Editor: Linh Vũ
"Ngậm miệng!" Mễ Na đột nhiên mất hết lý trí, dùng đôi giày cao gót của mình đá lên bụng, lên ngực, lên đùi của Vận Nhi. Vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì mà trong mắt Âu Thừa Duẫn chỉ có người phụ nữ này!
Chỉ cần người phụ nữ này không còn, cô ta sẽ lại là bảo bối được anh nâng niu trong lòng bàn tay.
"Mễ Na, cô điên rồi, trả con bé lại cho tôi, tôi đồng ý sẽ bỏ qua cho cô, cô có biết bắt cóc là phạm pháp không hả?" Tiếng nói của Vận Nhi bị tiếng bạt tai của cô ta át đi. Trước giờ da thịt cô chưa từng chịu tổn hại gì, cho dù hai năm qua trong lòng đau khổ, thì nỗi khổ đó cũng không sánh bằng cơn đau lúc này. Mễ Na oán hận, giật lấy tóc cô, đập đầu cô vào cây cột, thấy cô vẫn chưa chịu khuất phục thì lại càng điên tiết, dựa vào đâu mà Tô Vận Nhi lại cứ cao ngạo như vậy!
Cô ta muốn hủy hoại Tô Vận Nhi này!
Hai ngày nay Âu Thừa Duẫn sống không bằng chết, hai ngày còn dài hơn cả hai năm, ít nhất, hai năm trước anh biết rõ cô đang ở nơi nào đó trên thế giới này, nhưng mà hiện tại, cái cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Lúc Tín đưa manh mối ra trước mặt anh, Âu Thừa Duẫn phát hiện ra bàn tay mình run lên không ngừng, anh ở trên thương trường trăm trận trăm thắng, thế mà cũng có lúc cảm thấy sợ hãi như bây giờ.
"Người tài xế hôm đó nói rằng phu nhân xuống xe ở bệnh viện Phạm thị, sau đó vẫn chưa đi ra ngoài!" Trong đầu Âu Thừa Duẫn cũng đã có dự cảm, có thể khiến cho Vận Nhi không có chút phòng bị nào thì chỉ có thể là người nhà họ Tô.
Người phụ nữ chết tiệt kia, nếu để anh biết là cô ta đã đụng đến Vận Nhi thì anh sẽ đích thân vặn gãy cổ cô ta!
Ngay lúc Âu Thừa Duẫn dời mục tiêu tìm kiếm sang bệnh viện thì nhận được một cuộc điện thoại, ban đầu anh không có ý định nghe máy, nhưng nghĩ đến chuyện bây giờ Vận Nhi đang mất tích, anh lại hơi do dự, chọn tiếp nhận cuộc gọi.
"Thừa Duẫn, nếu Tô Vận Nhi không còn, có phải là anh sẽ cưới em không?" Âu Thừa Duẫn lúc đầu còn chưa nghe ra là giọng của ai, thế nhưng lúc anh nghe đến giọng điệu run rẩy của người kia thì vội vàng lên tiếng: "Mễ Na?" d~đ~l~q~đ
"Vận Nhi bị cô đưa đi rồi hả?" Âu Thừa Duẫn gần như đang nổi trận lôi đình. Người phụ nữ không biết sống chết này, lại còn dám nghĩ đến chuyện dùng Vận Nhi để đe dọa anh, chẳng lẽ cô ta không biết rằng anh hận nhất chính là phụ nữ giở thủ đoạn với anh sao?
"Anh đau lòng rồi sao?" Mễ Na nghe thấy Âu Thừa Duẫn vừa mở miệng đã hỏi đến Vận Nhi, giọng điệu nóng lòng, sốt ruột như vậy, cô ta tức đến mức muốn bóp chết Tô Vận Nhi, nhưng cô ta không thể để cô được hời như thế được, cô ta muốn cô phải nếm mùi khổ sở.
