“Tổng giám đốc Âu!” Nếu không phải nhân viên gọi anh, có lẽ anh vẫn sẽ tiếp tục quan sát, muốn gặp cô nhưng lại sợ hãi, luôn không nhịn được đau lòng vì cô. Âu Thừa Duẫn lập tức quay đầu, có chút bối rối thu hồi tầm mắt, nhấc chân đi đến phòng VIP.
Mễ Na nắm được lịch trình của Âu Thừa Duẫn đêm nay, cho nên khi cô ta có buổi hẹn gặp mặt, cô ta cũng chọn nhà hàng này.
Cho đến khi nhìn thấy Âu Thừa Duẫn xuất hiện, cô ta nhìn theo tầm mắt của anh lập tức nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp.
Mái tóc đen dài mềm mại được buộc lên, ngũ quan thanh tú không hề son phấn, trơn bóng như ngọc, dáng ngườ mảnh khảnh, ánh mắt u buồn, chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã biết đây là người phụ nữ cần được đàn ông chăm sóc bảo vệ.
Mễ Na chú ý tới, cô chính là người phụ nữ trên màn hình laptop của Âu Thừa Duẫn mà trước kia cô ta đã nhìn thấy, Vận Nhi.
Thì ra, người phụ nữ đó thực sự làm cho người ta động tâm như vậy, khiến cho người cũng làm phụ nữ giống cô đây không nhịn được mà ghen tị với cô.
So sánh với Tô Vận Nhi, cô thua kém nhiều lắm, cái duy nhất hơi giống nhau, có lẽ chính là ánh mắt có thần giống nhau bảy phần kia, cho nên mới khiến cho Âu Thừa Duẫn chú ý.
“Vận Nhi, nhìn em cũng chưa ăn bao nhiêu, muốn ăn thêm chút điểm tâm ngọt không?” Thương Nhĩ Kì nhìn sắc mặt Vận Nhi không tốt lắm, quan tâm hỏi.
Vận Nhi chỉ vào caramen dâu tây ở giữa, lắc lắc đầu, thời tiết như vậy, ngay cả tâm tình của cô cũng bắt đầu buồn bực.
“Mọi người đều ăn xong rồi? Chúng ta trở về đi!” Vận Nhi không muốn ở lại đây nữa, đứng dậy nói với hai người đang nhìn mình.
“Ừ, được rồi!” Thương Nhĩ Kì muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Trong lúc đó Hứa Tâm Lam nhìn hai người đối đáp với nhau, thật sự có suy nghĩ kích động muốn chạy trốn, cả tối nay Vận Nhi đều thực im lặng, ánh mắt Thương Nhĩ Kì khi nói chuyện với cô lại không hề rời khỏi người bên cạnh, cục diện như vậy, cô còn ôm hy vọng làm gì?!
“Anh đưa Vận Nhi trở về đi, em gọi xe về là được rồi!” Sau khi Hứa Tâm Lam đi theo Thương Nhĩ Kì và Vận Nhi ra khỏi nhà hàng, cũng không đuổi kịp, khi bọn họ xoay người cô đã vọt vào trong màn mưa, bóng dáng đơn độc bị gió thổi qua, hạt mưa rơi lên cơ thể cô không lưu tình chút nào.
“Tâm Lam...” Vận Nhi không kịp gọi cô lại, cô đã lao ra ngoài, nhìn bóng dáng cô chạy xiêu xiêu vẹo vẹo trong mưa, Vận Nhi cảm thấy chua sót nói không nên lời, cô thúc giục Thương Nhĩ Kì đứng bên cạnh, “Anh đưa cô ấy về đi!”
Thương Nhĩ Kì cũng có chút thương tiếc, nhìn cô liều lĩnh vọt vào trong mưa như vậy, anh biết là thái độ của cô đã làm cô tổn thương, nhưng mà trong mắt anh ngoài Vận Nhi ra, thật sự không thể tiếp nhận thêm người phụ nữ nào khác.
Mặc kệ là là Hoa Y Y điêu ngoa bốc đồng, hay là Hứa Tâm Lam khéo hiểu lòng người giống Vận Nhi.
