Đang vội vàng đăng ký nên Âu Thừa Duẫn hoàn toàn không chú ý đến một bóng dáng nhỏ bé màu trắng lướt qua người anh.
Còn Vận Nhi dường như cảm nhận được điều gì đó, đột ngột dừng bước, trái tim đập thình thịch không theo quy luật. Nhưng cô không hề quay đầu, mà bước nhanh hơn đến khu nghỉ ngơi.
Vận Nhi điều chỉnh lại hô hấp của mình, trong tay cầm chiếc vé máy bay đi Pháp, còn hai vé đi Mỹ đang ở trong tay Tô Thượng Đông. Nhưng bây giờ, hình như cô muốn thay đổi ý định rồi.
Vận Nhi đứng ở góc tường khuất, cẩn thận nhìn về phía Tô Thượng Đông đang đứng. Một tay anh xách hành lý, một tay liên tục giơ lên xem đồng hồ, rồi lại nhìn về phía nhà vệ sinh. Vận Nhi giơ tay che miệng ngăn tiếng khóc, nghẹn ngào, cố gắng che giấu bản thân trong đám đông.
Anh cả, em xin lỗi!
Cô đã nhờ Hứa Tâm Lam điều chỉnh lại chuyến bay, cô không đi Mỹ nữa.
Vận Nhi một lần nữa bỏ vé máy bay vào trong túi, hít sâu một hơi, dứt khoát đi đến chỗ làm thủ tục xuất cảnh.
Cô cúi đầu nhanh chóng đi xuyên qua trong đám đông, cho nên không chú ý tới một bóng người màu đen đang đi về phía cô.
“Ôi… rất xin lỗi!” Đột ngột đâm vào một lồng ngực cứng rắn, Vận Nhi giữ chặt mũ, đầu cũng không ngẩng lên, nhân tiện nói lời xin lỗi.
“Tô Vận Nhi?” Đang định lách qua một bên đi tiếp, cánh tay Vận Nhi lại bị người nắm lại. Giọng nói tiếng trung không quá sõi vang lên bên tai cô, theo bản năng Vận Nhi ngẩng đầu, thì thấy người con trai xinh đẹp mà cô từng gặp hơn hai mươi ngày trước.
Lôi Ân?
Nhưng rồi Vận Nhi ngay lập tức cúi đầu thấp xuống, đầu ngón tay siết chặt dây đeo ba lô, cất giọng chào một tiếng, coi như là chào hỏi.
Cô không muốn có chút quan hệ nào với những người có bối cảnh không tầm thường nữa, tuyệt đối không muốn.
“Em định rời khỏi nơi đây à?” Dường như Lôi Ân đã nhìn thấu vẻ mặt mất tự nhiên và kinh hoảng của Vận Nhi, tay đang cầm tay cô cũng không hề buông lỏng. Vận Nhi cắn môi dưới, nâng mắt nhìn lại đôi con ngươi màu hổ phách.
Lần trước nhìn thấy anh ta là buổi tối, nhìn bây giờ anh ta càng thêm phần khí phách và trầm ổn so với lần trước. Như là loại người trời sinh sống trong nhung lụa, là chúa tể của người khác, rất có khí chất vương giả.
Khí chất này rất giống với Âu Thừa Duẫn.
Phía sau anh ta có rất nhiều vệ sĩ mặc đồ màu đen. Trực giác mách bảo cô nên tránh xa anh ta ra.
Nhưng Lôi Ân lại càng kéo cô về phía mình. Nhìn cô bây giờ, trên mặt vẻ tiều tụy nhiều hơn, ánh mắt cũng toát lên vẻ ưu thương, khiến anh không nhịn được muốn giúp cô.
“Xin lỗi, tôi phải đi!” Cô không thể tiếp tục ở đây. Xoay người nhìn về phía Tô Thượng Đông, thấy anh dường như đang rất sốt ruột, mà lúc này, trên loa phát ra tiếng phát thanh viên nhắc nhở, chuyến bay đi Mỹ sắp cất cánh, cô còn chần chừ ở đây thì sẽ bị phát hiện mất.
