Lại trải qua một đêm ngủ không trọn giấc, Hạ Tinh cứ suy nghĩ về chuyện của chồng, mãi đến gần sáng mới chợp mắt được.Đứa bé lại quấy khóc khiến cho nàng cũng không ngủ được lâu.
-Ngoan…ngoan…
Hạ Lang đã ra ngoài, chắc là để lấy thêm sữa cho đứa bé. Bên cạnh giường đá hắn để lại một ít thịt rừng mới tìm về, nước cùng trái cây. Thời tiết đang lạnh, Hạ Tinh ôm mớ trái cây trong tay mà mũi cay cay. Có lẽ Hạ Lang cũng gặp không ít khó khăn để tìm chúng về cho nàng.
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng rầm rập…Tiếng chân người đang di chuyển. Hạ Tinh ôm lấy đứa bé, hơi run rẩy. Nàng chạy vội đến chỗ để con dao nhỏ. Tim đập thình thịch, Hạ Tinh dặn mình phải thật bình tĩnh đối phó với tình huống bất ngờ.
-Á…
Bên ngoài vang lên những tiếng rú lớn,sau đó là hàng loạt âm thanh thình thịch cất lên. Đứa bé cũng rất an phận. Nó nằm yên trong lòng Hạ Tinh, đôi bàn tay nhỏ xíu huơ lên nắm lấy áo nàng.
Chuỗi tiếng động ấy vang lên một lúc rồi im hẳn. Hạ Tinh vẫn thu mình trong góc. Ngoài tình huống khẩn cấp Hạ Tinh sẽ không ra ngoài. Nàng ý thức rất rõ hoàn cảnh hiện tại của mình. Nếu nàng gặp nguy hiểm Hạ Lang chắc chắn sẽ làm mọi cách để cứu mình. Kẻ địch của chàng thì vô hạn. Con người, thậm chí cương thi và thú dữ…Nếu có sơ suất gì dù năng lực Hạ Lang có lớn đến đâu cũng khó lòng đối phó. Chàng sẽ gặp nguy hiểm.
-Ưm…
Bên ngoài lại vang lên tiếng rên nho nhỏ. Hạ Tinh giật mình nhổm dậy. Là tiếng rên của một con người.
Từng bước, từng bước Hạ Tinh thận trọng ra ngoài hang động. Dưới nền tuyết lạnh, một cảnh tượng khiến nàng không khỏi kinh hãi. Trên mặt đất la liệt xác của những cương thi trắng bệch. Loại cương thi này đã gây ra thảm cảnh ở Hạ phủ, cả đời Hạ Tinh cũng không quên. Chúng là đám cương thi không cảm xúc với bản năng giết chóc, chỉ cần có sự sống là sẽ tiến đến, chiến đấu cho đến khi không còn sức lực nữa mới thôi.
Cũng có con người đang hiện diện. Đó là đôi nam nữ. Cô gái được người đàn ông ôm vào lòng che chở. Trên người hắn ta cũng đầy máu, nhưng không màng đến. Sự tập trung dồn vào phía người nữ, phần dưới tuôn đầy máu…Gương mặt nàng ấy trắng bệch, hơi thở nặng nhọc nhưng vẫn cố ngẩng cao đầu, tay vịn lấy bụng, không ngừng nói với người đàn ông những lời đứt quãng:
-Thiếp đau lắm…Bụng của thiếp…Hạ gia. Đau!…
Hạ Tinh bất giác sờ lên bụng.Nàng có thể hình dung được chuyện vừa xảy ra nãy giờ. Đôi vợ chồng đó bị cương thi tấn công. Bản lĩnh họ cũng không nhỏ nên đã tiêu diệt được bọn chúng, nhưngngười vợ lại bị thương tích, động thai khí, có thể sẽ bị sẩy thai.
