Để chủ nhân có thể quen với mùi máu của mình, Hạ Tinh mỗi ngày dùng kim trích một giọt máu thấm lên đầu chén để hắn nếm. Nhưng mấy hôm nay hình như hắn tìm được mồi dễ dàng nên khi về hang thì bụng đã no, không cần dùng đến máu của huyết nô, cũng không buồn nếm máu Hạ Tinh.
Hạ Tinh thường dùng đá khắc vào vách hang để tính ngày tính tháng. Vạch trong vách hang đến vạch thứ hai mươi bảy thì bỗng nhiên tối đó, có một sự cố xảy ra.
Cương thi sau khi về hang đang lui cui thu dọn trong một góc. Hạ Tinh đem chén thuốc bốc khói lên cho Lâm mụ. Từ lúc sống chung với hắn, ngoài lần « to gan » mở miệng xin đến đại phu chữa bệnh cho bà bà, cô bé chưa hề dám nói với hắn câu nào.
-Bà bà, uống thuốc kẻo nguội ạ!
-Ừ.
Lâm mụ đón lấy chén thuốc. Sắc mặt Hạ Tinh trắng bệch so với thường ngày khiến bà không khỏi âu lo:
-Tiểu nha đầu, con sao vậy?
-Con không sao ạ! Con…
Cương thi bỗng nhiên quay lại. Ánh mắt sắc lạnh hướng thẳng về phía Hạ Tinh.
-Thiếu gia!
Lâm mụ chỉ kịp hoảng hốt kêu lên khi thân hình hắn đột nhiên di chuyển. Hạ Tinh bị đè mạnh xuống nền hang động, gương mặt không còn chút máu, hoảng loạn đến cực độ. Chiếc mũi thính của hắn hết hít hà trên mặt, đến cổ, dần dần rà xuống phía dưới cơ thể Hạ Tinh….
– Á!
Phản ứng của Hạ Tinh là điên cuồng vùng vẫy. Hắn đột nhiên nhổm dậy, sắc mặt cũng thay đổi. Cương thi cũng biết nôn khan.
-Ụ….a…ụ….a….ụa………….
Lâm mụ ngẩn ra. Nhìn thoáng qua Hạ Tinh, bà chợt hiểu. Con bé đã 13 tuổi, đã sắp trở thành thiếu nữ rồi.
-Ngươi…
Cơ thể của thiếu gia khá bất thường. Hắn không chịu được mùi máu của phụ nữ trong những ngày đến tháng. Lâm mụ nhớ lần trước, con mồi của hắn là một phụ nữ đang
kỳ kinh nguyệt, hắn không uống máu của nàng ta dù rất đói. Hắn rạch vào cổ nàng, đợi đến khi chảy hết máu thì bỏ xác trở về hang.
-Thiếu gia…Đừng mà…Đừng…
Tay của cương thi vươn ra những móng dài sắc lẹm. Đó là vũ khí khi đối phó kẻ thù lợi hại. Lâm mụ hoảng hốt giữ lấy tay hắn. Móng tay xuyên qua da thịt bà, dòng máu cũng theo đó tuôn ra.
-Bà bà…
Hạ Tinh bỗng nhiên cảm thấy không còn sợ hãi nữa. Cô bé cố sức gạt lấy bàn tay hắn. Nước mắt ngập tràn trên gương mặt non nớt. Lâm mụ là người duy nhất tốt với Hạ Tinh, cô bé không thể để bà bà gặp chuyện. Một lượng máu lớn như vậy chảy ra từ thân thể đang dần suy kiệt làm sao Lâm mụ chịu đựng nổi đây?
……….
-Bà bà…
Đại phu một lần nữa được mời đến. Ông ta bắt mạch, nhìn vết thương rồi thở dài. Hạ Tinh quỳ xuống van xin vái lạy, cuối cùng đại phu mới để lại một thang thuốc, kèm theo đó là lời dặn phải bắt được heo rừng về làm vật dẫn thuốc, liên tục trong ba ngày.
