Cương thi vẫn nhìn cô gái đang nằm thiêm thiếp với vẻ bài xích rõ rệt. Nàng ta bây giờ như một gánh nặng đối với hắn vậy. Có một sinh vật nhỏ trong bụng, rồi sau đó lại sinh ra một đứa bé. Hắn không thích máu của trẻ con. Nó nhạt thếch chẳng có mùi vị gì cả, lúc còn nhỏ hắn từng uống qua một lần và tự nhủ, sau này khi mình có nhiều năng lực hơn sẽ không bao giờ tìm mồi là trẻ con nữa. Thứ đó dễ ăn, không chống chọi nhiều trước khi bị giết, cũng bởi vì thế mà máu lạt nhách, uống chẳng ngon lành gì.
-Thiếu gia…
Hạ Tinh vẫn chưa ngủ. Nàng nơm nớp lo sợ…Dù sao thì Tôn Yến Nguyệt cũng là người sống cùng Hạ Tinh gần 10 ngày. Nàng biết, thiếu gia không thích kẻ vô dụng. Người cũng rất giữ lời hứa, đã hứa không giết thì sẽ không giết. Nhưng mà….không giết cũng có thể là đuổi nàng ta đi chỗ khác. Bụng mang dạ chửa như thế, Tôn Yến Nguyệt sẽ về đâu?
-Sao không ngủ?
Hạ Tinh chống tay ngồi dậy. Thiếu gia…Hạ Tinh đã van xin một lần rồi, giờ thêm lần nữa, có phải là quá phận hay không?
-Thiếu gia…Người định làm gì với Tôn tỷ tỷ?
-Nàng muốn ta làm gì nàng ấy?
Hắn đột ngột hỏi làm Hạ Tinh cũng ngẩn ra. Ánh mắt của hắn nhìn Hạ Tinh khác hẳn, nó làm má nàng đỏ ửng, đầy sự ngượng ngùng.
-Tôi…tôi không biết. Nhưng Tôn tỷ tỷ đang có em bé, nếu mà…nếu mà chúng ta không…không giúp đỡ thì…
Bảo một cương thi lấy người làm lương thực, giúp đỡ người có phải là quái lạ lắm hay không? Hạ Tinh cũng nhận ra sự không bình thường đó, nhưng biết làm sao hơn được, đành phải cứ vậy mà ấp úng, ngập ngừng:
-Giúp bằng cách nào?
-Bằng cách nào? –Hạ Tinh cắn nhẹ môi, lấm lét- Chúng ta…cho Tôn tỷ tỷ đi theo. Tạm thời là vậy, rồi sau đó…
Tôn Yến Nguyệt có thai nghĩa là câu chuyện trước đây nàng ta kể hoàn toàn không có thật. Yến Nguyệt không có hôn phu nào cả, như vậy nàng ta sẽ đi theo họ đến bao giờ?
-Ta không cần đến hai huyết nô cùng một lúc. Trước đây là do bà ta già yếu sức, nàng thì còn trẻ. Bây giờ nàng vẫn trẻ, mang thêm nàng ta để làm gì?
Thú hoang trong rừng chỉ cần răng nanh và móng vuốt. Cương thi cũng vậy, nuôi một huyết nô là đủ, nhiều hơn nữa sẽ sinh ra phiền phức. Huống gì trong bụng Tôn Yến Nguyệt lại mang một bào thai, sẽ rất vướng víu cho những chuyện sau này.
-Thiếu gia…vậy người đợi lúc Tôn tỷ tỷ đỡ hơn một chút.- Hạ Tinh vẫn là có chút không nỡ, nhẹ nhàng- Khi đó chúng ta sẽ để tỷ tỷ ở lại đây hoặc tìm nơi nào đó gửi gắm tỷ ấy…Tôn tỷ tỷ biết rất nhiều chuyện, tôi bị choáng là do tỷ ấy giúp đỡ nên mới khá hơn. Bây giờ bỏ rơi tỷ tỷ thì tôi không làm được. Người giúp tôi một lần này nữa, có được không hả thiếu gia?
Hạ Tinh và hắn sống chung với nhau bao lâu nhưng đây là lần đầu tiên cùng nói với nhau nhiều đến vậy. Thì ra khi nghe một thứ mình quan tâm nài nỉ lại hay ho đến vậy. Cương thi thoải mái tựa người vào vách, gật đầu.
Hạ Tinh sung sướng cười rạng rỡ. Nụ cười khiến hắn chợt nghĩ, nuôi thêm một người nữa cũng được, miễn là việc ấy làm nàng cứ cười mãi thế này.
….Sáng sớm cương thi đã ra ngoài. Mấy ngày nay được uống sâm, ăn gà Hạ Tinh khỏe hơn nhiều. Trong hang không còn nước, gần đó lại có một mạch suối nhỏ nên Hạ Tinh quyết định ra đó lấy nước mang về.
Khi đi Tôn Yến Nguyệt còn mê man, lúc về thì nàng ta đã tỉnh, có vẻ khá hơn một chút rồi:
-Tôn tỷ tỷ…
-Tiểu Tinh.
Hạ Tinh cũng không muốn hỏi nhiều về mọi chuyện. Nhưng Tôn Yến Nguyệt lại chủ động nói cho nàng nghe. Vừa kể nước mắt nàng ta lại không ngừng chảy, trông thật thương tâm.
