“Ngồi đi.” Giọng nói thanh lãnh vang lên, vẫn là ngữ khí nhàn nhạt, không nghe ra chút cảm xúc nào.
Yến Thừa Khải vén vạt áo ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, nghĩ đến dáng vẻ nước mắt ngắn dài của mình vừa rồi, hắn có chút xấu hổ, theo bản năng dùng tay áo lau mặt. Bỗng một bàn tay thon dài đưa tới một chiếc khăn tay trắng muốt.
Yến Thừa Khải nhận lấy khăn, mang theo chút cảm kích nhìn về phía chủ nhân của bàn tay ấy. Nhưng người nọ lại chẳng hề nhìn hắn, chỉ chăm chú ôn trà.
Yến Thừa Khải cẩn thận lau mặt, chỉ dùng một góc nhỏ của chiếc khăn, sợ làm bẩn nó.
Chưa kịp nói lời nào, một tách trà xanh đã được đẩy đến trước mặt: “Uống chén trà nóng đi.”
Yến Thừa Khải gần như run rẩy bưng chén trà lên, kích động uống một hơi cạn sạch, sau đó mới đặt chén trà xuống bàn.
Trong lòng hắn thật sự rất xúc động, không chỉ vì được uống chén trà do người trong lòng tự tay pha, mà còn vì Sở Minh đối xử với hắn tốt như vậy, vẫn ân cần chu đáo như ba năm trước. Phải chăng điều này chứng tỏ trong lòng Sở Minh vẫn còn hắn?
Sở Minh thản nhiên nhìn hắn một lúc, hàng mi dài khẽ rủ xuống che khuất đôi mắt đẹp, cũng che giấu muôn vàn tâm tư. Yến Thừa Khải căng thẳng như đứa trẻ mắc lỗi, ngồi không yên.
Bỗng nhiên Sở Minh khẽ cười, nhưng nụ cười ấy như gió thoảng mây bay, chẳng để lại dấu vết. Y lại rót cho Yến Thừa Khải một chén trà nóng, nhìn làn khói lượn lờ, khẽ mím môi.
Ngàn vạn cảm xúc cuộn trào trong lòng, Yến Thừa Khải kích động đến mức cổ cũng đỏ bừng. Vừa định thổ lộ hết những chuyện đã trải qua trong ba năm qua, hắn liền bị dội một gáo nước lạnh: “Uống xong chén trà này thì đi đi.”
Yến Thừa Khải không nhúc nhích, nhướng mày cố ý bắt bẻ: “Vậy ta cứ không uống chén trà này, chẳng phải là có thể ở bên ngươi mãi mãi sao?”
Sở Minh không ngờ hắn lại như vậy, nhất thời ngẩn người, hiển nhiên là bị da mặt dày thêm sau ba năm của Yến Thừa Khải làm cho hơi choáng váng. Phản ứng lại, y liền thấy Yến Thừa Khải cong môi cười khẽ nhìn mình.
“… Muốn uống thì uống, không uống thì thôi.”
… Da mặt thật dày.
Lần này Yến Thừa Khải đến đúng là khiến y có chút trở tay không kịp. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nhìn người trước mặt, y cảm thấy có thể coi hắn như bằng hữu.
Đúng vậy, thân phận hiện tại của bọn họ, có lẽ chỉ có thể xưng là bằng hữu.
Yến Tuân ngoan ngoãn ngồi một bên, mở to hai mắt tò mò nhìn nam tử vẫn còn vương nước mắt nơi khóe mắt kia, muốn tiến lại gần xem thử, lại bị Sở Minh đưa tay ấn ngồi xuống, chỉ đành tiếp tục ngồi im trên ghế đẩu giả ngoan.
Sở Minh bế Yến Tuân lên, đi về phía cửa: “Ngươi ở đây đủ rồi thì tự tiện đi, ta không tiễn.”
Ngươi không đi, ta đi, ta đi được chưa!
Yến Tuân ở trong lòng Sở Minh cố gắng đạp hai cái chân ngắn ngủn, trèo lên vai Sở Minh, muốn nhìn thêm nam tử mặc huyền y kia một cái, lại bị Sở Minh hung hăng kéo trở về, nghiến răng mắng: “Tiểu tử thối, phản bội!”
Yến Tuân bĩu môi, ủy khuất vùi mặt vào ngực Sở Minh, không lên tiếng.
