Editor: Linh Vũ
"Anh nói xem?" Trong tay Vận Nhi còn bưng cái khay, bị anh hôn đột ngột như vậy, mấy thứ trong tay đều rơi xuống sàn nhà, cô tức giận liếc anh một cái, đẩy anh ra rồi ngồi xổm xuống định nhặt lại mấy lọ thuốc đang chuẩn bị đưa cho Kiều Sa uống, nào ngờ cánh tay lại bị Âu Thừa Duẫn lôi kéo, cả người cô đều bị nhấc bổng lên không trung.
"Đừng nóng giận, thấy em giận như vậy, trong lòng anh cũng tan nát rồi!" Âu Thừa Duẫn ôm lấy thắt lưng cô, về đến phòng mới chịu thả xuống, trong ánh mắt chất chứa tình yêu nồng nhiệt. Mấy ngày vừa rồi cô cố ý không thèm để tâm đến anh, thế nhưng hôm nào anh cũng chờ đến nửa đêm để mò lên giường của cô, nếu như thật sự trong lòng cô không có anh thì đúng là anh không thể chịu nổi.
Thật ra Vận Nhi đã sớm hết giận, cô biết anh không giỏi biểu đạt tình cảm hay lấy lòng người khác, cho nên cô mới cố ý lạnh nhạt với anh mấy ngày, mỗi lần nhìn thấy anh muốn nói lại thôi, nhìn thấy khuôn mặt ấm ức của anh, cô đều cảm thấy rất đau lòng.
"Anh bao dung độ lượng như thế, hẳn là trái tim của anh có nhiều chỗ trống lắm nhỉ?" Cằm Vận Nhi bị anh vuốt ve, mỗi lần đầu ngón tay nóng bỏng của anh chạm đến da thịt, cô đều run lên, Vận Nhi có thể cảm giác được tim mình đang đập thình thịch.
"Lại nữa rồi, vợ à, anh đã nói là trái tim anh chỉ chứa nổi một mình em, có cần anh móc tim ra cho em xem không hả?" Âu Thừa Duẫn có chút bất đắc dĩ ôm cô vào trong lòng, bàn tay vỗ nhẹ, không cảm giác được chút da thịt nào, xem ra sau này nhiệm vụ của anh nặng nề rồi, phải ra sức bồi bổ cho bà xã thân yêu béo mập lên thì mới có thể sinh được Tiểu Vận Nhi!
"Ai cần anh giả bộ chứ?" Vận Nhi chống tay lên ngực anh, lúc nghe được hơi thở dồn dập của anh thì cô ngả người ra sau. Cô biết rõ đây là đang ám chỉ cái gì, mỗi lần anh muốn ép cô đi vào khuôn khổ đều dùng cái chiêu này cả, chẳng lẽ không nghĩ ra được cái gì mới mẻ hơn sao? diễn@đàn$lê%quý!đôn
"Em có muốn bảo vệ nó thật tốt, để nó không bị tổn thương nữa không?" Âu Thừa Duẫn đặt cô nằm xuống chiếc giường lớn, cầm lấy tay cô đặt lên ngực trái của anh, Vận Nhi có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập, khiến cô hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.
Nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ từ môi anh truyền đến, Vận Nhi biết chính mình cũng vô cùng muốn anh.
Nhưng mà...
"Không, không được, bây giờ còn là ban ngày!" Vận Nhi giữ lại chút lý trí đẩy anh ra, vẻ mặt Âu Thừa Duẫn bất mãn, đến lúc này rồi mà cô còn kêu ngừng, đây chẳng phải là muốn lấy mạng anh sao?
"Vận Nhi, cũng đâu phải là chưa từng làm qua, em xấu hổ cái gì?" Âu Thừa Duẫn tiếp tục, giống như con sói xám vùi đầu vào ngực cô, mỗi một sự động chạm của anh đều khiến Vận Nhi choáng váng cả đầu óc, ra sức thở hổn hển, trong đầu lại vẫn còn mâu thuẫn. Âu Thừa Duẫn đã chuẩn bị xuống tay, lúc chuẩn bị phá vỡ phòng tuyến sau cùng để tiến vào thì đột ngột bị Vận Nhi bắt lấy, cô thẹn thùng giữ lấy tay anh, ấp a ấp úng nói: "Không, thật sự không thể...."
