Editor: Linh Vũ
Không phải chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm cô, chỉ là khi anh đã có thể gượng dậy thì cô đã thật sự rời khỏi anh rồi. Chỉ cần nghĩ đến sự tuyệt tình của cô ngày đó, anh lại cảm thấy bản thân mình càng trở nên chật vật, sự thật chính là như vậy, cho dù ngày đó anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô cũng không hề quay đầu...
Âu Thừa Duẫn nắm chặt tay thành nắm đấm, bóng dáng kiêu ngạo đơn độc trước cửa sổ, bây giờ anh còn lạnh lùng hơn cả trước kia.
Nếu chưa từng động lòng thì sẽ không hiểu được tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, nhưng anh cho cô toàn bộ tình yêu của mình, lại vẫn không thể giữ được cô.
Tại sân bay, khi bóng dáng xuất chúng của bá tước Kiều Nạp Sâm vừa bước xuống khỏi khoang hành khách máy bay, trên mặt ông hiện ra nụ cười ôn hòa, lúc bước đến trước mặt Âu Thừa Duẫn, ông vẫn còn nhớ rõ lần trước anh đến Đức là đi cùng Vận Nhi. Âu Thừa Duẫn nghe ông nhắc đến cái tên Vận Nhi thì sắc mặt thay đổi nhưng lại không giải thích gì nhiều. diễn$đàn@lee^quys!đôn
"Anh, ông ngoại, cháu đến rồi đây!" Lúc Âu Dương đến nơi thì Âu Thừa Duẫn và bá tước Kiều Nạp Sâm đã đi đến lối ra của sân bay, cô ấy vội vội vàng vàng lao đến ôm lấy bá tước Kiều Nạp Sâm: "Ông ngoại, lâu lắm rồi không gặp ông!"
"Dương Dương cũng đã xinh đẹp thành thế này rồi!" Bá tước Kiều Nạp Sâm yêu mến ôm lấy Âu Dương, để thị vệ đưa hành lý lên xe của Âu Thừa Duẫn. Lần này bá tước Kiều Nạp Sâm tới đây là vì công việc, Âu Thừa Duẫn mời ông đến Âu viên nhưng ông đã đặt khách sạn từ trước, Âu Thừa Duẫn lái xe đưa ông đến khách sạn, sắp xếp lịch trình ổn thỏa cho ông, chờ đến khi hội nghị kết thúc thì ông sẽ đến Âu viên thăm Kiều Sa.
Âu Thừa Duẫn vẫn sống trong biệt thự cạnh bờ biển, sau khi Vận Nhi rời đi anh cũng không dọn ra, bởi vì Vận Nhi bài xích ngôi nhà kia, cho nên anh cũng sinh lòng bài xích.
"Anh, anh cũng về nhà một chuyến đi, chân anh còn đau không?" Tiễn bá tước Kiều Nạp Sâm xong xuôi, Âu Dương ngồi xe Âu Thừa Duẫn trở về, cô ấy cũng là thừa dịp này tới tìm Âu Thừa Duẫn, bây giờ số lần cô ấy gặp được anh cũng càng ngày càng ít. Bình thường anh hiếm khi về nhà, nếu cô ấy đến công ty tìm anh thì cũng luôn nghe nói anh bận rộn nhiều việc. Âu Dương biết rõ anh đang dùng công việc để làm mình tê liệt.
"Không sao, em đi đâu?" Âu Thừa Duẫn không tỏ rõ cảm xúc, mặt không đổi sắc hỏi Âu Dương.
"A..., em đến công ty, anh cho em xuống ở đằng trước đi, em tự đi!" Âu Dương thở dài một hơi, nói với vẻ bất đắc dĩ.
Âu Thừa Duẫn không nói gì nữa, đưa cô ấy đến công ty rồi mới quay về.
