Editor: Linh Vũ
Vận Nhi nhìn ra theo bóng dáng cao lớn của anh ta, đằng sau còn có một cô gái người lai vô cùng xinh đẹp đang nhìn bọn họ, Lôi Ân đột nhiên ngồi xổm xuống, ngón tay khua khua trước mặt Vận Nhi: "Nhìn em không được vui lắm, có thể nói cho anh biết vì sao không?" Vận Nhi thay đổi quá nhiều so với hai năm trước, vóc dáng cũng tiều tụy hơn nhiều, mặc dù không biết tại sao, nhưng Lôi Ân luôn có một loại cảm tình khó tả đối với cô gái Trung Quốc này. Cô đã từng cứu anh ta, cho nên nếu cô cần, anh ta nhất định sẽ gắng sức giúp cô!
"Đâu có, tôi rất tốt! Hình như bên đó có người đang chờ anh!" Vận Nhi hất cằm chỉ cô gái ở đằng xa, dường như cô ấy không được kiên nhẫn lắm, không ngừng chỉnh quần áo trên người, mái tóc gợn sóng xõa ra. Lôi Ân nhìn theo tầm mắt của cô, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng, anh ta đứng lên, vóc dáng cao lớn càng làm nổi bật dáng vẻ xinh đẹp của Vận Nhi đang ngồi trên xe lăn: "Nếu như cần thì có thể tìm anh!" Trước khi rời đi, Lôi Ân nhét cho cô một tấm danh thiếp, trên đó có số điện thoại của anh ta, đây là đặc quyền mà anh ta để lại cho Vận Nhi. Anh ta cũng không thể ở lại nơi này nữa, anh ta đã tìm được người anh ta muốn tìm rồi!
Lúc Âu Thừa Duẫn đi xuống thì nhìn thấy Vận Nhi đang ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cổng, anh cầm áo đến khoác lên người cô, Vận Nhi nhanh tay nhét tấm danh thiếp vào túi áo. d.đ.l.q.đ
"Sao tay em lại lạnh thế, hay là chúng ta đi vào đi!" Âu Thừa Duẫn nắm tay cô, cảm giác được cơ thể lạnh lẽo của cô. Lần này Vận Nhi không phản đối, để mặc cho Âu Thừa Duẫn ôm cô trở về phòng bệnh.
"Em muốn xuất viện!" Lúc Vận Nhi được anh thả xuống giường, tay cô vẫn ôm lấy cổ anh không chịu buông, Âu Thừa Duẫn liền ôm cả người cô vào lòng, lại cố gắng để không khiến cô bị đau. Hiện giờ cô giống như một món đồ sứ tinh xảo, không thể chịu bất kỳ tổn thương nào. Âu Thừa Duẫn cẩn thận ôm lấy cô, ân cần nói: "Không được, bây giờ thân thể em vẫn còn yếu, cứ ở thêm vài ngày nữa, nghe lời nhé!"
"Anh là đang quan tâm đến em hay là đang lo cho con?" Vận Nhi đột nhiên ngước mắt lên nhìn theo khuôn mặt tuấn tú của anh. Mấy ngày nay anh tiều tụy đi nhiều, thậm chí còn vì cô mà ngay cả công ty cũng không cần, không cho bất kỳ ai chạm đến cô, coi cô như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay. Vận Nhi cực kỳ sợ hãi cái cảm giác này, cô biết cô không nên như vậy.
"Em đang nói nhảm gì đấy, trong lòng anh, em và con đều quan trọng như nhau!" Âu Thừa Duẫn đưa ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô, chỉ có hôn cô thế này mới có thể giảm bớt cảm giác lo được lo mất trong lòng anh.
"Em có thể thỉnh cầu anh giúp đỡ một chuyện không?" Vận Nhi đột nhiên buông lỏng cánh tay đang bám trên cổ anh, chân co lại trên giường bệnh. Âu Thừa Duẫn lập tức tiến sát lại gần cô: "Em không cần thỉnh cầu, em muốn gì anh cũng có thể cho em!"
