「 Thư Bạch…」Lý Thư Bạch ủy tựa tháp thượng, liều mạng duy trì thần trí bán thanh tỉnh bán hôn mê, đưa dao nhỏ hung hăng trát trát liên thủ lên đùi, Thượng Quan Thiên Trảm tận mắt nhìn ái nhân toàn thân đẫm máu rốt cục bừng tỉnh, ánh mắt sở hữu sắc mê loạn rút lui, cước bộ liêu xiêu hấp tấp ôm gọn Lý Thư Bạch, đoạt con dao gọt hoa quả trong tay y ném đi hảo xa, rồi như Cô lang tuyệt vọng gầm thét bi thương:「 Đây là chuyện gì? Thư bạch, ngươi đây là đang làm gì? Ngươi rốt cuộc làm sao?」
「 Ngươi tỉnh, rốt cục tỉnh……」 Lý Thư Bạch lệ ngân kín mặt ôn nhu ngắm nhìn ái nhân ôm siết mình, đau đớn chết lặng khiến y không thể tiếp tục bảo trì thanh tỉnh, chỉ kịp thốt ra một câu: 「 thật tốt 」,lâm vào hôn mê trong vòng tay Thượng Quan Thiên Trảm.
Áp lực chợt lơi lỏng, Thanh Phong chân mềm nhũn, tê liệt ngã huỵch trên mặt đất. Mà tiểu Vệ chỉ ngồi ổn định khí tức một chút, cân nhắc tình thế trước mắt, nhanh chóng quyết định, xoay sang Thanh Phong nói:「 Ngươi chiếu cố Cung chủ và Công tử, ta thỉnh Tần đại phu.」
Lí Thư Bạch thảm trạng cùng ánh mắt thị sát củaThượng Quan Thiên Trảm khiến Tần Quan ấp a ấp úng nói ra biện pháp cứu mạng cuối cùng:「 Tổng Cung chủ …… Tinh nguyệt…… Chẳng những có thể giải vạn độc, còn…… còn có thể sinh tử hoán chuyển, chỉ cần….. còn một hơi thở, có thể…… Khu trừ vạn bệnh, được đến trọng sinh.」
Thượng Quan Thiên Trảm không nói hai lời, một trận gió cuốn đi, Tần Quan ngơ ngác nhìn Cung chủ nháy mắt tiêu thất, không khỏi tê khóc thét hô:「 Cung chủ a, Người trăm ngàn lần đừng nói cho Tổng Cung chủ là ta nói a, bằng không hắn sẽ làm thịt ta a, còn có, người nhớ nói người nọ là trúng khung lung chi độc, biết đâu còn có thể khiến Tổng Cung chủ động lòng cứu người a, nếu không……」
Tần Quan cái gì cũng chưa nói xong, tiểu Vệ đã như cơn lốc xoáy vọt vào, xách cổ áo hắn xông ra ngoài( đỡ lằng nhằngJ). Thượng Quan Thiên nỗi lòng lo lắng tưởng đến bất chu,nhưng ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đường đến Tổng Cung ngàn dặm xa xôi, không có Tần Quan, Lý Thư Bạch muốn chết thì làm sao bây giờ?
Dựa vào Tần Quan hạ mãnh dược đến hộ giá hộ tống, Thượng Quan Thiên Trảm rốt cục trước khi Lý Thư Bạch dứt hơi thở cuối chạy tới Tổng cung..
Ẩn thân nơi bí mật gần đó nhóm ảnh vệ nhác trông Thiên Trảm Cung chủ ôm một huyết nhân giống như trâu điên phăng phăng thẳng tiến đại môn, liền biết phiền toái gõ cửa. Không lâu trước, Kinh Đào Cung chủ cũng ôm một người xông vào, kết quả nghe nói Tổng Cung chủ tựu ít đi một viên Tinh Nguyệt, hai ngày, Tổng Cung trên không ngay cả chích điểu cũng không dám lượn qua, bởi thiếu một viên Tinh nguyệt Tổng Cung chủ sát khí ngút trời thật sự rất dọa người chứ đừng nói đến điểu( ).
Nhóm ảnh vệ tụ toàn thân chân khí, xoa tay chuẩn bị nghênh tiếp Thiên Trảm Cung chủ, nói giỡn sao, ít nhất lần trước Kinh Đào Cung chủ tốt xấu gì còn có lệnh bài yết kiến, nay Thiên Trảm Cung chủ không lệnh vẫn xồng xộc xông vào, thực kinh bọn hắn bất tài sao?
Chẳng qua,đại môn「 chi nha 」mở ra bóng dáng thiếu niên, hé gương mặt xinh đẹp vô song, chân khí nhóm ảnh vệ vừa dồn tụ lập tức tiết: vị công tử ‘ba phải’ lại ra, quên đi, có y, Tổng Cung chủ dẫu sao cũng sẽ không trút giận lên đầu mình.
Hoa Kính Hương khuôn dung lo lắng bước chân gấp gấp hướng đến phòng Tây Môn Đoạt Hồng, sau y, ngưu điên mắt đỏ hồng Thượng Quan Thiên Trảm, trong tay ôm huyết nhân, không cần nói cũng biết là người hắn ái mộ. Xem tình cảnh này, khẳng định tới yếu Tinh nguyệt.
Nhưng mới mấy hôm trước, Đoạt Hồng nhân nhượng thuận theo lời mình khuyên bảo hạ cấp cho thiếu niên tên tiểu Tương kia một viên Tinh nguyệt, nay thiếu niên mới tỉnh lại, Đoạt Hồng khí chưa tiêu, Thiên Trảm đã chạy tới cầu Tinh nguyệt, Đoạt Hồng liệu có thể cho sao?
Được rồi, điều này chưa hẳn tối quan trọng.Hoa Kính Hương sâu kín thở dài: Quan trọng chính là nếu mình còn như vậy mềm lòng, cứ cách vài ngày dẫn một vị Cung Chủ tới tìm Tây Môn Đoạt Hồng yếu Tinh Nguyệt, y không dám khẳng định bản thân có thể chống đỡ được hay viên Tinh nguyệt cuối cùng nhất khắc sẽ bị dùng, đó là Tây Môn Đoạt Hồng hao phí hết tâm huyết, hao tổn vài phần tu vi mới luyện thành lục viên linh đan, nguyên bản là vì bọn họ – Cung chủ Ma Cung trước sự sống cái chết thì dụng, nhưng hắn nào ngờ một lần lại một lần Tinh nguyệt của hắn dùng cho người ngoài a.
「 Khung lung chi độc như thế nào có thể phát tán nhanh vậy? Sao có thể như vậy xảo đi?」 Hoa Kính Hương chau mày, ánh mắt hoài nghi liếc nhìn Thượng Quan Thiên Trảm, người phía sau bi phẫn rống giận:「 Không biết,ta chỉ biết Thư Bạch y bị trúng độc, trừ bỏ Tinh nguyệt, không gì có thể cứu y.」
Hoa Kính Hương gật đầu, không hỏi nữa, dẫn Thượng Quan Thiên Trảm đến trước phòng Tây Môn Đoạt Hồng, không chờ thông báo, bên người 「 sưu 」thân ảnh quỷ mị xẹt qua y, ngay sau đó trong phòng vang lên một tiếng「 bùm 」,tiếng kêu khẩn khoản vội vàng:「 Đoạt Hồng, người cứu cứu y, mau cứu cứu y, trừ bỏ Tinh nguyệt, không còn cách gì.」
Hoa Kính Hương lẳng lặng tiến vào, ngó thấy Thượng Quan Thiên Trảm quỳ đúng địa phương lần trước Bách Lý Kinh Đào quỳ, thẳng tắp cử cử, đôi mắt đồng dạng gằn đầy tơ máu. Mà Tây Môn Đoạt Hồng biểu tình kinh ngạc vô thố, cả người sững sờ hoàn toàn hóa đá. Hoa Kính Hương cúi đầu, không đành lòng đứng nhìn Tổng cung chủ luôn luôn bình tĩnh tựa thái sơn bị tức hộc máu.
「 Tinh … Tinh nguyệt? Lại là Tinh nguyệt?」 Tây Môn Đoạt Hồng tay run run như lá rụng trước gió thu, ánh mắt hung tợn nhìn về phía người sự không hay biết – Lý Thư Bạch:「 Kẻ kia cũng trúng khung lung chi độc? Y cũng là ái nhân của ngươi? Y ở đâu ngươi ở đó, y chết ngươi tuyệt không sống một mình, là thái độ này tới tìm ta?」
Hắn nhất nhất đem từng lời từng câu Bách Lý Kinh Đào ngày ấy nói quẳng lại, tư thế chuẩn bị nghe được đáp án khẳng định liền một cước đạp đầu Thượng Quan Thiên Trảm.
「 Đúng.」 Thượng Quan Thiên Trảm trầm tĩnh trả lời, nghĩ rằng mấy tháng không gặp, Đoạt Hồng càng ngày thiện am hiểu ý người (=)))), ngay cả tâm tư ta suy nghĩ cái gì hắn đều thấu tỏ (=)))). Hắn vừa định tiến lên tranh thủ tình cảm, bất ngờ nghe vị Tổng Cung chủ thiện am hiểu ý người bạo rống 「 AAA…. 」, tinh tế lắng nghe có đôi điểm giống dấu hiệu trước khi mình phát điên a.
「 Đúng cái đầu ngươi, lão tử quản việc người tìm cái chết, Tinh nguyệt không có, đòi mạng?.」
Tây Môn Đoạt Hồng 「 ngao ngao 」 phác tiến lên, ngay cả phong độ Tổng cung chủ cũng vứt, miệng đầy lời thô tục hết bài này sang bài khác, xem khí thế hắn khẳng định chắc chắn sẽ một cước đá tử Thượng Quan Thiên Trảm, quá mức kinh sợ Hoa Kính Hương vội vàng chạy lên ôm chặt hắn, vừa cuống cuồng hô to:「 Thiên Trảm ngươi trước ra ngoài, đợi ta khuyên nhủ hắn.」
「 Không, để hắn lại đây đi.」 Thượng Quan Thiên Trảm quật cường nhướn mi, thẳng lưng, kiên định nói:「 Thư Bạch nếu chết, ta sống bất quá chỉ là cái xác không hồn, không bằng để Tổng cung chủ một cước đá chết ta đi, ân … có thể giúp hắn rèn luyện cước pháp.」(Ô_Ô)
Bởi thường xuyên trà trộn chốn phố phường, miệng lưỡi Thượng Quan Thiên Trảm so với Bách Lý Kinh Đào thì càng thiếu đạo đức hơn, kém tý nữa chọc Tây Môn Đoạt Hồng tức giận suýt phun ngụm máu.
「 Ta làm thịt ngươi, tên vô sỉ này.」 Tây Môn Đoạt Hồng ngao ngao kêu, Hoa Khí Hương khí lực nhỏ khó kiềm chế hắn, dưới tình thế cấp bách đành lớn tiếng khuyên can:「 Cung chủ, có chuyện hảo hảo nói, Thiên Trảm Cung chủ có chứng điên a, người đừng kích động hắn phát điên……」 y lời chưa dứt, đã thấy ánh mắt Thượng Quan Thiên Trảm bắt đầu đăm đăm, bên khóe miệng chảy xuống nước miếng bất nhã.(:-P)
Tây Môn Đoạt Hồng hoảng sợ, thầm kêu không phải chứ? Thực tà môn, mới nhắc chứng điên, hắn liền điên sao?
Đang nghĩ, Hoa Kinh Hương bên tai nhỏ nhẹ thủ thỉ:「 Cung chủ mau mau xuất thủ cứu người đi, xem bộ dạng Thiên Trảm Cung chủ, rõ là một đường bôn ba chạy đến, nếu người không tay cứu giúp, chỉ e hắn tâm thần bất hảo, thêm tuyệt vọng kích động, chỉ sợ chứng điên của hắn sẽ không phải hai ngày như trước liền xong việc.」
「 Ha ha ha……」 Thượng Quan Thiên Trảm đột nhiên đại phát cuồng tiếu, Tây Môn Đoạt Hồng mắt thấy đồng tử hắn chầm chậm chuyển hồng, đáng sợ tới mức hồn phi phách tán, e rằng chứng điên của người huynh đệ này thủy chung là tâm bệnh, chỉ sợ khi hắn bị kích thích quá lớn sẽ biến thành Ma vương, khí huyết sôi trào rồi nổ tan xác, thế nên thấy bộ dạng hắn như thế, hỏi sao còn tâm tư lo lắng sinh khí, vội vàng xuất chưởng đánh hắn hôn mê, sai người nâng ra ngoài trông coi cẩn thận.
Hoa Kính Hương đưa Lý Thư Bạch ôm lên giường, bởi cả đám người Thượng Quan Thiên Trảm đuổi vội tới, Tần Quan lại đưa ra chủ ý cứ để Lý Thư Bạch cả người đẫm máu hòng lấy sự đồng tình của Tổng Cung chủ, nên Lý Thư Bạch vẫn duy trì bộ dạng như lệ quỷ, chẳng qua các vệt máu đều đã khô cạn..