"Cho anh lý do!" Âu Thừa Duẫn xám mặt, có thể thấy rõ anh đang cực kỳ cố gắng áp chế lại dục vọng của mình, Vận Nhi cũng có thể cảm giác thân thể nóng bỏng của anh đang ép chặt lấy cơ thể cô. Mấy ngày qua, chỉ có thể nhìn mà không thể làm cái gì, anh đã suýt không chịu nổi, bây giờ khó khăn lắm mới có thể kéo cô trở lại bên người, ai ngờ cô lại không chịu phối hợp.
"Em... Cái kia của em đến!" Vận Nhi nói xong, khuôn mặt vốn đã phiếm hồng lại càng trở nên đỏ ửng, quần áo đã bị Âu Thừa Duẫn kéo xuống một nửa lại được cô kéo lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng anh.
Mỗi tháng phụ nữ đều có mấy ngày thế này, chẳng lẽ anh không biết sao?
Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn sụp đổ, suýt chút nữa anh đã phạm phải sai lầm lớn. Mấy ngày rồi trong đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện thân mật với Vận Nhi, cho nên đã không quan tâm đến cô. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Bảo bối, em cũng thật là biết chọn thời điểm!" Âu Thừa Duẫn đột nhiên ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi càng khiến anh trở nên tuấn tú. Có thể nhìn mà không thể ăn, sớm muộn gì anh cũng bị cô làm cho phát bệnh vì phải cố nhịn.
"Thế nào? Giận sao? Vậy thì đi tìm người phụ nữ khác là được mà!" Vận Nhi không biết Âu Thừa Duẫn tức giận cái gì, chuyện này cũng đâu thể trách cô được. Cô chỉnh sửa lại quần áo, chân trần nhảy xuống khỏi giường, chuẩn bị chạy ra ngoài cửa.
"Sao hả? Em lại chịu cho anh đi tìm người phụ nữ khác sao? Hử?" Âu Thừa Duẫn nhanh tay ôm lấy cô, xoay người một cái, lại đặt cô nằm xuống giường. Chết tiệt, không thể ở gần cô như vậy được, anh không khống chế nổi!
"Nếu anh muốn thì em sẽ không có ý kiến!" Vận Nhi có chút bất mãn với biểu hiện của anh, hừ mũi hai tiếng, dáng vẻ muốn ăn đòn này của cô khiến Âu Thừa Duẫn chỉ muốn cắn cô mấy cái.
Anh nheo mắt lại, rất không vừa lòng với câu trả lời của cô, chẳng lẽ ở trong mắt cô, anh là một người đàn ông không đáng tin như vậy sao?
Chỉ có lúc ở cạnh cô anh mới không thể khống chế được, chính là Tô Vận Nhi cô đã khiến anh bị say mê, cả đời này không cách nào dứt ra được.
"Vợ à, không phải là em gạt anh đấy chứ? Không được, anh phải kiểm tra!" Âu Thừa Duẫn cực kỳ nhạy bén, chống lại ánh mắt vô tội của cô, cực kỳ không biết xấu hổ nói xong câu kia.
Tay anh hướng xuống bên dưới thân thể cô để tìm kiếm, Vận Nhi kêu lên một tiếng muốn giãy giụa, người đàn ông này thật là biến thái quá đi!
"Âu Thừa Duẫn, anh đi chết đi!" Vận Nhi quơ lấy chiếc di động trên đầu giường đập vào người anh. Thật là muốn điên luôn rồi!
Cuối cùng, Âu Thừa Duẫn ai oán nhìn cô, chỉ có thể thu lại dáng vẻ cầm thú kia, vọt vào phòng tắm dội nước lạnh, lúc này mới nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vận Nhi lộ ra nụ cười ngọt ngào. Tiểu yêu tinh này, đợi đến khi thân thể cô cho phép, anh phải đòi lại bằng hết mới được!
Trong vườn sau trồng rất nhiều cây trầu bà vàng, buổi chiều Âu Thừa Duẫn đến công ty, cô ở nhà ngắm mấy bụi hoa đang đua nhau nở rộ kia. Âu Thừa Duẫn còn lắp thêm một cái dây đu trong vườn, hiện giờ Vận Nhi mới cảm giác được mình thật sự là nữ chủ nhân của Âu viên này.
