Từ nhỏ đến lớn, Hạ Tinh ăn uống đều kham khổ. Cơm trắng với rau xanh, thỉnh thoảng có được một chút thịt. Nàng cũng không phải là thị nữ chính hầu hạ các tiểu thư, công việc thường ngày chỉ ở trong bếp nên chẳng có đãi ngộ gì khác. Khi bị bệnh thì qua quýt vài loại thuốc rẻ tiền của phòng dược trong phủ, may là bệnh cũng lui.
Bây giờ lại có canh sâm uống, lại nấu với gà rừng do thiếu gia mang về, Hạ Tinh uống rất chậm. Nàng sợ mùi vị ngon lành trong miệng, tất cả chỉ là một giấc mơ.
-Muội ngon miệng không?
Tôn Yến Nguyệt hỏi hai ba lần Hạ Tinh mới nghe thấy. Nàng có hơi ngượng, vội gật đầu:
-Vậy thì muội ăn thêm đi!
-Dạ…
Nàng ta đã đi vào trong một lúc. Hạ Tinh uống cạn chén canh. Đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, cũng không còn choáng váng nữa. Nàng chợt nhớ lại lời Tôn Yến Nguyệt từng kể. Nàng ấy đi thăm hôn phu thì bị cướp. Gia thế cũng không phải là nghèo khó, cũng được xem là một tiểu thư trung lưu, thế mà việc nấu nướng lại rất giỏi. Hạ Tinh nhớ, Hạ gia trang cũng không phải là một trang viện lớn lắm song các tiểu thư ở đó không phải làm gì cả, đều do các nha hoàn đảm đương mọi việc. Tôn Yến Nguyệt thì…
Hay là do Hạ Tinh nghĩ nhiều quá? Nhưng mà…
-Muội có mệt không? Ra ngoài dạo một chút cho đầu óc thư thái nhé?
Tôn Yến Nguyệt đã âm thầm tính toán. Con đường này cũng không xa chỗ đám giặc cướp là mấy. Nàng sẽ dụ Hạ Tinh đến gần đó rồi tìm cách lẩn đi. Hạ Tinh dù không phải là giai nhân khuynh thành nhưng cũng rất xinh đẹp, lại trẻ tuổi giống như nàng ta năm năm trước. Mặc kệ có nguy cơ gì cho Hạ Tinh, Tôn Yến Nguyệt cũng không cần biết. Nàng sẽ về báovới cương thi, chắc chắn hắn không để yên cho bọn cướp. Khi hắn đến nơi, nếu đã xong xuôi thì càng tốt. Cương thi càng có lý do phẫn nộ mà trút lên bọn chúng những đòn thù đáng sợ nhất.Mối thù kia có thể trả được. Bản thân Hạ Tinh chỉ là một cô gái mới lớn, đối với chuyện bị luân phiên cưỡng hiếp cũng như nàng ta trước đây vậy, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng chẳng xong.
Hạ Tinh định nhổm dậy theo lời Tôn Yến Nguyệt. Nhưng rồi nhớ đến chuyện thiếu gia tìm sâm và bị thương tích nàng lại thấy lo lắng. Hai năm chung sống đây là lần đầu tiên hắn chảy “máu”. Tuy không nhiều lắm nhưng biết đâu với cương thi lại nguy hiểm? Hạ Tinh lo lắng, khi hắn trở về không thấy nàng sẽ phản ứng ra sao?
-Chúng ta đi!
-Muội không đi đâu. –Hạ Tinh xua tay- Muội đợi thiếu gia về.
Lúc hắn ra ngoài, lần đầu tiên Hạ Tinh chồm dậy và hỏi: « Thiếu gia đi đâu vậy? ». Cũng là lần đầu tiên nàng xen vào việc của hắn, bảo hắn không nên đi gây hấn với con người nữa. Một, hai người thậm chí cả chục người, hắn không sợ nhưng mấy trăm, mấy ngàn người thì khác. Hạ Tinh không muốn, không muốn hắn phải bị tổn thương gì.
