Editor: Linh Vũ
"Cô đã làm gì Vận Nhi? Tô Ân Huệ, người đàn bà xấu xa này!" Âu Dương không khống chế được, đi lên muốn bóp cổ Tô Ân Huệ. Cô ấy vẫn chưa quên lúc trước người phụ nữ này đã hại chết anh Thừa Huyễn thế nào, lại còn nhiều lần châm ngòi ly gián anh cả và Vận Nhi nữa, bây giờ còn hại Vận Nhi phải vào phòng phẫu thuật, rõ ràng là người đàn bà xấu xa độc ác!
Tô Ân biết Vận Nhi mang thai, vừa rồi trong đầu cô ta đúng là đã nổi lên tà niệm, nhưng cô ta còn chưa kịp ra tay, chỉ vừa mới lại gần bên cạnh Vận Nhi, cô đã sợ đến mức lui về phía sau rồi ngã từ trên giường xuống.
Vì sao Vận Nhi lại sợ cô ta, chẳng lẽ cô ta lại không biết?
Tô Ân Huệ không dám tiếp tục ngồi đợi trong bầu không khí ngột ngạt đến mức làm người ta không hít thở nổi này, lại còn ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắc nhọn của Âu Thừa Duẫn dường như muốn xoáy thẳng vào tim cô ta nữa.
Âu Thừa Duẫn kéo Âu Dương ra phía sau, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Ân Huệ đang tìm cách né tránh, khóe miệng anh lộ ra nụ cười tàn nhẫn, đúng lúc này thì cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Tô Thượng Đông là người xông lên đầu tiên, bộ dáng hoảng hốt vội vàng khác hẳn với dáng vẻ lạnh lẽo cứng nhắc như khối băng mà người ta vẫn thường thấy trên người anh ta.
"Bác sĩ, con bé thế nào rồi?" Tô Thượng Đông phát hiện ra ngay cả giọng nói của mình cũng run rẩy. Lúc này Âu Dương cũng tiến lên, mà Âu Thừa Duẫn lại chỉ đứng yên tại chỗ, anh rất sợ, anh không ngờ rằng anh chỉ vừa mới rời đi một lúc mà đã xảy ra chuyện anh lo sợ nhất! &diễn-đàn-lê-quý-đôn&
"Người lớn không có việc gì, nhưng mà đứa bé không giữ được, bây giờ thân thể cô ấy rất yếu, mọi người chú ý chăm sóc cẩn thận!" Mấy y tá phía sau đẩy giường bệnh ra, Vận Nhi nằm bất động trên đó như một con rối, nhìn cô không có chút sức sống nào, Âu Dương nhìn thấy cô như vậy thì cũng khóc rống lên.
"Đều là do cô, người đàn bà xấu xa này, cô có biết là Vận Nhi và anh tôi không dễ gì mới có thể ở bên nhau không?"
Âu Dương cũng biết, nếu đứa bé này đã không còn, vậy thì Vận Nhi và Âu Thừa Duẫn cũng chấm hết rồi.
Tô Ân Huệ, đều là do Tô Ân Huệ kia mà ra, tại sao Âu Dương cô lại sơ suất để cho một mình cô ta ở lại với Vận Nhi chứ.
Nhưng Âu Thừa Duẫn đã nhanh hơn Âu Dương một bước, anh tiến lên kéo tay Tô Ân Huệ, ánh mắt u ám mà phức tạp khiến cho không ai nhận ra được anh đang muốn làm gì.
Tô Thượng Đông ý thức được tình huống không ổn, muốn đuổi theo nhưng lại không thể bỏ mặc Vận Nhi.
Là Ân Huệ sao?
Tô Thượng Đông có chút không dám tin rằng Tô Ân Huệ lại nhẫn tâm như vậy, nói gì thì Vận Nhi cũng là em gái cô ta!