"Nói, cô đưa Vận Nhi đi đâu rồi? Không muốn chết thì mau nói thật!" Âu Thừa Duẫn đã đứng lên cầm chìa khóa xe, vội vàng đi đến bãi đậu xe. Phụ nữ điên lên thì cái gì cũng dám làm, anh rất sợ Vận Nhi sẽ bị thương, xem ra là lúc trước anh nhân từ quá rồi, cho nên mới không giải quyết triệt để người phụ nữ kia.
"A, không ngờ anh lại tuyệt tình như vậy, Âu Thừa Duẫn, em nói cho anh biết, trước đây anh đối xử với em thế nào, hôm nay em sẽ trả lại toàn bộ trên người Tô Vận Nhi. Không phải là anh rất yêu cô ta sao? Em lại cứ muốn nhìn xem, nếu người khác đụng đến cô ta rồi, anh có còn cần cô ta nữa hay không?"
Tiếng cười của Mễ Na như thể ngòi thuốc nổ làm nổ tung suy nghĩ của Âu Thừa Duẫn, anh vội đến mức ngay cả thở cũng không thở kịp.
"Cô dám đụng đến một ngón tay của cô ấy, tôi sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn!" Âu Thừa Duẫn nói lời này tuyệt đối không phải là nói đùa, đụng đến anh thì không sao, nhưng anh không thể chịu được người khác đụng đến Vận Nhi của anh.
"Ha ha ha, Âu Thừa Duẫn, cho dù em có chết thì cũng phải kéo anh chôn cùng!" Tiếng cười của Mễ Na không ngừng vang vọng bên tai Âu Thừa Duẫn, anh đã ngồi lên xe, dựa theo định vị di động để tìm kiếm vị trí của đối phương, nhưng Mễ Na cũng chẳng phải dạng ngu ngốc, nếu cô ta đã muốn đối đầu với Âu Thừa Duẫn thì đương nhiên là đã có chuẩn bị kỹ càng.
"Cô muốn cái gì? Cho dù là điều kiện gì tôi cũng sẽ đáp ứng cô!" Âu Thừa Duẫn biết cứ kéo dài như thế này không phải là cách, anh áp dụng biện pháp mềm mỏng, chỉ cần cô ta không đụng đến Vận Nhi, anh có thể thỏa mãn tất cả mọi điều kiện của cô ta, bởi vì anh không thể lấy Vận Nhi ra mà mạo hiểm. diễn@đàn$lê%quý!đôn
"Âu Thừa Duẫn, em đâu có dễ bị anh gạt như vậy, cho anh nửa giờ, mang theo năm trăm ngàn đến đây, nếu anh không tìm được em thì cứ chờ mà nhặt xác Tô Vận Nhi đi!" Mễ Na hung hăng nói xong thì liền tắt điện thoại, cô ta biết, với thủ đoạn và năng lực kinh người của Âu Thừa Duẫn, từ nội thành đuổi đến đây nhanh nhất cũng phải một giờ, chờ đến khi anh tìm được tới đây thì Tô Vận Nhi cũng xong đời rồi.
Anh đã từng cho cô ta cả danh lẫn lợi, bây giờ cô ta không còn cái gì, cô ta muốn giành lại cả anh lẫn những thứ đã mất.
"Tiêu Trác, giúp tớ một chút được không?" Âu Thừa Duẫn lướt qua mấy cái tên trong danh bạ, cuối cùng nhìn đến cái tên Triêu Trác, lúc anh ta nhận được điện thoại của Âu Thừa Duẫn thì ngây ra một lúc, lát sau mới hoàn toàn tỉnh táo. Ánh mắt Âu Thừa Duẫn rực lửa, nhìn thẳng phía trước đầy căm hận.
"Mấy người các người có thể bắt đầu rồi, xong chuyện, tôi sẽ cho các người 500 vạn!" Chính là vì Mễ Na ra giá cao nên mới có thể tìm được mấy tên cướp chuyên nghiệp, để bọn họ kéo Vận Nhi tới nơi hẻo lánh người không biết, quỷ không hay này. Cô ta cũng muốn cảm ơn Tô Ân Huệ đã hỗ trợ một tay.