Làm Tây Môn Đoạt Hồng dẫu xót xa đứt ruột cũng đành đưa Tinh nguyệt cho Lý Thư Bạch, cũng thay y đả thông dược lực của Tinh nguyệt nhập kinh kỳ bát mạch, Hoa Kính Hương tự đánh một chậu nước, dùng khăn mặt nhẹ nhàng cẩn thẩn chà lau toàn thân cao thấp người hôn mê, vết thương tuy đã khép miệng vẫn khiến y nhăn trán nhíu mày, lẩm bẩm nói:「 Làm bậy a, là ai làm? Như thế nào có thể đối với nhân sử khởi quát hình đến vậy?.」
Tây Môn Đoạt Hồng chẳng bận tâm điều đó, hắn nhìn thoáng khuôn dung Lý Thư Bạch, hừ lạnh buồn bực nói:「 Tức chết người đi được, Kinh Đào tốt xấu gì vẫn là thiếu niên, tuy rằng bộ dạng kém chút, nhưng tuổi không sai biệt mấy đi. Nhưng… ngươi xem xem, ít nhất cũng hơn ba mươi đi? So với Thiên Trảm không chỉ lớn hơn mưởi tuổi, tên hỗn đản, không phải hắn khuyết thiếu tình thương của cha, mới có thể thích loại người như thế a.」
Hoa Kinh Hương ôn như cười dỗ dành:「 Cung chủ đừng oán đừng giận, người đã cứu trở về, người quản y hơn mười tuổi hay kém mười a, quan trọng là, Thiên Trảm Cung chủ thích còn người y.」
Y nói tới đây, vô ý chạm vào cổ tay Lý Thư Bạch, ngạc nhiên không khỏi「di」 một tiếng, vội vàng chuyển sang cổ tay kia.
「 Sao vậy?」 Tây Môn Đoạt Hồng thấy y biểu tình kỳ quái bước lại, nghe Hoa Kính Hương vẻ mặt trầm tư, lẩm bẩm một mình:「 Kỳ quái, ngươi này hình như không trúng khung lung chi độc, y không có dấu hiệu trúng độc a.」
Dứt lời, y giật mình phục hồi tinh thần, vội vàng đứng lên cười gượng che dấu nói:「 Nga, Cung chủ, ta…… Ta cũng không biết đâu, chỉ cảm thấy mạch tượng của y và tiểu Tương không giống nhau thôi, Cung chủ người đừng sinh khí, đừng nóng giận a, ai, Cung chủ người đi đâu, người phải chú ý thân thể Thiên Trảm Cung chủ a, chứng điên……」 y hớt hơ hớt hải đuổi theo, nhưng Tây Môn Đoạt Hồng bóng dáng đã thất biến.
「 Hoa tổng quản, Kinh Đào Cung chủ bảo tiểu nhân thay ngài ấy chuyển lời cảm tạ và lòng biết ơn đến người, ngài ấy còn nói, tiểu Tương là do Hoa tổng quản cứu, đời này, ngài ấy khiếm người một ân tình, yếu người có thể tùy thời cơ tùy chỗ hướng ngài ấy đòi lại.」 Gã sai vặt khom người tiến lên, cung kính hướng Hoa Kính Hương bẩm báo.
Hoa Kính Hương bình tâm quay người, nhíu mày nói:「 Kinh Đào Cung chủ đâu? Hắn sao không tự mình đến? Người nên được cảm tạ phải là Cung Chủ đi? Vậy mà hắn cũng không nói một tiếng.」
Y nói xong, gã sai vặt kia vẻ mặt kỳ quái, lắc lắc đầu hắc hắc cười:「 Cái này, tiểu nhân cũng không biết, vừa mới Bách Lý Kinh Đào Cung chủ cùng vị thiếu niên kia vội vã rời đi, đồ như đằng sau bọn họ bị quỷ truy vậy, tiểu nhân cũng không biết vì cái gì.」
Hoa Kính Hương càng thấy kỳ quái,bất quá hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ, y cúi đầu lược lược suy tư một chút, bỗng nhiên dậm chậm, xoay sang gã sai vặt chất vấn:「 Thượng Quan Cung chủ ở đâu? Ngươi mau dẫn ta đi.」
Thiên a, hy vọng còn kịp, bất quá Cung chủ sẽ không khắc trước cứu người, sau lại tự tay làm thịt huynh đệ hắn đi, hắn đâu phải xuẩn nhân a. Hoa Kính Hương tâm tâm niệm niêm cầu nguyện, vừa gấp gấp theo gã sai vặt kia bước nhanh rời đi.
Tiến đến gần gian phòng dàn xếp cho Thượng Quan Thiên Trảm, thấy trong phòng truyền ra tiếng 「 binh lách cách bàng 」 liên hồi, Hoa Kính Hương trong lòng căng thẳng, tâm kêu hỏng rồi, chẳng lẽ Thiên Trảm Cung chủ thực sự bùng nổ chứng điên sao? Y vừa muốn đi vào, bị hai ảnh vệ đứng ngoài ngăn cản.
「 Hoa Tổng Quan, Kinh Đào Cung chủ vừa mời rời đi, hắn nói chứng điên của Thiên Trảm Cung chủ phát tác, muốn chúng ta vô luận thế nào cũng không được vào.」 Vừa dứt lời, chợt nghe bên trong vọng ra tiếng gầm rú:「 Bách Lý Kinh Đào, đồ vương bát đản, ngươi chờ đấy cho ta, ta không đem Kinh Đào Ma Cung của ngươi cấp hủy, ta tuyệt sẽ không là Thượng Quan Thiên Trảm.」
「 Này không phải còn có thể mắng chửi người sao? Thế nào lại nói chứng điên?.」 Hoa Kính Hương tức giận, thầm trách:Kinh Đào Cung chủ cũng quá hồ nhào,vui sướng thấy ái nhân bảo bối của mình được cứu sống đi? Liền một chút chẳng quản tâm tình Thiên Trảm Cung chủ.
Y đương định cất bước vào, lại nghe bên trong vang tiếng chửi:「Tây Môn Đoạt Hồng, ngươi,tên vương bát đản, huynh đệ cái thá gì, ta phi, ngươi chờ đấy, xuống âm tào đại phủ, ta phi túm ngươi chết cùng.」
「 Nghe thấy không Hoa tổng quản, hắn chẳng những mắng Kinh Đào Cung chủ, còn dám mắng Tổng cung chủ, đây không phải chứng điên thì là cái gì?」 Ảnh vệ ngăn cản Hoa Kính Hương, xác thực, trong lòng bọn họ, Tổng Cung chủ chính là thần, này Thiên Trảm Cung chủ dám mắng Tổng cung chủ, trừ phi hắn điên rồi.
Không đợi Hoa Kính Hương nói, phía sau vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi chửi rủa:「 Con mẹ nó, tên hỗn đản này, ngươi dám mắng lão tử.」 kế đến thân ảnh như Lưu Tinh lướt qua y.「 khuông đang 」 một cước đem cửa đạp thủng, đáng thương thay cho cửa gỗ khắc hoa, không nghĩ tới hôm nay mình bị rước lấy tai bay vạ gió,「 ầm ầm 」 ngã xuống, chân chính chết không nhắm mắt a.
Thượng Quan Thiên Trảm vừa thấy Tây Môn Đoạt Hồng, ánh mắt đỏ ngầu tưởng như phun được hỏa, mà Tây Môn Đoạt Hồng cũng chẳng tốt hơn, chạy ào vào, hai mắt gằn đầy hồng ti ngao ngao kêu gào:「 Biên, ta cho ngươi biên, cái gì khung lung chi độc? Cái gì điên chi chứng, ngươi tái biên a, ta xem ngươi có thể biên ra cái đại thiên a.」
Hắn đấu quyền như mưa sa rớt hết xuống người Thượng Quan Thiên Trảm, mà Thiên Trảm không yếu thế quyền liên tiếp trút hạ lên Tây Môn Đoạt Hồng, ngoài cửa tất cả mọi người há mồm trợn mắt trơ trơ đứng nhìn, thầm nghĩ nguyên lai hai tuyệt thế đại cao khi cực độ phẫn nộ, phong cách đánh nhau so với vô lại đầu đường xó chợ chẳng khác biệt là bao a.
「 Ta muốn ngươi đền mạng cho Thư Bạch, ngươi thấy chết không cứu, đồ lãnh huyết hỗn đản.」 Thượng Quan Thiên Trảm rống giận gầm rú,「 đông 」 một quyền nện lên mặt Tây Môn Đoạt Hồng.
Tây Môn Đoạt Hồng hổn hển,「 đông 」trúng hốc mắt Thượng Quan Thiên Trảm:「 Mẹ nó, ngươi thua cẩu, ta cứu người còn bị ngươi đánh, thế đạo thượng há còn thiên lý sao?」
「 Đủ đều dừng tay cho ta.」 Hoa Kính Hương nghe đủ nhìn đủ, xông lên gạt Tây Môn Đoạt Hồng rớt ra, lớn tiếng quát Thiên Trảm:「 Thiên Trảm Cung chủ, người làm gì vậy? Lấy oán trả ơn? Còn có rốt cục chuyện gì xảy ra, trong đó nhất định có sự hiểu lầm, không thể hảo hảo nói sao?」
Chẳng chờ phân rõ trắng đen, Tây Môn Đoạt Hồng vung tay, hung hăng nói:「 Ta lười cùng hắn nói, ngươi nói rõ ràng cho hắn đi, nói cho hắn, không đến chịu đòn nhận tội, đừng mơ tưởng đem tên xú tiểu tử kia lĩnh về.」
Hắn nói tay rồi phất tay áo bỏ đi, đi thật xa thật xa vẫn nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng sấm nhân bi rống:「 Mẹ ngươi, Bách Lý Kinh Đào, ta và ngươi thề không lưỡng lập, a…… Đoạt hồng, ngươi tha thứ ta, van cầu ngươi tha thứ ta……」
Tây Môn Đoạt Hồng ngưng cước bộ, suy nghĩ chốc lát liền quay đầu lại, quả nhiên, như hắn tiên liệu, Hoa Kính Hương từ phòng bước ra, vẻ mặt điểm hạnh phúc nụ cười rạng rỡ tươi sáng sải nhanh bước chân hướng về phía hắn, vì thế, biên khóe miệng hắn bất giác loan loan nổi lên vẻ tươi cười hiếm có, sấn vẻ mặt mặt mũi bầm dập, nói không nên lời quỷ dị buồn cười.
Bất quá Hoa Kính Hương hiển nhiên không cảm thấy như vậy, y nhẹ nhàng tiêu sái đến bên Tây Môn Đoạt Hồng, trong mắt mang theo tiếu y ô nhu, nhẹ nhàng cẩn trọng dùng tay áo thay nam nhân trước mặt xoa xoa, có điểm hơi oán giận nói:「 Thiên Trảm Cung chủ quá liều lĩnh, việc không hỏi căn kẽ đã động thủ động cước, xem đánh ngươi thành cái dạng này, đi, trở về ta thượng dược cho ngươi.」
「 Hừ, tên hỗn đản, sửa thiên nhất định phải đem bút trướng này hảo hảo tính tính.」 Tây Môn Đoạt Hồng bực dọc hừ tiếng, sau quay đầu lại nhìn nhìn, bất mãn hừ t nói:「 Tên kia đi đâu rồi?」
「 Còn có thể đi đâu a, đương nhiên đi kiếm người kêu Lý Thư Bạch kia, không dám ra gặp người, từ cửa sau đi rồi.」 Hoa Kính Hương nhìn không được nở nụ cười:「 Hắn a, xem ra yêu người kia đến nhập xương tủy, đồng dạng Bách Lý Kinh Đào. Đúng rồi, lại nói, vẫn là Bách Lý Cung chủ đáng giân, chính mình vừa mới cùng người yêu song túc song bay, lại rảnh rỗi đi kích động Thiên Trảm Cung chủ, nói cái chi người tuyệt đối không cứu Lý Thư Bạch, sau đó hắn lại đào tẩu trước, không duyên không cớ bắt ngươi chịu phân khí này……」
Y đương nói, đột nhiên loan hạ thắt lưng đi, nhất nhất khuôn dung hồng hào phấn nộn nháy mắt trắng bệch, không khởi nổi tia huyết sắc. Khẩu nội lại nột nột thoát không ra lời, nhưng gượng ép cố nén tiếng rên rỉ thống khổ.
「 Làm sao vậy?」 Tây Môn Đoạt Hồng hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy thân mình tiêm nhược bên cạnh, vừa khẩn trưởng hỏi, sau đó dường như hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lập tức nâng chưởng lực áp hậu tâm Hoa Kính Hương, trầm tĩnh nói:「Không có việc gì nhi, ta biết ngươi đau lòng bệnh lại tái phát, không có việc gì nhi, cho ngươi thêm vài phần nội lực là tốt rồi.」
Quả nhiên, không bao lâu, Hoa Kinh Hương chậm rãi nâng thẳng người, cảm kích nhìn Tây Môn Đoạt Hồng, cường cười nói:「 Ta thấy tốt hơn nhiều, chỉ cần hồi phòng nghỉ ngơi đôi chút là khỏe ngay thôi. Mấy ngày nay xảy ra lắm sự, lão thiên a, khả trăm ngàn lần đừng lại có vị Cung chủ thứ ba chạy tới muốn Tinh Nguyệt cứu người a.」
Y nói chưa hoàn, Tây Môn Đoạt Hồng đã đằng đằng sát khí:「 Lại có thằng nhóc nào dám đến tìm ngươi yếu Tinh nguyệt, ta trước làm thịt hắn, tốt lắm tốt lắm, nhanh đi nghỉ ngơi, ta ở bên bồi ngươi.」 hắn vừa nói, vừa dìu Hoa Kinh Hương đi.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Thiên Trảm tại một gian phòng khách tinh xảo gặp được người chính mình luôn tâm tâm niệm niệm vướng bận.