Cương thi bỏ đi ngay sau khi buông bà bà ra. Hạ Tinh không còn quan tâm đến gì nữa cả, chỉ biết tìm cách cầm máu cho Lâm mụ rồi tìm đại phu đến khám bệnh. Nghe bà bà nói, nếu không vì cô bé van xin cương thi tìm người chữa bệnh cho mình thì đại phu dưới chân núi đó sớm muộn cũng trở thành con mồi của hắn. Vị đại phu cũng mơ hồ hình dung mối nguy hiểm từ con người đó nên không dám từ chối việc chữa trị cho Lâm mụ, còn tỏ ra rất tận tâm.
Heo rừng trong khu vực này có không ít nhưng đối với một tiểu cô nương lớn lên trong trang viên thì việc canh bắt chúng là chuyện không dễ. Chưa kể lại có những con heo rừng hung dữ, sẵn sàng chống lại con người khi bị tấn công.
Đôi tay Hạ Tinh sưng phồng lên sau gần cả buổi hết chặt cây đến tìm dây rừng, loay hoay làm bẫy. Đến khi làm được bẫy thì lại quá nhỏ, lũ heo rừng chỉ chạm vào gãy đôi.
-Bà bà ơi! Bà bà…
Hạ Tinh nhìn chiếc bẫy nát vụn trong tay mà khóc nấc lên. Bản thân cô bé thấy mình thật vô dụng. Tìm cách bảo vệ một người thân thiết với mình từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, đôi khi cũng là ngõ cụt với kẻ yếu như Hạ Tinh.
-Éc…é…c…
Có tiếng heo rừng kêu thảm thiết. Hạ Tinh giật mình nhổm dậy. Gã cương thi đứng cách xa cô bé một quãng, trên tay hắn là con heo rừng bê bết máu. Hắn không liếc nhìn Hạ Tinh một cái, lẳng lặng đi về hang động của mình.
Lâm mụ ái ngại nhìn gã cương thi đang nhanh nhẹn lắp chiếc bẫy heo rừng hoàn chỉnh. Thân già của bà chưa bao giờ nghĩ có lúc lại làm phiền thiếu gia đến thế này:
-Thiếu gia…Lão nô…
-Khi dính bẫy rồi, nếu sợ thì cứ để đó, đợi ta về.
Hắn nói khá lớn, đủ cho Hạ Tinh đang nấu thuốc đằng sau nghe. Đại phu bảo, phải dùng liên tục 7 con heo rừng trong 7 ngày làm thuốc dẫn. Hắn không thể cứ bắt cho cô bé hoài mãi được nên từ đêm qua đã ngồi làm bẫy heo rừng, đến giờ đã gần xong 7,8 cái rồi.
-Thiếu gia…Tiểu nha đầu nó…
-Khi đang có mùi như vậy, bảo đừng đến gần ta.
Hắn bỏ ra ngoài. Hạ Tinh cũng vừa mang chén thuốc lên chỗ Lâm mụ:
-Bà bà ơi, uống thuốc đi bà bà!
-Lão bà như ta thật là…- Lâm mụ thở dài- Làm phiền đến con và thiếu gia như vậy. Bà nhìn xuống đôi tay sưng phồng của Hạ Tinh, giọng hơi lạc đi- Con không nên làm như vậy nữa. Bà bà già rồi…
-Bà bà đừng nói vậy- Hạ Tinh lắc mạnh đầu- Bà bà đối xử với con rất tốt. Không có bà bà chắc con đã chết mất xác ở đây đó rồi. Hơn nữa…
Cô bé dừng lại một chút rồi mới ngập ngừng:
-Bà không nhận thấy, thiếu gia cũng rất quan tâm đến bà sao?
Lâm mụ khựng lại. Hai mươi năm nay bà luôn nghĩ mình chỉ là « huyết nô » trong mắt thiếu gia, bản thân mình chỉ là người hầu kẻ hạ, sinh mạng không hề quan trọng, không đáng cho thiếu gia phải để tâm.
