An Doanh Viễn thu mình lại trong một góc, trên người vốn là áo gấm thêu hoa, nay lại thay bằng một bộ y phục tù nhân, mái tóc rối bời, khác hẳn với hình ảnh lạnh lùng xa cách, vị đại tổng quản An công công vốn dĩ luôn giữ vị thế cao quý… Ai có thể nhận ra đây chính là “nhị chủ tử” từng ở trong cung điện?
Tuy nhiên, may mắn thay, uy thế của hắn vẫn còn, trong giao tiếp với mọi người cũng không có gì đáng trách, thêm vào đó, chủ tử trên kia cũng đã ra lệnh không được tùy tiện tra tấn làm hại người, nên trên người hắn không có bất kỳ thương tích nào, chỉ là nhìn có vẻ hơi đáng thương mà thôi.
An Doanh Viễn cảm thấy đầu rất đau, cổ họng cũng khô khốc. Hắn đưa tay lên trán, hơi nóng truyền qua da thịt… quả nhiên là đã sốt.
Nghĩ lại thuở ấu thơ, gia đình hắn bị diệt tộc, hắn, con trai nhà họ An, do còn nhỏ tuổi nên được đưa vào cung để hoạn, vì đọc sách nhiều, hiểu biết lễ nghi nên được Hoàng hậu cho vào cung Thái tử làm thư đồng. Từ đó, hắn ở trong cung bên cạnh Yến Thừa Khải gần hai mươi năm, cẩn trọng từng bước, như đi trên băng mỏng, không bao giờ giao thiệp thân mật với ai, sợ rằng một ngày nào đó lại bị tìm ra lỗi lầm, bị lôi ra đoạn đầu đài…Họ An, giờ đây chỉ còn lại mỗi hắn, hắn mà đi thì trên đời sẽ không còn dòng họ An nữa.
Hắn tưởng rằng cơ thể tan nát này, một nhát dao tuy không chặt đứt cổ nhưng cũng đã chặt đứt duyên phận của hắn ở kiếp sau, tưởng rằng hắn có thể buông bỏ hết mọi thứ, sống cho đến hết đời.
Nhưng nào ngờ lại có người không chịu buông tha cho hắn, bắt hắn phải bước vào cuộc đời của hắn, bắt hắn phải rơi xuống địa ngục cùng hắn.
Hắn kháng cự, hắn sợ hãi, nhưng Yến Hoa đã khiến hắn không thể từ chối.
Hắn tưởng rằng đây là một mối tình chớp nhoáng, người trong hoàng tộc luôn thích chơi đùa người khác, có lẽ hắn được nhận thì sẽ sớm bị ghét bỏ.
Nhưng bao nhiêu năm qua đi, Yến Hoa luôn dùng hành động chứng minh hắn là thật lòng, hai người cũng từng hiểu lầm nhau, nhưng lại cùng nhau vượt qua bao nhiêu năm tháng như vậy, An Doanh Viễn nghĩ, lần này cho dù thật sự không thể tránh nổi, cũng đã đáng giá rồi, người trên đời si tâm như vậy, ở đâu dễ tìm được?
Hắn bỗng dưng không còn sợ hãi nữa.
Có được một người tri kỷ, thì chẳng còn gì sợ hãi nữa.
Tiếng gọi vang lên bên tai, là cách gọi thân thương mà người đó thường dùng: “Doanh Doanh, Doanh Doanh!”
An Doanh Viễn nhấc mí mắt mệt mỏi nhìn thấy, lại cười nhạt: “Ngươi đến đây làm gì? Thay bệ hạ tới đây ban cho ta thuốc độc, hay là lụa trắng? … Bệ hạ cũng được xem là nhân từ, cuối cùng gọi ngươi đến, cũng là ban ân cho ta.”
“Ngươi nói linh tinh gì thế!” Yến Hoa thì thầm, nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu lên, “Ngươi luôn yêu thích sạch sẽ, ta mang đến một ít quần áo để thay.”
Còn để ta xem ngươi…
“A Điềm gần đây như thế nào? Có học hành tốt không?”
An Doanh Viễn duỗi tay chải mái tóc dài, cố gắng làm cho bản thân trông không quá thê thảm.
Vì hắn ngồi quá xa Yến Hoa, trong ngục tối lại tối, Yến Hoa không thấy rõ biểu tình của hắn, cũng không biết hắn đã bệnh, chỉ là tràn đầy nỗi buồn đau, mắt đỏ hoe: “A Điềm rất tốt, hôm qua nó vừa học thuộc bài thơ Hái sen với ta. Ta còn hứa với nó là năm sau tháng bảy ba chúng ta cùng đi hái hạt sen.”