-Tỷ không muốn nói dối muội. Nhưng mà hiểu cho tỷ, hoàn cảnh của tỷ…
Những chuyện đó Hạ Tinh chưa hề trải qua, khi nghe Tôn Yến Nguyệt kể lại mới thấy thật là khủng khiếp. Nàng tuy là « huyết nô » mạng sống bị đe dọa nhưng thực tế thiếu gia đối xử với Hạ Tinh không tệ. Hắn tìm thức ăn, cho nàng quần áo mặc, không như Tôn Yến Nguyệt…Bị người ta đùa bỡn, hành hạ như vậy, còn đau đớn nào hơn.
Lòng thương cảm, vốn là bản chất của phụ nữ. Hạ Tinh lương thiện, không nhẫn tâm nhìn người khác chết, cũng như bà bà – ngày xưa từng bảo bọc cho nàng.
-Tỷ đừng lo. Bây giờ tỷ cứ tịnh dưỡng cho khỏe đã, từ từ rồi tính tiếp.
Hạ Tinh không dám nói đến chuyện thiếu gia chẳng muốn mang theo Tôn Yến Nguyệt. Được ngày nào hay ngày đó, suy tính quá nhiều đôi khi lại không như ý muốn của mình.
-A!
Tôn Yến Nguyệt bỗng nhiên ôm bụng. Gương mặt xinh đẹp tái nhợt làm Hạ Tinh cũng hoảng hốt theo nàng.
-Tỷ tỷ…tỷ sao vậy? Có sao không?
-Bụng tỷ đau quá- Tôn Yến Nguyệt rên rỉ, càng lúc càng lớn hơn.- Tỷ đau quá…Đau lắm Tiểu Tinh ơi!
Hạ Tinh hoàn toàn quýnh quáng. Nàng không biết làm sao cả. Nơi này chỉ là nơi dừng chân tạm bợ, thời gian qua Hạ Tinh bị choáng nên cũng không ra ngoài thị tứ. Thiếu gia thì không có ở đây.
-Giờ…giờ phải làm sao đây tỷ? Muội…
-Muội đừng sợ.- Tôn Yến Nguyệt cố gắng rặn ra từng tiếng- Trong…thời gian…ở núi thì tỷ có biết một số loại thuố…c…Hôm trước ra suối múc nước tỷ thấy có một loại cỏ màu đỏ sẫm. Nó là…là Tố xích thảo, dùng để an thai cho nữ giới. Muội…muội mang loại đó về, đâm nhuyễn. Tỷ sẽ đỡ hơn mà…
-Dạ…Dạ…
Hạ Tinh vội vã đi ngay không do dự. Tiếng chân nàng khuất đi xa lắm, Tôn Yến Nguyệt mới chồm người dậy. Tố Xích thảo đúng là an thai cho phụ nữ nhưng chỉ có phần ngọn cỏ đỏ mới có tác dụng đó. Nếu uống cả cây sẽ gây ra ngộ độc cho người. Tuy là không chết người được nhưng mà…
Cái thai này là nghiệt chủng. Nó không được phép tồn tại. Nhưng nếu nó biến mất thì cũng phải có giá trị nào đó với người ở lại. Hạ Tinh chỉ là một cô gái mười mấy tuổi ngây ngô khờ dại. Nàng chưa đủ bản lĩnh để hiểu được, cái giá lạnh và sự tàn nhẫn của lòng người.
…-A!…………..
Hạ Tinh thực sự hoảng hốt. Sau khi uống thuốc xong thì Tôn Yến Nguyệt đau đớn quằn quại lăn lộn qua lại. Máu chảy ra từ hạ thân nàng. Máu đỏ sẫm, không có dấu hiệu dừng lại khiến Hạ Tinh càng hoảng loạn hơn:
-Tôn tỷ tỷ…Tỷ sao vậy, Tôn tỷ tỷ…
-A!
Máu Tôn Yến Nguyệt nhuộm đỏ cả một khoảng chiếc giường đá. Mặt Hạ Tinh cũng tái xanh theo:
-Tỷ tỷ…
Bên ngoài cương thi bước vào. Tiếng kêu hoảng hốt của Hạ Tinh làm hắn cũng trở nên khẩn trương:
-Thiếu gia…Cứu tỷ tỷ. Tỷ tỷ làm sao đó thiếu gia?
Hắn cũng đâu biết phải làm sao trong tình huống đó. Thứ máu phía dưới của người phụ nữ đó có mùi rất khó chịu. Nghe lẫn như có tiếng khóc ở bên trong.
Đại phu lại được mời đến. Nguyên nhân là do Tố xích thảo. Hạ Tinh cảm thấy chân tay mình lạnh toát. Tố xích thảo do một tay nàng hái và nấu thuốc mà.
-Đại phu…Không lẽ nào, thuốc đó là…
-Tố xích thảo là dược liệu dùng để dưỡng thai, nhưng mà chỉ có phần ngọn thôi. Nếu nấu cả phần gốc lẫn ngọn thì người dùng sẽ bị nhiễm độc. Cô nương này nhiễm độc nên bị hư thai.
Một sinh mạng vừa lìa xa nhân thế. Hạ Tinh bật khóc. Còn hắn, nhìn nàng khóc, hắn lại cảm thấy thật đau lòng.
Sinh mệnh…
Có bao nhiêu sinh mệnh bị hủy diệt trong tay hắn. Thế mà người con gái này lại khóc vì một sinh linh chưa thành hình dáng. Con người là loài sinh vật mỏng manh vậy đó, thế mà hắn lại rung động vì một con người.
-Không khóc nữa. Khóc thì có tác dụng gì?