Thương Nhĩ Kì do dự một chút, khi anh muốn xông lên trước bắt lấy cô, Hứa Tâm Lam đã chặn mọt chiếc xe taxi ở ven đường, Thương Nhĩ Kì chú ý tới toàn thân cô đã gần như ướt đẫm, nhưng mà vẫn không quay đầu liếc mắt nhìn một cái.
Bước chân đã bước ra lại thu trở về, Thương Nhĩ Kì thở dài một hơi, tay khoác bả vai Vận Nhi, “Quên đi, anh đi lấy xe, em đứng ở chỗ này đừng đi đâu cả!”
“Này, Thương Nhĩ Kì...” Vận Nhi nhìn anh đi đến bãi đỗ xe, thân hình cao lớn ở trong mưa cũng có vẻ cô đơn như vậy, thê lương như vậy, cô đột nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa, đứng trong đại sảnh sáng sủa, Vận Nhi vươn tay, cảm thụ được cảm giác hạt mưa rơi xuống tay mình, thời tiết hay thay đổi như vậy, cô vẫn không thishc ứng kịp.
Âu Thừa Duẫn từ trong phòng đi ra tập tức nhìn thấy người đứng ngoài cửa, sau khi nói tạm biệt với tổng giám đốc Viên, lập tức đi về phía hình bóng kia.
Tại sao cô lại đứng đó một mình?
“Thừa duẫn...” Bên kia, Mễ Na nhìn thấy Âu Thừa Duẫn đi ra, cũng chào hỏi với đạo diễn Trương rồi đuổi theo anh.
“Tô Vận Nhi, em muốn để mình bị bệnh sao?” Trong lòng bàn tay Vận Nhi đang tràn đầy nước mưa, theo đầu ngón tay nhanh chóng chảy xuống đất, Âu Thừa Duẫn tiến lên từng bước ập tức kéo thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô vào trong lòng, tức giận nhìn cô.
Vận Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Âu Thừa Duẫn, dùng thói quen bá đạo của anh, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô vào trong tay mình.
Âu Thừa Duẫn, làm sao anh có thể ở trong này?
“Tại sao tay em lại lạnh như vậy, thời tiết không tốt cũng không biết mặc thêm quần áo vào sao?” Nếu là trước kia, nói như vậy nhất định sẽ làm Vận Nhi cảm thấy thực cảm động, nhưng mà hiện tại bọn họ đã ly hôn, nghe qua có chút buồn cười.
Vận Nhi mất tự nhiên rút bàn tay nhỏ bé của mình từ trong bàn tay to lớn của anh về, môi mỏng khẽ nhếch, kéo chặt áo khoác trên người, không hề nhìn anh.
Âu Thừa Duẫn có loại cảm giác thất bại, hiện tại ngay cả nói chuyện với anh cô cũng không muốn sao?
Âu Thừa Duẫn nắm cánh tay của cô, quay thân hình nhỏ gầy của cô lại nhìn anh, “Vận Nhi, dừng lạnh lùng với anh như thế có được không?”
“Anh buông!” Vận Nhi cảm giác da thịt đều bị anh nắm có chút đau, cô không rõ vì sao anh phải tức giận như vậy.
“Được, được, anh không đụng vào em nữa, vì sao em lại ở trong này một mình? Anh đưa em về được không?” Âu Thừa Duẫn nhìn khuôn mặt của cô nhăn lại, đau lòng không thôi buông hai tay ra, thật lòng đề nghị.
“Không cần...”
“Thừa Duẫn!” Vận Nhi và một tiếng gọi vội vàng đồng thời vang lên bên tai Âu Thừa Duẫn, bọn họ đồng thời nhìn về phía sau, Mễ Na mặc bộ quần áo màu vàng nhạt, đứng sau Âu Thừa Duẫn, thân thiết gọi tên anh.
Vận Nhi thấy rõ khuôn mặt kia, là một khuôn mặt rất xinh đẹp, áp phích nhìn thấy ở trung tâm quảng trường ngày đó, chính là người cô gái trước mắt này!
Trái tim Vận Nhi lập tức trở nên thắt lại, có chút u ám, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Âu Thừa Duẫn một cái, lập tức hiểu được quan hệ giữa bọn họ, buổi chiều Hứa Tâm Lam còn nói với cô, bên cạnh anh vẫn luôn có đủ loại hình mỹ nữ xinh đẹp.
