Tô Ân Huệ bị đẩy ngã xuống sàn đá cẩm thạch, sàn nhà lạnh lẽo thoáng cái kích thích giác quan của cô, cô ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng Âu Thừa Duẫn biến mất khỏi đại sảnh, dường như còn nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán từ bốn phía.
"Tô tiểu thư, cô không sao chứ?" Theo sau Âu Thừa Duẫn ra khỏi thang máy, Tín thấy Tô Ân Huệ ngã ngồi trên mặt đất thì tốt bụng tiến lên giúp đỡ cô, bên trong đôi mắt to xinh đẹp đã chứa đầy nước mắt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng điện hạ biến mất.
"Không sao, cảm ơn!" Tô Ân Huệ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, mang theo áy náy gật đầu một cái với Tín.
Sức lực trong thân thể giống như bị hút khô, cô nói lời cảm ơn với Tín, bước đi bất ổn ra khỏi tập đoàn SK, Tín nhìn hai người một trước một sau biến mất, bất đắc dĩ thở dài, đối với tình cảm tế nhị giữa Âu Thừa Duẫn và Tô Ân Huệ, anh càng ngày càng không hiểu nổi.
Tô Ân Huệ đi ra khỏi tập đoàn SK thì nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc phóng vụt qua trước mặt cô, nhanh đến mức cô không nhìn thấy người lái xe, nhất thời, nước mắt lại không tự chủ được mà chảy ra.
Cô không muốn trở lại bệnh viện, dường như trọng tâm cuộc sống của cô bây giờ ngoài việc chờ Phạm Tu Vũ tỉnh lại và giành được tình yêu của Âu Thừa Duẫn thì không còn một chút ý nghĩa nào nữa.
Mua một bó hoa, cô đi tới nghĩa trang ở ngoại ô, nơi đó luôn khiến cô có cảm giác ấm áp và cũng là nơi người con trai cho cô tình yêu chân thật yên nghỉ, nhìn khuôn mặt anh tuấn phi phàm kia, Tô Ân Huệ cũng căm ghét chính mình, vì sao cô lại không biết quý trọng một người con trai yêu cô như vậy, nhưng cô cũng không hối hận khi yêu Âu Thừa Duẫn.
"Thừa Huyễn, em phải làm gì bây giờ? Anh ấy không muốn em, anh ấy vẫn không muốn em. . . . . ."
Đôi khi Tô Ân Huệ nghĩ rằng, nếu như Vận Nhi không gả thay cô, cô sẽ trở lại bên cạnh Âu Thừa Duẫn một lần nữa, anh hao phí tâm tư để cô trở lại, cô có thể hiểu là anh có một chút quan tâm tới cô.
Anh không thể yêu cô hay là không dám yêu cô? Hay là chưa bao giờ yêu cô?
Tô Ân Huệ không tin anh lại tuyệt tình với cô như vậy, ba năm qua, bên cạnh anh không có một người phụ nữ nào có thể nắm giữ trái tim anh, nhưng mà cô hiểu được ánh mắt mà anh nhìn Vận Nhi, cho dù ngoài mặt cô cố gắng ngụy trang, cô vẫn cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì sự đặc biệt kia, cô biết Vận Nhi có tư cách này.
Vì vậy, cô sợ, thật sự sợ. . . . . .
Nhưng hiện tại, cho dù bọn họ đã ly hôn, ánh mắt tuyệt tình không có một chút ấm áp nào của anh khiến cho một ít niềm tin cuối cùng còn lại của cô cũng sụp đổ, đây là báo ứng ư? Cô phụ lòng Thừa Huyễn.
"Có phải ngay từ đầu em đã sai lầm rồi không? Thừa Huyễn, em yêu anh ấy. . . . . ."
"Xin lỗi! Anh sẽ tha thứ cho em đúng không?"
Đột nhiên có một cơn gió lớn thổi bay mái tóc cô nhưng lại không thể thổi tan được sự cố chấp của cô, Tô Ân Huệ ngồi xổm xuống trước mộ Âu Thừa Huyễn, yên lặng nhìn chăm chú.
Hai ngày sau, Thương Nhĩ Kỳ mở buổi họp báo tin tức đồng thời chính thức phát hành EP (1), đây cũng là lúc anh chính thức tuyên bố rút lui khỏi ngành giải trí.
(1) EP: Extended play (hay còn gọi là Đĩa mở rộng) là tên của loại đĩa nhựa hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để xem nên không thể gọi là một album. Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa đơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30-80 phút.