Hắn thật sự không hiểu loài người. Tại sao lại phải khóc? Khóc thì có làm thay đổi được điều gì đâu chứ? Những kẻ trước khi bị hắn giết có không ít người gào khóc. Nhưng khóc thì vẫn vậy. Hắn đang đói bụng. Nước mắt đâu làm hắn no bụng mà bỏ qua cho họ bao giờ.
-Thiếu gia…
Hạ Tinh đương nhiên biết điều ấy. Nhưng nàng không thể không khóc được. Khóc không làm đứa bé chưa có hình dạng đó sống lại. Tuy vậy những dòng nước mắt lại làm cho Hạ Tinh cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nàng thực sự không biết tác hại của Tố xích thảo. Hạ Tinh cũng không chủ đích giết chết đứa bé ấy. Song nàng vẫn cảm thấy đau lòng lắm. Vẫn không kiềm được nước mắt của mình.
Cương thi nhìn nàng khóc, rồi bất chợt ôm nàng vào lòng. Lồng ngực hắn cứng rắn, bàn tay lại vụng về chỉ biết vỗ vỗ trên đôi vai mảnh khảnh…Cử chỉ xa lại nhưng ấm áp đó làm Hạ Tinh cảm thấy dễ chịu hơn. Tiếng nức nở nhỏ dần rồi im bặt. Gương mặt thanh tú tự bao giờ đã nép sâu vào ngực của cương thi.
…- Tỷ tỷ!
Đôi môi nhợt nhạt của Tôn Yến Nguyệt mấp máy. Trên mắt là một dòng lệ từ từ chảy thành hàng:
-Tỷ biết….Nhưng không sao đâu muội. Là do tỷ quên đi tác dụng của cả cây thuốc đó. Cũng tốt…Đứa bé đó sinh ra cũng là nghiệt chủng. Ra đi sớm sẽ là một may mắn cho nó ở kiếp sau.
Đó là những lời thật lòng của Tôn Yến Nguyệt. Đứa bé con của giặc cướp rồi sẽ là giặc cướp. Ra đi, tìm một chỗ đầu thai khác vẫn là lối thoát cho nó. Biết đâu…
Biết đâu…
-Chưa sinh ra đã chết. Chết cũng là hết. Ngươi làm sao biết, kiếp sau nó có lại được làm người không?
Hắn cất giọng. Lần đầu tiên cương thi nói một chuyện không cần thiết. Nếu ra đi là may mắn…Nếu không phải sống là hạnh phúc thì hắn đâu cần phải tìm mồi để sống. Nếu sống không phải là hạnh phúc thì sao những con người hắn giết lại chấp nhận đau đớn và thương tích để mà chống cự, tìm cho mình một cơ hội tồn sinh?
-Thiếu gia…
-Ra ngoài kia ăn trái cây đi. Ta không thích con người này ăn thứ mà ta đem về cho nàng.
Rất thẳng thắn. Hạ Tinh biết câu nói vô tình và thẳng thắn của thiếu gia sẽ làm cho Tô Yến Nguyệt không lấy gì làm vui vẻ. Nhưng có một người chỉ vì mình mà làm nhiều thứ, bản thân lại cảm thấy thật vui vẻ. Thật sự rất vui!
……-Tỷ tỷ…
Hắn lại ra ngoài trong đêm tối. Trước khi đi còn dặn dò Hạ Tinh, rất ân cần:
-Không được khóc nữa. Mẹ nó còn không thương nó, nàng không cần thương nó làm gì. Nó cũng chẳng cần nàng phải khóc cho nó đâu.
-Dạ…
Trái cây hắn mang về cho nàng hôm nay ăn rất ngon nên Hạ Tinh cũng dành lại một chút mang vào cho Tôn Yến Nguyệt. Nàng ta vẫn còn thờ thẫn trong hang đá. Thấy Hạ Tinh, gương mặt xinh đẹp hiện lên biểu tình lạnh nhạt. Nàng đặt mấy quả chín mọng xuống giường đá, rồi lại bước ra ngoài.
-Tiểu Tinh…
Hạ Tinh dừng lại. Tôn Yến Nguyệt nói thật nhanh:
-Tỷ sẽ rời khỏi nơi đây nhanh thôi. Nhưng muội có thể xin cho tỷ tịnh dưỡng vài hôm nữa?…. Khỏe rồi tỷ sẽ đi ngay. Không làm phiền đến muội lâu đâu.
Hạ Tinh cũng không biết nói gì ngoài cách gật đầu đồng ý. Nàng cũng chẳng yên tâm cho Tôn Yến Nguyệt ra đi vào lúc này mà.
—————————————————–
……-Tiểu Tinh…
Hạ Tinh lại loạng choạng suýt ngã. Thời gian gần đây hắn không hề dùng máu của nàng giải khát, thế mà Hạ Tinh vẫn thấy trong người rất mệt, đầu choáng váng, không biết vì sao.
Đại phu lại đoán là nàng thiếu máu. Thiếu máu thì bổ sung máu. Nhưng Hạ Tinh không như hắn, không thể uống máu của con người.
-Tôi kê thuốc cho nàng ấy. Công tử vào thành tìm mua. Còn bạc liên thì hơi khó kiếm, công tử phải vất vả rồi.
Hắn đương nhiên không biết bạc liên là gì. Song Hạ Tinh hay bệnh như thế làm hắn rất lo lắng, mấy ngày nay cũng không buồn đi săn, chỉ ở lại hang coi chừng tình trạng của nàng.