Anh quả nhiên là cao thủ tình trường, Vận Nhi quay đầu, áp chế ghen tuông trong lòng, anh có quan hệ với ai đều không liên quan gì đến cô.
“Vận Nhi...” Âu Thừa Duẫn giữ chặt cô đang muố đi vào trong màn mưa, hung tợn trừng mắt nhìn Mễ Na đang đứng phía sau, người phụ nữ này làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Chết tiệt, nhất định là Vận Nhi đã hiểu lầm!
“Nhĩ Kì sẽ đưa rôi về nhà, không dám phiền tổng giám đốc Âu, hẹn gặp lại!” Vận Nhi không biết sức lực của mình ở đâu ra, dùng sức đẩy Âu Thừa Duẫn, cũng không quay đầu lại vọt vào trong mưa, cô chỉ biết là, giờ khắc này, nhìn thấy anh đứng bên cạnh người phụ nữ khác, cô vẫn có chút đau lòng.
“Tô Vận Nhi...” Tay Âu Thừa Duẫn rơi vào không khí, anh dường như không hề nghĩ ngợi, nhấc chân chuẩn bị xông lên phía trước bắt cô lại, thế nhưng Mễ Na lại dùng sức giữ chặt cánh tay anh, đau khổ cầu xin, “Thừa Duẫn, đạo diễn Trương ở ngay bên trong, anh giúp em nói chuyện với ông ấy được không?”
“Cút!” Âu Thừa Duẫn thô bạo, nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy Mễ Na ra, cũng vọt vào trong mưa.
Anh không thể mất Vận Nhi thêm một lần nữa, tâm can bảo bối của anh, “Vận Nhi...”
Thương Nhĩ Kì vừa chạy xe đến trước cửa nhà hàng, Vận Nhi cũng đã xông tới, trời mưa cũng càng ngày càng nặng hạt, sau khi Vận Nhi nhìn thấy xe anh đến, mở cửa xe ra ngồi vào. “Lái xe đi!”
Âu Thừa Duẫn trơ mắt nhìn cô ngồi vào trong xe Thương Nhĩ Kì, toàn thân đều bị mưa làm ướt đẫm, đời này anh chưa từng chật vật giống như bây giờ ...
Mễ Na nắm được lịch trình của Âu Thừa Duẫn đêm nay, cho nên khi cô ta có buổi hẹn gặp mặt, cô ta cũng chọn nhà hàng này.
Cho đến khi nhìn thấy Âu Thừa Duẫn xuất hiện, cô ta nhìn theo tầm mắt của anh lập tức nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp.
Mái tóc đen dài mềm mại được buộc lên, ngũ quan thanh tú không hề son phấn, trơn bóng như ngọc, dáng ngườ mảnh khảnh, ánh mắt u buồn, chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã biết đây là người phụ nữ cần được đàn ông chăm sóc bảo vệ.
Mễ Na chú ý tới, cô chính là người phụ nữ trên màn hình laptop của Âu Thừa Duẫn mà trước kia cô ta đã nhìn thấy, Vận Nhi.
Thì ra, người phụ nữ đó thực sự làm cho người ta động tâm như vậy, khiến cho người cũng làm phụ nữ giống cô đây không nhịn được mà ghen tị với cô.
So sánh với Tô Vận Nhi, cô thua kém nhiều lắm, cái duy nhất hơi giống nhau, có lẽ chính là ánh mắt có thần giống nhau bảy phần kia, cho nên mới khiến cho Âu Thừa Duẫn chú ý.
“Vận Nhi, nhìn em cũng chưa ăn bao nhiêu, muốn ăn thêm chút điểm tâm ngọt không?” Thương Nhĩ Kì nhìn sắc mặt Vận Nhi không tốt lắm, quan tâm hỏi.
Vận Nhi chỉ vào caramen dâu tây ở giữa, lắc lắc đầu, thời tiết như vậy, ngay cả tâm tình của cô cũng bắt đầu buồn bực.
“Mọi người đều ăn xong rồi? Chúng ta trở về đi!” Vận Nhi không muốn ở lại đây nữa, đứng dậy nói với hai người đang nhìn mình.
