Âu Thừa Duẫn trầm mặc, Vận Nhi cũng im lặng. Uổng công cô hết sức tin tưởng anh, thì ra đều là giả, anh nói với cô rằng anh chỉ có duy nhất một người phụ nữ là cô, hóa ra đều là giả sao?
Vận Nhi nhìn anh không chớp mắt, Âu Thừa Duẫn bị ánh mắt hờn giận của cô làm cho không thoải mái, anh khẽ thở dài một cái, đi lên trước một bước, Vận Nhi lại lui về sau một bước, ra sức đề phòng anh.
"Anh cho rằng chính em cũng hiểu rõ, người kia chỉ là một công cụ mà anh mượn tới để nhớ đến em mà thôi, Vận Nhi, chẳng lẽ em không nhìn ra tình cảm anh dành cho em sao?" Giọng nói khàn khàn của Âu Thừa Duẫn mang theo sức hấp dẫn, suýt chút nữa Vận Nhi đã tin tưởng lời nói của anh.
Nhưng cô vẫn rất muốn biết, tại sao anh nói anh yêu cô như vậy mà lại không đi tìm cô!
"Vậy tại sao hai năm qua anh không hề tới tìm em? Dựa vào năng lực của anh, tìm một người là chuyện rất dễ dàng!" Âu Thừa Duẫn không phải Thương Nhĩ Kỳ, anh bình tĩnh và sáng suốt hơn Thương Nhĩ Kỳ rất nhiều, trừ phi chính anh không muốn đi tìm cô.
Vận Nhi tin tưởng suy nghĩ trong lòng mình, lại càng không thể tha thứ cho anh! diễn@đàn$lê#quý^đôn
Âu Thừa Duẫn làm sao có thể nói với cô rằng sau khi cô đi anh đã đau khổ đến mức nào, chẳng lẽ bắt anh nói với cô rằng, anh vì sợ đối mặt với cô nên mới không đi tìm cô sao?
Anh không có cái dũng khí đó, anh không thể mất cô lần nữa, cho dù về sau cô có hận anh thì anh cũng sẽ không hối hận!
"Không trả lời được sao? Âu Thừa Duẫn, em rất muốn tin tưởng anh, nhưng phản ứng của anh đã khiến em hết sức thất vọng!" Vận Nhi nhìn anh với ánh mắt bị tổn thương, nếu như anh và Mễ Na là trong sạch, vậy tại sao anh không trả lời câu hỏi của cô.
Hai năm, anh không hề đi tìm cô, đây là sự thật!
Vận Nhi cũng không biết mình đang đi so đo cái gì, chỉ là lúc biết anh không phải thật sự chỉ để ý đến cô, trong lòng cô có chút rầu rĩ.
Rõ ràng cô cảm nhận được tình yêu của anh, thế nhưng tại sao anh lại không giải thích, không cho cô một lý do hợp lý, để cô không cần nghi ngờ nữa?
Ánh mắt Âu Thừa Duẫn lập tức trở nên sâu thẳm, ngay cả lúc Vận Nhi ra khỏi phòng, anh cũng không muốn ngăn cô lại.
Tại sao lại không đi tìm cô?
Trong lòng cô vẫn luôn có anh, cho nên mới để ý đến câu trả lời của anh! Âu Thừa Duẫn vừa vui vừa buồn, nhưng lại không thể không giấu diếm chân tướng với cô! d.đ.l.q.đ
Lúc Hứa Tâm Lam rời khỏi nhà họ Lam thì bên ngoài đã lên đèn, buổi tiệc tối vừa chính thức bước vào hồi náo nhiệt, thế nhưng sự náo nhiệt này không thuộc về cô. Lễ đính hôn này có người cười vui cũng có kẻ khóc lóc, thế nhưng cô chỉ xem rồi cười nhạt, Hứa Tâm Lam không nghĩ rằng lúc giúp người khác thì cô sẽ lý trí như vậy, cô khuyên Lam Hạo hãy buông tha Vận Nhi, đàng hoàng sống chung với Mạc Tử Kỳ cho tốt, thế nhưng có ai sẽ tới an ủi khuyên nhủ cô đây?