-Thiếu gia…
Hạ Tinh gọi hắn. Ngày xưa mỗi lần bị bệnh Hạ Tinh lại sợ. Song gần đây càng ngày lại càng to gan thì phải. Nàng tin hắn không nỡ, không nỡ vứt bỏ mình, cũng không có uống hết máu mình một lần. Mà dù có vậy Hạ Tinh cũng không sợ nữa…Cũng chẳng hiểu, từ khi nào ở bên cạnh thiếu gia đã là một niềm vui nho nhỏ trong đời Hạ Tinh rồi.
-Tôi biết chỗ có bạc liên –Tôn Yến Nguyệt bất ngờ lên tiếng –Nhưng khá xa…Thiếu gia, nếu được thì tôi…tôi dẫn ngài đi.
-Ừ.
…Hắn nôn nóng vì Hạ Tinh đang nằm ở hang thiêm thiếp. Trong khi đó Tôn Yến Nguyệt thì đi lại chậm chạp. Cũng vì vậy mà hắn quyết định cõng nàng ta để cho nhanh.
-Thiếu gia…Đi thẳng…
-Thiếu gia…Đằng kia, ngài quẹo sang trái.
-Thiếu gia…
Đây là đường đến phạm vi của bọn cướp. Ngày thường đây là giờ chúng hoạt động. Chỉ cần dụ hắn đi vào trong đó. Thấy con mồi, bọn chúng nhất định không tha.
Vai của cương thi rất rộng. Nằm trên lưng hắn, cảm giác ấm áp này…Đây là lần đầu trong đời Tôn Yến Nguyệt được nếm qua.
Nàng ta bất giác tựa cả người vào lưng hắn. Phần ngực thanh xuân cũng dựa sát vào.Tôn Yến Nguyệt phong tình vạn chủng, tuy đã 5 năm làm vợ chung của các đương gia vẫn làm chúng say mê không dứt được. Nàng ta có kỹ thuật phòng the vô cùng lão luyện, thân thể lại đặc biệt nhạy cảm và quyến rũ, không người đàn ông nào có thể chống lại được nàng.
Cương thi cũng là giống đực. Giống đực thì…
-Không cần ôm chặt như vậy. Ta không thích…
Giọng cương thi vang lên, dứt khoát. Tôn Yến Nguyệt có hơi bối rối nhưng lại giả vờ hoảng sợ khi hắn đột ngột vươn mình lơ lửng trên các tầng cây:
-Thiếu gia…người ta sợ…Thiếu gia!
Đối với người khác đó là một âm thanh nũng nịu và êm dịu, còn cương thi hắn…âm thanh đó nghe thật khó chịu. Hắn lạnh lùng:
-Tìm được thuốc về, lần sau ngươi cũng nên mời đại phu xem mạch. Bị cảm rồi, giọng nói thật khó nghe.
Tôn Yến Nguyệt mặt xanh như chàm đổ. Cương thi khốn kiếp, hắn đúng là máu lạnh…Không lẽ ngoài Hạ Tinh, hắn thực sự chẳng có cảm giác với kẻ khác sao?
-Ưm…
Phía dưới là một âm thanh rất lạ. Cái tai nhạy cảm của hắn nhanh chóng thu vào âm thanh đó. Nhanh như chớp, hắn đảo mình xuống tán rừng kia.
Bụng đang đói, phải tìm thức ăn lót dạ…Vừa hay có đến hai con mồi.
Chúng đang trong tư thế lạ…Bình thường thì con mồi thường mặc lớp vải bao ngoài che thân thể. Hai con mồi này trần như nhộng, đang quấn lấy nhau. Người đàn ông quỳ giữa đôi chân mở rộng của người phụ nữ. Miệng nàng ta thốt lên những âm thanh ư…. a đứt quãng, trông thật là thoải mái.
-Tình lang…mạnh thêm nữa. Mạnh thêm nữa…Tình lang…
-Thu Nguyệt muội…ta đến đây. Ta mạnh thêm đây…Á!
Người đàn ông kêu lên thất thanh. Cương thi đứng sau lưng hắn. Một cái kéo mạnh, phần cơ thể đàn ông bị rút ra đột ngột làm người phụ nữ cũng kêu lên, không mấy hài lòng.Nhưng khi nàng ta vừa mở mắt, nhìn thấy tình lang của mình cổ bị bẻ gãy, máu chảy ròng ròng. Còn gã đàn ông lạ, hắn đang thong thả, từng chút từng chút một uống ừng ực những dòng máu tươi đỏ rực chảy đầy trên thân thể trần trụi, lan xuống phía dưới người của nàng ta.
-Á…
Nàng ta chỉ kịp kêu lên như thế. Cương thi vứt thân xác đã bị hút cạn máu ra xa bằng một động tác nhẹ hẫng. Cô gái cũng rất xinh đẹp, nhưng tiếc thay cái vẻ xinh đẹp ấy không đủ làm động lòng dã thú. Hắn lại bẻ gãy cổ nàng ta bằng một lực nhanh và chính xác. Máu lại chảy, hắn uống máu, lần này thong thả, tận hưởng lâu hơn.
Đằng xa…Tôn Yến Nguyệt như chết lặng. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh man rợ đó. Cương thi giết người uống máu…Gương mặt hắn không hề hiện ra vẻ tàn ác, thậm chí còn có phần tuấn tú hơn hẳn những con người.
-Thiếu gia…
-Đi tìm bạc liên ngay.
Dòng máu nóng hừng hực vừa chảy vào miệng làm hắn cảm thấy hưng phấn. Không phải vì cảm giác được thỏa mãn cơn đói. Hắn nhận ra vẻ sung sướng vẫn còn đọng lại trong máu hai nạn nhân mới nhất. Chuyện bọn chúng làm hắn cũng không xa lạ mấy. Đó là phương cách tạo hóa đã dành ra để duy trì nòi giống cho vạn vật. Song đây là lần đầu hắn nhìn thấy vẻ thoải mái và thích thú trong mắt những kẻ thực hiện. Trong đầu cương thi hiện ra hình ảnh của Hạ Tinh…Cả hai đều sung sướng. Để khi nàng khỏe lại, hắn sẽ thử xem sao.
