Editor: Linh Vũ
"Anh đâu phải là chưa từng thấy qua!" Vận Nhi xoay người đứng trước gương, nhìn thấy trong gương là một cô gái xinh xắn dịu dàng, môi hồng răng trắng, vừa nhìn đã khiến người khác yêu mến.
Vận Nhi là đang nhắc nhở anh rằng hai người đã từng kết hôn một lần rồi.
Lần đó, họ đều đã để lại thời khắc đẹp nhất trong lòng nhau, nhưng đó lại là một cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Âu Thừa Duẫn đi lên trước, từ phía sau vòng tay ra ôm lấy eo cô, vuốt vuốt sợi tóc bên tai cô, nói: "Vì anh mà mặc áo cưới một lần nữa, được không?"
Chỉ một lần này nữa thôi, cho đến cuối đời!
Đời này của Âu Thừa Duẫn, không phải là Tô Vận Nhi thì không cưới! d.đ.l.q.đ
"Đi thôi, sắp đến giờ rồi!" Vận Nhi cười lộ ra má lúm đồng tiền, xoay người kéo cánh tay Âu Thừa Duẫn. Anh mặc một bộ tây trang màu trắng, không chỉ nhìn rất đẹp trai mà còn có vẻ vô cùng tao nhã. Vận Nhi biết anh rất ưu tú, mấy lần anh cầu hôn, cô đều chỉ cười mà không đáp, đợi hôn lễ của chị Vu Nặc kết thúc, cô nghĩ cũng đến lúc cô nên gật đầu rồi.
Âu Thừa Duẫn không phải là một người nhẫn nại, thế nhưng anh lại vô cùng kiên nhẫn đối với cô, làm sao cô có thể không cảm động?
Lúc Vận Nhi và Âu Thừa Duẫn lần lượt đi vào nhà thờ, tất cả khách mời đều nhìn về phía hai người, cứ như thể nhân vật chính của hôn lễ hôm nay là hai người họ, tuấn nam mĩ nữ, một cặp đẹp đôi như vậy khiến không ai nhận ra rằng, họ chính là tổng giám đốc SK và tam tiểu thư nhà họ Tô đã ly hôn hai năm trước.
Âu Thừa Duẫn đã quen với những buổi tiệc xã giao, rất vui vẻ mỉm cười chào hỏi mọi người, nhưng đây là lần đầu tiên Vận Nhi xuất hiện bên cạnh anh trước mặt nhiều người như vậy, cho nên trong lòng cô rất căng thẳng, nắm chặt lấy tay anh, Âu Thừa Duẫn lại dịu dàng che chở cô trong lòng.
Lúc tiếng chuông hạnh phúc vang lên, đôi vợ chồng son chậm rãi đi vào theo tấm thảm đỏ trải dài, Vu Nặc mặc một chiếc áo cưới lộng lẫy, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời, Vận Nhi tươi cười chúc phúc cho cô ấy. Hứa Minh Phong mặc bộ lễ phục chú rể màu trắng, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, đi theo phía sau họ là Tâm Nhi làm nhiệm vụ của tiểu hoa đồng, lúc này quả thật là thời khắc vô cùng hạnh phúc.
Ở trong đám người, Vận Nhi cũng nhìn thấy Hứa Tâm Lam đang mỉm cười với cô, Vận Nhi khẽ gật đầu với cô ấy, nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của cô ấy thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là hôn lễ này lại không trọn vẹn, bởi vì lúc mục sư đọc xong diễn văn, Hứa Minh Phong gần như lập tức thốt ra ba chữ "Tôi đồng ý!" thì lại bị một giọng nói khác ở ngoài đại sảnh đột ngột cắt ngang: "Hứa Minh Phong, em không thể cưới cô ấy!"
Giọng nói khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc này là của Hứa Minh Nhân. diễn!đàn@lê#quý$đôn
"Minh Nhân, đừng quấy rối!" Hứa lão gia nghiêm giọng quát, ngăn Hứa Minh Nhân đang xông vào bên trong. Anh ta biến mất một thời gian dài, lại đột nhiên xuất hiện giữa hôn lễ, ánh mắt Vu Nặc tránh né, Hứa Minh Phong lập tức tiến lên che chở cho cô ấy, ánh mắt nhìn thẳng vào Hứa Minh Nhân đang đi đến. Hứa Tâm Lam cũng lo lắng, vội chạy tới sau lưng Hứa Minh Nhân, nhỏ giọng nói: "Anh cả, có chuyện gì thì đợi hôn lễ kết thúc rồi hẵng nói!"