Lí Thư Bạch chưa tỉnh, ngày trước thân thể y rất suy yếu, bị chịu đả kích sau tâm bị thống khổ tuyệt vọng vây hãm gây ép lực, bệnh tật tận lực bồi tiếp tựa như núi lở buông xuống, khoảng khắc trước ngưỡng sống chết lại gặp dung dịp Thượng Quan Thiên Trảm nổi điên, để cứu hắn mà tự trạc vô số đao, biến thành trên người toàn thân thương tích, may mắn y khi đó khí lực gần tận, đao nhập thịt cũng không thâm, và hơn nữa y muốn bản thân chịu nhiều đau đớn để chuộc tội, nên không dứt khoát một đao cắt đứt cổ họng hay đâm xuyên tim, bằng không đừng nói Tinh nguyên, chính thần tiên cũng chẳng vớt được cái mạng y về.
Thượng Quan Thiên Trảm lẳng lặng ngồi bên Lý Thư Bạch, ngắm thụy nhan điềm tĩnh, nâng niu cổ tay tiềm gầy, cảm thụ chút nhịp đập vững vàng, tâm hắn rốt cục buông lỏng: Mặc kệ thế nào, cảm tạ trời đất, Thư Bạch được cứu về rồi, thật sự thương thiên bảo hộ. Tâm cảm kích thanh thiên đồng thời trong lòng dậy chậm rãi dậy nỗi băn khoăn.
Hết thảy đã xảy ra chuyện gì? Khi đó hắn tuy rằng điên cuồng, nhưng mang máng nhớ Thư Bạch toàn nói lời khó hiểu, hiện ngẫm lại, này trong đó ẩn chứa điều gì a, vì cái gì Thư Bạch nghĩ mình còn mang nặng tư tâm trả thù y, vì cái gì y thế nhưng cho rằng mình vì nguyện vọng trả thù thất bại mới nổi cơn điên, vì cái gì y phải giấu diếm bệnh tình hối lộ đại phu cho dùng mãnh dược chi?
Cả đám nghi quẩn quanh trong óc, tỉ mỉ xâu chuỗi từng sự kiện, Thượng Quan Thiên Trảm chẳng phải ngốc tử, chỉ cần tinh tế suy nghĩ một hồi, có thể hiểu đại khái, chỉ thấy âm mưu này thực quá mức rõ ràng mạch lạc.
Nhưng ngọn nguồn nơi đâu? Thư Bạch là người thông minh., y tuyệt đối không vô duyên vô cớ tin tưởng lời gièm pha, huống chi hắn tự tin trong Cung không có kẻ nào dám trước mắt Lý Thư Bạch buông lời gièm pha, trừ phi là do chính miệng mình nói lời lãnh huyết vô tình…(vâng, h công nhận a thông manh) Nhất niệm điểm, hắn bàng hoàng sửng sốt, bất lỳ nhiên nghĩ đến cái ngày Phượng Hương và Nhu Thủy đột nhiên đến Ma Cung.
Hết thảy đều sáng tỏ, Thượng Quan Thiên Trảm thở dài hối hận, hối hận vì sao lại cùng Phượng Hương đánh cược như vậy, càng hối hận chỉ vì muốn đoạn tuyệt với hai nữ nhân này mà nhất thời hồ đồ, thế nhưng để các nàng nhập Cung, còn cho phép Nhu Thủy một mình đi thưởng cảnh sắc hoàng mai trong vườn, phi, hồ ly tinh kia căn bản mò đi tìm Thư Bạch, cái gì đi dạo xung quang một chút……
Ân, Thanh Phong tiểu tử này cũng đáng phạt, hắn trông nom Thư Bạch kiểu gì, thế nhưng cho ả hồ ly tinh tiếp cận y, bằng không có thể có đại phong ba ngày nay sao?
Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo tới, Thượng Quan Thiên Trảm đang nghiến răng nghiến lợi uất hận nghẹn họng, Thanh Phong và tiểu Vệ lại lò dò đi vào, Thanh Phong nhìn cảnh Cung chủ cùng Cung chủ phu nhân đồng cam cộng khổ thượng khổ cam lai thì đắc ý dào dạt, bất quá nhác thấy sắc mặt âm trầm của Cung chủ, hắn biết đại họa trước mắt, lập tức con rùa rụt đầu lủi nhanh trốn sau tiểu Vệ.
Thượng Quan Thiên Trảm đương muốn khởi binh vấn tội, chợt nghe thấy phía sau tiếng thở dài sâu kín vang lên, nhìn lại, Lý Thư Bạch mí mắt rung rung, chậm rãi mở mắt, hắn mừng rỡ như điên, kết quả nắm chặt tay ái nhân thâm tình chân thành nói:「 Thư Bạch, ngươi tỉnh……」 đáp lại là ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi của đối phương.
「 Ta … ta chưa chết? Như thế nào…… Như thế nào còn chưa chết?」 Lý Thư Bạch thì thào tự thuyết, chuyển mắt nhìn về Thượng Quan Thiên Trảm, thấy hắn trầm tĩnh không còn điên khùng, vừa sợ hãi vừa kinh hỉ, vội vàng túm lấy hắn:「Thượng Quan, ngươi…… chứng điên của ngươi hết rồi?」
Hắn ngồi xuống, sờ sờ mặt Thượng Quan Thiên Trảm, vuốt vuốt đôi mắt hắn, trượt xuống hắc phát của hắn, lệ tuôn càng lúc càng nhiều, nhất thời khiếnThượng Quan Thiên Trảm cảm thán thương tiếc không thôi.
「 Cunng chủ, giờ nên để cho ta, thỉnh người qua bên nghỉ ngơi chút đỉnh đi.」 Thanh Phong thập phần tự tin lên tiếng, khí phách hùng dũng hiên ngang oai vệ bước đến bên Lý Thư Bạch.
Tiểu Phong hiện tại vô cùng khiếp sợ a, ai muốn thí cái mạng nhỏ của mình để cùng gia lý giả băn khoăn của người về tâmThư Bạch a. Thế nên hắn mới to gan lớn mật 「 mời gia qua bên nghỉ ngơi chút đỉnh 」 ai nha loại đại nghịch bất đạo hắn cũng dám phun ra, Thượng Quan Thiên Trảm trợn trắng mắt tức giận, tâm thầm mắng: chẳng lẽ gia ta đây tự mình không tự lĩnh hội giải thích được sao? Thế nên cần phải dùng ngươi. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại lời đương sự nói, có thế thấy độ xác thực mạnh yếu không bằng kiểm chứng qua Thanh Phong, thế nên dẫu không cam tâm tình nguyện vẫn sang bên nghỉ ngơi.
Hoa Kinh Hương đổ bệnh nghỉ ngơi ba ngày, cuối cùng tốt hơn nhiều, vào một ngày sau đó, Thượng Quan Thiên Trảm dắt Lý Thư Bạch đến nói lời từ biệt, lại nói thực nhiều lời cảm kích cảm tạ. Y nhìn đôi này, tâm tình rất đỗi vui mừng, đáp lại đều là chúc phúc chi ngữ, bởi Tây Môn Đoạt Hồng ở sau núi luyện kiếm, mà Thượng Quan Thiên Trảm cũng có đôi khiêng kị gặp hắn, nên Hoa Kính Hương tiễn hai ngươi ra đại môn.
Xe ngựa đã đi thật xa, Thượng Quan Thiên Trảm bỗng nhiên vươn ngươi ra, lớn tiếng vọng lại:「 Kính Hương, ngươi nhớ kỹ, ta khiếm ngươi một ân tình, ân tình cứu mạng người, ngươi tùy thời điểm đều có thể tìm ta báo đáp.」 đang nói lạc, xe ngựa cũng dần dần đi xa.
Hoa Kính Hương dõi theo bóng xe dần dần khuất dạng, tâm sinh ra vạn cảm khái, đương muốn xoay người trở vào, bất chợt nhận thấy trên đường cái một chiếc xe ngựa khác gấp gấp chạy đến, sát na gian, nhóm ảnh vệ chỗ tối khuynh sào xuất động, trong đó có người oán giận than:「 Này lại là vị Cung chủ nào đây, sẽ không vẫn đến yếu tinh nguyệt đi? Nương của ta a, bọn họ một đám không muốn cho ai sống sao.」
Hoa Kính Hương lặng lẳng đứng đấy, sau một lúc y vẫn không tiếng động ngẩng đầu ngước nhìn về phía khoảng trời xanh: Vị Cung chủ lần này, là ai? Hắn cùng ái nhân khi ấy, lại sẽ có một đoạn tình duyên thế nào đây? Có lẽ ngày sau ta không còn chỗ lưu tới, có thể đem chuyện tình duyện ngày xưa của họ viết thành truyền kỳ kịch bản, nói không chừng còn có thể sống tạm qua ngày. Y nghĩ đến đây, không khỏi hơi hơi nở nụ cười.
oOo Chính Văn Hoàn oOo
「 Thư Bạch…」Lý Thư Bạch ủy tựa tháp thượng, liều mạng duy trì thần trí bán thanh tỉnh bán hôn mê, đưa dao nhỏ hung hăng trát trát liên thủ lên đùi, Thượng Quan Thiên Trảm tận mắt nhìn ái nhân toàn thân đẫm máu rốt cục bừng tỉnh, ánh mắt sở hữu sắc mê loạn rút lui, cước bộ liêu xiêu hấp tấp ôm gọn Lý Thư Bạch, đoạt con dao gọt hoa quả trong tay y ném đi hảo xa, rồi như Cô lang tuyệt vọng gầm thét bi thương:「 Đây là chuyện gì? Thư bạch, ngươi đây là đang làm gì? Ngươi rốt cuộc làm sao?」
「 Ngươi tỉnh, rốt cục tỉnh……」 Lý Thư Bạch lệ ngân kín mặt ôn nhu ngắm nhìn ái nhân ôm siết mình, đau đớn chết lặng khiến y không thể tiếp tục bảo trì thanh tỉnh, chỉ kịp thốt ra một câu: 「 thật tốt 」,lâm vào hôn mê trong vòng tay Thượng Quan Thiên Trảm.
Áp lực chợt lơi lỏng, Thanh Phong chân mềm nhũn, tê liệt ngã huỵch trên mặt đất. Mà tiểu Vệ chỉ ngồi ổn định khí tức một chút, cân nhắc tình thế trước mắt, nhanh chóng quyết định, xoay sang Thanh Phong nói:「 Ngươi chiếu cố Cung chủ và Công tử, ta thỉnh Tần đại phu.」
Lí Thư Bạch thảm trạng cùng ánh mắt thị sát củaThượng Quan Thiên Trảm khiến Tần Quan ấp a ấp úng nói ra biện pháp cứu mạng cuối cùng:「 Tổng Cung chủ …… Tinh nguyệt…… Chẳng những có thể giải vạn độc, còn…… còn có thể sinh tử hoán chuyển, chỉ cần….. còn một hơi thở, có thể…… Khu trừ vạn bệnh, được đến trọng sinh.」
Thượng Quan Thiên Trảm không nói hai lời, một trận gió cuốn đi, Tần Quan ngơ ngác nhìn Cung chủ nháy mắt tiêu thất, không khỏi tê khóc thét hô:「 Cung chủ a, Người trăm ngàn lần đừng nói cho Tổng Cung chủ là ta nói a, bằng không hắn sẽ làm thịt ta a, còn có, người nhớ nói người nọ là trúng khung lung chi độc, biết đâu còn có thể khiến Tổng Cung chủ động lòng cứu người a, nếu không……」
Tần Quan cái gì cũng chưa nói xong, tiểu Vệ đã như cơn lốc xoáy vọt vào, xách cổ áo hắn xông ra ngoài( đỡ lằng nhằngJ). Thượng Quan Thiên nỗi lòng lo lắng tưởng đến bất chu,nhưng ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đường đến Tổng Cung ngàn dặm xa xôi, không có Tần Quan, Lý Thư Bạch muốn chết thì làm sao bây giờ?
Dựa vào Tần Quan hạ mãnh dược đến hộ giá hộ tống, Thượng Quan Thiên Trảm rốt cục trước khi Lý Thư Bạch dứt hơi thở cuối chạy tới Tổng cung..
Ẩn thân nơi bí mật gần đó nhóm ảnh vệ nhác trông Thiên Trảm Cung chủ ôm một huyết nhân giống như trâu điên phăng phăng thẳng tiến đại môn, liền biết phiền toái gõ cửa. Không lâu trước, Kinh Đào Cung chủ cũng ôm một người xông vào, kết quả nghe nói Tổng Cung chủ tựu ít đi một viên Tinh Nguyệt, hai ngày, Tổng Cung trên không ngay cả chích điểu cũng không dám lượn qua, bởi thiếu một viên Tinh nguyệt Tổng Cung chủ sát khí ngút trời thật sự rất dọa người chứ đừng nói đến điểu( ).
Nhóm ảnh vệ tụ toàn thân chân khí, xoa tay chuẩn bị nghênh tiếp Thiên Trảm Cung chủ, nói giỡn sao, ít nhất lần trước Kinh Đào Cung chủ tốt xấu gì còn có lệnh bài yết kiến, nay Thiên Trảm Cung chủ không lệnh vẫn xồng xộc xông vào, thực kinh bọn hắn bất tài sao?
