Sắc trời đã ngả về chiều. Khi Sở Minh tỉnh giấc, y vén rèm nhìn ra xa chỉ thấy một tia nắng yếu ớt còn sót lại nơi chân trời. Hai con quạ đen bay ngang qua.
“Ta ngủ lâu vậy sao?”
Yến Thừa Khải khẽ nheo mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Phải, ngươi còn nói mê nữa.”
“… Ta nói gì?” Sở Minh nhíu mày, dò hỏi.
“Ngươi trong mơ nói yêu ta, thích ta, nhớ ta, không rời xa ta, muốn ngày đêm cùng ta trên giường… á…”
Yến Thừa Khải ủy khuất co rúm người vào một góc, xoa xoa trán: “Cho dù ngươi không muốn nghe, cũng đừng lấy chặn giấy ném ta mà!”
Sở Minh trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói gì nữa.
Biết ngay hắn chẳng bao giờ nghiêm túc nổi.
Sở Minh khẽ hít một hơi, một mùi hương thơm ngào ngạt bay vào mũi, ngẩng đầu lên nhìn. Yến Thừa Khải đang ngồi đối diện y, tay bưng một vật màu xanh đen, nhìn kỹ mới nhận ra đó là một chiếc lá sen.
“Dữ Nguyệt, ngươi thử xem? Là ta tự tay nướng đấy.” Yến Thừa Khải nhân cơ hội đưa đồ ăn, rất tự nhiên đến gần Sở Minh, đưa tay mở những chiếc lá sen hơi cháy xém. Khi hắn mở đến lớp lá cuối cùng, một mùi thơm nồng nàn xộc thẳng vào mũi, trong nháy mắt tràn ngập cả xe ngựa.
Cái bụng Sở Minh bỗng réo lên, y ngồi thẳng dậy, nhìn vào bên trong. Trên lớp lá sen xanh mướt là một con gà nướng vàng ruộm, lớp da giòn tan như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ rơi ra, mỡ gà chảy ra xen lẫn giữa da và thịt, nóng hổi thơm phức.
Yến Thừa Khải khẽ cười, từ trong ngực áo lấy ra một con dao nhỏ, nhanh chóng cắt gà thành từng miếng nhỏ, ân cần dùng đũa gắp đưa đến bên miệng Sở Minh: “Thử xem? Gà rừng này là do họ mới săn được trên núi đấy, gà rừng quanh năm sống trên núi, thịt rất săn chắc, tươi ngon lắm.”
Sở Minh cắn một miếng thịt được đưa tới, vừa cắn đã cảm nhận được vị giòn tan, tiếng da gà vỡ vụn vang lên giòn rụm. Thịt gà trắng nõn thơm phức mùi gia vị và khói, hương vị tuyệt vời lan tỏa khắp đầu lưỡi.
“Đây là ngươi tự làm sao?”
“Ừ,” Yến Thừa Khải cười đến cong cả mắt, như vầng trăng non sáng rực trên nền trời đêm, “Trước kia khi ta đóng quân ở biên ải, có một binh sĩ dạy ta. Sau đó hai người chúng ta ngày nào cũng rủ nhau ra ngoài săn gà mò cá, chất củi nướng thịt trên núi Hậu Ngọc!”
Giờ khắc này, hắn như trẻ ra vài tuổi, so với vẻ uy nghiêm cao quý thường ngày. Khi hồi tưởng lại quãng thời gian tuổi trẻ đầy chí khí ấy, trong mắt dường như lóe lên một tia sáng khác, tựa như chàng trai năm nào, ung dung tự tại, sống những ngày tháng tự do tự tại.
