Chật vật như vậy "Âu Thừa Duẫn!" Hốc mắt Tô Ân Huệ sưng đỏ bên trong ẩn chứa những giọt nước trong suốt, dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái thì sẽ rơi xuống, nhưng cô vẫn cố đè nén để không khiến mình càng thêm thảm hại. Ở trước mặt anh, lòng tự tôn của cô hoàn toàn không đáng nói!
“Tôi còn chưa tới mức cầm thú như vậy, tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với Thừa Huyễn!” Âu Thừa Duẫn chậm rãi sửa sang lại quần áo của mình, sự kích động vừa rồi, chỉ là muốn xác định tâm ý của người phụ nữ này mà thôi, phản ứng nhiệt tình của cô thật đúng là ngoài dự đoán.
Nhưng mà, anh sẽ không động vào phụ nữ của Thừa Huyễn!
“Anh không thể giày vò em như vậy? Anh biết rõ, người em yêu vẫn luôn là anh!” Cuối cùng Tô Ân Huệ cũng không nhịn được, nước mắt như những hạt trân châu đứt đoạn, thi nhau rơi xuống.
“Tô Ân Huệ, cô không có tư cách yêu tôi, cô không xứng!” Âu Thừa Duẫn cài chiếc khuy áo cuối cùng, xoay người một cách tao nhã, khí lực to lớn trước sau như một, chói sáng khiến cô không mở mắt nổi. Chỉ biết si ngốc nhìn chằm chằm vào những đường nét cơ thể hoàn mỹ kia, nước mắt càng chảy nhiều hơn, tại sao anh có nhiều phụ nữ như vậy lại không thể muốn cô?
Chỉ vì, cô là người phụ nữ của Thừa Huyễn ư?
“Trong lòng em vẫn có Thừa Huyễn, em không quên anh ấy, tại sao anh không chịu cho em một cơ hội, Thừa Duẫn, chúng ta bắt đầu lại có được hay không?” Tô Ân Huệ thấp hèn cầu xin anh, lúc này trông cô thật tầm thường, nhìn vào trong mắt Âu Thừa Duẫn, lại chỉ thấy sự trào phúng.
“Không có, khả, năng!” Ba chữ vô tình, khiến Tô Ân Huệ bị đẩy về phía vựa sâu không đáy, vạn kiếp bất phục!
Nếu như ngày đó cô không đào hôn, có thể nào, sự hận thù của anh với cô sẽ giảm đi một ít?
Nhưng mà dù vậy, anh cũng sẽ không thay đổi mục đích của mình, cưới cô, cũng chỉ vì trả thù cô!
“Em hẳn là biết làm thế nào để trở thành một tình nhân tốt chứ?” Đầu ngón tay thon dài của Âu Thừa Duẫn xẹt qua cằm cô, sự lạnh lẽo cứ thấm vào trong lòng cô, giờ nơi đó đã lạnh như hầm băng.
Nụ cười tà mị hiện lên trước mắt cô, khuôn mặt vốn không còn huyết sắc lại thêm một tia bi thương.
Thừa Duẫn, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, nhìn những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh, trái tim cô vô cùng đau đớn!
Cô đã cảm thấy anh đối với Vận Nhi đặc biệt, cô chưa từng hoảng sợ như vậy, cô có thể không so đo với những người phụ nữ vây quanh anh kia, nhưng mà Vận Nhi, anh không thể yêu cô ấy được!
*****
“Hello, Tín, đã lâu không gặp!” Khi Âu Dương xuất hiện ở trước mặt Tín, quả thực khiến anh ta kinh ngạc hơn nửa ngày.
Anh vừa từ thang máy ra đi tới đại sảnh, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé, trong mắt tỏa ra ánh hào quang đặc biệt, “Tiểu thư, sao đột nhiên cô lại trở về nước? Điện hạ có biết không?”
“Anh ấy còn chưa biết, tôi muốn cho anh ấy một sự bất ngờ, hi hi, anh ấy có ở đây không?” Vừa rồi Âu Dương còn bị nhân viên ngăn cản, Tín xuất hiện ở đại sảnh khiến các nhân viên đều có chút ngạc nhiên, cứ tưởng lại là mấy người phụ nữ chủ động tìm tới cửa, vậy mà người này lại là em gái của chủ tịch, thật đúng là có mắt như mù!
“Điện hạ ra ngoài rồi, cô tới phòng làm việc của ngài ấy chờ đi!” Đối với Âu Dương, Tín cũng dùng một thái độ cung kính.
“Tín, anh hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải anh ấy lại đi tán gái đúng không?” Từ trước đến nay Âu Dương vốn như vậy, cũng không phân biệt tôn ti với Âu Thừa Duẫn, cô biết anh trai mình cả ngày đều rất bận rộn, không khỏi toát mồ hôi thay Vận Nhi. Kết hôn rồi còn không biết hồi tâm!
“Tiểu thư, xin mời!” Tín lặng im không nói, theo Âu Dương bước vào thang máy, chạy thẳng tới tầng cao nhất.
Vận Nhi đứng trước tập đoàn SK, ngẩng đầu lên, ánh nắng mặt trời buổi chiều phủ lên tòa nhà một màu vàng rực rỡ, chói lọi khiến cô khó mở mắt, nhưng chỉ do dự một lúc, liền dứt khoát bước vào đại sảnh.
Dường như nhận ra Tô Vận Nhi là phu nhân của chủ tịch, cô đi về phía trước đều rất thông thuận, bằng sự hướng dẫn của lễ tân, cô đi lên tầng 99.