Sở Minh không phải không phát hiện ra người đi theo phía sau, chỉ là lười vạch trần, dứt khoát mặc kệ, ôm Yến Tuân đi đến đầu phố phía tây.
Đầu phố phía tây có một bà lão họ Lý bày một gian hàng nhỏ, chỉ bán duy nhất món hoành thánh nước. Trên sạp có một cái nồi sắt lớn, cả ngày luôn sôi sùng sục, khách đến gọi một bát, bà lão liền múc hoành thánh cho vào, cũng không đếm số lượng, chỉ cần đầy bát là được, nên hoành thánh ở đây luôn nhiều hơn những nơi khác. Vì tay nghề của bà lão rất tuyệt, vỏ bánh mỏng mịn, nhân bánh thơm ngon, nguyên liệu lại tươi mới, nên mỗi ngày khách đến ăn đều nườm nượp, muốn ăn một bát hoành thánh của bà lão họ Lý ở đầu phố phía tây này, e là phải chờ hơn nửa canh giờ.
Yến Tuân vùng ra khỏi lòng Sở Minh, tự mình nhảy xuống đất, chạy lon ton đến gian hàng nhỏ, cùng bà lão đang gói hoành thánh trò chuyện, Sở Minh cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn cảnh tượng quen thuộc này.
Y chậm rãi tiến đến gian hàng, khách khứa ra vào tấp nập, mỗi chiếc bàn đều chật kín người, bên ngoài cũng có người đứng đợi, thế nhưng chỉ có một chiếc bàn ở góc là trống không.
Sở Minh ngồi xuống, lên tiếng gọi: “Tuân nhi, lại đây!”
Yến Tuân rất tự nhiên gọi hai bát hoành thánh tôm tươi, sau đó như con chim nhỏ líu lo bên cạnh nồi nước, chọc cho bà lão cười khanh khách, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hiện rõ.
Tuân nhi còn chưa đến, một vị khách không mời mà đến đã ngồi xuống đối diện y.
“Ngươi đi theo ta rốt cuộc muốn làm gì?”
“Nói vậy thì oan uổng cho ta quá.” Yến Thừa Khải khẽ cười, hạ thấp giọng nói: “Con đường này cũng không phải họ Sở. Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ, đây đều là đất của Yến gia ta, ta muốn đến quán này ăn bát hoành thánh, chẳng lẽ không được? Sao lại nói là đi theo ngươi?”
Nói xong, Yến Thừa Khải ho khan hai tiếng, lớn giọng gọi: “Bàn này thêm một bát hoành thánh! Cho nhiều ớt!”
Yến Thừa Khải cười nói: “Huynh đài không ngại cho ta ngồi nhờ chứ.”
Giọng nói của hắn không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy. Lúc này nếu Sở Minh không đồng ý, sẽ có vẻ quá hẹp hòi. Sở Minh nghiến răng trừng mắt nhìn gương mặt giả dối kia, gằn từng chữ: “Ngồi đi!”
Không lâu sau, ba bát hoành thánh được bà lão bưng lên, Sở Minh thấy là ba bát, sắc mặt trầm xuống, nhìn Yến Tuân đang trèo lên ghế, trách cứ: “Sao lại gọi hai bát? Phụ thân đã nói với con rồi, con ăn không hết một bát, ăn chung với phụ thân là được rồi. Con như vậy là lãng phí lương thực, hơn nữa ăn nhiều như vậy, lát nữa còn ăn điểm tâm thế nào…”
Yến Thừa Khải nhìn hai người qua làn hơi nước, một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng.
Đây là thê tử, là nhi tử của hắn.
Nơi nào có bọn họ, nơi đó chính là nhà.
Yến Thừa Khải vội múc một viên hoành thánh đầy ắp ớt cho vào miệng, bên trong là thịt băm và một con tôm tươi giòn, nước súp ngọt ngào hòa quyện cùng vị cay của ớt rất ngon. Lúc nuốt xuống, Yến Thừa Khải cố gắng kìm nén, dường như muốn nuốt chửng hết thảy ủy khuất và chua xót của ba năm qua.
Giờ hắn đã tìm được bọn họ, vậy thì cả gia đình đoàn tụ, không bao giờ chia lìa nữa… Bất kể phải trả giá bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải đón Sở Minh về cung, để y hiểu rõ tấm lòng của hắn dành cho ai.
