc đường đi, chi tiêu không phải là con số nhỏ. Y rời khỏi kinh thành gần một năm rồi, một đường hướng về phía nam, cuối cùng mới quyết định ở lại trấn Nam Hồ.
Bởi vì y thích nơi đây có những đồi chè xanh mướt trải dài, cũng thích hương trà thoang thoảng quanh năm ở thị trấn này, nhàn nhạt mà xa xăm, thanh tịnh mà êm ả.
Đợi đến lúc y sắm sửa xong xuôi mọi thứ, tiểu Tuân Nhi cũng cai sữa, nhưng y cũng đã gần như dùng hết số ngân phiếu dày cộm mang theo ban đầu. Lúc đó y đành làm những việc đơn giản, ví dụ như viết câu đối, viết thư pháp, vẽ tranh quạt, để có thể duy trì chi tiêu hàng ngày. Về sau, Sở Minh dần dần hòa nhập vào thị trấn này, mọi người trong trấn liền cùng nhau góp tiền mua một căn nhà không nhỏ, lần lượt đến thỉnh Sở tiên sinh mở trường dạy học, nhận dạy những đứa trẻ từ năm đến bảy tuổi, mong muốn cho con em có được một nền tảng tốt.
Mỗi lần Sở Minh ra ngoài mua thức ăn, luôn tiện tay mua thêm một con cá hoặc một miếng thịt, mọi người ở đây đều rất kính trọng y, gặp y cũng đều rất nồng nhiệt, đối với tiểu Tuân Nhi cũng rất quan tâm, tất cả những điều này đều khiến Sở Minh cảm thấy vô cùng ấm áp, tuy y đã mất đi một mái ấm nhỏ, nhưng đến nơi này, dường như y đã hòa nhập vào một đại gia đình.
Sau khi trường Đồng Văn được thành lập, rất nhiều bậc cha mẹ đều đưa con em đến đây, học phí đưa cho y cũng cao hơn so với dự tính, Sở Minh trong lòng vô cùng cảm kích, tự nhiên là dốc hết sức mình để dạy dỗ mỗi học trò, dạy chúng học hành cho giỏi, củng cố kiến thức nền tảng, càng dạy chúng làm người, cách đối nhân xử thế.
Sở Minh hoàn hồn, nhìn Tư Mã Như đỏ hoe đôi mắt, nhỏ giọng nói: “Ta không đuổi ngươi đi.”
Sở Minh cũng hơi nhíu mày, nhưng vẫn cố gắng dịu giọng nói: “Hôm nay về nhà, viết một bản kiểm điểm, suy nghĩ cho kỹ, xem việc ngươi làm là đúng hay sai.”
“Vì sao con phải kiểm điểm! Con không đi!” Tư Mã Như đột nhiên có chút suy sụp hét lên, trong đôi mắt hạnh tràn đầy nước mắt, “Bọn họ nói người chỉ là một tên quan phu*, nhất định là thê tử ở nhà không yêu người, người mới mang theo con chạy đến nơi này! Hoặc là đứa con người mang theo căn bản là người quyến rũ nam nhân khác mà sinh ra! Chính là con tư sinh!”
*goá vợ; kẻ goá bụa
Đầu óc Sở Minh như bị sét đánh ngang tai, ong ong một hồi. Y tuy biết Tư Mã Như nhất định là nghe lời đồn nhảm nhí của kẻ nào, không hiểu rõ sự thật, lại bị y bức bách quá mức, mới có thể nói năng phỉ báng y như vậy. Nhưng những lời này, từng câu từng chữ đều đâm trúng trái tim mà ba năm qua y luôn dốc sức che giấu, dường như lột trần tất cả những gì mềm yếu nhất của y, y không thể nào tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được nữa.
Y xoay người cầm lấy cây thước tre trên bàn, nắm chặt trong tay, tức giận đến run người, nhưng lại giơ lên giữa không trung, hồi lâu cũng không hạ xuống được.
Một lúc lâu sau. Sở Minh cuối cùng bất lực buông tay xuống, chỉ là bàn tay nắm chặt thước tre kia lại trắng bạnh.
“Tư Mã Như, từ ngày mai, ngươi không cần đến nữa.” Sở Minh thản nhiên nói, nhưng cũng không trách mắng thêm gì nữa, “Hôm nay tan học ở đây, các con thu dọn đồ đạc, về nhà sớm đi.”
Sở Minh không thèm để ý đến Tư Mã Như nữa, đặt cây thước tre sang một bên, liền tự mình đi ra khỏi trường học về nhà.
Tư Mã Như đứng im tại chỗ, nước mắt rơi lã chã, nos thật sự sợ Sở Minh không cần nó nữa.