Chẳng qua,đại môn「 chi nha 」mở ra bóng dáng thiếu niên, hé gương mặt xinh đẹp vô song, chân khí nhóm ảnh vệ vừa dồn tụ lập tức tiết: vị công tử ‘ba phải’ lại ra, quên đi, có y, Tổng Cung chủ dẫu sao cũng sẽ không trút giận lên đầu mình.
Hoa Kính Hương khuôn dung lo lắng bước chân gấp gấp hướng đến phòng Tây Môn Đoạt Hồng, sau y, ngưu điên mắt đỏ hồng Thượng Quan Thiên Trảm, trong tay ôm huyết nhân, không cần nói cũng biết là người hắn ái mộ. Xem tình cảnh này, khẳng định tới yếu Tinh nguyệt.
Nhưng mới mấy hôm trước, Đoạt Hồng nhân nhượng thuận theo lời mình khuyên bảo hạ cấp cho thiếu niên tên tiểu Tương kia một viên Tinh nguyệt, nay thiếu niên mới tỉnh lại, Đoạt Hồng khí chưa tiêu, Thiên Trảm đã chạy tới cầu Tinh nguyệt, Đoạt Hồng liệu có thể cho sao?
Được rồi, điều này chưa hẳn tối quan trọng.Hoa Kính Hương sâu kín thở dài: Quan trọng chính là nếu mình còn như vậy mềm lòng, cứ cách vài ngày dẫn một vị Cung Chủ tới tìm Tây Môn Đoạt Hồng yếu Tinh Nguyệt, y không dám khẳng định bản thân có thể chống đỡ được hay viên Tinh nguyệt cuối cùng nhất khắc sẽ bị dùng, đó là Tây Môn Đoạt Hồng hao phí hết tâm huyết, hao tổn vài phần tu vi mới luyện thành lục viên linh đan, nguyên bản là vì bọn họ – Cung chủ Ma Cung trước sự sống cái chết thì dụng, nhưng hắn nào ngờ một lần lại một lần Tinh nguyệt của hắn dùng cho người ngoài a.
「 Khung lung chi độc như thế nào có thể phát tán nhanh vậy? Sao có thể như vậy xảo đi?」 Hoa Kính Hương chau mày, ánh mắt hoài nghi liếc nhìn Thượng Quan Thiên Trảm, người phía sau bi phẫn rống giận:「 Không biết,ta chỉ biết Thư Bạch y bị trúng độc, trừ bỏ Tinh nguyệt, không gì có thể cứu y.」
Hoa Kính Hương gật đầu, không hỏi nữa, dẫn Thượng Quan Thiên Trảm đến trước phòng Tây Môn Đoạt Hồng, không chờ thông báo, bên người 「 sưu 」thân ảnh quỷ mị xẹt qua y, ngay sau đó trong phòng vang lên một tiếng「 bùm 」,tiếng kêu khẩn khoản vội vàng:「 Đoạt Hồng, người cứu cứu y, mau cứu cứu y, trừ bỏ Tinh nguyệt, không còn cách gì.」
Hoa Kính Hương lẳng lặng tiến vào, ngó thấy Thượng Quan Thiên Trảm quỳ đúng địa phương lần trước Bách Lý Kinh Đào quỳ, thẳng tắp cử cử, đôi mắt đồng dạng gằn đầy tơ máu. Mà Tây Môn Đoạt Hồng biểu tình kinh ngạc vô thố, cả người sững sờ hoàn toàn hóa đá. Hoa Kính Hương cúi đầu, không đành lòng đứng nhìn Tổng cung chủ luôn luôn bình tĩnh tựa thái sơn bị tức hộc máu.
「 Tinh … Tinh nguyệt? Lại là Tinh nguyệt?」 Tây Môn Đoạt Hồng tay run run như lá rụng trước gió thu, ánh mắt hung tợn nhìn về phía người sự không hay biết – Lý Thư Bạch:「 Kẻ kia cũng trúng khung lung chi độc? Y cũng là ái nhân của ngươi? Y ở đâu ngươi ở đó, y chết ngươi tuyệt không sống một mình, là thái độ này tới tìm ta?」
Hắn nhất nhất đem từng lời từng câu Bách Lý Kinh Đào ngày ấy nói quẳng lại, tư thế chuẩn bị nghe được đáp án khẳng định liền một cước đạp đầu Thượng Quan Thiên Trảm.
「 Đúng.」 Thượng Quan Thiên Trảm trầm tĩnh trả lời, nghĩ rằng mấy tháng không gặp, Đoạt Hồng càng ngày thiện am hiểu ý người (=)))), ngay cả tâm tư ta suy nghĩ cái gì hắn đều thấu tỏ (=)))). Hắn vừa định tiến lên tranh thủ tình cảm, bất ngờ nghe vị Tổng Cung chủ thiện am hiểu ý người bạo rống 「 AAA…. 」, tinh tế lắng nghe có đôi điểm giống dấu hiệu trước khi mình phát điên a.
「 Đúng cái đầu ngươi, lão tử quản việc người tìm cái chết, Tinh nguyệt không có, đòi mạng?.」
Tây Môn Đoạt Hồng 「 ngao ngao 」 phác tiến lên, ngay cả phong độ Tổng cung chủ cũng vứt, miệng đầy lời thô tục hết bài này sang bài khác, xem khí thế hắn khẳng định chắc chắn sẽ một cước đá tử Thượng Quan Thiên Trảm, quá mức kinh sợ Hoa Kính Hương vội vàng chạy lên ôm chặt hắn, vừa cuống cuồng hô to:「 Thiên Trảm ngươi trước ra ngoài, đợi ta khuyên nhủ hắn.」
「 Không, để hắn lại đây đi.」 Thượng Quan Thiên Trảm quật cường nhướn mi, thẳng lưng, kiên định nói:「 Thư Bạch nếu chết, ta sống bất quá chỉ là cái xác không hồn, không bằng để Tổng cung chủ một cước đá chết ta đi, ân … có thể giúp hắn rèn luyện cước pháp.」(Ô_Ô)
Bởi thường xuyên trà trộn chốn phố phường, miệng lưỡi Thượng Quan Thiên Trảm so với Bách Lý Kinh Đào thì càng thiếu đạo đức hơn, kém tý nữa chọc Tây Môn Đoạt Hồng tức giận suýt phun ngụm máu.
「 Ta làm thịt ngươi, tên vô sỉ này.」 Tây Môn Đoạt Hồng ngao ngao kêu, Hoa Khí Hương khí lực nhỏ khó kiềm chế hắn, dưới tình thế cấp bách đành lớn tiếng khuyên can:「 Cung chủ, có chuyện hảo hảo nói, Thiên Trảm Cung chủ có chứng điên a, người đừng kích động hắn phát điên……」 y lời chưa dứt, đã thấy ánh mắt Thượng Quan Thiên Trảm bắt đầu đăm đăm, bên khóe miệng chảy xuống nước miếng bất nhã.(:-P)
Tây Môn Đoạt Hồng hoảng sợ, thầm kêu không phải chứ? Thực tà môn, mới nhắc chứng điên, hắn liền điên sao?
Đang nghĩ, Hoa Kinh Hương bên tai nhỏ nhẹ thủ thỉ:「 Cung chủ mau mau xuất thủ cứu người đi, xem bộ dạng Thiên Trảm Cung chủ, rõ là một đường bôn ba chạy đến, nếu người không tay cứu giúp, chỉ e hắn tâm thần bất hảo, thêm tuyệt vọng kích động, chỉ sợ chứng điên của hắn sẽ không phải hai ngày như trước liền xong việc.」
「 Ha ha ha……」 Thượng Quan Thiên Trảm đột nhiên đại phát cuồng tiếu, Tây Môn Đoạt Hồng mắt thấy đồng tử hắn chầm chậm chuyển hồng, đáng sợ tới mức hồn phi phách tán, e rằng chứng điên của người huynh đệ này thủy chung là tâm bệnh, chỉ sợ khi hắn bị kích thích quá lớn sẽ biến thành Ma vương, khí huyết sôi trào rồi nổ tan xác, thế nên thấy bộ dạng hắn như thế, hỏi sao còn tâm tư lo lắng sinh khí, vội vàng xuất chưởng đánh hắn hôn mê, sai người nâng ra ngoài trông coi cẩn thận.
Hoa Kính Hương đưa Lý Thư Bạch ôm lên giường, bởi cả đám người Thượng Quan Thiên Trảm đuổi vội tới, Tần Quan lại đưa ra chủ ý cứ để Lý Thư Bạch cả người đẫm máu hòng lấy sự đồng tình của Tổng Cung chủ, nên Lý Thư Bạch vẫn duy trì bộ dạng như lệ quỷ, chẳng qua các vệt máu đều đã khô cạn..
Làm Tây Môn Đoạt Hồng dẫu xót xa đứt ruột cũng đành đưa Tinh nguyệt cho Lý Thư Bạch, cũng thay y đả thông dược lực của Tinh nguyệt nhập kinh kỳ bát mạch, Hoa Kính Hương tự đánh một chậu nước, dùng khăn mặt nhẹ nhàng cẩn thẩn chà lau toàn thân cao thấp người hôn mê, vết thương tuy đã khép miệng vẫn khiến y nhăn trán nhíu mày, lẩm bẩm nói:「 Làm bậy a, là ai làm? Như thế nào có thể đối với nhân sử khởi quát hình đến vậy?.」
Tây Môn Đoạt Hồng chẳng bận tâm điều đó, hắn nhìn thoáng khuôn dung Lý Thư Bạch, hừ lạnh buồn bực nói:「 Tức chết người đi được, Kinh Đào tốt xấu gì vẫn là thiếu niên, tuy rằng bộ dạng kém chút, nhưng tuổi không sai biệt mấy đi. Nhưng… ngươi xem xem, ít nhất cũng hơn ba mươi đi? So với Thiên Trảm không chỉ lớn hơn mưởi tuổi, tên hỗn đản, không phải hắn khuyết thiếu tình thương của cha, mới có thể thích loại người như thế a.」
Hoa Kinh Hương ôn như cười dỗ dành:「 Cung chủ đừng oán đừng giận, người đã cứu trở về, người quản y hơn mười tuổi hay kém mười a, quan trọng là, Thiên Trảm Cung chủ thích còn người y.」
Y nói tới đây, vô ý chạm vào cổ tay Lý Thư Bạch, ngạc nhiên không khỏi「di」 một tiếng, vội vàng chuyển sang cổ tay kia.
「 Sao vậy?」 Tây Môn Đoạt Hồng thấy y biểu tình kỳ quái bước lại, nghe Hoa Kính Hương vẻ mặt trầm tư, lẩm bẩm một mình:「 Kỳ quái, ngươi này hình như không trúng khung lung chi độc, y không có dấu hiệu trúng độc a.」
Dứt lời, y giật mình phục hồi tinh thần, vội vàng đứng lên cười gượng che dấu nói:「 Nga, Cung chủ, ta…… Ta cũng không biết đâu, chỉ cảm thấy mạch tượng của y và tiểu Tương không giống nhau thôi, Cung chủ người đừng sinh khí, đừng nóng giận a, ai, Cung chủ người đi đâu, người phải chú ý thân thể Thiên Trảm Cung chủ a, chứng điên……」 y hớt hơ hớt hải đuổi theo, nhưng Tây Môn Đoạt Hồng bóng dáng đã thất biến.
「 Hoa tổng quản, Kinh Đào Cung chủ bảo tiểu nhân thay ngài ấy chuyển lời cảm tạ và lòng biết ơn đến người, ngài ấy còn nói, tiểu Tương là do Hoa tổng quản cứu, đời này, ngài ấy khiếm người một ân tình, yếu người có thể tùy thời cơ tùy chỗ hướng ngài ấy đòi lại.」 Gã sai vặt khom người tiến lên, cung kính hướng Hoa Kính Hương bẩm báo.
Hoa Kính Hương bình tâm quay người, nhíu mày nói:「 Kinh Đào Cung chủ đâu? Hắn sao không tự mình đến? Người nên được cảm tạ phải là Cung Chủ đi? Vậy mà hắn cũng không nói một tiếng.」
Y nói xong, gã sai vặt kia vẻ mặt kỳ quái, lắc lắc đầu hắc hắc cười:「 Cái này, tiểu nhân cũng không biết, vừa mới Bách Lý Kinh Đào Cung chủ cùng vị thiếu niên kia vội vã rời đi, đồ như đằng sau bọn họ bị quỷ truy vậy, tiểu nhân cũng không biết vì cái gì.」
Hoa Kính Hương càng thấy kỳ quái,bất quá hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ, y cúi đầu lược lược suy tư một chút, bỗng nhiên dậm chậm, xoay sang gã sai vặt chất vấn:「 Thượng Quan Cung chủ ở đâu? Ngươi mau dẫn ta đi.」
Thiên a, hy vọng còn kịp, bất quá Cung chủ sẽ không khắc trước cứu người, sau lại tự tay làm thịt huynh đệ hắn đi, hắn đâu phải xuẩn nhân a. Hoa Kính Hương tâm tâm niệm niêm cầu nguyện, vừa gấp gấp theo gã sai vặt kia bước nhanh rời đi.
Tiến đến gần gian phòng dàn xếp cho Thượng Quan Thiên Trảm, thấy trong phòng truyền ra tiếng 「 binh lách cách bàng 」 liên hồi, Hoa Kính Hương trong lòng căng thẳng, tâm kêu hỏng rồi, chẳng lẽ Thiên Trảm Cung chủ thực sự bùng nổ chứng điên sao? Y vừa muốn đi vào, bị hai ảnh vệ đứng ngoài ngăn cản.
