Editor: Linh Vũ
Phòng nghỉ lấy màu xanh da trời làm màu sắc chủ đạo, bên trong vang lên tiếng thở dốc nặng nề, Âu Thừa Duẫn ôm chặt Vận Nhi vào trong ngực, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống mi mắt, xuống mũi, xuống môi cô, lại lướt qua da thịt bóng loáng, mang theo khát vọng vốn được kiềm chế bấy lâu. Rất nhiều đêm, anh trằn trọc một mình, nghĩ về cô tới tận sáng, bây giờ Vận Nhi đang ở ngay trước mặt anh, ở dưới người anh, anh lại dùng lực thêm một chút, lấy việc này để nhắc nhở bản thân rằng đây không phải là giấc mộng, vừa rồi cô thật sự đã nói với anh rằng cô yêu anh, đây đều là sự thật.
"Vận Nhi, anh muốn em..." Bàn tay to lớn của Âu Thừa Duẫn linh hoạt kéo quần áo của cô xuống, lúc nhìn thấy thân thể trắng nõn nhẵn nhụi hệt như lúc trước, anh không nhịn được ý nghĩ nhanh chóng đoạt lấy cô.
Không giống với trước đây Âu Thừa Duẫn luôn khiến cô sợ hãi, bây giờ, ở dưới sự dịu dàng của anh, Vận Nhi cũng vươn tay ôm lấy anh, dũng cảm vươn người lên nghênh đón anh, cho đến khi vật nóng rực của anh tiến vào bên trong thân thể mềm mại của cô, Vận Nhi cũng kìm không được rên rỉ ra tiếng, lúc anh tăng tốc ra vào, cô lại hưởng thụ sự rung động mà anh mang đến cho cô. diiendaanleequyudoon
Tiếng thở kiều diễm hòa với tiếng rên rỉ, Âu Thừa Duẫn lại một lần nữa thưởng thức hương vị ngọt ngào mà anh mong nhớ đã lâu, lại lưu lại trên người cô mùi vị không cách nào xóa bỏ của riêng anh.
"Duẫn, em để cho Niệm Niệm theo họ của mẹ em, anh có giận không?" Vận Nhi hơi ủ rũ nằm úp sấp trên ngực Âu Thừa Duẫn, đầu ngón tay vuốt ve cơ ngực rắn chắc của anh, khuôn mặt còn chưa hết sắc hồng mang theo nụ cười xuất hiện ở trước mặt Âu Thừa Duẫn, cô mở to đôi mắt nhìn anh mong đợi.
"Sẽ không, cho dù em có làm gì thì anh cũng sẽ không giận, Vận Nhi, cảm ơn em đã sinh ra Niệm Niệm của chúng ta, bảo bối, em vất vả rồi..." Giữa tình huống đó lại mang thai đứa con của anh, lúc ấy cô chắc chắn hận anh muốn chết, thậm chí anh còn không để ý đến cảm nhận của cô mà độc đoán giam giữ cô, nghĩ đến sự hồ đồ của mình lúc đó, Âu Thừa Duẫn cũng cực kỳ ảo não.
"Không đâu, so với anh, những gì em đã trải qua lúc sinh Niệm Niệm cũng không đáng kể gì..." Mặc dù lúc đó cô rất đau đớn, nhưng cảm giác có Niệm Niệm đã đủ khiến cô vô cùng vui mừng, cho nên nghĩ đến lúc cô không ở bên anh, mỗi ngày anh đều phải nhịn đau mà đi qua, không biết đó là cảm giác như thế nào.
"Vận Nhi, sau này anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa, hãy tin anh, anh muốn cho em và Niệm Niệm toàn bộ tình yêu của anh!" Âu Thừa Duẫn hôn lên khuôn mặt cô, chân thành hứa hẹn.
Vận Nhi nằm trong ngực anh gật gật đầu, mỗi một câu anh nói, cô đều tin tưởng!