Cô có thể cảm nhận được những ánh mắt quan sát ở phía sau, dường như mang theo sự hâm mộ và cung kính, chỉ là cái danh hiệu phu nhân chủ tịch mà cũng khiến cô tỏa sáng.
“Tôi còn chưa tới mức cầm thú như vậy, tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với Thừa Huyễn!” Âu Thừa Duẫn chậm rãi sửa sang lại quần áo của mình, sự kích động vừa rồi, chỉ là muốn xác định tâm ý của người phụ nữ này mà thôi, phản ứng nhiệt tình của cô thật đúng là ngoài dự đoán.
Nhưng mà, anh sẽ không động vào phụ nữ của Thừa Huyễn!
“Anh không thể giày vò em như vậy? Anh biết rõ, người em yêu vẫn luôn là anh!” Cuối cùng Tô Ân Huệ cũng không nhịn được, nước mắt như những hạt trân châu đứt đoạn, thi nhau rơi xuống.
“Tô Ân Huệ, cô không có tư cách yêu tôi, cô không xứng!” Âu Thừa Duẫn cài chiếc khuy áo cuối cùng, xoay người một cách tao nhã, khí lực to lớn trước sau như một, chói sáng khiến cô không mở mắt nổi. Chỉ biết si ngốc nhìn chằm chằm vào những đường nét cơ thể hoàn mỹ kia, nước mắt càng chảy nhiều hơn, tại sao anh có nhiều phụ nữ như vậy lại không thể muốn cô?
Chỉ vì, cô là người phụ nữ của Thừa Huyễn ư?
“Trong lòng em vẫn có Thừa Huyễn, em không quên anh ấy, tại sao anh không chịu cho em một cơ hội, Thừa Duẫn, chúng ta bắt đầu lại có được hay không?” Tô Ân Huệ thấp hèn cầu xin anh, lúc này trông cô thật tầm thường, nhìn vào trong mắt Âu Thừa Duẫn, lại chỉ thấy sự trào phúng.
“Không có, khả, năng!” Ba chữ vô tình, khiến Tô Ân Huệ bị đẩy về phía vựa sâu không đáy, vạn kiếp bất phục!
Nếu như ngày đó cô không đào hôn, có thể nào, sự hận thù của anh với cô sẽ giảm đi một ít?
Nhưng mà dù vậy, anh cũng sẽ không thay đổi mục đích của mình, cưới cô, cũng chỉ vì trả thù cô!
“Em hẳn là biết làm thế nào để trở thành một tình nhân tốt chứ?” Đầu ngón tay thon dài của Âu Thừa Duẫn xẹt qua cằm cô, sự lạnh lẽo cứ thấm vào trong lòng cô, giờ nơi đó đã lạnh như hầm băng.
Nụ cười tà mị hiện lên trước mắt cô, khuôn mặt vốn không còn huyết sắc lại thêm một tia bi thương.
Thừa Duẫn, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, nhìn những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh, trái tim cô vô cùng đau đớn!
Cô đã cảm thấy anh đối với Vận Nhi đặc biệt, cô chưa từng hoảng sợ như vậy, cô có thể không so đo với những người phụ nữ vây quanh anh kia, nhưng mà Vận Nhi, anh không thể yêu cô ấy được!
*****
“Hello, Tín, đã lâu không gặp!” Khi Âu Dương xuất hiện ở trước mặt Tín, quả thực khiến anh ta kinh ngạc hơn nửa ngày.
Anh vừa từ thang máy ra đi tới đại sảnh, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé, trong mắt tỏa ra ánh hào quang đặc biệt, “Tiểu thư, sao đột nhiên cô lại trở về nước? Điện hạ có biết không?”
“Anh ấy còn chưa biết, tôi muốn cho anh ấy một sự bất ngờ, hi hi, anh ấy có ở đây không?” Vừa rồi Âu Dương còn bị nhân viên ngăn cản, Tín xuất hiện ở đại sảnh khiến các nhân viên đều có chút ngạc nhiên, cứ tưởng lại là mấy người phụ nữ chủ động tìm tới cửa, vậy mà người này lại là em gái của chủ tịch, thật đúng là có mắt như mù!
“Điện hạ ra ngoài rồi, cô tới phòng làm việc của ngài ấy chờ đi!” Đối với Âu Dương, Tín cũng dùng một thái độ cung kính.
“Tín, anh hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải anh ấy lại đi tán gái đúng không?” Từ trước đến nay Âu Dương vốn như vậy, cũng không phân biệt tôn ti với Âu Thừa Duẫn, cô biết anh trai mình cả ngày đều rất bận rộn, không khỏi toát mồ hôi thay Vận Nhi. Kết hôn rồi còn không biết hồi tâm!
“Tiểu thư, xin mời!” Tín lặng im không nói, theo Âu Dương bước vào thang máy, chạy thẳng tới tầng cao nhất.
Vận Nhi đứng trước tập đoàn SK, ngẩng đầu lên, ánh nắng mặt trời buổi chiều phủ lên tòa nhà một màu vàng rực rỡ, chói lọi khiến cô khó mở mắt, nhưng chỉ do dự một lúc, liền dứt khoát bước vào đại sảnh.
Dường như nhận ra Tô Vận Nhi là phu nhân của chủ tịch, cô đi về phía trước đều rất thông thuận, bằng sự hướng dẫn của lễ tân, cô đi lên tầng 99.
Cô có thể cảm nhận được những ánh mắt quan sát ở phía sau, dường như mang theo sự hâm mộ và cung kính, chỉ là cái danh hiệu phu nhân chủ tịch mà cũng khiến cô tỏa sáng.