Vào ngay lúc ấy, một xác cương thi bỗng nhiên động đậy. Hắn chưa chết, đang đứng dậy, hướng về nơi có hơi người mà chộp mạnh. Hạ Tinh thấy cảnh nguy hiểm, không kềm được phải hét lên:
-Cẩn thận…
Tiếng kêu báo động của nàng đã nhắc nhở người đàn ông kịp lúc. Hắn quay lại…Một kiếm chính xác đâm vào vị trí tim cương thi, xoáy mạnh…Dường như mọi lo sợ, bất an trong lòng hắn ta đều trút vào đường kiếm. Thân thể cương thi bị xé toạt ra hàng chục mảnh, tung tóe trên tuyết. Bây giờ Hạ Tinh mới để ý kỹ. Xác cương thi không có máu, hoàn toàn khác với Hạ Lang của nàng.
Người đàn ông bồng cô gái trong vòng tay, đứng thẳng người dậy, hướng về phía Hạ Tinh:
-Cảm ơn cô nương… Làm ơn, làm ơn cứu nàng với. Cứu nàng…
Hạ Tinh không phải là thầy thuốc, nhưng trước đây mỗi lần Lâm mụ bệnh nàng đều kề bên chăm sóc nên cũng biết một số cách lo lắng cho người bệnh. Trong thời gian đó, người đàn ông kia đã nhanh chóng mang về một thầy thuốc, không ngừng thúc giục ông ta:
-Sao rồi?Nàng sao rồi?
-Đại gia…- Thầy thuốc sợ đến mặt xanh tái, luống cuống – Ngài…
-Ông để cho thầy thuốc xem bệnh cho tỷ tỷ. Đừng làm ông ấy hoảng mà.
Hạ Tinh nhìn người đàn ông mà thầm liên tưởng đến thái độ của Hạ Lang sau này. Có lẽ chàng cũng vậy. Người này trong mắt chỉ có nương tử hắn. Những người kỳ lạ, khi yêu đều trở nên như vậy sao?
Cũng trong lúc đó, Hạ Lang trở về hang.
Người đàn ông và hắn khi nhận ra nhau đều lùi lại. Tay Hạ Lang bật ra móng vuốt…Còn người đàn ông…Hạ Tinh hoảng hốt khi thấy bàn tay hắn móng cũng dài tua tủa.Ánh mắt cũng đỏ ngầu lên.
Hắn cũng là một cương thi.
Máu trên người cô gái vẫn chảy. Thầy thuốc sau cơn sợ hãi cũng đã tập trung vào công việc. Ông nghiêm giọng bảo Hạ Tinh, hoàn toàn không để ý đến tình trạng trước mắt mình:
-Cô ôm chặt cô nương ấy. Để ta…
Đứa bé nãy giờ Hạ Tinh đặt trên giường đá bắt đầu khóc rống lên. Hai người đàn ông bị tiếng khóc làm phân tán. Hạ Lang thì nhìn vợ, còn người đàn ông lạ cũng không rời mắt khỏi cô gái đang đau đớn đằng kia.
Nhân lúc đó, Hạ Tinh gọi lớn:
-Ông vào đây coi chừng tỷ ấy. Tôi còn phải lo cho đứa trẻ nữa.
Người đàn ông nhanh chóng ôm chặt lấy người con gái vào trong ngực. Mồ hôi túa ra ướt đẫm mặt nàng ấy dù trời đang rất lạnh. Đại phu thận trọng rút kim ra châm cứu. Phía bên này một tay áp đứa trẻ vào lòng, một tay Hạ Tinh đặt lên tay chồng, dịu dàng:
-Không sao đâu.Em thấy họ không có ý xấu. Không sao đâu…
…Vất vả cả mấy canh giờ, tình trạng người phụ nữ đã đi vào ổn định. Đại phu thở phào nhẹ nhõm,nói với người đàn ông đang rất căng thẳng ngoài kia:
-Tình trạng đã ổn hơn. Nhưng cô ấy cần nghỉ ngơi một thời gian, không được xuống giường, không được làm việc nặng.
