“Vận Nhi đến đấy à?” Thân thể Phạm Tu Vũ còn hơi suy yếu, nhìn thấy Vận Nhi đứng bên cạnh, trên mặt liền hiện lên ý cười thản nhiên.
“Vâng… cuối cùng thì anh Tu Vũ cũng tỉnh rồi!”. Vận Nhi lại nghe được giọng nói ôn hòa ấy, mà tưởng như đã cách cả thế kỷ rồi. Cô đi đến bên người Phạm Tu Vũ và ngồi xổm xuống, nắm lấy tay anh ấy, ngón tay gầy dường như chỉ có da bọc xương, nhìn rõ cả gân xanh, trong lòng Vận Nhi lại cảm thấy căng thẳng, nhịn không được mà rơi lệ, anh Tu Vũ gầy quá.
“Hai chị em các em sao lại thích khóc như vậy chứ, không phải bây giờ anh rất tốt sao!” Giọng nói Phạm Tu Vũ vừa suy yếu lại mang theo chút run run, có thể bởi vì mới tỉnh lại, chưa thể thích ứng ngay với hoàn cảnh xung quanh, nói được mấy câu liền không nhịn được mà ho khan.
“Được rồi được rồi, đừng nói nhiều như vậy, anh nghỉ ngơi cho tốt đi!” Tô Ân Huệ khẩn trương đứng dậy, đỡ lấy vai anh, Vận Nhi đang đứng bên cạnh bị đẩy sang một bên. Không biết có phải chỉ là vô tình hay không, cô đẩy khá mạnh, khiến Vận Nhi thiếu chút nữa bị ngã xuống, may mắn có Tô Thượng Đông đỡ Vận Nhi kịp thời.
“Vận Nhi, chúng ta ra ngoài trước đi!” Tô Thượng Đông vỗ vỗ mu bàn tay Vận Nhi, nói với cô.
“Vâng!” Vận Nhi lau khô nước mắt, nhìn thoáng qua Phạm Tu Vũ đã nằm xuống và Tô Ân Huệ đang đưa lưng về phía cô, đi theo Tô Thượng Đông ra ngoài.
“Âu Thừa Duẫn vẫn chưa về sao?” Tô Đông Thượng cùng Vận Nhi ra khỏi phòng bệnh, anh nhìn gương mặt ngày một gầy của cô, đau lòng hỏi.
Vận Nhi lắc đầu, sự mất mát nơi đáy mắt cũng theo đó hiện rõ, cho đến bây giờ cô cũng không biết lo lắng cho một người là đằng đẵng chờ đợi và dày vò người ta như vậy. Đột nhiên phát hiện anh ấy biến mất, mà ngay cả bầu không khí mà cô đang hít thở cũng mang hương vị khiến cô nhớ đến anh. Nhưng, không biết anh ở nơi khác có nhớ đến cô không? Hai trái tim đang yêu, hẳn là có thể cảm nhận được hơi thở của nhau phải không?
“Anh cả, anh ấy sẽ trở về, đúng không?” Vận Nhi không ngừng thôi miên bản thân phải tin tưởng anh, thương anh, sẽ phải tin tưởng anh. Trước giờ Âu Thừa Duẫn không thất tín với cô bao giờ, cô nên kiên nhẫn mới phải.
“Tất nhiên rồi, nếu anh ta không trở về, thì tương đương với việc nhận thua!” Tô Thượng Đông yêu thương vuốt ve mái tóc của cô, vừa nãy từ phía sau nhìn thấy Tô Ân Huệ đẩy cô ra, trong lòng anh rất không thoải mái. Từ nhỏ ở Tô gia, Vận Nhi vẫn rất được yêu thương, nếu chỉ vì Âu Thừa Duẫn mà ảnh hưởng tình cảm chị em của bọn họ, anh không muốn nhìn thấy việc như vậy xảy ra.
Ngày đó những lời nói của Âu Thừa Duẫn nói với anh, ký ức ấy đến giờ vẫn còn mới mẻ. Nhưng cuối cùng anh vẫn không hiểu được “buông tay” theo lời Âu Thừa Duẫn, sẽ là khi nào.
Có điều, nếu anh ta không trở về, anh nên làm gì đó! Anh không thể trơ mắt nhìn Vận Nhi vì anh ta mà sa sút tinh thần!