Đi ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, cô ôm cánh tay co rúm lại, gió đêm thổi tới khiến cô càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.
Cô gắng sức không nghĩ đến ánh mắt dịu dàng kia, sự dịu dàng đó vốn không thuộc về Hứa Tâm Lam cô.
Chợt trên vai có cảm giác ấm áp, sau đó Hứa Tâm Lam ngửi được mùi hoa nhài quen thuộc, không cần quay đầu lại cô cũng biết là ai, nhưng lúc này tim cô đập rất nhanh, cô rất muốn hỏi anh, tại sao anh cũng đi ra đây?
Thương Nhĩ Kỳ, không phải sau chuyện xảy ra giữa hai người thì anh rất tức giận sao?
Cho dù cô có tỏ ra thoải mái tự nhiên cỡ nào thì vẫn là phụ nữ, cô đã không ngại, tại sao anh lại cứ để ý như thế, anh thật sự rất ghét cô sao?
Hứa Tâm Lam nghĩ đến chuyện sau khi đụng phải Vận Nhi anh liền trở nên thất thường thì lại cảm thấy hết sức đau lòng, anh thật sự khinh thường cô đến mức đó!
Ngón tay đụng vào áo khoác của Thương Nhĩ Kỳ, dường như trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, Hứa Tâm Lam hắng giọng muốn nói cái gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt màu lam mê người của anh thì lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Đi thôi, anh đưa em về!" Không biết vì sao, lúc nhìn thấy bóng dáng cô độc của cô lúc ra ngoài, trong lòng Thương Nhĩ Kỳ lại nổi lên chút do dự, cất bước đi theo cô.
Trước giờ bọn họ đều bởi vì Vận Nhi mà mới tiếp xúc với nhau, Thương Nhĩ Kỳ đối xử tốt với cô cũng là vì Vận Nhi, nhưng kể từ sau chuyện đêm đó, quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi. Hiện giờ Vận Nhi đã dứt khoát chối bỏ anh, anh lại cứ cố chấp để làm gì?
Lúc vô ý nắm lấy bàn tay của Hứa Tâm Lam, Thương Nhĩ Kỳ lại cảm giác như thể tim mình đang tan ra.
Thật ra anh không hề ghét Hứa Tâm Lam, đôi khi còn cảm thấy cô cũng đáng yêu chẳng kém gì Vận Nhi, chỉ là trong lòng anh đã có Vận Nhi, cho nên không thể chứa thêm bất kỳ người phụ nữ nào khác, đây cũng là nguyên nhân khiến anh có phản ứng mạnh đối với sự kiện kia như vậy.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ cô còn khổ sở hơn cả anh, một cô gái dâng hiến lần đầu tiên của mình cho anh, cô ấy mới là người chịu thiệt thòi hơn cả.
Sau khi trở về phòng mình, Vận Nhi lại khóa trái cửa, đã lâu mới trở lại căn phòng trước kia mình từng ở, cô thật sự có cảm giác thân thiết khó nói nên lời. Bởi vì sở thích của cô nên cả căn phòng đều được trang trí theo tông màu hồng nhạt, không biết có phải do Âu Thừa Duẫn đã chuẩn bị hay không, nhưng từ quần áo đến đồ dùng hằng ngày ở trong phòng đều chứng tỏ rằng anh cực kỳ chu đáo, khiến cho cái "nhà" xa lạ này đối với cô không quá tịch mịch. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Còn nhớ rõ đêm tân hôn của hai người, Vận Nhi không biết rằng anh có về nhà. Thật ra có rất nhiều đêm như vậy, cô không biết, nhưng cô cảm giác được sự tồn tại của anh.
Giống như đêm nay, Âu Thừa Duẫn biết cô đang giận nên không quấn lấy cô như ngày hôm qua, chỉ cẩn thận đi vào phòng sau khi cô đã ngủ say, sau đó ôm lấy cô cùng ngủ.