Sở Minh mắng vài câu, thấy Yến Tuân thèm đến mức sắp rớt cả tròng mắt vào bát, cũng không nói nổi nữa, thở dài bất lực bưng bát lên gắp hoành thánh, hầu hạ vị “tiểu tổ tông” này.
Yến Tuân chớp chớp mắt, ăn được một lúc, đột nhiên nói: “Phụ thân, sao con thấy thúc thúc ngồi đối diện kia, có chút giống con vậy?”
Tay Sở Minh đang khuấy hoành thánh khựng lại, sau đó ngẩng đầu trừng Yến Thừa Khải một cái, ánh mắt mang theo cảnh cáo và đề phòng, khiến Yến Thừa Khải phải nuốt xuống câu “Ta chính là đại phụ thân của con” định thốt ra.
Sở Minh nhét một miếng hoành thánh vào miệng Yến Tuân, thản nhiên nói: “Con nhìn nhầm rồi.”
Yến Thừa Khải hận không thể vỗ tay khen ngợi… Xem ra ba năm nay, công phu mặt dày của Sở Minh cũng tăng tiến không ít. Nói dối mà mặt không đỏ tim không đập!
Sở Minh đút cho Yến Tuân xong, bản thân lại không ăn được bao nhiêu, ăn qua loa vài miếng liền để lại mấy đồng tiền, dắt tay Yến Tuân định đi.
Sao Yến Thừa Khải dám chậm trễ, dù chưa ăn xong, hắn cũng phải giả vờ buông đũa xuống, tùy ý ném một thỏi bạc, ho khan hai tiếng rồi lặng lẽ đi theo.
Đám ám vệ không biết từ đâu xuất hiện, bất đắc dĩ nhặt thỏi bạc lên, móc từ trong người ra một thỏi bạc vụn đặt lên bàn.
Ngẩng đầu lên, ba người kia đã đi xa.
Nhìn từ xa, không giống Yến Thừa Khải đang đuổi theo hai người…
Mà giống như một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, nhân lúc rảnh rỗi cùng nhau ra ngoài du ngoạn.
Vui vẻ hòa thuận, niềm vui vô tận.
Yến Thừa Khải vén vạt áo ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, nghĩ đến dáng vẻ nước mắt ngắn dài của mình vừa rồi, hắn có chút xấu hổ, theo bản năng dùng tay áo lau mặt. Bỗng một bàn tay thon dài đưa tới một chiếc khăn tay trắng muốt.
Yến Thừa Khải nhận lấy khăn, mang theo chút cảm kích nhìn về phía chủ nhân của bàn tay ấy. Nhưng người nọ lại chẳng hề nhìn hắn, chỉ chăm chú ôn trà.
Yến Thừa Khải cẩn thận lau mặt, chỉ dùng một góc nhỏ của chiếc khăn, sợ làm bẩn nó.
Chưa kịp nói lời nào, một tách trà xanh đã được đẩy đến trước mặt: “Uống chén trà nóng đi.”
Yến Thừa Khải gần như run rẩy bưng chén trà lên, kích động uống một hơi cạn sạch, sau đó mới đặt chén trà xuống bàn.
Trong lòng hắn thật sự rất xúc động, không chỉ vì được uống chén trà do người trong lòng tự tay pha, mà còn vì Sở Minh đối xử với hắn tốt như vậy, vẫn ân cần chu đáo như ba năm trước. Phải chăng điều này chứng tỏ trong lòng Sở Minh vẫn còn hắn?
Sở Minh thản nhiên nhìn hắn một lúc, hàng mi dài khẽ rủ xuống che khuất đôi mắt đẹp, cũng che giấu muôn vàn tâm tư. Yến Thừa Khải căng thẳng như đứa trẻ mắc lỗi, ngồi không yên.
Bỗng nhiên Sở Minh khẽ cười, nhưng nụ cười ấy như gió thoảng mây bay, chẳng để lại dấu vết. Y lại rót cho Yến Thừa Khải một chén trà nóng, nhìn làn khói lượn lờ, khẽ mím môi.