Trên mặt Hứa Minh Nhân có vẻ vô cùng kiên định, đẩy cánh tay đang vươn ra của Hứa Tâm Lam, bình tĩnh quay sang nói với cha mình: "Cha, con hiểu rõ con muốn làm cái gì, nếu con nói hết những lời này mà Vu Nặc vẫn muốn gả cho Minh Phong, vậy thì con sẽ rời đi!"
Vu Nặc dường như đã biết sau đây sẽ xảy ra chuyện gì, cả người mềm nhũn, gần như đứng không vững nữa, Hứa Minh Phong ôm cô ấy vào lòng, cô ấy vẫn không có cảm giác an toàn.
"Chị Nặc Nặc..." Vận Nhi nhìn thấy sắc mặt đau buồn của cô ấy thì định tiến lên, vừa đưa chân ra thì đã bị Âu Thừa Duẫn kéo lại, bàn tay to của anh đặt lên eo cô, nhìn cô với ánh mắt phản đối, lúc này Vận Nhi mới thu chân lại, vẫn cảm thấy sốt ruột thay bọn họ.
"Anh cả, anh là đến chúc phúc cho em và Nặc Nhi phải không?" Trên mặt Hứa Minh Phong là một nụ cười yếu ớt, không biết từ lúc nào, anh ta đã không còn vẻ mặt cười cợt không đứng đắn nữa.
Hứa Minh Phong giữ lấy Vu Nặc xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, màu trắng kia khiến Hứa Minh Nhân cực kỳ chói mắt.
"Minh Phong, em thật sự có thể buông tha cho cả một khu rừng mà cưới cô ấy sao?" Hứa Minh Nhân nói xong, trong ánh mắt có chút khinh thường chế giễu, Vu Nặc là một cô gái tốt đẹp như thế, em trai của anh ta không thể xứng với cô ấy.
"Anh cả, anh nói vậy là có ý gì?" Hứa Minh Phong nghe ra ý khiêu khích của anh ta, không cách nào hiểu nổi, tại sao người anh cả vẫn luôn trầm lặng ít nói lại có thể nhìn mình với ánh mắt như thế.
Hứa Minh Nhân khẽ cười một tiếng, đột nhiên nghiêng người, phía sau anh ta là một bóng người mặc áo trắng.
"Cô..." Hứa Minh Phong nhìn thấy người vừa đến thì lập tức đổi sắc mặt, mà Vu Nặc nhìn thấy cô gái kia thì lập tức đẩy Hứa Minh Phong ra, không kìm được mà chảy nước mắt. d~đ~l~q~đ
Tâm Nhi đang được Hứa Minh Dịch ôm trong ngực nhìn thấy Vu Nặc khóc thì cũng ầm ĩ đòi mẹ.
Người tinh mắt đều có thể nhìn ra cô gái trước mặt là phụ nữ có thai, mà cô ta chính là một trong những cô gái đã qua lại với Hứa Minh Phong.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái lộ ra vẻ đáng thương không tương xứng với diện mạo, lúc đi đến trước mặt Hứa Minh Phong thì cô ta khóc lên: "Phong, tại sao anh lại có thể kết hôn với người phụ nữ này? Đây mới là lý do anh chia tay với em phải không? Nhưng mà em cũng đã mang thai con của anh, đã được bốn tháng rồi!"
Trước khi gặp lại Vu Nặc, Hứa Minh Phong thật sự đang qua lại với cô gái này, nhưng từ khi Vu Nặc trở về thì anh ta liền chia tay, không ngờ rằng cô ta lại mang theo cái bụng bầu mà xuất hiện ở đây!
"Lệ Sa, đừng đùa chứ, lúc chúng ta ở cùng nhau, tôi tuyệt đối không cho cô cơ hội mà mang thai, mau mang theo dã chủng của cô mà cút khỏi nơi này đi!" Trong mắt Hứa Minh Phong lộ rõ vẻ giận dữ, Vu Nặc đã không kiềm chế nổi mà khóc rống lên, mấy ngày trước cô ấy cũng nhận được ảnh chụp Hứa Minh Phong ôm ấp người phụ nữ khác, mà người phụ nữ trong tấm ảnh đúng là cô gái trước mặt, người gửi ảnh chụp cho cô ấy chính là Hứa Minh Nhân!