Sở Minh cũng bất giác nhớ lại một số chuyện cũ ở phủ Tĩnh Quốc Công, vừa định mở miệng nói gì đó thì một mũi tên nhanh như chớp bắn xuyên qua tấm rèm đang lay động trong gió. Đồng tử Sở Minh co rút, nhanh tay nắm lấy tay áo Yến Thừa Khải, còn chưa kịp nói gì thì xe ngựa đã rung lật thật mạnh, một tiếng hí dài vang lên —
Sau một hồi xóc nảy, con gà nướng vừa rồi rơi xuống đất, không khí ấm áp giữa hai người trong nháy mắt bị đóng băng, hai người nhanh chóng nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ suy ngẫm trong mắt đối phương.
Đây là một cuộc mưu sát, được lên kế hoạch tỉ mỉ.
“Bảo vệ Hoàng thượng!” Tiếng đao kiếm va chạm vang lên bên ngoài xe ngựa, từng mũi tên liên tục bắn vào từ cửa sổ. Yến Thừa Khải trầm mặt xuống, khóe mắt như phủ một lớp sương lạnh. Hắn rút thanh bảo kiếm bên cạnh ra, đỡ những mũi tên tẩm độc, ôm eo Sở Minh né tránh, sau đó vén rèm nhảy ra khỏi xe ngựa.
Yến Thừa Khải buông Sở Minh ra, lạnh lùng nhìn đám người áo đen đang áp sát, nghiến răng nói: “Lũ chuột nhắt, các ngươi cũng dám ở đây giương oai sao!”
Hắn giơ trường kiếm lên, một tia sáng bạc lóe lên trên thanh kiếm, như ánh trăng lạnh, tỏa ra sát ý lạnh lẽo. Hắn vừa ra lệnh: “Bảo vệ Hoàng hậu!”, vừa nhanh chóng tiến lên, xoay người, vung kiếm, một đường kiếm lướt qua cổ họng một tên áo đen, xoay người đá văng thanh đao tấn công từ phía sau, xoay người, tung cước đá vào ngực tên kia, dùng sức đẩy ra — tên kia bay lên không trung như diều đứt dây, ngã mạnh xuống đất, miệng phun máu tươi.
Trường kiếm trong tay nhuốm máu, cả người hắn khoác y phục đen tuyền, đứng giữa màn đêm lạnh lùng, uy nghiêm.
Yến Thừa Khải không phải là một công tử bột chỉ biết võ công bình thường. Năm đó khi còn là Thái tử, hắn bị Tiên đế ném vào doanh trại quân đội ở biên cương, ngày ngày khổ luyện, thành tâm học nghệ. Hắn giấu thân phận Thái tử của mình, giả trang thành một binh lính bình thường, trải qua nhiều lần thập tử nhất sinh trên chiến trường, cuối cùng leo lên vị trí phó tướng trong quân đội. Thanh trường kiếm của hắn, đã nhuốm máu của biết bao nhiêu người, được mài giũa sắc bén trên da thịt của vô số người.
Thậm chí có thể nói — võ công của một số ngự lâm quân trong cung còn kém xa hắn.
Sở Minh không biết võ công, bị mọi người vây quanh bảo vệ. Llúc này càng thêm lo lắng, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm về phía Yến Thừa Khải.
Mặc dù lần này bọn họ cố ý mang ít thị vệ đi theo, nhưng một mình Yến Thừa Khải có thể địch mười, dần dần dẫn dắt đám ám vệ lật ngược tình thế, chém giết hàng chục tên thích khách bị bịt mặt.
“Oa…”
Đột nhiên, một tiếng khóc nỉ non xé toạc bầu trời náo động, xuyên qua tiếng binh khí và tiếng la hét, đánh thẳng vào tai Sở Minh — y gần như ngay lập tức tái nhợt mặt.
“Tuân nhi!!!” Sở Minh kinh hoàng nhìn Yến Tuân, lúc này cổ họng nó đang bị một tên áo đen bóp chặt, khó thở, ho khan vì đau đớn.
“Đừng nhúc nhích!” Giọng nói của tên áo đen rất trầm thấp, “Cẩu hoàng đế, bỏ vũ khí xuống.”