Mấy cặp mắt như sói đói đã sớm để ý đến Vận Nhi, Vận Nhi vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi, trong lúc bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ lại có con mồi miễn phí đưa đến tận miệng như thế, đương nhiên bọn họ chẳng dại dột gì mà từ chối, cho nên khi Mễ Na cười âm hiểm đẩy Vận Nhi đến trước mặt bọn họ, Vận Nhi lập tức hét lên sợ hãi, tìm cách chạy trốn.
"Đừng, đừng đụng đến tôi! Mễ Na, cô điên rồi, mau thả tôi ra!" Bốn cặp mắt vẫn đang chĩa thẳng vào cô, trong mắt đậm lửa tình dục, Vận Nhi hiểu rõ ánh mắt đó là có ý gì, bọn họ nhìn như thể muốn xé rách toàn bộ quần áo trên người cô, cô chỉ cảm thấy bọn họ càng ngày càng tiến lại gần mình.
Thừa Duẫn, anh đang ở đâu? Sao anh lại không tới cứu em?
Vận Nhi khóc không ra nước mắt, khi những người đàn ông kia tiến đến ngay trước mặt cô, Vận Nhi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
"Cô bé này con mẹ nó ngoan ngoãn một chút, ông đây còn chưa vội đâu!" Người đàn ông có vẻ ngoài bỉ ổi dùng một tay kéo Vận Nhi, cả người Vận Nhi chịu không nổi, ngay khi ngã vào trong ngực hắn ta, cô theo trực giác mà muốn nôn ra. Ngoại trừ Âu Thừa Duẫn, sự đụng chạm của những người đàn ông khác đều khiến cô cảm thấy ghê tởm.
"Anh Tinh, anh có cảm thấy cô bé này rất giống người đàn bà Hướng Chỉ Lan đó không?" Đột nhiên có một giọng nói hơi lạnh lẽo truyền đến từ đằng sau, Vận Nhi nghe được cái tên quen thuộc kia thì run rẩy một hồi, mà người đàn ông kia nhìn thấy cô như vậy thì động tác cũng dừng lại.
Hắn ta cẩn thận nhìn chằm chằm Vận Nhi, phát hiện ra khuôn mặt cô thật sự rất giống với đối tượng của nhiệm vụ mà bọn họ nhận được 22 năm về trước.
"Các người là ai? Tại sao lại biết mẹ tôi?" Thân thể Vận Nhi mềm nhũn, ngã nhào ra mặt đất lạnh buốt, hai mắt mông lung nhìn chằm chằm vào bọn họ.
"Cô là con gái của Hướng Chỉ Lan?" Người phụ nữ Hướng Chỉ Lan kia, cho dù chỉ là đối tượng của một nhiệm vụ nhưng cũng để lại ấn tượng rất sâu đậm đối với bọn họ.
Năm đó Kiều Sa vung ra một số tiền lớn để thuê người làm nhục Hướng Chỉ Lan, mà người được thuê chính là bốn người bọn họ.
Bởi vì lúc trước Kiều Sa không nói rõ là đã thuê ai ra tay, cho nên không ai biết rõ chân tướng của vụ cưỡng hiếp đó...
Nhưng không có ai ngờ rằng, người phụ nữ xinh đẹp kia đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho bốn người bọn họ, một người phụ nữ như Hướng Chỉ Lan, xinh đẹp nhưng không yếu ớt, vừa liếc mắt một cái đã khiến bọn họ nhớ kỹ.