Đã nhiều ngày như vậy rồi, có lẽ cũng đủ rồi! diễn!đàn@lê#quý$đôn
Vận Nhi hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt, lúc mở mắt ra, hai con ngươi trở nên u ám, một tay cô chống ở đầu giường, tay còn lại đặt lên bụng mình, nhẹ giọng nói: "Có thể giúp em tìm cha không?"
"Cái gì?" Âu Thừa Duẫn cho rằng mình đã nghe nhầm, tại sao mọi chuyện đang êm đẹp cô lại đột nhiên nhắc đến thân thế của mình? Trước đây cô đã từng hỏi anh, khi ấy anh đã chọn giữ yên lặng, nhưng mà hiện giờ, không phải cô là vì chuyện này mà luôn không vui sao?
"Không thể sao? Với năng lực của anh, muốn tìm một người đâu phải là chuyện gì khó khăn?" Vận Nhi nhìn ánh mắt hỗn loạn của, nắm chặt tay lại, nhưng cô vẫn muốn chính tai mình nghe anh nói rõ.
"Được, chờ em khỏe lên rồi anh sẽ tìm giúp em, bây giờ em đừng kích động, cứ nằm xuống trước đã, được không?" Âu Thừa Duẫn là người đàn ông từng trải, đối với sự truy hỏi của Vận Nhi, anh có thể bình tĩnh mà hứa hẹn, bởi vì hiện tại, không có cái gì quan trọng hơn thân thể của cô.
"Không được!" Vận Nhi đẩy cánh tay của anh ra.
Sau khi tỉnh lại, cô luôn rất nghe lời, sự tùy hứng lúc này của cô khiến cho Âu Thừa Duẫn không dám đụng vào cô: "Được rồi, anh không đụng vào em, em tự nằm xuống đi, có chỗ nào không thoải mái không?"
"Ngày đó, Mễ Na tìm bốn người đến để xuống tay với em, anh có biết bọn họ đã nói những gì không?" Đôi mắt Vận Nhi mở lớn, Âu Thừa Duẫn trước giờ đều chưa từng sợ cái gì, cũng chỉ có lúc lo sẽ mất cô mới thấy sợ hãi như vậy. Lúc này, anh cảm thấy ánh mắt Vận Nhi vô cùng xa lạ, tại sao cô lại nhìn anh với ánh mắt như vậy?
"Vận Nhi, đừng có nghĩ tới những chuyện này!" Âu Thừa Duẫn hơi tức giận, anh đã cố không nhắc đến để không khiến cô đau lòng, vậy sao cô còn chủ động nhắc đến chuyện này?
"Bọn họ nói, năm đó mẹ em cũng bị bọn chúng cưỡng hiếp như vậy, là bị người ta bày mưu!" Trong ánh mắt trống rỗng của Vận Nhi không còn vẻ nhu nhược như trước đây, ngược lại lúc này cô cực kỳ bình tĩnh, cô nói ra những lời đó khiến Âu Thừa Duẫn hoảng hốt, anh lập tức tiến lên ôm chặt cô vào trong ngực: "Em đang nói gì vậy? Em đang nói bậy bạ gì vậy?" Những người đó, sao có thể là những người đó? d.đ.l.q.đ
"Anh không biết thật sao? Anh hẳn nên biết bọn họ từ lâu rồi mới đúng, có phải không? Những gì bọn họ nói có phải là sự thật không?" Vận Nhi vội vàng nắm chặt vạt áo của anh, muốn nghe được đáp án từ trong miệng anh, cho dù trong lòng cô đã hiểu rõ.
Cùng một chuyện đó, bọn họ còn muốn lặp lại chuyện đó với cô sao? Đúng là một đám không có nhân tính!
"Vận Nhi, bọn họ? Bọn họ là ai?" Âu Thừa Duẫn không muốn cô kích động nên đặt cô nằm xuống giường, hai tay đặt hai bên người cô. Vận Nhi không khóc cũng không nháo, nhưng dáng vẻ này lại càng làm anh lo lắng. Dù thế nào thì anh cũng không ngờ được rằng, mấy kẻ đã cưỡng hiếp Hướng Chỉ Lan năm đó lại là đám người được thuê để bắt cóc Vận Nhi. Anh đau đến mức hai mắt đỏ lựng lên đầy tơ máu.