Sở Minh gần như muốn ngất đi, một cỗ lửa giận trào dâng trong lồng ngực, y vịn vào càng xe, thế mà lại phun ra một ngụm máu tươi.
Yến Thừa Khải trừng mắt nhìn hắn, gân xanh trên trán giật giật, căm hận nói: “Lấy trẻ con ra uy hiếp? Thật là anh hùng hảo hán!”
Thật ra là do hắn sơ suất, nên mới không mang theo Yến Tuân, chỉ phái vài cung nữ và thị vệ đi theo bảo vệ. Ban đầu cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này, nên càng không nghĩ tới Yến Tuân lại gặp nguy hiểm!
Tên áo đen siết chặt tay, Yến Tuân lập tức im bặt, sắc mặt tím tái.
“Ngươi tự sát đi, ta sẽ tha cho nó.”
Sở Minh nghiến răng nhìn chằm chằm tên kia, từng chữ từng chữ như nhuốm máu từ trong lồng ngực thốt ra: “Nếu hôm nay Yến Tuân có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Y đẩy thị vệ trước mặt ra, hướng mặt về phía Yến Thừa Khải, bắt gặp ánh mắt Yến Thừa Khải đang nhìn về phía này, không khỏi sửng sốt, “Yến Đoan Trạch! Sinh tử do trời! Ngươi đừng làm chuyện dại dột! Nếu hôm nay Yến Tuân phải bỏ mạng ở đây, đó cũng là số mệnh của nó!”
Yến Thừa Khải nháy mắt với y, đột nhiên nở một nụ cười tinh nghịch. Nụ cười ấy, giống như khi hắn hồi tưởng lại quãng thời gian niên thiếu, hoặc có lẽ, vốn dĩ là nụ cười của Yến Thừa Khải thời niên thiếu.
Sở Minh giật mình lo lắng, nhìn hắn tiến về phía tên áo đen, lấy ra một con dao nhỏ bằng vàng từ trong tay áo — chính là con dao mà hắn vừa dùng để cắt gà cho y.
“Thả nó ra.”
Giọng nói của Yến Thừa Khải uy nghiêm vô cùng, khiến người ta không tự chủ mà muốn thần phục.
Ngay sau đó, âm thanh dao đâm vào da thịt vang lên vô cùng rõ ràng —
“Đoan Trạch!!!”
Trong nháy mắt, Yến Thừa Khải rút con dao găm trên bụng ra, dùng con dao nhuốm máu đó cắt phăng bàn tay đang bóp cổ Yến Tuân.
Yến Thừa Khải đỏ mắt, cố nén đau đớn, đưa tay ôm lấy Yến Tuân vào lòng, nghiến răng đá văng tên áo đen, che mắt Yến Tuân lại, giơ chân giẫm lên mặt tên kia, dùng sức đá, đá đến khi óc hắn ta bắn tung tóe, máu thịt be bét.
Hắn vừa định bay người trở về bên Sở Minh, một mũi tên từ đâu bắn tới, găm thẳng vào vai Yến Thừa Khải đang không chút phòng bị.
Ai ngờ Yến Thừa Khải lại rút mũi tên ra, ném xuống đất, lạnh lùng nói:
“Giết không tha, một tên cũng không được để sót!”
Máu thịt bay tứ tung, sương máu bao phủ.
Có một người, đạp trăng mà đến, áo đen nhuốm máu, tóc đen tung bay.
“Dữ Nguyệt, ta đã mang Tuân nhi về rồi.” Yến Thừa Khải cảm thấy rất buồn ngủ, ngay cả việc cố gắng nở nụ cười cũng trở nên khó khăn.
…
Sở Minh đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của Yến Thừa Khải, nhận ra mũi tên kia có tẩm kịch độc, vội vàng đỡ hắn dựa vào người mình.