“Vậy … vậy là tốt.”An Doanh Viễn không biết nên trả lời như thế nào, hạ mí mắt suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói: “Yến Hoa, hứa với ta một việc, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, được không?”
Yến Hoa cả con tim đều suýt nát tan, Doanh Doanh của hắn, khi nào lại từng bị thê thảm như vậy? Hắn lại khi nào chịu được nhìn y như vậy? Hắn muốn hái những ngôi sao trên trời xuống cho y, yêu cầu của hắn còn chỗ nào mà không dùng được: “Được, được, Doanh Doanh ngươi nói, ta đều hứa.”
“Ngươi chắc chắn đã đi cầu tình chỗ bệ hạ đúng không? bệ hạ không đồng ý với ngươi phải không …”
Chưa nói xong, Yến Hoa đã biết y muốn nói gì rồi, ngắt lời y: “Doanh Doanh, ta biết ngươi muốn nói…”
“Đừng ngắt lời ta, Yến Hoa, ngươi đừng có ý định cứu ta nữa.” Nụ cười trên môi An Doanh Viễn lại hiện lên, “Theo ý của bệ hạ mà làm thôi! Sao phải làm khó bệ hạ? Hắn bây giờ, có lẽ cũng đang giận dữ, cơn giận này, hắn không nuốt nổi. Hơn nữa, thật sự là lỗi của ta, dù bệ hạ muốn làm gì với ta, ta đều nhận. Nhưng may mà bên ngoài ta không có quan hệ gì với ngươi và A Điềm, như vậy cũng không sợ bệ hạ lại chu di tử tộc ta.”
Hắn nói dường như rất bình thản, hoàn toàn không quan tâm gì cả, giống như người sẽ bị chặt đầu trong vài ngày nữa không phải là hắn vậy.
“Doanh Doanh…” Yến Hoa nói ra, giọng nói đã nức nở.
“Quy Vân.” An Doanh Viễn nhẹ nhàng gọi tên tự của Yến Hoa, “Thực ra… ta không phải tên là An Doanh Viễn… chỉ là trở thành nô tài rồi, sao có thể tự mình quyết định tên của mình chứ? Chỉ là nhìn theo ý của chủ tử thay đổi mà thôi…”
“Ta tên là An Nghênh Lộ… Quy Vân, ngươi phải ghi nhớ! Đừng quên ta!”
Câu nói cuối cùng An Doanh Viễn nói gần như van xin, Yến Hoa nghe như muốn khóc.
————————
“Xuân Đào, ngoài kia là tiếng gì vậy?” Sở Minh không nhịn được ho hai tiếng, ngồi dựa vào giường, trông có vẻ không khoẻ. Toàn thân hắn gầy đi một vòng, có vẻ gầy gò ốm yếu. Điều này lại làm nổi bật cái bụng nhỏ của hắn, nhìn ngay lập tức biết là người mang thai.
“Bẩm Quân hậu, có vẻ như là bệ hạ.”
Sở Minh nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, nhíu mày lại, duỗi ra hai ngón tay lật qua trang giấy mỏng, giọng nói khàn khàn: “Ngươi bảo hắn quay về đi, nói là thân thể ta vẫn chưa khoẻ, không thể phục vụ bệ hạ, bảo hắn đi tìm những phi tần khác, nói là ta mong hắn nhất định phải vũ lộ quân triêm, tam thiên nhược thuỷ.
*mưa móc đều đặn, ba ngàn dòng nước đều được tưới tắm. ý chỉ sự công bằng.
“Trẫm không muốn gì gọi là vũ lộ quân triêm!” Giọng nói trong đó xen lẫn hai phần nổi giận, tám phần ủy khuất, Sở Minh nhấc mắt lên, nhìn thấy Yến Thừa Khải từ ngoài điện vội vã bước vào, dùng sức nâng lên mành châu treo trước cửa, bước lớn vào trong. Mành châu kia chắc chắn là thường ngày không bị kéo mở thô bạo như vậy, lúc này lộn xộn một mớ, va chạm lên tiếng leng keng.
“Tất cả đều lui xuống cho trẫm!”
Các nô tì áp giọng lui xuống.