Trước kia, ở trong cái nhà này, cô đều chỉ là một người vô hình! diễn✩đàn✩lê✩quý✩đôn
Âu Thừa Duẫn biết mấy ngày nay không thể đụng vào cô, cho nên mấy bữa tiệc vốn đã từ chối, bây giờ anh lại đi dự, Vận Nhi ở nhà một mình, thỉnh thoảng lúc Kiều Sa tỉnh táo thì cô sẽ đưa bà ra ban công phơi nắng, nói chuyện phiếm với bà, thế nhưng Vận Nhi vẫn có cảm giác ánh mắt Kiều Sa nhìn cô mang theo một loại cảm xúc khó hiểu, thật sự giống như những gì Âu Dương đã nói, bà đối với cô còn tốt hơn đối với Âu Dương.
Trời chạng vạng tối, Vận Nhi nhận được điện thoại của Âu Dương, cô ấy vừa mở mồm là nhắc tới Tô Thượng Đông: "Vận Nhi, chị nói xem anh ấy thích kiểu con gái thế nào..." Vận Nhi nghe ra cảm xúc của cô ấy rất tệ, xung quanh lại có tiếng động ầm ĩ, Vận Nhi lo lắng, liền hỏi cô ấy hiện đang ở đâu, sau khi cúp điện thoại thì vội vàng chạy đến đó.
Quán bar là nơi hỗn loạn, Vận Nhi mới chỉ đến đây có một lần, lại là đi cùng Âu Thừa Duẫn. Vận Nhi biết chắc chắn là anh cả của cô lại làm cô ấy bị tổn thương rồi. Mặc dù nhìn bề ngoài thì Âu Dương là một cô gái cởi mở, thế nhưng Vận Nhi biết nội tâm cô ấy vẫn cực kỳ truyền thống.
Cô đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Âu Dương đang bị mấy người đàn ông bao quanh, ra sức nhảy nhót theo tiết tấu nhạc.
"Anh nói xem?" Trong tay Vận Nhi còn bưng cái khay, bị anh hôn đột ngột như vậy, mấy thứ trong tay đều rơi xuống sàn nhà, cô tức giận liếc anh một cái, đẩy anh ra rồi ngồi xổm xuống định nhặt lại mấy lọ thuốc đang chuẩn bị đưa cho Kiều Sa uống, nào ngờ cánh tay lại bị Âu Thừa Duẫn lôi kéo, cả người cô đều bị nhấc bổng lên không trung.
"Đừng nóng giận, thấy em giận như vậy, trong lòng anh cũng tan nát rồi!" Âu Thừa Duẫn ôm lấy thắt lưng cô, về đến phòng mới chịu thả xuống, trong ánh mắt chất chứa tình yêu nồng nhiệt. Mấy ngày vừa rồi cô cố ý không thèm để tâm đến anh, thế nhưng hôm nào anh cũng chờ đến nửa đêm để mò lên giường của cô, nếu như thật sự trong lòng cô không có anh thì đúng là anh không thể chịu nổi.
Thật ra Vận Nhi đã sớm hết giận, cô biết anh không giỏi biểu đạt tình cảm hay lấy lòng người khác, cho nên cô mới cố ý lạnh nhạt với anh mấy ngày, mỗi lần nhìn thấy anh muốn nói lại thôi, nhìn thấy khuôn mặt ấm ức của anh, cô đều cảm thấy rất đau lòng.
"Anh bao dung độ lượng như thế, hẳn là trái tim của anh có nhiều chỗ trống lắm nhỉ?" Cằm Vận Nhi bị anh vuốt ve, mỗi lần đầu ngón tay nóng bỏng của anh chạm đến da thịt, cô đều run lên, Vận Nhi có thể cảm giác được tim mình đang đập thình thịch.
