Editor: Linh Vũ
Đêm nay, có người cười, có người khóc...
Lúc Vận Nhi tỉnh lại thì đã ở trong biệt thự bên bờ biển, cô kinh ngạc nhìn thoáng qua dưới thân, trên người đã mặc áo ngủ, lại ngoảnh đầu sang phía khác, Âu Thừa Duẫn đang nhìn cô với ánh mắt chăm chú mà dạt dào hứng thú, lúc nhìn thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô thì kéo đầu cô vào trong ngực: "Sao hả? Sợ chồng em đem bán em sao?"
"Anh chịu sao?" Vận Nhi tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh để ngủ, miệng ngọt ngào hỏi. Tối hôm qua vận động rất lâu, đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy trên người truyền đến cảm giác đau nhức, nhưng chỉ cần nghĩ đến hành vi to gan của mình tối qua, cô lại ngượng đỏ cả mặt.
"Cho dù có bán anh thì cũng không thể đem bán em được, vợ à..." Âu Thừa Duẫn hôn lên hai gò má cô, vẻ mặt đầy ý cười nói hết câu.
"À, cái này thì đúng rồi!" Vận Nhi dịch một chút, cả người đều nằm trọn trong lòng anh, thỏa mãn nhắm chặt hai mắt, sau đó đột nhiên ngồi bật dậy: "Đúng rồi, hôm nay anh trai em kết hôn, sao em lại có thể quên được chứ!"
Vận Nhi ảo não vò tóc, hốt ha hốt hoảng bò dậy khỏi giường nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức thì thấy đã mười giờ, tại sao lại không có ai gọi cô chứ?
Cô đi chân trần chạy xuống, mở tủ quần áo ra, bên trong là một loạt lễ phục đủ màu đủ kiểu, cô lại không biết nên chọn bộ nào, đành phải xoay người nhìn Âu Thừa Duẫn đang nằm bất động trên giường, chạy tới kéo anh dậy: "Sao anh không nhanh lên? Hôm nay anh trai em kết hôn đấy!" dieenddanleequyydoon
"Gấp cái gì chứ? Hôm nay anh ta không cưới đâu!" Âu Thừa Duẫn kéo Vận Nhi, cả người cô lại ngã vào trong ngực anh. Lúc nói lời này, vẻ mặt Âu Thừa Duẫn rất ung dung.
"Sao lại không cưới? Không phải là sau chúng ta một ngày sao?" Vận Nhi tò mò nháy mắt, nhớ đến hôm qua Tô Thượng Đông không hề nói gì với cô, mà hình như vị hôn thê của anh ta cũng không tới tham dự hôn lễ của cô và Âu Thừa Duẫn.
"Em cũng đã kết hôn rồi, anh ta còn cưới xin gì nữa?" Âu Thừa Duẫn bày ra vẻ mặt bí hiểm, tươi cười nhìn Vận Nhi ở trong lòng mình, cô gái ngốc nghếch này, chẳng lẽ không nhìn ra là Tô Thượng Đông vì cô nên mới quyết định kết hôn sao?
Âu Thừa Duẫn cố ý chọn ngày cưới trước hôn lễ của Tô Thượng Đông một ngày cũng là có ý riêng, cứ như vậy thì Tô Thượng Đông sẽ không cử hành hôn lễ nữa, Âu Dương mới có thể có cơ hội!
"Lời này là có ý gì? Em kết hôn thì liên quan gì đến anh trai em?" Vận Nhi đẩy anh ra, mò mẫm lấy điện thoại ở đầu giường, chờ cô gọi điện thoại về nhà xác nhận xong thì ngây mặt ra nhìn Âu Thừa Duẫn: "Hôn lễ bị hoãn lại sao?"
"Ừ... Bây giờ em còn nghi ngờ nữa không?" Âu Thừa Duẫn ôm lấy khuôn mặt mịn màng của cô, vẻ mặt cưng chiều.
"Anh đã biết trước rồi sao? Nhưng mà làm sao có thể chứ?" Vận Nhi không hiểu nổi, rõ ràng người nói muốn kết hôn là Tô Thượng Đông, bây giờ tại sao lại nói muốn hoãn lại?