"Thừa Duẫn, anh định đưa em đi đâu?" Tô Ân Huệ bị Âu Thừa Duẫn kéo vào thang máy, thậm chí anh còn chẳng thèm để tâm đến ánh mắt tò mò của người ở trong bệnh viện đang nhìn anh chằm chằm. Tô Ân Huệ rốt cuộc cũng đã nhận ra anh đang vô cùng tức giận, cô ta cuống quýt giải thích: "Thật sự không liên quan tới em, em không hề đụng tới Vận Nhi..."
Lúc này cô ta mới phát hiện ra, lúc Âu Thừa Duẫn không nói lời nào còn khiến cô ta sợ hãi hơn nhiều.
Anh đang định làm cái gì!
Âu Dương không hề lo lắng Âu Thừa Duẫn sẽ làm gì Tô Ân Huệ, thậm chí cô ấy còn cho rằng, cho dù anh có cho Tô Ân Huệ một đao thì cũng không đủ xả mối hận trong lòng cô ấy!
Việc duy nhất mà cô ấy cầu mong vào lúc này là Vận Nhi sẽ nhanh chóng tỉnh lại, hai năm trước cô ấy đã không kịp ngăn cản Vận Nhi rời đi, nhưng lần này cô ấy không thể để Vận Nhi gặp chuyện không may nữa.
Tô Thượng Đông vừa nhìn Vận Nhi lại vừa liên tục gọi điện thoại cho Tô Ân Huệ, thế nhưng gọi mãi mà vẫn không ai nghe máy. diễn!đàn@lê#quý$đôn
Dường như Âu Thừa Duẫn đã dự tính từ trước, cho nên khi anh muốn chuyển viện cho Vận Nhi thì Tín đã mang theo mấy người vệ sĩ lập tức chạy đến canh giữ bên ngoài phòng bệnh của Vận Nhi, cho dù là ai cũng không thể đến gần.
Cổ tay của Tô Ân Huệ đã bị Âu Thừa Duẫn nắm chặt đến mức tạo thành một vệt đỏ ửng, nhìn thôi cũng đủ biết anh dùng biết bao nhiêu là sức lực! Trước đây, cho dù anh có hận cô ta đến mức nào thì anh cũng chưa từng quá mức hung ác với cô ta, nhưng mà hiện giờ, cô ta lại nhìn rõ sự phẫn nộ trong mắt anh, tất cả chỉ vì cô đã tổn thương đến Vận Nhi.
Đến nghĩa trang, rốt cuộc Tô Ân Huệ cũng ý thức được anh đang định làm gì.
Trước giờ Âu Thừa Duẫn làm việc đều hết sức nguyên tắc, anh không đánh phụ nữ, nhưng Mễ Na đã phạm vào tối kỵ của anh, Tô Ân Huệ cũng vậy.
Tô Ân Huệ bị Âu Thừa Duẫn dùng sức đẩy về phía trước, cả người cô ta lập tức quỳ xuống trước mặt đường xi măng cứng rắn, trán không cẩn thận đụng lên bia mộ, thậm chí cô ta còn nhìn thấy cả khuôn mặt tươi cười của Thừa Huyễn trên tấm bia kia, nước mắt lập tức chảy trào ra, cô ta ra sức lắc đầu: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." d.đ.l.q.đ
"Tô Ân Huệ, tôi cũng rất muốn buông tha cho cô, nhưng là chính cô đã làm quá tuyệt, cô đụng đến tôi cũng không sao cả, nhưng cô không nên đụng đến Vận Nhi!" Âu Thừa Duẫn chậm rãi ngồi xổm xuống, đột nhiên nắm lấy tóc cô ta, Tô Ân Huệ đau đớn cầu xin, hai tay cố nắm lấy tay của anh, cả khuôn mặt nhăn nheo lại: "Đau...."
"Đau? Cô cũng biết đau sao? Vậy cô nghĩ xem, Vận Nhi chảy nhiều máu như vậy, chẳng phải là cô ấy đau đến chết đi sao?" Âu Thừa Duẫn thu lại sức lực trên tay, kéo lấy cô ta, cả thân thể của cô ta nặng nề ngã xuống trước mộ Âu Thừa Huyễn. Âu Thừa Duẫn từ trên cao nhìn xuống cô ta, lại nhìn đến bức ảnh trên tấm bia, trong lòng nguội lạnh.