Nó tuy là con trai độc nhất của Tư Mã gia, nhưng lại không phải như lời đồn đại bên ngoài, do chính thất sinh ra … Mẫu thân ruột của hắn, chỉ là một nha hoàn thấp hèn đến không thể thấp hèn hơn trong phủ, năm đó lão gia Tư Mã say rượu mới cùng nha hoàn kia có một đêm hoan ái, lúc này mới có Tư Mã Như. Phu nhân Tư Mã biết mình không thể sinh con, nên dứt khoát giữ lại đứa bé này, sau này tính vào danh nghĩa của mình.
Đây là bí mật lớn nhất của Tư Mã phủ … cũng là điều kiện để lão gia Tư Mã ép buộc Tư Mã Như đến trường học.
Chỉ cần nó chăm chỉ đọc sách, thì mỗi năm nó có thể gặp mẫu thân ruột của mình một lần.
Nếu không, nó sẽ không bao giờ được gặp lại mẫu thân nữa.
Nếu phụ thân biết được nó bị Sở tiên sinh đuổi về nhà …
Tư Mã Như nước mắt rơi lã chã, nỗi sợ hãi và bất an xâm chiếm trong lòng.
Lời nói nhiều, chi bằng ít lời, phải thật lòng, chớ khéo miệng.
Lời gian xảo, câu từ ô uế, thói đời tầm thường, nhất thiết phải tránh…”_
Một luồng gió ẩm ướt lướt qua rèm trúc, mang theo hương thơm thanh u, len lỏi vào gian học đường vang vọng tiếng đọc sách.
Một bàn tay thon dài trắng như ngọc nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, tiếng đọc sách nhanh chóng im bặt. Chỉ thấy bàn tay trắng nõn ấy đặt trên chiếc bàn thấp màu nâu, tiện tay cầm lấy chén trà sứ xương đặt bên cạnh. Y nhấc nắp chén, hớt những lá trà non xanh biếc nổi trên mặt nước, bờ môi đỏ khẽ chạm vào miệng chén, nhẹ nhàng nâng cổ tay lên, yết hầu khẽ chuyển động.
Y hắng giọng, đặt chén trà sang một bên, giọng nói trong trẻo vang lên, tràn ngập trong thư phòng, không mất đi chút uy nghiêm nào:
“Tư Mã Như, ngươi nói xem, vừa rồi đọc đến đâu rồi?”
Đứa trẻ tên là Tư Mã Như theo bản năng đứng bật dậy, nhưng mí mắt vẫn còn ngái ngủ, mơ màng đứng đó, miệng lẩm bẩm: “Thói đời tầm thường, nhất thiết phải tránh…”
Sở Minh không giận mà còn bật cười. Y đưa tay lên vuốt ve mái tóc dài tùy ý búi sau đầu, vạt áo choàng màu xanh nhạt vân mây, đứng dậy, bước đến trước mặt đứa trẻ đang đứng, khẽ cúi người, ôn tồn nói: “Vừa rồi ngươi ngủ gật sao?”
Tư Mã Như là con trai của một thương nhân giàu có nhất nhì ở trấn Nam Hồ. Trấn nhỏ này nằm gọn trong một thung lũng lớn, nổi tiếng với nghề trồng trà, quanh năm dựa vào những vườn trà mà sinh sống, có thể coi là một trong những vùng trà nổi tiếng.
Còn cha của Tư Mã Như, chính là một trong ba thương nhân giàu có nhất trấn Nam Hồ. Gia đình cũng có chút của sản, lại thêm Tư Mã gia chỉ có mỗi mình đứa con trai này, tự nhiên từ nhỏ đã được nâng niu như ngọc ngà. Ban đầu, khi bị đưa đến trường tư thục, tiểu thiếu gia Tư Mã này vừa khóc lóc vừa lăn lộn, nhất quyết không chịu, nhưng cuối cùng cũng không biết Tư Mã gia đã dùng cách gì mà khuất phục được tiểu bá vương này, đưa đến học đường, dưới mí mắt của Sở Minh.
Sở Minh còn nhớ, ngày đầu tiên Tư Mã Như được đưa đến, hai mắt sưng húp như hai quả đào chín mọng, cả người nức nở không ngừng, khóc đến nỗi hai mắt sưng vù.
Tư Mã Như tỉnh táo hơn một chút, giơ tay dụi dụi mắt, theo bản năng ưỡn cổ phản bác: “Không có!”
… Lương tâm ngươi không cắn rứt sao?
Sở Minh lặc đầu, thở dài nói: “Hôm nay ngươi học đến đây thôi, Tư Mã Như, thu dọn đồ đạc về nhà đi.”
Lời vừa dứt, cả lớp cười ồ, tiếng xôn xao vang lên.