Dọc đường xe chạy rất chậm, không biết tại sao, hôm nay anh vô cùng nhớ cô, lúc xe đi ngang qua một cửa hàng áo cưới ven đường, trong lòng anh dâng lên một niềm khát vọng mãnh liệt, anh còn nhớ rõ có một lần anh cùng Vận Nhi đi qua nơi này, ánh mắt cô cũng hướng về phía đó, nếu tính toán kĩ càng, cuộc hôn nhân của hai người cũng không trọn vẹn, anh chưa từng cho cô một hôn lễ thật sự. di3n~đ4n`le^quy"đ0n
Âu Thừa Duẫn xoay chiếc nhẫn kim cương trong tay, lúc chuẩn bị khởi động xe thì thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra khỏi cửa hàng áo cưới.
Vu Nặc vừa mới tới lấy áo cưới, hai ngày sau sẽ là hôn lễ của cô ấy và Hứa Minh Phong, cô ấy không có cảm giác hồi hộp căng thẳng như lần trước mà lại có thêm mấy phần mong đợi.
Lúc Vu Nặc đi ra cũng để ý tới chiếc Bentley màu bạc ở ven đường, cửa kính xe hạ xuống, giọng nói khách sáo của Âu Thừa Duẫn truyền đến: "Đi đâu? Có muốn tôi tiễn một đoạn không?"
"Âu Thừa Duẫn?" Vu Nặc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và hấp dẫn hơn cả lúc trước của anh thì có chút kinh ngạc, dường như anh đã trở nên lạnh lùng hơn so với trước đây. Lúc trước, khi cô ấy nhìn thấy anh và Vận Nhi hạnh phúc ân ái trong nhà hàng tây, nhìn anh rất hăng hái, thế mà bây giờ lại khác một trời một vực.
"Đúng rồi, phải chúc mừng cô rồi!" Âu Thừa Duẫn thấy cô ấy không hề có ý định lên xe thì trực tiếp mở cửa xe bước xuống, khóe miệng lộ ra nét tươi cười, lúc nhìn thấy nụ cười đó của anh, Vu Nặc cũng có thể cảm giác được sự cô độc trong đó.
Không phải chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm cô, chỉ là khi anh đã có thể gượng dậy thì cô đã thật sự rời khỏi anh rồi. Chỉ cần nghĩ đến sự tuyệt tình của cô ngày đó, anh lại cảm thấy bản thân mình càng trở nên chật vật, sự thật chính là như vậy, cho dù ngày đó anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô cũng không hề quay đầu...
Âu Thừa Duẫn nắm chặt tay thành nắm đấm, bóng dáng kiêu ngạo đơn độc trước cửa sổ, bây giờ anh còn lạnh lùng hơn cả trước kia.
Nếu chưa từng động lòng thì sẽ không hiểu được tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, nhưng anh cho cô toàn bộ tình yêu của mình, lại vẫn không thể giữ được cô.
Tại sân bay, khi bóng dáng xuất chúng của bá tước Kiều Nạp Sâm vừa bước xuống khỏi khoang hành khách máy bay, trên mặt ông hiện ra nụ cười ôn hòa, lúc bước đến trước mặt Âu Thừa Duẫn, ông vẫn còn nhớ rõ lần trước anh đến Đức là đi cùng Vận Nhi. Âu Thừa Duẫn nghe ông nhắc đến cái tên Vận Nhi thì sắc mặt thay đổi nhưng lại không giải thích gì nhiều. diễn$đàn@lee^quys!đôn
"Anh, ông ngoại, cháu đến rồi đây!" Lúc Âu Dương đến nơi thì Âu Thừa Duẫn và bá tước Kiều Nạp Sâm đã đi đến lối ra của sân bay, cô ấy vội vội vàng vàng lao đến ôm lấy bá tước Kiều Nạp Sâm: "Ông ngoại, lâu lắm rồi không gặp ông!"