Khi tin tức này vừa được truyền ra, hiện trường buổi họp báo trở nên hỗn loạn, Riche nói rõ sau này anh sẽ kế thừa sự nghiệp gia tộc khiến cho tất cả những người say mê điện ảnh ca nhạc không khỏi rơi lệ, thậm chí có vài người còn không thể tiếp nhận việc anh rời đi.
Vì thế, vào cuối buổi họp báo anh đã trình diễn lại bài hát với vũ đạo duy nhất cho mọi người một lần nữa.
Cùng lúc đó, kỹ thuật nhảy của Tô Vận Nhi cũng nở rộ trước mặt công chúng, sự tự tin của cô, sự xinh đẹp của cô được thể hiện qua vũ đạo với phong cách mới.
Vận Nhi cũng rất kinh ngạc, cô không nghĩ Riche lại công bố cái tin tức gây sốc này, ngay cả cô trước đó cũng không biết, chẳng lẽ anh cố ý giúp cô hoàn thành nguyện vọng, thì ra là anh muốn lưu giữ lại một kỷ niệm giữa hai người.
Hai người phối hợp vũ đạo với nhau vô cùng ăn ý, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng thể hiện rất chuyên nghiệp không có một tí khe hở nào, khi tiếng nhạc cuối cùng dừng lại, khi cô kết thúc bước nhảy cuối cùng thì cả thế giới đều vỗ tay vì bọn họ.
Buổi họp báo tin tức phát sóng trực tiếp toàn cầu này sẽ là kí ức vĩnh hằng của cô, chỉ vì giờ phút này mà Tô Vận Nhi tỏa sáng.
Cô thực sự đã làm được, cô đã từng tưởng tượng qua vô số lần lúc cô đứng trước mặt mọi người trên toàn thế giới nhảy một vũ đạo thuộc về cô.
Thương Nhĩ Kỳ, cảm ơn anh!
Vận Nhi từ chối việc kí hợp đồng với công ty Kinh Kỷ, cô không muốn phát triển nghệ thuật theo con đường này, cho dù cô đã từng có khát vọng, từng có ước mơ, nhưng lúc này chỉ là việc ngoài ý muốn.
Cô vẫn là sinh viên, cô cũng không muốn tiến vào ngành giải trí duới tình huống như vậy, Thương Nhĩ Kỳ cũng nghiêm túc nói cho cô biết, tính cách của cô không thích hợp với ngành này. Mà sự hợp tác lần này của hai người cũng chỉ là vì hoàn thành nguyện vọng riêng của mỗi người mà thôi.
Ngày hôm sau, những hình ảnh Riche và Tô Vận Nhi ôm nhau nhảy một điệu nhảy uyển chuyển đều xuất hiện trên các đài truyền hình và các quyển tạp chí, từng ánh mắt cũng là ánh mắt của hai người yêu nhau, mỗi một động tác đều tràn ngập tình cảm sâu đậm, MV và ảnh hưởng của vũ đạo đã che phủ hào quang của ca khúc, khi Thương Nhĩ kỳ nhìn thấy video này lần đầu thì trong mắt anh cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Vận Nhi giúp anh hoàn thành Thu sơn chi tác, như vậy là đủ rồi!
Nhưng không ngờ là vì thế mà quan hệ của hai người bị phơi bày, người tên Tô Vận Nhi này có quan hệ với chủ tịch của tập đoàn SK, vậy mà lại hợp tác với đại minh tinh Riche, trong đó còn có vô số lời hiềm nghi, thậm chí chuyện hai người ôm nhau ở trên đường ngày đó cũng bị công bố, nhất thời, mọi mũi nhọn đều hướng về Vận Nhi.
Trước đó khi Vận Nhi đến tập đoàn Lam Thiên xem buổi trình diễn thời trang thì cô đã biết sự điên cuồng của truyền thông, trong lòng rất kháng cự sự yên tĩnh như vậy.
Qua một đêm, cô cảm thấy cuộc sống của mình đã biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Cô chưa từng nghĩ chuyện này sẽ gây nên náo động lớn như vậy, hiện tại ý nghĩ duy nhất của cô là Tô Viễn Hàng thấy một màn như vậy liệu có tức giận đến nỗi bệnh tim tái phát hay không?
"Xin lỗi, Tô tiểu thư chỉ là bạn bè với Riche, tham gia đội ngũ sản xuất Thu sơn chi tác của Riche chỉ là thể hiện tình bạn, mọi người không nên suy nghĩ nhiều!"