-Muội thích thiếu gia sao?
Tôn Yến Nguyệt bỗng lên tiếng hỏi. Mặt Hạ Tinh đỏ bừng lên ngượng ngập. Thích hắn, làm sao lại thích hắn? Nàng chỉ là một huyết nô cung cấp máu cho cương thi thôi mà.
-Tỷ đừng nói bậy…Muội không có…không có…
Thật là không có? Hạ Tinh sống chung với cương thi suốt hai năm trời. Hắn lại có ngoại hình của một thanh niên hai mươi mấy tuổi. Thời gian gần đây cương thi quan tâm chăm sóc, Hạ Tinh không phải là không thấy. Tự bao giờ con tim thiếu nữ đã thổn thức…Nàng trông ngóng hắn, trông ngóng hắn trở về.
-Thật là không có không?
-Không có…Không có mà.
Tôn Yến Nguyệt càng làm già, trêu ghẹo. Hạ Tinh càng ngượng ngùng trốn tránh. Thiếu nữ đùa giỡn, đôi khi hơi quá phận. Tôn Yến Nguyệt thì cười cợt còn Hạ Tinh cứ tìm cách phủ nhận, tránh đi, bên ngoài nhìn vào giống như đang bị hà hiếp.
-Có mà….Có…
-Không có mà….Không…
Bên người Hạ Tinh hình như vừa mới có một cái bóng xẹt qua nhanh như chớp.Tôn Yến Nguyệt bị xô mạnh làm nàng ta ngã sóng xoài xuống nền hang động. Thân thể nhỏ bé của Hạ Tinh bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc. Cương thi đang nhìn nàng, ánh mắt đầy lo lắng, bất an:
-Có sao không?
-Thiếu gia…người…Người….Tôn tỷ tỷ!
Hạ Tinh giật thót người bởi tiếng kêu rên của Tôn Yến Nguyệt. Nàng ta ngã dưới đất. Một dòng máu chảy ra từ phía dưới, mùi máu làm cương thi khẽ chau mày còn Hạ Tinh thì kinh ngạc đến cứng người…
*Com đi nha, chương sau có chỉnh sửa.
Bây giờ lại có canh sâm uống, lại nấu với gà rừng do thiếu gia mang về, Hạ Tinh uống rất chậm. Nàng sợ mùi vị ngon lành trong miệng, tất cả chỉ là một giấc mơ.
-Muội ngon miệng không?
Tôn Yến Nguyệt hỏi hai ba lần Hạ Tinh mới nghe thấy. Nàng có hơi ngượng, vội gật đầu:
-Vậy thì muội ăn thêm đi!
-Dạ…
Nàng ta đã đi vào trong một lúc. Hạ Tinh uống cạn chén canh. Đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, cũng không còn choáng váng nữa. Nàng chợt nhớ lại lời Tôn Yến Nguyệt từng kể. Nàng ấy đi thăm hôn phu thì bị cướp. Gia thế cũng không phải là nghèo khó, cũng được xem là một tiểu thư trung lưu, thế mà việc nấu nướng lại rất giỏi. Hạ Tinh nhớ, Hạ gia trang cũng không phải là một trang viện lớn lắm song các tiểu thư ở đó không phải làm gì cả, đều do các nha hoàn đảm đương mọi việc. Tôn Yến Nguyệt thì…
Hay là do Hạ Tinh nghĩ nhiều quá? Nhưng mà…
-Muội có mệt không? Ra ngoài dạo một chút cho đầu óc thư thái nhé?