Sở Minh cúi đầu, khẽ mấp máy môi bên tai Yến Thừa Khải đang hôn mê.
“Ngươi vất vả rồi.”
“Ta ngủ lâu vậy sao?”
Yến Thừa Khải khẽ nheo mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Phải, ngươi còn nói mê nữa.”
“… Ta nói gì?” Sở Minh nhíu mày, dò hỏi.
“Ngươi trong mơ nói yêu ta, thích ta, nhớ ta, không rời xa ta, muốn ngày đêm cùng ta trên giường… á…”
Yến Thừa Khải ủy khuất co rúm người vào một góc, xoa xoa trán: “Cho dù ngươi không muốn nghe, cũng đừng lấy chặn giấy ném ta mà!”
Sở Minh trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói gì nữa.
Biết ngay hắn chẳng bao giờ nghiêm túc nổi.
Sở Minh khẽ hít một hơi, một mùi hương thơm ngào ngạt bay vào mũi, ngẩng đầu lên nhìn. Yến Thừa Khải đang ngồi đối diện y, tay bưng một vật màu xanh đen, nhìn kỹ mới nhận ra đó là một chiếc lá sen.
“Dữ Nguyệt, ngươi thử xem? Là ta tự tay nướng đấy.” Yến Thừa Khải nhân cơ hội đưa đồ ăn, rất tự nhiên đến gần Sở Minh, đưa tay mở những chiếc lá sen hơi cháy xém. Khi hắn mở đến lớp lá cuối cùng, một mùi thơm nồng nàn xộc thẳng vào mũi, trong nháy mắt tràn ngập cả xe ngựa.
Cái bụng Sở Minh bỗng réo lên, y ngồi thẳng dậy, nhìn vào bên trong. Trên lớp lá sen xanh mướt là một con gà nướng vàng ruộm, lớp da giòn tan như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ rơi ra, mỡ gà chảy ra xen lẫn giữa da và thịt, nóng hổi thơm phức.
Yến Thừa Khải khẽ cười, từ trong ngực áo lấy ra một con dao nhỏ, nhanh chóng cắt gà thành từng miếng nhỏ, ân cần dùng đũa gắp đưa đến bên miệng Sở Minh: “Thử xem? Gà rừng này là do họ mới săn được trên núi đấy, gà rừng quanh năm sống trên núi, thịt rất săn chắc, tươi ngon lắm.”
Sở Minh cắn một miếng thịt được đưa tới, vừa cắn đã cảm nhận được vị giòn tan, tiếng da gà vỡ vụn vang lên giòn rụm. Thịt gà trắng nõn thơm phức mùi gia vị và khói, hương vị tuyệt vời lan tỏa khắp đầu lưỡi.
“Đây là ngươi tự làm sao?”
“Ừ,” Yến Thừa Khải cười đến cong cả mắt, như vầng trăng non sáng rực trên nền trời đêm, “Trước kia khi ta đóng quân ở biên ải, có một binh sĩ dạy ta. Sau đó hai người chúng ta ngày nào cũng rủ nhau ra ngoài săn gà mò cá, chất củi nướng thịt trên núi Hậu Ngọc!”
Giờ khắc này, hắn như trẻ ra vài tuổi, so với vẻ uy nghiêm cao quý thường ngày. Khi hồi tưởng lại quãng thời gian tuổi trẻ đầy chí khí ấy, trong mắt dường như lóe lên một tia sáng khác, tựa như chàng trai năm nào, ung dung tự tại, sống những ngày tháng tự do tự tại.
Sở Minh cũng bất giác nhớ lại một số chuyện cũ ở phủ Tĩnh Quốc Công, vừa định mở miệng nói gì đó thì một mũi tên nhanh như chớp bắn xuyên qua tấm rèm đang lay động trong gió. Đồng tử Sở Minh co rút, nhanh tay nắm lấy tay áo Yến Thừa Khải, còn chưa kịp nói gì thì xe ngựa đã rung lật thật mạnh, một tiếng hí dài vang lên —
Sau một hồi xóc nảy, con gà nướng vừa rồi rơi xuống đất, không khí ấm áp giữa hai người trong nháy mắt bị đóng băng, hai người nhanh chóng nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ suy ngẫm trong mắt đối phương.