-Thiếu gia…
Hạ Tinh vẫn chưa ngủ. Nàng nơm nớp lo sợ…Dù sao thì Tôn Yến Nguyệt cũng là người sống cùng Hạ Tinh gần 10 ngày. Nàng biết, thiếu gia không thích kẻ vô dụng. Người cũng rất giữ lời hứa, đã hứa không giết thì sẽ không giết. Nhưng mà….không giết cũng có thể là đuổi nàng ta đi chỗ khác. Bụng mang dạ chửa như thế, Tôn Yến Nguyệt sẽ về đâu?
-Sao không ngủ?
Hạ Tinh chống tay ngồi dậy. Thiếu gia…Hạ Tinh đã van xin một lần rồi, giờ thêm lần nữa, có phải là quá phận hay không?
-Thiếu gia…Người định làm gì với Tôn tỷ tỷ?
-Nàng muốn ta làm gì nàng ấy?
Hắn đột ngột hỏi làm Hạ Tinh cũng ngẩn ra. Ánh mắt của hắn nhìn Hạ Tinh khác hẳn, nó làm má nàng đỏ ửng, đầy sự ngượng ngùng.
-Tôi…tôi không biết. Nhưng Tôn tỷ tỷ đang có em bé, nếu mà…nếu mà chúng ta không…không giúp đỡ thì…
Bảo một cương thi lấy người làm lương thực, giúp đỡ người có phải là quái lạ lắm hay không? Hạ Tinh cũng nhận ra sự không bình thường đó, nhưng biết làm sao hơn được, đành phải cứ vậy mà ấp úng, ngập ngừng:
-Giúp bằng cách nào?
-Bằng cách nào? –Hạ Tinh cắn nhẹ môi, lấm lét- Chúng ta…cho Tôn tỷ tỷ đi theo. Tạm thời là vậy, rồi sau đó…
Tôn Yến Nguyệt có thai nghĩa là câu chuyện trước đây nàng ta kể hoàn toàn không có thật. Yến Nguyệt không có hôn phu nào cả, như vậy nàng ta sẽ đi theo họ đến bao giờ?
-Ta không cần đến hai huyết nô cùng một lúc. Trước đây là do bà ta già yếu sức, nàng thì còn trẻ. Bây giờ nàng vẫn trẻ, mang thêm nàng ta để làm gì?
Thú hoang trong rừng chỉ cần răng nanh và móng vuốt. Cương thi cũng vậy, nuôi một huyết nô là đủ, nhiều hơn nữa sẽ sinh ra phiền phức. Huống gì trong bụng Tôn Yến Nguyệt lại mang một bào thai, sẽ rất vướng víu cho những chuyện sau này.
-Thiếu gia…vậy người đợi lúc Tôn tỷ tỷ đỡ hơn một chút.- Hạ Tinh vẫn là có chút không nỡ, nhẹ nhàng- Khi đó chúng ta sẽ để tỷ tỷ ở lại đây hoặc tìm nơi nào đó gửi gắm tỷ ấy…Tôn tỷ tỷ biết rất nhiều chuyện, tôi bị choáng là do tỷ ấy giúp đỡ nên mới khá hơn. Bây giờ bỏ rơi tỷ tỷ thì tôi không làm được. Người giúp tôi một lần này nữa, có được không hả thiếu gia?
Hạ Tinh và hắn sống chung với nhau bao lâu nhưng đây là lần đầu tiên cùng nói với nhau nhiều đến vậy. Thì ra khi nghe một thứ mình quan tâm nài nỉ lại hay ho đến vậy. Cương thi thoải mái tựa người vào vách, gật đầu.
Hạ Tinh sung sướng cười rạng rỡ. Nụ cười khiến hắn chợt nghĩ, nuôi thêm một người nữa cũng được, miễn là việc ấy làm nàng cứ cười mãi thế này.
….Sáng sớm cương thi đã ra ngoài. Mấy ngày nay được uống sâm, ăn gà Hạ Tinh khỏe hơn nhiều. Trong hang không còn nước, gần đó lại có một mạch suối nhỏ nên Hạ Tinh quyết định ra đó lấy nước mang về.
Khi đi Tôn Yến Nguyệt còn mê man, lúc về thì nàng ta đã tỉnh, có vẻ khá hơn một chút rồi:
-Tôn tỷ tỷ…
-Tiểu Tinh.
Hạ Tinh cũng không muốn hỏi nhiều về mọi chuyện. Nhưng Tôn Yến Nguyệt lại chủ động nói cho nàng nghe. Vừa kể nước mắt nàng ta lại không ngừng chảy, trông thật thương tâm.
-Tỷ không muốn nói dối muội. Nhưng mà hiểu cho tỷ, hoàn cảnh của tỷ…
Những chuyện đó Hạ Tinh chưa hề trải qua, khi nghe Tôn Yến Nguyệt kể lại mới thấy thật là khủng khiếp. Nàng tuy là « huyết nô » mạng sống bị đe dọa nhưng thực tế thiếu gia đối xử với Hạ Tinh không tệ. Hắn tìm thức ăn, cho nàng quần áo mặc, không như Tôn Yến Nguyệt…Bị người ta đùa bỡn, hành hạ như vậy, còn đau đớn nào hơn.