"Vận Nhi, Niệm Niệm họ Hướng, Hướng Niệm, em cho con bé mang cái tên này có phải có ý nghĩa đặc biệt gì không?" Âu Thừa Duẫn đột nhiên phát hiện ra tên Niệm Niệm đi cùng với cái họ này, đọc lên nghe rất xuôi tai. Anh giam Vận Nhi trong ngực, khẽ cười hỏi.
"Không phải là mượn Niệm Niệm để nhớ về anh đấy chứ? Hử?" Nhìn thấy Vận Nhi đỏ mặt trốn dưới người anh, Âu Thừa Duẫn phát hiện ra Vận Nhi của anh lại vẫn đáng yêu như thế, còn rất dễ thẹn thùng nữa. d!đ#l$q.đ
"Làm gì có ý gì chứ, chỉ là cái tên thôi, anh không thích sao?" Vận Nhi đưa một tay lên che lấy đôi má đang đỏ bừng. Lúc trước cô đặt tên cho con gái là Niệm Niệm, chỉ là vì muốn kỷ niệm đoạn tình cảm đã phủ bụi ở trong lòng mình, về sau nhìn Niệm Niệm càng lớn càng giống anh, Vận Nhi luôn có thể nhìn cô bé mà nhớ tới Âu Thừa Duẫn.
"Thích, em sinh cho anh một cô công chúa đáng yêu như vậy, anh phải thưởng cho em thế nào đây?" Âu Thừa Duẫn đột nhiên đặt Vận Nhi ở dưới thân rồi cười xấu xa, giữa hai người dường như vẫn còn thiếu cái gì đó.
"Cái gì?" Vận Nhi tò mò mở mắt nhìn sống mũi cao thẳng của anh, hơi nghi hoặc mở miệng hỏi.
"Gả cho anh, chúng ta kết hôn, anh muốn cho em một hôn lễ thế kỷ!" Âu Thừa Duẫn mở miệng nói bên tai Vận Nhi, giọng nói vô cùng bá đạo.
Phòng nghỉ lấy màu xanh da trời làm màu sắc chủ đạo, bên trong vang lên tiếng thở dốc nặng nề, Âu Thừa Duẫn ôm chặt Vận Nhi vào trong ngực, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống mi mắt, xuống mũi, xuống môi cô, lại lướt qua da thịt bóng loáng, mang theo khát vọng vốn được kiềm chế bấy lâu. Rất nhiều đêm, anh trằn trọc một mình, nghĩ về cô tới tận sáng, bây giờ Vận Nhi đang ở ngay trước mặt anh, ở dưới người anh, anh lại dùng lực thêm một chút, lấy việc này để nhắc nhở bản thân rằng đây không phải là giấc mộng, vừa rồi cô thật sự đã nói với anh rằng cô yêu anh, đây đều là sự thật.
"Vận Nhi, anh muốn em..." Bàn tay to lớn của Âu Thừa Duẫn linh hoạt kéo quần áo của cô xuống, lúc nhìn thấy thân thể trắng nõn nhẵn nhụi hệt như lúc trước, anh không nhịn được ý nghĩ nhanh chóng đoạt lấy cô.
Không giống với trước đây Âu Thừa Duẫn luôn khiến cô sợ hãi, bây giờ, ở dưới sự dịu dàng của anh, Vận Nhi cũng vươn tay ôm lấy anh, dũng cảm vươn người lên nghênh đón anh, cho đến khi vật nóng rực của anh tiến vào bên trong thân thể mềm mại của cô, Vận Nhi cũng kìm không được rên rỉ ra tiếng, lúc anh tăng tốc ra vào, cô lại hưởng thụ sự rung động mà anh mang đến cho cô. diiendaanleequyudoon
Tiếng thở kiều diễm hòa với tiếng rên rỉ, Âu Thừa Duẫn lại một lần nữa thưởng thức hương vị ngọt ngào mà anh mong nhớ đã lâu, lại lưu lại trên người cô mùi vị không cách nào xóa bỏ của riêng anh.