-Được rồi…- Hạ Tinh đưa cho đại phu một xâu tiền còn giữ lại được- Cám ơn đại phu.
Nàng đưa đại phu vài bước, nhẹ nhàng:
-Đại phu…Chuyện hôm nay…
-Ta biết mà – Đại phu tỏ ra thông hiểu, khoát tay- Cô nương an tâm. Ta không phải là kẻ tò mò hay mách lẻo. Ta cũng biết, những ca bệnh như thế càng phải kín miệng nhiều hơn.
Cả đời ông đã trị qua nhiều căn bệnh. Trộm cướp còn không ngại, huống gì là đám người kỳ lạ này. So với bọn cướp giết người như ngóe, họ còn lương thiện hơn nhiều.
-Cảm ơn đại phu.
Khi Hạ Tinh quay vào thì hai người đàn ông vẫn còn giữ thái độ thù địch rất rõ. Hạ Tinh lay nhẹ vai Hạ Lang nhắc nhở nhưng cũng không làm hắn dễ chịu hơn:
-Hạ Lang…Chàng…
Người phụ nữ lại vừa rên lên một tiếng khiến người đàn ông kia vội vã đến cạnh nàng. Hạ Lang cũng dừng chân lại. Hắn không thích là kẻ tấn công sau lưng kẻ khác, dù kẻ đó là…
-Khi nào nàng ổn ta sẽ để cho ngươi đánh lại –Người đàn ông ngẩng lên, trầm tĩnh- Nhưng bây giờ thì không được. Ngươi có thể đánh ta bị thương nặng. Ta sẽ không đủ sức bảo vệ cho nàng.
Hạ Tinh mơ hồ đoán ra giữa chồng mình và người kia từng có xích mích. Nhưng nàng lại không lấy làm lo lắng. Những chiếc móng của Hạ Lang đã được thu lại. Hắn không còn xem vị khách kia như kẻ địch cần sống mái nữa. Trong mắt hắn, đó chỉ là địch thủ. Địch thủ khơi gợi bản năng chiến thắng của đàn ông và kẻ mạnh chứ không phải là kẻ thù chẳng cùng đội chung trời.
-Ngoan…ngoan…
Hạ Lang đã ra ngoài, chắc là để lấy thêm sữa cho đứa bé. Bên cạnh giường đá hắn để lại một ít thịt rừng mới tìm về, nước cùng trái cây. Thời tiết đang lạnh, Hạ Tinh ôm mớ trái cây trong tay mà mũi cay cay. Có lẽ Hạ Lang cũng gặp không ít khó khăn để tìm chúng về cho nàng.
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng rầm rập…Tiếng chân người đang di chuyển. Hạ Tinh ôm lấy đứa bé, hơi run rẩy. Nàng chạy vội đến chỗ để con dao nhỏ. Tim đập thình thịch, Hạ Tinh dặn mình phải thật bình tĩnh đối phó với tình huống bất ngờ.
-Á…
Bên ngoài vang lên những tiếng rú lớn,sau đó là hàng loạt âm thanh thình thịch cất lên. Đứa bé cũng rất an phận. Nó nằm yên trong lòng Hạ Tinh, đôi bàn tay nhỏ xíu huơ lên nắm lấy áo nàng.
Chuỗi tiếng động ấy vang lên một lúc rồi im hẳn. Hạ Tinh vẫn thu mình trong góc. Ngoài tình huống khẩn cấp Hạ Tinh sẽ không ra ngoài. Nàng ý thức rất rõ hoàn cảnh hiện tại của mình. Nếu nàng gặp nguy hiểm Hạ Lang chắc chắn sẽ làm mọi cách để cứu mình. Kẻ địch của chàng thì vô hạn. Con người, thậm chí cương thi và thú dữ…Nếu có sơ suất gì dù năng lực Hạ Lang có lớn đến đâu cũng khó lòng đối phó. Chàng sẽ gặp nguy hiểm.