“Ừ, được rồi!” Thương Nhĩ Kì muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Trong lúc đó Hứa Tâm Lam nhìn hai người đối đáp với nhau, thật sự có suy nghĩ kích động muốn chạy trốn, cả tối nay Vận Nhi đều thực im lặng, ánh mắt Thương Nhĩ Kì khi nói chuyện với cô lại không hề rời khỏi người bên cạnh, cục diện như vậy, cô còn ôm hy vọng làm gì?!
“Anh đưa Vận Nhi trở về đi, em gọi xe về là được rồi!” Sau khi Hứa Tâm Lam đi theo Thương Nhĩ Kì và Vận Nhi ra khỏi nhà hàng, cũng không đuổi kịp, khi bọn họ xoay người cô đã vọt vào trong màn mưa, bóng dáng đơn độc bị gió thổi qua, hạt mưa rơi lên cơ thể cô không lưu tình chút nào.
“Tâm Lam...” Vận Nhi không kịp gọi cô lại, cô đã lao ra ngoài, nhìn bóng dáng cô chạy xiêu xiêu vẹo vẹo trong mưa, Vận Nhi cảm thấy chua sót nói không nên lời, cô thúc giục Thương Nhĩ Kì đứng bên cạnh, “Anh đưa cô ấy về đi!”
Thương Nhĩ Kì cũng có chút thương tiếc, nhìn cô liều lĩnh vọt vào trong mưa như vậy, anh biết là thái độ của cô đã làm cô tổn thương, nhưng mà trong mắt anh ngoài Vận Nhi ra, thật sự không thể tiếp nhận thêm người phụ nữ nào khác.
Mặc kệ là là Hoa Y Y điêu ngoa bốc đồng, hay là Hứa Tâm Lam khéo hiểu lòng người giống Vận Nhi.
Thương Nhĩ Kì do dự một chút, khi anh muốn xông lên trước bắt lấy cô, Hứa Tâm Lam đã chặn mọt chiếc xe taxi ở ven đường, Thương Nhĩ Kì chú ý tới toàn thân cô đã gần như ướt đẫm, nhưng mà vẫn không quay đầu liếc mắt nhìn một cái.
Bước chân đã bước ra lại thu trở về, Thương Nhĩ Kì thở dài một hơi, tay khoác bả vai Vận Nhi, “Quên đi, anh đi lấy xe, em đứng ở chỗ này đừng đi đâu cả!”
“Này, Thương Nhĩ Kì...” Vận Nhi nhìn anh đi đến bãi đỗ xe, thân hình cao lớn ở trong mưa cũng có vẻ cô đơn như vậy, thê lương như vậy, cô đột nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa, đứng trong đại sảnh sáng sủa, Vận Nhi vươn tay, cảm thụ được cảm giác hạt mưa rơi xuống tay mình, thời tiết hay thay đổi như vậy, cô vẫn không thishc ứng kịp.
Âu Thừa Duẫn từ trong phòng đi ra tập tức nhìn thấy người đứng ngoài cửa, sau khi nói tạm biệt với tổng giám đốc Viên, lập tức đi về phía hình bóng kia.
Tại sao cô lại đứng đó một mình?
“Thừa duẫn...” Bên kia, Mễ Na nhìn thấy Âu Thừa Duẫn đi ra, cũng chào hỏi với đạo diễn Trương rồi đuổi theo anh.
“Tô Vận Nhi, em muốn để mình bị bệnh sao?” Trong lòng bàn tay Vận Nhi đang tràn đầy nước mưa, theo đầu ngón tay nhanh chóng chảy xuống đất, Âu Thừa Duẫn tiến lên từng bước ập tức kéo thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô vào trong lòng, tức giận nhìn cô.
Vận Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Âu Thừa Duẫn, dùng thói quen bá đạo của anh, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô vào trong tay mình.
Âu Thừa Duẫn, làm sao anh có thể ở trong này?
“Tại sao tay em lại lạnh như vậy, thời tiết không tốt cũng không biết mặc thêm quần áo vào sao?” Nếu là trước kia, nói như vậy nhất định sẽ làm Vận Nhi cảm thấy thực cảm động, nhưng mà hiện tại bọn họ đã ly hôn, nghe qua có chút buồn cười.