Vận Nhi đi rồi, Tô Thượng Đông kéo lại Tô Ân Huệ cũng đang định rời đi, sự nghiêm túc trong mắt anh khiến Tô Ân Huệ cũng phải khẩn trương, “Anh không phải nói em nên đối xử tốt với Vận Nhi sao?”
“Em đối với em ấy có chỗ nào không tốt?” Tô Ân Huệ không kiên nhẫn gạt phăng tay của anh ra, cô không rõ, sao bây giờ anh cả cũng đối xử tốt với Vận Nhi như vậy!
Bây giờ em ấy được cha mẹ yêu thích, Âu Thừa Duẫn sủng ái, ngay cả Tô Thượng Đông cũng ngày càng thiên vị em ây! Trước kia không phải như vậy!
“Phạm Tu Vũ mới là người em nên quý trọng, em như vậy không phải khiến cậu ta thất vọng sao?” Tô Thượng Đông không muốn nổi giận với em mình, nhưng xem bộ dạng luôn khăng khăng một mực của nó bây giờ, anh không nhịn được mà to tiếng quát.
“Anh cả, em biết bản thân đang làm gì, bây giờ Tu Vũ đã tỉnh, em cũng không nợ anh ấy cái gì nữa!” Trong mắt Tô Ân Huệ là ánh lửa quyết liệt không chịu thua. Tình cảm của cô đối với Phạm Tu Vũ, trước giờ đều là cảm kích và áy náy, hiện tại đã không nợ anh gì cả, về sau cũng sẽ không!
“Tô Ân Huệ, em tỉnh lại đi!” Tô Thượng Đông kéo cô đến một bên, dùng sức hơi lớn nên kéo thân thể của cô ngã về phía trước.
“Âu Thừa Duẫn, người này vốn không xứng với chị em các em!”
“Em yêu anh ấy!” Đây là lần đầu tiên, trước mặt Tô thượng Đông, Tô Ân Huệ không lí trí như vậy, bình thường anh em hai người đều kiểm soát cảm xúc rất tốt, không giống hôm nay mặt đỏ tai hồng cãi nhau như vậy.
“Anh cả, anh cũng biết, vì yêu anh ấy, mấy năm qua em khổ sở như thế nào, dù là anh ấy không yêu em, nhưng em cũng không quên được anh ấy. Em biết em thật vô dụng, nhưng em không thể khống chế tình cảm của chính mình!” Tô Ân Huệ che mặt khóc, mấy ngày trước cô bị áp lực rất lớn, bây giờ Phạm Tu Vũ đã tỉnh, cố muốn trút hết tất cả ủy khuất tích tụ lại mấy ngày qua ra ngoài.
Tô Thượng Đông nhìn cô lớn lên từ bé đến giờ, cũng thông cảm với tình cảm như con thiêu thân lao vào lửa của cô, anh không phải cũng như vậy sao!
“Ân Huệ, so với anh ta, Tu Vũ càng hiểu được quý trọng em, em tội gì đâu!” Anh là không có lựa chọn, từ cách đây hai mươi năm đã định là sẽ yêu cô ấy, nhưng Tô Ân Huệ thì khác, những năm gần đây em ấy sống quá mệt mỏi, quá vất vả, em ấy nên có được người đàn ông tốt yêu thương mình.
Nhưng người đó tuyệt đối không phải là Âu Thừa Duẫn.
“Em không thấy khổ, em không cần...” Tô Ân Huệ dựa vào vách tường, thì thào tự nói.
Dù cho anh ấy nói chỉ là muốn thay Thừa Huyễn gánh vác trách nhiệm, cô cũng có thể giả bộ là anh ấy đang để ý cô!
Tô Ân Huệ, thật ra mi cũng có thể hạnh phúc!
…
Sân bay, đã biến mất hai mươi tư ngày Âu Thừa Duẫn và Mẫn Thiên Hữu cùng mặc âu phục màu sẫm, thân thể cao lớn giữa dòng người đi lại trên sân bay, mặc dù ai cũng bận việc riêng, nhưng vẫn nhận được ánh mắt ái mộ của đa số phụ nữ.