Thương Nhĩ Kỳ sắp xếp người đại diện bên cạnh Tô Vận Nhi, ở trước mặt phóng viên cô không có chút sức chống đỡ nào, anh đang bận bịu ứng phó với những nguyện vọng cuối cùng của người hâm mộ, không thể làm gì được.
"Thu sơn chi tác của Riche có sự gia nhập của Tô tiểu thư, có phải điều này có ý nghĩa đặc biệt gì hay không?"
"Tô tiểu thư, xin hỏi tổng giám đốc Âu có thái độ gì với chuyện này?"
"Tô tiểu thư vẫn đang là sinh viên, cô chuẩn bị phát triển trong ngành giải trí sao?"
"Tô tiểu thư, xin giải thích một chút quan hệ giữa cô và Riche, tổng giám đốc Âu cũng quen biết với Riche sao?"
"Trước đây tổng giám đốc Âu và Hứa Quý Lam có rất nhiều tin đồn, tình cảm của Tô tiểu thư và tổng giám đốc Âu có còn ổn định không?"
"Nghe nói trước đó tổng giám đốc Âu dự định cưới Tô nhị tiểu thư, tại sao sau đó lại trở thành Tô tiểu thư đây?"
. . . . . .
Tô Vận Nhi chỉ nghe thấy những tiếng ong ong bên tai, tiếng reo hò và tiếng gào thét của đám đông cô cũng không nghe thấy, che lỗ tai, dưới sự hộ tống của trợ lý Riche cô rời khỏi công ty Ảnh Thị, sớm biết như vậy thì cô đã chẳng tới tham gia tiệc chúc mừng gì đó, dù sao cô cũng không có ý định quay lại nơi này nữa, nhưng đây là bữa tiệc chia tay của Riche, cô không thể không tham gia.
"Xin lỗi, Tô tiểu thư không có lời gì để nói về những việc này!"
Vận Nhi được ôm ra khỏi đám người đang vây quanh, nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe, thảo nào khi Riche ra ngoài đều phải trang bị toàn diện, cô thật sự càng ngày càng đồng cảm với anh, cũng may không còn sau này nữa. Về sau cái tên Riche này cũng sẽ biến mất trước mắt công chúng ư?
"Vận Nhi!" Đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói lạnh như băng, Vận Nhi buông cánh tay xuống, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thân hình cao to đứng ở trước mặt cô.
"Tô tiểu thư, cô không sao chứ?" Theo sau Âu Thừa Duẫn ra khỏi thang máy, Tín thấy Tô Ân Huệ ngã ngồi trên mặt đất thì tốt bụng tiến lên giúp đỡ cô, bên trong đôi mắt to xinh đẹp đã chứa đầy nước mắt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng điện hạ biến mất.
"Không sao, cảm ơn!" Tô Ân Huệ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, mang theo áy náy gật đầu một cái với Tín.
Sức lực trong thân thể giống như bị hút khô, cô nói lời cảm ơn với Tín, bước đi bất ổn ra khỏi tập đoàn SK, Tín nhìn hai người một trước một sau biến mất, bất đắc dĩ thở dài, đối với tình cảm tế nhị giữa Âu Thừa Duẫn và Tô Ân Huệ, anh càng ngày càng không hiểu nổi.
Tô Ân Huệ đi ra khỏi tập đoàn SK thì nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc phóng vụt qua trước mặt cô, nhanh đến mức cô không nhìn thấy người lái xe, nhất thời, nước mắt lại không tự chủ được mà chảy ra.
Cô không muốn trở lại bệnh viện, dường như trọng tâm cuộc sống của cô bây giờ ngoài việc chờ Phạm Tu Vũ tỉnh lại và giành được tình yêu của Âu Thừa Duẫn thì không còn một chút ý nghĩa nào nữa.
Mua một bó hoa, cô đi tới nghĩa trang ở ngoại ô, nơi đó luôn khiến cô có cảm giác ấm áp và cũng là nơi người con trai cho cô tình yêu chân thật yên nghỉ, nhìn khuôn mặt anh tuấn phi phàm kia, Tô Ân Huệ cũng căm ghét chính mình, vì sao cô lại không biết quý trọng một người con trai yêu cô như vậy, nhưng cô cũng không hối hận khi yêu Âu Thừa Duẫn.
"Thừa Huyễn, em phải làm gì bây giờ? Anh ấy không muốn em, anh ấy vẫn không muốn em. . . . . ."
