Cũng như mọi đêm, trong lúc săn mồi, Hạ Lang để Hạ Tinh ở lại hang động. Ngồi trên giường đá, nàng nghĩ rất nhiều chuyện, lòng không ngớt ưu tư.
Tình cảm, khi trở nên sâu sắc sẽ như một sợi dây cột chặt con người lại. Nàng không ân hận vì đã lấy chồng là một cương thi. So với những con người khác, chàng đối xử với Hạ Tinh như bát nước đầy.
Trước đây vốn không nghĩ gì khác ngoài được sống. Bây giờ được sống, được yêu thương rồi lại băn khoăn vì nhiều lẽ…Hạ Tinh bất giác nhìn xuống vùng bụng. Tuy còn nhiều điều chưa hiểu nhưng một khi đã có cuộc sống vợ chồng trọn vẹn, Hạ Tinh sớm muộn gì cũng mang thai. Con của nàng và Hạ Lang sẽ là con lai giữa hai loài khác nhau, liệu chúng giống mẹ hay là sẽ như cha?
Không biết được…
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng động. Hạ Tinh giật nẩy mình. Hạ Lang mới ra ngoài có một lúc. Chàng thường “ăn” mồi bên ngoài, sau đó mới trở về.
-Ừm…Ào…
Một bóng đen nhanh như chớp nhảy bổ vào trong động. Cả người Hạ Tinh cứng lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
-Ao…
Lại một bóng đen khác nhanh như chớp bổ về phía Hạ Tinh. Một luồng gió lạnh thốc qua. Toàn thân nàng rơi vào một vòng tay lạnh giá. Sau phút hoảng loạn, Hạ Tinh cũng nhận ra, người đang ôm nàng là Hạ Lang.
Ánh trăng len vào hang động…Bên ngoài lại có những tiếng chân khác bước vào.
Bóng đen mới tấn công Hạ Tinh lúc nãy đã đứng lại. Đó là một người đàn ông. Theo sao ông ta là một thiếu niên khoảng 15 -16 tuổi, dáng vẻ gầy yếu, xanh xao.
Miệng ông ta vẫn còn dính máu…Nhận ra đồng loại, người đàn ông mới nhếch môi cười:
-Xin lỗi, ta không biết đây là huyết nô của đồng loại. Xin lỗi….xin lỗi…
Thường thì một cương thi giữ gìn đồ của mình khá kỹ. Huyết nô trong mắt kẻ khác cũng chỉ là một con mồi béo bở. Cương thi thường mang huyết nô đi theo trong những lần săn mồi. Nhưng Hạ Lang thì khác. Hạ Tinh không chịu nổi cảnh giết người uống máu nên hắn không dẫn nàng theo.
Hạ Lang ngầm quan sát đối thủ. Miệng hắn vẫn còn máu nhưng lại tấn công một con mồi khác. Hắn ta không phải vì đói. Móng vuốt trên tay Hạ Lang bỗng bật ra.
Cương thi khi tấn công con mồi động tác rất nhanh lẹ, không tạo nên kẻ hở cho chúng chạy thoát. Lúc đánh nhau cùng đồng loại cũng vậy. Động tác rất nhanh, cứ vậy mà xông vào nhau, cấu xé lẫn nhau.
-Grừm….
Gã cương thi kia cũng không phải vừa. Hắn ta phản công nhanh như chớp. Tiếng móng vuốt chạm nhau canh cách. Hạ Tinh căng thẳng dán mắt vào trận đấu, không để ý phía bên kia, tên huyết nô của người đàn ông bất ngờ lao bổ vào nàng.
Trận chiến đang lúc giằng co giữa hai bên cũng vì vậy mà thay đổi. Hạ Lang không tập trung vào chiến đấu nữa. Hắn phóng vụt người qua chộp lấy Hạ Tinh, ngay lúc năm móng vuốt của gã cương thi đồng loại chộp trúng vào ngực, dòng chất lỏng đen thẫm cũng từ đó đổ ra.
Hạ Tinh nhìn thấy hắn bị thương, chỉ kịp kêu lên một tiếng. Nhưng gương mặt Hạ Lang thì không chút thay đổi. Hắn đã ôm được nàng vào lồng ngực. Hạ Tinh đã được an toàn.
