Editor: Linh Vũ
"Anh không sao chứ?" Vận Nhi đưa tay thử nhiệt độ trên mặt anh, phát hiện ra anh nóng hơn bình thường, thế nhưng cánh tay vẫn ra sức ôm cô, không ngừng thổi hơi bên tai cô: "Bà xã..."
"Yên tâm đi, sẽ không làm lỡ chuyện động phòng của hai người đâu!" Mẫn Thiên Hữu cố ý trêu chọc, lúc nhìn thấy Âu Thừa Duẫn đã nhuốm men say thì cũng chuẩn bị thu tay lại.
Vận Nhi xấu hổ đỏ mặt, đỡ lấy Âu Thừa Duẫn, nhìn Nam Cung Thần rồi hỏi: "Sao Tiêu Trác lại chưa tới?"
"À... Bây giờ cậu ta còn đang bận theo đuổi bà xã, rất bận!" Mẫn Thiên Hữu đặt một tay lên vai Nam Cung Thần, cởi áo khoác trên người, sau đó nhìn Vận Nhi cười mị hoặc: "Tân hôn vui vẻ!"
"Cảm ơn!" Vận Nhi nhìn mấy người đàn ông thâm trầm trước mặt, trong lòng sinh ra cảm khái, một người đàn ông ưu tú như vậy chắc chắn sẽ có nhiều cô gái muốn nắm giữ trái tim anh ta. Cô từng thấy cô gái mà Tiêu Trác để ý và con gái của Nam Cung Thần, biết chuyện tình cảm của bọn họ cũng không đơn giản, cô và Âu Thừa Duẫn đều hy vọng người khác cũng có thể hạnh phúc.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Vận Nhi đỡ Âu Thừa Duẫn đi lên phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng, Âu Thừa Duẫn đã cố ý bố trí lại gian bên trong, chính là muốn cùng Vận Nhi trải qua một đêm tân hôn ý nghĩa.
Lúc Vận Nhi đỡ anh đi vào bên trong phòng, toàn bộ sức nặng cơ thể Âu Thừa Duẫn đã đổ lên người cô, nhưng bước chân anh vẫn rất thoải mái, Vận Nhi cũng không thể không nghi ngờ rằng anh cố ý.
"Duẫn, anh có nặng lắm không?" Vận Nhi gắng sức đỡ anh lên chiếc giường phủ một màu đỏ thẫm, tha thiết nhìn anh mà hỏi, ngón tay lại lưu loát cởi áo khoác của anh ra, cả người anh nồng nặc mùi rượu khiến cô không chịu nổi.
"Bà xã à, bây giờ em gọi anh là gì đấy?" Âu Thừa Duẫn đã chếnh choáng men say nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng, nghe được xưng hô của Vận Nhi thì rất mất hứng.
"Em đi mở nước cho anh, anh tắm rửa trước đi đã!" Vận Nhi không để ý đến anh, đứng dậy muốn rời đi nhưng lập tức bị Âu Thừa Duẫn kéo tay lại, cả người cô ngã vào lòng anh, trán cô đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh đau nhói, vậy mà Âu Thừa Duẫn cũng chẳng kêu lên tiếng nào. Vận Nhi trừng mắt nhìn anh, lúc đối diện với ánh mắt thèm khát của anh thì sửa lại xưng hô: "Ông xã, ông xã, như vậy đã được chưa?"
"Thật ngoan!" Âu Thừa Duẫn nhìn thấy đôi môi của cô thì lập tức muốn hôn, Vận Nhi quay đầu đi, nụ hôn của Âu Thừa Duẫn rơi lên mặt cô, Vận Nhi ghét bỏ đẩy anh ra: "Anh đi tắm trước đi đã!"
"Được, nghe bà xã hết!" Âu Thừa Duẫn tâm tình tốt, đứng dậy đi vào phòng tắm, Vận Nhi nhìn thấy anh bước từng bước vững chãi về phía trước thì mắt trừng lớn, cô biết là vừa nãy anh chỉ giả vờ thôi mà. diễn~đàn~lê~quý~đôn
Lúc Âu Thừa Duẫn ra ngoài thì chỉ quấn một cái khăn tắm, lộ ra lồng ngực rắn chắc, từ phía sau ôm lấy Vận Nhi: "Em muốn tắm sao?"