"Thừa Duẫn, không phải em, thật sự không phải em, em không hại Vận Nhi..." Tô Ân Huệ đưa tay lên nắm mái tóc dài của mình, đau đến mức không nói rõ thành lời, cô ta cuộn người lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Thừa Huyễn, không dám liếc mắt nhìn Âu Thừa Duẫn dù chỉ một cái.
Cô ta hối hận, cô ta hối hận rồi!
"Tô Ân Huệ, đừng có cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc, cho dù Vận Nhi không sao thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô!" Huống hồ cô ta còn làm hại đứa con của anh và Vận Nhi.
"Nể mặt Thừa Huyễn và Vận Nhi nên tôi mới không đụng đến cô, nhưng chính cô đã tự đưa mình vào đường chết!" Lần trước đã để lại đường lui cho cô ta, không ngờ rằng sau đó cô ta lại còn có thể có ý nghĩ độc ác như vậy.
Về sau, anh sẽ không cho cô ta cơ hội nữa!
"Đừng, đừng, Thừa Huyễn cứu em...!" Tô Ân Huệ nhìn Âu Thừa Duẫn một mình rời đi, cô ta muốn đuổi theo anh nhưng cả người lại không còn sức lực, nước mắt cũng không kìm lại được. Cô ta biết, nửa đời sau của cô ta xong rồi.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài nghĩa trang vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
"Tô tiểu thư, chúng tôi nhận được tin báo rằng cô tham gia vào một vụ án bắt cóc, mời cô theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến!" Tô Ân Huệ chật vật thét chói tai muốn chạy trốn nhưng lại bị cảnh sát dùng vũ lực áp giải vào xe cảnh sát.
Tô Ân Huệ biết, một khi Âu Thừa Duẫn đã hạ lệnh, cô ta đã vào là sẽ không thoát ra được!
Tô Ân Huệ lưu luyến quay đầu lại nhìn khuôn mặt tươi cười ở phía sau. Người đàn ông tốt nhất trên đời này cũng bị cô ta phụ bạc rồi.
"Cô đã làm gì Vận Nhi? Tô Ân Huệ, người đàn bà xấu xa này!" Âu Dương không khống chế được, đi lên muốn bóp cổ Tô Ân Huệ. Cô ấy vẫn chưa quên lúc trước người phụ nữ này đã hại chết anh Thừa Huyễn thế nào, lại còn nhiều lần châm ngòi ly gián anh cả và Vận Nhi nữa, bây giờ còn hại Vận Nhi phải vào phòng phẫu thuật, rõ ràng là người đàn bà xấu xa độc ác!
Tô Ân biết Vận Nhi mang thai, vừa rồi trong đầu cô ta đúng là đã nổi lên tà niệm, nhưng cô ta còn chưa kịp ra tay, chỉ vừa mới lại gần bên cạnh Vận Nhi, cô đã sợ đến mức lui về phía sau rồi ngã từ trên giường xuống.
Vì sao Vận Nhi lại sợ cô ta, chẳng lẽ cô ta lại không biết?
Tô Ân Huệ không dám tiếp tục ngồi đợi trong bầu không khí ngột ngạt đến mức làm người ta không hít thở nổi này, lại còn ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắc nhọn của Âu Thừa Duẫn dường như muốn xoáy thẳng vào tim cô ta nữa.
Âu Thừa Duẫn kéo Âu Dương ra phía sau, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Ân Huệ đang tìm cách né tránh, khóe miệng anh lộ ra nụ cười tàn nhẫn, đúng lúc này thì cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Tô Thượng Đông là người xông lên đầu tiên, bộ dáng hoảng hốt vội vàng khác hẳn với dáng vẻ lạnh lẽo cứng nhắc như khối băng mà người ta vẫn thường thấy trên người anh ta.