「 Hoa Tổng Quan, Kinh Đào Cung chủ vừa mời rời đi, hắn nói chứng điên của Thiên Trảm Cung chủ phát tác, muốn chúng ta vô luận thế nào cũng không được vào.」 Vừa dứt lời, chợt nghe bên trong vọng ra tiếng gầm rú:「 Bách Lý Kinh Đào, đồ vương bát đản, ngươi chờ đấy cho ta, ta không đem Kinh Đào Ma Cung của ngươi cấp hủy, ta tuyệt sẽ không là Thượng Quan Thiên Trảm.」
「 Này không phải còn có thể mắng chửi người sao? Thế nào lại nói chứng điên?.」 Hoa Kính Hương tức giận, thầm trách:Kinh Đào Cung chủ cũng quá hồ nhào,vui sướng thấy ái nhân bảo bối của mình được cứu sống đi? Liền một chút chẳng quản tâm tình Thiên Trảm Cung chủ.
Y đương định cất bước vào, lại nghe bên trong vang tiếng chửi:「Tây Môn Đoạt Hồng, ngươi,tên vương bát đản, huynh đệ cái thá gì, ta phi, ngươi chờ đấy, xuống âm tào đại phủ, ta phi túm ngươi chết cùng.」
「 Nghe thấy không Hoa tổng quản, hắn chẳng những mắng Kinh Đào Cung chủ, còn dám mắng Tổng cung chủ, đây không phải chứng điên thì là cái gì?」 Ảnh vệ ngăn cản Hoa Kính Hương, xác thực, trong lòng bọn họ, Tổng Cung chủ chính là thần, này Thiên Trảm Cung chủ dám mắng Tổng cung chủ, trừ phi hắn điên rồi.
Không đợi Hoa Kính Hương nói, phía sau vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi chửi rủa:「 Con mẹ nó, tên hỗn đản này, ngươi dám mắng lão tử.」 kế đến thân ảnh như Lưu Tinh lướt qua y.「 khuông đang 」 một cước đem cửa đạp thủng, đáng thương thay cho cửa gỗ khắc hoa, không nghĩ tới hôm nay mình bị rước lấy tai bay vạ gió,「 ầm ầm 」 ngã xuống, chân chính chết không nhắm mắt a.
Thượng Quan Thiên Trảm vừa thấy Tây Môn Đoạt Hồng, ánh mắt đỏ ngầu tưởng như phun được hỏa, mà Tây Môn Đoạt Hồng cũng chẳng tốt hơn, chạy ào vào, hai mắt gằn đầy hồng ti ngao ngao kêu gào:「 Biên, ta cho ngươi biên, cái gì khung lung chi độc? Cái gì điên chi chứng, ngươi tái biên a, ta xem ngươi có thể biên ra cái đại thiên a.」
Hắn đấu quyền như mưa sa rớt hết xuống người Thượng Quan Thiên Trảm, mà Thiên Trảm không yếu thế quyền liên tiếp trút hạ lên Tây Môn Đoạt Hồng, ngoài cửa tất cả mọi người há mồm trợn mắt trơ trơ đứng nhìn, thầm nghĩ nguyên lai hai tuyệt thế đại cao khi cực độ phẫn nộ, phong cách đánh nhau so với vô lại đầu đường xó chợ chẳng khác biệt là bao a.
「 Ta muốn ngươi đền mạng cho Thư Bạch, ngươi thấy chết không cứu, đồ lãnh huyết hỗn đản.」 Thượng Quan Thiên Trảm rống giận gầm rú,「 đông 」 một quyền nện lên mặt Tây Môn Đoạt Hồng.
Tây Môn Đoạt Hồng hổn hển,「 đông 」trúng hốc mắt Thượng Quan Thiên Trảm:「 Mẹ nó, ngươi thua cẩu, ta cứu người còn bị ngươi đánh, thế đạo thượng há còn thiên lý sao?」
「 Đủ đều dừng tay cho ta.」 Hoa Kính Hương nghe đủ nhìn đủ, xông lên gạt Tây Môn Đoạt Hồng rớt ra, lớn tiếng quát Thiên Trảm:「 Thiên Trảm Cung chủ, người làm gì vậy? Lấy oán trả ơn? Còn có rốt cục chuyện gì xảy ra, trong đó nhất định có sự hiểu lầm, không thể hảo hảo nói sao?」
Chẳng chờ phân rõ trắng đen, Tây Môn Đoạt Hồng vung tay, hung hăng nói:「 Ta lười cùng hắn nói, ngươi nói rõ ràng cho hắn đi, nói cho hắn, không đến chịu đòn nhận tội, đừng mơ tưởng đem tên xú tiểu tử kia lĩnh về.」
Hắn nói tay rồi phất tay áo bỏ đi, đi thật xa thật xa vẫn nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng sấm nhân bi rống:「 Mẹ ngươi, Bách Lý Kinh Đào, ta và ngươi thề không lưỡng lập, a…… Đoạt hồng, ngươi tha thứ ta, van cầu ngươi tha thứ ta……」
Tây Môn Đoạt Hồng ngưng cước bộ, suy nghĩ chốc lát liền quay đầu lại, quả nhiên, như hắn tiên liệu, Hoa Kính Hương từ phòng bước ra, vẻ mặt điểm hạnh phúc nụ cười rạng rỡ tươi sáng sải nhanh bước chân hướng về phía hắn, vì thế, biên khóe miệng hắn bất giác loan loan nổi lên vẻ tươi cười hiếm có, sấn vẻ mặt mặt mũi bầm dập, nói không nên lời quỷ dị buồn cười.
Bất quá Hoa Kính Hương hiển nhiên không cảm thấy như vậy, y nhẹ nhàng tiêu sái đến bên Tây Môn Đoạt Hồng, trong mắt mang theo tiếu y ô nhu, nhẹ nhàng cẩn trọng dùng tay áo thay nam nhân trước mặt xoa xoa, có điểm hơi oán giận nói:「 Thiên Trảm Cung chủ quá liều lĩnh, việc không hỏi căn kẽ đã động thủ động cước, xem đánh ngươi thành cái dạng này, đi, trở về ta thượng dược cho ngươi.」
「 Hừ, tên hỗn đản, sửa thiên nhất định phải đem bút trướng này hảo hảo tính tính.」 Tây Môn Đoạt Hồng bực dọc hừ tiếng, sau quay đầu lại nhìn nhìn, bất mãn hừ t nói:「 Tên kia đi đâu rồi?」
「 Còn có thể đi đâu a, đương nhiên đi kiếm người kêu Lý Thư Bạch kia, không dám ra gặp người, từ cửa sau đi rồi.」 Hoa Kính Hương nhìn không được nở nụ cười:「 Hắn a, xem ra yêu người kia đến nhập xương tủy, đồng dạng Bách Lý Kinh Đào. Đúng rồi, lại nói, vẫn là Bách Lý Cung chủ đáng giân, chính mình vừa mới cùng người yêu song túc song bay, lại rảnh rỗi đi kích động Thiên Trảm Cung chủ, nói cái chi người tuyệt đối không cứu Lý Thư Bạch, sau đó hắn lại đào tẩu trước, không duyên không cớ bắt ngươi chịu phân khí này……」
Y đương nói, đột nhiên loan hạ thắt lưng đi, nhất nhất khuôn dung hồng hào phấn nộn nháy mắt trắng bệch, không khởi nổi tia huyết sắc. Khẩu nội lại nột nột thoát không ra lời, nhưng gượng ép cố nén tiếng rên rỉ thống khổ.
「 Làm sao vậy?」 Tây Môn Đoạt Hồng hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy thân mình tiêm nhược bên cạnh, vừa khẩn trưởng hỏi, sau đó dường như hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lập tức nâng chưởng lực áp hậu tâm Hoa Kính Hương, trầm tĩnh nói:「Không có việc gì nhi, ta biết ngươi đau lòng bệnh lại tái phát, không có việc gì nhi, cho ngươi thêm vài phần nội lực là tốt rồi.」
Quả nhiên, không bao lâu, Hoa Kinh Hương chậm rãi nâng thẳng người, cảm kích nhìn Tây Môn Đoạt Hồng, cường cười nói:「 Ta thấy tốt hơn nhiều, chỉ cần hồi phòng nghỉ ngơi đôi chút là khỏe ngay thôi. Mấy ngày nay xảy ra lắm sự, lão thiên a, khả trăm ngàn lần đừng lại có vị Cung chủ thứ ba chạy tới muốn Tinh Nguyệt cứu người a.」
Y nói chưa hoàn, Tây Môn Đoạt Hồng đã đằng đằng sát khí:「 Lại có thằng nhóc nào dám đến tìm ngươi yếu Tinh nguyệt, ta trước làm thịt hắn, tốt lắm tốt lắm, nhanh đi nghỉ ngơi, ta ở bên bồi ngươi.」 hắn vừa nói, vừa dìu Hoa Kinh Hương đi.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Thiên Trảm tại một gian phòng khách tinh xảo gặp được người chính mình luôn tâm tâm niệm niệm vướng bận.
Lí Thư Bạch chưa tỉnh, ngày trước thân thể y rất suy yếu, bị chịu đả kích sau tâm bị thống khổ tuyệt vọng vây hãm gây ép lực, bệnh tật tận lực bồi tiếp tựa như núi lở buông xuống, khoảng khắc trước ngưỡng sống chết lại gặp dung dịp Thượng Quan Thiên Trảm nổi điên, để cứu hắn mà tự trạc vô số đao, biến thành trên người toàn thân thương tích, may mắn y khi đó khí lực gần tận, đao nhập thịt cũng không thâm, và hơn nữa y muốn bản thân chịu nhiều đau đớn để chuộc tội, nên không dứt khoát một đao cắt đứt cổ họng hay đâm xuyên tim, bằng không đừng nói Tinh nguyên, chính thần tiên cũng chẳng vớt được cái mạng y về.
Thượng Quan Thiên Trảm lẳng lặng ngồi bên Lý Thư Bạch, ngắm thụy nhan điềm tĩnh, nâng niu cổ tay tiềm gầy, cảm thụ chút nhịp đập vững vàng, tâm hắn rốt cục buông lỏng: Mặc kệ thế nào, cảm tạ trời đất, Thư Bạch được cứu về rồi, thật sự thương thiên bảo hộ. Tâm cảm kích thanh thiên đồng thời trong lòng dậy chậm rãi dậy nỗi băn khoăn.
Hết thảy đã xảy ra chuyện gì? Khi đó hắn tuy rằng điên cuồng, nhưng mang máng nhớ Thư Bạch toàn nói lời khó hiểu, hiện ngẫm lại, này trong đó ẩn chứa điều gì a, vì cái gì Thư Bạch nghĩ mình còn mang nặng tư tâm trả thù y, vì cái gì y thế nhưng cho rằng mình vì nguyện vọng trả thù thất bại mới nổi cơn điên, vì cái gì y phải giấu diếm bệnh tình hối lộ đại phu cho dùng mãnh dược chi?
Cả đám nghi quẩn quanh trong óc, tỉ mỉ xâu chuỗi từng sự kiện, Thượng Quan Thiên Trảm chẳng phải ngốc tử, chỉ cần tinh tế suy nghĩ một hồi, có thể hiểu đại khái, chỉ thấy âm mưu này thực quá mức rõ ràng mạch lạc.
Nhưng ngọn nguồn nơi đâu? Thư Bạch là người thông minh., y tuyệt đối không vô duyên vô cớ tin tưởng lời gièm pha, huống chi hắn tự tin trong Cung không có kẻ nào dám trước mắt Lý Thư Bạch buông lời gièm pha, trừ phi là do chính miệng mình nói lời lãnh huyết vô tình…(vâng, h công nhận a thông manh) Nhất niệm điểm, hắn bàng hoàng sửng sốt, bất lỳ nhiên nghĩ đến cái ngày Phượng Hương và Nhu Thủy đột nhiên đến Ma Cung.
Hết thảy đều sáng tỏ, Thượng Quan Thiên Trảm thở dài hối hận, hối hận vì sao lại cùng Phượng Hương đánh cược như vậy, càng hối hận chỉ vì muốn đoạn tuyệt với hai nữ nhân này mà nhất thời hồ đồ, thế nhưng để các nàng nhập Cung, còn cho phép Nhu Thủy một mình đi thưởng cảnh sắc hoàng mai trong vườn, phi, hồ ly tinh kia căn bản mò đi tìm Thư Bạch, cái gì đi dạo xung quang một chút……
Ân, Thanh Phong tiểu tử này cũng đáng phạt, hắn trông nom Thư Bạch kiểu gì, thế nhưng cho ả hồ ly tinh tiếp cận y, bằng không có thể có đại phong ba ngày nay sao?
Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo tới, Thượng Quan Thiên Trảm đang nghiến răng nghiến lợi uất hận nghẹn họng, Thanh Phong và tiểu Vệ lại lò dò đi vào, Thanh Phong nhìn cảnh Cung chủ cùng Cung chủ phu nhân đồng cam cộng khổ thượng khổ cam lai thì đắc ý dào dạt, bất quá nhác thấy sắc mặt âm trầm của Cung chủ, hắn biết đại họa trước mắt, lập tức con rùa rụt đầu lủi nhanh trốn sau tiểu Vệ.