Đây là một cuộc mưu sát, được lên kế hoạch tỉ mỉ.
“Bảo vệ Hoàng thượng!” Tiếng đao kiếm va chạm vang lên bên ngoài xe ngựa, từng mũi tên liên tục bắn vào từ cửa sổ. Yến Thừa Khải trầm mặt xuống, khóe mắt như phủ một lớp sương lạnh. Hắn rút thanh bảo kiếm bên cạnh ra, đỡ những mũi tên tẩm độc, ôm eo Sở Minh né tránh, sau đó vén rèm nhảy ra khỏi xe ngựa.
Yến Thừa Khải buông Sở Minh ra, lạnh lùng nhìn đám người áo đen đang áp sát, nghiến răng nói: “Lũ chuột nhắt, các ngươi cũng dám ở đây giương oai sao!”
Hắn giơ trường kiếm lên, một tia sáng bạc lóe lên trên thanh kiếm, như ánh trăng lạnh, tỏa ra sát ý lạnh lẽo. Hắn vừa ra lệnh: “Bảo vệ Hoàng hậu!”, vừa nhanh chóng tiến lên, xoay người, vung kiếm, một đường kiếm lướt qua cổ họng một tên áo đen, xoay người đá văng thanh đao tấn công từ phía sau, xoay người, tung cước đá vào ngực tên kia, dùng sức đẩy ra — tên kia bay lên không trung như diều đứt dây, ngã mạnh xuống đất, miệng phun máu tươi.
Trường kiếm trong tay nhuốm máu, cả người hắn khoác y phục đen tuyền, đứng giữa màn đêm lạnh lùng, uy nghiêm.
Yến Thừa Khải không phải là một công tử bột chỉ biết võ công bình thường. Năm đó khi còn là Thái tử, hắn bị Tiên đế ném vào doanh trại quân đội ở biên cương, ngày ngày khổ luyện, thành tâm học nghệ. Hắn giấu thân phận Thái tử của mình, giả trang thành một binh lính bình thường, trải qua nhiều lần thập tử nhất sinh trên chiến trường, cuối cùng leo lên vị trí phó tướng trong quân đội. Thanh trường kiếm của hắn, đã nhuốm máu của biết bao nhiêu người, được mài giũa sắc bén trên da thịt của vô số người.
Thậm chí có thể nói — võ công của một số ngự lâm quân trong cung còn kém xa hắn.
Sở Minh không biết võ công, bị mọi người vây quanh bảo vệ. Llúc này càng thêm lo lắng, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm về phía Yến Thừa Khải.
Mặc dù lần này bọn họ cố ý mang ít thị vệ đi theo, nhưng một mình Yến Thừa Khải có thể địch mười, dần dần dẫn dắt đám ám vệ lật ngược tình thế, chém giết hàng chục tên thích khách bị bịt mặt.
“Oa…”
Đột nhiên, một tiếng khóc nỉ non xé toạc bầu trời náo động, xuyên qua tiếng binh khí và tiếng la hét, đánh thẳng vào tai Sở Minh — y gần như ngay lập tức tái nhợt mặt.
“Tuân nhi!!!” Sở Minh kinh hoàng nhìn Yến Tuân, lúc này cổ họng nó đang bị một tên áo đen bóp chặt, khó thở, ho khan vì đau đớn.
“Đừng nhúc nhích!” Giọng nói của tên áo đen rất trầm thấp, “Cẩu hoàng đế, bỏ vũ khí xuống.”
