Thuận theo ánh mắt đầy hàm ý của Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi đi đến trước mặt người phụ nữ đó, ngồi xổm xuống. Khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ấy cũng không khỏi ngây người. Trên đời này lại có người đẹp đến như vậy sao?
Khuôn mặt xinh đẹp như quan ngọc hơi nhợt nhạt, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến nét duyên dáng, yểu điệu của bà, nhưng mà đôi mắt kia lại vô hồn nhìn trân trân về phía trước. Vận Nhi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Âu Thừa Duẫn đứng cách đó không xa, lại phát hiện ánh mắt anh xuất hiên một laọi ánh sáng thương tâm và bất lực.
“Chỉ….Lan….” Âu Thừa Duẫn kinh ngạc, mừng rõ khi nghe thấy từ khoé môi đã 5 năm không hề mở miệng nói chuyện đang lắp bắp thì thào. Dường như là đang muốn nói cái gì đó. Chờ khi anh nghe thấy rõ, gương mặt bà ấy đã lại trở về trạng thái yên lặng mất hồn. Mà Âu Thừa Duẫn cũng không để ý thấy Kiều Sa đang nhìn Tô Vận Nhi, ánh mắt trìu mến, nhưng cũng rất tha thiết.
Trong lòng Tô Vận Nhi nhói lên một cái, đang định tiếp tục tìm hiểu thêm, thì người đã bị Âu Thừa Duẫn xách lên :”Đi ra ngoài thôi.”
Lúc bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài, sắc mặt Kiều Sa càng thêm tái nhợt, đôi tay càng ghì chặt lên thành xe lăn mạnh hơn :"Chỉ….Lan….”
Tô Vận Nhi cũng nghe rất rõ ràng hai từ kia, 'Chỉ Lan'.
“Mẹ của anh hình như……” Lúc quay trở về, Vận Nhi buột miệng hỏi, nhưng lời nói còn chưa dứt, cô đã đem ba từ sau cùng nuốt trở về không nói.
Ngoài dự kiến của cô, Âu Thừa Duẫn cũng không tỏ thái độ khó coi gì, anh chỉ có vẻ mệt mỏi lay lay chiếc cà vạt, gật gật đầu; “Sau khi cha tôi bỏ đi, bà ấy ngã từ trên cầu thang xuống rồi trở thành như vậy.”
Năm năm, so với người đã chết không có gì khác nhau. Thừa Duẫn nghĩ đến bộ dạng hiện tại của bà, chỉ làm cho anh càng thêm hận. Những gì người ta nợ anh, anh sẽ đòi lại gấp bội.
“Ah.” Vận Nhi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu khát máu của Âu Thừa Duẫn. Cô ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại không hỏi thêm câu nào. Sau đó cô tắm rửa thay quần áo rồi cùng với Thừa Duẫn đi xuống lầu, đã có một bàn đầy người đang chờ bọn họ. Đột nhiên nhảy ra thêm nhiều người như vậy làm cho Vận Nhi cảm thấy lo lắng, Kiều Nạp Sâm là một đại gia tộc, ngay sau khi Thừa Duẫn trở về, đều theo sự an bài của bá tước Kiều Nạp Sâm tới dự bữa tiệc gia đình.
Những gương mặt xa lạ không ngừng lướt qua trong mắt Vận Nhi, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương là làm cho cô cảm thấy thân thiết, yên tâm, trong lòng cảm cũng thấy thoải mái hơn. Vì thế cô bày ra một gương mặt tươi cười, ngồi xuống bên cạnh Âu Thừa Duẫn. Vận Nhi không cần tốn sức nhớ tên những người trong gia tộc, tuy nhiên, làm cho cô có ấn tượng hơn, chính là anh họ của Âu Thừa Duẫn, cũng chính là cháu đích tôn của bá tước Kiều Nạp Sâm, vì người đó đã dùng ánh mắt không thân thiện nhìn bọn họ.
Nghe Thừa Duẫn nói chuyện bằng tiếng Đức với bọn họ, Vận Nhi ngồi kế bên cũng bị làm cho hồ đồ. Cô không thông thạo tiếng Đức, cho nên suốt bữa cơm cô không nói được một câu, nhưng khi những ánh mắt dừng lại trên người cô, cô chỉ biết gượng cười chống chế, sau đó quay lại lè lưỡi với Thừa Duẫn. Bữa cơm dài dằng dặc, trôi qua thật vô vị đối với Vận Nhi, dạ dày cô có chút khó chịu, nên cô chỉ ăn qua loa chút ít.
Đợi khi mọi người đều buông chén đũa xuống, Âu Dương liền kéo Vận Nhi chạy ra ngoài. “Ở đây ngoài ông ngoại ra, những người khác đều không nên gần gũi. Sau này chị nhìn thấy nhóm anh chị em họ kia thì hãy tránh xa họ ra.” Về đến phòng riêng, Âu Dương thân mật dặn dò Vận Nhi.
“Ăn một bữa cơm còn căng thẳng hơn đi đánh giặc nữa, thật đáng sợ!” Vân Nhi lạnh xương sống rùng mình nhún vai, nhìn Âu Dương gật gật đầu. Âu Dường nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu này của Vận Nhi, thì phì cười : “À đúng rồi, lần này hai người sẽ ở lại đây bao lâu?”