Vận Nhi mất tự nhiên rút bàn tay nhỏ bé của mình từ trong bàn tay to lớn của anh về, môi mỏng khẽ nhếch, kéo chặt áo khoác trên người, không hề nhìn anh.
Âu Thừa Duẫn có loại cảm giác thất bại, hiện tại ngay cả nói chuyện với anh cô cũng không muốn sao?
Âu Thừa Duẫn nắm cánh tay của cô, quay thân hình nhỏ gầy của cô lại nhìn anh, “Vận Nhi, dừng lạnh lùng với anh như thế có được không?”
“Anh buông!” Vận Nhi cảm giác da thịt đều bị anh nắm có chút đau, cô không rõ vì sao anh phải tức giận như vậy.
“Được, được, anh không đụng vào em nữa, vì sao em lại ở trong này một mình? Anh đưa em về được không?” Âu Thừa Duẫn nhìn khuôn mặt của cô nhăn lại, đau lòng không thôi buông hai tay ra, thật lòng đề nghị.
“Không cần...”
“Thừa Duẫn!” Vận Nhi và một tiếng gọi vội vàng đồng thời vang lên bên tai Âu Thừa Duẫn, bọn họ đồng thời nhìn về phía sau, Mễ Na mặc bộ quần áo màu vàng nhạt, đứng sau Âu Thừa Duẫn, thân thiết gọi tên anh.
Vận Nhi thấy rõ khuôn mặt kia, là một khuôn mặt rất xinh đẹp, áp phích nhìn thấy ở trung tâm quảng trường ngày đó, chính là người cô gái trước mắt này!
Trái tim Vận Nhi lập tức trở nên thắt lại, có chút u ám, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Âu Thừa Duẫn một cái, lập tức hiểu được quan hệ giữa bọn họ, buổi chiều Hứa Tâm Lam còn nói với cô, bên cạnh anh vẫn luôn có đủ loại hình mỹ nữ xinh đẹp.
Anh quả nhiên là cao thủ tình trường, Vận Nhi quay đầu, áp chế ghen tuông trong lòng, anh có quan hệ với ai đều không liên quan gì đến cô.
“Vận Nhi...” Âu Thừa Duẫn giữ chặt cô đang muố đi vào trong màn mưa, hung tợn trừng mắt nhìn Mễ Na đang đứng phía sau, người phụ nữ này làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Chết tiệt, nhất định là Vận Nhi đã hiểu lầm!
“Nhĩ Kì sẽ đưa rôi về nhà, không dám phiền tổng giám đốc Âu, hẹn gặp lại!” Vận Nhi không biết sức lực của mình ở đâu ra, dùng sức đẩy Âu Thừa Duẫn, cũng không quay đầu lại vọt vào trong mưa, cô chỉ biết là, giờ khắc này, nhìn thấy anh đứng bên cạnh người phụ nữ khác, cô vẫn có chút đau lòng.
“Tô Vận Nhi...” Tay Âu Thừa Duẫn rơi vào không khí, anh dường như không hề nghĩ ngợi, nhấc chân chuẩn bị xông lên phía trước bắt cô lại, thế nhưng Mễ Na lại dùng sức giữ chặt cánh tay anh, đau khổ cầu xin, “Thừa Duẫn, đạo diễn Trương ở ngay bên trong, anh giúp em nói chuyện với ông ấy được không?”
“Cút!” Âu Thừa Duẫn thô bạo, nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy Mễ Na ra, cũng vọt vào trong mưa.
Anh không thể mất Vận Nhi thêm một lần nữa, tâm can bảo bối của anh, “Vận Nhi...”
Thương Nhĩ Kì vừa chạy xe đến trước cửa nhà hàng, Vận Nhi cũng đã xông tới, trời mưa cũng càng ngày càng nặng hạt, sau khi Vận Nhi nhìn thấy xe anh đến, mở cửa xe ra ngồi vào. “Lái xe đi!”
Âu Thừa Duẫn trơ mắt nhìn cô ngồi vào trong xe Thương Nhĩ Kì, toàn thân đều bị mưa làm ướt đẫm, đời này anh chưa từng chật vật giống như bây giờ ...