Đôi khi Tô Ân Huệ nghĩ rằng, nếu như Vận Nhi không gả thay cô, cô sẽ trở lại bên cạnh Âu Thừa Duẫn một lần nữa, anh hao phí tâm tư để cô trở lại, cô có thể hiểu là anh có một chút quan tâm tới cô.
Anh không thể yêu cô hay là không dám yêu cô? Hay là chưa bao giờ yêu cô?
Tô Ân Huệ không tin anh lại tuyệt tình với cô như vậy, ba năm qua, bên cạnh anh không có một người phụ nữ nào có thể nắm giữ trái tim anh, nhưng mà cô hiểu được ánh mắt mà anh nhìn Vận Nhi, cho dù ngoài mặt cô cố gắng ngụy trang, cô vẫn cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì sự đặc biệt kia, cô biết Vận Nhi có tư cách này.
Vì vậy, cô sợ, thật sự sợ. . . . . .
Nhưng hiện tại, cho dù bọn họ đã ly hôn, ánh mắt tuyệt tình không có một chút ấm áp nào của anh khiến cho một ít niềm tin cuối cùng còn lại của cô cũng sụp đổ, đây là báo ứng ư? Cô phụ lòng Thừa Huyễn.
"Có phải ngay từ đầu em đã sai lầm rồi không? Thừa Huyễn, em yêu anh ấy. . . . . ."
"Xin lỗi! Anh sẽ tha thứ cho em đúng không?"
Đột nhiên có một cơn gió lớn thổi bay mái tóc cô nhưng lại không thể thổi tan được sự cố chấp của cô, Tô Ân Huệ ngồi xổm xuống trước mộ Âu Thừa Huyễn, yên lặng nhìn chăm chú.
Hai ngày sau, Thương Nhĩ Kỳ mở buổi họp báo tin tức đồng thời chính thức phát hành EP (1), đây cũng là lúc anh chính thức tuyên bố rút lui khỏi ngành giải trí.
(1) EP: Extended play (hay còn gọi là Đĩa mở rộng) là tên của loại đĩa nhựa hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để xem nên không thể gọi là một album. Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa đơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30-80 phút.
Khi tin tức này vừa được truyền ra, hiện trường buổi họp báo trở nên hỗn loạn, Riche nói rõ sau này anh sẽ kế thừa sự nghiệp gia tộc khiến cho tất cả những người say mê điện ảnh ca nhạc không khỏi rơi lệ, thậm chí có vài người còn không thể tiếp nhận việc anh rời đi.
Vì thế, vào cuối buổi họp báo anh đã trình diễn lại bài hát với vũ đạo duy nhất cho mọi người một lần nữa.
Cùng lúc đó, kỹ thuật nhảy của Tô Vận Nhi cũng nở rộ trước mặt công chúng, sự tự tin của cô, sự xinh đẹp của cô được thể hiện qua vũ đạo với phong cách mới.
Vận Nhi cũng rất kinh ngạc, cô không nghĩ Riche lại công bố cái tin tức gây sốc này, ngay cả cô trước đó cũng không biết, chẳng lẽ anh cố ý giúp cô hoàn thành nguyện vọng, thì ra là anh muốn lưu giữ lại một kỷ niệm giữa hai người.
Hai người phối hợp vũ đạo với nhau vô cùng ăn ý, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng thể hiện rất chuyên nghiệp không có một tí khe hở nào, khi tiếng nhạc cuối cùng dừng lại, khi cô kết thúc bước nhảy cuối cùng thì cả thế giới đều vỗ tay vì bọn họ.
Buổi họp báo tin tức phát sóng trực tiếp toàn cầu này sẽ là kí ức vĩnh hằng của cô, chỉ vì giờ phút này mà Tô Vận Nhi tỏa sáng.
Cô thực sự đã làm được, cô đã từng tưởng tượng qua vô số lần lúc cô đứng trước mặt mọi người trên toàn thế giới nhảy một vũ đạo thuộc về cô.
Thương Nhĩ Kỳ, cảm ơn anh!
Vận Nhi từ chối việc kí hợp đồng với công ty Kinh Kỷ, cô không muốn phát triển nghệ thuật theo con đường này, cho dù cô đã từng có khát vọng, từng có ước mơ, nhưng lúc này chỉ là việc ngoài ý muốn.
Cô vẫn là sinh viên, cô cũng không muốn tiến vào ngành giải trí duới tình huống như vậy, Thương Nhĩ Kỳ cũng nghiêm túc nói cho cô biết, tính cách của cô không thích hợp với ngành này. Mà sự hợp tác lần này của hai người cũng chỉ là vì hoàn thành nguyện vọng riêng của mỗi người mà thôi.