Ngàn vạn cảm xúc cuộn trào trong lòng, Yến Thừa Khải kích động đến mức cổ cũng đỏ bừng. Vừa định thổ lộ hết những chuyện đã trải qua trong ba năm qua, hắn liền bị dội một gáo nước lạnh: “Uống xong chén trà này thì đi đi.”
Yến Thừa Khải không nhúc nhích, nhướng mày cố ý bắt bẻ: “Vậy ta cứ không uống chén trà này, chẳng phải là có thể ở bên ngươi mãi mãi sao?”
Sở Minh không ngờ hắn lại như vậy, nhất thời ngẩn người, hiển nhiên là bị da mặt dày thêm sau ba năm của Yến Thừa Khải làm cho hơi choáng váng. Phản ứng lại, y liền thấy Yến Thừa Khải cong môi cười khẽ nhìn mình.
“… Muốn uống thì uống, không uống thì thôi.”
… Da mặt thật dày.
Lần này Yến Thừa Khải đến đúng là khiến y có chút trở tay không kịp. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nhìn người trước mặt, y cảm thấy có thể coi hắn như bằng hữu.
Đúng vậy, thân phận hiện tại của bọn họ, có lẽ chỉ có thể xưng là bằng hữu.
Yến Tuân ngoan ngoãn ngồi một bên, mở to hai mắt tò mò nhìn nam tử vẫn còn vương nước mắt nơi khóe mắt kia, muốn tiến lại gần xem thử, lại bị Sở Minh đưa tay ấn ngồi xuống, chỉ đành tiếp tục ngồi im trên ghế đẩu giả ngoan.
Sở Minh bế Yến Tuân lên, đi về phía cửa: “Ngươi ở đây đủ rồi thì tự tiện đi, ta không tiễn.”
Ngươi không đi, ta đi, ta đi được chưa!
Yến Tuân ở trong lòng Sở Minh cố gắng đạp hai cái chân ngắn ngủn, trèo lên vai Sở Minh, muốn nhìn thêm nam tử mặc huyền y kia một cái, lại bị Sở Minh hung hăng kéo trở về, nghiến răng mắng: “Tiểu tử thối, phản bội!”
Yến Tuân bĩu môi, ủy khuất vùi mặt vào ngực Sở Minh, không lên tiếng.
Sở Minh không phải không phát hiện ra người đi theo phía sau, chỉ là lười vạch trần, dứt khoát mặc kệ, ôm Yến Tuân đi đến đầu phố phía tây.
Đầu phố phía tây có một bà lão họ Lý bày một gian hàng nhỏ, chỉ bán duy nhất món hoành thánh nước. Trên sạp có một cái nồi sắt lớn, cả ngày luôn sôi sùng sục, khách đến gọi một bát, bà lão liền múc hoành thánh cho vào, cũng không đếm số lượng, chỉ cần đầy bát là được, nên hoành thánh ở đây luôn nhiều hơn những nơi khác. Vì tay nghề của bà lão rất tuyệt, vỏ bánh mỏng mịn, nhân bánh thơm ngon, nguyên liệu lại tươi mới, nên mỗi ngày khách đến ăn đều nườm nượp, muốn ăn một bát hoành thánh của bà lão họ Lý ở đầu phố phía tây này, e là phải chờ hơn nửa canh giờ.
Yến Tuân vùng ra khỏi lòng Sở Minh, tự mình nhảy xuống đất, chạy lon ton đến gian hàng nhỏ, cùng bà lão đang gói hoành thánh trò chuyện, Sở Minh cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn cảnh tượng quen thuộc này.
Y chậm rãi tiến đến gian hàng, khách khứa ra vào tấp nập, mỗi chiếc bàn đều chật kín người, bên ngoài cũng có người đứng đợi, thế nhưng chỉ có một chiếc bàn ở góc là trống không.
Sở Minh ngồi xuống, lên tiếng gọi: “Tuân nhi, lại đây!”
Yến Tuân rất tự nhiên gọi hai bát hoành thánh tôm tươi, sau đó như con chim nhỏ líu lo bên cạnh nồi nước, chọc cho bà lão cười khanh khách, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hiện rõ.
Tuân nhi còn chưa đến, một vị khách không mời mà đến đã ngồi xuống đối diện y.
“Ngươi đi theo ta rốt cuộc muốn làm gì?”