Năm móng vuốt nhọn bàn tay dài ra nhanh chóng. Một tay hắn áp chặt đầu Hạ Tinh vào ngực, ngăn không cho nàng nhìn thấy cảnh trước mắt. Tay còn lại với những vuốt dài tua tủa vươn thẳng đến vị trí đang sơ hở của gã cương thi trước mắt. Hắn ta cong người tránh né. Chỉ chờ có thể, Hạ Lang áp sát vào hắn, đôi nanh nhọn dài ra, cắm vào cổ họng kẻ kia.
-Ưmmm…..A………A……………!
Năm móng vuốt xuyên qua lồng ngực hắn, móc mạnh. Hạ Tinh nghe rõ tiếng kêu thảm thiết….Có gì đó lành lạnh bắn vào nàng.
Mùi tanh tưởi…Những tiếng gào rú vang khắp động. Hạ Tinh chỉ biết nén nỗi sợ hãi của mình bằng cách vùi đầu sâu hơn vào lồng ngực Hạ Lang.
Trận chiến kết thúc. Đôi nanh của Hạ Lang cũng đã thu lại. Trên mặt đất, thân thể gã cương thi không toàn vẹn. Bàn tay không ôm Hạ Tinh vẫn còn lỏng bỏng chất lỏng màu đen tanh tưởi kia.
Hạ Tinh không chịu nổi mùi máu đó. Nàng thoát khỏi vòng tay hắn, nôn khan…Trong lúc ấy huyết nô của gã cương thi chiến bại mặt xanh như tàu lá, lùi dần vào cuối động. Hắn hướng mắt về phía Hạ Tinh nhưng không qua khỏi mắt Hạ Lang:
-Van ngài…Van ngài…Á….
Tiếng hét thất thanh làm Hạ Tinh ngẩng đầu lên. Tên huyết nô đang bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. “Rắc” cổ hắn bị bẻ gãy, gương mặt còn đầy ắp sự kinh hoàng.
Hạ Lang khẽ liếc mắt sang vợ. Bình thường trước mắt nàng và Lâm mụ, hắn thường có ý thức kiềm chế hành động, không hoang dã như lúc đi săn một mình. Nhưng trong lúc này hơn bao giờ hết Hạ Lang ý thức rõ ràng sự khác biệt giữa nàng và hắn. Bản thân Hạ Lang cũng muốn Hạ Tinh nhớ rõ, hắn là một cương thi, còn nàng đang là vợ của một cương thi.
-Rắc…
-Á!
Hạ Tinh thét lên kinh hoàng. Hắn không chỉ bẻ xương cổ của huyết nô. Thoáng chốc, xương cổ tay cổ chân đều bị bẽ gãy. Tay hắn chộp vào vị trí trái tim của xác chết, xé toạt. Máu tuôn ra như suối, và hắn sảng khoái thưởng thức vòi máu phun xối xả từ cái xác đang bất động kia.
-Đừng…Hạ Lang….Dừng lại đi! Dừng lại đi…Hạ Lang…
Hạ Tinh khóc nấc lên. Nàng thực sự hoảng loạn. Hạ Lang giết người uống máu đã là chuyện không còn xa lạ. Nhưng chứng kiến hắn giết và uống máu tươi đồng loại vẫn là một chuyện Hạ Tinh chẳng thể nào dễ dàng tiếp nhận. Trong lúc đó hắn dường như lại muốn nàng phải chấp nhận bởi sau này Hạ Tinh sẽ còn thấy rất nhiều lần:
-Từ nay ta sẽ không để nàng ở lại sơn động trong mỗi lần săn mồi nữa. Mồi của ta là con người. Muốn sống thì ta không thể không giết chúng. Với cương thi, món ăn yêu thích nhất của chúng ta là dòng máu nóng của con người, đặc biệt là khi chúng đang sợ hãi. Đó là lý do tại sao chúng ta nuôi huyết nô chỉ dùng để giải khát. Bởi máu của huyết nô chỉ có phục tùng, không có tuyệt vọng kinh hoàng của kẻ bị dồn vào con đường cùng. Cương thi chúng ta cần cảm giác đó. Chúng ta cần nhắc mình lúc nào cũng phải mạnh mẽ hơn, lúc nào cũng phải tàn nhẫn và tỉnh táo, nàng hiểu không?