"Vợ à, chuyện này em không cần phải quan tâm, về sau trong mắt, trong lòng em đều chỉ có thể có một mình chồng em thôi, biết chưa hả?" Âu Thừa Duẫn ôm cô lên, xoay người, lại đè cô xuống giường, đôi tay lại không an phận mò vào trong áo ngủ của cô.
"Này, làm gì thế? Đừng có đụng đến em nữa..." Vận Nhi vội vàng kéo áo, trốn sang một bên.
"Không đụng đến em thì bảo bối của chúng ta biết lấy từ đâu ra chứ, ngoan, tối hôm qua anh đã bị em ăn rồi, bây giờ anh cũng nên ăn lại em thôi!" Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn tà ác, bổ nhào vào người Vận Nhi, khi cô vùng vẫy muốn hét lên thì tất cả mọi âm thanh đều bị nụ hôn của anh nuốt trọn.
Ngoại truyện 2:
Editor: Linh Vũ
"Niệm Niệm..." Giữa trưa, Vận Nhi cùng Âu Thừa Duẫn trở lại Âu viên thì thấy chị Ngọc đang ôm Niệm Niệm chờ họ ở ngoài cổng, Âu Thừa Duẫn vốn không muốn để cho Vận Nhi đến đây, nhưng cô vẫn nhất quyết đòi đi, cô vẫn chưa nói cho anh biết, thật ra cô cũng không còn hận Kiều Sa nữa.
"Bảo bối, nào nào, để mẹ hôn nào!" Vận Nhi ôm lấy Niệm Niệm từ trong tay chị Ngọc, đã một ngày rồi cô chưa hôn Niệm Niệm, cô bé lại dùng đôi bàn tay nhỏ bé sờ sờ lên mái tóc cô, mùi hương quen thuộc vây quanh người cô.
"Bảo bối, để cha hôn nữa nào!" Âu Thừa Duẫn đi đến bên cạnh Vận Nhi, rút mấy sợi tóc của cô ra khỏi tay Niệm Niệm. Niệm Niệm mất hứng dẩu môi ra, lúc Âu Thừa Duẫn hôn lên thì cô bé quay mặt đi.
"A, bảo bối à, cô cũng muốn hôn cháu!" Âu Dương vừa nhìn thấy Vận Nhi và Âu Thừa Duẫn đi tới thì cũng bổ nhào tới muốn hôn Niệm Niệm, nhưng giữa đường lại bị Âu Thừa Duẫn ngăn lại: "Thích hôn như vậy thì tự mình sinh một đứa đi!"
"Em nói anh này, nếu không có em thì làm sao anh có thể nhanh chóng được ôm vợ như vậy chứ? Anh đúng là đồ không có lương tâm, một mình em mà sinh được sao?" Âu Dương giơ chân ra đá anh, lại bị anh nhẹ nhàng tránh được. d~đ~lqđ
"Vận Nhi, chị xem anh ấy kìa, chỉ biết bắt nạt em thôi!" Âu Dương xoay người sang làm nũng với Vận Nhi.
"Chị sẽ giúp em bắt nạt lại anh ấy!" Vận Nhi đặt Niệm Niệm vào trong tay Âu Dương, cô bé mới thoải mái nở nụ cười, hai ngày nay luôn ở bên cạnh Âu Dương, Niệm Niệm đã không còn xa lạ với cô ấy nữa rồi.
"Vợ à, em nỡ lòng sao? Anh là chồng em mà!" Âu Thừa Duẫn nhìn thấy Vận Nhi trừng mắt đi đến cạnh anh thì bày ra vẻ mặt lấy lòng, bây giờ mọi thứ của anh đều là lấy vợ làm tiêu chuẩn, đối xử với Vận Nhi như thể nâng trứng, hứng hoa, ngậm trong miệng cũng sợ tan.
"Sao lại không nỡ chứ? Đêm nay em muốn ngủ cùng Niệm Niệm..." Vận Nhi ngẩng cao đầu, cô còn chưa quên sáng nay anh đã hành hạ cô thế nào, cả đêm qua đã làm, cô chỉ mới ngủ được mấy tiếng, mà quan trọng nhất là trên cổ, trên tay cô đều lưu lại kiệt tác của anh, hại cô đi ra đường cũng phải cẩn thận, dùng khăn lụa mới có thể che khuất một loạt dấu hôn của anh.