"Bác sĩ, con bé thế nào rồi?" Tô Thượng Đông phát hiện ra ngay cả giọng nói của mình cũng run rẩy. Lúc này Âu Dương cũng tiến lên, mà Âu Thừa Duẫn lại chỉ đứng yên tại chỗ, anh rất sợ, anh không ngờ rằng anh chỉ vừa mới rời đi một lúc mà đã xảy ra chuyện anh lo sợ nhất! &diễn-đàn-lê-quý-đôn&
"Người lớn không có việc gì, nhưng mà đứa bé không giữ được, bây giờ thân thể cô ấy rất yếu, mọi người chú ý chăm sóc cẩn thận!" Mấy y tá phía sau đẩy giường bệnh ra, Vận Nhi nằm bất động trên đó như một con rối, nhìn cô không có chút sức sống nào, Âu Dương nhìn thấy cô như vậy thì cũng khóc rống lên.
"Đều là do cô, người đàn bà xấu xa này, cô có biết là Vận Nhi và anh tôi không dễ gì mới có thể ở bên nhau không?"
Âu Dương cũng biết, nếu đứa bé này đã không còn, vậy thì Vận Nhi và Âu Thừa Duẫn cũng chấm hết rồi.
Tô Ân Huệ, đều là do Tô Ân Huệ kia mà ra, tại sao Âu Dương cô lại sơ suất để cho một mình cô ta ở lại với Vận Nhi chứ.
Nhưng Âu Thừa Duẫn đã nhanh hơn Âu Dương một bước, anh tiến lên kéo tay Tô Ân Huệ, ánh mắt u ám mà phức tạp khiến cho không ai nhận ra được anh đang muốn làm gì.
Tô Thượng Đông ý thức được tình huống không ổn, muốn đuổi theo nhưng lại không thể bỏ mặc Vận Nhi.
Là Ân Huệ sao?
Tô Thượng Đông có chút không dám tin rằng Tô Ân Huệ lại nhẫn tâm như vậy, nói gì thì Vận Nhi cũng là em gái cô ta!
"Thừa Duẫn, anh định đưa em đi đâu?" Tô Ân Huệ bị Âu Thừa Duẫn kéo vào thang máy, thậm chí anh còn chẳng thèm để tâm đến ánh mắt tò mò của người ở trong bệnh viện đang nhìn anh chằm chằm. Tô Ân Huệ rốt cuộc cũng đã nhận ra anh đang vô cùng tức giận, cô ta cuống quýt giải thích: "Thật sự không liên quan tới em, em không hề đụng tới Vận Nhi..."
Lúc này cô ta mới phát hiện ra, lúc Âu Thừa Duẫn không nói lời nào còn khiến cô ta sợ hãi hơn nhiều.
Anh đang định làm cái gì!
Âu Dương không hề lo lắng Âu Thừa Duẫn sẽ làm gì Tô Ân Huệ, thậm chí cô ấy còn cho rằng, cho dù anh có cho Tô Ân Huệ một đao thì cũng không đủ xả mối hận trong lòng cô ấy!
Việc duy nhất mà cô ấy cầu mong vào lúc này là Vận Nhi sẽ nhanh chóng tỉnh lại, hai năm trước cô ấy đã không kịp ngăn cản Vận Nhi rời đi, nhưng lần này cô ấy không thể để Vận Nhi gặp chuyện không may nữa.
Tô Thượng Đông vừa nhìn Vận Nhi lại vừa liên tục gọi điện thoại cho Tô Ân Huệ, thế nhưng gọi mãi mà vẫn không ai nghe máy. diễn!đàn@lê#quý$đôn
Dường như Âu Thừa Duẫn đã dự tính từ trước, cho nên khi anh muốn chuyển viện cho Vận Nhi thì Tín đã mang theo mấy người vệ sĩ lập tức chạy đến canh giữ bên ngoài phòng bệnh của Vận Nhi, cho dù là ai cũng không thể đến gần.
Cổ tay của Tô Ân Huệ đã bị Âu Thừa Duẫn nắm chặt đến mức tạo thành một vệt đỏ ửng, nhìn thôi cũng đủ biết anh dùng biết bao nhiêu là sức lực! Trước đây, cho dù anh có hận cô ta đến mức nào thì anh cũng chưa từng quá mức hung ác với cô ta, nhưng mà hiện giờ, cô ta lại nhìn rõ sự phẫn nộ trong mắt anh, tất cả chỉ vì cô đã tổn thương đến Vận Nhi.