Vận Nhi gật đầu, toàn bộ biểu cảm cứng ngắc của cô đều bị thu vào trong mắt người đàn ông được gọi là anh Tinh đó. Hắn ta không hề nghĩ rằng 22 năm sau lại có thể gặp được con gái của người phụ nữ năm đó, vì vậy nụ cười trên mặt hắn ta lại càng trở nên tục tĩu. d.đ.l.q.đ
Hắn ta vội vàng muốn bổ nhào vào người Vận Nhi, Vận Nhi giãy đạp, không ngừng lùi về phía sau, cho đến tận lúc không lui được nữa mới thôi, lại phát hiện ra ánh mắt người đàn ông đang nhìn cô có thêm mấy phần tà ác.
"Thật không hổ là mẹ con, mùi vị của mẹ mày, đến bây giờ tao vẫn còn nhớ rõ!" Hắn ta cũng không biết vụ cưỡng hiếp năm đó đã khiến cho Hướng Chỉ Lan mang thai, không biết Vận Nhi trước mặt mình chính là đứa bé được tạo nên từ cái đêm kia.
Nhưng lúc ba đôi mắt thèm khát đang nhìn chằm chằm vào Vận Nhi thì lại có một đôi mắt khác có vẻ bình tĩnh hơn, thậm chí lúc nhìn thấy vẻ sợ hãi của Vận Nhi thì ánh mắt đó lại lộ ra chút đau lòng.
Cô gái này nhìn qua cũng mới chỉ hơn hai mươi tuổi, không hiểu sao trong lòng hắn ta lại nổi lên chút cảm giác đau đớn.
"Tại sao các người lại biết mẹ tôi?" Vận Nhi sợ hãi vòng hai tay ôm lấy người mình, nhìn tình cảnh trước mắt, thậm chí cô còn có ý nghĩ muốn chết. Cô không thể để bọn họ đụng vào người cô được, cô không muốn có lỗi với Thừa Duẫn.
"Ha ha, con nhóc này, mày có muốn biết năm đó mẹ mày đã rên rỉ dưới thân anh đây như thế nào không? Tao sẽ cho mày được thể nghiệm!" Anh Tinh vội vàng cởi đồ trên người, giữa tiếng ồn ào của mấy người kia, Vận Nhi vội vàng bổ nhào sang chỗ khác.
"Không, các người nói dối, đừng có đụng vào tôi..." Vận Nhi bật khóc, cô muốn ngăn cản những người đàn ông kia, tuổi của hắn ta thậm chí còn đủ để làm cha cô, sao hắn ta lại có thể nảy sinh cái ý nghĩ xấu xa đó với cô, tại sao, tại sao hắn ta lại nói Hướng Chỉ Lan rên rỉ dưới người hắn ta, chẳng lẽ mẹ của cô lại ở cùng mấy kẻ súc sinh này sao?
Hướng Chỉ Lan ở trong cảm nhận của Vận Nhi không phải là người phụ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng, cô tuyệt đối không tin!
Vận Nhi càng vùng vẫy, hắn ta lại càng ra sức xé rách quần áo cô. Lúc toàn bộ quần áo trên người cô bị cởi sạch, ánh mắt nhuộm đầy sắc dục của hắn ta nhìn chằm chằm lên thân thể đẹp đẽ của Vận Nhi.
"Hu hu hu, đừng đụng vào tôi, Thừa Duẫn, cứu em..." Cổ họng khàn đặc của Vận Nhi rốt cuộc cũng phát ra chút âm thanh cầu cứu, lúc cô nghe tiếng quần áo mình bị xé rách, lòng cô trở nên chết lặng.
Nếu cô không còn sạch sẽ, cô cũng không còn mặt mũi mà sống sót nữa, nhưng mà cô lại không nỡ, không nỡ rời bỏ Thừa Duẫn của cô, lúc này cô còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh lúc dỗ dành cô, cái dáng vẻ đó khiến cô say mê cỡ nào...
"Cô nhóc à, năm đó Hướng Chỉ Lan nằm trong lòng chúng tao, lát nữa mày cũng sẽ có thể cảm nhận được cái loại cảm giác dục tiên dục tử đó..." Tiếng động ầm ĩ truyền đến bên tai Vận Nhi, rốt cuộc cô cũng không nghe được gì nữa rồi...