Lòng thương cảm, vốn là bản chất của phụ nữ. Hạ Tinh lương thiện, không nhẫn tâm nhìn người khác chết, cũng như bà bà – ngày xưa từng bảo bọc cho nàng.
-Tỷ đừng lo. Bây giờ tỷ cứ tịnh dưỡng cho khỏe đã, từ từ rồi tính tiếp.
Hạ Tinh không dám nói đến chuyện thiếu gia chẳng muốn mang theo Tôn Yến Nguyệt. Được ngày nào hay ngày đó, suy tính quá nhiều đôi khi lại không như ý muốn của mình.
-A!
Tôn Yến Nguyệt bỗng nhiên ôm bụng. Gương mặt xinh đẹp tái nhợt làm Hạ Tinh cũng hoảng hốt theo nàng.
-Tỷ tỷ…tỷ sao vậy? Có sao không?
-Bụng tỷ đau quá- Tôn Yến Nguyệt rên rỉ, càng lúc càng lớn hơn.- Tỷ đau quá…Đau lắm Tiểu Tinh ơi!
Hạ Tinh hoàn toàn quýnh quáng. Nàng không biết làm sao cả. Nơi này chỉ là nơi dừng chân tạm bợ, thời gian qua Hạ Tinh bị choáng nên cũng không ra ngoài thị tứ. Thiếu gia thì không có ở đây.
-Giờ…giờ phải làm sao đây tỷ? Muội…
-Muội đừng sợ.- Tôn Yến Nguyệt cố gắng rặn ra từng tiếng- Trong…thời gian…ở núi thì tỷ có biết một số loại thuố…c…Hôm trước ra suối múc nước tỷ thấy có một loại cỏ màu đỏ sẫm. Nó là…là Tố xích thảo, dùng để an thai cho nữ giới. Muội…muội mang loại đó về, đâm nhuyễn. Tỷ sẽ đỡ hơn mà…
-Dạ…Dạ…
Hạ Tinh vội vã đi ngay không do dự. Tiếng chân nàng khuất đi xa lắm, Tôn Yến Nguyệt mới chồm người dậy. Tố Xích thảo đúng là an thai cho phụ nữ nhưng chỉ có phần ngọn cỏ đỏ mới có tác dụng đó. Nếu uống cả cây sẽ gây ra ngộ độc cho người. Tuy là không chết người được nhưng mà…
Cái thai này là nghiệt chủng. Nó không được phép tồn tại. Nhưng nếu nó biến mất thì cũng phải có giá trị nào đó với người ở lại. Hạ Tinh chỉ là một cô gái mười mấy tuổi ngây ngô khờ dại. Nàng chưa đủ bản lĩnh để hiểu được, cái giá lạnh và sự tàn nhẫn của lòng người.
…-A!…………..
Hạ Tinh thực sự hoảng hốt. Sau khi uống thuốc xong thì Tôn Yến Nguyệt đau đớn quằn quại lăn lộn qua lại. Máu chảy ra từ hạ thân nàng. Máu đỏ sẫm, không có dấu hiệu dừng lại khiến Hạ Tinh càng hoảng loạn hơn:
-Tôn tỷ tỷ…Tỷ sao vậy, Tôn tỷ tỷ…
-A!
Máu Tôn Yến Nguyệt nhuộm đỏ cả một khoảng chiếc giường đá. Mặt Hạ Tinh cũng tái xanh theo:
-Tỷ tỷ…
Bên ngoài cương thi bước vào. Tiếng kêu hoảng hốt của Hạ Tinh làm hắn cũng trở nên khẩn trương:
-Thiếu gia…Cứu tỷ tỷ. Tỷ tỷ làm sao đó thiếu gia?
Hắn cũng đâu biết phải làm sao trong tình huống đó. Thứ máu phía dưới của người phụ nữ đó có mùi rất khó chịu. Nghe lẫn như có tiếng khóc ở bên trong.
Đại phu lại được mời đến. Nguyên nhân là do Tố xích thảo. Hạ Tinh cảm thấy chân tay mình lạnh toát. Tố xích thảo do một tay nàng hái và nấu thuốc mà.
-Đại phu…Không lẽ nào, thuốc đó là…
-Tố xích thảo là dược liệu dùng để dưỡng thai, nhưng mà chỉ có phần ngọn thôi. Nếu nấu cả phần gốc lẫn ngọn thì người dùng sẽ bị nhiễm độc. Cô nương này nhiễm độc nên bị hư thai.
Một sinh mạng vừa lìa xa nhân thế. Hạ Tinh bật khóc. Còn hắn, nhìn nàng khóc, hắn lại cảm thấy thật đau lòng.
Sinh mệnh…
Có bao nhiêu sinh mệnh bị hủy diệt trong tay hắn. Thế mà người con gái này lại khóc vì một sinh linh chưa thành hình dáng. Con người là loài sinh vật mỏng manh vậy đó, thế mà hắn lại rung động vì một con người.
-Không khóc nữa. Khóc thì có tác dụng gì?
Hắn thật sự không hiểu loài người. Tại sao lại phải khóc? Khóc thì có làm thay đổi được điều gì đâu chứ? Những kẻ trước khi bị hắn giết có không ít người gào khóc. Nhưng khóc thì vẫn vậy. Hắn đang đói bụng. Nước mắt đâu làm hắn no bụng mà bỏ qua cho họ bao giờ.