“Điện hạ!” Tín và một người đàn ông mặc Tây phục màu đen phân biệt đứng ở hai bên Âu Thừa Duẫn và Mẫn Thiên Hữu, Âu Thừa Duẫn tháo kính râm xuống, vẻ mặt ủ rũ, trên cằm còn có vệt râu mờ nhưng anh cũng không để ý. Nhưng thoạt nhìn như vậy, lại càng có vẻ biếng nhác gợi cảm. “Thiếu gia!” Ở bên kia, người đàn ông bên người Mẫn Thiên Hữu cũng tiến lên đón người.
“Buổi tối gặp lại, tôi đi trước có việc!” Âu Thừa Duẫn gật đầu với Mẫn thiên Hữu, rồi lấy từ trong túi áo chìa khóa xe, bóng dáng ngạo mạn biến mất trong đám đông ở sân bay.
Trong đầu Âu Thừa Duẫn chợt lóe lên một khuôn mặt thanh lệ, hơn hai mươi ngày qua, anh luôn phong bế bản thân ở trạng thái bận rộn để không có thời gian nhớ đến cô. Bây giờ trở về, có nghĩa là quan hệ của bọn họ, cũng nên chấm dứt rồi!
Âu Thừa Duẫn cười lạnh khởi động xe, anh cố ý không liên lạc với cô, là vì để cô chịu đựng đủ sự giày vò của việc tương tư. Giờ đây, anh đã chắc chắn. Mấy ngày qua, nhất cử nhất động của cô anh đều nắm trong lòng bàn tay, dù anh không ở trong nước, nhưng đối với Tô Vận nhi, anh chưa bao giờ lơ là!
“Âu tổng, ngài đến rồi!” Âu Thừa Duẫn lái xe đến cửa hàng trang sức Thần Vũ, chiếc nhẫn anh đặt lần trước đã làm xong. Khi người bán hàng đem chiếc nhẫn được chế tác theo yêu cầu đặc biệt của anh ra. Âu Thừa Duẫn đột nhiên thấy có chút hoảng hốt. Chính giữa viên ngọc có khắc ba chữ cái “Y-U-N”,mà bên dưới còn khắc thêm một câu, “I Love You!”
“Được rồi, chính là nó!” Âu Thừa Duẫn đặt chiếc nhẫn lại hộp đựng tinh xảo, trong lòng đột nhiên thấy nao nao, có lẽ, thứ mà anh cho thể Vận Nhi, chỉ là chiếc nhẫn kim cương này mà thôi!
“Vâng… cuối cùng thì anh Tu Vũ cũng tỉnh rồi!”. Vận Nhi lại nghe được giọng nói ôn hòa ấy, mà tưởng như đã cách cả thế kỷ rồi. Cô đi đến bên người Phạm Tu Vũ và ngồi xổm xuống, nắm lấy tay anh ấy, ngón tay gầy dường như chỉ có da bọc xương, nhìn rõ cả gân xanh, trong lòng Vận Nhi lại cảm thấy căng thẳng, nhịn không được mà rơi lệ, anh Tu Vũ gầy quá.
“Hai chị em các em sao lại thích khóc như vậy chứ, không phải bây giờ anh rất tốt sao!” Giọng nói Phạm Tu Vũ vừa suy yếu lại mang theo chút run run, có thể bởi vì mới tỉnh lại, chưa thể thích ứng ngay với hoàn cảnh xung quanh, nói được mấy câu liền không nhịn được mà ho khan.
“Được rồi được rồi, đừng nói nhiều như vậy, anh nghỉ ngơi cho tốt đi!” Tô Ân Huệ khẩn trương đứng dậy, đỡ lấy vai anh, Vận Nhi đang đứng bên cạnh bị đẩy sang một bên. Không biết có phải chỉ là vô tình hay không, cô đẩy khá mạnh, khiến Vận Nhi thiếu chút nữa bị ngã xuống, may mắn có Tô Thượng Đông đỡ Vận Nhi kịp thời.
“Vận Nhi, chúng ta ra ngoài trước đi!” Tô Thượng Đông vỗ vỗ mu bàn tay Vận Nhi, nói với cô.
“Vâng!” Vận Nhi lau khô nước mắt, nhìn thoáng qua Phạm Tu Vũ đã nằm xuống và Tô Ân Huệ đang đưa lưng về phía cô, đi theo Tô Thượng Đông ra ngoài.
“Âu Thừa Duẫn vẫn chưa về sao?” Tô Đông Thượng cùng Vận Nhi ra khỏi phòng bệnh, anh nhìn gương mặt ngày một gầy của cô, đau lòng hỏi.