Vận Nhi cảm giác được, chỉ là cô không đẩy anh ra, Âu Thừa Duẫn lại nghĩ, đợi vài hôm nữa cô hết giận rồi thì anh sẽ bù đắp lại cho cô.
Mấy ngày sau đó, Vận Nhi đều ở lại Âu viên, Âu Dương phải tiếp đón một đoàn du khách nên không có nhiều thời gian ở nhà, Vận Nhi liền chủ động tiếp xúc với Kiều Sa, thế nhưng lúc Âu Thừa Duẫn nhìn thấy cô và Kiều Sa thân thiết thì lại cảm thấy có chút bài xích cách thức ở chung của hai người.
Mẹ của anh đã làm hại mẹ ruột của Vận Nhi, đây là sự thật, cho dù trong tiềm thức Vận Nhi không muốn thừa nhận thân phận thật sự của mình thì cô cũng không thể hoàn toàn dứt bỏ được tình thân ruột thịt, điều này khiến cho anh cực kỳ sợ hãi, nếu có một ngày Vận Nhi biết rõ chân tướng, có thể nào cô sẽ lại hận anh giống như trước đây không?
Vận Nhi của anh thiện lương như thế, cô sẽ không cực đoan giống như anh. Thật ra anh đã sớm hối hận, nếu trước kia anh không cố chấp trả thù, có lẽ Vận Nhi đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn!
Nếu như họ không gặp nhau, có lẽ anh còn tàn nhẫn hơn cả bây giờ. Âu Thừa Duẫn không cách nào tưởng tượng được mình sẽ sống thế nào nếu không có cô, cho nên anh cảm thấy anh vô cùng may mắn, bởi vì anh và Vận Nhi được ở bên nhau, từng kết hôn, còn từng có một đứa con.
Tất cả những gì anh thiếu cô, anh sẽ bù đắp toàn bộ!
"Vận Nhi, em còn giận phải không?" Lúc Vận Nhi xuống lầu, ngay khúc quanh đột nhiên có một cánh tay đưa ra ôm cả người cô vào trong ngực, một nụ hôn mạnh mẽ lập tức in xuống đôi môi anh đào của cô. Nỗi nhớ nhung suốt mấy ngày liên tục bị Âu Thừa Duẫn dồn cả vào trong nụ hôn này.
Vận Nhi nhìn anh không chớp mắt, Âu Thừa Duẫn bị ánh mắt hờn giận của cô làm cho không thoải mái, anh khẽ thở dài một cái, đi lên trước một bước, Vận Nhi lại lui về sau một bước, ra sức đề phòng anh.
"Anh cho rằng chính em cũng hiểu rõ, người kia chỉ là một công cụ mà anh mượn tới để nhớ đến em mà thôi, Vận Nhi, chẳng lẽ em không nhìn ra tình cảm anh dành cho em sao?" Giọng nói khàn khàn của Âu Thừa Duẫn mang theo sức hấp dẫn, suýt chút nữa Vận Nhi đã tin tưởng lời nói của anh.
Nhưng cô vẫn rất muốn biết, tại sao anh nói anh yêu cô như vậy mà lại không đi tìm cô!
"Vậy tại sao hai năm qua anh không hề tới tìm em? Dựa vào năng lực của anh, tìm một người là chuyện rất dễ dàng!" Âu Thừa Duẫn không phải Thương Nhĩ Kỳ, anh bình tĩnh và sáng suốt hơn Thương Nhĩ Kỳ rất nhiều, trừ phi chính anh không muốn đi tìm cô.
Vận Nhi tin tưởng suy nghĩ trong lòng mình, lại càng không thể tha thứ cho anh! diễn@đàn$lê#quý^đôn
Âu Thừa Duẫn làm sao có thể nói với cô rằng sau khi cô đi anh đã đau khổ đến mức nào, chẳng lẽ bắt anh nói với cô rằng, anh vì sợ đối mặt với cô nên mới không đi tìm cô sao?
Anh không có cái dũng khí đó, anh không thể mất cô lần nữa, cho dù về sau cô có hận anh thì anh cũng sẽ không hối hận!