"Như vậy sao được, vợ à, anh sai rồi!" Âu Thừa Duẫn vội vàng cúi đầu nhận sai, nghe thấy Âu Dương đứng phía sau cười không ngừng, đúng là phong thủy luân chuẩn, ông anh trai không ai bì nổi của cô ấy vậy mà lại có ngày này.
"Vận Nhi..." Âu Thừa Duẫn nhìn theo hướng cô đi thì hốt hoảng, vội vàng chạy theo cô lên cầu thang.
"Em nói chuyện với mẹ, anh đi theo làm gì?" Đứng trước cửa phòng của Kiều Sa, Vận Nhi ngăn anh lại. Tay của Âu Thừa Duẫn đã đặt lên nắm đấm cửa, nghe được cô gọi Kiều Sa là "mẹ" thì hiểu ra ý của cô, anh liền kéo cô vào trong lòng mình, anh biết, hiện giờ Vận Nhi đã buông tha rồi, cô là vì anh, vì Niệm Niệm mà buông bỏ oán hận.
"Vận Nhi, cảm ơn em!" Âu Thừa Duẫn tựa cằm lên vai Vận Nhi, cảm khái.
Vận Nhi được Âu Thừa Duẫn đẩy vào phòng, sau đó cẩn thận đóng cửa lại giúp cô. Thời khắc này, dù là đối với Kiều Sa, đối với Vận Nhi hay đối với anh thì đều là thời khắc mấu chốt.
Kiều Sa không ngờ rằng đời này còn có thể nghe Vận Nhi gọi một tiếng mẹ, ở trước mặt cô, bà rơi nước mắt sám hối. Vận Nhi cũng lương thiện như Chỉ Lan, bởi vì tình yêu trong lòng cho nên ngay cả sai lầm của bà cũng có thể bao dung.
Vận Nhi nhìn Kiều Sa giống như lần đầu tiên được gặp bà. Duyên nợ của hai người đã bắt đầu từ lúc đó, nếu như không phải vì một đoạn quá khứ sai lầm xưa cũ kia thì hai người sẽ rất gắn bó, chỉ là hiện tại còn chưa quá muộn, bây giờ Vận Nhi có Âu Thừa Duẫn, có Niệm Niệm, có một gia đình hạnh phúc, như vậy cô đã rất thỏa mãn rồi!
Đêm nay, có người cười, có người khóc...
Lúc Vận Nhi tỉnh lại thì đã ở trong biệt thự bên bờ biển, cô kinh ngạc nhìn thoáng qua dưới thân, trên người đã mặc áo ngủ, lại ngoảnh đầu sang phía khác, Âu Thừa Duẫn đang nhìn cô với ánh mắt chăm chú mà dạt dào hứng thú, lúc nhìn thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô thì kéo đầu cô vào trong ngực: "Sao hả? Sợ chồng em đem bán em sao?"
"Anh chịu sao?" Vận Nhi tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh để ngủ, miệng ngọt ngào hỏi. Tối hôm qua vận động rất lâu, đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy trên người truyền đến cảm giác đau nhức, nhưng chỉ cần nghĩ đến hành vi to gan của mình tối qua, cô lại ngượng đỏ cả mặt.
"Cho dù có bán anh thì cũng không thể đem bán em được, vợ à..." Âu Thừa Duẫn hôn lên hai gò má cô, vẻ mặt đầy ý cười nói hết câu.
"À, cái này thì đúng rồi!" Vận Nhi dịch một chút, cả người đều nằm trọn trong lòng anh, thỏa mãn nhắm chặt hai mắt, sau đó đột nhiên ngồi bật dậy: "Đúng rồi, hôm nay anh trai em kết hôn, sao em lại có thể quên được chứ!"
Vận Nhi ảo não vò tóc, hốt ha hốt hoảng bò dậy khỏi giường nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức thì thấy đã mười giờ, tại sao lại không có ai gọi cô chứ?
Cô đi chân trần chạy xuống, mở tủ quần áo ra, bên trong là một loạt lễ phục đủ màu đủ kiểu, cô lại không biết nên chọn bộ nào, đành phải xoay người nhìn Âu Thừa Duẫn đang nằm bất động trên giường, chạy tới kéo anh dậy: "Sao anh không nhanh lên? Hôm nay anh trai em kết hôn đấy!" dieenddanleequyydoon
"Gấp cái gì chứ? Hôm nay anh ta không cưới đâu!" Âu Thừa Duẫn kéo Vận Nhi, cả người cô lại ngã vào trong ngực anh. Lúc nói lời này, vẻ mặt Âu Thừa Duẫn rất ung dung.