Vận Nhi lắc đầu, sự mất mát nơi đáy mắt cũng theo đó hiện rõ, cho đến bây giờ cô cũng không biết lo lắng cho một người là đằng đẵng chờ đợi và dày vò người ta như vậy. Đột nhiên phát hiện anh ấy biến mất, mà ngay cả bầu không khí mà cô đang hít thở cũng mang hương vị khiến cô nhớ đến anh. Nhưng, không biết anh ở nơi khác có nhớ đến cô không? Hai trái tim đang yêu, hẳn là có thể cảm nhận được hơi thở của nhau phải không?
“Anh cả, anh ấy sẽ trở về, đúng không?” Vận Nhi không ngừng thôi miên bản thân phải tin tưởng anh, thương anh, sẽ phải tin tưởng anh. Trước giờ Âu Thừa Duẫn không thất tín với cô bao giờ, cô nên kiên nhẫn mới phải.
“Tất nhiên rồi, nếu anh ta không trở về, thì tương đương với việc nhận thua!” Tô Thượng Đông yêu thương vuốt ve mái tóc của cô, vừa nãy từ phía sau nhìn thấy Tô Ân Huệ đẩy cô ra, trong lòng anh rất không thoải mái. Từ nhỏ ở Tô gia, Vận Nhi vẫn rất được yêu thương, nếu chỉ vì Âu Thừa Duẫn mà ảnh hưởng tình cảm chị em của bọn họ, anh không muốn nhìn thấy việc như vậy xảy ra.
Ngày đó những lời nói của Âu Thừa Duẫn nói với anh, ký ức ấy đến giờ vẫn còn mới mẻ. Nhưng cuối cùng anh vẫn không hiểu được “buông tay” theo lời Âu Thừa Duẫn, sẽ là khi nào.
Có điều, nếu anh ta không trở về, anh nên làm gì đó! Anh không thể trơ mắt nhìn Vận Nhi vì anh ta mà sa sút tinh thần!
Vận Nhi đi rồi, Tô Thượng Đông kéo lại Tô Ân Huệ cũng đang định rời đi, sự nghiêm túc trong mắt anh khiến Tô Ân Huệ cũng phải khẩn trương, “Anh không phải nói em nên đối xử tốt với Vận Nhi sao?”
“Em đối với em ấy có chỗ nào không tốt?” Tô Ân Huệ không kiên nhẫn gạt phăng tay của anh ra, cô không rõ, sao bây giờ anh cả cũng đối xử tốt với Vận Nhi như vậy!
Bây giờ em ấy được cha mẹ yêu thích, Âu Thừa Duẫn sủng ái, ngay cả Tô Thượng Đông cũng ngày càng thiên vị em ây! Trước kia không phải như vậy!
“Phạm Tu Vũ mới là người em nên quý trọng, em như vậy không phải khiến cậu ta thất vọng sao?” Tô Thượng Đông không muốn nổi giận với em mình, nhưng xem bộ dạng luôn khăng khăng một mực của nó bây giờ, anh không nhịn được mà to tiếng quát.
“Anh cả, em biết bản thân đang làm gì, bây giờ Tu Vũ đã tỉnh, em cũng không nợ anh ấy cái gì nữa!” Trong mắt Tô Ân Huệ là ánh lửa quyết liệt không chịu thua. Tình cảm của cô đối với Phạm Tu Vũ, trước giờ đều là cảm kích và áy náy, hiện tại đã không nợ anh gì cả, về sau cũng sẽ không!
“Tô Ân Huệ, em tỉnh lại đi!” Tô Thượng Đông kéo cô đến một bên, dùng sức hơi lớn nên kéo thân thể của cô ngã về phía trước.
“Âu Thừa Duẫn, người này vốn không xứng với chị em các em!”
“Em yêu anh ấy!” Đây là lần đầu tiên, trước mặt Tô thượng Đông, Tô Ân Huệ không lí trí như vậy, bình thường anh em hai người đều kiểm soát cảm xúc rất tốt, không giống hôm nay mặt đỏ tai hồng cãi nhau như vậy.