Hơi thở đầy ám muội phun lên cổ Vận Nhi, cô thấy ngưa ngứa trong lòng, đẩy ngực anh ra, tò mò mở miệng hỏi: "Anh không say sao?"
"Say thì làm sao mà động phòng được? Vợ ngốc à, em có đi tắm không, nếu em không tắm thì chúng ta làm luôn đi, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng đấy!" Âu Thừa Duẫn làm bộ muốn đè Vận Nhi ra phía sau, khuôn mặt Vận Nhi đỏ bừng, thoát ra khỏi vòng tay anh, vội vàng chạy về phía phòng tắm: "Em đi tắm đây!"
Lúc Vận Nhi bước vào bồn tắm thì mới phát hiện Âu Thừa Duẫn đã chuẩn bị nước ấm cho cô, còn đổ thêm một chút tinh dầu, Vận Nhi thoải mái thả mình vào trong nước, vừa nghĩ đến đêm nay, cả khuôn mặt cô đều đỏ bừng lên.
Nửa tiếng sau, Vận Nhi mặc áo tắm đi ra ngoài, cô còn chưa kịp kéo cửa thủy tinh, Âu Thừa Duẫn đã kéo ra từ bên ngoài, ôm ngang lấy người cô đặt lên chiếc giường rộng hai mét.
"Niệm Niệm đâu?" Vận Nhi bị thân hình cao lớn của anh phủ lên, thở gấp một tiếng, trước khi anh có hành động, cô thốt ra một câu phá phong cảnh như vậy.
Trước đây, đêm nào cô cũng phải hôn rồi Niệm Niệm mới chịu ngủ, nhưng đêm nay lại là đêm tân hôn của cô và Âu Thừa Duẫn.
"Bà xã à, đêm nay em không được nghĩ đến Niệm Niệm, con bé đã có chị Ngọc trông nom rồi, em là của anh!" Âu Thừa Duẫn cắn lên bả vai cô một cái để trừng phạt, Vận Nhi cảm giác được trên người chợt lạnh, không biết áo tắm đã bị anh cởi ra từ lúc nào.
"Anh cần gì vội như thế chứ!" Vận Nhi cảm giác mỗi lần anh đều cấp bách đốt lửa trên người cô, ôm lấy cô không biết mệt, cô lúc nào cũng ở trong tư thế bị động.
"Bà xã, chuyện này không thể chậm được, sau này em phải học cách thích ứng, có hiểu không?" Bàn tay to mang theo ma lực phủ xuống ngực cô, hài lòng cúi người xuống ngậm chặt lấy cánh môi mềm mại của cô, hôn thẳng một đường xuống phía dưới.
"Không được, lần nào cũng là anh chủ động, hôm nay đến lượt em làm chủ!" Vận Nhi dùng hết sức lực, thân hình linh hoạt xoay ngược lại đè Âu Thừa Duẫn ở bên dưới, toàn bộ cơ thể cô đặt trên ngực anh.
Âu Thừa Duẫn bị suy nghĩ to gan của cô làm cho hoảng sợ, sau đó lại cười khanh khách, xem ra vợ anh đúng là rất muốn nắm quyền chủ đạo.
Đương nhiên là anh rất vui vẻ phối hợp với cô: "Được, nữ hoàng của anh, đêm nay đổi thành em chủ động!"
Vận Nhi đỏ mặt, bàn tay nhỏ mò mẫm xuống thân thể nóng bỏng của anh, cô bắt chước bộ dáng anh hôn cô lúc trước, từng nụ hôn liên tục rơi xuống ngực anh, cảm giác lạ lẫm khiến thân thể Âu Thừa Duẫn nổi lên niềm vui sướng tột cùng, lúc cảm nhận được nụ hôn của cô rơi lên thân thể, anh đã nhịn không nổi ý nghĩ muốn đi vào cơ thể cô ngay lập tức, nhưng Vận Nhi vẫn chuyên chú hôn lên người anh. d.đ.l.q.đ
Cảm giác được cả người anh nóng lên một cách bất thường, cơ thể Vận Nhi lại phủ lên lồng ngực nóng bỏng của anh, cảm giác được anh vòng tay ra ôm lấy eo cô. Khát vọng trong cơ thể Âu Thừa Duẫn đã đè nén một lúc lâu, giống như không thể chần chừ thêm được một khắc nào nữa: "Có được không bà xã? Hay là cứ để anh làm đi..."