"Sao lại không cưới? Không phải là sau chúng ta một ngày sao?" Vận Nhi tò mò nháy mắt, nhớ đến hôm qua Tô Thượng Đông không hề nói gì với cô, mà hình như vị hôn thê của anh ta cũng không tới tham dự hôn lễ của cô và Âu Thừa Duẫn.
"Em cũng đã kết hôn rồi, anh ta còn cưới xin gì nữa?" Âu Thừa Duẫn bày ra vẻ mặt bí hiểm, tươi cười nhìn Vận Nhi ở trong lòng mình, cô gái ngốc nghếch này, chẳng lẽ không nhìn ra là Tô Thượng Đông vì cô nên mới quyết định kết hôn sao?
Âu Thừa Duẫn cố ý chọn ngày cưới trước hôn lễ của Tô Thượng Đông một ngày cũng là có ý riêng, cứ như vậy thì Tô Thượng Đông sẽ không cử hành hôn lễ nữa, Âu Dương mới có thể có cơ hội!
"Lời này là có ý gì? Em kết hôn thì liên quan gì đến anh trai em?" Vận Nhi đẩy anh ra, mò mẫm lấy điện thoại ở đầu giường, chờ cô gọi điện thoại về nhà xác nhận xong thì ngây mặt ra nhìn Âu Thừa Duẫn: "Hôn lễ bị hoãn lại sao?"
"Ừ... Bây giờ em còn nghi ngờ nữa không?" Âu Thừa Duẫn ôm lấy khuôn mặt mịn màng của cô, vẻ mặt cưng chiều.
"Anh đã biết trước rồi sao? Nhưng mà làm sao có thể chứ?" Vận Nhi không hiểu nổi, rõ ràng người nói muốn kết hôn là Tô Thượng Đông, bây giờ tại sao lại nói muốn hoãn lại?
"Vợ à, chuyện này em không cần phải quan tâm, về sau trong mắt, trong lòng em đều chỉ có thể có một mình chồng em thôi, biết chưa hả?" Âu Thừa Duẫn ôm cô lên, xoay người, lại đè cô xuống giường, đôi tay lại không an phận mò vào trong áo ngủ của cô.
"Này, làm gì thế? Đừng có đụng đến em nữa..." Vận Nhi vội vàng kéo áo, trốn sang một bên.
"Không đụng đến em thì bảo bối của chúng ta biết lấy từ đâu ra chứ, ngoan, tối hôm qua anh đã bị em ăn rồi, bây giờ anh cũng nên ăn lại em thôi!" Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn tà ác, bổ nhào vào người Vận Nhi, khi cô vùng vẫy muốn hét lên thì tất cả mọi âm thanh đều bị nụ hôn của anh nuốt trọn.
Ngoại truyện 2:
Editor: Linh Vũ
"Niệm Niệm..." Giữa trưa, Vận Nhi cùng Âu Thừa Duẫn trở lại Âu viên thì thấy chị Ngọc đang ôm Niệm Niệm chờ họ ở ngoài cổng, Âu Thừa Duẫn vốn không muốn để cho Vận Nhi đến đây, nhưng cô vẫn nhất quyết đòi đi, cô vẫn chưa nói cho anh biết, thật ra cô cũng không còn hận Kiều Sa nữa.
"Bảo bối, nào nào, để mẹ hôn nào!" Vận Nhi ôm lấy Niệm Niệm từ trong tay chị Ngọc, đã một ngày rồi cô chưa hôn Niệm Niệm, cô bé lại dùng đôi bàn tay nhỏ bé sờ sờ lên mái tóc cô, mùi hương quen thuộc vây quanh người cô.
"Bảo bối, để cha hôn nữa nào!" Âu Thừa Duẫn đi đến bên cạnh Vận Nhi, rút mấy sợi tóc của cô ra khỏi tay Niệm Niệm. Niệm Niệm mất hứng dẩu môi ra, lúc Âu Thừa Duẫn hôn lên thì cô bé quay mặt đi.