"Ngậm miệng!" Mễ Na đột nhiên mất hết lý trí, dùng đôi giày cao gót của mình đá lên bụng, lên ngực, lên đùi của Vận Nhi. Vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì mà trong mắt Âu Thừa Duẫn chỉ có người phụ nữ này!
Chỉ cần người phụ nữ này không còn, cô ta sẽ lại là bảo bối được anh nâng niu trong lòng bàn tay.
"Mễ Na, cô điên rồi, trả con bé lại cho tôi, tôi đồng ý sẽ bỏ qua cho cô, cô có biết bắt cóc là phạm pháp không hả?" Tiếng nói của Vận Nhi bị tiếng bạt tai của cô ta át đi. Trước giờ da thịt cô chưa từng chịu tổn hại gì, cho dù hai năm qua trong lòng đau khổ, thì nỗi khổ đó cũng không sánh bằng cơn đau lúc này. Mễ Na oán hận, giật lấy tóc cô, đập đầu cô vào cây cột, thấy cô vẫn chưa chịu khuất phục thì lại càng điên tiết, dựa vào đâu mà Tô Vận Nhi lại cứ cao ngạo như vậy!
Cô ta muốn hủy hoại Tô Vận Nhi này!
Hai ngày nay Âu Thừa Duẫn sống không bằng chết, hai ngày còn dài hơn cả hai năm, ít nhất, hai năm trước anh biết rõ cô đang ở nơi nào đó trên thế giới này, nhưng mà hiện tại, cái cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Lúc Tín đưa manh mối ra trước mặt anh, Âu Thừa Duẫn phát hiện ra bàn tay mình run lên không ngừng, anh ở trên thương trường trăm trận trăm thắng, thế mà cũng có lúc cảm thấy sợ hãi như bây giờ.
"Người tài xế hôm đó nói rằng phu nhân xuống xe ở bệnh viện Phạm thị, sau đó vẫn chưa đi ra ngoài!" Trong đầu Âu Thừa Duẫn cũng đã có dự cảm, có thể khiến cho Vận Nhi không có chút phòng bị nào thì chỉ có thể là người nhà họ Tô.
Người phụ nữ chết tiệt kia, nếu để anh biết là cô ta đã đụng đến Vận Nhi thì anh sẽ đích thân vặn gãy cổ cô ta!
Ngay lúc Âu Thừa Duẫn dời mục tiêu tìm kiếm sang bệnh viện thì nhận được một cuộc điện thoại, ban đầu anh không có ý định nghe máy, nhưng nghĩ đến chuyện bây giờ Vận Nhi đang mất tích, anh lại hơi do dự, chọn tiếp nhận cuộc gọi.
"Thừa Duẫn, nếu Tô Vận Nhi không còn, có phải là anh sẽ cưới em không?" Âu Thừa Duẫn lúc đầu còn chưa nghe ra là giọng của ai, thế nhưng lúc anh nghe đến giọng điệu run rẩy của người kia thì vội vàng lên tiếng: "Mễ Na?" d~đ~l~q~đ
"Vận Nhi bị cô đưa đi rồi hả?" Âu Thừa Duẫn gần như đang nổi trận lôi đình. Người phụ nữ không biết sống chết này, lại còn dám nghĩ đến chuyện dùng Vận Nhi để đe dọa anh, chẳng lẽ cô ta không biết rằng anh hận nhất chính là phụ nữ giở thủ đoạn với anh sao?
"Anh đau lòng rồi sao?" Mễ Na nghe thấy Âu Thừa Duẫn vừa mở miệng đã hỏi đến Vận Nhi, giọng điệu nóng lòng, sốt ruột như vậy, cô ta tức đến mức muốn bóp chết Tô Vận Nhi, nhưng cô ta không thể để cô được hời như thế được, cô ta muốn cô phải nếm mùi khổ sở.