Ngày hôm sau, những hình ảnh Riche và Tô Vận Nhi ôm nhau nhảy một điệu nhảy uyển chuyển đều xuất hiện trên các đài truyền hình và các quyển tạp chí, từng ánh mắt cũng là ánh mắt của hai người yêu nhau, mỗi một động tác đều tràn ngập tình cảm sâu đậm, MV và ảnh hưởng của vũ đạo đã che phủ hào quang của ca khúc, khi Thương Nhĩ kỳ nhìn thấy video này lần đầu thì trong mắt anh cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Vận Nhi giúp anh hoàn thành Thu sơn chi tác, như vậy là đủ rồi!
Nhưng không ngờ là vì thế mà quan hệ của hai người bị phơi bày, người tên Tô Vận Nhi này có quan hệ với chủ tịch của tập đoàn SK, vậy mà lại hợp tác với đại minh tinh Riche, trong đó còn có vô số lời hiềm nghi, thậm chí chuyện hai người ôm nhau ở trên đường ngày đó cũng bị công bố, nhất thời, mọi mũi nhọn đều hướng về Vận Nhi.
Trước đó khi Vận Nhi đến tập đoàn Lam Thiên xem buổi trình diễn thời trang thì cô đã biết sự điên cuồng của truyền thông, trong lòng rất kháng cự sự yên tĩnh như vậy.
Qua một đêm, cô cảm thấy cuộc sống của mình đã biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Cô chưa từng nghĩ chuyện này sẽ gây nên náo động lớn như vậy, hiện tại ý nghĩ duy nhất của cô là Tô Viễn Hàng thấy một màn như vậy liệu có tức giận đến nỗi bệnh tim tái phát hay không?
"Xin lỗi, Tô tiểu thư chỉ là bạn bè với Riche, tham gia đội ngũ sản xuất Thu sơn chi tác của Riche chỉ là thể hiện tình bạn, mọi người không nên suy nghĩ nhiều!"
Thương Nhĩ Kỳ sắp xếp người đại diện bên cạnh Tô Vận Nhi, ở trước mặt phóng viên cô không có chút sức chống đỡ nào, anh đang bận bịu ứng phó với những nguyện vọng cuối cùng của người hâm mộ, không thể làm gì được.
"Thu sơn chi tác của Riche có sự gia nhập của Tô tiểu thư, có phải điều này có ý nghĩa đặc biệt gì hay không?"
"Tô tiểu thư, xin hỏi tổng giám đốc Âu có thái độ gì với chuyện này?"
"Tô tiểu thư vẫn đang là sinh viên, cô chuẩn bị phát triển trong ngành giải trí sao?"
"Tô tiểu thư, xin giải thích một chút quan hệ giữa cô và Riche, tổng giám đốc Âu cũng quen biết với Riche sao?"
"Trước đây tổng giám đốc Âu và Hứa Quý Lam có rất nhiều tin đồn, tình cảm của Tô tiểu thư và tổng giám đốc Âu có còn ổn định không?"
"Nghe nói trước đó tổng giám đốc Âu dự định cưới Tô nhị tiểu thư, tại sao sau đó lại trở thành Tô tiểu thư đây?"
. . . . . .
Tô Vận Nhi chỉ nghe thấy những tiếng ong ong bên tai, tiếng reo hò và tiếng gào thét của đám đông cô cũng không nghe thấy, che lỗ tai, dưới sự hộ tống của trợ lý Riche cô rời khỏi công ty Ảnh Thị, sớm biết như vậy thì cô đã chẳng tới tham gia tiệc chúc mừng gì đó, dù sao cô cũng không có ý định quay lại nơi này nữa, nhưng đây là bữa tiệc chia tay của Riche, cô không thể không tham gia.
"Xin lỗi, Tô tiểu thư không có lời gì để nói về những việc này!"
Vận Nhi được ôm ra khỏi đám người đang vây quanh, nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe, thảo nào khi Riche ra ngoài đều phải trang bị toàn diện, cô thật sự càng ngày càng đồng cảm với anh, cũng may không còn sau này nữa. Về sau cái tên Riche này cũng sẽ biến mất trước mắt công chúng ư?
"Vận Nhi!" Đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói lạnh như băng, Vận Nhi buông cánh tay xuống, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thân hình cao to đứng ở trước mặt cô.