"Tiểu Thảo, bên này này!"
Chẩm Lập Phong tới rất nhanh, anh hạ cửa kính xuống gọi Vệ Tiểu Thảo mau lên xe.
"Sao đến chỗ Lục Chỉ Nhi mà không gọi anh, hôm nay anh rảnh, chúng ta có thể đi chung mà."
Vệ Tiểu Thảo vừa ngồi lên xe thì Chẩm Lập Phong không nhịn được làu bàu. Hôm nay anh ngủ dậy chẳng thấy Vệ Tiểu Thảo đâu, xe quà vặt vẫn còn đó, đến chỗ cậu hay bán hàng cũng không tìm được người làm anh sợ hết hồn.
Anh rất sợ Vệ Tiểu Thảo sẽ bỏ đi lần nữa, anh hoàn toàn không muốn nhớ lại thời gian sau khi ly hôn mình đã sống thế nào.
Anh và Tiểu Thảo đã cùng trải qua những ngày tháng nghèo khó để đi đến hôm nay, thiếu vắng đối phương anh như chết nửa người không sống nổi nữa.
Vệ Tiểu Thảo nghe anh nói xong chỉ cười: "Hôm qua ông chủ mới đi công tác về, tôi thấy anh vất vả nên ở nhà nghỉ ngơi là được rồi, bởi vậy không muốn quấy rầy anh."
"Anh tình nguyện vất vả mà." Chẩm Lập Phong lẩm bẩm rồi cao giọng lặp lại như muốn nhấn mạnh, "Anh thà ra ngoài chịu khổ với em chứ không muốn thoải mái một mình đâu."
Chỉ cần Vệ Tiểu Thảo chịu ở lại thì dù có bắt anh đeo bình dưỡng khí leo ln đỉnh Everest anh cũng sẵn lòng.
Vệ Tiểu Thảo quay sang nhìn Chẩm Lập Phong rồi chợt nở nụ cười, chẳng biết là đang cười ai.
Trong xe bắt đầu yên tĩnh, Vệ Tiểu Thảo im lặng giây lát rồi nói thêm: "Chỉ Nhi vừa biết mình có thai nên tôi đến thăm cậu ấy."
Cậu không nói tại sao mình lại thân với Chỉ Nhi, cũng không nói làm sao tìm được chỗ ở của người chỉ mới gặp một lần trong lễ cưới.
Trong lời nói của cậu đầy rẫy sơ hở nhưng Chẩm Lập Phong không hề chất vấn, cứ như vẫn xem Vệ Tiểu Thảo là người làm công mới lên thành phố vậy.
Chẩm Lập Phong chỉ vui vẻ hỏi: "Nhanh thế cơ à? Sức khỏe cậu ấy vẫn tốt chứ, bác sĩ nói sao?"
"Tốt lắm......" Vệ Tiểu Thảo thản nhiên kể lại những gì mình và Chỉ Nhi trò chuyện lúc nãy, "Chồng cậu ấy chăm sóc vợ tốt lắm, giờ đang đi chợ mua thức ăn nấu cơm cho cậu ấy, hầu hạ cực kỳ chu đáo."
"Thằng nhóc Lục Chỉ Nhi này bình thường thì lề mề mà đến chuyện này lại nhanh hơn cả ông đây nữa."
Mỗi lần Chẩm Lập Phong vui quá lại để lộ vẻ chợ búa xưa kia, Vệ Tiểu Thảo quay đầu nhìn anh rồi chậm rãi mở miệng.
"Thật ra ông chủ cũng có thể mà." Vệ Tiểu Thảo cúi đầu vuốt mấy ngón tay dù có làm thế nào cũng không thể mịn màng của mình, "Đã ly hôn thì anh hoàn toàn có thể tìm cho mình cuộc sống mới."
Chẩm Lập Phong bật đèn xi nhan rồi đột ngột quẹo vào bãi đậu xe tạm thời bên đường.
Cả người anh run rẩy, hơi thở cũng nặng nề nhưng Vệ Tiểu Thảo vẫn nói tiếp.
"Anh đừng lo cho tôi, tôi tự nuôi mình được mà, ông chủ có đuổi tôi cũng không sao hết...... Phải rồi, lần trước mợ anh còn đến nhà đòi giới thiệu đối tượng cho anh nữa, anh có muốn gặp thử không?"
"Sao em......"
Chẩm Lập Phong vừa mở miệng thì Vệ Tiểu Thảo đã bị tiếng nghẹn ngào của anh làm cho im bặt.
Chẩm Lập Phong tủi thân muốn chết, anh cởi phắt dây an toàn rồi kéo Vệ Tiểu Thảo vào lòng làm cả người cậu không thoải mái lắm.
"Sao em...... có thể nói với anh những lời đó chứ."
Gã alpha này lại khóc nhè rồi, thật là xấu.
Vệ Tiểu Thảo vừa nghĩ vừa xoa ót Chẩm Lập Phong.
Bao nhiêu năm rồi mà vẫn chỉ biết khóc.
Chắc ỷ vào cậu dễ mềm lòng đây mà.
Rõ đáng ghét.