“Bệ hạ tâm tình lớn như vậy, lại lấy mành châu của ta ra trút giận gì? Kia là phỉ thuý tuyệt hảo, mỗi hạt đều được mài dũa tròn trĩnh như ngọc.”
“Dữ Nguyệt!” Yến Thừa Khải nói không ra lời, biết lúc này Sở Minh đang âm thầm châm chọc hắn, lời nói có ý, làm cho hắn bực mình, nhưng hắn cũng không nói được gì… chuyện này tuy không phải là hắn gây ra, nhưng lần này, nói cho cùng, hắn chính là kẻ có tội lớn nhất.
Là hắn bắt buộc phải giữ Sở Minh ở bên cạnh hắn, là hắn khẩn khẩn xin Sở Minh quay về bên hắn. Nhưng không nghĩ tới, quay về, chính là nhốt Sở Minh vào trong lồng sắt sâu nhất, bên trong là những toan tính độc ác nhất.
“Dữ Nguyệt…” Yến Thừa Khải sắc mặt bỗng dưng ảm đạm xuống, hắn rất cố gắng, cũng không thể cười lên được.
“Có phải ta đã làm sai không?”
Hắn như một đứa trẻ, bơ vơ không biết làm sao, vô cùng bất lực đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào Sở Minh.
Sở Minh không chịu nổi ánh mắt như vậy của hắn – bởi vì bị ánh mắt như vậy nhìn, trong lòng y cũng bắt đầu đau.
“Đoan Trạch, ngươi không sai. Chỉ là có lẽ ta còn chưa hiểu thông suốt, cho ta thêm một chút thời gian …” Sở Minh cố gắng an ủi hắn, nhưng phát hiện ra trong lòng mình cũng là một mớ bòng bong, không thể làm gì được, “Đoan Trạch, ta không thể, ta không thể mất một đứa bé.”
Yến Thừa Khải nhìn hắn, một lúc lâu, gật đầu.
Không biết sao, hắn bỗng dưng nhớ tới, cái túi gấm ở hành lang kia, cái ước muốn bình thường kia.
Chỉ là muốn sống cùng nhau suốt đời, sao lại khó khăn như vậy?
Hắn không thể cho y, ít nhất, hiện tại còn chưa thể.
“Ta biết rồi.”
Sở Minh nhìn bóng lưng của hắn bước ra ngoài mành châu, càng ngày càng mờ nhạt.
Lúc này, trong bụng y bỗng dưng có một chuyển động rất nhỏ.
Tuy nhiên, may mắn thay, uy thế của hắn vẫn còn, trong giao tiếp với mọi người cũng không có gì đáng trách, thêm vào đó, chủ tử trên kia cũng đã ra lệnh không được tùy tiện tra tấn làm hại người, nên trên người hắn không có bất kỳ thương tích nào, chỉ là nhìn có vẻ hơi đáng thương mà thôi.
An Doanh Viễn cảm thấy đầu rất đau, cổ họng cũng khô khốc. Hắn đưa tay lên trán, hơi nóng truyền qua da thịt… quả nhiên là đã sốt.
Nghĩ lại thuở ấu thơ, gia đình hắn bị diệt tộc, hắn, con trai nhà họ An, do còn nhỏ tuổi nên được đưa vào cung để hoạn, vì đọc sách nhiều, hiểu biết lễ nghi nên được Hoàng hậu cho vào cung Thái tử làm thư đồng. Từ đó, hắn ở trong cung bên cạnh Yến Thừa Khải gần hai mươi năm, cẩn trọng từng bước, như đi trên băng mỏng, không bao giờ giao thiệp thân mật với ai, sợ rằng một ngày nào đó lại bị tìm ra lỗi lầm, bị lôi ra đoạn đầu đài…Họ An, giờ đây chỉ còn lại mỗi hắn, hắn mà đi thì trên đời sẽ không còn dòng họ An nữa.
Hắn tưởng rằng cơ thể tan nát này, một nhát dao tuy không chặt đứt cổ nhưng cũng đã chặt đứt duyên phận của hắn ở kiếp sau, tưởng rằng hắn có thể buông bỏ hết mọi thứ, sống cho đến hết đời.
Nhưng nào ngờ lại có người không chịu buông tha cho hắn, bắt hắn phải bước vào cuộc đời của hắn, bắt hắn phải rơi xuống địa ngục cùng hắn.
Hắn kháng cự, hắn sợ hãi, nhưng Yến Hoa đã khiến hắn không thể từ chối.