Cô ấy vẫn luôn tự nhủ mình đừng để ý đến những điều này, tính cách của Hứa Minh Phong thế nào, cô ấy đã hiểu rõ, cho nên cô ấy mới đốt sạch những bức ảnh kia, không ngờ rằng họ lại cùng nhau xuất hiện ở đây. Hiện giờ Vu Nặc cảm thấy ngay cả Hứa Minh Nhân cũng đáng sợ như vậy, cô ấy cũng không biết mình nên tin ai?
"Anh đã quên rằng lần cuối cùng chúng ta ở cùng nhau, anh không dùng bất kỳ biện pháp bảo hộ nào sao? Nếu không tin, anh có thể đợi đến khi em sinh con xong thì làm xét nghiệm DNA, Phong, nó thật sự là con anh..." Lệ Sa giả vờ che mặt khóc, bàn tay kia lại cố ý đặt lên cái bụng đã hơi nhô ra, đám người dự hôn lễ đã bị chuyện này làm cho náo loạn, Hứa Minh Dịch thấy thế thì vội vàng giao Tâm Nhi cho Hứa Tâm Lam, anh ta khôn khéo ổn định lại tình hình để khách khứa lui ra, Vận Nhi muốn ở lại nhưng Âu Thừa Duẫn lại nói, cho dù cô có ở lại thì cũng không giúp được gì, đây là chuyện nhà người ta, sau đó anh dẫn cô đi ra khỏi nhà thờ.
"Âu Thừa Duẫn, anh nói xem, những gì cô gái kia nói là sự thật sao?" Vận Nhi cảm thấy rất phiền muộn.
Âu Thừa Duẫn đè cửa kính xe xuống để không khí thoáng đãng hơn một chút, nghe Vận Nhi nói vậy thì biết rõ cô gái ngốc nghếch này lại đang nghĩ ngợi linh tinh rồi.
Vận Nhi đột nhiên thấy sợ hãi, nghiêng đầu nhìn Âu Thừa Duẫn: "Đến lúc chúng ta kết hôn, nếu cũng có một người phụ nữ mang theo đứa bé xuất hiện, anh sẽ làm sao?"
"Anh đâu phải là chưa từng thấy qua!" Vận Nhi xoay người đứng trước gương, nhìn thấy trong gương là một cô gái xinh xắn dịu dàng, môi hồng răng trắng, vừa nhìn đã khiến người khác yêu mến.
Vận Nhi là đang nhắc nhở anh rằng hai người đã từng kết hôn một lần rồi.
Lần đó, họ đều đã để lại thời khắc đẹp nhất trong lòng nhau, nhưng đó lại là một cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Âu Thừa Duẫn đi lên trước, từ phía sau vòng tay ra ôm lấy eo cô, vuốt vuốt sợi tóc bên tai cô, nói: "Vì anh mà mặc áo cưới một lần nữa, được không?"
Chỉ một lần này nữa thôi, cho đến cuối đời!
Đời này của Âu Thừa Duẫn, không phải là Tô Vận Nhi thì không cưới! d.đ.l.q.đ
"Đi thôi, sắp đến giờ rồi!" Vận Nhi cười lộ ra má lúm đồng tiền, xoay người kéo cánh tay Âu Thừa Duẫn. Anh mặc một bộ tây trang màu trắng, không chỉ nhìn rất đẹp trai mà còn có vẻ vô cùng tao nhã. Vận Nhi biết anh rất ưu tú, mấy lần anh cầu hôn, cô đều chỉ cười mà không đáp, đợi hôn lễ của chị Vu Nặc kết thúc, cô nghĩ cũng đến lúc cô nên gật đầu rồi.
Âu Thừa Duẫn không phải là một người nhẫn nại, thế nhưng anh lại vô cùng kiên nhẫn đối với cô, làm sao cô có thể không cảm động?
Lúc Vận Nhi và Âu Thừa Duẫn lần lượt đi vào nhà thờ, tất cả khách mời đều nhìn về phía hai người, cứ như thể nhân vật chính của hôn lễ hôm nay là hai người họ, tuấn nam mĩ nữ, một cặp đẹp đôi như vậy khiến không ai nhận ra rằng, họ chính là tổng giám đốc SK và tam tiểu thư nhà họ Tô đã ly hôn hai năm trước.
