“Trước kia anh không như thế!” Vận Nhi giống như không nhìn rõ anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh một lúc lâu, mới thu hồi tầm mắt.
Anh là loại tâm cao khí ngạo cỡ nào, cho dù có yêu cô sủng cô, cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc của mình, mà Tô Vận Nhi, cũng không yêu cầu anh phải thay đổi bất cứ thứ gì vì anh.
“Vận Nhi...” Âu Thừa Duẫn thấy cô như vậy, thật sự cảm thấy sợ hãi, rõ ràng là cô đang đứng ở trước mặt anh, anh lại không giữ được cô.
Cảm giác của cô hai năm trước có lẽ chính là như thế đi!
Tình yêu như thế này, rõ ràng là yêu, nhưng cũng không hiểu được thế nào là quý trọng!
“Nếu... Người phụ nữ kia, thật sự phá hủy gia đình anh, tôi sẽ không trách bất cứ việc gì mà anh đã làm, là chúng ta hữu duyên vô phân thôi, đối với anh, tôi cũng sẽ không ôm bất kỳ hy vọng nào nữa, cho nên, Âu Thừa Duẫn, tuy rằng tôi không biết anh muốn làm cái gì, nhưng hãy dừng ở đây đi, tôi đã không còn là cô gái ngốc nghếch hai năm trước nữa rồi!”
Vận Nhi gọi một chiếc tắc xi, chui vào, Âu Thừa Duẫn không nhìn ra biểu cảm trên mặt cô kiên quyết thế nào, lộ ra vẻ hờ hững đạm mạc đã luyện được trong hai năm qua.
Đầu ngón tay của Âu Thừa Duẫn vẫn còn giữ được độ ấm của cô, anh đã từng có cơ hội có được tất cả mọi thứ của cô nhưng lại bị tự tay anh bóp chết, hiện tại, không thể tìm cô trở về, thật sự không thể tìm cô trở về nữa rồi.
Anh làm sao có thể nói cho cô biết, tất cả những gì anh làm hai năm trước đều là sai lầm!
Mệt mỏi, xoay người, phiền muộn...
Vận Nhi đưa Tâm Nhi đến một quán cơm Trung Quốc ăn bữa sáng, sau đó lại đi dạo một vòng quanh quảng trường cạnh đó, rồi mới gọi điện thoại cho Vu Nặc, hẹn cô ra ngoài gặp mặt.
Vận Nhi lại ôm lấy Tâm Nhi, đi đến chỗ đã hẹn với Vu Nặc.
“Chị Vu Nặc, đến rồi đây!” Đứng xa xa nhìn thấy Vu Nặc đứng trước tượng đồng ở quảng trường chờ cô, Vận Nhi ôm Tâm Nhi đi qua, vài ngày không gặp mẹ, Tâm Nhi vừa thấy Vu Nặc lập tức khóc òa lên.
“Vận Nhi, cảm ơn em!” Sắc mặt Vu Nặc cũng không tốt, ôm lấy Tâm Nhi cũng đỏ mắt.
“Làm sao vậy? Chị Vu Nặc...” Vận Nhi lo lắng nhìn sắc mặt tiều tụy của chị, ngày hôm qua nghe Hứa Minh Dịch nói anh hai của anh cũng muốn cưới chị, hiện tại chị ấy nghĩ như thế nào?
“Không biết, anh ấy nói anh ấy muốn kết hôn chị, Tâm Nhi là con gái của anh ấy, nhưng còn Minh Nhân phải làm sao bây giờ?” Vu Nặc không muốn làm tổn thương Hứa Minh Nhân, anh xuất hiện mang đến cho mẹ con cô ánh sáng và hy vọng, nhưng mà Hứa Minh Phong mới là cha ruột của Tâm Nhi, bọn họ là anh em, chẳng lẽ lại để cho đứa nhỏ gọi anh trai của cha là cha sao?
Quan hệ phức tạp như vậy, cô hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ?
“Vận Nhi, chị nên làm cái gì bây giờ? Chị thực sự sợ hãi...” Giọng nói của Vu Nặc cũng không che dấu được run run, cô đối với Hứa Minh Phong cũng không phải đã hết tình cảm, nếu không khi Hứa Minh Nhân cầu hôn cô, thái độ của cô sẽ không do dự như vậy.