Sở Minh gần như muốn ngất đi, một cỗ lửa giận trào dâng trong lồng ngực, y vịn vào càng xe, thế mà lại phun ra một ngụm máu tươi.
Yến Thừa Khải trừng mắt nhìn hắn, gân xanh trên trán giật giật, căm hận nói: “Lấy trẻ con ra uy hiếp? Thật là anh hùng hảo hán!”
Thật ra là do hắn sơ suất, nên mới không mang theo Yến Tuân, chỉ phái vài cung nữ và thị vệ đi theo bảo vệ. Ban đầu cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này, nên càng không nghĩ tới Yến Tuân lại gặp nguy hiểm!
Tên áo đen siết chặt tay, Yến Tuân lập tức im bặt, sắc mặt tím tái.
“Ngươi tự sát đi, ta sẽ tha cho nó.”
Sở Minh nghiến răng nhìn chằm chằm tên kia, từng chữ từng chữ như nhuốm máu từ trong lồng ngực thốt ra: “Nếu hôm nay Yến Tuân có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Y đẩy thị vệ trước mặt ra, hướng mặt về phía Yến Thừa Khải, bắt gặp ánh mắt Yến Thừa Khải đang nhìn về phía này, không khỏi sửng sốt, “Yến Đoan Trạch! Sinh tử do trời! Ngươi đừng làm chuyện dại dột! Nếu hôm nay Yến Tuân phải bỏ mạng ở đây, đó cũng là số mệnh của nó!”
Yến Thừa Khải nháy mắt với y, đột nhiên nở một nụ cười tinh nghịch. Nụ cười ấy, giống như khi hắn hồi tưởng lại quãng thời gian niên thiếu, hoặc có lẽ, vốn dĩ là nụ cười của Yến Thừa Khải thời niên thiếu.
Sở Minh giật mình lo lắng, nhìn hắn tiến về phía tên áo đen, lấy ra một con dao nhỏ bằng vàng từ trong tay áo — chính là con dao mà hắn vừa dùng để cắt gà cho y.
“Thả nó ra.”
Giọng nói của Yến Thừa Khải uy nghiêm vô cùng, khiến người ta không tự chủ mà muốn thần phục.
Ngay sau đó, âm thanh dao đâm vào da thịt vang lên vô cùng rõ ràng —
“Đoan Trạch!!!”
Trong nháy mắt, Yến Thừa Khải rút con dao găm trên bụng ra, dùng con dao nhuốm máu đó cắt phăng bàn tay đang bóp cổ Yến Tuân.
Yến Thừa Khải đỏ mắt, cố nén đau đớn, đưa tay ôm lấy Yến Tuân vào lòng, nghiến răng đá văng tên áo đen, che mắt Yến Tuân lại, giơ chân giẫm lên mặt tên kia, dùng sức đá, đá đến khi óc hắn ta bắn tung tóe, máu thịt be bét.
Hắn vừa định bay người trở về bên Sở Minh, một mũi tên từ đâu bắn tới, găm thẳng vào vai Yến Thừa Khải đang không chút phòng bị.
Ai ngờ Yến Thừa Khải lại rút mũi tên ra, ném xuống đất, lạnh lùng nói:
“Giết không tha, một tên cũng không được để sót!”
Máu thịt bay tứ tung, sương máu bao phủ.
Có một người, đạp trăng mà đến, áo đen nhuốm máu, tóc đen tung bay.
“Dữ Nguyệt, ta đã mang Tuân nhi về rồi.” Yến Thừa Khải cảm thấy rất buồn ngủ, ngay cả việc cố gắng nở nụ cười cũng trở nên khó khăn.
…
Sở Minh đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của Yến Thừa Khải, nhận ra mũi tên kia có tẩm kịch độc, vội vàng đỡ hắn dựa vào người mình.
Sở Minh cúi đầu, khẽ mấp máy môi bên tai Yến Thừa Khải đang hôn mê.
“Ngươi vất vả rồi.”