Nhưng mà…
-Bà bà không thấy, chỉ cần là bà bà thích thì thiếu gia sẽ chiều theo sao? Bà cứu con, thiếu gia cũng không giết con. Con…con có tháng, thiếu gia khó chịu như vậy cũng không đuổi con đi nữa. Bà bà bị thương, thiếu gia cũng đi tìm heo rừng cho bà mà.
Hạ Tinh càng nói, Lâm mụ càng thấy đầu óc hỗn loạn. Thiếu gia quan tâm bà, ngay cả bản thân bà cũng không biết. Có thật không?
-Con nghĩ, khi bà bà bị bệnh, thiếu gia không phải là không muốn chữa cho bà mà là ngay cả người cũng không biết làm sao để chữa. Thiếu gia chắc là chưa bao giờ bị bệnh nên chẳng thể biết cảm giác bị bệnh khó chịu và đau đớn thế nào…Bà bà không muốn vướng bận thiếu gia nên không nói gì với người, như vậy thì thiếu gia làm sao biết được…Bà bà chỉ nghĩ mình già yếu rồi sẽ chết, bà có nghĩ, khi bà chết rồi, thiếu gia cũng sẽ đau lòng lắm hay không?
Cương thi có đau lòng không thì Hạ Tinh không biết. Nhưng chẳng hiểu sao từ hôm đó, khi thiếu gia mang con heo rừng về hang, lại còn cặm cụi làm những chiếc bẫy, Hạ Tinh bỗng không còn sợ hãi hắn như trước nữa.Nàng thấy…Thiếu gia cũng không muốn bà bà chết.Mỗi lần bà bà ho sù sụ, cương thi cũng ngừng lại, hướng mắt về phía Lâm mụ. Người đang lo lắng, phải không?
Lâm mụ uống thuốc đều đặn. Thang thuốc lấy heo rừng làm thuốc dẫn đúng là công hiệu. Hạ Tinh cũng bớt lo hơn.
Nhưng sau đó cô bé lại có một mối bận tâm khác. Ngày đến tháng của Hạ Tinh bắt đầu từ năm 12 tuổi. Ban đầu cô gái nhỏ rất sợ, sau nhờ Phan nhị nương bán rau cho Hạ phủ chỉ bảo sơ qua mới bắt đầu hiểu ra chút ít. Nha đầu bán mình như Hạ Tinh làm việc ở Hạ phủ vốn không có tiền lương, quần áo một năm chỉ có hai bộ, cô bé không làm sao đủ tiền để mua vải sạch, chỉ có thể cắt từ chiếc áo cũ dùng tạm qua ngày.
Từ ngày ở cùng cương thi thì quần áo càng hiếm hơn nữa. Hạ Tinh phải xé một mảnh áo làm đồ dùng tạm, cố gắng tránh cương thi càng xa càng tốt. Hắn vẫn còn dị ứng với mùi máu trong ngày đặc biệt này, cũng may là nguyệt sự của Hạ Tinh chưa đều, thường vài tháng mới có một lần.
Lâm mụ cầm trên tay một túi nhỏ. Bà dịu dàng nói với Hạ Tinh:
-Hạ nha đầu này…
Hạ Tinh cầm lấy chiếc túi. Bên trong có một lớp lông mềm mại, sờ vào rất êm tay.
-Đây là lông thỏ, mỗi lần thiếu gia bắt về ta thường giữ lại một ít, sau đó may vá, con dùng vào những ngày ấy rất tốt.
-Bà bà…
Mắt Hạ Tinh lại rưng rưng. Cô bé dụi mặt vào lòng bà bà. Ấm áp như một người thân thiết. Hạ Tinh tin rằng, trời luôn công bằng với tất cả mọi người mà.
-Tiểu nha đầu…
Lâm mụ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Nụ cười trên môi bà thật đẹp, dịu dàng như một thiên tiên:
-Bà bà hứa với con, từ nay ta sẽ không còn suy nghĩ mình là vô dụng, cứ buông xuôi nữa. Trời cho ta sống thêm một ngày, có bệnh tật, ta cũng sẽ cố uống thuốc để sống tiếp ngày mai nữa. Ta còn có con, và cả thiếu gia mà.