"Anh nên đi hỏi mẹ anh đi, tại sao lại như vậy? Có phải thân phận của em rất hèn hạ hay không?" Vận Nhi nói hết toàn bộ những gì muốn nói, sau đó cảm thấy xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Đúng rồi, đối với anh, cô thật sự không thể ôm ấp hy vọng gì nữa rồi.
"Em không được nói như vậy, Vận Nhi, em chính là công chúa trong lòng anh, xin lỗi, anh xin lỗi, anh không nên giấu diếm em..." Lúc Âu Thừa Duẫn nhìn thấy ánh mắt chứa đầy oán hận của cô, trong lòng anh cực kỳ đau xót. Tại sao lại như vậy? Người tính không bằng trời tính, anh đã nghĩ sẽ giấu cô cả đời này, nhưng cuối cùng cô lại biết rõ sự thật, sao cô có thể chịu đựng được chuyện này chứ?
"Thì ra đều là sự thật, em đúng là đã xuất hiện trên đời như thế..." Rốt cuộc hai hàng nước mắt cũng rơi dài từ bên khóe mắt cô. Lúc này, tất cả những ảo tưởng mà cô luôn ôm ấp đều vỡ tan, cô thật sự tỉnh táo rồi, người đàn ông này, cô không với tới!
Khuôn mặt của Tần Hải và ánh mắt bỉ ổi của ba người đàn ông kia chợt thoáng qua trong đầu, Vận Nhi đột nhiên ngồi bật dậy, ôm đầu nhảy xuống giường. Cha đẻ của cô có thể chính là một người trong số bốn kẻ tội phạm cưỡng gian kia, còn cô là một đứa con hoang, con của một kẻ khốn nạn!
"Anh cút đi, đừng có đụng vào em!" Vận Nhi dùng hết sức lực mà đánh Âu Thừa Duẫn nhưng anh vẫn không nhúc nhích. Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Cô hận anh, hận Kiều Sa, hận mấy người đàn ông kia, lại càng hận Hướng Chỉ Lan, tại sao lại còn muốn sinh ra cô?
Vận Nhi nhìn ra theo bóng dáng cao lớn của anh ta, đằng sau còn có một cô gái người lai vô cùng xinh đẹp đang nhìn bọn họ, Lôi Ân đột nhiên ngồi xổm xuống, ngón tay khua khua trước mặt Vận Nhi: "Nhìn em không được vui lắm, có thể nói cho anh biết vì sao không?" Vận Nhi thay đổi quá nhiều so với hai năm trước, vóc dáng cũng tiều tụy hơn nhiều, mặc dù không biết tại sao, nhưng Lôi Ân luôn có một loại cảm tình khó tả đối với cô gái Trung Quốc này. Cô đã từng cứu anh ta, cho nên nếu cô cần, anh ta nhất định sẽ gắng sức giúp cô!
"Đâu có, tôi rất tốt! Hình như bên đó có người đang chờ anh!" Vận Nhi hất cằm chỉ cô gái ở đằng xa, dường như cô ấy không được kiên nhẫn lắm, không ngừng chỉnh quần áo trên người, mái tóc gợn sóng xõa ra. Lôi Ân nhìn theo tầm mắt của cô, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng, anh ta đứng lên, vóc dáng cao lớn càng làm nổi bật dáng vẻ xinh đẹp của Vận Nhi đang ngồi trên xe lăn: "Nếu như cần thì có thể tìm anh!" Trước khi rời đi, Lôi Ân nhét cho cô một tấm danh thiếp, trên đó có số điện thoại của anh ta, đây là đặc quyền mà anh ta để lại cho Vận Nhi. Anh ta cũng không thể ở lại nơi này nữa, anh ta đã tìm được người anh ta muốn tìm rồi!
Lúc Âu Thừa Duẫn đi xuống thì nhìn thấy Vận Nhi đang ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cổng, anh cầm áo đến khoác lên người cô, Vận Nhi nhanh tay nhét tấm danh thiếp vào túi áo. d.đ.l.q.đ
"Sao tay em lại lạnh thế, hay là chúng ta đi vào đi!" Âu Thừa Duẫn nắm tay cô, cảm giác được cơ thể lạnh lẽo của cô. Lần này Vận Nhi không phản đối, để mặc cho Âu Thừa Duẫn ôm cô trở về phòng bệnh.