-Ưm…
Bên ngoài lại vang lên tiếng rên nho nhỏ. Hạ Tinh giật mình nhổm dậy. Là tiếng rên của một con người.
Từng bước, từng bước Hạ Tinh thận trọng ra ngoài hang động. Dưới nền tuyết lạnh, một cảnh tượng khiến nàng không khỏi kinh hãi. Trên mặt đất la liệt xác của những cương thi trắng bệch. Loại cương thi này đã gây ra thảm cảnh ở Hạ phủ, cả đời Hạ Tinh cũng không quên. Chúng là đám cương thi không cảm xúc với bản năng giết chóc, chỉ cần có sự sống là sẽ tiến đến, chiến đấu cho đến khi không còn sức lực nữa mới thôi.
Cũng có con người đang hiện diện. Đó là đôi nam nữ. Cô gái được người đàn ông ôm vào lòng che chở. Trên người hắn ta cũng đầy máu, nhưng không màng đến. Sự tập trung dồn vào phía người nữ, phần dưới tuôn đầy máu…Gương mặt nàng ấy trắng bệch, hơi thở nặng nhọc nhưng vẫn cố ngẩng cao đầu, tay vịn lấy bụng, không ngừng nói với người đàn ông những lời đứt quãng:
-Thiếp đau lắm…Bụng của thiếp…Hạ gia. Đau!…
Hạ Tinh bất giác sờ lên bụng.Nàng có thể hình dung được chuyện vừa xảy ra nãy giờ. Đôi vợ chồng đó bị cương thi tấn công. Bản lĩnh họ cũng không nhỏ nên đã tiêu diệt được bọn chúng, nhưngngười vợ lại bị thương tích, động thai khí, có thể sẽ bị sẩy thai.
Vào ngay lúc ấy, một xác cương thi bỗng nhiên động đậy. Hắn chưa chết, đang đứng dậy, hướng về nơi có hơi người mà chộp mạnh. Hạ Tinh thấy cảnh nguy hiểm, không kềm được phải hét lên:
-Cẩn thận…
Tiếng kêu báo động của nàng đã nhắc nhở người đàn ông kịp lúc. Hắn quay lại…Một kiếm chính xác đâm vào vị trí tim cương thi, xoáy mạnh…Dường như mọi lo sợ, bất an trong lòng hắn ta đều trút vào đường kiếm. Thân thể cương thi bị xé toạt ra hàng chục mảnh, tung tóe trên tuyết. Bây giờ Hạ Tinh mới để ý kỹ. Xác cương thi không có máu, hoàn toàn khác với Hạ Lang của nàng.
Người đàn ông bồng cô gái trong vòng tay, đứng thẳng người dậy, hướng về phía Hạ Tinh:
-Cảm ơn cô nương… Làm ơn, làm ơn cứu nàng với. Cứu nàng…
Hạ Tinh không phải là thầy thuốc, nhưng trước đây mỗi lần Lâm mụ bệnh nàng đều kề bên chăm sóc nên cũng biết một số cách lo lắng cho người bệnh. Trong thời gian đó, người đàn ông kia đã nhanh chóng mang về một thầy thuốc, không ngừng thúc giục ông ta:
-Sao rồi?Nàng sao rồi?
-Đại gia…- Thầy thuốc sợ đến mặt xanh tái, luống cuống – Ngài…
-Ông để cho thầy thuốc xem bệnh cho tỷ tỷ. Đừng làm ông ấy hoảng mà.
Hạ Tinh nhìn người đàn ông mà thầm liên tưởng đến thái độ của Hạ Lang sau này. Có lẽ chàng cũng vậy. Người này trong mắt chỉ có nương tử hắn. Những người kỳ lạ, khi yêu đều trở nên như vậy sao?
Cũng trong lúc đó, Hạ Lang trở về hang.
Người đàn ông và hắn khi nhận ra nhau đều lùi lại. Tay Hạ Lang bật ra móng vuốt…Còn người đàn ông…Hạ Tinh hoảng hốt khi thấy bàn tay hắn móng cũng dài tua tủa.Ánh mắt cũng đỏ ngầu lên.