Hạ Tinh là thiếu nữ mới lớn, thiếu gia thật ra không khác gì một đứa trẻ. Lâm mụ bà chưa thể chết, chưa thể rời khỏi cuộc đời này.
Hạ Tinh thường dùng đá khắc vào vách hang để tính ngày tính tháng. Vạch trong vách hang đến vạch thứ hai mươi bảy thì bỗng nhiên tối đó, có một sự cố xảy ra.
Cương thi sau khi về hang đang lui cui thu dọn trong một góc. Hạ Tinh đem chén thuốc bốc khói lên cho Lâm mụ. Từ lúc sống chung với hắn, ngoài lần « to gan » mở miệng xin đến đại phu chữa bệnh cho bà bà, cô bé chưa hề dám nói với hắn câu nào.
-Bà bà, uống thuốc kẻo nguội ạ!
-Ừ.
Lâm mụ đón lấy chén thuốc. Sắc mặt Hạ Tinh trắng bệch so với thường ngày khiến bà không khỏi âu lo:
-Tiểu nha đầu, con sao vậy?
-Con không sao ạ! Con…
Cương thi bỗng nhiên quay lại. Ánh mắt sắc lạnh hướng thẳng về phía Hạ Tinh.
-Thiếu gia!
Lâm mụ chỉ kịp hoảng hốt kêu lên khi thân hình hắn đột nhiên di chuyển. Hạ Tinh bị đè mạnh xuống nền hang động, gương mặt không còn chút máu, hoảng loạn đến cực độ. Chiếc mũi thính của hắn hết hít hà trên mặt, đến cổ, dần dần rà xuống phía dưới cơ thể Hạ Tinh….
– Á!
Phản ứng của Hạ Tinh là điên cuồng vùng vẫy. Hắn đột nhiên nhổm dậy, sắc mặt cũng thay đổi. Cương thi cũng biết nôn khan.
-Ụ….a…ụ….a….ụa………….
Lâm mụ ngẩn ra. Nhìn thoáng qua Hạ Tinh, bà chợt hiểu. Con bé đã 13 tuổi, đã sắp trở thành thiếu nữ rồi.
-Ngươi…
Cơ thể của thiếu gia khá bất thường. Hắn không chịu được mùi máu của phụ nữ trong những ngày đến tháng. Lâm mụ nhớ lần trước, con mồi của hắn là một phụ nữ đang
kỳ kinh nguyệt, hắn không uống máu của nàng ta dù rất đói. Hắn rạch vào cổ nàng, đợi đến khi chảy hết máu thì bỏ xác trở về hang.
-Thiếu gia…Đừng mà…Đừng…
Tay của cương thi vươn ra những móng dài sắc lẹm. Đó là vũ khí khi đối phó kẻ thù lợi hại. Lâm mụ hoảng hốt giữ lấy tay hắn. Móng tay xuyên qua da thịt bà, dòng máu cũng theo đó tuôn ra.
-Bà bà…
Hạ Tinh bỗng nhiên cảm thấy không còn sợ hãi nữa. Cô bé cố sức gạt lấy bàn tay hắn. Nước mắt ngập tràn trên gương mặt non nớt. Lâm mụ là người duy nhất tốt với Hạ Tinh, cô bé không thể để bà bà gặp chuyện. Một lượng máu lớn như vậy chảy ra từ thân thể đang dần suy kiệt làm sao Lâm mụ chịu đựng nổi đây?
……….
-Bà bà…
Đại phu một lần nữa được mời đến. Ông ta bắt mạch, nhìn vết thương rồi thở dài. Hạ Tinh quỳ xuống van xin vái lạy, cuối cùng đại phu mới để lại một thang thuốc, kèm theo đó là lời dặn phải bắt được heo rừng về làm vật dẫn thuốc, liên tục trong ba ngày.