“Nói vậy thì oan uổng cho ta quá.” Yến Thừa Khải khẽ cười, hạ thấp giọng nói: “Con đường này cũng không phải họ Sở. Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ, đây đều là đất của Yến gia ta, ta muốn đến quán này ăn bát hoành thánh, chẳng lẽ không được? Sao lại nói là đi theo ngươi?”
Nói xong, Yến Thừa Khải ho khan hai tiếng, lớn giọng gọi: “Bàn này thêm một bát hoành thánh! Cho nhiều ớt!”
Yến Thừa Khải cười nói: “Huynh đài không ngại cho ta ngồi nhờ chứ.”
Giọng nói của hắn không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy. Lúc này nếu Sở Minh không đồng ý, sẽ có vẻ quá hẹp hòi. Sở Minh nghiến răng trừng mắt nhìn gương mặt giả dối kia, gằn từng chữ: “Ngồi đi!”
Không lâu sau, ba bát hoành thánh được bà lão bưng lên, Sở Minh thấy là ba bát, sắc mặt trầm xuống, nhìn Yến Tuân đang trèo lên ghế, trách cứ: “Sao lại gọi hai bát? Phụ thân đã nói với con rồi, con ăn không hết một bát, ăn chung với phụ thân là được rồi. Con như vậy là lãng phí lương thực, hơn nữa ăn nhiều như vậy, lát nữa còn ăn điểm tâm thế nào…”
Yến Thừa Khải nhìn hai người qua làn hơi nước, một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng.
Đây là thê tử, là nhi tử của hắn.
Nơi nào có bọn họ, nơi đó chính là nhà.
Yến Thừa Khải vội múc một viên hoành thánh đầy ắp ớt cho vào miệng, bên trong là thịt băm và một con tôm tươi giòn, nước súp ngọt ngào hòa quyện cùng vị cay của ớt rất ngon. Lúc nuốt xuống, Yến Thừa Khải cố gắng kìm nén, dường như muốn nuốt chửng hết thảy ủy khuất và chua xót của ba năm qua.
Giờ hắn đã tìm được bọn họ, vậy thì cả gia đình đoàn tụ, không bao giờ chia lìa nữa… Bất kể phải trả giá bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải đón Sở Minh về cung, để y hiểu rõ tấm lòng của hắn dành cho ai.
Sở Minh mắng vài câu, thấy Yến Tuân thèm đến mức sắp rớt cả tròng mắt vào bát, cũng không nói nổi nữa, thở dài bất lực bưng bát lên gắp hoành thánh, hầu hạ vị “tiểu tổ tông” này.
Yến Tuân chớp chớp mắt, ăn được một lúc, đột nhiên nói: “Phụ thân, sao con thấy thúc thúc ngồi đối diện kia, có chút giống con vậy?”
Tay Sở Minh đang khuấy hoành thánh khựng lại, sau đó ngẩng đầu trừng Yến Thừa Khải một cái, ánh mắt mang theo cảnh cáo và đề phòng, khiến Yến Thừa Khải phải nuốt xuống câu “Ta chính là đại phụ thân của con” định thốt ra.
Sở Minh nhét một miếng hoành thánh vào miệng Yến Tuân, thản nhiên nói: “Con nhìn nhầm rồi.”
Yến Thừa Khải hận không thể vỗ tay khen ngợi… Xem ra ba năm nay, công phu mặt dày của Sở Minh cũng tăng tiến không ít. Nói dối mà mặt không đỏ tim không đập!
Sở Minh đút cho Yến Tuân xong, bản thân lại không ăn được bao nhiêu, ăn qua loa vài miếng liền để lại mấy đồng tiền, dắt tay Yến Tuân định đi.
Sao Yến Thừa Khải dám chậm trễ, dù chưa ăn xong, hắn cũng phải giả vờ buông đũa xuống, tùy ý ném một thỏi bạc, ho khan hai tiếng rồi lặng lẽ đi theo.
Đám ám vệ không biết từ đâu xuất hiện, bất đắc dĩ nhặt thỏi bạc lên, móc từ trong người ra một thỏi bạc vụn đặt lên bàn.
Ngẩng đầu lên, ba người kia đã đi xa.
Nhìn từ xa, không giống Yến Thừa Khải đang đuổi theo hai người…
Mà giống như một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, nhân lúc rảnh rỗi cùng nhau ra ngoài du ngoạn.
Vui vẻ hòa thuận, niềm vui vô tận.