"Em muốn xuất viện!" Lúc Vận Nhi được anh thả xuống giường, tay cô vẫn ôm lấy cổ anh không chịu buông, Âu Thừa Duẫn liền ôm cả người cô vào lòng, lại cố gắng để không khiến cô bị đau. Hiện giờ cô giống như một món đồ sứ tinh xảo, không thể chịu bất kỳ tổn thương nào. Âu Thừa Duẫn cẩn thận ôm lấy cô, ân cần nói: "Không được, bây giờ thân thể em vẫn còn yếu, cứ ở thêm vài ngày nữa, nghe lời nhé!"
"Anh là đang quan tâm đến em hay là đang lo cho con?" Vận Nhi đột nhiên ngước mắt lên nhìn theo khuôn mặt tuấn tú của anh. Mấy ngày nay anh tiều tụy đi nhiều, thậm chí còn vì cô mà ngay cả công ty cũng không cần, không cho bất kỳ ai chạm đến cô, coi cô như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay. Vận Nhi cực kỳ sợ hãi cái cảm giác này, cô biết cô không nên như vậy.
"Em đang nói nhảm gì đấy, trong lòng anh, em và con đều quan trọng như nhau!" Âu Thừa Duẫn đưa ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô, chỉ có hôn cô thế này mới có thể giảm bớt cảm giác lo được lo mất trong lòng anh.
"Em có thể thỉnh cầu anh giúp đỡ một chuyện không?" Vận Nhi đột nhiên buông lỏng cánh tay đang bám trên cổ anh, chân co lại trên giường bệnh. Âu Thừa Duẫn lập tức tiến sát lại gần cô: "Em không cần thỉnh cầu, em muốn gì anh cũng có thể cho em!"
Đã nhiều ngày như vậy rồi, có lẽ cũng đủ rồi! diễn!đàn@lê#quý$đôn
Vận Nhi hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt, lúc mở mắt ra, hai con ngươi trở nên u ám, một tay cô chống ở đầu giường, tay còn lại đặt lên bụng mình, nhẹ giọng nói: "Có thể giúp em tìm cha không?"
"Cái gì?" Âu Thừa Duẫn cho rằng mình đã nghe nhầm, tại sao mọi chuyện đang êm đẹp cô lại đột nhiên nhắc đến thân thế của mình? Trước đây cô đã từng hỏi anh, khi ấy anh đã chọn giữ yên lặng, nhưng mà hiện giờ, không phải cô là vì chuyện này mà luôn không vui sao?
"Không thể sao? Với năng lực của anh, muốn tìm một người đâu phải là chuyện gì khó khăn?" Vận Nhi nhìn ánh mắt hỗn loạn của, nắm chặt tay lại, nhưng cô vẫn muốn chính tai mình nghe anh nói rõ.
"Được, chờ em khỏe lên rồi anh sẽ tìm giúp em, bây giờ em đừng kích động, cứ nằm xuống trước đã, được không?" Âu Thừa Duẫn là người đàn ông từng trải, đối với sự truy hỏi của Vận Nhi, anh có thể bình tĩnh mà hứa hẹn, bởi vì hiện tại, không có cái gì quan trọng hơn thân thể của cô.
"Không được!" Vận Nhi đẩy cánh tay của anh ra.
Sau khi tỉnh lại, cô luôn rất nghe lời, sự tùy hứng lúc này của cô khiến cho Âu Thừa Duẫn không dám đụng vào cô: "Được rồi, anh không đụng vào em, em tự nằm xuống đi, có chỗ nào không thoải mái không?"
"Ngày đó, Mễ Na tìm bốn người đến để xuống tay với em, anh có biết bọn họ đã nói những gì không?" Đôi mắt Vận Nhi mở lớn, Âu Thừa Duẫn trước giờ đều chưa từng sợ cái gì, cũng chỉ có lúc lo sẽ mất cô mới thấy sợ hãi như vậy. Lúc này, anh cảm thấy ánh mắt Vận Nhi vô cùng xa lạ, tại sao cô lại nhìn anh với ánh mắt như vậy?