"Nói, cô đưa Vận Nhi đi đâu rồi? Không muốn chết thì mau nói thật!" Âu Thừa Duẫn đã đứng lên cầm chìa khóa xe, vội vàng đi đến bãi đậu xe. Phụ nữ điên lên thì cái gì cũng dám làm, anh rất sợ Vận Nhi sẽ bị thương, xem ra là lúc trước anh nhân từ quá rồi, cho nên mới không giải quyết triệt để người phụ nữ kia.
"A, không ngờ anh lại tuyệt tình như vậy, Âu Thừa Duẫn, em nói cho anh biết, trước đây anh đối xử với em thế nào, hôm nay em sẽ trả lại toàn bộ trên người Tô Vận Nhi. Không phải là anh rất yêu cô ta sao? Em lại cứ muốn nhìn xem, nếu người khác đụng đến cô ta rồi, anh có còn cần cô ta nữa hay không?"
Tiếng cười của Mễ Na như thể ngòi thuốc nổ làm nổ tung suy nghĩ của Âu Thừa Duẫn, anh vội đến mức ngay cả thở cũng không thở kịp.
"Cô dám đụng đến một ngón tay của cô ấy, tôi sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn!" Âu Thừa Duẫn nói lời này tuyệt đối không phải là nói đùa, đụng đến anh thì không sao, nhưng anh không thể chịu được người khác đụng đến Vận Nhi của anh.
"Ha ha ha, Âu Thừa Duẫn, cho dù em có chết thì cũng phải kéo anh chôn cùng!" Tiếng cười của Mễ Na không ngừng vang vọng bên tai Âu Thừa Duẫn, anh đã ngồi lên xe, dựa theo định vị di động để tìm kiếm vị trí của đối phương, nhưng Mễ Na cũng chẳng phải dạng ngu ngốc, nếu cô ta đã muốn đối đầu với Âu Thừa Duẫn thì đương nhiên là đã có chuẩn bị kỹ càng.
"Cô muốn cái gì? Cho dù là điều kiện gì tôi cũng sẽ đáp ứng cô!" Âu Thừa Duẫn biết cứ kéo dài như thế này không phải là cách, anh áp dụng biện pháp mềm mỏng, chỉ cần cô ta không đụng đến Vận Nhi, anh có thể thỏa mãn tất cả mọi điều kiện của cô ta, bởi vì anh không thể lấy Vận Nhi ra mà mạo hiểm. diễn@đàn$lê%quý!đôn
"Âu Thừa Duẫn, em đâu có dễ bị anh gạt như vậy, cho anh nửa giờ, mang theo năm trăm ngàn đến đây, nếu anh không tìm được em thì cứ chờ mà nhặt xác Tô Vận Nhi đi!" Mễ Na hung hăng nói xong thì liền tắt điện thoại, cô ta biết, với thủ đoạn và năng lực kinh người của Âu Thừa Duẫn, từ nội thành đuổi đến đây nhanh nhất cũng phải một giờ, chờ đến khi anh tìm được tới đây thì Tô Vận Nhi cũng xong đời rồi.
Anh đã từng cho cô ta cả danh lẫn lợi, bây giờ cô ta không còn cái gì, cô ta muốn giành lại cả anh lẫn những thứ đã mất.
"Tiêu Trác, giúp tớ một chút được không?" Âu Thừa Duẫn lướt qua mấy cái tên trong danh bạ, cuối cùng nhìn đến cái tên Triêu Trác, lúc anh ta nhận được điện thoại của Âu Thừa Duẫn thì ngây ra một lúc, lát sau mới hoàn toàn tỉnh táo. Ánh mắt Âu Thừa Duẫn rực lửa, nhìn thẳng phía trước đầy căm hận.
"Mấy người các người có thể bắt đầu rồi, xong chuyện, tôi sẽ cho các người 500 vạn!" Chính là vì Mễ Na ra giá cao nên mới có thể tìm được mấy tên cướp chuyên nghiệp, để bọn họ kéo Vận Nhi tới nơi hẻo lánh người không biết, quỷ không hay này. Cô ta cũng muốn cảm ơn Tô Ân Huệ đã hỗ trợ một tay.