Cương thi bỏ đi ngay sau khi buông bà bà ra. Hạ Tinh không còn quan tâm đến gì nữa cả, chỉ biết tìm cách cầm máu cho Lâm mụ rồi tìm đại phu đến khám bệnh. Nghe bà bà nói, nếu không vì cô bé van xin cương thi tìm người chữa bệnh cho mình thì đại phu dưới chân núi đó sớm muộn cũng trở thành con mồi của hắn. Vị đại phu cũng mơ hồ hình dung mối nguy hiểm từ con người đó nên không dám từ chối việc chữa trị cho Lâm mụ, còn tỏ ra rất tận tâm.
Heo rừng trong khu vực này có không ít nhưng đối với một tiểu cô nương lớn lên trong trang viên thì việc canh bắt chúng là chuyện không dễ. Chưa kể lại có những con heo rừng hung dữ, sẵn sàng chống lại con người khi bị tấn công.
Đôi tay Hạ Tinh sưng phồng lên sau gần cả buổi hết chặt cây đến tìm dây rừng, loay hoay làm bẫy. Đến khi làm được bẫy thì lại quá nhỏ, lũ heo rừng chỉ chạm vào gãy đôi.
-Bà bà ơi! Bà bà…
Hạ Tinh nhìn chiếc bẫy nát vụn trong tay mà khóc nấc lên. Bản thân cô bé thấy mình thật vô dụng. Tìm cách bảo vệ một người thân thiết với mình từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, đôi khi cũng là ngõ cụt với kẻ yếu như Hạ Tinh.
-Éc…é…c…
Có tiếng heo rừng kêu thảm thiết. Hạ Tinh giật mình nhổm dậy. Gã cương thi đứng cách xa cô bé một quãng, trên tay hắn là con heo rừng bê bết máu. Hắn không liếc nhìn Hạ Tinh một cái, lẳng lặng đi về hang động của mình.
Lâm mụ ái ngại nhìn gã cương thi đang nhanh nhẹn lắp chiếc bẫy heo rừng hoàn chỉnh. Thân già của bà chưa bao giờ nghĩ có lúc lại làm phiền thiếu gia đến thế này:
-Thiếu gia…Lão nô…
-Khi dính bẫy rồi, nếu sợ thì cứ để đó, đợi ta về.
Hắn nói khá lớn, đủ cho Hạ Tinh đang nấu thuốc đằng sau nghe. Đại phu bảo, phải dùng liên tục 7 con heo rừng trong 7 ngày làm thuốc dẫn. Hắn không thể cứ bắt cho cô bé hoài mãi được nên từ đêm qua đã ngồi làm bẫy heo rừng, đến giờ đã gần xong 7,8 cái rồi.
-Thiếu gia…Tiểu nha đầu nó…
-Khi đang có mùi như vậy, bảo đừng đến gần ta.
Hắn bỏ ra ngoài. Hạ Tinh cũng vừa mang chén thuốc lên chỗ Lâm mụ:
-Bà bà ơi, uống thuốc đi bà bà!
-Lão bà như ta thật là…- Lâm mụ thở dài- Làm phiền đến con và thiếu gia như vậy. Bà nhìn xuống đôi tay sưng phồng của Hạ Tinh, giọng hơi lạc đi- Con không nên làm như vậy nữa. Bà bà già rồi…
-Bà bà đừng nói vậy- Hạ Tinh lắc mạnh đầu- Bà bà đối xử với con rất tốt. Không có bà bà chắc con đã chết mất xác ở đây đó rồi. Hơn nữa…
Cô bé dừng lại một chút rồi mới ngập ngừng:
-Bà không nhận thấy, thiếu gia cũng rất quan tâm đến bà sao?
Lâm mụ khựng lại. Hai mươi năm nay bà luôn nghĩ mình chỉ là « huyết nô » trong mắt thiếu gia, bản thân mình chỉ là người hầu kẻ hạ, sinh mạng không hề quan trọng, không đáng cho thiếu gia phải để tâm.
Nhưng mà…
-Bà bà không thấy, chỉ cần là bà bà thích thì thiếu gia sẽ chiều theo sao? Bà cứu con, thiếu gia cũng không giết con. Con…con có tháng, thiếu gia khó chịu như vậy cũng không đuổi con đi nữa. Bà bà bị thương, thiếu gia cũng đi tìm heo rừng cho bà mà.