"Không trả lời được sao? Âu Thừa Duẫn, em rất muốn tin tưởng anh, nhưng phản ứng của anh đã khiến em hết sức thất vọng!" Vận Nhi nhìn anh với ánh mắt bị tổn thương, nếu như anh và Mễ Na là trong sạch, vậy tại sao anh không trả lời câu hỏi của cô.
Hai năm, anh không hề đi tìm cô, đây là sự thật!
Vận Nhi cũng không biết mình đang đi so đo cái gì, chỉ là lúc biết anh không phải thật sự chỉ để ý đến cô, trong lòng cô có chút rầu rĩ.
Rõ ràng cô cảm nhận được tình yêu của anh, thế nhưng tại sao anh lại không giải thích, không cho cô một lý do hợp lý, để cô không cần nghi ngờ nữa?
Ánh mắt Âu Thừa Duẫn lập tức trở nên sâu thẳm, ngay cả lúc Vận Nhi ra khỏi phòng, anh cũng không muốn ngăn cô lại.
Tại sao lại không đi tìm cô?
Trong lòng cô vẫn luôn có anh, cho nên mới để ý đến câu trả lời của anh! Âu Thừa Duẫn vừa vui vừa buồn, nhưng lại không thể không giấu diếm chân tướng với cô! d.đ.l.q.đ
Lúc Hứa Tâm Lam rời khỏi nhà họ Lam thì bên ngoài đã lên đèn, buổi tiệc tối vừa chính thức bước vào hồi náo nhiệt, thế nhưng sự náo nhiệt này không thuộc về cô. Lễ đính hôn này có người cười vui cũng có kẻ khóc lóc, thế nhưng cô chỉ xem rồi cười nhạt, Hứa Tâm Lam không nghĩ rằng lúc giúp người khác thì cô sẽ lý trí như vậy, cô khuyên Lam Hạo hãy buông tha Vận Nhi, đàng hoàng sống chung với Mạc Tử Kỳ cho tốt, thế nhưng có ai sẽ tới an ủi khuyên nhủ cô đây?
Đi ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, cô ôm cánh tay co rúm lại, gió đêm thổi tới khiến cô càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.
Cô gắng sức không nghĩ đến ánh mắt dịu dàng kia, sự dịu dàng đó vốn không thuộc về Hứa Tâm Lam cô.
Chợt trên vai có cảm giác ấm áp, sau đó Hứa Tâm Lam ngửi được mùi hoa nhài quen thuộc, không cần quay đầu lại cô cũng biết là ai, nhưng lúc này tim cô đập rất nhanh, cô rất muốn hỏi anh, tại sao anh cũng đi ra đây?
Thương Nhĩ Kỳ, không phải sau chuyện xảy ra giữa hai người thì anh rất tức giận sao?
Cho dù cô có tỏ ra thoải mái tự nhiên cỡ nào thì vẫn là phụ nữ, cô đã không ngại, tại sao anh lại cứ để ý như thế, anh thật sự rất ghét cô sao?
Hứa Tâm Lam nghĩ đến chuyện sau khi đụng phải Vận Nhi anh liền trở nên thất thường thì lại cảm thấy hết sức đau lòng, anh thật sự khinh thường cô đến mức đó!
Ngón tay đụng vào áo khoác của Thương Nhĩ Kỳ, dường như trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, Hứa Tâm Lam hắng giọng muốn nói cái gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt màu lam mê người của anh thì lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Đi thôi, anh đưa em về!" Không biết vì sao, lúc nhìn thấy bóng dáng cô độc của cô lúc ra ngoài, trong lòng Thương Nhĩ Kỳ lại nổi lên chút do dự, cất bước đi theo cô.
Trước giờ bọn họ đều bởi vì Vận Nhi mà mới tiếp xúc với nhau, Thương Nhĩ Kỳ đối xử tốt với cô cũng là vì Vận Nhi, nhưng kể từ sau chuyện đêm đó, quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi. Hiện giờ Vận Nhi đã dứt khoát chối bỏ anh, anh lại cứ cố chấp để làm gì?
Lúc vô ý nắm lấy bàn tay của Hứa Tâm Lam, Thương Nhĩ Kỳ lại cảm giác như thể tim mình đang tan ra.