“Nếu cô muốn rời khỏi đây, tôi có thể giúp cô, có muốn đến Italy với tôi không?” Không rõ vì sao đối với cô gái người Trung Quốc này, anh lại rất có cảm tình. Có lẽ do ánh mắt của cô giống với cô bé trong kí ức của anh, cho nên đối với cô, anh tự nhiên sinh ra sự thương hại và không kìm lòng được muốn giúp cô.
“Điện hạ, thời gian không còn nhiểu!” Người đàn ông bên cạnh Lôi Ân ghé vào lỗ tai anh cung kính nói, trên mặt rất nghiêm túc, hơi để ý đến sự xuất hiện của của Vận Nhi.
Nhưng ánh mắt của Lôi Ân đều tập trung trên người Vận Nhi, tựa hồ đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Nhưng với Vận Nhi, bọn họ chẳng qua chỉ là người xa lạ có duyên gặp gỡ hai lần. Vận Nhi tránh khỏi sự trói buộc của anh ta, cười nhẹ nói, “Cảm ơn, có điều tôi không cần!” Bây giờ cô không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai!
Khóe miệng Lôi Ân cong lên, nở nụ cười. Nghe thấy lời Vận Nhi cũng không cưỡng ép cô, mà lưu lại cho cô một câu kinh người: “Trung Quốc, tôi sẽ trở lại, nếu có duyên sẽ gặp lại!”
Sau đó Vận Nhi nghe được tiếng bước chân dồn dập, Lôi Ân và những người liên quan đã đi rồi, sự xuất hiện của anh ta như mưa rào lại có sấm chớp vậy, khiến người ta trở tay không kịp!
Vận Nhi nhìn bóng người màu đen xuất chúng không lẫn trong đám đông, mái tóc màu nâu của anh tạo thành một vệt màu thật đẹp.
Rồi Vận Nhi nhanh chóng cúi đầu, định bước đi thì phát hiện dưới chân có một tấm ảnh. Trong ảnh là một cô bé rất xinh xắn, khoảng năm sáu tuổi, bức ảnh có vẻ được chụp lâu rồi nhưng được cất giữ rất tốt. Đôi mắt của cô bé rất đẹp, linh động, như là đôi mắt biết nói vậy, cô bé đang cười, khóe miệng nhếch lên tạo thành một vòng cung rất đẹp. Khiến người khác nhìn vào sẽ rất khó quên.
Vận Nhi kinh ngạc, tấm ảnh này rơi xuống từ trên người Lôi Ân à?
Nhưng lúc cô ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa.
Thời gian còn rất ít, Vận Nhi đành cho ảnh vào trong túi của mình, sau đó đi tiếp, không hề quay đầu lại, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở sân bay.
Ở bên kia, đã quá thời gian đăng ký mà không thấy Vận Nhi xuất hiện, Tô Thượng Đông hơi luống cuống. Tối hôm qua gặp cô thấy cô hơi khang khác. Nhưng anh lại nghĩ chắc chắn cô sẽ rời đi với mình. Chẳng lẽ, anh nghĩ sai rồi?
Tô Thượng Đông bỏ lại hành lý, chạy đến phòng rửa tay, nhưng anh tìm cả sân bay, cũng không thấy bóng dáng của Vận Nhi.
Đúng lúc này, chuông di động của anh vang lên, Tô Thương Đông đang tuyệt vọng liền tỉnh táo lại, rồi sau đó lại lập tức ngã vào vực sâu, “Anh cả, em rất xin lỗi, Vận Nhi nhờ em nói với anh, cô ấy quyết định đi Pháp, anh đừng tìm cô ấy!”
Thì ra là Hứa Tâm Lam. Xem ra, cô ấy đã có kế hoạch từ trước!
Việc đồng ý rời đi với anh, chỉ là sợ anh sẽ ngăn cản thôi sao? Cô bé ngốc nghếch này!