"Không được, không cho anh động đậy!" Vận Nhi trừng mắt nhìn anh oán trách, biết dục vọng của anh đã sắp vỡ òa, cô chậm rãi di động cơ thể mình, ngồi trên người anh, cả giác được vật nóng bỏng của anh đã ngăn lại trước nơi mềm mại của cô, cô nghiêng người tiết lên, chậm rãi dùng thân thể mình để bao quanh lửa nóng của anh, khẽ đụng đến nơi mềm mại ấm áp của cô, Âu Thừa Duẫn lập tức thỏa mãn than nhẹ ra tiếng, loại hoan ái này khiến anh được trải nghiệm cảm giác sung sướng trước nay chưa từng có, phối hợp với tốc độ của cô, Âu Thừa Duẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, từ sâu trong nội tâm cô cũng khát vọng anh.
"Ông xã, em muốn sinh cho anh một đứa bé..." Vận Nhi nằm úp sấp trên ngực anh một lúc lâu, không vội rời khỏi cơ thể anh. Âu Thừa Duẫn nghe được lời của cô thì cả người hơi cứng ngắc, nhiệt độ cơ thể cô vẫn không ngừng mê hoặc anh, Âu Thừa Duẫn cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, đau lòng ôm vào trong ngực: "Bà xã, em nói thật sao?"
Cô muốn sinh cho anh một đứa bé, một bảo bối mà cả hai người có thể cùng nhau chứng kiến.
"Là thật, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi! Ông xã..." Vận Nhi vuốt chóp mũi anh, cười cười trước phản ứng của anh. Cô biết Âu Thừa Duẫn nghĩ đến cái gì, anh đã bỏ lỡ quá trình Niệm Niệm ra đời, hiện tại, cô muốn sinh cho anh một đứa bé mang họ Âu của anh.
"Bà xã, anh yêu em!" Trong lòng Âu Thừa Duẫn vô cùng cảm động, càng chôn sâu vào trong cơ thể cô. Đêm khuya kiều diễm, cùng với những lời thâm tình của hai người, tình yêu cứ kéo dài như vậy...
HOÀN CHÍNH VĂN
"Anh không sao chứ?" Vận Nhi đưa tay thử nhiệt độ trên mặt anh, phát hiện ra anh nóng hơn bình thường, thế nhưng cánh tay vẫn ra sức ôm cô, không ngừng thổi hơi bên tai cô: "Bà xã..."
"Yên tâm đi, sẽ không làm lỡ chuyện động phòng của hai người đâu!" Mẫn Thiên Hữu cố ý trêu chọc, lúc nhìn thấy Âu Thừa Duẫn đã nhuốm men say thì cũng chuẩn bị thu tay lại.
Vận Nhi xấu hổ đỏ mặt, đỡ lấy Âu Thừa Duẫn, nhìn Nam Cung Thần rồi hỏi: "Sao Tiêu Trác lại chưa tới?"
"À... Bây giờ cậu ta còn đang bận theo đuổi bà xã, rất bận!" Mẫn Thiên Hữu đặt một tay lên vai Nam Cung Thần, cởi áo khoác trên người, sau đó nhìn Vận Nhi cười mị hoặc: "Tân hôn vui vẻ!"
"Cảm ơn!" Vận Nhi nhìn mấy người đàn ông thâm trầm trước mặt, trong lòng sinh ra cảm khái, một người đàn ông ưu tú như vậy chắc chắn sẽ có nhiều cô gái muốn nắm giữ trái tim anh ta. Cô từng thấy cô gái mà Tiêu Trác để ý và con gái của Nam Cung Thần, biết chuyện tình cảm của bọn họ cũng không đơn giản, cô và Âu Thừa Duẫn đều hy vọng người khác cũng có thể hạnh phúc.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Vận Nhi đỡ Âu Thừa Duẫn đi lên phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng, Âu Thừa Duẫn đã cố ý bố trí lại gian bên trong, chính là muốn cùng Vận Nhi trải qua một đêm tân hôn ý nghĩa.
Lúc Vận Nhi đỡ anh đi vào bên trong phòng, toàn bộ sức nặng cơ thể Âu Thừa Duẫn đã đổ lên người cô, nhưng bước chân anh vẫn rất thoải mái, Vận Nhi cũng không thể không nghi ngờ rằng anh cố ý.