Mấy cặp mắt như sói đói đã sớm để ý đến Vận Nhi, Vận Nhi vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi, trong lúc bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ lại có con mồi miễn phí đưa đến tận miệng như thế, đương nhiên bọn họ chẳng dại dột gì mà từ chối, cho nên khi Mễ Na cười âm hiểm đẩy Vận Nhi đến trước mặt bọn họ, Vận Nhi lập tức hét lên sợ hãi, tìm cách chạy trốn.
"Đừng, đừng đụng đến tôi! Mễ Na, cô điên rồi, mau thả tôi ra!" Bốn cặp mắt vẫn đang chĩa thẳng vào cô, trong mắt đậm lửa tình dục, Vận Nhi hiểu rõ ánh mắt đó là có ý gì, bọn họ nhìn như thể muốn xé rách toàn bộ quần áo trên người cô, cô chỉ cảm thấy bọn họ càng ngày càng tiến lại gần mình.
Thừa Duẫn, anh đang ở đâu? Sao anh lại không tới cứu em?
Vận Nhi khóc không ra nước mắt, khi những người đàn ông kia tiến đến ngay trước mặt cô, Vận Nhi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
"Cô bé này con mẹ nó ngoan ngoãn một chút, ông đây còn chưa vội đâu!" Người đàn ông có vẻ ngoài bỉ ổi dùng một tay kéo Vận Nhi, cả người Vận Nhi chịu không nổi, ngay khi ngã vào trong ngực hắn ta, cô theo trực giác mà muốn nôn ra. Ngoại trừ Âu Thừa Duẫn, sự đụng chạm của những người đàn ông khác đều khiến cô cảm thấy ghê tởm.
"Anh Tinh, anh có cảm thấy cô bé này rất giống người đàn bà Hướng Chỉ Lan đó không?" Đột nhiên có một giọng nói hơi lạnh lẽo truyền đến từ đằng sau, Vận Nhi nghe được cái tên quen thuộc kia thì run rẩy một hồi, mà người đàn ông kia nhìn thấy cô như vậy thì động tác cũng dừng lại.
Hắn ta cẩn thận nhìn chằm chằm Vận Nhi, phát hiện ra khuôn mặt cô thật sự rất giống với đối tượng của nhiệm vụ mà bọn họ nhận được 22 năm về trước.
"Các người là ai? Tại sao lại biết mẹ tôi?" Thân thể Vận Nhi mềm nhũn, ngã nhào ra mặt đất lạnh buốt, hai mắt mông lung nhìn chằm chằm vào bọn họ.
"Cô là con gái của Hướng Chỉ Lan?" Người phụ nữ Hướng Chỉ Lan kia, cho dù chỉ là đối tượng của một nhiệm vụ nhưng cũng để lại ấn tượng rất sâu đậm đối với bọn họ.
Năm đó Kiều Sa vung ra một số tiền lớn để thuê người làm nhục Hướng Chỉ Lan, mà người được thuê chính là bốn người bọn họ.
Bởi vì lúc trước Kiều Sa không nói rõ là đã thuê ai ra tay, cho nên không ai biết rõ chân tướng của vụ cưỡng hiếp đó...
Nhưng không có ai ngờ rằng, người phụ nữ xinh đẹp kia đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho bốn người bọn họ, một người phụ nữ như Hướng Chỉ Lan, xinh đẹp nhưng không yếu ớt, vừa liếc mắt một cái đã khiến bọn họ nhớ kỹ.