“Anh cả, anh cũng biết, vì yêu anh ấy, mấy năm qua em khổ sở như thế nào, dù là anh ấy không yêu em, nhưng em cũng không quên được anh ấy. Em biết em thật vô dụng, nhưng em không thể khống chế tình cảm của chính mình!” Tô Ân Huệ che mặt khóc, mấy ngày trước cô bị áp lực rất lớn, bây giờ Phạm Tu Vũ đã tỉnh, cố muốn trút hết tất cả ủy khuất tích tụ lại mấy ngày qua ra ngoài.
Tô Thượng Đông nhìn cô lớn lên từ bé đến giờ, cũng thông cảm với tình cảm như con thiêu thân lao vào lửa của cô, anh không phải cũng như vậy sao!
“Ân Huệ, so với anh ta, Tu Vũ càng hiểu được quý trọng em, em tội gì đâu!” Anh là không có lựa chọn, từ cách đây hai mươi năm đã định là sẽ yêu cô ấy, nhưng Tô Ân Huệ thì khác, những năm gần đây em ấy sống quá mệt mỏi, quá vất vả, em ấy nên có được người đàn ông tốt yêu thương mình.
Nhưng người đó tuyệt đối không phải là Âu Thừa Duẫn.
“Em không thấy khổ, em không cần...” Tô Ân Huệ dựa vào vách tường, thì thào tự nói.
Dù cho anh ấy nói chỉ là muốn thay Thừa Huyễn gánh vác trách nhiệm, cô cũng có thể giả bộ là anh ấy đang để ý cô!
Tô Ân Huệ, thật ra mi cũng có thể hạnh phúc!
…
Sân bay, đã biến mất hai mươi tư ngày Âu Thừa Duẫn và Mẫn Thiên Hữu cùng mặc âu phục màu sẫm, thân thể cao lớn giữa dòng người đi lại trên sân bay, mặc dù ai cũng bận việc riêng, nhưng vẫn nhận được ánh mắt ái mộ của đa số phụ nữ.
“Điện hạ!” Tín và một người đàn ông mặc Tây phục màu đen phân biệt đứng ở hai bên Âu Thừa Duẫn và Mẫn Thiên Hữu, Âu Thừa Duẫn tháo kính râm xuống, vẻ mặt ủ rũ, trên cằm còn có vệt râu mờ nhưng anh cũng không để ý. Nhưng thoạt nhìn như vậy, lại càng có vẻ biếng nhác gợi cảm. “Thiếu gia!” Ở bên kia, người đàn ông bên người Mẫn Thiên Hữu cũng tiến lên đón người.
“Buổi tối gặp lại, tôi đi trước có việc!” Âu Thừa Duẫn gật đầu với Mẫn thiên Hữu, rồi lấy từ trong túi áo chìa khóa xe, bóng dáng ngạo mạn biến mất trong đám đông ở sân bay.
Trong đầu Âu Thừa Duẫn chợt lóe lên một khuôn mặt thanh lệ, hơn hai mươi ngày qua, anh luôn phong bế bản thân ở trạng thái bận rộn để không có thời gian nhớ đến cô. Bây giờ trở về, có nghĩa là quan hệ của bọn họ, cũng nên chấm dứt rồi!
Âu Thừa Duẫn cười lạnh khởi động xe, anh cố ý không liên lạc với cô, là vì để cô chịu đựng đủ sự giày vò của việc tương tư. Giờ đây, anh đã chắc chắn. Mấy ngày qua, nhất cử nhất động của cô anh đều nắm trong lòng bàn tay, dù anh không ở trong nước, nhưng đối với Tô Vận nhi, anh chưa bao giờ lơ là!
“Âu tổng, ngài đến rồi!” Âu Thừa Duẫn lái xe đến cửa hàng trang sức Thần Vũ, chiếc nhẫn anh đặt lần trước đã làm xong. Khi người bán hàng đem chiếc nhẫn được chế tác theo yêu cầu đặc biệt của anh ra. Âu Thừa Duẫn đột nhiên thấy có chút hoảng hốt. Chính giữa viên ngọc có khắc ba chữ cái “Y-U-N”,mà bên dưới còn khắc thêm một câu, “I Love You!”
“Được rồi, chính là nó!” Âu Thừa Duẫn đặt chiếc nhẫn lại hộp đựng tinh xảo, trong lòng đột nhiên thấy nao nao, có lẽ, thứ mà anh cho thể Vận Nhi, chỉ là chiếc nhẫn kim cương này mà thôi!