"A, bảo bối à, cô cũng muốn hôn cháu!" Âu Dương vừa nhìn thấy Vận Nhi và Âu Thừa Duẫn đi tới thì cũng bổ nhào tới muốn hôn Niệm Niệm, nhưng giữa đường lại bị Âu Thừa Duẫn ngăn lại: "Thích hôn như vậy thì tự mình sinh một đứa đi!"
"Em nói anh này, nếu không có em thì làm sao anh có thể nhanh chóng được ôm vợ như vậy chứ? Anh đúng là đồ không có lương tâm, một mình em mà sinh được sao?" Âu Dương giơ chân ra đá anh, lại bị anh nhẹ nhàng tránh được. d~đ~lqđ
"Vận Nhi, chị xem anh ấy kìa, chỉ biết bắt nạt em thôi!" Âu Dương xoay người sang làm nũng với Vận Nhi.
"Chị sẽ giúp em bắt nạt lại anh ấy!" Vận Nhi đặt Niệm Niệm vào trong tay Âu Dương, cô bé mới thoải mái nở nụ cười, hai ngày nay luôn ở bên cạnh Âu Dương, Niệm Niệm đã không còn xa lạ với cô ấy nữa rồi.
"Vợ à, em nỡ lòng sao? Anh là chồng em mà!" Âu Thừa Duẫn nhìn thấy Vận Nhi trừng mắt đi đến cạnh anh thì bày ra vẻ mặt lấy lòng, bây giờ mọi thứ của anh đều là lấy vợ làm tiêu chuẩn, đối xử với Vận Nhi như thể nâng trứng, hứng hoa, ngậm trong miệng cũng sợ tan.
"Sao lại không nỡ chứ? Đêm nay em muốn ngủ cùng Niệm Niệm..." Vận Nhi ngẩng cao đầu, cô còn chưa quên sáng nay anh đã hành hạ cô thế nào, cả đêm qua đã làm, cô chỉ mới ngủ được mấy tiếng, mà quan trọng nhất là trên cổ, trên tay cô đều lưu lại kiệt tác của anh, hại cô đi ra đường cũng phải cẩn thận, dùng khăn lụa mới có thể che khuất một loạt dấu hôn của anh.
"Như vậy sao được, vợ à, anh sai rồi!" Âu Thừa Duẫn vội vàng cúi đầu nhận sai, nghe thấy Âu Dương đứng phía sau cười không ngừng, đúng là phong thủy luân chuẩn, ông anh trai không ai bì nổi của cô ấy vậy mà lại có ngày này.
"Vận Nhi..." Âu Thừa Duẫn nhìn theo hướng cô đi thì hốt hoảng, vội vàng chạy theo cô lên cầu thang.
"Em nói chuyện với mẹ, anh đi theo làm gì?" Đứng trước cửa phòng của Kiều Sa, Vận Nhi ngăn anh lại. Tay của Âu Thừa Duẫn đã đặt lên nắm đấm cửa, nghe được cô gọi Kiều Sa là "mẹ" thì hiểu ra ý của cô, anh liền kéo cô vào trong lòng mình, anh biết, hiện giờ Vận Nhi đã buông tha rồi, cô là vì anh, vì Niệm Niệm mà buông bỏ oán hận.
"Vận Nhi, cảm ơn em!" Âu Thừa Duẫn tựa cằm lên vai Vận Nhi, cảm khái.
Vận Nhi được Âu Thừa Duẫn đẩy vào phòng, sau đó cẩn thận đóng cửa lại giúp cô. Thời khắc này, dù là đối với Kiều Sa, đối với Vận Nhi hay đối với anh thì đều là thời khắc mấu chốt.
Kiều Sa không ngờ rằng đời này còn có thể nghe Vận Nhi gọi một tiếng mẹ, ở trước mặt cô, bà rơi nước mắt sám hối. Vận Nhi cũng lương thiện như Chỉ Lan, bởi vì tình yêu trong lòng cho nên ngay cả sai lầm của bà cũng có thể bao dung.
Vận Nhi nhìn Kiều Sa giống như lần đầu tiên được gặp bà. Duyên nợ của hai người đã bắt đầu từ lúc đó, nếu như không phải vì một đoạn quá khứ sai lầm xưa cũ kia thì hai người sẽ rất gắn bó, chỉ là hiện tại còn chưa quá muộn, bây giờ Vận Nhi có Âu Thừa Duẫn, có Niệm Niệm, có một gia đình hạnh phúc, như vậy cô đã rất thỏa mãn rồi!