Khuôn mặt xinh đẹp như quan ngọc hơi nhợt nhạt, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến nét duyên dáng, yểu điệu của bà, nhưng mà đôi mắt kia lại vô hồn nhìn trân trân về phía trước. Vận Nhi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Âu Thừa Duẫn đứng cách đó không xa, lại phát hiện ánh mắt anh xuất hiên một laọi ánh sáng thương tâm và bất lực.
“Chỉ….Lan….” Âu Thừa Duẫn kinh ngạc, mừng rõ khi nghe thấy từ khoé môi đã 5 năm không hề mở miệng nói chuyện đang lắp bắp thì thào. Dường như là đang muốn nói cái gì đó. Chờ khi anh nghe thấy rõ, gương mặt bà ấy đã lại trở về trạng thái yên lặng mất hồn. Mà Âu Thừa Duẫn cũng không để ý thấy Kiều Sa đang nhìn Tô Vận Nhi, ánh mắt trìu mến, nhưng cũng rất tha thiết.
Trong lòng Tô Vận Nhi nhói lên một cái, đang định tiếp tục tìm hiểu thêm, thì người đã bị Âu Thừa Duẫn xách lên :”Đi ra ngoài thôi.”
Lúc bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài, sắc mặt Kiều Sa càng thêm tái nhợt, đôi tay càng ghì chặt lên thành xe lăn mạnh hơn :"Chỉ….Lan….”
Tô Vận Nhi cũng nghe rất rõ ràng hai từ kia, 'Chỉ Lan'.
“Mẹ của anh hình như……” Lúc quay trở về, Vận Nhi buột miệng hỏi, nhưng lời nói còn chưa dứt, cô đã đem ba từ sau cùng nuốt trở về không nói.
Ngoài dự kiến của cô, Âu Thừa Duẫn cũng không tỏ thái độ khó coi gì, anh chỉ có vẻ mệt mỏi lay lay chiếc cà vạt, gật gật đầu; “Sau khi cha tôi bỏ đi, bà ấy ngã từ trên cầu thang xuống rồi trở thành như vậy.”
Năm năm, so với người đã chết không có gì khác nhau. Thừa Duẫn nghĩ đến bộ dạng hiện tại của bà, chỉ làm cho anh càng thêm hận. Những gì người ta nợ anh, anh sẽ đòi lại gấp bội.
“Ah.” Vận Nhi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu khát máu của Âu Thừa Duẫn. Cô ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại không hỏi thêm câu nào. Sau đó cô tắm rửa thay quần áo rồi cùng với Thừa Duẫn đi xuống lầu, đã có một bàn đầy người đang chờ bọn họ. Đột nhiên nhảy ra thêm nhiều người như vậy làm cho Vận Nhi cảm thấy lo lắng, Kiều Nạp Sâm là một đại gia tộc, ngay sau khi Thừa Duẫn trở về, đều theo sự an bài của bá tước Kiều Nạp Sâm tới dự bữa tiệc gia đình.
Những gương mặt xa lạ không ngừng lướt qua trong mắt Vận Nhi, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương là làm cho cô cảm thấy thân thiết, yên tâm, trong lòng cảm cũng thấy thoải mái hơn. Vì thế cô bày ra một gương mặt tươi cười, ngồi xuống bên cạnh Âu Thừa Duẫn. Vận Nhi không cần tốn sức nhớ tên những người trong gia tộc, tuy nhiên, làm cho cô có ấn tượng hơn, chính là anh họ của Âu Thừa Duẫn, cũng chính là cháu đích tôn của bá tước Kiều Nạp Sâm, vì người đó đã dùng ánh mắt không thân thiện nhìn bọn họ.
Nghe Thừa Duẫn nói chuyện bằng tiếng Đức với bọn họ, Vận Nhi ngồi kế bên cũng bị làm cho hồ đồ. Cô không thông thạo tiếng Đức, cho nên suốt bữa cơm cô không nói được một câu, nhưng khi những ánh mắt dừng lại trên người cô, cô chỉ biết gượng cười chống chế, sau đó quay lại lè lưỡi với Thừa Duẫn. Bữa cơm dài dằng dặc, trôi qua thật vô vị đối với Vận Nhi, dạ dày cô có chút khó chịu, nên cô chỉ ăn qua loa chút ít.
Đợi khi mọi người đều buông chén đũa xuống, Âu Dương liền kéo Vận Nhi chạy ra ngoài. “Ở đây ngoài ông ngoại ra, những người khác đều không nên gần gũi. Sau này chị nhìn thấy nhóm anh chị em họ kia thì hãy tránh xa họ ra.” Về đến phòng riêng, Âu Dương thân mật dặn dò Vận Nhi.
“Ăn một bữa cơm còn căng thẳng hơn đi đánh giặc nữa, thật đáng sợ!” Vân Nhi lạnh xương sống rùng mình nhún vai, nhìn Âu Dương gật gật đầu. Âu Dường nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu này của Vận Nhi, thì phì cười : “À đúng rồi, lần này hai người sẽ ở lại đây bao lâu?”