Thượng Quan Thiên Trảm đương muốn khởi binh vấn tội, chợt nghe thấy phía sau tiếng thở dài sâu kín vang lên, nhìn lại, Lý Thư Bạch mí mắt rung rung, chậm rãi mở mắt, hắn mừng rỡ như điên, kết quả nắm chặt tay ái nhân thâm tình chân thành nói:「 Thư Bạch, ngươi tỉnh……」 đáp lại là ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi của đối phương.
「 Ta … ta chưa chết? Như thế nào…… Như thế nào còn chưa chết?」 Lý Thư Bạch thì thào tự thuyết, chuyển mắt nhìn về Thượng Quan Thiên Trảm, thấy hắn trầm tĩnh không còn điên khùng, vừa sợ hãi vừa kinh hỉ, vội vàng túm lấy hắn:「Thượng Quan, ngươi…… chứng điên của ngươi hết rồi?」
Hắn ngồi xuống, sờ sờ mặt Thượng Quan Thiên Trảm, vuốt vuốt đôi mắt hắn, trượt xuống hắc phát của hắn, lệ tuôn càng lúc càng nhiều, nhất thời khiếnThượng Quan Thiên Trảm cảm thán thương tiếc không thôi.
「 Cunng chủ, giờ nên để cho ta, thỉnh người qua bên nghỉ ngơi chút đỉnh đi.」 Thanh Phong thập phần tự tin lên tiếng, khí phách hùng dũng hiên ngang oai vệ bước đến bên Lý Thư Bạch.
Tiểu Phong hiện tại vô cùng khiếp sợ a, ai muốn thí cái mạng nhỏ của mình để cùng gia lý giả băn khoăn của người về tâmThư Bạch a. Thế nên hắn mới to gan lớn mật 「 mời gia qua bên nghỉ ngơi chút đỉnh 」 ai nha loại đại nghịch bất đạo hắn cũng dám phun ra, Thượng Quan Thiên Trảm trợn trắng mắt tức giận, tâm thầm mắng: chẳng lẽ gia ta đây tự mình không tự lĩnh hội giải thích được sao? Thế nên cần phải dùng ngươi. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại lời đương sự nói, có thế thấy độ xác thực mạnh yếu không bằng kiểm chứng qua Thanh Phong, thế nên dẫu không cam tâm tình nguyện vẫn sang bên nghỉ ngơi.
Hoa Kinh Hương đổ bệnh nghỉ ngơi ba ngày, cuối cùng tốt hơn nhiều, vào một ngày sau đó, Thượng Quan Thiên Trảm dắt Lý Thư Bạch đến nói lời từ biệt, lại nói thực nhiều lời cảm kích cảm tạ. Y nhìn đôi này, tâm tình rất đỗi vui mừng, đáp lại đều là chúc phúc chi ngữ, bởi Tây Môn Đoạt Hồng ở sau núi luyện kiếm, mà Thượng Quan Thiên Trảm cũng có đôi khiêng kị gặp hắn, nên Hoa Kính Hương tiễn hai ngươi ra đại môn.
Xe ngựa đã đi thật xa, Thượng Quan Thiên Trảm bỗng nhiên vươn ngươi ra, lớn tiếng vọng lại:「 Kính Hương, ngươi nhớ kỹ, ta khiếm ngươi một ân tình, ân tình cứu mạng người, ngươi tùy thời điểm đều có thể tìm ta báo đáp.」 đang nói lạc, xe ngựa cũng dần dần đi xa.
Hoa Kính Hương dõi theo bóng xe dần dần khuất dạng, tâm sinh ra vạn cảm khái, đương muốn xoay người trở vào, bất chợt nhận thấy trên đường cái một chiếc xe ngựa khác gấp gấp chạy đến, sát na gian, nhóm ảnh vệ chỗ tối khuynh sào xuất động, trong đó có người oán giận than:「 Này lại là vị Cung chủ nào đây, sẽ không vẫn đến yếu tinh nguyệt đi? Nương của ta a, bọn họ một đám không muốn cho ai sống sao.」
Hoa Kính Hương lặng lẳng đứng đấy, sau một lúc y vẫn không tiếng động ngẩng đầu ngước nhìn về phía khoảng trời xanh: Vị Cung chủ lần này, là ai? Hắn cùng ái nhân khi ấy, lại sẽ có một đoạn tình duyên thế nào đây? Có lẽ ngày sau ta không còn chỗ lưu tới, có thể đem chuyện tình duyện ngày xưa của họ viết thành truyền kỳ kịch bản, nói không chừng còn có thể sống tạm qua ngày. Y nghĩ đến đây, không khỏi hơi hơi nở nụ cười.
oOo Chính Văn Hoàn oOo
[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Hận Đáo Quy Thì Phương Thủy Hưu - Chapter 11
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
「 Thư Bạch…」Lý Thư Bạch ủy tựa tháp thượng, liều mạng duy trì thần trí bán thanh tỉnh bán hôn mê, đưa dao nhỏ hung hăng trát trát liên thủ lên đùi, Thượng Quan Thiên Trảm tận mắt nhìn ái nhân toàn thân đẫm máu rốt cục bừng tỉnh, ánh mắt sở hữu sắc mê loạn rút lui, cước bộ liêu xiêu hấp tấp ôm gọn Lý Thư Bạch, đoạt con dao gọt hoa quả trong tay y ném đi hảo xa, rồi như Cô lang tuyệt vọng gầm thét bi thương:「 Đây là chuyện gì? Thư bạch, ngươi đây là đang làm gì? Ngươi rốt cuộc làm sao?」
「 Ngươi tỉnh, rốt cục tỉnh……」 Lý Thư Bạch lệ ngân kín mặt ôn nhu ngắm nhìn ái nhân ôm siết mình, đau đớn chết lặng khiến y không thể tiếp tục bảo trì thanh tỉnh, chỉ kịp thốt ra một câu: 「 thật tốt 」,lâm vào hôn mê trong vòng tay Thượng Quan Thiên Trảm.
Áp lực chợt lơi lỏng, Thanh Phong chân mềm nhũn, tê liệt ngã huỵch trên mặt đất. Mà tiểu Vệ chỉ ngồi ổn định khí tức một chút, cân nhắc tình thế trước mắt, nhanh chóng quyết định, xoay sang Thanh Phong nói:「 Ngươi chiếu cố Cung chủ và Công tử, ta thỉnh Tần đại phu.」
Lí Thư Bạch thảm trạng cùng ánh mắt thị sát củaThượng Quan Thiên Trảm khiến Tần Quan ấp a ấp úng nói ra biện pháp cứu mạng cuối cùng:「 Tổng Cung chủ …… Tinh nguyệt…… Chẳng những có thể giải vạn độc, còn…… còn có thể sinh tử hoán chuyển, chỉ cần….. còn một hơi thở, có thể…… Khu trừ vạn bệnh, được đến trọng sinh.」
Thượng Quan Thiên Trảm không nói hai lời, một trận gió cuốn đi, Tần Quan ngơ ngác nhìn Cung chủ nháy mắt tiêu thất, không khỏi tê khóc thét hô:「 Cung chủ a, Người trăm ngàn lần đừng nói cho Tổng Cung chủ là ta nói a, bằng không hắn sẽ làm thịt ta a, còn có, người nhớ nói người nọ là trúng khung lung chi độc, biết đâu còn có thể khiến Tổng Cung chủ động lòng cứu người a, nếu không……」
Tần Quan cái gì cũng chưa nói xong, tiểu Vệ đã như cơn lốc xoáy vọt vào, xách cổ áo hắn xông ra ngoài( đỡ lằng nhằngJ). Thượng Quan Thiên nỗi lòng lo lắng tưởng đến bất chu,nhưng ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đường đến Tổng Cung ngàn dặm xa xôi, không có Tần Quan, Lý Thư Bạch muốn chết thì làm sao bây giờ?
Dựa vào Tần Quan hạ mãnh dược đến hộ giá hộ tống, Thượng Quan Thiên Trảm rốt cục trước khi Lý Thư Bạch dứt hơi thở cuối chạy tới Tổng cung..
Ẩn thân nơi bí mật gần đó nhóm ảnh vệ nhác trông Thiên Trảm Cung chủ ôm một huyết nhân giống như trâu điên phăng phăng thẳng tiến đại môn, liền biết phiền toái gõ cửa. Không lâu trước, Kinh Đào Cung chủ cũng ôm một người xông vào, kết quả nghe nói Tổng Cung chủ tựu ít đi một viên Tinh Nguyệt, hai ngày, Tổng Cung trên không ngay cả chích điểu cũng không dám lượn qua, bởi thiếu một viên Tinh nguyệt Tổng Cung chủ sát khí ngút trời thật sự rất dọa người chứ đừng nói đến điểu( ).
Nhóm ảnh vệ tụ toàn thân chân khí, xoa tay chuẩn bị nghênh tiếp Thiên Trảm Cung chủ, nói giỡn sao, ít nhất lần trước Kinh Đào Cung chủ tốt xấu gì còn có lệnh bài yết kiến, nay Thiên Trảm Cung chủ không lệnh vẫn xồng xộc xông vào, thực kinh bọn hắn bất tài sao?
Chẳng qua,đại môn「 chi nha 」mở ra bóng dáng thiếu niên, hé gương mặt xinh đẹp vô song, chân khí nhóm ảnh vệ vừa dồn tụ lập tức tiết: vị công tử ‘ba phải’ lại ra, quên đi, có y, Tổng Cung chủ dẫu sao cũng sẽ không trút giận lên đầu mình.
Hoa Kính Hương khuôn dung lo lắng bước chân gấp gấp hướng đến phòng Tây Môn Đoạt Hồng, sau y, ngưu điên mắt đỏ hồng Thượng Quan Thiên Trảm, trong tay ôm huyết nhân, không cần nói cũng biết là người hắn ái mộ. Xem tình cảnh này, khẳng định tới yếu Tinh nguyệt.
Nhưng mới mấy hôm trước, Đoạt Hồng nhân nhượng thuận theo lời mình khuyên bảo hạ cấp cho thiếu niên tên tiểu Tương kia một viên Tinh nguyệt, nay thiếu niên mới tỉnh lại, Đoạt Hồng khí chưa tiêu, Thiên Trảm đã chạy tới cầu Tinh nguyệt, Đoạt Hồng liệu có thể cho sao?
Được rồi, điều này chưa hẳn tối quan trọng.Hoa Kính Hương sâu kín thở dài: Quan trọng chính là nếu mình còn như vậy mềm lòng, cứ cách vài ngày dẫn một vị Cung Chủ tới tìm Tây Môn Đoạt Hồng yếu Tinh Nguyệt, y không dám khẳng định bản thân có thể chống đỡ được hay viên Tinh nguyệt cuối cùng nhất khắc sẽ bị dùng, đó là Tây Môn Đoạt Hồng hao phí hết tâm huyết, hao tổn vài phần tu vi mới luyện thành lục viên linh đan, nguyên bản là vì bọn họ – Cung chủ Ma Cung trước sự sống cái chết thì dụng, nhưng hắn nào ngờ một lần lại một lần Tinh nguyệt của hắn dùng cho người ngoài a.
「 Khung lung chi độc như thế nào có thể phát tán nhanh vậy? Sao có thể như vậy xảo đi?」 Hoa Kính Hương chau mày, ánh mắt hoài nghi liếc nhìn Thượng Quan Thiên Trảm, người phía sau bi phẫn rống giận:「 Không biết,ta chỉ biết Thư Bạch y bị trúng độc, trừ bỏ Tinh nguyệt, không gì có thể cứu y.」
Hoa Kính Hương gật đầu, không hỏi nữa, dẫn Thượng Quan Thiên Trảm đến trước phòng Tây Môn Đoạt Hồng, không chờ thông báo, bên người 「 sưu 」thân ảnh quỷ mị xẹt qua y, ngay sau đó trong phòng vang lên một tiếng「 bùm 」,tiếng kêu khẩn khoản vội vàng:「 Đoạt Hồng, người cứu cứu y, mau cứu cứu y, trừ bỏ Tinh nguyệt, không còn cách gì.」
Hoa Kính Hương lẳng lặng tiến vào, ngó thấy Thượng Quan Thiên Trảm quỳ đúng địa phương lần trước Bách Lý Kinh Đào quỳ, thẳng tắp cử cử, đôi mắt đồng dạng gằn đầy tơ máu. Mà Tây Môn Đoạt Hồng biểu tình kinh ngạc vô thố, cả người sững sờ hoàn toàn hóa đá. Hoa Kính Hương cúi đầu, không đành lòng đứng nhìn Tổng cung chủ luôn luôn bình tĩnh tựa thái sơn bị tức hộc máu.
「 Tinh … Tinh nguyệt? Lại là Tinh nguyệt?」 Tây Môn Đoạt Hồng tay run run như lá rụng trước gió thu, ánh mắt hung tợn nhìn về phía người sự không hay biết – Lý Thư Bạch:「 Kẻ kia cũng trúng khung lung chi độc? Y cũng là ái nhân của ngươi? Y ở đâu ngươi ở đó, y chết ngươi tuyệt không sống một mình, là thái độ này tới tìm ta?」
Hắn nhất nhất đem từng lời từng câu Bách Lý Kinh Đào ngày ấy nói quẳng lại, tư thế chuẩn bị nghe được đáp án khẳng định liền một cước đạp đầu Thượng Quan Thiên Trảm.