"Lại nữa rồi, vợ à, anh đã nói là trái tim anh chỉ chứa nổi một mình em, có cần anh móc tim ra cho em xem không hả?" Âu Thừa Duẫn có chút bất đắc dĩ ôm cô vào trong lòng, bàn tay vỗ nhẹ, không cảm giác được chút da thịt nào, xem ra sau này nhiệm vụ của anh nặng nề rồi, phải ra sức bồi bổ cho bà xã thân yêu béo mập lên thì mới có thể sinh được Tiểu Vận Nhi!
"Ai cần anh giả bộ chứ?" Vận Nhi chống tay lên ngực anh, lúc nghe được hơi thở dồn dập của anh thì cô ngả người ra sau. Cô biết rõ đây là đang ám chỉ cái gì, mỗi lần anh muốn ép cô đi vào khuôn khổ đều dùng cái chiêu này cả, chẳng lẽ không nghĩ ra được cái gì mới mẻ hơn sao? diễn@đàn$lê%quý!đôn
"Em có muốn bảo vệ nó thật tốt, để nó không bị tổn thương nữa không?" Âu Thừa Duẫn đặt cô nằm xuống chiếc giường lớn, cầm lấy tay cô đặt lên ngực trái của anh, Vận Nhi có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập, khiến cô hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.
Nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ từ môi anh truyền đến, Vận Nhi biết chính mình cũng vô cùng muốn anh.
Nhưng mà...
"Không, không được, bây giờ còn là ban ngày!" Vận Nhi giữ lại chút lý trí đẩy anh ra, vẻ mặt Âu Thừa Duẫn bất mãn, đến lúc này rồi mà cô còn kêu ngừng, đây chẳng phải là muốn lấy mạng anh sao?
"Vận Nhi, cũng đâu phải là chưa từng làm qua, em xấu hổ cái gì?" Âu Thừa Duẫn tiếp tục, giống như con sói xám vùi đầu vào ngực cô, mỗi một sự động chạm của anh đều khiến Vận Nhi choáng váng cả đầu óc, ra sức thở hổn hển, trong đầu lại vẫn còn mâu thuẫn. Âu Thừa Duẫn đã chuẩn bị xuống tay, lúc chuẩn bị phá vỡ phòng tuyến sau cùng để tiến vào thì đột ngột bị Vận Nhi bắt lấy, cô thẹn thùng giữ lấy tay anh, ấp a ấp úng nói: "Không, thật sự không thể...."
"Cho anh lý do!" Âu Thừa Duẫn xám mặt, có thể thấy rõ anh đang cực kỳ cố gắng áp chế lại dục vọng của mình, Vận Nhi cũng có thể cảm giác thân thể nóng bỏng của anh đang ép chặt lấy cơ thể cô. Mấy ngày qua, chỉ có thể nhìn mà không thể làm cái gì, anh đã suýt không chịu nổi, bây giờ khó khăn lắm mới có thể kéo cô trở lại bên người, ai ngờ cô lại không chịu phối hợp.
"Em... Cái kia của em đến!" Vận Nhi nói xong, khuôn mặt vốn đã phiếm hồng lại càng trở nên đỏ ửng, quần áo đã bị Âu Thừa Duẫn kéo xuống một nửa lại được cô kéo lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng anh.
Mỗi tháng phụ nữ đều có mấy ngày thế này, chẳng lẽ anh không biết sao?
Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn sụp đổ, suýt chút nữa anh đã phạm phải sai lầm lớn. Mấy ngày rồi trong đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện thân mật với Vận Nhi, cho nên đã không quan tâm đến cô. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Bảo bối, em cũng thật là biết chọn thời điểm!" Âu Thừa Duẫn đột nhiên ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi càng khiến anh trở nên tuấn tú. Có thể nhìn mà không thể ăn, sớm muộn gì anh cũng bị cô làm cho phát bệnh vì phải cố nhịn.
"Thế nào? Giận sao? Vậy thì đi tìm người phụ nữ khác là được mà!" Vận Nhi không biết Âu Thừa Duẫn tức giận cái gì, chuyện này cũng đâu thể trách cô được. Cô chỉnh sửa lại quần áo, chân trần nhảy xuống khỏi giường, chuẩn bị chạy ra ngoài cửa.
"Sao hả? Em lại chịu cho anh đi tìm người phụ nữ khác sao? Hử?" Âu Thừa Duẫn nhanh tay ôm lấy cô, xoay người một cái, lại đặt cô nằm xuống giường. Chết tiệt, không thể ở gần cô như vậy được, anh không khống chế nổi!