Vận Nhi gật đầu, toàn bộ biểu cảm cứng ngắc của cô đều bị thu vào trong mắt người đàn ông được gọi là anh Tinh đó. Hắn ta không hề nghĩ rằng 22 năm sau lại có thể gặp được con gái của người phụ nữ năm đó, vì vậy nụ cười trên mặt hắn ta lại càng trở nên tục tĩu. d.đ.l.q.đ
Hắn ta vội vàng muốn bổ nhào vào người Vận Nhi, Vận Nhi giãy đạp, không ngừng lùi về phía sau, cho đến tận lúc không lui được nữa mới thôi, lại phát hiện ra ánh mắt người đàn ông đang nhìn cô có thêm mấy phần tà ác.
"Thật không hổ là mẹ con, mùi vị của mẹ mày, đến bây giờ tao vẫn còn nhớ rõ!" Hắn ta cũng không biết vụ cưỡng hiếp năm đó đã khiến cho Hướng Chỉ Lan mang thai, không biết Vận Nhi trước mặt mình chính là đứa bé được tạo nên từ cái đêm kia.
Nhưng lúc ba đôi mắt thèm khát đang nhìn chằm chằm vào Vận Nhi thì lại có một đôi mắt khác có vẻ bình tĩnh hơn, thậm chí lúc nhìn thấy vẻ sợ hãi của Vận Nhi thì ánh mắt đó lại lộ ra chút đau lòng.
Cô gái này nhìn qua cũng mới chỉ hơn hai mươi tuổi, không hiểu sao trong lòng hắn ta lại nổi lên chút cảm giác đau đớn.
"Tại sao các người lại biết mẹ tôi?" Vận Nhi sợ hãi vòng hai tay ôm lấy người mình, nhìn tình cảnh trước mắt, thậm chí cô còn có ý nghĩ muốn chết. Cô không thể để bọn họ đụng vào người cô được, cô không muốn có lỗi với Thừa Duẫn.
"Ha ha, con nhóc này, mày có muốn biết năm đó mẹ mày đã rên rỉ dưới thân anh đây như thế nào không? Tao sẽ cho mày được thể nghiệm!" Anh Tinh vội vàng cởi đồ trên người, giữa tiếng ồn ào của mấy người kia, Vận Nhi vội vàng bổ nhào sang chỗ khác.
"Không, các người nói dối, đừng có đụng vào tôi..." Vận Nhi bật khóc, cô muốn ngăn cản những người đàn ông kia, tuổi của hắn ta thậm chí còn đủ để làm cha cô, sao hắn ta lại có thể nảy sinh cái ý nghĩ xấu xa đó với cô, tại sao, tại sao hắn ta lại nói Hướng Chỉ Lan rên rỉ dưới người hắn ta, chẳng lẽ mẹ của cô lại ở cùng mấy kẻ súc sinh này sao?
Hướng Chỉ Lan ở trong cảm nhận của Vận Nhi không phải là người phụ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng, cô tuyệt đối không tin!
Vận Nhi càng vùng vẫy, hắn ta lại càng ra sức xé rách quần áo cô. Lúc toàn bộ quần áo trên người cô bị cởi sạch, ánh mắt nhuộm đầy sắc dục của hắn ta nhìn chằm chằm lên thân thể đẹp đẽ của Vận Nhi.
"Hu hu hu, đừng đụng vào tôi, Thừa Duẫn, cứu em..." Cổ họng khàn đặc của Vận Nhi rốt cuộc cũng phát ra chút âm thanh cầu cứu, lúc cô nghe tiếng quần áo mình bị xé rách, lòng cô trở nên chết lặng.
Nếu cô không còn sạch sẽ, cô cũng không còn mặt mũi mà sống sót nữa, nhưng mà cô lại không nỡ, không nỡ rời bỏ Thừa Duẫn của cô, lúc này cô còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh lúc dỗ dành cô, cái dáng vẻ đó khiến cô say mê cỡ nào...
"Cô nhóc à, năm đó Hướng Chỉ Lan nằm trong lòng chúng tao, lát nữa mày cũng sẽ có thể cảm nhận được cái loại cảm giác dục tiên dục tử đó..." Tiếng động ầm ĩ truyền đến bên tai Vận Nhi, rốt cuộc cô cũng không nghe được gì nữa rồi...