Âu Thừa Duẫn đã quen với những buổi tiệc xã giao, rất vui vẻ mỉm cười chào hỏi mọi người, nhưng đây là lần đầu tiên Vận Nhi xuất hiện bên cạnh anh trước mặt nhiều người như vậy, cho nên trong lòng cô rất căng thẳng, nắm chặt lấy tay anh, Âu Thừa Duẫn lại dịu dàng che chở cô trong lòng.
Lúc tiếng chuông hạnh phúc vang lên, đôi vợ chồng son chậm rãi đi vào theo tấm thảm đỏ trải dài, Vu Nặc mặc một chiếc áo cưới lộng lẫy, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời, Vận Nhi tươi cười chúc phúc cho cô ấy. Hứa Minh Phong mặc bộ lễ phục chú rể màu trắng, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, đi theo phía sau họ là Tâm Nhi làm nhiệm vụ của tiểu hoa đồng, lúc này quả thật là thời khắc vô cùng hạnh phúc.
Ở trong đám người, Vận Nhi cũng nhìn thấy Hứa Tâm Lam đang mỉm cười với cô, Vận Nhi khẽ gật đầu với cô ấy, nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của cô ấy thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là hôn lễ này lại không trọn vẹn, bởi vì lúc mục sư đọc xong diễn văn, Hứa Minh Phong gần như lập tức thốt ra ba chữ "Tôi đồng ý!" thì lại bị một giọng nói khác ở ngoài đại sảnh đột ngột cắt ngang: "Hứa Minh Phong, em không thể cưới cô ấy!"
Giọng nói khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc này là của Hứa Minh Nhân. diễn!đàn@lê#quý$đôn
"Minh Nhân, đừng quấy rối!" Hứa lão gia nghiêm giọng quát, ngăn Hứa Minh Nhân đang xông vào bên trong. Anh ta biến mất một thời gian dài, lại đột nhiên xuất hiện giữa hôn lễ, ánh mắt Vu Nặc tránh né, Hứa Minh Phong lập tức tiến lên che chở cho cô ấy, ánh mắt nhìn thẳng vào Hứa Minh Nhân đang đi đến. Hứa Tâm Lam cũng lo lắng, vội chạy tới sau lưng Hứa Minh Nhân, nhỏ giọng nói: "Anh cả, có chuyện gì thì đợi hôn lễ kết thúc rồi hẵng nói!"
Trên mặt Hứa Minh Nhân có vẻ vô cùng kiên định, đẩy cánh tay đang vươn ra của Hứa Tâm Lam, bình tĩnh quay sang nói với cha mình: "Cha, con hiểu rõ con muốn làm cái gì, nếu con nói hết những lời này mà Vu Nặc vẫn muốn gả cho Minh Phong, vậy thì con sẽ rời đi!"
Vu Nặc dường như đã biết sau đây sẽ xảy ra chuyện gì, cả người mềm nhũn, gần như đứng không vững nữa, Hứa Minh Phong ôm cô ấy vào lòng, cô ấy vẫn không có cảm giác an toàn.
"Chị Nặc Nặc..." Vận Nhi nhìn thấy sắc mặt đau buồn của cô ấy thì định tiến lên, vừa đưa chân ra thì đã bị Âu Thừa Duẫn kéo lại, bàn tay to của anh đặt lên eo cô, nhìn cô với ánh mắt phản đối, lúc này Vận Nhi mới thu chân lại, vẫn cảm thấy sốt ruột thay bọn họ.
"Anh cả, anh là đến chúc phúc cho em và Nặc Nhi phải không?" Trên mặt Hứa Minh Phong là một nụ cười yếu ớt, không biết từ lúc nào, anh ta đã không còn vẻ mặt cười cợt không đứng đắn nữa.
Hứa Minh Phong giữ lấy Vu Nặc xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, màu trắng kia khiến Hứa Minh Nhân cực kỳ chói mắt.
"Minh Phong, em thật sự có thể buông tha cho cả một khu rừng mà cưới cô ấy sao?" Hứa Minh Nhân nói xong, trong ánh mắt có chút khinh thường chế giễu, Vu Nặc là một cô gái tốt đẹp như thế, em trai của anh ta không thể xứng với cô ấy.
"Anh cả, anh nói vậy là có ý gì?" Hứa Minh Phong nghe ra ý khiêu khích của anh ta, không cách nào hiểu nổi, tại sao người anh cả vẫn luôn trầm lặng ít nói lại có thể nhìn mình với ánh mắt như thế.