Thật ra anh không hề ghét Hứa Tâm Lam, đôi khi còn cảm thấy cô cũng đáng yêu chẳng kém gì Vận Nhi, chỉ là trong lòng anh đã có Vận Nhi, cho nên không thể chứa thêm bất kỳ người phụ nữ nào khác, đây cũng là nguyên nhân khiến anh có phản ứng mạnh đối với sự kiện kia như vậy.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ cô còn khổ sở hơn cả anh, một cô gái dâng hiến lần đầu tiên của mình cho anh, cô ấy mới là người chịu thiệt thòi hơn cả.
Sau khi trở về phòng mình, Vận Nhi lại khóa trái cửa, đã lâu mới trở lại căn phòng trước kia mình từng ở, cô thật sự có cảm giác thân thiết khó nói nên lời. Bởi vì sở thích của cô nên cả căn phòng đều được trang trí theo tông màu hồng nhạt, không biết có phải do Âu Thừa Duẫn đã chuẩn bị hay không, nhưng từ quần áo đến đồ dùng hằng ngày ở trong phòng đều chứng tỏ rằng anh cực kỳ chu đáo, khiến cho cái "nhà" xa lạ này đối với cô không quá tịch mịch. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Còn nhớ rõ đêm tân hôn của hai người, Vận Nhi không biết rằng anh có về nhà. Thật ra có rất nhiều đêm như vậy, cô không biết, nhưng cô cảm giác được sự tồn tại của anh.
Giống như đêm nay, Âu Thừa Duẫn biết cô đang giận nên không quấn lấy cô như ngày hôm qua, chỉ cẩn thận đi vào phòng sau khi cô đã ngủ say, sau đó ôm lấy cô cùng ngủ.
Vận Nhi cảm giác được, chỉ là cô không đẩy anh ra, Âu Thừa Duẫn lại nghĩ, đợi vài hôm nữa cô hết giận rồi thì anh sẽ bù đắp lại cho cô.
Mấy ngày sau đó, Vận Nhi đều ở lại Âu viên, Âu Dương phải tiếp đón một đoàn du khách nên không có nhiều thời gian ở nhà, Vận Nhi liền chủ động tiếp xúc với Kiều Sa, thế nhưng lúc Âu Thừa Duẫn nhìn thấy cô và Kiều Sa thân thiết thì lại cảm thấy có chút bài xích cách thức ở chung của hai người.
Mẹ của anh đã làm hại mẹ ruột của Vận Nhi, đây là sự thật, cho dù trong tiềm thức Vận Nhi không muốn thừa nhận thân phận thật sự của mình thì cô cũng không thể hoàn toàn dứt bỏ được tình thân ruột thịt, điều này khiến cho anh cực kỳ sợ hãi, nếu có một ngày Vận Nhi biết rõ chân tướng, có thể nào cô sẽ lại hận anh giống như trước đây không?
Vận Nhi của anh thiện lương như thế, cô sẽ không cực đoan giống như anh. Thật ra anh đã sớm hối hận, nếu trước kia anh không cố chấp trả thù, có lẽ Vận Nhi đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn!
Nếu như họ không gặp nhau, có lẽ anh còn tàn nhẫn hơn cả bây giờ. Âu Thừa Duẫn không cách nào tưởng tượng được mình sẽ sống thế nào nếu không có cô, cho nên anh cảm thấy anh vô cùng may mắn, bởi vì anh và Vận Nhi được ở bên nhau, từng kết hôn, còn từng có một đứa con.
Tất cả những gì anh thiếu cô, anh sẽ bù đắp toàn bộ!
"Vận Nhi, em còn giận phải không?" Lúc Vận Nhi xuống lầu, ngay khúc quanh đột nhiên có một cánh tay đưa ra ôm cả người cô vào trong ngực, một nụ hôn mạnh mẽ lập tức in xuống đôi môi anh đào của cô. Nỗi nhớ nhung suốt mấy ngày liên tục bị Âu Thừa Duẫn dồn cả vào trong nụ hôn này.