"Dương Dương cũng đã xinh đẹp thành thế này rồi!" Bá tước Kiều Nạp Sâm yêu mến ôm lấy Âu Dương, để thị vệ đưa hành lý lên xe của Âu Thừa Duẫn. Lần này bá tước Kiều Nạp Sâm tới đây là vì công việc, Âu Thừa Duẫn mời ông đến Âu viên nhưng ông đã đặt khách sạn từ trước, Âu Thừa Duẫn lái xe đưa ông đến khách sạn, sắp xếp lịch trình ổn thỏa cho ông, chờ đến khi hội nghị kết thúc thì ông sẽ đến Âu viên thăm Kiều Sa.
Âu Thừa Duẫn vẫn sống trong biệt thự cạnh bờ biển, sau khi Vận Nhi rời đi anh cũng không dọn ra, bởi vì Vận Nhi bài xích ngôi nhà kia, cho nên anh cũng sinh lòng bài xích.
"Anh, anh cũng về nhà một chuyến đi, chân anh còn đau không?" Tiễn bá tước Kiều Nạp Sâm xong xuôi, Âu Dương ngồi xe Âu Thừa Duẫn trở về, cô ấy cũng là thừa dịp này tới tìm Âu Thừa Duẫn, bây giờ số lần cô ấy gặp được anh cũng càng ngày càng ít. Bình thường anh hiếm khi về nhà, nếu cô ấy đến công ty tìm anh thì cũng luôn nghe nói anh bận rộn nhiều việc. Âu Dương biết rõ anh đang dùng công việc để làm mình tê liệt.
"Không sao, em đi đâu?" Âu Thừa Duẫn không tỏ rõ cảm xúc, mặt không đổi sắc hỏi Âu Dương.
"A..., em đến công ty, anh cho em xuống ở đằng trước đi, em tự đi!" Âu Dương thở dài một hơi, nói với vẻ bất đắc dĩ.
Âu Thừa Duẫn không nói gì nữa, đưa cô ấy đến công ty rồi mới quay về.
Dọc đường xe chạy rất chậm, không biết tại sao, hôm nay anh vô cùng nhớ cô, lúc xe đi ngang qua một cửa hàng áo cưới ven đường, trong lòng anh dâng lên một niềm khát vọng mãnh liệt, anh còn nhớ rõ có một lần anh cùng Vận Nhi đi qua nơi này, ánh mắt cô cũng hướng về phía đó, nếu tính toán kĩ càng, cuộc hôn nhân của hai người cũng không trọn vẹn, anh chưa từng cho cô một hôn lễ thật sự. di3n~đ4n`le^quy"đ0n
Âu Thừa Duẫn xoay chiếc nhẫn kim cương trong tay, lúc chuẩn bị khởi động xe thì thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra khỏi cửa hàng áo cưới.
Vu Nặc vừa mới tới lấy áo cưới, hai ngày sau sẽ là hôn lễ của cô ấy và Hứa Minh Phong, cô ấy không có cảm giác hồi hộp căng thẳng như lần trước mà lại có thêm mấy phần mong đợi.
Lúc Vu Nặc đi ra cũng để ý tới chiếc Bentley màu bạc ở ven đường, cửa kính xe hạ xuống, giọng nói khách sáo của Âu Thừa Duẫn truyền đến: "Đi đâu? Có muốn tôi tiễn một đoạn không?"
"Âu Thừa Duẫn?" Vu Nặc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và hấp dẫn hơn cả lúc trước của anh thì có chút kinh ngạc, dường như anh đã trở nên lạnh lùng hơn so với trước đây. Lúc trước, khi cô ấy nhìn thấy anh và Vận Nhi hạnh phúc ân ái trong nhà hàng tây, nhìn anh rất hăng hái, thế mà bây giờ lại khác một trời một vực.
"Đúng rồi, phải chúc mừng cô rồi!" Âu Thừa Duẫn thấy cô ấy không hề có ý định lên xe thì trực tiếp mở cửa xe bước xuống, khóe miệng lộ ra nét tươi cười, lúc nhìn thấy nụ cười đó của anh, Vu Nặc cũng có thể cảm giác được sự cô độc trong đó.