Hạ Tinh càng nói, Lâm mụ càng thấy đầu óc hỗn loạn. Thiếu gia quan tâm bà, ngay cả bản thân bà cũng không biết. Có thật không?
-Con nghĩ, khi bà bà bị bệnh, thiếu gia không phải là không muốn chữa cho bà mà là ngay cả người cũng không biết làm sao để chữa. Thiếu gia chắc là chưa bao giờ bị bệnh nên chẳng thể biết cảm giác bị bệnh khó chịu và đau đớn thế nào…Bà bà không muốn vướng bận thiếu gia nên không nói gì với người, như vậy thì thiếu gia làm sao biết được…Bà bà chỉ nghĩ mình già yếu rồi sẽ chết, bà có nghĩ, khi bà chết rồi, thiếu gia cũng sẽ đau lòng lắm hay không?
Cương thi có đau lòng không thì Hạ Tinh không biết. Nhưng chẳng hiểu sao từ hôm đó, khi thiếu gia mang con heo rừng về hang, lại còn cặm cụi làm những chiếc bẫy, Hạ Tinh bỗng không còn sợ hãi hắn như trước nữa.Nàng thấy…Thiếu gia cũng không muốn bà bà chết.Mỗi lần bà bà ho sù sụ, cương thi cũng ngừng lại, hướng mắt về phía Lâm mụ. Người đang lo lắng, phải không?
Lâm mụ uống thuốc đều đặn. Thang thuốc lấy heo rừng làm thuốc dẫn đúng là công hiệu. Hạ Tinh cũng bớt lo hơn.
Nhưng sau đó cô bé lại có một mối bận tâm khác. Ngày đến tháng của Hạ Tinh bắt đầu từ năm 12 tuổi. Ban đầu cô gái nhỏ rất sợ, sau nhờ Phan nhị nương bán rau cho Hạ phủ chỉ bảo sơ qua mới bắt đầu hiểu ra chút ít. Nha đầu bán mình như Hạ Tinh làm việc ở Hạ phủ vốn không có tiền lương, quần áo một năm chỉ có hai bộ, cô bé không làm sao đủ tiền để mua vải sạch, chỉ có thể cắt từ chiếc áo cũ dùng tạm qua ngày.
Từ ngày ở cùng cương thi thì quần áo càng hiếm hơn nữa. Hạ Tinh phải xé một mảnh áo làm đồ dùng tạm, cố gắng tránh cương thi càng xa càng tốt. Hắn vẫn còn dị ứng với mùi máu trong ngày đặc biệt này, cũng may là nguyệt sự của Hạ Tinh chưa đều, thường vài tháng mới có một lần.
Lâm mụ cầm trên tay một túi nhỏ. Bà dịu dàng nói với Hạ Tinh:
-Hạ nha đầu này…
Hạ Tinh cầm lấy chiếc túi. Bên trong có một lớp lông mềm mại, sờ vào rất êm tay.
-Đây là lông thỏ, mỗi lần thiếu gia bắt về ta thường giữ lại một ít, sau đó may vá, con dùng vào những ngày ấy rất tốt.
-Bà bà…
Mắt Hạ Tinh lại rưng rưng. Cô bé dụi mặt vào lòng bà bà. Ấm áp như một người thân thiết. Hạ Tinh tin rằng, trời luôn công bằng với tất cả mọi người mà.
-Tiểu nha đầu…
Lâm mụ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Nụ cười trên môi bà thật đẹp, dịu dàng như một thiên tiên:
-Bà bà hứa với con, từ nay ta sẽ không còn suy nghĩ mình là vô dụng, cứ buông xuôi nữa. Trời cho ta sống thêm một ngày, có bệnh tật, ta cũng sẽ cố uống thuốc để sống tiếp ngày mai nữa. Ta còn có con, và cả thiếu gia mà.
Hạ Tinh là thiếu nữ mới lớn, thiếu gia thật ra không khác gì một đứa trẻ. Lâm mụ bà chưa thể chết, chưa thể rời khỏi cuộc đời này.