Chợt Tô Thượng Đông nghĩ đến điều gì, nhanh chóng đến quầy làm thủ tục tra chuyến bay đi Pháp gần nhất. Nhân viên báo lại, có thấy tên của Vận Nhi trong danh sách, nhưng cô chưa làm thủ tục lên máy bay.
Tô Thượng Đông bần thần đứng tại chỗ, đại não như ngừng hoạt động. Vận Nhi, rốt cuộc em ở đâu?
Ở nước Mỹ, anh đã sắp xếp hết rồi, chờ cô sang đó, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Vận Nhi, đây là em kháng nghị sự an bài của anh sao?
Thật ra em ở đâu? Để cho anh biết có được hay không?
Hứa Tâm Lam cũng ngạc nhiên trợn tròn mắt, sau khi biết Tô Vận Nhi không lên máy bay đi Pháp, vội vàng đi đến sân bay, kể lại việc Vận Nhi nhờ cô hôm đó, một năm một mười nói hết ra.
Vận NHi nói để cho Tô Thượng Đông đi Mỹ một mình, còn cô ấy đi Pháp, sau đó nhờ Hứa Tâm Lam đăng ký. Rồi mới thông báo cho Tô Thượng Đông. Nhưng đến cuối cũng, bọn họ đều thất vọng rồi, Vận Nhi không đi đâu trong hai nơi ấy.
Vậy thì cô ấy đi đâu mới được chứ?
…
Cùng một thời gian, có hai chiếc máy bay cùng cất cánh, bay trên bầu trời trong xanh, nhưng bay về hai phía khác nhau.
Lôi Ân nâng kính râm trên mũi, vừa ý vuốt cằm, anh nhớ lại hành trình của mình ở Trung Quốc mấy ngày qua. Tuy rằng chưa tìm được người mà anh muốn tìm, nhưng đã có được một đầu mối mới, nên anh bay về Italy.
Còn Âu Thừa Duẫn, mang theo tâm tình lo lắng bay đến Đức, lại tạo thành một sai lầm như trò cười vậy!
Còn Vận Nhi dường như cảm nhận được điều gì đó, đột ngột dừng bước, trái tim đập thình thịch không theo quy luật. Nhưng cô không hề quay đầu, mà bước nhanh hơn đến khu nghỉ ngơi.
Vận Nhi điều chỉnh lại hô hấp của mình, trong tay cầm chiếc vé máy bay đi Pháp, còn hai vé đi Mỹ đang ở trong tay Tô Thượng Đông. Nhưng bây giờ, hình như cô muốn thay đổi ý định rồi.
Vận Nhi đứng ở góc tường khuất, cẩn thận nhìn về phía Tô Thượng Đông đang đứng. Một tay anh xách hành lý, một tay liên tục giơ lên xem đồng hồ, rồi lại nhìn về phía nhà vệ sinh. Vận Nhi giơ tay che miệng ngăn tiếng khóc, nghẹn ngào, cố gắng che giấu bản thân trong đám đông.
Anh cả, em xin lỗi!
Cô đã nhờ Hứa Tâm Lam điều chỉnh lại chuyến bay, cô không đi Mỹ nữa.
Vận Nhi một lần nữa bỏ vé máy bay vào trong túi, hít sâu một hơi, dứt khoát đi đến chỗ làm thủ tục xuất cảnh.
Cô cúi đầu nhanh chóng đi xuyên qua trong đám đông, cho nên không chú ý tới một bóng người màu đen đang đi về phía cô.
“Ôi… rất xin lỗi!” Đột ngột đâm vào một lồng ngực cứng rắn, Vận Nhi giữ chặt mũ, đầu cũng không ngẩng lên, nhân tiện nói lời xin lỗi.
“Tô Vận Nhi?” Đang định lách qua một bên đi tiếp, cánh tay Vận Nhi lại bị người nắm lại. Giọng nói tiếng trung không quá sõi vang lên bên tai cô, theo bản năng Vận Nhi ngẩng đầu, thì thấy người con trai xinh đẹp mà cô từng gặp hơn hai mươi ngày trước.