"Duẫn, anh có nặng lắm không?" Vận Nhi gắng sức đỡ anh lên chiếc giường phủ một màu đỏ thẫm, tha thiết nhìn anh mà hỏi, ngón tay lại lưu loát cởi áo khoác của anh ra, cả người anh nồng nặc mùi rượu khiến cô không chịu nổi.
"Bà xã à, bây giờ em gọi anh là gì đấy?" Âu Thừa Duẫn đã chếnh choáng men say nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng, nghe được xưng hô của Vận Nhi thì rất mất hứng.
"Em đi mở nước cho anh, anh tắm rửa trước đi đã!" Vận Nhi không để ý đến anh, đứng dậy muốn rời đi nhưng lập tức bị Âu Thừa Duẫn kéo tay lại, cả người cô ngã vào lòng anh, trán cô đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh đau nhói, vậy mà Âu Thừa Duẫn cũng chẳng kêu lên tiếng nào. Vận Nhi trừng mắt nhìn anh, lúc đối diện với ánh mắt thèm khát của anh thì sửa lại xưng hô: "Ông xã, ông xã, như vậy đã được chưa?"
"Thật ngoan!" Âu Thừa Duẫn nhìn thấy đôi môi của cô thì lập tức muốn hôn, Vận Nhi quay đầu đi, nụ hôn của Âu Thừa Duẫn rơi lên mặt cô, Vận Nhi ghét bỏ đẩy anh ra: "Anh đi tắm trước đi đã!"
"Được, nghe bà xã hết!" Âu Thừa Duẫn tâm tình tốt, đứng dậy đi vào phòng tắm, Vận Nhi nhìn thấy anh bước từng bước vững chãi về phía trước thì mắt trừng lớn, cô biết là vừa nãy anh chỉ giả vờ thôi mà. diễn~đàn~lê~quý~đôn
Lúc Âu Thừa Duẫn ra ngoài thì chỉ quấn một cái khăn tắm, lộ ra lồng ngực rắn chắc, từ phía sau ôm lấy Vận Nhi: "Em muốn tắm sao?"
Hơi thở đầy ám muội phun lên cổ Vận Nhi, cô thấy ngưa ngứa trong lòng, đẩy ngực anh ra, tò mò mở miệng hỏi: "Anh không say sao?"
"Say thì làm sao mà động phòng được? Vợ ngốc à, em có đi tắm không, nếu em không tắm thì chúng ta làm luôn đi, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng đấy!" Âu Thừa Duẫn làm bộ muốn đè Vận Nhi ra phía sau, khuôn mặt Vận Nhi đỏ bừng, thoát ra khỏi vòng tay anh, vội vàng chạy về phía phòng tắm: "Em đi tắm đây!"
Lúc Vận Nhi bước vào bồn tắm thì mới phát hiện Âu Thừa Duẫn đã chuẩn bị nước ấm cho cô, còn đổ thêm một chút tinh dầu, Vận Nhi thoải mái thả mình vào trong nước, vừa nghĩ đến đêm nay, cả khuôn mặt cô đều đỏ bừng lên.
Nửa tiếng sau, Vận Nhi mặc áo tắm đi ra ngoài, cô còn chưa kịp kéo cửa thủy tinh, Âu Thừa Duẫn đã kéo ra từ bên ngoài, ôm ngang lấy người cô đặt lên chiếc giường rộng hai mét.
"Niệm Niệm đâu?" Vận Nhi bị thân hình cao lớn của anh phủ lên, thở gấp một tiếng, trước khi anh có hành động, cô thốt ra một câu phá phong cảnh như vậy.
Trước đây, đêm nào cô cũng phải hôn rồi Niệm Niệm mới chịu ngủ, nhưng đêm nay lại là đêm tân hôn của cô và Âu Thừa Duẫn.
"Bà xã à, đêm nay em không được nghĩ đến Niệm Niệm, con bé đã có chị Ngọc trông nom rồi, em là của anh!" Âu Thừa Duẫn cắn lên bả vai cô một cái để trừng phạt, Vận Nhi cảm giác được trên người chợt lạnh, không biết áo tắm đã bị anh cởi ra từ lúc nào.