“Cứ làm theo suy nghĩ chân thực nhất trong lòng chị đi, chị yêu ai nhiều hơn thì hãy gả cho người đó, không cần áy náy, như vậy sẽ không tốt cho ba người, cái Tâm Nhi cần, chính là một gia đình!” Vận Nhi đứng ở góc độ lý trí phân tích giúp cô.
“Kỳ thật anh hai cũng rất tốt, chắc là chị thích anh ấy đúng không?”
“Chị thật sự không muốn làm Minh Nhân tổn thương, anh ấy là một người rất nặng về tình cảm, chị sợ anh ấy và Minh Phong về sau ngay cả anh em cũng không làm được nữa!” Đây cũng là điều Vu Nặc lo lắng nhất, cô không muốn phá hư gia đình anh, nhưng cũng không muốn ủy khuất chính mình.
“Đừng nghĩ nhiều, nếu như anh cả thật sự yêu chị, anh ấy sẽ không làm cho chị khó xử, chị Vu Nặc, có Tâm Nhi ở bên cạnh chị, thì chị còn sợ gì nữa?”
“Đúng vậy, còn có Tâm Nhi, chị không nên cố kỵ nhiều như vậy!” Vu Nặc hôn con gái yêu trong lòng, hai mắt rưng rưng nhìn Vận Nhi, phía sau còn có người ở bên cạnh cô, thật tốt!
“Ừm, đừng nghĩ nhiều nữa, vậy chị đưa Tâm Nhi về nhà họ Hứa trước đi? Chú Hứa và dì Hứa nhất định là mong chờ lắm rồi!” Dựa theo mức độ quan trọng của Hứa Tâm Lam ở trong lòng bọn họ chịu, Tâm Nhi rất nhanh sẽ thay thế được cô ấy.
Trong lòng Vu Nặc vô cùng mâu thuẫn, vào lúc cô không tin tưởng Hứa Minh Phong, anh là một hoa hoa công tử (người đào hoa, công tử ăn chơi), làm sao có thể nói hồi tâm chuyển ý là làm được đâu, mặt khác Hứa Minh Nhân lại tỏ thái độ kiên quyết, ở trong tình huống như vậy, cô rất là khó xử.
Nếu như Tâm Nhi nhìn thấy mình có đến hai người cha, hỏi cô, cô nên trả lời như thế nào.
Vận Nhi tiễn Vu Nặc lên tắc xi, đứng ở trung tâm thành phố, lập tức mất đi phương hướng.
Tự hỏi mình nên đi đâu, về nhà họ Tô, hình như có chút không muốn, cô đã không phải là thiên kim nhà họ Tô nữa rồi, nhưng mà cha mẹ đã nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm, so với người thân còn thân hơn. Cô vẫn nên về nhà một chuyến.
Khi còn đang đấu tranh tư tưởng, ánh mắt Vận Nhi tan rã nhìn chăm chú vào áp phích trên quảng trường trung tâm ở đây đã được thay bằng hình của một mỹ nữ rất phong cách. Cô nhớ rõ vị trí này trước kia, quay đi nhìn lại, đều là áp phích của Thương Nhĩ Kì.
Nhưng mà nhìn cô gái này, Vận Nhi lại buồn cười phát hiện ncô ấy và mình có vài phần tương tự.
Đặc biệt là đôi mắt thật to linh hoạt và hồn nhiên kia, Vận Nhi cũng thực thích chính ánh mắt này của mình, mặc kệ là khi nào, đều có thể thấy rõ bản thân mình thật sự thích cái gì!
“Tô Vận Nhi, nha đầu này, thật sự là...” Vận Nhi cứ nhìn chằm chằm về phía trước, không chú ý tới phía sau đã có thêm một thân hình cao lớn đứng đó, cho đến khi tiếng nói của Thương Nhĩ Kì truyền đến, cô lập tức quay đầu, lập tức đối diện với đôi mắt lo lắng của anh.
“Vì sao em chưa nói tiếng nào đã chạy về cũng không thông báo với anh một tiếng?” Thương Nhĩ Kì còn ngây ngốc chạy về chỗ cô ở kia, hỏi thăm trường học mới biết được cô đã trở lại!
“Thực xin lỗi, em quên nói với anh...” Vận Nhi còn chưa sắp xếp xong ý nghĩ của bản thân, Thương Nhĩ Kì đã xuất hiện.