「 Đúng.」 Thượng Quan Thiên Trảm trầm tĩnh trả lời, nghĩ rằng mấy tháng không gặp, Đoạt Hồng càng ngày thiện am hiểu ý người (=)))), ngay cả tâm tư ta suy nghĩ cái gì hắn đều thấu tỏ (=)))). Hắn vừa định tiến lên tranh thủ tình cảm, bất ngờ nghe vị Tổng Cung chủ thiện am hiểu ý người bạo rống 「 AAA…. 」, tinh tế lắng nghe có đôi điểm giống dấu hiệu trước khi mình phát điên a.
「 Đúng cái đầu ngươi, lão tử quản việc người tìm cái chết, Tinh nguyệt không có, đòi mạng?.」
Tây Môn Đoạt Hồng 「 ngao ngao 」 phác tiến lên, ngay cả phong độ Tổng cung chủ cũng vứt, miệng đầy lời thô tục hết bài này sang bài khác, xem khí thế hắn khẳng định chắc chắn sẽ một cước đá tử Thượng Quan Thiên Trảm, quá mức kinh sợ Hoa Kính Hương vội vàng chạy lên ôm chặt hắn, vừa cuống cuồng hô to:「 Thiên Trảm ngươi trước ra ngoài, đợi ta khuyên nhủ hắn.」
「 Không, để hắn lại đây đi.」 Thượng Quan Thiên Trảm quật cường nhướn mi, thẳng lưng, kiên định nói:「 Thư Bạch nếu chết, ta sống bất quá chỉ là cái xác không hồn, không bằng để Tổng cung chủ một cước đá chết ta đi, ân … có thể giúp hắn rèn luyện cước pháp.」(Ô_Ô)
Bởi thường xuyên trà trộn chốn phố phường, miệng lưỡi Thượng Quan Thiên Trảm so với Bách Lý Kinh Đào thì càng thiếu đạo đức hơn, kém tý nữa chọc Tây Môn Đoạt Hồng tức giận suýt phun ngụm máu.
「 Ta làm thịt ngươi, tên vô sỉ này.」 Tây Môn Đoạt Hồng ngao ngao kêu, Hoa Khí Hương khí lực nhỏ khó kiềm chế hắn, dưới tình thế cấp bách đành lớn tiếng khuyên can:「 Cung chủ, có chuyện hảo hảo nói, Thiên Trảm Cung chủ có chứng điên a, người đừng kích động hắn phát điên……」 y lời chưa dứt, đã thấy ánh mắt Thượng Quan Thiên Trảm bắt đầu đăm đăm, bên khóe miệng chảy xuống nước miếng bất nhã.(:-P)
Tây Môn Đoạt Hồng hoảng sợ, thầm kêu không phải chứ? Thực tà môn, mới nhắc chứng điên, hắn liền điên sao?
Đang nghĩ, Hoa Kinh Hương bên tai nhỏ nhẹ thủ thỉ:「 Cung chủ mau mau xuất thủ cứu người đi, xem bộ dạng Thiên Trảm Cung chủ, rõ là một đường bôn ba chạy đến, nếu người không tay cứu giúp, chỉ e hắn tâm thần bất hảo, thêm tuyệt vọng kích động, chỉ sợ chứng điên của hắn sẽ không phải hai ngày như trước liền xong việc.」
「 Ha ha ha……」 Thượng Quan Thiên Trảm đột nhiên đại phát cuồng tiếu, Tây Môn Đoạt Hồng mắt thấy đồng tử hắn chầm chậm chuyển hồng, đáng sợ tới mức hồn phi phách tán, e rằng chứng điên của người huynh đệ này thủy chung là tâm bệnh, chỉ sợ khi hắn bị kích thích quá lớn sẽ biến thành Ma vương, khí huyết sôi trào rồi nổ tan xác, thế nên thấy bộ dạng hắn như thế, hỏi sao còn tâm tư lo lắng sinh khí, vội vàng xuất chưởng đánh hắn hôn mê, sai người nâng ra ngoài trông coi cẩn thận.
Hoa Kính Hương đưa Lý Thư Bạch ôm lên giường, bởi cả đám người Thượng Quan Thiên Trảm đuổi vội tới, Tần Quan lại đưa ra chủ ý cứ để Lý Thư Bạch cả người đẫm máu hòng lấy sự đồng tình của Tổng Cung chủ, nên Lý Thư Bạch vẫn duy trì bộ dạng như lệ quỷ, chẳng qua các vệt máu đều đã khô cạn..
Làm Tây Môn Đoạt Hồng dẫu xót xa đứt ruột cũng đành đưa Tinh nguyệt cho Lý Thư Bạch, cũng thay y đả thông dược lực của Tinh nguyệt nhập kinh kỳ bát mạch, Hoa Kính Hương tự đánh một chậu nước, dùng khăn mặt nhẹ nhàng cẩn thẩn chà lau toàn thân cao thấp người hôn mê, vết thương tuy đã khép miệng vẫn khiến y nhăn trán nhíu mày, lẩm bẩm nói:「 Làm bậy a, là ai làm? Như thế nào có thể đối với nhân sử khởi quát hình đến vậy?.」
Tây Môn Đoạt Hồng chẳng bận tâm điều đó, hắn nhìn thoáng khuôn dung Lý Thư Bạch, hừ lạnh buồn bực nói:「 Tức chết người đi được, Kinh Đào tốt xấu gì vẫn là thiếu niên, tuy rằng bộ dạng kém chút, nhưng tuổi không sai biệt mấy đi. Nhưng… ngươi xem xem, ít nhất cũng hơn ba mươi đi? So với Thiên Trảm không chỉ lớn hơn mưởi tuổi, tên hỗn đản, không phải hắn khuyết thiếu tình thương của cha, mới có thể thích loại người như thế a.」
Hoa Kinh Hương ôn như cười dỗ dành:「 Cung chủ đừng oán đừng giận, người đã cứu trở về, người quản y hơn mười tuổi hay kém mười a, quan trọng là, Thiên Trảm Cung chủ thích còn người y.」
Y nói tới đây, vô ý chạm vào cổ tay Lý Thư Bạch, ngạc nhiên không khỏi「di」 một tiếng, vội vàng chuyển sang cổ tay kia.
「 Sao vậy?」 Tây Môn Đoạt Hồng thấy y biểu tình kỳ quái bước lại, nghe Hoa Kính Hương vẻ mặt trầm tư, lẩm bẩm một mình:「 Kỳ quái, ngươi này hình như không trúng khung lung chi độc, y không có dấu hiệu trúng độc a.」
Dứt lời, y giật mình phục hồi tinh thần, vội vàng đứng lên cười gượng che dấu nói:「 Nga, Cung chủ, ta…… Ta cũng không biết đâu, chỉ cảm thấy mạch tượng của y và tiểu Tương không giống nhau thôi, Cung chủ người đừng sinh khí, đừng nóng giận a, ai, Cung chủ người đi đâu, người phải chú ý thân thể Thiên Trảm Cung chủ a, chứng điên……」 y hớt hơ hớt hải đuổi theo, nhưng Tây Môn Đoạt Hồng bóng dáng đã thất biến.
「 Hoa tổng quản, Kinh Đào Cung chủ bảo tiểu nhân thay ngài ấy chuyển lời cảm tạ và lòng biết ơn đến người, ngài ấy còn nói, tiểu Tương là do Hoa tổng quản cứu, đời này, ngài ấy khiếm người một ân tình, yếu người có thể tùy thời cơ tùy chỗ hướng ngài ấy đòi lại.」 Gã sai vặt khom người tiến lên, cung kính hướng Hoa Kính Hương bẩm báo.
Hoa Kính Hương bình tâm quay người, nhíu mày nói:「 Kinh Đào Cung chủ đâu? Hắn sao không tự mình đến? Người nên được cảm tạ phải là Cung Chủ đi? Vậy mà hắn cũng không nói một tiếng.」
Y nói xong, gã sai vặt kia vẻ mặt kỳ quái, lắc lắc đầu hắc hắc cười:「 Cái này, tiểu nhân cũng không biết, vừa mới Bách Lý Kinh Đào Cung chủ cùng vị thiếu niên kia vội vã rời đi, đồ như đằng sau bọn họ bị quỷ truy vậy, tiểu nhân cũng không biết vì cái gì.」
Hoa Kính Hương càng thấy kỳ quái,bất quá hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ, y cúi đầu lược lược suy tư một chút, bỗng nhiên dậm chậm, xoay sang gã sai vặt chất vấn:「 Thượng Quan Cung chủ ở đâu? Ngươi mau dẫn ta đi.」
Thiên a, hy vọng còn kịp, bất quá Cung chủ sẽ không khắc trước cứu người, sau lại tự tay làm thịt huynh đệ hắn đi, hắn đâu phải xuẩn nhân a. Hoa Kính Hương tâm tâm niệm niêm cầu nguyện, vừa gấp gấp theo gã sai vặt kia bước nhanh rời đi.
Tiến đến gần gian phòng dàn xếp cho Thượng Quan Thiên Trảm, thấy trong phòng truyền ra tiếng 「 binh lách cách bàng 」 liên hồi, Hoa Kính Hương trong lòng căng thẳng, tâm kêu hỏng rồi, chẳng lẽ Thiên Trảm Cung chủ thực sự bùng nổ chứng điên sao? Y vừa muốn đi vào, bị hai ảnh vệ đứng ngoài ngăn cản.
「 Hoa Tổng Quan, Kinh Đào Cung chủ vừa mời rời đi, hắn nói chứng điên của Thiên Trảm Cung chủ phát tác, muốn chúng ta vô luận thế nào cũng không được vào.」 Vừa dứt lời, chợt nghe bên trong vọng ra tiếng gầm rú:「 Bách Lý Kinh Đào, đồ vương bát đản, ngươi chờ đấy cho ta, ta không đem Kinh Đào Ma Cung của ngươi cấp hủy, ta tuyệt sẽ không là Thượng Quan Thiên Trảm.」
「 Này không phải còn có thể mắng chửi người sao? Thế nào lại nói chứng điên?.」 Hoa Kính Hương tức giận, thầm trách:Kinh Đào Cung chủ cũng quá hồ nhào,vui sướng thấy ái nhân bảo bối của mình được cứu sống đi? Liền một chút chẳng quản tâm tình Thiên Trảm Cung chủ.
Y đương định cất bước vào, lại nghe bên trong vang tiếng chửi:「Tây Môn Đoạt Hồng, ngươi,tên vương bát đản, huynh đệ cái thá gì, ta phi, ngươi chờ đấy, xuống âm tào đại phủ, ta phi túm ngươi chết cùng.」
「 Nghe thấy không Hoa tổng quản, hắn chẳng những mắng Kinh Đào Cung chủ, còn dám mắng Tổng cung chủ, đây không phải chứng điên thì là cái gì?」 Ảnh vệ ngăn cản Hoa Kính Hương, xác thực, trong lòng bọn họ, Tổng Cung chủ chính là thần, này Thiên Trảm Cung chủ dám mắng Tổng cung chủ, trừ phi hắn điên rồi.
Không đợi Hoa Kính Hương nói, phía sau vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi chửi rủa:「 Con mẹ nó, tên hỗn đản này, ngươi dám mắng lão tử.」 kế đến thân ảnh như Lưu Tinh lướt qua y.「 khuông đang 」 một cước đem cửa đạp thủng, đáng thương thay cho cửa gỗ khắc hoa, không nghĩ tới hôm nay mình bị rước lấy tai bay vạ gió,「 ầm ầm 」 ngã xuống, chân chính chết không nhắm mắt a.
Thượng Quan Thiên Trảm vừa thấy Tây Môn Đoạt Hồng, ánh mắt đỏ ngầu tưởng như phun được hỏa, mà Tây Môn Đoạt Hồng cũng chẳng tốt hơn, chạy ào vào, hai mắt gằn đầy hồng ti ngao ngao kêu gào:「 Biên, ta cho ngươi biên, cái gì khung lung chi độc? Cái gì điên chi chứng, ngươi tái biên a, ta xem ngươi có thể biên ra cái đại thiên a.」
Hắn đấu quyền như mưa sa rớt hết xuống người Thượng Quan Thiên Trảm, mà Thiên Trảm không yếu thế quyền liên tiếp trút hạ lên Tây Môn Đoạt Hồng, ngoài cửa tất cả mọi người há mồm trợn mắt trơ trơ đứng nhìn, thầm nghĩ nguyên lai hai tuyệt thế đại cao khi cực độ phẫn nộ, phong cách đánh nhau so với vô lại đầu đường xó chợ chẳng khác biệt là bao a.
「 Ta muốn ngươi đền mạng cho Thư Bạch, ngươi thấy chết không cứu, đồ lãnh huyết hỗn đản.」 Thượng Quan Thiên Trảm rống giận gầm rú,「 đông 」 một quyền nện lên mặt Tây Môn Đoạt Hồng.