Lôi Ân?
Nhưng rồi Vận Nhi ngay lập tức cúi đầu thấp xuống, đầu ngón tay siết chặt dây đeo ba lô, cất giọng chào một tiếng, coi như là chào hỏi.
Cô không muốn có chút quan hệ nào với những người có bối cảnh không tầm thường nữa, tuyệt đối không muốn.
“Em định rời khỏi nơi đây à?” Dường như Lôi Ân đã nhìn thấu vẻ mặt mất tự nhiên và kinh hoảng của Vận Nhi, tay đang cầm tay cô cũng không hề buông lỏng. Vận Nhi cắn môi dưới, nâng mắt nhìn lại đôi con ngươi màu hổ phách.
Lần trước nhìn thấy anh ta là buổi tối, nhìn bây giờ anh ta càng thêm phần khí phách và trầm ổn so với lần trước. Như là loại người trời sinh sống trong nhung lụa, là chúa tể của người khác, rất có khí chất vương giả.
Khí chất này rất giống với Âu Thừa Duẫn.
Phía sau anh ta có rất nhiều vệ sĩ mặc đồ màu đen. Trực giác mách bảo cô nên tránh xa anh ta ra.
Nhưng Lôi Ân lại càng kéo cô về phía mình. Nhìn cô bây giờ, trên mặt vẻ tiều tụy nhiều hơn, ánh mắt cũng toát lên vẻ ưu thương, khiến anh không nhịn được muốn giúp cô.
“Xin lỗi, tôi phải đi!” Cô không thể tiếp tục ở đây. Xoay người nhìn về phía Tô Thượng Đông, thấy anh dường như đang rất sốt ruột, mà lúc này, trên loa phát ra tiếng phát thanh viên nhắc nhở, chuyến bay đi Mỹ sắp cất cánh, cô còn chần chừ ở đây thì sẽ bị phát hiện mất.
“Nếu cô muốn rời khỏi đây, tôi có thể giúp cô, có muốn đến Italy với tôi không?” Không rõ vì sao đối với cô gái người Trung Quốc này, anh lại rất có cảm tình. Có lẽ do ánh mắt của cô giống với cô bé trong kí ức của anh, cho nên đối với cô, anh tự nhiên sinh ra sự thương hại và không kìm lòng được muốn giúp cô.
“Điện hạ, thời gian không còn nhiểu!” Người đàn ông bên cạnh Lôi Ân ghé vào lỗ tai anh cung kính nói, trên mặt rất nghiêm túc, hơi để ý đến sự xuất hiện của của Vận Nhi.
Nhưng ánh mắt của Lôi Ân đều tập trung trên người Vận Nhi, tựa hồ đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Nhưng với Vận Nhi, bọn họ chẳng qua chỉ là người xa lạ có duyên gặp gỡ hai lần. Vận Nhi tránh khỏi sự trói buộc của anh ta, cười nhẹ nói, “Cảm ơn, có điều tôi không cần!” Bây giờ cô không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai!
Khóe miệng Lôi Ân cong lên, nở nụ cười. Nghe thấy lời Vận Nhi cũng không cưỡng ép cô, mà lưu lại cho cô một câu kinh người: “Trung Quốc, tôi sẽ trở lại, nếu có duyên sẽ gặp lại!”
Sau đó Vận Nhi nghe được tiếng bước chân dồn dập, Lôi Ân và những người liên quan đã đi rồi, sự xuất hiện của anh ta như mưa rào lại có sấm chớp vậy, khiến người ta trở tay không kịp!
Vận Nhi nhìn bóng người màu đen xuất chúng không lẫn trong đám đông, mái tóc màu nâu của anh tạo thành một vệt màu thật đẹp.