Hứa Minh Nhân khẽ cười một tiếng, đột nhiên nghiêng người, phía sau anh ta là một bóng người mặc áo trắng.
"Cô..." Hứa Minh Phong nhìn thấy người vừa đến thì lập tức đổi sắc mặt, mà Vu Nặc nhìn thấy cô gái kia thì lập tức đẩy Hứa Minh Phong ra, không kìm được mà chảy nước mắt. d~đ~l~q~đ
Tâm Nhi đang được Hứa Minh Dịch ôm trong ngực nhìn thấy Vu Nặc khóc thì cũng ầm ĩ đòi mẹ.
Người tinh mắt đều có thể nhìn ra cô gái trước mặt là phụ nữ có thai, mà cô ta chính là một trong những cô gái đã qua lại với Hứa Minh Phong.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái lộ ra vẻ đáng thương không tương xứng với diện mạo, lúc đi đến trước mặt Hứa Minh Phong thì cô ta khóc lên: "Phong, tại sao anh lại có thể kết hôn với người phụ nữ này? Đây mới là lý do anh chia tay với em phải không? Nhưng mà em cũng đã mang thai con của anh, đã được bốn tháng rồi!"
Trước khi gặp lại Vu Nặc, Hứa Minh Phong thật sự đang qua lại với cô gái này, nhưng từ khi Vu Nặc trở về thì anh ta liền chia tay, không ngờ rằng cô ta lại mang theo cái bụng bầu mà xuất hiện ở đây!
"Lệ Sa, đừng đùa chứ, lúc chúng ta ở cùng nhau, tôi tuyệt đối không cho cô cơ hội mà mang thai, mau mang theo dã chủng của cô mà cút khỏi nơi này đi!" Trong mắt Hứa Minh Phong lộ rõ vẻ giận dữ, Vu Nặc đã không kiềm chế nổi mà khóc rống lên, mấy ngày trước cô ấy cũng nhận được ảnh chụp Hứa Minh Phong ôm ấp người phụ nữ khác, mà người phụ nữ trong tấm ảnh đúng là cô gái trước mặt, người gửi ảnh chụp cho cô ấy chính là Hứa Minh Nhân!
Cô ấy vẫn luôn tự nhủ mình đừng để ý đến những điều này, tính cách của Hứa Minh Phong thế nào, cô ấy đã hiểu rõ, cho nên cô ấy mới đốt sạch những bức ảnh kia, không ngờ rằng họ lại cùng nhau xuất hiện ở đây. Hiện giờ Vu Nặc cảm thấy ngay cả Hứa Minh Nhân cũng đáng sợ như vậy, cô ấy cũng không biết mình nên tin ai?
"Anh đã quên rằng lần cuối cùng chúng ta ở cùng nhau, anh không dùng bất kỳ biện pháp bảo hộ nào sao? Nếu không tin, anh có thể đợi đến khi em sinh con xong thì làm xét nghiệm DNA, Phong, nó thật sự là con anh..." Lệ Sa giả vờ che mặt khóc, bàn tay kia lại cố ý đặt lên cái bụng đã hơi nhô ra, đám người dự hôn lễ đã bị chuyện này làm cho náo loạn, Hứa Minh Dịch thấy thế thì vội vàng giao Tâm Nhi cho Hứa Tâm Lam, anh ta khôn khéo ổn định lại tình hình để khách khứa lui ra, Vận Nhi muốn ở lại nhưng Âu Thừa Duẫn lại nói, cho dù cô có ở lại thì cũng không giúp được gì, đây là chuyện nhà người ta, sau đó anh dẫn cô đi ra khỏi nhà thờ.
"Âu Thừa Duẫn, anh nói xem, những gì cô gái kia nói là sự thật sao?" Vận Nhi cảm thấy rất phiền muộn.
Âu Thừa Duẫn đè cửa kính xe xuống để không khí thoáng đãng hơn một chút, nghe Vận Nhi nói vậy thì biết rõ cô gái ngốc nghếch này lại đang nghĩ ngợi linh tinh rồi.
Vận Nhi đột nhiên thấy sợ hãi, nghiêng đầu nhìn Âu Thừa Duẫn: "Đến lúc chúng ta kết hôn, nếu cũng có một người phụ nữ mang theo đứa bé xuất hiện, anh sẽ làm sao?"