Tây Môn Đoạt Hồng hổn hển,「 đông 」trúng hốc mắt Thượng Quan Thiên Trảm:「 Mẹ nó, ngươi thua cẩu, ta cứu người còn bị ngươi đánh, thế đạo thượng há còn thiên lý sao?」
「 Đủ đều dừng tay cho ta.」 Hoa Kính Hương nghe đủ nhìn đủ, xông lên gạt Tây Môn Đoạt Hồng rớt ra, lớn tiếng quát Thiên Trảm:「 Thiên Trảm Cung chủ, người làm gì vậy? Lấy oán trả ơn? Còn có rốt cục chuyện gì xảy ra, trong đó nhất định có sự hiểu lầm, không thể hảo hảo nói sao?」
Chẳng chờ phân rõ trắng đen, Tây Môn Đoạt Hồng vung tay, hung hăng nói:「 Ta lười cùng hắn nói, ngươi nói rõ ràng cho hắn đi, nói cho hắn, không đến chịu đòn nhận tội, đừng mơ tưởng đem tên xú tiểu tử kia lĩnh về.」
Hắn nói tay rồi phất tay áo bỏ đi, đi thật xa thật xa vẫn nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng sấm nhân bi rống:「 Mẹ ngươi, Bách Lý Kinh Đào, ta và ngươi thề không lưỡng lập, a…… Đoạt hồng, ngươi tha thứ ta, van cầu ngươi tha thứ ta……」
Tây Môn Đoạt Hồng ngưng cước bộ, suy nghĩ chốc lát liền quay đầu lại, quả nhiên, như hắn tiên liệu, Hoa Kính Hương từ phòng bước ra, vẻ mặt điểm hạnh phúc nụ cười rạng rỡ tươi sáng sải nhanh bước chân hướng về phía hắn, vì thế, biên khóe miệng hắn bất giác loan loan nổi lên vẻ tươi cười hiếm có, sấn vẻ mặt mặt mũi bầm dập, nói không nên lời quỷ dị buồn cười.
Bất quá Hoa Kính Hương hiển nhiên không cảm thấy như vậy, y nhẹ nhàng tiêu sái đến bên Tây Môn Đoạt Hồng, trong mắt mang theo tiếu y ô nhu, nhẹ nhàng cẩn trọng dùng tay áo thay nam nhân trước mặt xoa xoa, có điểm hơi oán giận nói:「 Thiên Trảm Cung chủ quá liều lĩnh, việc không hỏi căn kẽ đã động thủ động cước, xem đánh ngươi thành cái dạng này, đi, trở về ta thượng dược cho ngươi.」
「 Hừ, tên hỗn đản, sửa thiên nhất định phải đem bút trướng này hảo hảo tính tính.」 Tây Môn Đoạt Hồng bực dọc hừ tiếng, sau quay đầu lại nhìn nhìn, bất mãn hừ t nói:「 Tên kia đi đâu rồi?」
「 Còn có thể đi đâu a, đương nhiên đi kiếm người kêu Lý Thư Bạch kia, không dám ra gặp người, từ cửa sau đi rồi.」 Hoa Kính Hương nhìn không được nở nụ cười:「 Hắn a, xem ra yêu người kia đến nhập xương tủy, đồng dạng Bách Lý Kinh Đào. Đúng rồi, lại nói, vẫn là Bách Lý Cung chủ đáng giân, chính mình vừa mới cùng người yêu song túc song bay, lại rảnh rỗi đi kích động Thiên Trảm Cung chủ, nói cái chi người tuyệt đối không cứu Lý Thư Bạch, sau đó hắn lại đào tẩu trước, không duyên không cớ bắt ngươi chịu phân khí này……」
Y đương nói, đột nhiên loan hạ thắt lưng đi, nhất nhất khuôn dung hồng hào phấn nộn nháy mắt trắng bệch, không khởi nổi tia huyết sắc. Khẩu nội lại nột nột thoát không ra lời, nhưng gượng ép cố nén tiếng rên rỉ thống khổ.
「 Làm sao vậy?」 Tây Môn Đoạt Hồng hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy thân mình tiêm nhược bên cạnh, vừa khẩn trưởng hỏi, sau đó dường như hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lập tức nâng chưởng lực áp hậu tâm Hoa Kính Hương, trầm tĩnh nói:「Không có việc gì nhi, ta biết ngươi đau lòng bệnh lại tái phát, không có việc gì nhi, cho ngươi thêm vài phần nội lực là tốt rồi.」
Quả nhiên, không bao lâu, Hoa Kinh Hương chậm rãi nâng thẳng người, cảm kích nhìn Tây Môn Đoạt Hồng, cường cười nói:「 Ta thấy tốt hơn nhiều, chỉ cần hồi phòng nghỉ ngơi đôi chút là khỏe ngay thôi. Mấy ngày nay xảy ra lắm sự, lão thiên a, khả trăm ngàn lần đừng lại có vị Cung chủ thứ ba chạy tới muốn Tinh Nguyệt cứu người a.」
Y nói chưa hoàn, Tây Môn Đoạt Hồng đã đằng đằng sát khí:「 Lại có thằng nhóc nào dám đến tìm ngươi yếu Tinh nguyệt, ta trước làm thịt hắn, tốt lắm tốt lắm, nhanh đi nghỉ ngơi, ta ở bên bồi ngươi.」 hắn vừa nói, vừa dìu Hoa Kinh Hương đi.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Thiên Trảm tại một gian phòng khách tinh xảo gặp được người chính mình luôn tâm tâm niệm niệm vướng bận.
Lí Thư Bạch chưa tỉnh, ngày trước thân thể y rất suy yếu, bị chịu đả kích sau tâm bị thống khổ tuyệt vọng vây hãm gây ép lực, bệnh tật tận lực bồi tiếp tựa như núi lở buông xuống, khoảng khắc trước ngưỡng sống chết lại gặp dung dịp Thượng Quan Thiên Trảm nổi điên, để cứu hắn mà tự trạc vô số đao, biến thành trên người toàn thân thương tích, may mắn y khi đó khí lực gần tận, đao nhập thịt cũng không thâm, và hơn nữa y muốn bản thân chịu nhiều đau đớn để chuộc tội, nên không dứt khoát một đao cắt đứt cổ họng hay đâm xuyên tim, bằng không đừng nói Tinh nguyên, chính thần tiên cũng chẳng vớt được cái mạng y về.
Thượng Quan Thiên Trảm lẳng lặng ngồi bên Lý Thư Bạch, ngắm thụy nhan điềm tĩnh, nâng niu cổ tay tiềm gầy, cảm thụ chút nhịp đập vững vàng, tâm hắn rốt cục buông lỏng: Mặc kệ thế nào, cảm tạ trời đất, Thư Bạch được cứu về rồi, thật sự thương thiên bảo hộ. Tâm cảm kích thanh thiên đồng thời trong lòng dậy chậm rãi dậy nỗi băn khoăn.
Hết thảy đã xảy ra chuyện gì? Khi đó hắn tuy rằng điên cuồng, nhưng mang máng nhớ Thư Bạch toàn nói lời khó hiểu, hiện ngẫm lại, này trong đó ẩn chứa điều gì a, vì cái gì Thư Bạch nghĩ mình còn mang nặng tư tâm trả thù y, vì cái gì y thế nhưng cho rằng mình vì nguyện vọng trả thù thất bại mới nổi cơn điên, vì cái gì y phải giấu diếm bệnh tình hối lộ đại phu cho dùng mãnh dược chi?
Cả đám nghi quẩn quanh trong óc, tỉ mỉ xâu chuỗi từng sự kiện, Thượng Quan Thiên Trảm chẳng phải ngốc tử, chỉ cần tinh tế suy nghĩ một hồi, có thể hiểu đại khái, chỉ thấy âm mưu này thực quá mức rõ ràng mạch lạc.
Nhưng ngọn nguồn nơi đâu? Thư Bạch là người thông minh., y tuyệt đối không vô duyên vô cớ tin tưởng lời gièm pha, huống chi hắn tự tin trong Cung không có kẻ nào dám trước mắt Lý Thư Bạch buông lời gièm pha, trừ phi là do chính miệng mình nói lời lãnh huyết vô tình…(vâng, h công nhận a thông manh) Nhất niệm điểm, hắn bàng hoàng sửng sốt, bất lỳ nhiên nghĩ đến cái ngày Phượng Hương và Nhu Thủy đột nhiên đến Ma Cung.
Hết thảy đều sáng tỏ, Thượng Quan Thiên Trảm thở dài hối hận, hối hận vì sao lại cùng Phượng Hương đánh cược như vậy, càng hối hận chỉ vì muốn đoạn tuyệt với hai nữ nhân này mà nhất thời hồ đồ, thế nhưng để các nàng nhập Cung, còn cho phép Nhu Thủy một mình đi thưởng cảnh sắc hoàng mai trong vườn, phi, hồ ly tinh kia căn bản mò đi tìm Thư Bạch, cái gì đi dạo xung quang một chút……
Ân, Thanh Phong tiểu tử này cũng đáng phạt, hắn trông nom Thư Bạch kiểu gì, thế nhưng cho ả hồ ly tinh tiếp cận y, bằng không có thể có đại phong ba ngày nay sao?
Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo tới, Thượng Quan Thiên Trảm đang nghiến răng nghiến lợi uất hận nghẹn họng, Thanh Phong và tiểu Vệ lại lò dò đi vào, Thanh Phong nhìn cảnh Cung chủ cùng Cung chủ phu nhân đồng cam cộng khổ thượng khổ cam lai thì đắc ý dào dạt, bất quá nhác thấy sắc mặt âm trầm của Cung chủ, hắn biết đại họa trước mắt, lập tức con rùa rụt đầu lủi nhanh trốn sau tiểu Vệ.
Thượng Quan Thiên Trảm đương muốn khởi binh vấn tội, chợt nghe thấy phía sau tiếng thở dài sâu kín vang lên, nhìn lại, Lý Thư Bạch mí mắt rung rung, chậm rãi mở mắt, hắn mừng rỡ như điên, kết quả nắm chặt tay ái nhân thâm tình chân thành nói:「 Thư Bạch, ngươi tỉnh……」 đáp lại là ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi của đối phương.
「 Ta … ta chưa chết? Như thế nào…… Như thế nào còn chưa chết?」 Lý Thư Bạch thì thào tự thuyết, chuyển mắt nhìn về Thượng Quan Thiên Trảm, thấy hắn trầm tĩnh không còn điên khùng, vừa sợ hãi vừa kinh hỉ, vội vàng túm lấy hắn:「Thượng Quan, ngươi…… chứng điên của ngươi hết rồi?」
Hắn ngồi xuống, sờ sờ mặt Thượng Quan Thiên Trảm, vuốt vuốt đôi mắt hắn, trượt xuống hắc phát của hắn, lệ tuôn càng lúc càng nhiều, nhất thời khiếnThượng Quan Thiên Trảm cảm thán thương tiếc không thôi.
「 Cunng chủ, giờ nên để cho ta, thỉnh người qua bên nghỉ ngơi chút đỉnh đi.」 Thanh Phong thập phần tự tin lên tiếng, khí phách hùng dũng hiên ngang oai vệ bước đến bên Lý Thư Bạch.
Tiểu Phong hiện tại vô cùng khiếp sợ a, ai muốn thí cái mạng nhỏ của mình để cùng gia lý giả băn khoăn của người về tâmThư Bạch a. Thế nên hắn mới to gan lớn mật 「 mời gia qua bên nghỉ ngơi chút đỉnh 」 ai nha loại đại nghịch bất đạo hắn cũng dám phun ra, Thượng Quan Thiên Trảm trợn trắng mắt tức giận, tâm thầm mắng: chẳng lẽ gia ta đây tự mình không tự lĩnh hội giải thích được sao? Thế nên cần phải dùng ngươi. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại lời đương sự nói, có thế thấy độ xác thực mạnh yếu không bằng kiểm chứng qua Thanh Phong, thế nên dẫu không cam tâm tình nguyện vẫn sang bên nghỉ ngơi.
Hoa Kinh Hương đổ bệnh nghỉ ngơi ba ngày, cuối cùng tốt hơn nhiều, vào một ngày sau đó, Thượng Quan Thiên Trảm dắt Lý Thư Bạch đến nói lời từ biệt, lại nói thực nhiều lời cảm kích cảm tạ. Y nhìn đôi này, tâm tình rất đỗi vui mừng, đáp lại đều là chúc phúc chi ngữ, bởi Tây Môn Đoạt Hồng ở sau núi luyện kiếm, mà Thượng Quan Thiên Trảm cũng có đôi khiêng kị gặp hắn, nên Hoa Kính Hương tiễn hai ngươi ra đại môn.
Xe ngựa đã đi thật xa, Thượng Quan Thiên Trảm bỗng nhiên vươn ngươi ra, lớn tiếng vọng lại:「 Kính Hương, ngươi nhớ kỹ, ta khiếm ngươi một ân tình, ân tình cứu mạng người, ngươi tùy thời điểm đều có thể tìm ta báo đáp.」 đang nói lạc, xe ngựa cũng dần dần đi xa.
Hoa Kính Hương dõi theo bóng xe dần dần khuất dạng, tâm sinh ra vạn cảm khái, đương muốn xoay người trở vào, bất chợt nhận thấy trên đường cái một chiếc xe ngựa khác gấp gấp chạy đến, sát na gian, nhóm ảnh vệ chỗ tối khuynh sào xuất động, trong đó có người oán giận than:「 Này lại là vị Cung chủ nào đây, sẽ không vẫn đến yếu tinh nguyệt đi? Nương của ta a, bọn họ một đám không muốn cho ai sống sao.」
Hoa Kính Hương lặng lẳng đứng đấy, sau một lúc y vẫn không tiếng động ngẩng đầu ngước nhìn về phía khoảng trời xanh: Vị Cung chủ lần này, là ai? Hắn cùng ái nhân khi ấy, lại sẽ có một đoạn tình duyên thế nào đây? Có lẽ ngày sau ta không còn chỗ lưu tới, có thể đem chuyện tình duyện ngày xưa của họ viết thành truyền kỳ kịch bản, nói không chừng còn có thể sống tạm qua ngày. Y nghĩ đến đây, không khỏi hơi hơi nở nụ cười.