Rồi Vận Nhi nhanh chóng cúi đầu, định bước đi thì phát hiện dưới chân có một tấm ảnh. Trong ảnh là một cô bé rất xinh xắn, khoảng năm sáu tuổi, bức ảnh có vẻ được chụp lâu rồi nhưng được cất giữ rất tốt. Đôi mắt của cô bé rất đẹp, linh động, như là đôi mắt biết nói vậy, cô bé đang cười, khóe miệng nhếch lên tạo thành một vòng cung rất đẹp. Khiến người khác nhìn vào sẽ rất khó quên.
Vận Nhi kinh ngạc, tấm ảnh này rơi xuống từ trên người Lôi Ân à?
Nhưng lúc cô ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa.
Thời gian còn rất ít, Vận Nhi đành cho ảnh vào trong túi của mình, sau đó đi tiếp, không hề quay đầu lại, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở sân bay.
Ở bên kia, đã quá thời gian đăng ký mà không thấy Vận Nhi xuất hiện, Tô Thượng Đông hơi luống cuống. Tối hôm qua gặp cô thấy cô hơi khang khác. Nhưng anh lại nghĩ chắc chắn cô sẽ rời đi với mình. Chẳng lẽ, anh nghĩ sai rồi?
Tô Thượng Đông bỏ lại hành lý, chạy đến phòng rửa tay, nhưng anh tìm cả sân bay, cũng không thấy bóng dáng của Vận Nhi.
Đúng lúc này, chuông di động của anh vang lên, Tô Thương Đông đang tuyệt vọng liền tỉnh táo lại, rồi sau đó lại lập tức ngã vào vực sâu, “Anh cả, em rất xin lỗi, Vận Nhi nhờ em nói với anh, cô ấy quyết định đi Pháp, anh đừng tìm cô ấy!”
Thì ra là Hứa Tâm Lam. Xem ra, cô ấy đã có kế hoạch từ trước!
Việc đồng ý rời đi với anh, chỉ là sợ anh sẽ ngăn cản thôi sao? Cô bé ngốc nghếch này!
Chợt Tô Thượng Đông nghĩ đến điều gì, nhanh chóng đến quầy làm thủ tục tra chuyến bay đi Pháp gần nhất. Nhân viên báo lại, có thấy tên của Vận Nhi trong danh sách, nhưng cô chưa làm thủ tục lên máy bay.
Tô Thượng Đông bần thần đứng tại chỗ, đại não như ngừng hoạt động. Vận Nhi, rốt cuộc em ở đâu?
Ở nước Mỹ, anh đã sắp xếp hết rồi, chờ cô sang đó, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Vận Nhi, đây là em kháng nghị sự an bài của anh sao?
Thật ra em ở đâu? Để cho anh biết có được hay không?
Hứa Tâm Lam cũng ngạc nhiên trợn tròn mắt, sau khi biết Tô Vận Nhi không lên máy bay đi Pháp, vội vàng đi đến sân bay, kể lại việc Vận Nhi nhờ cô hôm đó, một năm một mười nói hết ra.
Vận NHi nói để cho Tô Thượng Đông đi Mỹ một mình, còn cô ấy đi Pháp, sau đó nhờ Hứa Tâm Lam đăng ký. Rồi mới thông báo cho Tô Thượng Đông. Nhưng đến cuối cũng, bọn họ đều thất vọng rồi, Vận Nhi không đi đâu trong hai nơi ấy.
Vậy thì cô ấy đi đâu mới được chứ?
…
Cùng một thời gian, có hai chiếc máy bay cùng cất cánh, bay trên bầu trời trong xanh, nhưng bay về hai phía khác nhau.
Lôi Ân nâng kính râm trên mũi, vừa ý vuốt cằm, anh nhớ lại hành trình của mình ở Trung Quốc mấy ngày qua. Tuy rằng chưa tìm được người mà anh muốn tìm, nhưng đã có được một đầu mối mới, nên anh bay về Italy.
Còn Âu Thừa Duẫn, mang theo tâm tình lo lắng bay đến Đức, lại tạo thành một sai lầm như trò cười vậy!