Thế giới cương thi là một thế giới vô cùng tàn khốc. Không có tình yêu, sự vương vấn. Chỉ có sống và chết. Chỉ có máu và xác chết nằm vương vãi. Cương thi thông minh không phải là hạnh phúc. Cương thi thông minh nghĩa là lúc nào cũng phải sống trong cảm giác phải đề phòng, phải buộc mình trở nên mạnh nhất. Cương thi chỉ có thể dựa vào nhau chiến đấu nhưng không bao giờ trở thành bằng hữu. Bởi có chung một con mồi nên lúc nào cũng phải đấu tranh và giành giật. Thế giới cương thi không chấp nhận những kẻ giết người vô tội vạ, chẳng phải vì lòng nhân đạo mà bởi sự có mặt của bọn chúng sẽ hạn chế nguồn thức ăn, đe dọa sự tồn sinh của đồng loại. Một khi phát hiện ra cương thi giết người không phải vì đói bụng, tuyệt đối phải truy cùng giết tận, bởi hắn có thể sẽ là mối nguy hiểm cho mình.
Huyết nô cũng vậy. Mỗi khi giết chết một cương thi khác, huyết nô cũng phải thuộc về kẻ chiến thắng. Song huyết nô này thường khó có cơ hội sống. Cương thi thông minh không thích dùng lại đồ uống của kẻ khác, huyết nô lúc ấy sẽ trở thành con mồi cho bữa ăn mới. Cũng vì vậy mà tên huyết nô đó tấn công Hạ Tinh. Mạng sống của hắn ta hoàn toàn thuộc về chủ nhân. Chủ nhân gặp nguy thì hắn cũng không giữ được mạng sống, đành phải liều thôi.
Hạ Tinh thẫn thờ bất động. Cuộc sống tàn khốc, nhưng nàng làm gì có cơ hội chọn lựa. Vì bản thân nàng đã thuộc về Hạ Lang, không chỉ là thể xác mà còn cả tâm hồn.
Tình cảm, khi trở nên sâu sắc sẽ như một sợi dây cột chặt con người lại. Nàng không ân hận vì đã lấy chồng là một cương thi. So với những con người khác, chàng đối xử với Hạ Tinh như bát nước đầy.
Trước đây vốn không nghĩ gì khác ngoài được sống. Bây giờ được sống, được yêu thương rồi lại băn khoăn vì nhiều lẽ…Hạ Tinh bất giác nhìn xuống vùng bụng. Tuy còn nhiều điều chưa hiểu nhưng một khi đã có cuộc sống vợ chồng trọn vẹn, Hạ Tinh sớm muộn gì cũng mang thai. Con của nàng và Hạ Lang sẽ là con lai giữa hai loài khác nhau, liệu chúng giống mẹ hay là sẽ như cha?
Không biết được…
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng động. Hạ Tinh giật nẩy mình. Hạ Lang mới ra ngoài có một lúc. Chàng thường “ăn” mồi bên ngoài, sau đó mới trở về.
-Ừm…Ào…
Một bóng đen nhanh như chớp nhảy bổ vào trong động. Cả người Hạ Tinh cứng lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
-Ao…
Lại một bóng đen khác nhanh như chớp bổ về phía Hạ Tinh. Một luồng gió lạnh thốc qua. Toàn thân nàng rơi vào một vòng tay lạnh giá. Sau phút hoảng loạn, Hạ Tinh cũng nhận ra, người đang ôm nàng là Hạ Lang.
Ánh trăng len vào hang động…Bên ngoài lại có những tiếng chân khác bước vào.
Bóng đen mới tấn công Hạ Tinh lúc nãy đã đứng lại. Đó là một người đàn ông. Theo sao ông ta là một thiếu niên khoảng 15 -16 tuổi, dáng vẻ gầy yếu, xanh xao.