-Thiếu gia…
Hạ Tinh đương nhiên biết điều ấy. Nhưng nàng không thể không khóc được. Khóc không làm đứa bé chưa có hình dạng đó sống lại. Tuy vậy những dòng nước mắt lại làm cho Hạ Tinh cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nàng thực sự không biết tác hại của Tố xích thảo. Hạ Tinh cũng không chủ đích giết chết đứa bé ấy. Song nàng vẫn cảm thấy đau lòng lắm. Vẫn không kiềm được nước mắt của mình.
Cương thi nhìn nàng khóc, rồi bất chợt ôm nàng vào lòng. Lồng ngực hắn cứng rắn, bàn tay lại vụng về chỉ biết vỗ vỗ trên đôi vai mảnh khảnh…Cử chỉ xa lại nhưng ấm áp đó làm Hạ Tinh cảm thấy dễ chịu hơn. Tiếng nức nở nhỏ dần rồi im bặt. Gương mặt thanh tú tự bao giờ đã nép sâu vào ngực của cương thi.
…- Tỷ tỷ!
Đôi môi nhợt nhạt của Tôn Yến Nguyệt mấp máy. Trên mắt là một dòng lệ từ từ chảy thành hàng:
-Tỷ biết….Nhưng không sao đâu muội. Là do tỷ quên đi tác dụng của cả cây thuốc đó. Cũng tốt…Đứa bé đó sinh ra cũng là nghiệt chủng. Ra đi sớm sẽ là một may mắn cho nó ở kiếp sau.
Đó là những lời thật lòng của Tôn Yến Nguyệt. Đứa bé con của giặc cướp rồi sẽ là giặc cướp. Ra đi, tìm một chỗ đầu thai khác vẫn là lối thoát cho nó. Biết đâu…
Biết đâu…
-Chưa sinh ra đã chết. Chết cũng là hết. Ngươi làm sao biết, kiếp sau nó có lại được làm người không?
Hắn cất giọng. Lần đầu tiên cương thi nói một chuyện không cần thiết. Nếu ra đi là may mắn…Nếu không phải sống là hạnh phúc thì hắn đâu cần phải tìm mồi để sống. Nếu sống không phải là hạnh phúc thì sao những con người hắn giết lại chấp nhận đau đớn và thương tích để mà chống cự, tìm cho mình một cơ hội tồn sinh?
-Thiếu gia…
-Ra ngoài kia ăn trái cây đi. Ta không thích con người này ăn thứ mà ta đem về cho nàng.
Rất thẳng thắn. Hạ Tinh biết câu nói vô tình và thẳng thắn của thiếu gia sẽ làm cho Tô Yến Nguyệt không lấy gì làm vui vẻ. Nhưng có một người chỉ vì mình mà làm nhiều thứ, bản thân lại cảm thấy thật vui vẻ. Thật sự rất vui!
……-Tỷ tỷ…
Hắn lại ra ngoài trong đêm tối. Trước khi đi còn dặn dò Hạ Tinh, rất ân cần:
-Không được khóc nữa. Mẹ nó còn không thương nó, nàng không cần thương nó làm gì. Nó cũng chẳng cần nàng phải khóc cho nó đâu.
-Dạ…
Trái cây hắn mang về cho nàng hôm nay ăn rất ngon nên Hạ Tinh cũng dành lại một chút mang vào cho Tôn Yến Nguyệt. Nàng ta vẫn còn thờ thẫn trong hang đá. Thấy Hạ Tinh, gương mặt xinh đẹp hiện lên biểu tình lạnh nhạt. Nàng đặt mấy quả chín mọng xuống giường đá, rồi lại bước ra ngoài.
-Tiểu Tinh…
Hạ Tinh dừng lại. Tôn Yến Nguyệt nói thật nhanh:
-Tỷ sẽ rời khỏi nơi đây nhanh thôi. Nhưng muội có thể xin cho tỷ tịnh dưỡng vài hôm nữa?…. Khỏe rồi tỷ sẽ đi ngay. Không làm phiền đến muội lâu đâu.
Hạ Tinh cũng không biết nói gì ngoài cách gật đầu đồng ý. Nàng cũng chẳng yên tâm cho Tôn Yến Nguyệt ra đi vào lúc này mà.
—————————————————–
……-Tiểu Tinh…
Hạ Tinh lại loạng choạng suýt ngã. Thời gian gần đây hắn không hề dùng máu của nàng giải khát, thế mà Hạ Tinh vẫn thấy trong người rất mệt, đầu choáng váng, không biết vì sao.
Đại phu lại đoán là nàng thiếu máu. Thiếu máu thì bổ sung máu. Nhưng Hạ Tinh không như hắn, không thể uống máu của con người.
-Tôi kê thuốc cho nàng ấy. Công tử vào thành tìm mua. Còn bạc liên thì hơi khó kiếm, công tử phải vất vả rồi.
Hắn đương nhiên không biết bạc liên là gì. Song Hạ Tinh hay bệnh như thế làm hắn rất lo lắng, mấy ngày nay cũng không buồn đi săn, chỉ ở lại hang coi chừng tình trạng của nàng.
-Thiếu gia…
Hạ Tinh gọi hắn. Ngày xưa mỗi lần bị bệnh Hạ Tinh lại sợ. Song gần đây càng ngày lại càng to gan thì phải. Nàng tin hắn không nỡ, không nỡ vứt bỏ mình, cũng không có uống hết máu mình một lần. Mà dù có vậy Hạ Tinh cũng không sợ nữa…Cũng chẳng hiểu, từ khi nào ở bên cạnh thiếu gia đã là một niềm vui nho nhỏ trong đời Hạ Tinh rồi.