"Nếu anh muốn thì em sẽ không có ý kiến!" Vận Nhi có chút bất mãn với biểu hiện của anh, hừ mũi hai tiếng, dáng vẻ muốn ăn đòn này của cô khiến Âu Thừa Duẫn chỉ muốn cắn cô mấy cái.
Anh nheo mắt lại, rất không vừa lòng với câu trả lời của cô, chẳng lẽ ở trong mắt cô, anh là một người đàn ông không đáng tin như vậy sao?
Chỉ có lúc ở cạnh cô anh mới không thể khống chế được, chính là Tô Vận Nhi cô đã khiến anh bị say mê, cả đời này không cách nào dứt ra được.
"Vợ à, không phải là em gạt anh đấy chứ? Không được, anh phải kiểm tra!" Âu Thừa Duẫn cực kỳ nhạy bén, chống lại ánh mắt vô tội của cô, cực kỳ không biết xấu hổ nói xong câu kia.
Tay anh hướng xuống bên dưới thân thể cô để tìm kiếm, Vận Nhi kêu lên một tiếng muốn giãy giụa, người đàn ông này thật là biến thái quá đi!
"Âu Thừa Duẫn, anh đi chết đi!" Vận Nhi quơ lấy chiếc di động trên đầu giường đập vào người anh. Thật là muốn điên luôn rồi!
Cuối cùng, Âu Thừa Duẫn ai oán nhìn cô, chỉ có thể thu lại dáng vẻ cầm thú kia, vọt vào phòng tắm dội nước lạnh, lúc này mới nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vận Nhi lộ ra nụ cười ngọt ngào. Tiểu yêu tinh này, đợi đến khi thân thể cô cho phép, anh phải đòi lại bằng hết mới được!
Trong vườn sau trồng rất nhiều cây trầu bà vàng, buổi chiều Âu Thừa Duẫn đến công ty, cô ở nhà ngắm mấy bụi hoa đang đua nhau nở rộ kia. Âu Thừa Duẫn còn lắp thêm một cái dây đu trong vườn, hiện giờ Vận Nhi mới cảm giác được mình thật sự là nữ chủ nhân của Âu viên này.
Trước kia, ở trong cái nhà này, cô đều chỉ là một người vô hình! diễn✩đàn✩lê✩quý✩đôn
Âu Thừa Duẫn biết mấy ngày nay không thể đụng vào cô, cho nên mấy bữa tiệc vốn đã từ chối, bây giờ anh lại đi dự, Vận Nhi ở nhà một mình, thỉnh thoảng lúc Kiều Sa tỉnh táo thì cô sẽ đưa bà ra ban công phơi nắng, nói chuyện phiếm với bà, thế nhưng Vận Nhi vẫn có cảm giác ánh mắt Kiều Sa nhìn cô mang theo một loại cảm xúc khó hiểu, thật sự giống như những gì Âu Dương đã nói, bà đối với cô còn tốt hơn đối với Âu Dương.
Trời chạng vạng tối, Vận Nhi nhận được điện thoại của Âu Dương, cô ấy vừa mở mồm là nhắc tới Tô Thượng Đông: "Vận Nhi, chị nói xem anh ấy thích kiểu con gái thế nào..." Vận Nhi nghe ra cảm xúc của cô ấy rất tệ, xung quanh lại có tiếng động ầm ĩ, Vận Nhi lo lắng, liền hỏi cô ấy hiện đang ở đâu, sau khi cúp điện thoại thì vội vàng chạy đến đó.
Quán bar là nơi hỗn loạn, Vận Nhi mới chỉ đến đây có một lần, lại là đi cùng Âu Thừa Duẫn. Vận Nhi biết chắc chắn là anh cả của cô lại làm cô ấy bị tổn thương rồi. Mặc dù nhìn bề ngoài thì Âu Dương là một cô gái cởi mở, thế nhưng Vận Nhi biết nội tâm cô ấy vẫn cực kỳ truyền thống.
Cô đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Âu Dương đang bị mấy người đàn ông bao quanh, ra sức nhảy nhót theo tiết tấu nhạc.