Miệng ông ta vẫn còn dính máu…Nhận ra đồng loại, người đàn ông mới nhếch môi cười:
-Xin lỗi, ta không biết đây là huyết nô của đồng loại. Xin lỗi….xin lỗi…
Thường thì một cương thi giữ gìn đồ của mình khá kỹ. Huyết nô trong mắt kẻ khác cũng chỉ là một con mồi béo bở. Cương thi thường mang huyết nô đi theo trong những lần săn mồi. Nhưng Hạ Lang thì khác. Hạ Tinh không chịu nổi cảnh giết người uống máu nên hắn không dẫn nàng theo.
Hạ Lang ngầm quan sát đối thủ. Miệng hắn vẫn còn máu nhưng lại tấn công một con mồi khác. Hắn ta không phải vì đói. Móng vuốt trên tay Hạ Lang bỗng bật ra.
Cương thi khi tấn công con mồi động tác rất nhanh lẹ, không tạo nên kẻ hở cho chúng chạy thoát. Lúc đánh nhau cùng đồng loại cũng vậy. Động tác rất nhanh, cứ vậy mà xông vào nhau, cấu xé lẫn nhau.
-Grừm….
Gã cương thi kia cũng không phải vừa. Hắn ta phản công nhanh như chớp. Tiếng móng vuốt chạm nhau canh cách. Hạ Tinh căng thẳng dán mắt vào trận đấu, không để ý phía bên kia, tên huyết nô của người đàn ông bất ngờ lao bổ vào nàng.
Trận chiến đang lúc giằng co giữa hai bên cũng vì vậy mà thay đổi. Hạ Lang không tập trung vào chiến đấu nữa. Hắn phóng vụt người qua chộp lấy Hạ Tinh, ngay lúc năm móng vuốt của gã cương thi đồng loại chộp trúng vào ngực, dòng chất lỏng đen thẫm cũng từ đó đổ ra.
Hạ Tinh nhìn thấy hắn bị thương, chỉ kịp kêu lên một tiếng. Nhưng gương mặt Hạ Lang thì không chút thay đổi. Hắn đã ôm được nàng vào lồng ngực. Hạ Tinh đã được an toàn.
Năm móng vuốt nhọn bàn tay dài ra nhanh chóng. Một tay hắn áp chặt đầu Hạ Tinh vào ngực, ngăn không cho nàng nhìn thấy cảnh trước mắt. Tay còn lại với những vuốt dài tua tủa vươn thẳng đến vị trí đang sơ hở của gã cương thi trước mắt. Hắn ta cong người tránh né. Chỉ chờ có thể, Hạ Lang áp sát vào hắn, đôi nanh nhọn dài ra, cắm vào cổ họng kẻ kia.
-Ưmmm…..A………A……………!
Năm móng vuốt xuyên qua lồng ngực hắn, móc mạnh. Hạ Tinh nghe rõ tiếng kêu thảm thiết….Có gì đó lành lạnh bắn vào nàng.
Mùi tanh tưởi…Những tiếng gào rú vang khắp động. Hạ Tinh chỉ biết nén nỗi sợ hãi của mình bằng cách vùi đầu sâu hơn vào lồng ngực Hạ Lang.
Trận chiến kết thúc. Đôi nanh của Hạ Lang cũng đã thu lại. Trên mặt đất, thân thể gã cương thi không toàn vẹn. Bàn tay không ôm Hạ Tinh vẫn còn lỏng bỏng chất lỏng màu đen tanh tưởi kia.
Hạ Tinh không chịu nổi mùi máu đó. Nàng thoát khỏi vòng tay hắn, nôn khan…Trong lúc ấy huyết nô của gã cương thi chiến bại mặt xanh như tàu lá, lùi dần vào cuối động. Hắn hướng mắt về phía Hạ Tinh nhưng không qua khỏi mắt Hạ Lang:
-Van ngài…Van ngài…Á….
Tiếng hét thất thanh làm Hạ Tinh ngẩng đầu lên. Tên huyết nô đang bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. “Rắc” cổ hắn bị bẻ gãy, gương mặt còn đầy ắp sự kinh hoàng.