-Tôi biết chỗ có bạc liên –Tôn Yến Nguyệt bất ngờ lên tiếng –Nhưng khá xa…Thiếu gia, nếu được thì tôi…tôi dẫn ngài đi.
-Ừ.
…Hắn nôn nóng vì Hạ Tinh đang nằm ở hang thiêm thiếp. Trong khi đó Tôn Yến Nguyệt thì đi lại chậm chạp. Cũng vì vậy mà hắn quyết định cõng nàng ta để cho nhanh.
-Thiếu gia…Đi thẳng…
-Thiếu gia…Đằng kia, ngài quẹo sang trái.
-Thiếu gia…
Đây là đường đến phạm vi của bọn cướp. Ngày thường đây là giờ chúng hoạt động. Chỉ cần dụ hắn đi vào trong đó. Thấy con mồi, bọn chúng nhất định không tha.
Vai của cương thi rất rộng. Nằm trên lưng hắn, cảm giác ấm áp này…Đây là lần đầu trong đời Tôn Yến Nguyệt được nếm qua.
Nàng ta bất giác tựa cả người vào lưng hắn. Phần ngực thanh xuân cũng dựa sát vào.Tôn Yến Nguyệt phong tình vạn chủng, tuy đã 5 năm làm vợ chung của các đương gia vẫn làm chúng say mê không dứt được. Nàng ta có kỹ thuật phòng the vô cùng lão luyện, thân thể lại đặc biệt nhạy cảm và quyến rũ, không người đàn ông nào có thể chống lại được nàng.
Cương thi cũng là giống đực. Giống đực thì…
-Không cần ôm chặt như vậy. Ta không thích…
Giọng cương thi vang lên, dứt khoát. Tôn Yến Nguyệt có hơi bối rối nhưng lại giả vờ hoảng sợ khi hắn đột ngột vươn mình lơ lửng trên các tầng cây:
-Thiếu gia…người ta sợ…Thiếu gia!
Đối với người khác đó là một âm thanh nũng nịu và êm dịu, còn cương thi hắn…âm thanh đó nghe thật khó chịu. Hắn lạnh lùng:
-Tìm được thuốc về, lần sau ngươi cũng nên mời đại phu xem mạch. Bị cảm rồi, giọng nói thật khó nghe.
Tôn Yến Nguyệt mặt xanh như chàm đổ. Cương thi khốn kiếp, hắn đúng là máu lạnh…Không lẽ ngoài Hạ Tinh, hắn thực sự chẳng có cảm giác với kẻ khác sao?
-Ưm…
Phía dưới là một âm thanh rất lạ. Cái tai nhạy cảm của hắn nhanh chóng thu vào âm thanh đó. Nhanh như chớp, hắn đảo mình xuống tán rừng kia.
Bụng đang đói, phải tìm thức ăn lót dạ…Vừa hay có đến hai con mồi.
Chúng đang trong tư thế lạ…Bình thường thì con mồi thường mặc lớp vải bao ngoài che thân thể. Hai con mồi này trần như nhộng, đang quấn lấy nhau. Người đàn ông quỳ giữa đôi chân mở rộng của người phụ nữ. Miệng nàng ta thốt lên những âm thanh ư…. a đứt quãng, trông thật là thoải mái.
-Tình lang…mạnh thêm nữa. Mạnh thêm nữa…Tình lang…
-Thu Nguyệt muội…ta đến đây. Ta mạnh thêm đây…Á!
Người đàn ông kêu lên thất thanh. Cương thi đứng sau lưng hắn. Một cái kéo mạnh, phần cơ thể đàn ông bị rút ra đột ngột làm người phụ nữ cũng kêu lên, không mấy hài lòng.Nhưng khi nàng ta vừa mở mắt, nhìn thấy tình lang của mình cổ bị bẻ gãy, máu chảy ròng ròng. Còn gã đàn ông lạ, hắn đang thong thả, từng chút từng chút một uống ừng ực những dòng máu tươi đỏ rực chảy đầy trên thân thể trần trụi, lan xuống phía dưới người của nàng ta.
-Á…
Nàng ta chỉ kịp kêu lên như thế. Cương thi vứt thân xác đã bị hút cạn máu ra xa bằng một động tác nhẹ hẫng. Cô gái cũng rất xinh đẹp, nhưng tiếc thay cái vẻ xinh đẹp ấy không đủ làm động lòng dã thú. Hắn lại bẻ gãy cổ nàng ta bằng một lực nhanh và chính xác. Máu lại chảy, hắn uống máu, lần này thong thả, tận hưởng lâu hơn.
Đằng xa…Tôn Yến Nguyệt như chết lặng. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh man rợ đó. Cương thi giết người uống máu…Gương mặt hắn không hề hiện ra vẻ tàn ác, thậm chí còn có phần tuấn tú hơn hẳn những con người.
-Thiếu gia…
-Đi tìm bạc liên ngay.
Dòng máu nóng hừng hực vừa chảy vào miệng làm hắn cảm thấy hưng phấn. Không phải vì cảm giác được thỏa mãn cơn đói. Hắn nhận ra vẻ sung sướng vẫn còn đọng lại trong máu hai nạn nhân mới nhất. Chuyện bọn chúng làm hắn cũng không xa lạ mấy. Đó là phương cách tạo hóa đã dành ra để duy trì nòi giống cho vạn vật. Song đây là lần đầu hắn nhìn thấy vẻ thoải mái và thích thú trong mắt những kẻ thực hiện. Trong đầu cương thi hiện ra hình ảnh của Hạ Tinh…Cả hai đều sung sướng. Để khi nàng khỏe lại, hắn sẽ thử xem sao.