"Anh cần gì vội như thế chứ!" Vận Nhi cảm giác mỗi lần anh đều cấp bách đốt lửa trên người cô, ôm lấy cô không biết mệt, cô lúc nào cũng ở trong tư thế bị động.
"Bà xã, chuyện này không thể chậm được, sau này em phải học cách thích ứng, có hiểu không?" Bàn tay to mang theo ma lực phủ xuống ngực cô, hài lòng cúi người xuống ngậm chặt lấy cánh môi mềm mại của cô, hôn thẳng một đường xuống phía dưới.
"Không được, lần nào cũng là anh chủ động, hôm nay đến lượt em làm chủ!" Vận Nhi dùng hết sức lực, thân hình linh hoạt xoay ngược lại đè Âu Thừa Duẫn ở bên dưới, toàn bộ cơ thể cô đặt trên ngực anh.
Âu Thừa Duẫn bị suy nghĩ to gan của cô làm cho hoảng sợ, sau đó lại cười khanh khách, xem ra vợ anh đúng là rất muốn nắm quyền chủ đạo.
Đương nhiên là anh rất vui vẻ phối hợp với cô: "Được, nữ hoàng của anh, đêm nay đổi thành em chủ động!"
Vận Nhi đỏ mặt, bàn tay nhỏ mò mẫm xuống thân thể nóng bỏng của anh, cô bắt chước bộ dáng anh hôn cô lúc trước, từng nụ hôn liên tục rơi xuống ngực anh, cảm giác lạ lẫm khiến thân thể Âu Thừa Duẫn nổi lên niềm vui sướng tột cùng, lúc cảm nhận được nụ hôn của cô rơi lên thân thể, anh đã nhịn không nổi ý nghĩ muốn đi vào cơ thể cô ngay lập tức, nhưng Vận Nhi vẫn chuyên chú hôn lên người anh. d.đ.l.q.đ
Cảm giác được cả người anh nóng lên một cách bất thường, cơ thể Vận Nhi lại phủ lên lồng ngực nóng bỏng của anh, cảm giác được anh vòng tay ra ôm lấy eo cô. Khát vọng trong cơ thể Âu Thừa Duẫn đã đè nén một lúc lâu, giống như không thể chần chừ thêm được một khắc nào nữa: "Có được không bà xã? Hay là cứ để anh làm đi..."
"Không được, không cho anh động đậy!" Vận Nhi trừng mắt nhìn anh oán trách, biết dục vọng của anh đã sắp vỡ òa, cô chậm rãi di động cơ thể mình, ngồi trên người anh, cả giác được vật nóng bỏng của anh đã ngăn lại trước nơi mềm mại của cô, cô nghiêng người tiết lên, chậm rãi dùng thân thể mình để bao quanh lửa nóng của anh, khẽ đụng đến nơi mềm mại ấm áp của cô, Âu Thừa Duẫn lập tức thỏa mãn than nhẹ ra tiếng, loại hoan ái này khiến anh được trải nghiệm cảm giác sung sướng trước nay chưa từng có, phối hợp với tốc độ của cô, Âu Thừa Duẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, từ sâu trong nội tâm cô cũng khát vọng anh.
"Ông xã, em muốn sinh cho anh một đứa bé..." Vận Nhi nằm úp sấp trên ngực anh một lúc lâu, không vội rời khỏi cơ thể anh. Âu Thừa Duẫn nghe được lời của cô thì cả người hơi cứng ngắc, nhiệt độ cơ thể cô vẫn không ngừng mê hoặc anh, Âu Thừa Duẫn cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, đau lòng ôm vào trong ngực: "Bà xã, em nói thật sao?"
Cô muốn sinh cho anh một đứa bé, một bảo bối mà cả hai người có thể cùng nhau chứng kiến.
"Là thật, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi! Ông xã..." Vận Nhi vuốt chóp mũi anh, cười cười trước phản ứng của anh. Cô biết Âu Thừa Duẫn nghĩ đến cái gì, anh đã bỏ lỡ quá trình Niệm Niệm ra đời, hiện tại, cô muốn sinh cho anh một đứa bé mang họ Âu của anh.
"Bà xã, anh yêu em!" Trong lòng Âu Thừa Duẫn vô cùng cảm động, càng chôn sâu vào trong cơ thể cô. Đêm khuya kiều diễm, cùng với những lời thâm tình của hai người, tình yêu cứ kéo dài như vậy...
HOÀN CHÍNH VĂN