Hắn tưởng rằng đây là một mối tình chớp nhoáng, người trong hoàng tộc luôn thích chơi đùa người khác, có lẽ hắn được nhận thì sẽ sớm bị ghét bỏ.
Nhưng bao nhiêu năm qua đi, Yến Hoa luôn dùng hành động chứng minh hắn là thật lòng, hai người cũng từng hiểu lầm nhau, nhưng lại cùng nhau vượt qua bao nhiêu năm tháng như vậy, An Doanh Viễn nghĩ, lần này cho dù thật sự không thể tránh nổi, cũng đã đáng giá rồi, người trên đời si tâm như vậy, ở đâu dễ tìm được?
Hắn bỗng dưng không còn sợ hãi nữa.
Có được một người tri kỷ, thì chẳng còn gì sợ hãi nữa.
Tiếng gọi vang lên bên tai, là cách gọi thân thương mà người đó thường dùng: “Doanh Doanh, Doanh Doanh!”
An Doanh Viễn nhấc mí mắt mệt mỏi nhìn thấy, lại cười nhạt: “Ngươi đến đây làm gì? Thay bệ hạ tới đây ban cho ta thuốc độc, hay là lụa trắng? … Bệ hạ cũng được xem là nhân từ, cuối cùng gọi ngươi đến, cũng là ban ân cho ta.”
“Ngươi nói linh tinh gì thế!” Yến Hoa thì thầm, nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu lên, “Ngươi luôn yêu thích sạch sẽ, ta mang đến một ít quần áo để thay.”
Còn để ta xem ngươi…
“A Điềm gần đây như thế nào? Có học hành tốt không?”
An Doanh Viễn duỗi tay chải mái tóc dài, cố gắng làm cho bản thân trông không quá thê thảm.
Vì hắn ngồi quá xa Yến Hoa, trong ngục tối lại tối, Yến Hoa không thấy rõ biểu tình của hắn, cũng không biết hắn đã bệnh, chỉ là tràn đầy nỗi buồn đau, mắt đỏ hoe: “A Điềm rất tốt, hôm qua nó vừa học thuộc bài thơ Hái sen với ta. Ta còn hứa với nó là năm sau tháng bảy ba chúng ta cùng đi hái hạt sen.”
“Vậy … vậy là tốt.”An Doanh Viễn không biết nên trả lời như thế nào, hạ mí mắt suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói: “Yến Hoa, hứa với ta một việc, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, được không?”
Yến Hoa cả con tim đều suýt nát tan, Doanh Doanh của hắn, khi nào lại từng bị thê thảm như vậy? Hắn lại khi nào chịu được nhìn y như vậy? Hắn muốn hái những ngôi sao trên trời xuống cho y, yêu cầu của hắn còn chỗ nào mà không dùng được: “Được, được, Doanh Doanh ngươi nói, ta đều hứa.”
“Ngươi chắc chắn đã đi cầu tình chỗ bệ hạ đúng không? bệ hạ không đồng ý với ngươi phải không …”
Chưa nói xong, Yến Hoa đã biết y muốn nói gì rồi, ngắt lời y: “Doanh Doanh, ta biết ngươi muốn nói…”
“Đừng ngắt lời ta, Yến Hoa, ngươi đừng có ý định cứu ta nữa.” Nụ cười trên môi An Doanh Viễn lại hiện lên, “Theo ý của bệ hạ mà làm thôi! Sao phải làm khó bệ hạ? Hắn bây giờ, có lẽ cũng đang giận dữ, cơn giận này, hắn không nuốt nổi. Hơn nữa, thật sự là lỗi của ta, dù bệ hạ muốn làm gì với ta, ta đều nhận. Nhưng may mà bên ngoài ta không có quan hệ gì với ngươi và A Điềm, như vậy cũng không sợ bệ hạ lại chu di tử tộc ta.”
Hắn nói dường như rất bình thản, hoàn toàn không quan tâm gì cả, giống như người sẽ bị chặt đầu trong vài ngày nữa không phải là hắn vậy.
“Doanh Doanh…” Yến Hoa nói ra, giọng nói đã nức nở.
“Quy Vân.” An Doanh Viễn nhẹ nhàng gọi tên tự của Yến Hoa, “Thực ra… ta không phải tên là An Doanh Viễn… chỉ là trở thành nô tài rồi, sao có thể tự mình quyết định tên của mình chứ? Chỉ là nhìn theo ý của chủ tử thay đổi mà thôi…”
“Ta tên là An Nghênh Lộ… Quy Vân, ngươi phải ghi nhớ! Đừng quên ta!”