Hắn cũng là một cương thi.
Máu trên người cô gái vẫn chảy. Thầy thuốc sau cơn sợ hãi cũng đã tập trung vào công việc. Ông nghiêm giọng bảo Hạ Tinh, hoàn toàn không để ý đến tình trạng trước mắt mình:
-Cô ôm chặt cô nương ấy. Để ta…
Đứa bé nãy giờ Hạ Tinh đặt trên giường đá bắt đầu khóc rống lên. Hai người đàn ông bị tiếng khóc làm phân tán. Hạ Lang thì nhìn vợ, còn người đàn ông lạ cũng không rời mắt khỏi cô gái đang đau đớn đằng kia.
Nhân lúc đó, Hạ Tinh gọi lớn:
-Ông vào đây coi chừng tỷ ấy. Tôi còn phải lo cho đứa trẻ nữa.
Người đàn ông nhanh chóng ôm chặt lấy người con gái vào trong ngực. Mồ hôi túa ra ướt đẫm mặt nàng ấy dù trời đang rất lạnh. Đại phu thận trọng rút kim ra châm cứu. Phía bên này một tay áp đứa trẻ vào lòng, một tay Hạ Tinh đặt lên tay chồng, dịu dàng:
-Không sao đâu.Em thấy họ không có ý xấu. Không sao đâu…
…Vất vả cả mấy canh giờ, tình trạng người phụ nữ đã đi vào ổn định. Đại phu thở phào nhẹ nhõm,nói với người đàn ông đang rất căng thẳng ngoài kia:
-Tình trạng đã ổn hơn. Nhưng cô ấy cần nghỉ ngơi một thời gian, không được xuống giường, không được làm việc nặng.
-Được rồi…- Hạ Tinh đưa cho đại phu một xâu tiền còn giữ lại được- Cám ơn đại phu.
Nàng đưa đại phu vài bước, nhẹ nhàng:
-Đại phu…Chuyện hôm nay…
-Ta biết mà – Đại phu tỏ ra thông hiểu, khoát tay- Cô nương an tâm. Ta không phải là kẻ tò mò hay mách lẻo. Ta cũng biết, những ca bệnh như thế càng phải kín miệng nhiều hơn.
Cả đời ông đã trị qua nhiều căn bệnh. Trộm cướp còn không ngại, huống gì là đám người kỳ lạ này. So với bọn cướp giết người như ngóe, họ còn lương thiện hơn nhiều.
-Cảm ơn đại phu.
Khi Hạ Tinh quay vào thì hai người đàn ông vẫn còn giữ thái độ thù địch rất rõ. Hạ Tinh lay nhẹ vai Hạ Lang nhắc nhở nhưng cũng không làm hắn dễ chịu hơn:
-Hạ Lang…Chàng…
Người phụ nữ lại vừa rên lên một tiếng khiến người đàn ông kia vội vã đến cạnh nàng. Hạ Lang cũng dừng chân lại. Hắn không thích là kẻ tấn công sau lưng kẻ khác, dù kẻ đó là…
-Khi nào nàng ổn ta sẽ để cho ngươi đánh lại –Người đàn ông ngẩng lên, trầm tĩnh- Nhưng bây giờ thì không được. Ngươi có thể đánh ta bị thương nặng. Ta sẽ không đủ sức bảo vệ cho nàng.
Hạ Tinh mơ hồ đoán ra giữa chồng mình và người kia từng có xích mích. Nhưng nàng lại không lấy làm lo lắng. Những chiếc móng của Hạ Lang đã được thu lại. Hắn không còn xem vị khách kia như kẻ địch cần sống mái nữa. Trong mắt hắn, đó chỉ là địch thủ. Địch thủ khơi gợi bản năng chiến thắng của đàn ông và kẻ mạnh chứ không phải là kẻ thù chẳng cùng đội chung trời.