"Vận Nhi, đừng có nghĩ tới những chuyện này!" Âu Thừa Duẫn hơi tức giận, anh đã cố không nhắc đến để không khiến cô đau lòng, vậy sao cô còn chủ động nhắc đến chuyện này?
"Bọn họ nói, năm đó mẹ em cũng bị bọn chúng cưỡng hiếp như vậy, là bị người ta bày mưu!" Trong ánh mắt trống rỗng của Vận Nhi không còn vẻ nhu nhược như trước đây, ngược lại lúc này cô cực kỳ bình tĩnh, cô nói ra những lời đó khiến Âu Thừa Duẫn hoảng hốt, anh lập tức tiến lên ôm chặt cô vào trong ngực: "Em đang nói gì vậy? Em đang nói bậy bạ gì vậy?" Những người đó, sao có thể là những người đó? d.đ.l.q.đ
"Anh không biết thật sao? Anh hẳn nên biết bọn họ từ lâu rồi mới đúng, có phải không? Những gì bọn họ nói có phải là sự thật không?" Vận Nhi vội vàng nắm chặt vạt áo của anh, muốn nghe được đáp án từ trong miệng anh, cho dù trong lòng cô đã hiểu rõ.
Cùng một chuyện đó, bọn họ còn muốn lặp lại chuyện đó với cô sao? Đúng là một đám không có nhân tính!
"Vận Nhi, bọn họ? Bọn họ là ai?" Âu Thừa Duẫn không muốn cô kích động nên đặt cô nằm xuống giường, hai tay đặt hai bên người cô. Vận Nhi không khóc cũng không nháo, nhưng dáng vẻ này lại càng làm anh lo lắng. Dù thế nào thì anh cũng không ngờ được rằng, mấy kẻ đã cưỡng hiếp Hướng Chỉ Lan năm đó lại là đám người được thuê để bắt cóc Vận Nhi. Anh đau đến mức hai mắt đỏ lựng lên đầy tơ máu.
"Anh nên đi hỏi mẹ anh đi, tại sao lại như vậy? Có phải thân phận của em rất hèn hạ hay không?" Vận Nhi nói hết toàn bộ những gì muốn nói, sau đó cảm thấy xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Đúng rồi, đối với anh, cô thật sự không thể ôm ấp hy vọng gì nữa rồi.
"Em không được nói như vậy, Vận Nhi, em chính là công chúa trong lòng anh, xin lỗi, anh xin lỗi, anh không nên giấu diếm em..." Lúc Âu Thừa Duẫn nhìn thấy ánh mắt chứa đầy oán hận của cô, trong lòng anh cực kỳ đau xót. Tại sao lại như vậy? Người tính không bằng trời tính, anh đã nghĩ sẽ giấu cô cả đời này, nhưng cuối cùng cô lại biết rõ sự thật, sao cô có thể chịu đựng được chuyện này chứ?
"Thì ra đều là sự thật, em đúng là đã xuất hiện trên đời như thế..." Rốt cuộc hai hàng nước mắt cũng rơi dài từ bên khóe mắt cô. Lúc này, tất cả những ảo tưởng mà cô luôn ôm ấp đều vỡ tan, cô thật sự tỉnh táo rồi, người đàn ông này, cô không với tới!
Khuôn mặt của Tần Hải và ánh mắt bỉ ổi của ba người đàn ông kia chợt thoáng qua trong đầu, Vận Nhi đột nhiên ngồi bật dậy, ôm đầu nhảy xuống giường. Cha đẻ của cô có thể chính là một người trong số bốn kẻ tội phạm cưỡng gian kia, còn cô là một đứa con hoang, con của một kẻ khốn nạn!
"Anh cút đi, đừng có đụng vào em!" Vận Nhi dùng hết sức lực mà đánh Âu Thừa Duẫn nhưng anh vẫn không nhúc nhích. Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Cô hận anh, hận Kiều Sa, hận mấy người đàn ông kia, lại càng hận Hướng Chỉ Lan, tại sao lại còn muốn sinh ra cô?