Có thể thấy, tiểu tử Tư Mã này, ngày thường hẳn là không được lòng người khác cho lắm.
Ba năm trước, Sở Minh đã mở trường học duy nhất trong trấn. Trấn nhỏ này nằm ở biên giới giữa nước Yến và nước Tề, phong cảnh hữu tình, nhưng vì nằm ở biên giới, lại là một thị trấn nhỏ, nên người dân trong trấn tuy tính tình đều hiền lành chất phác, nhưng cơ bản đều không mấy ai đọc sách, dân trí cực kỳ thấp kém, cơ bản là dựa vào núi ăn núi, dựa vào loại cây trà đặc biệt ở vùng này và phương pháp hái trà được truyền lại từ trăm năm nay của người dân trong trấn, mới có thể chèo chống nền kinh tế của thị trấn này. Lúc Sở Minh đến trấn Nam Hồ, trấn này quả thật không giàu có, khoảng cách giàu nghèo rất lớn … Điều khiến y kinh ngạc nhất là, trong trấn này thế mà lại không có lấy một trường học nào, mà gần trấn này, cũng chỉ có vài trường dạy học trò lớn, không có một nơi nào dành cho trẻ con khai tâm trí.
Năm đó, y đến đây, vốn chỉ muốn trốn thật xa, càng xa kinh thành đầy rẫy kỷ niệm và đau buồn càng tốt, nên mới lang thang hết đường này đến đường khác, cuối cùng dừng chân ở đây.
Y không phải là không biết Yến Thừa Khải ở kinh thành sẽ phát điên lên tìm kiếm y, nên liền lập tức viết một phong thư, đêm khuya sai người gửi về kinh thành.
Không lâu sau, kinh thành ban bố thánh chỉ, nói là sẽ tổ chức đại lễ sắc phong Thái tử phi như dự kiến.
Sở Minh không biết Yến Thừa Khải rốt cuộc là định làm thế nào, chỉ biết những người âm thầm tìm kiếm y dường như bốc hơi khỏi nhân gian, y cũng không cần phải ngày ngày trốn tránh cùng với tiểu Tuân Nhi nữa.
Có vẻ như, bức thư của y cũng có chút tác dụng, cuối cùng cũng khiến Yến Thừa Khải buông tha cho y.
Từ đó về sau, núi cao sông dài, từ biệt nhau.
Sau đó, trấn Nam Hồ xuất hiện một vị Sở tiên sinh. Vị Sở tiên sinh này phong tư trác tuyệt, dung mạo như ngọc, chỉ cần yên lặng đứng đó đã là một bức tranh thủy mặc. Không chỉ vậy, vị Sở tiên sinh này còn học thức uyên bác, viết chữ đẹp, vẽ tranh xuất sắc. Mỗi khi nhìn người khác, đôi mắt phượng hẹp dài luôn mang theo ý cười ôn hòa nho nhã, tựa như chứa đựng một dòng suối trong veo, ánh nước long lanh lay động bên trong, có thể khiến người ta say sưa.
Chỉ là, vị Sở tiên sinh như trích tiên giáng trần này, lại dắt theo một đứa trẻ vài tháng tuổi đến trấn Nam Hồ, khiến cho tâm tư nhộn nhạo của các cô nương đáng độ niên hoa trong trấn đều bị đè nén xuống.
Tuy là người đẹp, đáng tiếc đã có gia đình.
Sau khi Sở Minh dùng số ngân phiếu mang theo người mua một căn nhà lớn, ngân phiếu cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Tiểu Tuân Nhi đang ở độ tuổi cần người chăm sóc, dọc đường đi, chi tiêu không phải là con số nhỏ. Y rời khỏi kinh thành gần một năm rồi, một đường hướng về phía nam, cuối cùng mới quyết định ở lại trấn Nam Hồ.
Bởi vì y thích nơi đây có những đồi chè xanh mướt trải dài, cũng thích hương trà thoang thoảng quanh năm ở thị trấn này, nhàn nhạt mà xa xăm, thanh tịnh mà êm ả.
Đợi đến lúc y sắm sửa xong xuôi mọi thứ, tiểu Tuân Nhi cũng cai sữa, nhưng y cũng đã gần như dùng hết số ngân phiếu dày cộm mang theo ban đầu. Lúc đó y đành làm những việc đơn giản, ví dụ như viết câu đối, viết thư pháp, vẽ tranh quạt, để có thể duy trì chi tiêu hàng ngày. Về sau, Sở Minh dần dần hòa nhập vào thị trấn này, mọi người trong trấn liền cùng nhau góp tiền mua một căn nhà không nhỏ, lần lượt đến thỉnh Sở tiên sinh mở trường dạy học, nhận dạy những đứa trẻ từ năm đến bảy tuổi, mong muốn cho con em có được một nền tảng tốt.