Đến nghĩa trang, rốt cuộc Tô Ân Huệ cũng ý thức được anh đang định làm gì.
Trước giờ Âu Thừa Duẫn làm việc đều hết sức nguyên tắc, anh không đánh phụ nữ, nhưng Mễ Na đã phạm vào tối kỵ của anh, Tô Ân Huệ cũng vậy.
Tô Ân Huệ bị Âu Thừa Duẫn dùng sức đẩy về phía trước, cả người cô ta lập tức quỳ xuống trước mặt đường xi măng cứng rắn, trán không cẩn thận đụng lên bia mộ, thậm chí cô ta còn nhìn thấy cả khuôn mặt tươi cười của Thừa Huyễn trên tấm bia kia, nước mắt lập tức chảy trào ra, cô ta ra sức lắc đầu: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." d.đ.l.q.đ
"Tô Ân Huệ, tôi cũng rất muốn buông tha cho cô, nhưng là chính cô đã làm quá tuyệt, cô đụng đến tôi cũng không sao cả, nhưng cô không nên đụng đến Vận Nhi!" Âu Thừa Duẫn chậm rãi ngồi xổm xuống, đột nhiên nắm lấy tóc cô ta, Tô Ân Huệ đau đớn cầu xin, hai tay cố nắm lấy tay của anh, cả khuôn mặt nhăn nheo lại: "Đau...."
"Đau? Cô cũng biết đau sao? Vậy cô nghĩ xem, Vận Nhi chảy nhiều máu như vậy, chẳng phải là cô ấy đau đến chết đi sao?" Âu Thừa Duẫn thu lại sức lực trên tay, kéo lấy cô ta, cả thân thể của cô ta nặng nề ngã xuống trước mộ Âu Thừa Huyễn. Âu Thừa Duẫn từ trên cao nhìn xuống cô ta, lại nhìn đến bức ảnh trên tấm bia, trong lòng nguội lạnh.
"Thừa Duẫn, không phải em, thật sự không phải em, em không hại Vận Nhi..." Tô Ân Huệ đưa tay lên nắm mái tóc dài của mình, đau đến mức không nói rõ thành lời, cô ta cuộn người lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Thừa Huyễn, không dám liếc mắt nhìn Âu Thừa Duẫn dù chỉ một cái.
Cô ta hối hận, cô ta hối hận rồi!
"Tô Ân Huệ, đừng có cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc, cho dù Vận Nhi không sao thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô!" Huống hồ cô ta còn làm hại đứa con của anh và Vận Nhi.
"Nể mặt Thừa Huyễn và Vận Nhi nên tôi mới không đụng đến cô, nhưng chính cô đã tự đưa mình vào đường chết!" Lần trước đã để lại đường lui cho cô ta, không ngờ rằng sau đó cô ta lại còn có thể có ý nghĩ độc ác như vậy.
Về sau, anh sẽ không cho cô ta cơ hội nữa!
"Đừng, đừng, Thừa Huyễn cứu em...!" Tô Ân Huệ nhìn Âu Thừa Duẫn một mình rời đi, cô ta muốn đuổi theo anh nhưng cả người lại không còn sức lực, nước mắt cũng không kìm lại được. Cô ta biết, nửa đời sau của cô ta xong rồi.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài nghĩa trang vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
"Tô tiểu thư, chúng tôi nhận được tin báo rằng cô tham gia vào một vụ án bắt cóc, mời cô theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến!" Tô Ân Huệ chật vật thét chói tai muốn chạy trốn nhưng lại bị cảnh sát dùng vũ lực áp giải vào xe cảnh sát.
Tô Ân Huệ biết, một khi Âu Thừa Duẫn đã hạ lệnh, cô ta đã vào là sẽ không thoát ra được!
Tô Ân Huệ lưu luyến quay đầu lại nhìn khuôn mặt tươi cười ở phía sau. Người đàn ông tốt nhất trên đời này cũng bị cô ta phụ bạc rồi.