Tôn Yến Nguyệt đã âm thầm tính toán. Con đường này cũng không xa chỗ đám giặc cướp là mấy. Nàng sẽ dụ Hạ Tinh đến gần đó rồi tìm cách lẩn đi. Hạ Tinh dù không phải là giai nhân khuynh thành nhưng cũng rất xinh đẹp, lại trẻ tuổi giống như nàng ta năm năm trước. Mặc kệ có nguy cơ gì cho Hạ Tinh, Tôn Yến Nguyệt cũng không cần biết. Nàng sẽ về báovới cương thi, chắc chắn hắn không để yên cho bọn cướp. Khi hắn đến nơi, nếu đã xong xuôi thì càng tốt. Cương thi càng có lý do phẫn nộ mà trút lên bọn chúng những đòn thù đáng sợ nhất.Mối thù kia có thể trả được. Bản thân Hạ Tinh chỉ là một cô gái mới lớn, đối với chuyện bị luân phiên cưỡng hiếp cũng như nàng ta trước đây vậy, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng chẳng xong.
Hạ Tinh định nhổm dậy theo lời Tôn Yến Nguyệt. Nhưng rồi nhớ đến chuyện thiếu gia tìm sâm và bị thương tích nàng lại thấy lo lắng. Hai năm chung sống đây là lần đầu tiên hắn chảy “máu”. Tuy không nhiều lắm nhưng biết đâu với cương thi lại nguy hiểm? Hạ Tinh lo lắng, khi hắn trở về không thấy nàng sẽ phản ứng ra sao?
-Chúng ta đi!
-Muội không đi đâu. –Hạ Tinh xua tay- Muội đợi thiếu gia về.
Lúc hắn ra ngoài, lần đầu tiên Hạ Tinh chồm dậy và hỏi: « Thiếu gia đi đâu vậy? ». Cũng là lần đầu tiên nàng xen vào việc của hắn, bảo hắn không nên đi gây hấn với con người nữa. Một, hai người thậm chí cả chục người, hắn không sợ nhưng mấy trăm, mấy ngàn người thì khác. Hạ Tinh không muốn, không muốn hắn phải bị tổn thương gì.
-Muội thích thiếu gia sao?
Tôn Yến Nguyệt bỗng lên tiếng hỏi. Mặt Hạ Tinh đỏ bừng lên ngượng ngập. Thích hắn, làm sao lại thích hắn? Nàng chỉ là một huyết nô cung cấp máu cho cương thi thôi mà.
-Tỷ đừng nói bậy…Muội không có…không có…
Thật là không có? Hạ Tinh sống chung với cương thi suốt hai năm trời. Hắn lại có ngoại hình của một thanh niên hai mươi mấy tuổi. Thời gian gần đây cương thi quan tâm chăm sóc, Hạ Tinh không phải là không thấy. Tự bao giờ con tim thiếu nữ đã thổn thức…Nàng trông ngóng hắn, trông ngóng hắn trở về.
-Thật là không có không?
-Không có…Không có mà.
Tôn Yến Nguyệt càng làm già, trêu ghẹo. Hạ Tinh càng ngượng ngùng trốn tránh. Thiếu nữ đùa giỡn, đôi khi hơi quá phận. Tôn Yến Nguyệt thì cười cợt còn Hạ Tinh cứ tìm cách phủ nhận, tránh đi, bên ngoài nhìn vào giống như đang bị hà hiếp.
-Có mà….Có…
-Không có mà….Không…
Bên người Hạ Tinh hình như vừa mới có một cái bóng xẹt qua nhanh như chớp.Tôn Yến Nguyệt bị xô mạnh làm nàng ta ngã sóng xoài xuống nền hang động. Thân thể nhỏ bé của Hạ Tinh bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc. Cương thi đang nhìn nàng, ánh mắt đầy lo lắng, bất an:
-Có sao không?
-Thiếu gia…người…Người….Tôn tỷ tỷ!
Hạ Tinh giật thót người bởi tiếng kêu rên của Tôn Yến Nguyệt. Nàng ta ngã dưới đất. Một dòng máu chảy ra từ phía dưới, mùi máu làm cương thi khẽ chau mày còn Hạ Tinh thì kinh ngạc đến cứng người…
*Com đi nha, chương sau có chỉnh sửa.