Mỗi lần Sở Minh ra ngoài mua thức ăn, luôn tiện tay mua thêm một con cá hoặc một miếng thịt, mọi người ở đây đều rất kính trọng y, gặp y cũng đều rất nồng nhiệt, đối với tiểu Tuân Nhi cũng rất quan tâm, tất cả những điều này đều khiến Sở Minh cảm thấy vô cùng ấm áp, tuy y đã mất đi một mái ấm nhỏ, nhưng đến nơi này, dường như y đã hòa nhập vào một đại gia đình.
Sau khi trường Đồng Văn được thành lập, rất nhiều bậc cha mẹ đều đưa con em đến đây, học phí đưa cho y cũng cao hơn so với dự tính, Sở Minh trong lòng vô cùng cảm kích, tự nhiên là dốc hết sức mình để dạy dỗ mỗi học trò, dạy chúng học hành cho giỏi, củng cố kiến thức nền tảng, càng dạy chúng làm người, cách đối nhân xử thế.
Sở Minh hoàn hồn, nhìn Tư Mã Như đỏ hoe đôi mắt, nhỏ giọng nói: “Ta không đuổi ngươi đi.”
Sở Minh cũng hơi nhíu mày, nhưng vẫn cố gắng dịu giọng nói: “Hôm nay về nhà, viết một bản kiểm điểm, suy nghĩ cho kỹ, xem việc ngươi làm là đúng hay sai.”
“Vì sao con phải kiểm điểm! Con không đi!” Tư Mã Như đột nhiên có chút suy sụp hét lên, trong đôi mắt hạnh tràn đầy nước mắt, “Bọn họ nói người chỉ là một tên quan phu*, nhất định là thê tử ở nhà không yêu người, người mới mang theo con chạy đến nơi này! Hoặc là đứa con người mang theo căn bản là người quyến rũ nam nhân khác mà sinh ra! Chính là con tư sinh!”
*goá vợ; kẻ goá bụa
Đầu óc Sở Minh như bị sét đánh ngang tai, ong ong một hồi. Y tuy biết Tư Mã Như nhất định là nghe lời đồn nhảm nhí của kẻ nào, không hiểu rõ sự thật, lại bị y bức bách quá mức, mới có thể nói năng phỉ báng y như vậy. Nhưng những lời này, từng câu từng chữ đều đâm trúng trái tim mà ba năm qua y luôn dốc sức che giấu, dường như lột trần tất cả những gì mềm yếu nhất của y, y không thể nào tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được nữa.
Y xoay người cầm lấy cây thước tre trên bàn, nắm chặt trong tay, tức giận đến run người, nhưng lại giơ lên giữa không trung, hồi lâu cũng không hạ xuống được.
Một lúc lâu sau. Sở Minh cuối cùng bất lực buông tay xuống, chỉ là bàn tay nắm chặt thước tre kia lại trắng bạnh.
“Tư Mã Như, từ ngày mai, ngươi không cần đến nữa.” Sở Minh thản nhiên nói, nhưng cũng không trách mắng thêm gì nữa, “Hôm nay tan học ở đây, các con thu dọn đồ đạc, về nhà sớm đi.”
Sở Minh không thèm để ý đến Tư Mã Như nữa, đặt cây thước tre sang một bên, liền tự mình đi ra khỏi trường học về nhà.
Tư Mã Như đứng im tại chỗ, nước mắt rơi lã chã, nos thật sự sợ Sở Minh không cần nó nữa.
Nó tuy là con trai độc nhất của Tư Mã gia, nhưng lại không phải như lời đồn đại bên ngoài, do chính thất sinh ra … Mẫu thân ruột của hắn, chỉ là một nha hoàn thấp hèn đến không thể thấp hèn hơn trong phủ, năm đó lão gia Tư Mã say rượu mới cùng nha hoàn kia có một đêm hoan ái, lúc này mới có Tư Mã Như. Phu nhân Tư Mã biết mình không thể sinh con, nên dứt khoát giữ lại đứa bé này, sau này tính vào danh nghĩa của mình.
Đây là bí mật lớn nhất của Tư Mã phủ … cũng là điều kiện để lão gia Tư Mã ép buộc Tư Mã Như đến trường học.
Chỉ cần nó chăm chỉ đọc sách, thì mỗi năm nó có thể gặp mẫu thân ruột của mình một lần.
Nếu không, nó sẽ không bao giờ được gặp lại mẫu thân nữa.
Nếu phụ thân biết được nó bị Sở tiên sinh đuổi về nhà …
Tư Mã Như nước mắt rơi lã chã, nỗi sợ hãi và bất an xâm chiếm trong lòng.