Hạ Lang khẽ liếc mắt sang vợ. Bình thường trước mắt nàng và Lâm mụ, hắn thường có ý thức kiềm chế hành động, không hoang dã như lúc đi săn một mình. Nhưng trong lúc này hơn bao giờ hết Hạ Lang ý thức rõ ràng sự khác biệt giữa nàng và hắn. Bản thân Hạ Lang cũng muốn Hạ Tinh nhớ rõ, hắn là một cương thi, còn nàng đang là vợ của một cương thi.
-Rắc…
-Á!
Hạ Tinh thét lên kinh hoàng. Hắn không chỉ bẻ xương cổ của huyết nô. Thoáng chốc, xương cổ tay cổ chân đều bị bẽ gãy. Tay hắn chộp vào vị trí trái tim của xác chết, xé toạt. Máu tuôn ra như suối, và hắn sảng khoái thưởng thức vòi máu phun xối xả từ cái xác đang bất động kia.
-Đừng…Hạ Lang….Dừng lại đi! Dừng lại đi…Hạ Lang…
Hạ Tinh khóc nấc lên. Nàng thực sự hoảng loạn. Hạ Lang giết người uống máu đã là chuyện không còn xa lạ. Nhưng chứng kiến hắn giết và uống máu tươi đồng loại vẫn là một chuyện Hạ Tinh chẳng thể nào dễ dàng tiếp nhận. Trong lúc đó hắn dường như lại muốn nàng phải chấp nhận bởi sau này Hạ Tinh sẽ còn thấy rất nhiều lần:
-Từ nay ta sẽ không để nàng ở lại sơn động trong mỗi lần săn mồi nữa. Mồi của ta là con người. Muốn sống thì ta không thể không giết chúng. Với cương thi, món ăn yêu thích nhất của chúng ta là dòng máu nóng của con người, đặc biệt là khi chúng đang sợ hãi. Đó là lý do tại sao chúng ta nuôi huyết nô chỉ dùng để giải khát. Bởi máu của huyết nô chỉ có phục tùng, không có tuyệt vọng kinh hoàng của kẻ bị dồn vào con đường cùng. Cương thi chúng ta cần cảm giác đó. Chúng ta cần nhắc mình lúc nào cũng phải mạnh mẽ hơn, lúc nào cũng phải tàn nhẫn và tỉnh táo, nàng hiểu không?
Thế giới cương thi là một thế giới vô cùng tàn khốc. Không có tình yêu, sự vương vấn. Chỉ có sống và chết. Chỉ có máu và xác chết nằm vương vãi. Cương thi thông minh không phải là hạnh phúc. Cương thi thông minh nghĩa là lúc nào cũng phải sống trong cảm giác phải đề phòng, phải buộc mình trở nên mạnh nhất. Cương thi chỉ có thể dựa vào nhau chiến đấu nhưng không bao giờ trở thành bằng hữu. Bởi có chung một con mồi nên lúc nào cũng phải đấu tranh và giành giật. Thế giới cương thi không chấp nhận những kẻ giết người vô tội vạ, chẳng phải vì lòng nhân đạo mà bởi sự có mặt của bọn chúng sẽ hạn chế nguồn thức ăn, đe dọa sự tồn sinh của đồng loại. Một khi phát hiện ra cương thi giết người không phải vì đói bụng, tuyệt đối phải truy cùng giết tận, bởi hắn có thể sẽ là mối nguy hiểm cho mình.
Huyết nô cũng vậy. Mỗi khi giết chết một cương thi khác, huyết nô cũng phải thuộc về kẻ chiến thắng. Song huyết nô này thường khó có cơ hội sống. Cương thi thông minh không thích dùng lại đồ uống của kẻ khác, huyết nô lúc ấy sẽ trở thành con mồi cho bữa ăn mới. Cũng vì vậy mà tên huyết nô đó tấn công Hạ Tinh. Mạng sống của hắn ta hoàn toàn thuộc về chủ nhân. Chủ nhân gặp nguy thì hắn cũng không giữ được mạng sống, đành phải liều thôi.
Hạ Tinh thẫn thờ bất động. Cuộc sống tàn khốc, nhưng nàng làm gì có cơ hội chọn lựa. Vì bản thân nàng đã thuộc về Hạ Lang, không chỉ là thể xác mà còn cả tâm hồn.