"Duẫn, em để cho Niệm Niệm theo họ của mẹ em, anh có giận không?" Vận Nhi hơi ủ rũ nằm úp sấp trên ngực Âu Thừa Duẫn, đầu ngón tay vuốt ve cơ ngực rắn chắc của anh, khuôn mặt còn chưa hết sắc hồng mang theo nụ cười xuất hiện ở trước mặt Âu Thừa Duẫn, cô mở to đôi mắt nhìn anh mong đợi.
"Sẽ không, cho dù em có làm gì thì anh cũng sẽ không giận, Vận Nhi, cảm ơn em đã sinh ra Niệm Niệm của chúng ta, bảo bối, em vất vả rồi..." Giữa tình huống đó lại mang thai đứa con của anh, lúc ấy cô chắc chắn hận anh muốn chết, thậm chí anh còn không để ý đến cảm nhận của cô mà độc đoán giam giữ cô, nghĩ đến sự hồ đồ của mình lúc đó, Âu Thừa Duẫn cũng cực kỳ ảo não.
"Không đâu, so với anh, những gì em đã trải qua lúc sinh Niệm Niệm cũng không đáng kể gì..." Mặc dù lúc đó cô rất đau đớn, nhưng cảm giác có Niệm Niệm đã đủ khiến cô vô cùng vui mừng, cho nên nghĩ đến lúc cô không ở bên anh, mỗi ngày anh đều phải nhịn đau mà đi qua, không biết đó là cảm giác như thế nào.
"Vận Nhi, sau này anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa, hãy tin anh, anh muốn cho em và Niệm Niệm toàn bộ tình yêu của anh!" Âu Thừa Duẫn hôn lên khuôn mặt cô, chân thành hứa hẹn.
Vận Nhi nằm trong ngực anh gật gật đầu, mỗi một câu anh nói, cô đều tin tưởng!
"Vận Nhi, Niệm Niệm họ Hướng, Hướng Niệm, em cho con bé mang cái tên này có phải có ý nghĩa đặc biệt gì không?" Âu Thừa Duẫn đột nhiên phát hiện ra tên Niệm Niệm đi cùng với cái họ này, đọc lên nghe rất xuôi tai. Anh giam Vận Nhi trong ngực, khẽ cười hỏi.
"Không phải là mượn Niệm Niệm để nhớ về anh đấy chứ? Hử?" Nhìn thấy Vận Nhi đỏ mặt trốn dưới người anh, Âu Thừa Duẫn phát hiện ra Vận Nhi của anh lại vẫn đáng yêu như thế, còn rất dễ thẹn thùng nữa. d!đ#l$q.đ
"Làm gì có ý gì chứ, chỉ là cái tên thôi, anh không thích sao?" Vận Nhi đưa một tay lên che lấy đôi má đang đỏ bừng. Lúc trước cô đặt tên cho con gái là Niệm Niệm, chỉ là vì muốn kỷ niệm đoạn tình cảm đã phủ bụi ở trong lòng mình, về sau nhìn Niệm Niệm càng lớn càng giống anh, Vận Nhi luôn có thể nhìn cô bé mà nhớ tới Âu Thừa Duẫn.
"Thích, em sinh cho anh một cô công chúa đáng yêu như vậy, anh phải thưởng cho em thế nào đây?" Âu Thừa Duẫn đột nhiên đặt Vận Nhi ở dưới thân rồi cười xấu xa, giữa hai người dường như vẫn còn thiếu cái gì đó.
"Cái gì?" Vận Nhi tò mò mở mắt nhìn sống mũi cao thẳng của anh, hơi nghi hoặc mở miệng hỏi.
"Gả cho anh, chúng ta kết hôn, anh muốn cho em một hôn lễ thế kỷ!" Âu Thừa Duẫn mở miệng nói bên tai Vận Nhi, giọng nói vô cùng bá đạo.