“Có thể làm cho người ta bớt lo lắng một chút được không? Em muốn hù chết anh sao?” Cứ tưởng rằng cô lại không nói một tiếng đã rời đi, trái tim Thương Nhĩ Kì không thể bình tĩnh, cũng không thể chịu nổi đả kích lần thứ hai như vậy nữa.
Anh muốn trông chừng cô chặt chẽ, bởi vì anh đã từng nói, nếu Âu Thừa Duẫn không cần cô, anh sẽ cưới cô!
Quyết định của anh vẫn chưa từng thay đổi, cho nên anh luôn luôn chờ nha đầu kia mở miệng.
“Em vừa giao Tâm Nhi cho chị Vu Nặc, anh đã lập tức xuất hiện, Nhĩ Kì, anh thật tốt!” Cảm giác được người khác quan tâm thật tốt, Vận Nhi dựa sát đầu vào vai Thương Nhĩ Kì, cũng là lần đầu tiên chủ động như vậy, Thương Nhĩ Kì nhìn đôi mắt cô có chút ưu thương, muốn nổi giận cũng không giận được.
“Có phải không có chỗ nào để đi không?” Thương Nhĩ Kì liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô, sủng nịch vuốt mái tóc của cô, “Đi theo anh đi!”
“Đi đâu?” Vận Nhi nghĩ đến chuyện anh từng muốn đưa cô đi gặp cha mẹ anh, trong đầu lập tức cảm thấy sợ hãi.
“Ngôi nhà trước kia em ở, hiện tại không có người ở, em không trở về nhà thì cứ trọ ở đó trước đi!” Bọn họ đã từng cùng trọ ở nơi đó, khi Thương Nhĩ Kì vẫn là nghệ sĩ, khi Vận Nhi và Âu Thừa Duẫn ly hôn, anh giúp đỡ cô.
“Được!” Trong lòng lướt qua sự cảm động, Vận Nhi không từ chối nữa, đi theo Thương Nhĩ Kì lên xe của anh.
Hai người đi từ một cửa hàng cao cấp đối diện với quảng trường ra, sau khi nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, ánh mắt Tô Ân Huệ lập tức mở to, nhìn một chiếc Benley màu đen vừa rời đi, sắc mặt của cô nhất thời thay đổi.
Anh là loại tâm cao khí ngạo cỡ nào, cho dù có yêu cô sủng cô, cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc của mình, mà Tô Vận Nhi, cũng không yêu cầu anh phải thay đổi bất cứ thứ gì vì anh.
“Vận Nhi...” Âu Thừa Duẫn thấy cô như vậy, thật sự cảm thấy sợ hãi, rõ ràng là cô đang đứng ở trước mặt anh, anh lại không giữ được cô.
Cảm giác của cô hai năm trước có lẽ chính là như thế đi!
Tình yêu như thế này, rõ ràng là yêu, nhưng cũng không hiểu được thế nào là quý trọng!
“Nếu... Người phụ nữ kia, thật sự phá hủy gia đình anh, tôi sẽ không trách bất cứ việc gì mà anh đã làm, là chúng ta hữu duyên vô phân thôi, đối với anh, tôi cũng sẽ không ôm bất kỳ hy vọng nào nữa, cho nên, Âu Thừa Duẫn, tuy rằng tôi không biết anh muốn làm cái gì, nhưng hãy dừng ở đây đi, tôi đã không còn là cô gái ngốc nghếch hai năm trước nữa rồi!”
Vận Nhi gọi một chiếc tắc xi, chui vào, Âu Thừa Duẫn không nhìn ra biểu cảm trên mặt cô kiên quyết thế nào, lộ ra vẻ hờ hững đạm mạc đã luyện được trong hai năm qua.
Đầu ngón tay của Âu Thừa Duẫn vẫn còn giữ được độ ấm của cô, anh đã từng có cơ hội có được tất cả mọi thứ của cô nhưng lại bị tự tay anh bóp chết, hiện tại, không thể tìm cô trở về, thật sự không thể tìm cô trở về nữa rồi.
Anh làm sao có thể nói cho cô biết, tất cả những gì anh làm hai năm trước đều là sai lầm!
Mệt mỏi, xoay người, phiền muộn...
Vận Nhi đưa Tâm Nhi đến một quán cơm Trung Quốc ăn bữa sáng, sau đó lại đi dạo một vòng quanh quảng trường cạnh đó, rồi mới gọi điện thoại cho Vu Nặc, hẹn cô ra ngoài gặp mặt.