Câu nói cuối cùng An Doanh Viễn nói gần như van xin, Yến Hoa nghe như muốn khóc.
————————
“Xuân Đào, ngoài kia là tiếng gì vậy?” Sở Minh không nhịn được ho hai tiếng, ngồi dựa vào giường, trông có vẻ không khoẻ. Toàn thân hắn gầy đi một vòng, có vẻ gầy gò ốm yếu. Điều này lại làm nổi bật cái bụng nhỏ của hắn, nhìn ngay lập tức biết là người mang thai.
“Bẩm Quân hậu, có vẻ như là bệ hạ.”
Sở Minh nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, nhíu mày lại, duỗi ra hai ngón tay lật qua trang giấy mỏng, giọng nói khàn khàn: “Ngươi bảo hắn quay về đi, nói là thân thể ta vẫn chưa khoẻ, không thể phục vụ bệ hạ, bảo hắn đi tìm những phi tần khác, nói là ta mong hắn nhất định phải vũ lộ quân triêm, tam thiên nhược thuỷ.
*mưa móc đều đặn, ba ngàn dòng nước đều được tưới tắm. ý chỉ sự công bằng.
“Trẫm không muốn gì gọi là vũ lộ quân triêm!” Giọng nói trong đó xen lẫn hai phần nổi giận, tám phần ủy khuất, Sở Minh nhấc mắt lên, nhìn thấy Yến Thừa Khải từ ngoài điện vội vã bước vào, dùng sức nâng lên mành châu treo trước cửa, bước lớn vào trong. Mành châu kia chắc chắn là thường ngày không bị kéo mở thô bạo như vậy, lúc này lộn xộn một mớ, va chạm lên tiếng leng keng.
“Tất cả đều lui xuống cho trẫm!”
Các nô tì áp giọng lui xuống.
“Bệ hạ tâm tình lớn như vậy, lại lấy mành châu của ta ra trút giận gì? Kia là phỉ thuý tuyệt hảo, mỗi hạt đều được mài dũa tròn trĩnh như ngọc.”
“Dữ Nguyệt!” Yến Thừa Khải nói không ra lời, biết lúc này Sở Minh đang âm thầm châm chọc hắn, lời nói có ý, làm cho hắn bực mình, nhưng hắn cũng không nói được gì… chuyện này tuy không phải là hắn gây ra, nhưng lần này, nói cho cùng, hắn chính là kẻ có tội lớn nhất.
Là hắn bắt buộc phải giữ Sở Minh ở bên cạnh hắn, là hắn khẩn khẩn xin Sở Minh quay về bên hắn. Nhưng không nghĩ tới, quay về, chính là nhốt Sở Minh vào trong lồng sắt sâu nhất, bên trong là những toan tính độc ác nhất.
“Dữ Nguyệt…” Yến Thừa Khải sắc mặt bỗng dưng ảm đạm xuống, hắn rất cố gắng, cũng không thể cười lên được.
“Có phải ta đã làm sai không?”
Hắn như một đứa trẻ, bơ vơ không biết làm sao, vô cùng bất lực đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào Sở Minh.
Sở Minh không chịu nổi ánh mắt như vậy của hắn – bởi vì bị ánh mắt như vậy nhìn, trong lòng y cũng bắt đầu đau.
“Đoan Trạch, ngươi không sai. Chỉ là có lẽ ta còn chưa hiểu thông suốt, cho ta thêm một chút thời gian …” Sở Minh cố gắng an ủi hắn, nhưng phát hiện ra trong lòng mình cũng là một mớ bòng bong, không thể làm gì được, “Đoan Trạch, ta không thể, ta không thể mất một đứa bé.”
Yến Thừa Khải nhìn hắn, một lúc lâu, gật đầu.
Không biết sao, hắn bỗng dưng nhớ tới, cái túi gấm ở hành lang kia, cái ước muốn bình thường kia.
Chỉ là muốn sống cùng nhau suốt đời, sao lại khó khăn như vậy?
Hắn không thể cho y, ít nhất, hiện tại còn chưa thể.
“Ta biết rồi.”
Sở Minh nhìn bóng lưng của hắn bước ra ngoài mành châu, càng ngày càng mờ nhạt.
Lúc này, trong bụng y bỗng dưng có một chuyển động rất nhỏ.