Vận Nhi lại ôm lấy Tâm Nhi, đi đến chỗ đã hẹn với Vu Nặc.
“Chị Vu Nặc, đến rồi đây!” Đứng xa xa nhìn thấy Vu Nặc đứng trước tượng đồng ở quảng trường chờ cô, Vận Nhi ôm Tâm Nhi đi qua, vài ngày không gặp mẹ, Tâm Nhi vừa thấy Vu Nặc lập tức khóc òa lên.
“Vận Nhi, cảm ơn em!” Sắc mặt Vu Nặc cũng không tốt, ôm lấy Tâm Nhi cũng đỏ mắt.
“Làm sao vậy? Chị Vu Nặc...” Vận Nhi lo lắng nhìn sắc mặt tiều tụy của chị, ngày hôm qua nghe Hứa Minh Dịch nói anh hai của anh cũng muốn cưới chị, hiện tại chị ấy nghĩ như thế nào?
“Không biết, anh ấy nói anh ấy muốn kết hôn chị, Tâm Nhi là con gái của anh ấy, nhưng còn Minh Nhân phải làm sao bây giờ?” Vu Nặc không muốn làm tổn thương Hứa Minh Nhân, anh xuất hiện mang đến cho mẹ con cô ánh sáng và hy vọng, nhưng mà Hứa Minh Phong mới là cha ruột của Tâm Nhi, bọn họ là anh em, chẳng lẽ lại để cho đứa nhỏ gọi anh trai của cha là cha sao?
Quan hệ phức tạp như vậy, cô hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ?
“Vận Nhi, chị nên làm cái gì bây giờ? Chị thực sự sợ hãi...” Giọng nói của Vu Nặc cũng không che dấu được run run, cô đối với Hứa Minh Phong cũng không phải đã hết tình cảm, nếu không khi Hứa Minh Nhân cầu hôn cô, thái độ của cô sẽ không do dự như vậy.
“Cứ làm theo suy nghĩ chân thực nhất trong lòng chị đi, chị yêu ai nhiều hơn thì hãy gả cho người đó, không cần áy náy, như vậy sẽ không tốt cho ba người, cái Tâm Nhi cần, chính là một gia đình!” Vận Nhi đứng ở góc độ lý trí phân tích giúp cô.
“Kỳ thật anh hai cũng rất tốt, chắc là chị thích anh ấy đúng không?”
“Chị thật sự không muốn làm Minh Nhân tổn thương, anh ấy là một người rất nặng về tình cảm, chị sợ anh ấy và Minh Phong về sau ngay cả anh em cũng không làm được nữa!” Đây cũng là điều Vu Nặc lo lắng nhất, cô không muốn phá hư gia đình anh, nhưng cũng không muốn ủy khuất chính mình.
“Đừng nghĩ nhiều, nếu như anh cả thật sự yêu chị, anh ấy sẽ không làm cho chị khó xử, chị Vu Nặc, có Tâm Nhi ở bên cạnh chị, thì chị còn sợ gì nữa?”
“Đúng vậy, còn có Tâm Nhi, chị không nên cố kỵ nhiều như vậy!” Vu Nặc hôn con gái yêu trong lòng, hai mắt rưng rưng nhìn Vận Nhi, phía sau còn có người ở bên cạnh cô, thật tốt!
“Ừm, đừng nghĩ nhiều nữa, vậy chị đưa Tâm Nhi về nhà họ Hứa trước đi? Chú Hứa và dì Hứa nhất định là mong chờ lắm rồi!” Dựa theo mức độ quan trọng của Hứa Tâm Lam ở trong lòng bọn họ chịu, Tâm Nhi rất nhanh sẽ thay thế được cô ấy.
Trong lòng Vu Nặc vô cùng mâu thuẫn, vào lúc cô không tin tưởng Hứa Minh Phong, anh là một hoa hoa công tử (người đào hoa, công tử ăn chơi), làm sao có thể nói hồi tâm chuyển ý là làm được đâu, mặt khác Hứa Minh Nhân lại tỏ thái độ kiên quyết, ở trong tình huống như vậy, cô rất là khó xử.
Nếu như Tâm Nhi nhìn thấy mình có đến hai người cha, hỏi cô, cô nên trả lời như thế nào.
Vận Nhi tiễn Vu Nặc lên tắc xi, đứng ở trung tâm thành phố, lập tức mất đi phương hướng.
Tự hỏi mình nên đi đâu, về nhà họ Tô, hình như có chút không muốn, cô đã không phải là thiên kim nhà họ Tô nữa rồi, nhưng mà cha mẹ đã nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm, so với người thân còn thân hơn. Cô vẫn nên về nhà một chuyến.
Khi còn đang đấu tranh tư tưởng, ánh mắt Vận Nhi tan rã nhìn chăm chú vào áp phích trên quảng trường trung tâm ở đây đã được thay bằng hình của một mỹ nữ rất phong cách. Cô nhớ rõ vị trí này trước kia, quay đi nhìn lại, đều là áp phích của Thương Nhĩ Kì.
Nhưng mà nhìn cô gái này, Vận Nhi lại buồn cười phát hiện ncô ấy và mình có vài phần tương tự.
Đặc biệt là đôi mắt thật to linh hoạt và hồn nhiên kia, Vận Nhi cũng thực thích chính ánh mắt này của mình, mặc kệ là khi nào, đều có thể thấy rõ bản thân mình thật sự thích cái gì!
“Tô Vận Nhi, nha đầu này, thật sự là...” Vận Nhi cứ nhìn chằm chằm về phía trước, không chú ý tới phía sau đã có thêm một thân hình cao lớn đứng đó, cho đến khi tiếng nói của Thương Nhĩ Kì truyền đến, cô lập tức quay đầu, lập tức đối diện với đôi mắt lo lắng của anh.
“Vì sao em chưa nói tiếng nào đã chạy về cũng không thông báo với anh một tiếng?” Thương Nhĩ Kì còn ngây ngốc chạy về chỗ cô ở kia, hỏi thăm trường học mới biết được cô đã trở lại!
“Thực xin lỗi, em quên nói với anh...” Vận Nhi còn chưa sắp xếp xong ý nghĩ của bản thân, Thương Nhĩ Kì đã xuất hiện.
“Có thể làm cho người ta bớt lo lắng một chút được không? Em muốn hù chết anh sao?” Cứ tưởng rằng cô lại không nói một tiếng đã rời đi, trái tim Thương Nhĩ Kì không thể bình tĩnh, cũng không thể chịu nổi đả kích lần thứ hai như vậy nữa.
Anh muốn trông chừng cô chặt chẽ, bởi vì anh đã từng nói, nếu Âu Thừa Duẫn không cần cô, anh sẽ cưới cô!
Quyết định của anh vẫn chưa từng thay đổi, cho nên anh luôn luôn chờ nha đầu kia mở miệng.
“Em vừa giao Tâm Nhi cho chị Vu Nặc, anh đã lập tức xuất hiện, Nhĩ Kì, anh thật tốt!” Cảm giác được người khác quan tâm thật tốt, Vận Nhi dựa sát đầu vào vai Thương Nhĩ Kì, cũng là lần đầu tiên chủ động như vậy, Thương Nhĩ Kì nhìn đôi mắt cô có chút ưu thương, muốn nổi giận cũng không giận được.
“Có phải không có chỗ nào để đi không?” Thương Nhĩ Kì liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô, sủng nịch vuốt mái tóc của cô, “Đi theo anh đi!”
“Đi đâu?” Vận Nhi nghĩ đến chuyện anh từng muốn đưa cô đi gặp cha mẹ anh, trong đầu lập tức cảm thấy sợ hãi.
“Ngôi nhà trước kia em ở, hiện tại không có người ở, em không trở về nhà thì cứ trọ ở đó trước đi!” Bọn họ đã từng cùng trọ ở nơi đó, khi Thương Nhĩ Kì vẫn là nghệ sĩ, khi Vận Nhi và Âu Thừa Duẫn ly hôn, anh giúp đỡ cô.
“Được!” Trong lòng lướt qua sự cảm động, Vận Nhi không từ chối nữa, đi theo Thương Nhĩ Kì lên xe của anh.
Hai người đi từ một cửa hàng cao cấp đối diện với quảng trường ra, sau khi nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, ánh mắt Tô Ân Huệ lập tức mở to, nhìn một chiếc Benley màu đen vừa rời đi, sắc mặt của cô nhất thời thay đổi.